Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân
Chương 4
Hôm nay, là tuần thứ mấy?
Hứa Mạn Tuyết mở mí mắt nặng tựa ngàn cân, toàn thân cô mỗi một vùng cơ thể, mỗi một sợi gân mạch, đều nói cho cô biết một chữ, “Đau"!
Chịu đựng cả người đau nhức, muốn từ trên giường đứng dậy, thế nhưng cô dùng hết sức lực toàn thân, cũng chỉ miễn cưỡng giơ lên được ngón tay mà thôi.
Từ đêm say rượu đó sau khi phát sinh quan hệ với Lục Phi Dương, cô đã bị anh nhốt ở trong phòng này. Càng không ngừng làm, chẳng phân biệt là ban ngày hay ban đêm. Làm đến khi bất tỉnh, tỉnh lại tiếp tục làm, ngoại trừ ăn cơm, tắm rửa và đi toilet, thời gian còn lại bọn họ đều dùng để làm tình, phòng khách, phòng bếp, quầy bar, phòng tắm, thậm chí ngay cả ban công, đều có dấu vết bọn họ điên cuồng làm tình.
Anh hệt như dã thú, cô lần đầu trãi qua việc như vậy, không ngừng bị ép buộc, thân thể nhỏ bé của cô, đã đến cực hạn.
Trên người đắp chăn bông mềm mại sạch sẽ, điều hòa chạy ổn định, trong căn phòng xa hoa có vẻ im lặng lại bình thản. Khác hẳn với sự yên bình an ổn của mấy ngày trước đây.
Anh, không có ở đây! Trong đầu nhận được tin tức như vậy, làm cho thân mình cứng ngắc của cô từ từ thả lỏng.
Lục Phi Dương là một tên ác ma, một tên ác ma đáng sợ, mấy ngày mấy đêm qua đã làm cho cô cảm nhận sâu sắc được điểm này. Lúc trước, kính nhi viễn chi(kính trọng nhưng không gần gũi) với anh quả thật là rất chính xác, cảm xúc của anh biến đổi thất thường, có thể rất ôn nhu, xem cô như bảo bối hôn cô, yêu cô, cũng sẽ có lúc đột nhiên chiếm lấy hệt như ác ma, cuốn cô vào trong tình ái kịch liệt đến đáng sợ.
Mà hiện tại, tên ác ma này lại không có ở trong phòng, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội rời khỏi anh, nếu như cô có thể di chuyển. Dồn hết sức, muốn đứng dậy, nhưng vô dụng, cô ngay cả một chút cũng không thể động đậy. Chết tiệt! Người có tu dưỡng tốt như cô không thể mắng ra những lời thô tục, chỉ có thể âm thầm nghiến răng trong lòng, khó trách người đàn ông đáng giận kia lại có thể yên tâm mà đi ra ngoài, anh khẳng định là biết bản thân cô đã bị anh đùa giỡn đến sắp tàn phế, biết được cô có muốn động cũng không thể động được.
Cô cắn chặt môi, cổ họng cứng ngắc cố nuốt xuống cảm giác uất ức, cô không thể khóc, nhất định không thể khóc. Bắt đầu từ năm 17 tuổi, cô đã biết nước mắt đối với mọi việc không có tác dụng gì, sẽ chỉ làm bản thân lộ ra yếu ớt thôi.
Đến Mỹ tám năm, học tập vất vả, áp lực lớn, cô đều cắn răng chịu đựng, sau khi trở thành thư ký của tổng tài, mỗi ngày cùng công ty đón tiếp khách hàng và đám người cáo già trong hội đồng quản trị chu toàn, bọn họ mỗi một người có ai lại không phải là gian thương ăn tươi nuốt sống kẻ khác? Nhưng cô không phải là đã sống bây giờ hay sao? Vào giờ phút này không thể trở nên yếu đuối, làm cho những nổ lực cố gắng trước kia đều đem đổ sông đổ biển hết.
Nhưng là, Bách Lăng Phong, trong lòng nghĩ đến người đàn ông phong thái bất phàm cử chỉ tao nhã kia, trong đôi mắt sáng ngời của cô lại gợn sóng. Cô, ở trên giường cùng với một người đàn ông khác, một người đàn ông mà cô không thương thậm chí ngay cả quen thuộc cũng không phải, khoảng cách giữa cô và người mà cô yêu thương, đã càng ngày càng xa, mọi việc đã không thể vãn hồi.
Cô không phải cái loại phụ nữ không biết quý trọng bản thân, thất tình thì đến quán bar tùy tiện tìm một người đàn ông tình một đêm để an ủi bản thân, loại chuyện này đánh chết cô cũng làm không được. Đêm đó, cô thực sự chỉ nghĩ đơn giản là đến quán bar uống rượu, cô không dám trở về nhà một mình, sợ bản thân sẽ khống chế không được cảm xúc của mình, nên mới chọn quán bar, ở nơi này, cô tự quản lý mình chặt chẽ không giao thiệp với ai.
Kết quả, chuyện mình chưa từng làm qua cũng đã làm, cảm giác nếm thử tương đối tốt, lần đầu phóng túng bản thân, liền mất thân. Nếu là người khác thì xem như là bị chó cắn một cái, sau khi trời sáng thì chẳng còn quen biết, nhưng lại cố tình là Lục Phi Dương.
Anh, là bạn thân của Bách Lăng Phong, cũng là người mà cô không thể nào tránh đi, trừ phi cô rời khỏi Bách Lăng Phong. Rời khỏi anh? Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, trong lòng nổi lên một cảm giác đau đớn trống rỗng để cô nhận ra, cô không thể nào rời khỏi Bách Lăng Phong được, ít nhất, bây giờ còn rời không được.
Như vậy, Lục Phi Dương và cô, cần phải kết thúc như thế nào? Đầu của cô đau quá, tự mình rối loạn liền bị đau đớn một trận. Sau đó, đôi mắt của cô đột nhiên trừng lớn, trời ạ, cô đã mấy ngày rồi không có đi làm, cũng không có xin phép, đây chính là chuyện chưa bao giờ có!
Vì quá kích động, làm cho cô đột nhiên ngồi bật dậy, tay chân luống cuống muốn tìm cái điện thoại không biết đã bị họ Lục kia ném tới chổ nào, nhưng cô quên mất thân thể của mình không thể gắng gượng được lâu, chân nhỏ vừa động, thì bàn chân liền mềm nhũn rơi xuống dưới giường, may mắn, thảm lông dê thật dày đã giảm bớt đau đớn của cô khi ngã.
Lục Phi Dương đẩy cửa vào, liền nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt như thế, nữ thần toàn thân trần trụi nằm úp sấp trên thảm tuyết trắng, sợi tóc đen nhánh rối tung, đường cong lả lướt, trên làn da trắng nõn che kín dấu vết miệt mài quá độ mấy ngày nay của anh, anh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. (anchan: anh dc 1 phen rửa mắt a ^0^)
“Không cần chào đón anh long trọng như vậy chứ?" Trong tiếng nói trầm thấp đều là ý cười, buông túi giấy trong tay ra, đi qua ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp không thể động đậy được, vờ như không nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô, làm càn trên môi nhỏ của cô, hôn lên.
“Ngô, bé cưng, anh thật là nhớ em." Gác cằm trên cái trán trơn bóng của cô, thở dài, thì ra dục vọng của con người, là vô tận, trước kia chỉ cần yên lặng nhìn cô, đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng bây giờ, thực sự có được cô, liền phát hiện dù là chỉ xa nhau có vài giờ, anh đã nhớ cô đến tận xương, bị một người phụ nữ quản chế như vậy, anh biết anh thê thảm rồi!
“Thả tôi xuống dưới." Nữ vương trong lòng lạnh lùng hạ mệnh lệnh, đối với yêu thương của anh nhìn như không thấy. Được rồi, được rồi, ai bảo anh thích Hứa Mạn Tuyết, chính là người quật cường như vậy? Mà anh, cũng cảm thấy rất thích tính khí cậy mạnh quật cường này của cô. Nhẹ nhàng đặt cô xuống trên đệm giường, thương tiếc nhìn cô một thân toàn là dấu vết xanh tím để lại của cuộc yêu, ai, làn da của cô quá mỏng lại quá non, tùy tiện hôn sâu một cái, sẽ để lại ứ ngân.(vết tim tím đo đỏ trên người a, mún biết nó như thế nào thì giơ tay lên mút mạnh 1 cái vào cánh tay thì sẽ biết)
Cho nên hôm nay, nhìn thấy thân thể của cô, anh thật sự là đau lòng vô cùng, hơn nữa anh cũng thực sự lo lắng, nếu còn làm nữa, chỉ sợ cô sẽ bị thương, thế nên mới miễn cưỡng tự mình ra cửa mua chút thuốc mỡ vội tới thoa cho cô, cái chuyện này, anh không nghĩ sẽ nhờ người khác. “Đau không?" Thương tiếc vỗ về dấu tay bên hông cô, đó là mấy ngày nay bị anh nắm khi chịu đựng anh chạy nước rút mà tạo thành.
Bên tai nóng rát, Hứa Mạn Tuyết cố gắng áp chế tâm tình thẹn thùng của mình, duy trì khuôn mặt bình tĩnh, “Việc của tôi liên quan gì đến anh."
“Sao lại không liên quan đến anh?" Anh hôn lên bờ vai non mềm của cô, “Bắt đầu từ ngày đó, hết thảy của em, đều là của anh." Nụ hôn như cánh bướm mềm mại, nhẹ nhàng dừng lại trên bả vai của cô, bộ ngực, bụng, thậm chí còn có nơi giữa chân, “Nơi này, còn có nơi này, đều là của anh."
Người đàn ông này, là đột nhiên bị quái thú nhập vào người hay sao? Hứa Mạn Tuyết bị dọa cho ngây người, nhìn động tác nhu tình mật ý của anh, sau một lúc lâu, anh nâng mắt nhìn cô, trên khuôn mặt ngang bướng thô lỗ hiện lên tươi cười sủng nịch, “Tuyết nhi, em là của anh."
Cô ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, mới tìm về được thanh âm của mình, “Lục Phi Dương, anh mấy ngày nay là xảy ra chuyện gì?" Một phen đánh giá anh từ trên xuống dưới, bộ dáng anh thật sự không giống như là đã xảy ra chuyện, đầu óc bị đụng hỏng, hơn nữa, thể lực của anh cũng thực sự là dọa người, nghĩ đến đây, cảm thấy vành tai nóng lên, “Anh với tôi, cho tới bây giờ không phải là quan hệ như vậy."
Bọn họ có thể nói là chỉ quen hơn người xa lạ một chút, trong lúc quen biết nhau cũng không thân thiết. Tức là quen biết 8 năm, trong lúc đó nói chuyện, chỉ sợ cũng không vượt qua trăm câu, anh như vậy, đột nhiên nói, cô là của anh, cô mà không bị dọa mới là lạ. “Trải qua mấy ngày nay, còn có " Không ngại cô dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên để nhìn anh, không để ý giãy dụa của cô, ôm cô vào trong lòng. Cô, thật sự là trời sinh thích hợp để trở thành người phụ nữ trong lòng anh, nhìn xem cảm giác ôm cô thật sự là quá tốt.
“Em không nghĩ rằng, em lên giường với anh, thì phải phụ trách với anh sao?" Thực sự sẽ có chuyện tình buồn cười như vậy phát sinh? Lục Phi Dương anh là người sinh ra và lớn lên ở Mỹ, tư tưởng sẽ không tiếp thu truyền thống cứng nhắc từ thời xưa của Trung Quốc đi? Hơn nữa, cứ lên giường thì phải chịu trách nhiệm chỉ sợ người anh phải phụ trách, đếm cũng đếm không hết đi. “Đương nhiên". Anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô, “Từ lúc anh tiến vào cơ thể của em vào thời khắc đó, em chính là của anh."
Đêm đó, tuy rằng cô chọc giận anh, nhưng mà quyết tâm anh muốn cô vẫn như cũ chưa từng thay đổi. Cô xém chút nữa thét chói tai, cái gì gọi là tiến vào thân thể của cô? Người đàn ông này da mặt dày đến nổi bắn không thủng, nói chuyện trực tiếp như vậy.
“Chúng ta đều là người trưởng thành……"
“Đừng có lấy cái cớ đó với anh, đối với anh mà nói, lý do duy nhất chính là anh muốn ở cùng một chỗ với em, cũng chỉ có một, đó chính là là, Lục Phi Dương anh coi trọng em, Hứa Mạn Tuyết, từ nay về sau, em phải nhớ kỹ, Hứa Mạn Tuyết em là người phụ nữ của Lục Phi Dương!"
Tim đập, nhanh đến nỗi dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
——–
“Tôi…… Tôi tự mình làm" Cắn răng nuốt xuống thanh âm rên rỉ, xấu hổ tựa như đại dương bao phủ lấy cô. Cửa sổ sát đất thật lớn, màn cửa bay phấp phới, ánh dương sáng rực rọi vào trong phòng, chiếu rọi khắp phòng ngủ không để lại một góc âm u nào. Ngay tại căn phòng sáng ngời như vậy, cô thế nhưng toàn thân không chút che đậy nằm trên giường lớn, hai chân rộng mở để một người đàn ông tùy ý ở nơi riêng tư của cô, ân, bôi thuốc mỡ.
Trời ạ, đây là chuyện tình ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được, cô muốn kéo chăn bông qua che lại một chút, vừa nghĩ đến, chăn bông đáng thương đã bị người đàn ông bá đạo kia quăng xuống thảm. Cô bây giờ một thứ để che giấu cũng không có, chỉ có thể bất lực bị bắt lõa lồ, ngượng ngùng bày ra nơi riêng tư nhất của mình để anh bừa bãi thưởng thức.
“Xấu hổ cái gì?" Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Toàn thân cao thấp của em, anh chẳng những xem qua còn liếm quá, em lại còn ngượng ngùng cái gì?" (anchan: =.=||| ta chết mất với cái sự BT của anh, nói chuyện trực tiếp kiểu này ko chết mới là lạ) Cô thật sự muốn bảo anh câm miệng! Đây luôn là Lục Phi Dương cái người luôn luôn trầm mặc ít lời sao? Bên ngoài nói anh kiêu ngạo tự đại, cuồng ngạo không kềm chế được, chưa bao giờ đặt ai vào mắt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, kết quả một người đàn ông nam tính như vậy, giờ phút này miệng nói lời hạ lưu, tay còn đang của cô…… A, để cô chết đi.
Lục Phi Dương không lại chú ý đến cô thẹn thùng, toàn bộ tầm mắt của anh đều đặt ở đóa hoa đáng thương bị anh hung hăng làm nhục, hai phiến cánh hoa sung huyết sưng đỏ, nhẹ tách ra cánh hoa trên vách hoa còn bị xướt da, hoa nhi xinh đẹp mềm mại không chỗ nào là không bị thương, làm cho anh cực kỳ đau lòng. Thật sự là, rất phóng túng, tối hôm qua vào lần làm sau cùng, cô vẫn luôn rên rĩ kêu đau đớn, theo động tác kịch liệt của anh, giữa hoa dịch trong suốt còn mang theo vài tia máu. Tuy rằng, lần đầu của phụ nữ và vài lần hoan ái sau, có chảy máu một chút là chuyện bình thường, nhưng là bọn họ đã cùng nhau qua bốn ngày, bệnh trạng của cô nói cho anh biết, vì anh không biết tiết chế nên đã làm cô bị thương.
Cảm thấy cực kỳ hối hận, chờ sau khi cô ngủ say, vội vàng gọi điện thoại cho Nghiêm Quân Nghiêu. “Cậu vội vã tìm tớ, là để hỏi loại chuyện này?" Không dám tin, “Tớ là bác sĩ ngoại khoa, không phải khoa phụ sản." Cho dù cách một Đại Tây Dương, Lục Phi Dương cũng có thể nghe được trong giọng nói của Nghiêm Quân Nghiêu nồng đậm hàm xúc ý tứ giễu cợt.
“Bớt nói thừa đi, rốt cuộc là dùng thuốc gì?"
Bên kia điện thoại Nghiêm Quân Nghiêu dùng tiếng Anh lưu loát nói một số việc, cũng không quên trấn an mãnh sư sắp nổi giận, “Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, tớ còn phải làm việc." Người này, cũng không nghĩ xem hiện tại bên Mỹ là lúc nào, Nghiêm Quân Nghiêu anh công tác bề bộn nhiều việc có được hay không?
Lời tuy nói thế, nhưng anh vẫn là nhanh chóng liệt kê một loạt tên thuốc, đối với những triệu chứng mà Lục Phi Dương nói có hiệu quả trị liệu rất tốt, “Đài Loan bây giờ là đêm khuya, cậu đi tiệm thuốc phục vụ 24/24 không có những loại thuốc này đâu, vẫn là chờ ngày mai, đi……" Nói địa chỉ của một phòng khám tư nhân cho cậu ta. Sau khi căn dặn xong, anh xấu xa hỏi: “Là Mạn Tuyết sao?" Có thể làm cho Lục Phi Dương khẩn trương như vậy, không thể khống chế như vậy, ngoại trừ Hứa Mạn Tuyết, anh thật không nghĩ ra người khác.
Trả lời anh, là một tiếng ngắt máy vang dội.
Sáng sớm hôm sau, Lục Phi Dương liền chạy nhanh ra ngoài vội vàng đến chổ Nghiêm Quân Nghiêu nói. Thuận tiện đến cửa hàng mua quần áo và đồ dùng hàng ngày để cô tắm rửa, dù sao đêm đó, quần áo của cô cũng bị anh vì gấp gáp mà xé hỏng hết. Ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng gạt ra cánh hoa khép chặt, đẩy đi vào, tinh tế bôi lên vách tường hoa bị thương.
Cô cắn răng, nén chịu khoái cảm đang bùng lên chạy tán loạn trong cơ thể, thân thể của cô, làm sao có thể kỳ quái như vậy, anh chỉ là một người đơn thuần, không, phải nói là động tác đơn thuần, cô dường như lại, có phản ứng.
Tay nhỏ dùng sức nắm chặt ga trãi giường, thuốc mỡ lành lạnh dính vào bên trong, bôi lên thì hạ thể của cô lại truyền đến từng đợt nóng rát đau đớn kỳ lạ.
Giống như, là khoan khoái rất nhiều, môi nhỏ cắn chặt, nhịn xuống tiếng ngâm thiếu chút nữa vọt ra khỏi miệng.
Anh lại tiếp tục bôi thuốc mỡ màu trắng, bôi tới chỗ bị thương, mãi cho đến xác định nơi riêng tư của cô từ trong ra ngoài mỗi một chỗ bị thương đều được cẩn thận chiếu cố, mới vừa lòng sau đó ngón tay khẽ cong lên mang theo dịch thể trong suốt, làm cho khóe miệng anh cong lên, “Tuyết nhi, em ẩm ướt." Ngón tay mang theo thuốc mỡ nhẹ nhàng rút ra, “Có cảm giác, ân?" Cô hình như không còn trở ngại!
Âm thầm rên rỉ, không lời nào để nói, xoay người sang chỗ khác, đem khuôn mặt đỏ bừng của mình chôn vào trong ga giường mềm mại, cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể chiên chín trứng. Anh mỉm cười, không trêu chọc cô nữa, cũng vì thể trạng hiện nay của cô không thể làm càn. Tuy rằng trong lòng cảm thấy vạn phần đáng tiếc, nhưng là kiều thái thẹn thùng khó có được này của cô, lại làm cho tâm tình của anh tốt lên.
Lấy ra một hộp thuốc khác từ trong túi giấy, lại chăm sóc dấu vết to nhỏ khác trên người cô.
Đến khi làm cho người nào đó e lệ đến không thể chịu đựng cái loại hành vi ám muội này thêm được nữa thì công việc bôi thuốc kết thúc, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hứa Mạn Tuyết mới phát hiện thì ra bản thân luôn căng thẳng.
Này, có thể là bởi vì câu nói kia của anh đi, anh nói, anh coi trọng cô, chuyện này xảy ra từ khi nào? Anh còn nói, cô là người phụ nữ của anh, giọng điệu cừa bá đạo lại độc chiếm, nghe được làm cho tim cô đập nhanh hơn.
Mở miệng muốn hỏi rõ ràng, nhưng là sau khi anh nói xong, không đợi cô đáp lại liền trực tiếp lấy thuốc ra vội tới giúp cô bôi thuốc, mà cô, cũng bị anh làm cho xấu hổ tới cực điểm, đã quên muốn hỏi rõ ràng.
Lục Phi Dương lại coi trọng cô? Chuyện này so với chuyện anh yêu gấu Bắc Cực quả thực còn giật mình hơn, anh và cô, hai người là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không tương giao? Anh làm sao lại có thể yêu thương cô chứ? Mà cô, người thất bại như cô, vô dụng như cô, lại có điểm nào làm cho vị thiên chi kiêu tử này yêu thích. Thậm chí, đến bây giờ, cô ngay cả tư cách lặng lẽ yêu cũng không có.
Nghĩ đến Bách Lăng Phong, lòng cô lại đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào trong ga giường trắng tinh, muốn dùng nó để che giấu vẻ mặt ảm đạm đau thương của mình. Đáng tiếc, đối mặt vơi cô là một người đàn ông hoàn toàn hiểu biết cô, ở bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô suốt tám năm, chỉ một cái nhíu mày của cô, anh cũng biết được cô đang nghĩ gì, huống chi cảm xúc hiện nay của cô có thể xem như là phản ứng mãnh liệt.
Thích Bách Lăng Phong đến như vậy sao? Giờ phút này trong lòng chua xót khổ sở tán loạn sắp làm anh nghẹn điên rồi, từ nhỏ đến lớn, cũng không biết tư vị nhẫn nại là cái gì, nhưng từ sau khi yêu Hứa Mạn Tuyết, loại thống khổ dày vò này, luôn luôn tra tấn anh.
Bách Lăng Phong, là vô tội, là bạn tốt, ở trong lòng như có một cây kim cứ không ngừng châm chích, tuy rằng cậu ta là vô tội, bản thân làm sao lại oán trách đem mọi tội lỗi đổ lên đầu cậu ta, nhưng mà anh chính là không thể đối mặt với cậu ta. Nghĩ đến, người phụ nữ mà mình yêu thương, lại yêu người khác, mà người kia chính là Bách Lăng Phong, Lục Phi Dương mỗi lần nhìn thấy cậu ta, đều muốn muốn hung hăng đánh cậu ta một trận.
Thật sự là vô dụng, trong lòng cười khổ, anh tiến lên ôm lấy cô, bưng lấy khuôn mặt tuyết trắng, nhìn vào đôi mắt nồng đậm chua xót của cô, cứng rắn mệnh lệnh nói: “Hứa Mạn Tuyết, em phải nhớ kỹ, hiện tại, em là người phụ, nữ của anh, người có được em ngoại trừ anh, không còn ai khác, biết không?"
Anh dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy? Một cỗ tức giận đột nhiên bừng lên, “Vậy anh là của ai?" Trong mắt là kiêu ngạo bất tuân, cô, trở lại là người phụ nữ cả người lạnh như băng.
“Phải không?" Anh cũng lạnh lùng cười với cô, bàn tay to trực tiếp bao phủ lên đóa hoa yếu đuối của cô, “Có muốn anh lại chứng minh một lần, cho em biết anh là của ai không?"
Đối với cô, có thể đau lòng có thể sủng ái, nhưng là, phải kiên trì, phải cứng rắn, anh quyết không thỏa hiệp, xem ra mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát ban đầu rồi.
——-
“Hứa thư ký, dự án Vũ Tế, đã có chỉ thị của tổng tài chưa?"
“Còn có dự án khai phá nam bộ, hiện nay mọi người của bộ phận công trình đang chờ."
“Dược phẩm nghiên cứu phát triển mới của tháng trước, đã có báo cáo phân tích điều tra thị trường chưa?"
“Hứa thư ký……"
Vừa đến giữa trưa, liền không ngừng nhận điện thoại, bưu kiện thu phát không ngừng, hơn nữa người của các ngành liên tiếp tới xin chỉ thị, làm cho phòng thư ký vội vàng đến cực hạn.
Lầu 36 của xí nghiệp Khai Dương, vẫn là nơi thần bí nhất xí nghiệp, mọi người cho tới bây giờ cũng không dám tùy tiện xông loạn vào. Cho dù, Bách Lăng Phong trong một năm kỳ thật cũng không có bao nhiêu thời gian ở trong này, nhưng là từ trước tới nay luôn xây dựng ảnh hưởng khó tiêu, tất cả viên chức bao gồm cán bộ cao cấp, đều xem nơi này như cấm địa, nếu muốn xin chỉ thị, toàn bộ đều ở lầu dưới chờ thư ký chuyên nhiệm của tổng tài Hứa Mạn Tuyết tiểu thư xuống tới mà tranh thủ thời gian báo cáo.
Lầu 35 ngoại trừ một gian phòng họp rộng lớn, không gian còn lại hoàn toàn để lại cho thư ký, Hứa Mạn Tuyết mang theo ba người trợ lý thư ký, cả ngày ở trong này xử lý công việc lớn nhỏ trong công ty, chỉ có trong lúc Bách Lăng Phong trở về Đài Loan, cô mới có thể đến lầu 36 làm việc.
Hứa Mạn Tuyết một bên dùng PDA gửi bưu kiện, một bên dùng tai nghe màu lam liên hệ với công ty chi nhánh ở Âu Châu. Bước chân cũng không dừng lại bởi vô số người vây quanh cô đặt câu hỏi, “Đúng, chính là phần tư liệu phân tích, anh lập tức gữi sang đây cho tôi, tôi đợi." Tiếng Đức Luôn luôn tối nghĩa khó hiểu từ trong miệng cô nói ra, liền giống như âm nhạc êm tai động lòng người, nếu như không nhìn vào khuôn mặt băng lãnh của cô.
Sau khi ngắt điện thoại, cô xoay người lại, nhìn một đám người đang chờ cô mở kim khẩu, “Dự án Vũ Tế, buổi sáng hôm nay tổng tài có điện thoại đến đây giao cho, có thể thực hiện, nhưng mà phí tổn rất cao, phải giảm bớt."
“Dạ", Đạt được đáp án lòng người cảm thấy mỹ mãn tiêu sái, “Dự án khai phá nam bộ, trên bản dự thảo đều làm sai, làm lại một lần nữa." Loại sai lầm cấp thấp này, không cần đưa lên Bách Lăng Phong, cô có thể trực xử bắn tại chổ.
Mà tâm tư cô bị quấy phá, đến bây giờ lòng của cô vẫn thực không thoải mái. Nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ ra cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng, “Về phần báo cáo điều tra thị trường, tôi vừa mới gữi đến hòm thư của các ngành, lập tức làm kế hoạch."
Tốt lắm, không đến 5 phút, đem mấy vấn đề của đám người, từng bước từng bước toàn bộ lưu loát dẹp sạch, quay người lại, một bó hoa tươi thật lớn xuất hiện trước mắt cô, “Này lại là cái quỷ gì?" Lạnh lùng hỏi, từ trong miệng cô đi ra, giống như băng châu(trân châu giá lạnh, hay ngọc trai đông lạnh, pó tay với cách diễn đạt của tg), đóng băng cậu nhóc đưa hoa: “Hứa…… Hứa tiểu thư, hoa của cô……"
Ô, thật đáng sợ, là người nhà bắt cậu đi có phải là cậu muốn đâu? Hứa tiểu thư này, người xinh đẹp nhưng hay tức giận, thỉnh thoảng có người đến cửa hàng bán hoa của bọn họ đặt hoa tặng cho cô, hai tháng qua, cậu muốn không biết vị tiểu thư này cũng không được, đặc biệt, là người phụ nữ này vừa đẹp lại lạnh, chỉ sợ mọi người thấy qua cũng không thể quên được đi?
Hơn nữa, vừa vặn cửa hàng bán hoa nhà cậu lại ở cạnh công ty này, cái người đàn ông theo đuổi cô, mong là anh ta sẽ chết được tử tế, anh ta thưởng xuyên đến nhà của cậu đặt hoa. Đầu năm nay, kinh tế đình trệ, kiếm tiền rất khó a, cậu nghĩ thôi cũng thấy khó khăn. (anchan: chả biết khúc này nhóc này nói lung cái gì, đoán sơ sơ thì chắc là thấy tội nghiệp ông chú mua hoa tặng cho HMT)
Hứa Mạn Tuyết nhìn bó hồng đỏ kiêu ngạo, khóe miệng giật giật, nhìn lại cậu nhóc sắp té xuống mặt đất, không muốn làm cậu ta khó xử, cầm lấy bút ký tên, nhận hoa vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ, thứ đại biểu cho tuyên ngôn tình yêu kia cứ như vậy sạch sẽ lưu loát rơi vào thùng rác ngủ yên bên trong, khóc lóc kể lể rằng nó gặp phải một người dã man. Kia, kia là hoa hồng cao cấp nhất sáng nay vừa mới vận chuyển bằng đường hàng không tới đó nha, cậu nhóc đưa hoa đau lòng nhìn bó hoa bị tay ngọc tàn phá, lòng đang chảy máu.
“Nhận rồi còn không đi, là chờ tôi mời cậu sao?" Hứa Mạn Tuyết nhìn cậu ta, vẻ mặt không kiên nhẫn, khí chất nữ vương biểu lộ không sót một thứ.
Cậu nhóc mỗi bước đi cũng rất cẩn thận nhìn bó hoa hồng đang nằm trong thùng rác, bước chân như bay, người nào muốn đến nhìn băng sơn mỹ nhân của xí nghiệp Khai Dương, chỉ sợ là muốn chết đi?
Lại có điện thoại đến, Hứa Mạn Tuyết nhìn di động, bấm nút trò chuyện. “Mạn Tuyết" Tiếng nói trầm thấp nam tính mang theo vài phần tà khí truyền đến từ điện thoại, còn tặng kèm vài tiếng cười tự cho là tiêu sái, “Thích hoa của tôi không?"
“Tôi nghĩ so với tôi thùng rác càng thích nó hơn." Rất nhanh đi ra ngoài công ty, cô vội muốn chết, lại bị một đống người chạy lên chặn đường, “Còn có, làm ơn gọi tôi là Hứa tiểu thư, cám ơn."
Một lời cứng rắn như cây đinh rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, mỗ nam sờ sờ cái mũi lại tiếp tục tiến lên. “…… Vậy không biết tôi có vinh hạnh……" “Không có!" “A?" Lần này không phải cây đinh, mà là siêu cấp thiết bản!
“Trần tổng, về chuyện hợp tác của hai công ty chúng ta, đã bàn xong, nếu ngài có cái gì không rõ, có thể đến bộ nghiệp vụ cố vấn, về sau nếu không có chuyện gì đặc biệt, tôi thấy không cần lại liên hệ," Liền ấn nút ngắt điện thoại.
Cô là thư ký của tổng tài, phụ trách xử lý hết thảy mọi chuyện có liên quan đến Bách Lăng Phong, việc công việc tư đều bao quát hết. Nhưng mà, không bao gồm bồi rượu bán rẻ tiếng cười, Bách Lăng Phong cũng không cần cô làm việc này. Đối với những người có ý đồ khác, cô luôn luôn không cần giả bộ, dù sao nói lời lạnh nhạt, cũng là sở trường của cô.
Kết cục chính là, không đến một tháng, phong hào băng sơn mỹ nhân này, từ tổng công ty Newyork một đường vượt biển theo cô đến công ty chi nhánh ở Đài Bắc. Nhưng mà cô một chút cũng để ý, dù sao người khác nhìn cô thế nào, cô cho tới bây giờ cũng không để ý đến, mà người duy nhất cô để ý đến, trong mắt căn bản là không nhìn thấy cô.
Cố gắng dứt bỏ bóng ma đang hiện lên trong lòng, cô bước đi chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên ngừng lại, hơi híp mắt, nhìn người đàn ông cách đó chừng 10 bước chân. Anh vẻ mặt nhìn cười như không cười, thực rõ ràng, chuyện cô vừa mới tống cổ những người đó anh đều nhìn thấy. Trong lòng vô lực âm thầm thở dài, cô lại quên mất một người, giữa những phiền toái trước mắt, làm cô đau đầu nhất là
Anh, Lục Phi Dương. Nếu, có thể đuổi anh đi giống như đuổi những người khác, thì đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào a.
Hứa Mạn Tuyết mở mí mắt nặng tựa ngàn cân, toàn thân cô mỗi một vùng cơ thể, mỗi một sợi gân mạch, đều nói cho cô biết một chữ, “Đau"!
Chịu đựng cả người đau nhức, muốn từ trên giường đứng dậy, thế nhưng cô dùng hết sức lực toàn thân, cũng chỉ miễn cưỡng giơ lên được ngón tay mà thôi.
Từ đêm say rượu đó sau khi phát sinh quan hệ với Lục Phi Dương, cô đã bị anh nhốt ở trong phòng này. Càng không ngừng làm, chẳng phân biệt là ban ngày hay ban đêm. Làm đến khi bất tỉnh, tỉnh lại tiếp tục làm, ngoại trừ ăn cơm, tắm rửa và đi toilet, thời gian còn lại bọn họ đều dùng để làm tình, phòng khách, phòng bếp, quầy bar, phòng tắm, thậm chí ngay cả ban công, đều có dấu vết bọn họ điên cuồng làm tình.
Anh hệt như dã thú, cô lần đầu trãi qua việc như vậy, không ngừng bị ép buộc, thân thể nhỏ bé của cô, đã đến cực hạn.
Trên người đắp chăn bông mềm mại sạch sẽ, điều hòa chạy ổn định, trong căn phòng xa hoa có vẻ im lặng lại bình thản. Khác hẳn với sự yên bình an ổn của mấy ngày trước đây.
Anh, không có ở đây! Trong đầu nhận được tin tức như vậy, làm cho thân mình cứng ngắc của cô từ từ thả lỏng.
Lục Phi Dương là một tên ác ma, một tên ác ma đáng sợ, mấy ngày mấy đêm qua đã làm cho cô cảm nhận sâu sắc được điểm này. Lúc trước, kính nhi viễn chi(kính trọng nhưng không gần gũi) với anh quả thật là rất chính xác, cảm xúc của anh biến đổi thất thường, có thể rất ôn nhu, xem cô như bảo bối hôn cô, yêu cô, cũng sẽ có lúc đột nhiên chiếm lấy hệt như ác ma, cuốn cô vào trong tình ái kịch liệt đến đáng sợ.
Mà hiện tại, tên ác ma này lại không có ở trong phòng, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội rời khỏi anh, nếu như cô có thể di chuyển. Dồn hết sức, muốn đứng dậy, nhưng vô dụng, cô ngay cả một chút cũng không thể động đậy. Chết tiệt! Người có tu dưỡng tốt như cô không thể mắng ra những lời thô tục, chỉ có thể âm thầm nghiến răng trong lòng, khó trách người đàn ông đáng giận kia lại có thể yên tâm mà đi ra ngoài, anh khẳng định là biết bản thân cô đã bị anh đùa giỡn đến sắp tàn phế, biết được cô có muốn động cũng không thể động được.
Cô cắn chặt môi, cổ họng cứng ngắc cố nuốt xuống cảm giác uất ức, cô không thể khóc, nhất định không thể khóc. Bắt đầu từ năm 17 tuổi, cô đã biết nước mắt đối với mọi việc không có tác dụng gì, sẽ chỉ làm bản thân lộ ra yếu ớt thôi.
Đến Mỹ tám năm, học tập vất vả, áp lực lớn, cô đều cắn răng chịu đựng, sau khi trở thành thư ký của tổng tài, mỗi ngày cùng công ty đón tiếp khách hàng và đám người cáo già trong hội đồng quản trị chu toàn, bọn họ mỗi một người có ai lại không phải là gian thương ăn tươi nuốt sống kẻ khác? Nhưng cô không phải là đã sống bây giờ hay sao? Vào giờ phút này không thể trở nên yếu đuối, làm cho những nổ lực cố gắng trước kia đều đem đổ sông đổ biển hết.
Nhưng là, Bách Lăng Phong, trong lòng nghĩ đến người đàn ông phong thái bất phàm cử chỉ tao nhã kia, trong đôi mắt sáng ngời của cô lại gợn sóng. Cô, ở trên giường cùng với một người đàn ông khác, một người đàn ông mà cô không thương thậm chí ngay cả quen thuộc cũng không phải, khoảng cách giữa cô và người mà cô yêu thương, đã càng ngày càng xa, mọi việc đã không thể vãn hồi.
Cô không phải cái loại phụ nữ không biết quý trọng bản thân, thất tình thì đến quán bar tùy tiện tìm một người đàn ông tình một đêm để an ủi bản thân, loại chuyện này đánh chết cô cũng làm không được. Đêm đó, cô thực sự chỉ nghĩ đơn giản là đến quán bar uống rượu, cô không dám trở về nhà một mình, sợ bản thân sẽ khống chế không được cảm xúc của mình, nên mới chọn quán bar, ở nơi này, cô tự quản lý mình chặt chẽ không giao thiệp với ai.
Kết quả, chuyện mình chưa từng làm qua cũng đã làm, cảm giác nếm thử tương đối tốt, lần đầu phóng túng bản thân, liền mất thân. Nếu là người khác thì xem như là bị chó cắn một cái, sau khi trời sáng thì chẳng còn quen biết, nhưng lại cố tình là Lục Phi Dương.
Anh, là bạn thân của Bách Lăng Phong, cũng là người mà cô không thể nào tránh đi, trừ phi cô rời khỏi Bách Lăng Phong. Rời khỏi anh? Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, trong lòng nổi lên một cảm giác đau đớn trống rỗng để cô nhận ra, cô không thể nào rời khỏi Bách Lăng Phong được, ít nhất, bây giờ còn rời không được.
Như vậy, Lục Phi Dương và cô, cần phải kết thúc như thế nào? Đầu của cô đau quá, tự mình rối loạn liền bị đau đớn một trận. Sau đó, đôi mắt của cô đột nhiên trừng lớn, trời ạ, cô đã mấy ngày rồi không có đi làm, cũng không có xin phép, đây chính là chuyện chưa bao giờ có!
Vì quá kích động, làm cho cô đột nhiên ngồi bật dậy, tay chân luống cuống muốn tìm cái điện thoại không biết đã bị họ Lục kia ném tới chổ nào, nhưng cô quên mất thân thể của mình không thể gắng gượng được lâu, chân nhỏ vừa động, thì bàn chân liền mềm nhũn rơi xuống dưới giường, may mắn, thảm lông dê thật dày đã giảm bớt đau đớn của cô khi ngã.
Lục Phi Dương đẩy cửa vào, liền nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt như thế, nữ thần toàn thân trần trụi nằm úp sấp trên thảm tuyết trắng, sợi tóc đen nhánh rối tung, đường cong lả lướt, trên làn da trắng nõn che kín dấu vết miệt mài quá độ mấy ngày nay của anh, anh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. (anchan: anh dc 1 phen rửa mắt a ^0^)
“Không cần chào đón anh long trọng như vậy chứ?" Trong tiếng nói trầm thấp đều là ý cười, buông túi giấy trong tay ra, đi qua ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp không thể động đậy được, vờ như không nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô, làm càn trên môi nhỏ của cô, hôn lên.
“Ngô, bé cưng, anh thật là nhớ em." Gác cằm trên cái trán trơn bóng của cô, thở dài, thì ra dục vọng của con người, là vô tận, trước kia chỉ cần yên lặng nhìn cô, đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng bây giờ, thực sự có được cô, liền phát hiện dù là chỉ xa nhau có vài giờ, anh đã nhớ cô đến tận xương, bị một người phụ nữ quản chế như vậy, anh biết anh thê thảm rồi!
“Thả tôi xuống dưới." Nữ vương trong lòng lạnh lùng hạ mệnh lệnh, đối với yêu thương của anh nhìn như không thấy. Được rồi, được rồi, ai bảo anh thích Hứa Mạn Tuyết, chính là người quật cường như vậy? Mà anh, cũng cảm thấy rất thích tính khí cậy mạnh quật cường này của cô. Nhẹ nhàng đặt cô xuống trên đệm giường, thương tiếc nhìn cô một thân toàn là dấu vết xanh tím để lại của cuộc yêu, ai, làn da của cô quá mỏng lại quá non, tùy tiện hôn sâu một cái, sẽ để lại ứ ngân.(vết tim tím đo đỏ trên người a, mún biết nó như thế nào thì giơ tay lên mút mạnh 1 cái vào cánh tay thì sẽ biết)
Cho nên hôm nay, nhìn thấy thân thể của cô, anh thật sự là đau lòng vô cùng, hơn nữa anh cũng thực sự lo lắng, nếu còn làm nữa, chỉ sợ cô sẽ bị thương, thế nên mới miễn cưỡng tự mình ra cửa mua chút thuốc mỡ vội tới thoa cho cô, cái chuyện này, anh không nghĩ sẽ nhờ người khác. “Đau không?" Thương tiếc vỗ về dấu tay bên hông cô, đó là mấy ngày nay bị anh nắm khi chịu đựng anh chạy nước rút mà tạo thành.
Bên tai nóng rát, Hứa Mạn Tuyết cố gắng áp chế tâm tình thẹn thùng của mình, duy trì khuôn mặt bình tĩnh, “Việc của tôi liên quan gì đến anh."
“Sao lại không liên quan đến anh?" Anh hôn lên bờ vai non mềm của cô, “Bắt đầu từ ngày đó, hết thảy của em, đều là của anh." Nụ hôn như cánh bướm mềm mại, nhẹ nhàng dừng lại trên bả vai của cô, bộ ngực, bụng, thậm chí còn có nơi giữa chân, “Nơi này, còn có nơi này, đều là của anh."
Người đàn ông này, là đột nhiên bị quái thú nhập vào người hay sao? Hứa Mạn Tuyết bị dọa cho ngây người, nhìn động tác nhu tình mật ý của anh, sau một lúc lâu, anh nâng mắt nhìn cô, trên khuôn mặt ngang bướng thô lỗ hiện lên tươi cười sủng nịch, “Tuyết nhi, em là của anh."
Cô ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, mới tìm về được thanh âm của mình, “Lục Phi Dương, anh mấy ngày nay là xảy ra chuyện gì?" Một phen đánh giá anh từ trên xuống dưới, bộ dáng anh thật sự không giống như là đã xảy ra chuyện, đầu óc bị đụng hỏng, hơn nữa, thể lực của anh cũng thực sự là dọa người, nghĩ đến đây, cảm thấy vành tai nóng lên, “Anh với tôi, cho tới bây giờ không phải là quan hệ như vậy."
Bọn họ có thể nói là chỉ quen hơn người xa lạ một chút, trong lúc quen biết nhau cũng không thân thiết. Tức là quen biết 8 năm, trong lúc đó nói chuyện, chỉ sợ cũng không vượt qua trăm câu, anh như vậy, đột nhiên nói, cô là của anh, cô mà không bị dọa mới là lạ. “Trải qua mấy ngày nay, còn có " Không ngại cô dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên để nhìn anh, không để ý giãy dụa của cô, ôm cô vào trong lòng. Cô, thật sự là trời sinh thích hợp để trở thành người phụ nữ trong lòng anh, nhìn xem cảm giác ôm cô thật sự là quá tốt.
“Em không nghĩ rằng, em lên giường với anh, thì phải phụ trách với anh sao?" Thực sự sẽ có chuyện tình buồn cười như vậy phát sinh? Lục Phi Dương anh là người sinh ra và lớn lên ở Mỹ, tư tưởng sẽ không tiếp thu truyền thống cứng nhắc từ thời xưa của Trung Quốc đi? Hơn nữa, cứ lên giường thì phải chịu trách nhiệm chỉ sợ người anh phải phụ trách, đếm cũng đếm không hết đi. “Đương nhiên". Anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô, “Từ lúc anh tiến vào cơ thể của em vào thời khắc đó, em chính là của anh."
Đêm đó, tuy rằng cô chọc giận anh, nhưng mà quyết tâm anh muốn cô vẫn như cũ chưa từng thay đổi. Cô xém chút nữa thét chói tai, cái gì gọi là tiến vào thân thể của cô? Người đàn ông này da mặt dày đến nổi bắn không thủng, nói chuyện trực tiếp như vậy.
“Chúng ta đều là người trưởng thành……"
“Đừng có lấy cái cớ đó với anh, đối với anh mà nói, lý do duy nhất chính là anh muốn ở cùng một chỗ với em, cũng chỉ có một, đó chính là là, Lục Phi Dương anh coi trọng em, Hứa Mạn Tuyết, từ nay về sau, em phải nhớ kỹ, Hứa Mạn Tuyết em là người phụ nữ của Lục Phi Dương!"
Tim đập, nhanh đến nỗi dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
——–
“Tôi…… Tôi tự mình làm" Cắn răng nuốt xuống thanh âm rên rỉ, xấu hổ tựa như đại dương bao phủ lấy cô. Cửa sổ sát đất thật lớn, màn cửa bay phấp phới, ánh dương sáng rực rọi vào trong phòng, chiếu rọi khắp phòng ngủ không để lại một góc âm u nào. Ngay tại căn phòng sáng ngời như vậy, cô thế nhưng toàn thân không chút che đậy nằm trên giường lớn, hai chân rộng mở để một người đàn ông tùy ý ở nơi riêng tư của cô, ân, bôi thuốc mỡ.
Trời ạ, đây là chuyện tình ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được, cô muốn kéo chăn bông qua che lại một chút, vừa nghĩ đến, chăn bông đáng thương đã bị người đàn ông bá đạo kia quăng xuống thảm. Cô bây giờ một thứ để che giấu cũng không có, chỉ có thể bất lực bị bắt lõa lồ, ngượng ngùng bày ra nơi riêng tư nhất của mình để anh bừa bãi thưởng thức.
“Xấu hổ cái gì?" Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Toàn thân cao thấp của em, anh chẳng những xem qua còn liếm quá, em lại còn ngượng ngùng cái gì?" (anchan: =.=||| ta chết mất với cái sự BT của anh, nói chuyện trực tiếp kiểu này ko chết mới là lạ) Cô thật sự muốn bảo anh câm miệng! Đây luôn là Lục Phi Dương cái người luôn luôn trầm mặc ít lời sao? Bên ngoài nói anh kiêu ngạo tự đại, cuồng ngạo không kềm chế được, chưa bao giờ đặt ai vào mắt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, kết quả một người đàn ông nam tính như vậy, giờ phút này miệng nói lời hạ lưu, tay còn đang của cô…… A, để cô chết đi.
Lục Phi Dương không lại chú ý đến cô thẹn thùng, toàn bộ tầm mắt của anh đều đặt ở đóa hoa đáng thương bị anh hung hăng làm nhục, hai phiến cánh hoa sung huyết sưng đỏ, nhẹ tách ra cánh hoa trên vách hoa còn bị xướt da, hoa nhi xinh đẹp mềm mại không chỗ nào là không bị thương, làm cho anh cực kỳ đau lòng. Thật sự là, rất phóng túng, tối hôm qua vào lần làm sau cùng, cô vẫn luôn rên rĩ kêu đau đớn, theo động tác kịch liệt của anh, giữa hoa dịch trong suốt còn mang theo vài tia máu. Tuy rằng, lần đầu của phụ nữ và vài lần hoan ái sau, có chảy máu một chút là chuyện bình thường, nhưng là bọn họ đã cùng nhau qua bốn ngày, bệnh trạng của cô nói cho anh biết, vì anh không biết tiết chế nên đã làm cô bị thương.
Cảm thấy cực kỳ hối hận, chờ sau khi cô ngủ say, vội vàng gọi điện thoại cho Nghiêm Quân Nghiêu. “Cậu vội vã tìm tớ, là để hỏi loại chuyện này?" Không dám tin, “Tớ là bác sĩ ngoại khoa, không phải khoa phụ sản." Cho dù cách một Đại Tây Dương, Lục Phi Dương cũng có thể nghe được trong giọng nói của Nghiêm Quân Nghiêu nồng đậm hàm xúc ý tứ giễu cợt.
“Bớt nói thừa đi, rốt cuộc là dùng thuốc gì?"
Bên kia điện thoại Nghiêm Quân Nghiêu dùng tiếng Anh lưu loát nói một số việc, cũng không quên trấn an mãnh sư sắp nổi giận, “Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, tớ còn phải làm việc." Người này, cũng không nghĩ xem hiện tại bên Mỹ là lúc nào, Nghiêm Quân Nghiêu anh công tác bề bộn nhiều việc có được hay không?
Lời tuy nói thế, nhưng anh vẫn là nhanh chóng liệt kê một loạt tên thuốc, đối với những triệu chứng mà Lục Phi Dương nói có hiệu quả trị liệu rất tốt, “Đài Loan bây giờ là đêm khuya, cậu đi tiệm thuốc phục vụ 24/24 không có những loại thuốc này đâu, vẫn là chờ ngày mai, đi……" Nói địa chỉ của một phòng khám tư nhân cho cậu ta. Sau khi căn dặn xong, anh xấu xa hỏi: “Là Mạn Tuyết sao?" Có thể làm cho Lục Phi Dương khẩn trương như vậy, không thể khống chế như vậy, ngoại trừ Hứa Mạn Tuyết, anh thật không nghĩ ra người khác.
Trả lời anh, là một tiếng ngắt máy vang dội.
Sáng sớm hôm sau, Lục Phi Dương liền chạy nhanh ra ngoài vội vàng đến chổ Nghiêm Quân Nghiêu nói. Thuận tiện đến cửa hàng mua quần áo và đồ dùng hàng ngày để cô tắm rửa, dù sao đêm đó, quần áo của cô cũng bị anh vì gấp gáp mà xé hỏng hết. Ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng gạt ra cánh hoa khép chặt, đẩy đi vào, tinh tế bôi lên vách tường hoa bị thương.
Cô cắn răng, nén chịu khoái cảm đang bùng lên chạy tán loạn trong cơ thể, thân thể của cô, làm sao có thể kỳ quái như vậy, anh chỉ là một người đơn thuần, không, phải nói là động tác đơn thuần, cô dường như lại, có phản ứng.
Tay nhỏ dùng sức nắm chặt ga trãi giường, thuốc mỡ lành lạnh dính vào bên trong, bôi lên thì hạ thể của cô lại truyền đến từng đợt nóng rát đau đớn kỳ lạ.
Giống như, là khoan khoái rất nhiều, môi nhỏ cắn chặt, nhịn xuống tiếng ngâm thiếu chút nữa vọt ra khỏi miệng.
Anh lại tiếp tục bôi thuốc mỡ màu trắng, bôi tới chỗ bị thương, mãi cho đến xác định nơi riêng tư của cô từ trong ra ngoài mỗi một chỗ bị thương đều được cẩn thận chiếu cố, mới vừa lòng sau đó ngón tay khẽ cong lên mang theo dịch thể trong suốt, làm cho khóe miệng anh cong lên, “Tuyết nhi, em ẩm ướt." Ngón tay mang theo thuốc mỡ nhẹ nhàng rút ra, “Có cảm giác, ân?" Cô hình như không còn trở ngại!
Âm thầm rên rỉ, không lời nào để nói, xoay người sang chỗ khác, đem khuôn mặt đỏ bừng của mình chôn vào trong ga giường mềm mại, cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể chiên chín trứng. Anh mỉm cười, không trêu chọc cô nữa, cũng vì thể trạng hiện nay của cô không thể làm càn. Tuy rằng trong lòng cảm thấy vạn phần đáng tiếc, nhưng là kiều thái thẹn thùng khó có được này của cô, lại làm cho tâm tình của anh tốt lên.
Lấy ra một hộp thuốc khác từ trong túi giấy, lại chăm sóc dấu vết to nhỏ khác trên người cô.
Đến khi làm cho người nào đó e lệ đến không thể chịu đựng cái loại hành vi ám muội này thêm được nữa thì công việc bôi thuốc kết thúc, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hứa Mạn Tuyết mới phát hiện thì ra bản thân luôn căng thẳng.
Này, có thể là bởi vì câu nói kia của anh đi, anh nói, anh coi trọng cô, chuyện này xảy ra từ khi nào? Anh còn nói, cô là người phụ nữ của anh, giọng điệu cừa bá đạo lại độc chiếm, nghe được làm cho tim cô đập nhanh hơn.
Mở miệng muốn hỏi rõ ràng, nhưng là sau khi anh nói xong, không đợi cô đáp lại liền trực tiếp lấy thuốc ra vội tới giúp cô bôi thuốc, mà cô, cũng bị anh làm cho xấu hổ tới cực điểm, đã quên muốn hỏi rõ ràng.
Lục Phi Dương lại coi trọng cô? Chuyện này so với chuyện anh yêu gấu Bắc Cực quả thực còn giật mình hơn, anh và cô, hai người là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không tương giao? Anh làm sao lại có thể yêu thương cô chứ? Mà cô, người thất bại như cô, vô dụng như cô, lại có điểm nào làm cho vị thiên chi kiêu tử này yêu thích. Thậm chí, đến bây giờ, cô ngay cả tư cách lặng lẽ yêu cũng không có.
Nghĩ đến Bách Lăng Phong, lòng cô lại đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào trong ga giường trắng tinh, muốn dùng nó để che giấu vẻ mặt ảm đạm đau thương của mình. Đáng tiếc, đối mặt vơi cô là một người đàn ông hoàn toàn hiểu biết cô, ở bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô suốt tám năm, chỉ một cái nhíu mày của cô, anh cũng biết được cô đang nghĩ gì, huống chi cảm xúc hiện nay của cô có thể xem như là phản ứng mãnh liệt.
Thích Bách Lăng Phong đến như vậy sao? Giờ phút này trong lòng chua xót khổ sở tán loạn sắp làm anh nghẹn điên rồi, từ nhỏ đến lớn, cũng không biết tư vị nhẫn nại là cái gì, nhưng từ sau khi yêu Hứa Mạn Tuyết, loại thống khổ dày vò này, luôn luôn tra tấn anh.
Bách Lăng Phong, là vô tội, là bạn tốt, ở trong lòng như có một cây kim cứ không ngừng châm chích, tuy rằng cậu ta là vô tội, bản thân làm sao lại oán trách đem mọi tội lỗi đổ lên đầu cậu ta, nhưng mà anh chính là không thể đối mặt với cậu ta. Nghĩ đến, người phụ nữ mà mình yêu thương, lại yêu người khác, mà người kia chính là Bách Lăng Phong, Lục Phi Dương mỗi lần nhìn thấy cậu ta, đều muốn muốn hung hăng đánh cậu ta một trận.
Thật sự là vô dụng, trong lòng cười khổ, anh tiến lên ôm lấy cô, bưng lấy khuôn mặt tuyết trắng, nhìn vào đôi mắt nồng đậm chua xót của cô, cứng rắn mệnh lệnh nói: “Hứa Mạn Tuyết, em phải nhớ kỹ, hiện tại, em là người phụ, nữ của anh, người có được em ngoại trừ anh, không còn ai khác, biết không?"
Anh dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy? Một cỗ tức giận đột nhiên bừng lên, “Vậy anh là của ai?" Trong mắt là kiêu ngạo bất tuân, cô, trở lại là người phụ nữ cả người lạnh như băng.
“Phải không?" Anh cũng lạnh lùng cười với cô, bàn tay to trực tiếp bao phủ lên đóa hoa yếu đuối của cô, “Có muốn anh lại chứng minh một lần, cho em biết anh là của ai không?"
Đối với cô, có thể đau lòng có thể sủng ái, nhưng là, phải kiên trì, phải cứng rắn, anh quyết không thỏa hiệp, xem ra mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát ban đầu rồi.
——-
“Hứa thư ký, dự án Vũ Tế, đã có chỉ thị của tổng tài chưa?"
“Còn có dự án khai phá nam bộ, hiện nay mọi người của bộ phận công trình đang chờ."
“Dược phẩm nghiên cứu phát triển mới của tháng trước, đã có báo cáo phân tích điều tra thị trường chưa?"
“Hứa thư ký……"
Vừa đến giữa trưa, liền không ngừng nhận điện thoại, bưu kiện thu phát không ngừng, hơn nữa người của các ngành liên tiếp tới xin chỉ thị, làm cho phòng thư ký vội vàng đến cực hạn.
Lầu 36 của xí nghiệp Khai Dương, vẫn là nơi thần bí nhất xí nghiệp, mọi người cho tới bây giờ cũng không dám tùy tiện xông loạn vào. Cho dù, Bách Lăng Phong trong một năm kỳ thật cũng không có bao nhiêu thời gian ở trong này, nhưng là từ trước tới nay luôn xây dựng ảnh hưởng khó tiêu, tất cả viên chức bao gồm cán bộ cao cấp, đều xem nơi này như cấm địa, nếu muốn xin chỉ thị, toàn bộ đều ở lầu dưới chờ thư ký chuyên nhiệm của tổng tài Hứa Mạn Tuyết tiểu thư xuống tới mà tranh thủ thời gian báo cáo.
Lầu 35 ngoại trừ một gian phòng họp rộng lớn, không gian còn lại hoàn toàn để lại cho thư ký, Hứa Mạn Tuyết mang theo ba người trợ lý thư ký, cả ngày ở trong này xử lý công việc lớn nhỏ trong công ty, chỉ có trong lúc Bách Lăng Phong trở về Đài Loan, cô mới có thể đến lầu 36 làm việc.
Hứa Mạn Tuyết một bên dùng PDA gửi bưu kiện, một bên dùng tai nghe màu lam liên hệ với công ty chi nhánh ở Âu Châu. Bước chân cũng không dừng lại bởi vô số người vây quanh cô đặt câu hỏi, “Đúng, chính là phần tư liệu phân tích, anh lập tức gữi sang đây cho tôi, tôi đợi." Tiếng Đức Luôn luôn tối nghĩa khó hiểu từ trong miệng cô nói ra, liền giống như âm nhạc êm tai động lòng người, nếu như không nhìn vào khuôn mặt băng lãnh của cô.
Sau khi ngắt điện thoại, cô xoay người lại, nhìn một đám người đang chờ cô mở kim khẩu, “Dự án Vũ Tế, buổi sáng hôm nay tổng tài có điện thoại đến đây giao cho, có thể thực hiện, nhưng mà phí tổn rất cao, phải giảm bớt."
“Dạ", Đạt được đáp án lòng người cảm thấy mỹ mãn tiêu sái, “Dự án khai phá nam bộ, trên bản dự thảo đều làm sai, làm lại một lần nữa." Loại sai lầm cấp thấp này, không cần đưa lên Bách Lăng Phong, cô có thể trực xử bắn tại chổ.
Mà tâm tư cô bị quấy phá, đến bây giờ lòng của cô vẫn thực không thoải mái. Nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ ra cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng, “Về phần báo cáo điều tra thị trường, tôi vừa mới gữi đến hòm thư của các ngành, lập tức làm kế hoạch."
Tốt lắm, không đến 5 phút, đem mấy vấn đề của đám người, từng bước từng bước toàn bộ lưu loát dẹp sạch, quay người lại, một bó hoa tươi thật lớn xuất hiện trước mắt cô, “Này lại là cái quỷ gì?" Lạnh lùng hỏi, từ trong miệng cô đi ra, giống như băng châu(trân châu giá lạnh, hay ngọc trai đông lạnh, pó tay với cách diễn đạt của tg), đóng băng cậu nhóc đưa hoa: “Hứa…… Hứa tiểu thư, hoa của cô……"
Ô, thật đáng sợ, là người nhà bắt cậu đi có phải là cậu muốn đâu? Hứa tiểu thư này, người xinh đẹp nhưng hay tức giận, thỉnh thoảng có người đến cửa hàng bán hoa của bọn họ đặt hoa tặng cho cô, hai tháng qua, cậu muốn không biết vị tiểu thư này cũng không được, đặc biệt, là người phụ nữ này vừa đẹp lại lạnh, chỉ sợ mọi người thấy qua cũng không thể quên được đi?
Hơn nữa, vừa vặn cửa hàng bán hoa nhà cậu lại ở cạnh công ty này, cái người đàn ông theo đuổi cô, mong là anh ta sẽ chết được tử tế, anh ta thưởng xuyên đến nhà của cậu đặt hoa. Đầu năm nay, kinh tế đình trệ, kiếm tiền rất khó a, cậu nghĩ thôi cũng thấy khó khăn. (anchan: chả biết khúc này nhóc này nói lung cái gì, đoán sơ sơ thì chắc là thấy tội nghiệp ông chú mua hoa tặng cho HMT)
Hứa Mạn Tuyết nhìn bó hồng đỏ kiêu ngạo, khóe miệng giật giật, nhìn lại cậu nhóc sắp té xuống mặt đất, không muốn làm cậu ta khó xử, cầm lấy bút ký tên, nhận hoa vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ, thứ đại biểu cho tuyên ngôn tình yêu kia cứ như vậy sạch sẽ lưu loát rơi vào thùng rác ngủ yên bên trong, khóc lóc kể lể rằng nó gặp phải một người dã man. Kia, kia là hoa hồng cao cấp nhất sáng nay vừa mới vận chuyển bằng đường hàng không tới đó nha, cậu nhóc đưa hoa đau lòng nhìn bó hoa bị tay ngọc tàn phá, lòng đang chảy máu.
“Nhận rồi còn không đi, là chờ tôi mời cậu sao?" Hứa Mạn Tuyết nhìn cậu ta, vẻ mặt không kiên nhẫn, khí chất nữ vương biểu lộ không sót một thứ.
Cậu nhóc mỗi bước đi cũng rất cẩn thận nhìn bó hoa hồng đang nằm trong thùng rác, bước chân như bay, người nào muốn đến nhìn băng sơn mỹ nhân của xí nghiệp Khai Dương, chỉ sợ là muốn chết đi?
Lại có điện thoại đến, Hứa Mạn Tuyết nhìn di động, bấm nút trò chuyện. “Mạn Tuyết" Tiếng nói trầm thấp nam tính mang theo vài phần tà khí truyền đến từ điện thoại, còn tặng kèm vài tiếng cười tự cho là tiêu sái, “Thích hoa của tôi không?"
“Tôi nghĩ so với tôi thùng rác càng thích nó hơn." Rất nhanh đi ra ngoài công ty, cô vội muốn chết, lại bị một đống người chạy lên chặn đường, “Còn có, làm ơn gọi tôi là Hứa tiểu thư, cám ơn."
Một lời cứng rắn như cây đinh rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, mỗ nam sờ sờ cái mũi lại tiếp tục tiến lên. “…… Vậy không biết tôi có vinh hạnh……" “Không có!" “A?" Lần này không phải cây đinh, mà là siêu cấp thiết bản!
“Trần tổng, về chuyện hợp tác của hai công ty chúng ta, đã bàn xong, nếu ngài có cái gì không rõ, có thể đến bộ nghiệp vụ cố vấn, về sau nếu không có chuyện gì đặc biệt, tôi thấy không cần lại liên hệ," Liền ấn nút ngắt điện thoại.
Cô là thư ký của tổng tài, phụ trách xử lý hết thảy mọi chuyện có liên quan đến Bách Lăng Phong, việc công việc tư đều bao quát hết. Nhưng mà, không bao gồm bồi rượu bán rẻ tiếng cười, Bách Lăng Phong cũng không cần cô làm việc này. Đối với những người có ý đồ khác, cô luôn luôn không cần giả bộ, dù sao nói lời lạnh nhạt, cũng là sở trường của cô.
Kết cục chính là, không đến một tháng, phong hào băng sơn mỹ nhân này, từ tổng công ty Newyork một đường vượt biển theo cô đến công ty chi nhánh ở Đài Bắc. Nhưng mà cô một chút cũng để ý, dù sao người khác nhìn cô thế nào, cô cho tới bây giờ cũng không để ý đến, mà người duy nhất cô để ý đến, trong mắt căn bản là không nhìn thấy cô.
Cố gắng dứt bỏ bóng ma đang hiện lên trong lòng, cô bước đi chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên ngừng lại, hơi híp mắt, nhìn người đàn ông cách đó chừng 10 bước chân. Anh vẻ mặt nhìn cười như không cười, thực rõ ràng, chuyện cô vừa mới tống cổ những người đó anh đều nhìn thấy. Trong lòng vô lực âm thầm thở dài, cô lại quên mất một người, giữa những phiền toái trước mắt, làm cô đau đầu nhất là
Anh, Lục Phi Dương. Nếu, có thể đuổi anh đi giống như đuổi những người khác, thì đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào a.
Tác giả :
Chu Khinh