[Hạnh Hoa Thôn Hệ Liệt] – Bộ 2 – Tiểu Trần Nhi Dữ Thiết Đại Tướng Quân
Chương 1

[Hạnh Hoa Thôn Hệ Liệt] – Bộ 2 – Tiểu Trần Nhi Dữ Thiết Đại Tướng Quân

Chương 1

Thiết Phi, sở dị bị xưng là Thiết Phi cũng là có nguyên nhân. Dưới tay hắn có hai vạn kỵ binh áo đen. Mà trên tay hắn là huyền thiết trường thương nặng trăm cân, một khi đã múa lên có thể diệt vạn quân, không ai chống cự được.

Đây chính là lý do vì sao đội hắc kỵ binh của Long Diệu quốc lại xưng bá thiên hạ, mà năm đó Tam vương tử soán vị sở dĩ không thành công, nguyên nhân lớn nhất chính là đội hắc kỵ binh này trung thành phục vụ dưới trướng của thái tử Hoàng Phủ Thiếu Hoa. Vô luận Tam vương tử có uy hiếp lợi dụng thế nào, Thiết Phi vẫn như trước bất vi sở động.

Kỳ thật, Thiết Phi chính là một gã đầu gỗ nổi danh.

Được xưng là đầu gỗ không phải vì ngu ngốc, bằng chứng là năm đó hắn đỗ văn Trạng nguyên, sau này mới kế thừa đội kỵ binh.

Vì sao không thi võ Trạng Nguyên? Cái này phải hỏi vị nương đã mất của hắn. Phụ thân mất sớm của Thiết Phi nghe nói là tài tử lại cả đời thi tiến sĩ không đỗ, cho nên Thiết Phi theo di nguyện của nương quyết lấy một cái công danh. Làm tròn đạo hiếu, hắn liền đi thi văn Trạng nguyên, sau đó bị sư phó nắm tóc lôi về quản lý kỵ binh đội.

***

“Hắn là ai vậy a?"

Hai thiếu niên đáng yêu thuần khiết, ngồi trên nóc cung điện, liếc mắt nhìn đội kỵ binh đông nghìn nghịt ngoài cung. Trong đó đứng đầu là một người mặc áo giáp đen.

Chỉ thấy hắn dáng người cao ngất, bộ áo giáp trên người chắc cũng đến trăm cân, vậy mà hắn vẫn đĩnh đạc đứng thẳng, ít nhất cũng đã hai canh giờ, ngay cả động cũng không động.

“Tiểu tảng đá." Phía sau hai người, là một thiếu niên đang nằm trên nóc nhà. Chỉ thấy hắn một phen trường kiếm đeo ở bên hông, khuôn mặt thanh tú che lấp ánh mặt trời.

“Cái gì tiểu tảng đá?" một thiếu niên hỏi.

“Tiểu tảng đã chính là tiểu tảng đá." đệ tam thiếu niên thản nhiên trả lời.

“Hắn đứng trước cửa điện làm gì vậy." thiếu niên kia tiếp tục hỏi “cũng sắp trưa rồi, xem chừng lâm triều hẳn đã xong, sao còn đứng lâu như vậy, không thấy mệt a."

“Cái này phải hỏi Hoàng Phủ Thiếu Hoa." đệ tam thiếu niên tiếp tục nói.

Hắn nói xong liền hồ nghi nhìn thiếu niên bên cạnh, người đang hướng ánh mắt sâu thẳm tới đội kỵ binh có phải hay không có thể kéo dài tới tận chân trời.

“Nhất định là Thiếu Hoa lại khi dễ người ta."

“Đã nói với ngươi là hắn phá hư, ngươi còn không nghe." thiếu niên kia sinh khí nói.

“…………"

“…..Ta …….ta nhất định sẽ nói với hắn." thiếu niên có ánh mắt sâu thẳm cúi xuống, lắc lắc đầu “Thực xin lỗi, Tiểu Trần Nhi ……"

“…….. Thật không hiểu ngươi nhìn người thế nào, Hoàng Phủ Thiếu Hoa có gì tốt chứ, nói thế nào cũng không nghe, ngươi thật…….."

Một bên mắng, một bên lại không nỡ, bất đắc dĩ đau lòng. Mà cái đệ tam thiếu niên, chính là đem mặt ai oán nhìn trời.

“Đại khái cũng sắp mưa."

***

Từ trên trời giáng xuống một trận mưa tẩy đi không khí ban ngày oi bức, Hạnh Nguyệt cung lại truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Ha ha ha, các ngươi là đang nhìn Thiết Phi. Thiết đội kỵ binh có lịch sử lâu dài, cũng là đội quân chủ lực cực mạnh, không hay được sử dụng, trừ phi quốc gia nguy cấp vào thời điểm tồn vong hoặc là làm lực lượng chủ yếu đánh bại địch quốc."

“Kia ngươi như thế nào lại khi dễ hắn." Thiếu niên bị ôm trong lòng ngực thanh niên bỉu môi, một bộ dáng sinh khí.

“Tiểu Nguyệt Nhi, không phải ta khi dễ hắn, đây là truyền thống, Thiết đội kỵ binh lấy trung thành với vua là đại quy củ, hàng năm đều phải về cung làm lễ với thiên tử. Dù thời tiết thế nào đều ở bên ngoài điện, để thiên tử sau khi lâm triều nhìn thấy."

“Vậy không phải là đứng rất lâu sao?" thiếu niên tên Tiểu Nguyệt Nhi ngửa đầu nhìn thanh niên “Buổi sáng thời tiết hảo nóng, bọn họ lại mặc áo giáp nặng như vậy."

“…….Nghe nói từ mấy chục năm trước bọn họ đã quỳ như thế. Quỳ đến sau giờ ngọ, để thiên tử nhìn thấy. Đây là biểu thị lòng trung thành với đế vương, cho dù thiên tử nói ngừng, bọn họ cũng nhất định không nghe đâu."

“Như vậy a……" Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu, bộ dáng thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.

“Yên tâm đi, bọn họ đã chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, vô cùng gian khổ. Mỗi người đều khoẻ như trâu, việc này với bọn hắn chỉ là chuyện nhỏ." Thanh niên kia cười cũng có chút bất đắc dĩ “Hơn nữa bọn họ làm vậy càng khiến dân chúng kính trọng phải không? Hy vọng lớn lao của mỗi võ nhân, chính là gia nhập hắc kỵ binh a."

“Ân……." Tiểu Nguyệt Nhi miễn cưỡng đồng ý.

“……Như thế nào không nhìn thấy Thanh Văn bọn hắn?"

“Ác, bọn hắn nói phải chạy trước, đáng lẽ đã sớm về rồi."

“……………."

“Yêu, là Thanh Văn a." Lúc này trong Hạnh Nguyệt cung truyền ra tiếng tiếp đón.

“A, là Thanh Văn đã trở lại."

Tiểu Nguyệt Nhi kinh hỉ, từ trên đùi thanh niên nhảy xuống, mau mau chạy tới.

Thanh niên lúc này, sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi, còn khó coi hơn.

Sau đó, Tiểu Nguyệt Nhi liền lôi kéo một thiếu niên trở về.

Bị hắn kéo chính là thiếu niên tên Thanh Văn, cả người đều bị mưa làm ướt.

“Hoàng Thượng, ngài đến."

Thấy được thanh niên, Thanh Văn quy củ hành lễ, rồi lấy bạch khăn cung nữ đưa tới lau nước mưa trên người. “Mưa như vậy, ta rõ ràng đã kêu hắn không cần xuất môn."

“Di, Tiểu Trần Nhi đâu?" Tiểu Nguyệt Nhi lôi kéo cánh tay hắn, nghi hoặc ngó trái ngó phải.

“Người này chạy so với chớp còn nhanh hơn, ngay cả bóng dáng căn bản còn không thấy. Sau khi trời mưa ta cũng đã trở lại. Như thế nào, hắn còn không có trở về?’

“Ân……" Tiểu Nguyệt Nhi đáng thương nhìn Thanh Văn “Làm sao bấy giờ Thanh Văn, Tiểu Trần Nhi sợ nhất là sấm sét. bà nội hắn chính là bị sét đánh chết."

“………………"

“Ta đi tìm" Thanh Văn thở dài, quay đầu đi.

“Ta cũng đi!" Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng đi theo.

“Không được đi! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vừa mới sinh đứa nhỏ, muốn đi dầm mưa sao!" Vừa nghe tính toán của Tiểu Nguyệt Nhi, thanh niên đã đem hắn kéo vào trong ***g ngực mình “Có Thanh Văn ở đây, ngươi còn không yên tâm sao?"

………..Yên tâm đi, sét cũng chẳng đánh được hắn, hắn chạy so với sét còn nhanh hơn. (Thanh Văn nghĩ)

***

“Thanh Văn ……… Ô ………..Thanh Văn ………Ngươi ở nơi nào………"

Vừa mới bái kị xong, sắc trời đột nhiên u ám rồi chuyển mưa to. Thiết Hiểu Thạch liền như vậy trú dưới cây đại thu.

Kia mưa thực lớn, che khuất tầm mắt, chỉ còn lại thanh âm tiếng khóc đáng thương truyền đến (khóc to vậy sao 0.o)

Nơi này vốn trống trải, chỉ có đại thụ này có thể trú mưa. Người nọ bị màn mưa che mắt, như thế nào có thể tìm thấy cây đại thụ này?

Nếu mặc kệ, người này hẳn phải ở ngoài mưa mấy canh giờ, Thiết Hiểu Thạch trong lòng quýnh lên, vội vàng xông vào màn mưa.

“Tiểu huynh đệ!………….Tiểu huynh đệ!" Thiết Hiểu Thạch nghe thanh âm thiếu niên, cao giọng hô. Hắn tuy thoạt nhìn tư tư văn văn, nhưng đã quen sống trên lưng ngựa, ngay cả thanh âm cũng thực lớn.

“Là ai? Nơi này có người sao?" thanh âm thiếu niên ở trong mưa loáng thoáng phát ra.

“Đừng sợ! Ta không có ác ý, ta đến mang ngươi đi trú mưa!" Thiết Hiểu Thạch vừa nghe thấy, liền mừng rỡ, vội vàng hô."

“Ngươi ở nơi nào?" thanh âm thiếu niên hảo đáng thương.

Không hiểu vì sao, Thiết Hiểu Thạch thấy ngực có một cỗ nhiệt khí dâng lên. Dường như đã là bản tính, làm trong đầu hắn có ý niệm bảo hộ thiếu niên kia.

“Ta đã nghe ra vị trí của ngươi, ngươi đừng động, ta sẽ đi tìm ngươi." Thiết Hiểu Thạch bước đi.

“Ân…….. phải nhanh lên……."

Kia mưa thật lớn, nhưng ngực Thiết Hiểu Thạch lại chưa bao giờ nóng như vậy.

Hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao.

Đây có thể gọi là nhất kiến chung tình không? (Là vừa nghe đã chung tình đi?) thiếu niên kia giống như nhất định muốn cùng hắn gặp nhau, mới ở trong mưa lớn kêu gọi hắn (…….) (pó tay (=.=")!!!!)  

Thiết Hiểu Thạch không ngại mưa gió bước nhanh về phía trước, tìm thiếu niên, rốt cuộc hắn cũng gặp được người xinh đẹp kiều nhược như thiên tiên ấy. (mỹ nhân trong mưa a~)

Mưa lớn làm xiêm y hắn ướt sũng, ở trong mưa đáng thương nhìn hắn, trên người bởi vì rét lạnh mà phát run. Thiết Hiểu Thạch xúc động nhìn.

“Hiểu Thạch, ngươi một ngày nào đó gặp được người này." lời nương nói, giống như ngay lúc này vang lên bên tai Thiết Hiểu Thạch “Vừa nhìn thấy ngươi sẽ hiểu, chính là người đó. Người mà ngươi muốn đem tất cả hiến dâng cho hắn, nguyện thấy hắn mỉm cười……… Hiểu Thạch, đây cũng chính là cảm giác khi nương nhìn thấy cha con, hắn như vậy làm cho người ta trìu mến, như vậy bất lực, làm cho nương không để ý đến sự phản đối của ông ngoại người……….."

Nương, Hiểu Thạch đã biết, biết tâm tình của nương. Nương, hắn chính là người kia của ta, ngày này sang năm, ta sẽ dẫn hắn đi tảo mộ người.(nhanh thế!!!!)  

Trong đầu vừa có ý nghĩ như vậy. Thiết Hiểu Thạch liền gắt gao nắm tay, cất bước đi tới.

Gả cho ta đi! (ngất!!!!!)

Thiết Hiểu Thạch đang muốn mở miệng, chính là thiếu niên kia vừa thấy có người, liền giống như nhìn thấy cứu tinh mà phi tới.

Thiết Hiểu Thạch tri giác tiếp nhận thân thể lạnh băng của thiếu niên, kia mềm mại mà tinh tế thân thể làm cho trái tim kích động của hắn như nổ mạnh.

“Ta hảo lạnh, hảo đói, ngươi mang ta về nhà được không?" thiếu niên nghẹn ngào nói.

“Hảo………..hảo………" gắt gao ôm lấy thân hình thiếu niên, lại phát hiện hắn ẩm ướt lạnh lẽo, Thiết Hiểu Thạch vội cởi bỏ ngoại y của mình phủ lên người hắn, lôi kéo hắn trở lại cây đại thụ tránh mưa.

Có nồng đậm lá cây, cũng che đi chút ít mưa lạnh giá, Thiết Hiểu Thạch tận lực cởi bỏ quần áo sạch sẽ của mình lau tóc cùng mặt cho thiếu niên.

Hảo hé ra khuôn mặt nhu nhược, thần tình lạnh như băng lại có chút tái nhợt cùng một đôi mắt bất lực khát cầu sự trợ giúp của mình. Thiết Hiểu Thạch cảm thấy yết hầu có chút khô, lại phát hiện chính mình thế nhưng muốn thân người ta, sợ tới vội vàng cho mình một cái bạt tai.

Y là cầm thú! Còn chưa thành thân với người ta đã muốn làm gì!

“Ngươi vì cái gì tự đánh mình?" vừa phát run, thiếu niên vẫn không nhịn được hỏi hắn.

“Bởi vì ta là một người xấu." Thiết Hiểu Thạch cắn răng.

“Người xấu? Ta ghét người xấu." Thiếu niên thẳng thắn.

“Ngươi đừng sinh khí, ta với ngươi giải thích được không?" Thiết Hiểu Thạch vội nói “Thực xin lỗi."

“……….Người xấu sẽ không giải thích." thiếu niên hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi gạt ta đúng không?"

“Không có! Không có! Ta không có lừa ngươi! Ta tuyệt đối không lừa ngươi!" Thiết Hiểu Thạch vội vàng nói.

“……..Ta đói bụng." thiếu niên kia tuy vẻ mặt hoài nghi, bất quá vẫn nói.

“Ta có chút lương khô, ngươi lấy ăn đi." Thiết Hiểu Thạch vội cởi bỏ hành lí, lấy ra cái bánh mỳ thật bình thường.

Nhưng đối với một kẻ đã muốn đói chết sau lưng, lại giống như nhân gian mỹ thực. Ánh mắt thiếu niên trong nháy mắt đã chỉ còn người thanh niên cao lớn trước mặt.

“Ngươi nói muốn ăn ta cắt cho ngươi ăn." Thiết Hiểu Thạch có chút hổ thẹn nói “Bên ngoài có ít tro bụi, ta đem vỏ bỏ đi."

Vì thế, dưới lão thụ trong cơn mưa, một nam nhân cẩn thận đem vỏ bánh mì bóc đi, lộ ra ruột bánh trắng trong mà tùng nhuyễn.

Thiếu niên vừa mới mở miệng, thanh niên kia đã đem ruột bánh mỳ cắt thành khối nhỏ, uy thiếu niên.

Bánh mỳ nhìn có vẻ bình thường, nhưng hương vị lại rất ngọt ngào. Thiếu niên mặt mày hớn hở, thanh niên cũng cao hứng không ngừng uy hắn.

Thanh niên sức ăn cũng không nhỏ, kia hành lý cũng mang tràn đầy bánh mỳ. Nhưng thiếu niên xem ra sức ăn cũng không nhỏ, bởi vì hắn đã đem ruột bánh mỳ ăn hết sạch, lúc sau còn liếm liếm môi, nhìn nam nhân.

“Bánh mỳ này thật hảo ăn, ngươi mua ở chỗ nào vậy?"

“Nương ta cũng thích ăn bánh mỳ này." Thanh niên trong ngực tràn đầy ấm áp “Bên ngoài không có bán, nếu ngươi thích, ta phải bảo lão Vương làm thật nhiều."

“Lão Vương là ai a?"

“Là trù tử trong nhà ngoại công ta, hắn chưng bánh mỳ chính là ngon nhất thiên hạ." Thanh niên vội vàng báo cáo.

“Nhà ngoại công ngươi ở đâu?"

“Hữu thành đệ nhất gia, Hà Phủ." Thanh niên nói đầy ẩn ý.

“Ta đây về sau đi tìm ngươi ăn bánh mỳ, ngươi không được đuổi ta đấy." Thiếu niên khờ dại nói.

“Ta sẽ không, nếu ngươi……….. nếu ngươi không chê ………. cũng có thể đến nhà ta làm một cái chủ nhân……" thanh niên càng nói càng nhỏ giọng, đến câu cuối cùng đều hàm trong miệng.

“Ngươi nói cái gì a? Ta nghe không rõ ràng lắm." Thiếu niên vội vàng đem lỗ tai qua, mà mùi thơm trên cơ thể thiếu niên làm cho thanh niên cả đầu mờ mịt.

“Ta nói là………….. ngươi có thể hay không ………… gả cho ta!" thanh niên nhắm mắt lại hô to.

Ầm vang!

Bỗng nhiên, một đạo tia chớp đánh qua, để lại tiếng sấm lớn.

Câu cuối cùng của thanh niên bị che lấp, mà thiếu niên cùng bị tiếng sấm kia doạ sợ tới mức nhào vào lòng ngực thanh niên.

Thanh niên vội vàng đem thiếu niên bao trụ, thân thể rúc vào của thiếu niên làm cho hắn yêu thương nói.

“Đừng sợ, chỉ là tiếng sấm thôi."

“Bà nội ta chính là bị sét đánh chết!" thiếu niên sợ đến mức khóc lớn “Ta hảo sợ, Thanh Văn, Thanh Văn, mau đến cứu ta!"

Thanh Văn? Thanh niên sửng sốt, kế tiếp tiếng sấm lại càng lớn hơn.

Ầm vang long!

Thiếu niên càng sợ hãi khóc.

“Đừng sợ! Có ta ở đây! Ta sẽ không để bất cứ cái gì thương tổn ngươi!" thanh niên đem thiếu niên bao chặt, cao giọng hô.

Ầm vang long long!

“A!………" Thiếu niên sợ đến mức thét chói tai, thanh niên lại đối với thanh âm sợ hãi cực cao phá vỡ lỗ tai kia, chính là đem hắn ôm chặt. Nhưng mà kế tiếp, thiếu niên không biết nghĩ tới cái gì, từ trong ngực hắn giãy dụa đi ra, chạy vào trong mưa lớn!

“Ngươi làm sao vậy? Không thể rời đi a!" Thanh niên hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.

“Đừng tới gần ta! Ngươi đừng tới gần ta! Thôn trưởng nói, sét thường đánh vào những người cao." Thiếu niên vừa chạy vừa hét chói tai.

Ầm vang long~

“A!…………… Đừng tới gần ta! Đừng tới gần ta a! …………… Cứu mạng a! Thanh văn! Cứu mạng a!"

“Đăng đồ tử! Xem kiếm!"

Nháy mắt, ngay khi Thiết Hiểu Thạch còn đang kinh ngạc đuổi theo, một phen trường kiếm nhanh như chớp đâm tới.

Thiết Hiểu Thạch trong lòng cả kinh, thân thể né hai chiêu, chính là đánh trả ba chưởng.

“Bích Vân Chưởng!"

“Thất sát kiếm."

Hoa………….

Mưa lớn vẫn tiếp tục rơi, nhưng hai người kia cũng đã ngừng lại.

Thiếu niên kia đang trìu mến ở trong lòng ngực Thanh Văn, mà Thiết Hiểu Thạch thì vẻ mặt ngốc lăng nhìn hai người nọ.

“Thanh Văn?" Thiết Hiểu Thạch ngơ ngác nhìn hắn.

“Tiểu tảng đá." Thanh Văn liếc mắt.

“Các ngươi nhận thức a." thiếu niên ngơ ngác hỏi, còn không phải Tiểu Trần nhi?

Nhưng vào lúc này, lại một tiếng ầm vang lên. Chỉ thấy cách đó không xa, cây đại thụ bị sét đánh trúng, trở thành một ngọn lửa thật lớn.

Thiết Hiểu Thạch còn đang đắm chìm trong bi thương lại không biết, Tiểu Trần Nhi cũng đã gắt gao ôm Thanh Văn, dùng “Ta đã hiểu" đích biểu tình nói.

“Thôn trưởng thật sự thông minh."

***

Tình yêu đơn phương, là nhất định phải thật sâu giấu ở trong đáy lòng.

Thiết Hiểu thạch mặc quan phục đi tới hoàng cung, cúi đầu, thần tình sầu khổ.

Cho dù hắn đã nói mọi người không cần câu nệ lễ tiết, vẫn là trong cung tất cả mọi người đều coi trọng.

“Thiết tướng quân." Cung nữ thái giám sôi nổi chào hỏi, nhưng Thiết Hiểu Thạch chỉ tịnh mịch nhẹ gật đầu đáp lễ.

Kinh thành, nơi này thật thương tâm, hắn lưu lại cũng bởi vì ba tháng nghỉ phép. Hắn đã lâu chưa qua nhà ngoại công, mà điều kiện lúc trước khi thi Trạng Nguyên rồi gia nhập kỵ binh đội, chính là mặc kệ như thế nào, hàng năm ít nhất đều phải về nhà ba tháng. Thiết Hiểu Thạch tự nhiên đáp ứng, dù sao làm vui lòng cha mẹ cũng là việc con cháu phải làm.

Chính là, ý trung nhân của hắn lại là người yêu của Thanh Văn (?), Tục ngữ nói, bằng hữu thê không thể cướp, hắn cho dù trong lòng khổ cực, cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng, tương tư thật khổ, đêm khuya mơ mộng, nhớ về đêm mưa gió đó, cùng với thiếu niên ở trong lòng ngực. Nếu……… không phải Thanh Văn, hắn nhất định làm mọi cách tái đưa thiếu niên ủ trong lòng, trên trời dưới đất chỉ có hắn, yêu hắn sủng hắn đến cuối đời……

***

“Tiểu tảng đá ngày đó chúng ta nhìn thấy chính là tướng quân của kỵ binh đội." Thanh Vân bất đắc dĩ hướng đến hai đôi mắt trẻ con đầy tò mò kia giải thích “Ngoại công của hắn là cữu cữu của Thái hậu, hắn từ nhỏ cùng chúng ta lớn lên. Ba chúng ta xem như là thanh mai trúc mã."

“Hắn có nói qua với ta về ngoại công hắn." Tiểu Trần Nhi gật đầu nói với Tiểu Nguyệt Nhi.

Tiểu Nguyệt Nhi vẻ mặt hâm mộ nhìn Tiểu Trần Nhi.

“Khụ…….. hắn mới từ chiến trường trở về. Đại khái sẽ lưu lại ba tháng. Chờ hắn đem kỵ binh đội thu xếp hảo, ta sẽ đem các ngươi đi tìm. Trù tử nhà ngoại công hắn là một tay chưng bánh mì giỏi, ai nếm qua đều khen."

“Hắc hắc hắc, ta cũng nếm qua rồi." Tiểu Trần Nhi ưỡn ngực, đắc ý nói.

“Thật sự hảo ăn vậy sao?" Tiểu Nguyệt Nhi liếc mắt, vẻ mặt không tin hỏi.

“Hương vị ngọt ngào tùng nhuyễn, cho vào miệng là tan." Tiểu Trần Nhi buồn bực lắc đầu “Bảo đảm vĩnh viễn không quên."

***

Thiết Hiểu Thạch đã quyết định từ bỏ, lại nhìn thấy một màn sau, hai chân giống như bị đóng đinh trên đất, không động đây.

Thiếu niên bị che mắt, cười, ở ngự hoa viên chơi trò bắt quỷ.

Thiếu niên ấy còn không phải người hắn gặp dưới mưa?

“Tiểu Trần Nhi! Ta ở nơi này! Ta ở nơi này!"

Bên kia có một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần đang kêu gọi hắn, nhưng Tiểu Trần Nhi lại không để ý đến.

“Bắt ngươi chán lắm, ta đi bắt Thanh Văn."

Thanh Văn? Lại nghe thấy tên Thanh Văn, Thiết Hiểu Thạch cúi đầu.

Nhưng mà, chưa được bao lâu, chính là mùi thơm trên cơ thể thiếu niên làm cho hắn thần trí hỗn độn.

Tiểu Trần Nhi đi tới một phen ôm lấy hắn, cười vui vẻ.

“Thanh Văn Thanh Văn ta bắt được ngươi đi?"

Thiết Hiểu Thạch để hắn ôm, thân thể cao lớn cương lên. Chính là lúc này lắp bắp không biết nói gì, Tiểu Trần Nhi không nghe thấy trả lời, liền chính mình xốc vải đen lên.

“A, là người."

Thanh âm tràn ngập thất vọng làm cho Thiết Hiểu Thạch hạ thấp đầu. Hắn hiểu, bằng hữu thê không thể cướp…..

“Ta nhớ rõ ngươi!" Tiểu Trần Nhi lại vẫn cười nói “Bành mì nhà ngươi rất hảo ăn!"

Hắn nhớ rõ ta? Hắn nguyên lai vẫn nhớ rõ ta! Kinh hỉ, Đại tướng quân vội ngẩng đâu ………. sau lại vội vàng cúi đầu. Tiểu Trần Nhi còn chưa có cao quá vai hắn, chỉ sợ hắn hiện tại cúi đầu hôn, cũng thân được cái trán hắn……

…….Vô sỉ a, Thiết Hiểu Thạch! Thiết Hiểu Thạch tướng quân lại tự cho mình một cái bạt tai.

“Ngươi như thế nào vẫn tự đánh mình?" Tiểu Trần Nhi còn chưa có buông hắn ra, đôi mắt to vô tà nhìn Thiết đại tướng quân.

“Bởi vì ta……..ta…….." nhớ tới thiếu niên chán ghét người xấu, Thiết đại tướng quân vội vàng ngậm miệng, lại một lần nữa cúi đầu.

“Ta gọi Tiểu Trần Nhi, chúng ta đến làm bạn tốt." thiếu niên cười.

Bạn tốt………… hắn nguyện ý theo ta làm bạn tốt…………… đột nhiên nâng đầu lên ………… lại cúi đầu nhìn thiếu niên, Thiết đại tướng quân đầu đã muốn mờ mịt.

“Thoạt nhìn thật ngơ ngác, chỉ được mỗi cái chiều cao." Tiểu Trần Nhi kiễng chân, một bên ăn qua tử, một bên cùng Tiểu Nguyệt Nhi nói.

“Chính là Tiểu Trần Nhi thật lợi hại, có thể cùng hắn nói chuyện." Tiểu Nguyệt Nhi vẻ mặt hâm mộ.

“Đương nhiên hắn vẫn là bạn tốt của ta." Tiểu Trần Nhi nói “Hôm nào ta bảo hắn mang bánh mì tới, chúng ta cùng ăn."

“Tiểu Trần Nhi thật tốt." Tiểu Nguyệt Nhi ôm lấy Tiểu Trần Nhi.

Thanh Văn “………….."

***

“Trời …… thanh …… mùi thơm ngát…….. trêu người …… rượu, mai …… có ba phần…. ba phần…….. thắng tuyết…….. đáng yêu……."

Ngây ngốc đứng ở hành lang cung đình, Thiết đại tướng quân lắp bắp, trên tay cầm một cành mai, đối với cây cột nói chuyện.

“Tiểu………. tiểu ………. Tiểu Trần Nhi công tử ……. này tặng ……. tặng……."

“Hiểu Thạch?……."

“A!"

Hoàng Phủ Thiếu Hoa vừa mới đặt tay lên vai Thiết đại tướng quân, hắn liền cao giọng sợ hãi kêu một tiếng, như thể gặp quỷ cùng Hoàng Phủ Thiếu Hoa giống nhau.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng vì biểu tình của hắn mà ngây người, hai người ngốc lăng một chỗ, vẫn là Thiết đại tướng quân nhớ tới đối phương là ai, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Thần, Thiết Hiểu Thạch, bái kiến Hoàng Thượng."

“Đã nói với ngươi nhiều lần, chỉ cần không ở điện thượng thì không cần hành lễ." Hoàng Phủ Thiếu Hoa thở dài, đỡ biểu ca đứng lên.

“Quân thần không thể không thi lễ." Thiết đại tướng quân nói ra sự thật.

Nếu nói với hắn hữu dụng, tên đầu gỗ này đã không nổi danh như vậy. Hoàng Phủ Thiếu Hoa một chút cũng không cảm động trước hùng tâm tráng khí của tảng đá này.

“Ngươi vừa mới nói gì với cây cột vậy?"

“Không!" Thiết Đại tướng quân vội đem cành mai trên tay giấu ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng. (đáng iu ế XD)

Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng ngẩn ngơ ngây người. Không được, này tảng đá động xuân tâm, mùa hè năm nay hội có tuyết.

“Đối phương là ai, trẫm thay ngươi tác chủ." bất luận tháng sáu có tuyết thì vẫn là tin mừng, Hoàng Phủ Thiếu Hoa khẩn trương. Nếu không giúp hắn, chỉ sợ Thiết Đại tướng quân cả đời đều không nói với mỹ nhân.

Nhưng mà, nghe được lời hoàng thượng nói, không hiểu vì sao, Thiết Đại tướng quân lại trưng ra bộ mặt nản lòng.

Bằng hữu thê, không thể cướp, nếu hắn đem Tiểu Trần Nhi nói ra, không chỉ Hoàng Thượng khó xử, hắn còn như thế nào đối mặt với Thanh Văn.

“Đa tạ hảo ý của Hoàng Thượng, này chỉ là si mộng của Hiểu Thạch thôi." nhìn thấy thanh niên cao lớn trước mắt, thời điểm này lại một ánh mắt hàm chứa lệ quang, Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng nói không nên lời.

Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt. 1

***

“Thật vậy chăng, hảo đáng thương."

Tình huống bi thảm của Thiết đại tướng quân, Hoàng Phủ Thiếu Hoa tự nhiên là sẽ nói cho người đồng chẩm của mình biết. Không khỏi làm Tiểu Nguyệt Nhi một vẻ mặt đau buồn đồng tình “Thiếu Hoa, ngươi phải giúp người ta a."

“Ta cũng nghĩ muốn giúp, nhưng ngay cả cái tên cũng không hỏi được, bảo ta muốn giúp làm sao?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thở dài “Hiểu Thạch tính tình ngoan cố, nhận định như vậy thì chính là như vậy, ai cũng không thay đổi nổi. chỉ cần hắn cắn răng không nói, ba trăm đại hình cũng không làm hắn mở miệng."

“……….Ai, có! Tiểu Trần Nhi cùng hắn là bạn tốt, ta tìm hắn giúp chúng ta hỏi hỏi." Tiểu Nguyệt Nhi ánh mắt loé sáng.

“………. Tiểu Trần Nhi?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng từ chối cho ý kiến “Ta với Hiểu Thạch là huynh đệ thân, hắn ngay cả ta còn không nói, lại nói với Tiểu Trần Nhi sao?"

“Không không không, Thiếu Hoa, đừng xem thường Tiểu Trần Nhi." Tiểu Nguyệt Nhi lắc đầu, một bộ dáng đã quyết định hết thảy.

“Tiểu Trần Nhi của chúng ta nổi danh bức cung. Thôn trưởng hỏi sự, nếu ngoại nhân không nói, chính là Tiểu Trần Nhi sẽ ra tay. Có đôi khi ngay cả kẻ huyết tinh khủng bố, Tiểu Trần Nhi có bổn phận đem ngón tay người đó đóng đinh, cách một ngày thì rút ra, đợi đến ngày mốt lại tái …………."

“Ngừng." Hoàng Phủ Thiếu Hoa ngăn chặn ngay phát ngôn làm cho ấn tượng về Hạnh Hoa thôn xinh đẹp của hắn bị huỷ “Không thể thương tổn Hiểu Thạch, hắn là người tốt, cũng đã giúp ta rất nhiều."

“Chính là nếu hắn thật sự không nói thì phải làm sao bây giờ." Tiểu Nguyệt Nhi khó xử nói.

“Cũng chỉ có thể nói là mệnh."

***

Tiểu Trần Nhi ngủ, mà Thiếu Đại tướng quân lại đang ngồi bên người hắn, đảm đương nhiệm vụ che nắng.

Nhìn thấy Tiểu Trần Nhi an tâm ngủ, Thiết Đại tướng quân mọi suy nghĩ đều đều tan biến.

Nhưng cả ngày đều nhu tình quấn quýt bên Tiểu Trần Nhi, Thiết Đại tướng quân vẫn là không tặng cành hoa mai kia.

Suốt mười ngày, hắn ngày nào cũng đều tiến cung, nhìn xem Tiểu Trần Nhi có rảnh. Nhưng mười ngày thì có tới tám ngày có Tiểu Nguyệt Nhi và Thanh Văn ngoạn, mãi mới có ngày hôm nay, chính là muốn nói với hắn, Tiểu Trần Nhi lại bảo hắn phải ngủ trưa, đợi lát nữa nói sau.

Chỉ là khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn ngay trước mắt mình, Thiết Đại tướng quân cúi đầu chăm chú nhìn, thấy trên đời không có gì hoàn mỹ như vậy.

Kia cái mũi nho nhỏ làm người ta trìu mến, cùng bộ dáng nhu nhược ngày đó bất đồng, mấy ngày nay Tiểu Trần Nhi sống hoạt bát lại có sinh khí. Nhưng mà, vô luận là bộ dáng nào, đều làm cho hắn mất hồn. Bộ dáng kiều nhược của Tiểu Trần Nhi làm hắn thầm nghĩ cho hắn cả bầu trời xanh, cho thành luỹ bảo vệ hắn an toàn, mà kia tiếng cười như ánh mặt trời sáng lạn lại làm ấm tâm hắn, làm cho hắn cả ngày phiêu phiêu dục tiên.

Tiểu Trần Nhi, nếu kiếp này có ngươi làm bạn, hẳn khiến cho bao kẻ trầm mê. Nhưng là, ta không hảo ngoạn, cũng kém Thanh Văn có thể làm ngươi vui vẻ, một năm có chín tháng ở chiến trường cũng không thể cùng ngươi ……… Đúng rồi, cũng khó trách ngươi chọn Thanh Văn, ta vốn với ngươi mà nói là một kẻ vô dụng……….

Càng nghĩ càng thương tâm, Thiết Đại tướng quân liền rơi nước mắt.

“Ngươi khóc cái gì a, ai khi dễ ngươi, nói cho ta, ta giúp ngươi đòi công đạo." Ánh mắt còn chút điểm tiểu phùng nhìn hắn, Tiểu Trần Nhi nói.

“Không có……….. không có……." Thiết đại tướng quân thấp thanh nói, nhưng cái bộ dáng đáng thương kia còn không phải quá rõ ràng.

“Ngươi sợ cái gì a, nói cho ta. Liền một cái tên liền hảo, nhiều nhất là ba chữ, nói cũng không chết." Tiểu Trần Nhi có chút không kiên nhẫn hỏi “Còn nói cái gì chúng ta là bạn tốt, liền ngay một cái tên cũng không nói, ta sinh khí."

“………." Thiết Hiểu Thạch nói một là một, hai mắt đã muốn đỏ bừng, vẫn là kiên định lắc đầu.

“……… Thiết Hiểu Thạch!" Tiểu Trần Nhi thoạt nhìn thực sự sinh khí, hắn ngồi dậy, trầm giọng nói “Đừng tưởng ta đáp ứng không thương ngươi, ngươi liền lấn tới. Nói cho ngươi, ngươi hôm nay không nói, cũng đừng nghĩ về nhà!"

“…….. Ta không thể nói, nói ra Thanh Văn sẽ thực thương tâm, sẽ sinh khí." Thiết Đại tướng quân khàn khàn giọng.

“…….. Ác, cái gì, nguyên lai là Thanh Văn, ngươi sớm nói a." Tiểu Trần Nhi thực sự dịu di.

“Không! Không phải Thanh Văn! Như thế nào lại là Thanh Văn, hắn chính là biểu đệ của ta……." Thiết đại tướng quân vội vàng phủ nhận.

“……… Kia rốt cuộc là ai, ngươi một câu cũng không nói, ta thế nào hiểu được?" Tiểu Trần Nhi xoa lưng.

“………Cho dù giết ta, ta cũng không nói." Thiết Đại tướng quân cắn răng, rất có nghĩa khí nói.

“………. Ngươi thật sự là tức chết ta! Chán ghét ngươi! Ta không nghĩ tái kiến ngươi nữa!" Tiểu Trần Nhi thực sự bị chọc tức, hắn hung tợn buông xuống một câu, chính là bỏ đi.

Lưu lại Thiết đại tướng quân thương tâm, một mình ẩm lệ.

***

“Ta đã nói rồi." Thanh Văn nói “Có ép hắn cũng không được."

“Các ngươi lại không cho ta dùng hình, ta như thế nào bức cung a!" Tiểu Trần Nhi sinh khí.

“Là ai nói như vậy tốt, cố tình khiêu chiến?" Thanh Văn thản nhiên nói “Chịu thua đi, một người mười hai."

Tiểu Nguyệt Nhi nước mắt lưng tròng đem bạc giao ra, Tiểu Trần Nhi vẫn còn giãy dụa.

“Mới một lần mà thôi, để ta tái ép hỏi vài lần, nhất định thành công."

“Hảo a, một lần mười hai." Thanh Văn lơ đễnh.

“Lần sau ta nhất định thành công." Cắn răng, Tiểu Trần Nhi xuất bạc ra.

“Cho ngươi một gợi ý, tiểu tảng đá này ưa mềm không ưa cứng." Thanh Văn hào phóng.

“Ta hiểu!" Xiết chặt bàn tay, Tiểu Trần Nhi đối Tiểu Nguyệt Nhi nói “Tiểu Nguyệt Nhi đừng khóc, lần sau ta nhất định thành công."

“Ân!"
Tác giả : Tiểu Lâm Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại