Hằng Ôn
Chương 24
Quay phim kéo dài một thời gian, cuối cùng cũng sắp xong, buổi tối Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng quay về khách sạn, Hứa Kính Hằng cầm quần áo đi tắm.
Văn Tiếu Thành cũng không lấy hai phòng riêng cho bọn họ, dù sao cũng là một cặp tình nhân công khai, ở cùng một chỗ, còn có thể tiết kiệm chi phí.
Thật là keo kiệt, Hứa Kính Hằng cởi sạch quần áo, mở vòi sen, bất quá cho dù Văn Tiếu Thành lấy hai phòng, cũng sẽ có 1 phòng không được sử dụng, y và Ôn Duy Viễn cuối cùng có thể quang minh chính đại ở bên nhau, bọn họ cũng không muốn tách riêng.
Gội đầu làm cho trên tóc đầy bọt, Hứa Kính Hằng vò vò tóc, làm cho bong bóng càng lúc càng nhiều, gội sạch sẽ rồi, lại bắt đầu xả nước.
Một bàn tay lành lạnh đột nhiên xoa lên lưng y, Hứa Kính Hằng mở mắt ra phát hiện trong tầm mắt hiện ra thêm một đôi chân, theo đó một đôi bàn tay từ lưng vuốt lên đến mái tóc còn đầy bọt dầu gộichưa xả sạch của Hứa Kính Hằng.
Mười ngón tay luồn vào trong tóc, Ôn Duy Viễn cúi xuống nói: “Anh giúp em tắm."
Hứa Kính Hằng không trả lời, buông tay, dùng hành động trả lời Ôn Duy Viễn.
Bọt xà bông vẫn còn đang dính trên tay y, Hứa Kính Hằng lại nổi hứng nghịch ngợm, dùng tay bôi lên người Ôn Duy Viễn, đầu tiên là lòng bàn tay, rồi lại dùng mu bàn tay.
Bọt trắng lưu lại dấu vết trên đùi Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng còn nghĩ chưa đủ, lấy mu bàn tay cọ xát âm hành đang mềm nhũn.
Ôn Duy Viễn vì động tác của Hứa Kính Hằng mà khựng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục vò tóc y.
Hứa Kính Hằng lúc nhẹ lúc mạnh ma xát, âm hành Ôn Duy Viễn bị y cọ xát dần trở nên cứng rắn, y cũng không cầm lấy, chỉ dùng mu bàn tay vuốt ve dục vọng đang xao động, một tay hết sạch bọt, y lại thay bằng tay kia.
Ôn Duy Viễn đã sớm xả sạch tóc cho Hứa Kính Hằng, lại làm bộ vò vò mái tóc mềm mại của y, hưởng thụ hành động đốt lửa trêu chọc của người yêu.
Dục vọng cứng lên, vừa dài vừa cứng, Hứa Kính Hằng dùng mu bàn tay đẩy một cái, cái thứ nóng bỏng kia liền đụng vào mông y.
Chỉ là chút đụng chạm vô ý, cũng làm cho Hứa Kính Hằng chịu không nổi bắt đầu run rẩy.
Ôn Duy Viễn nâng mặt Hứa Kính Hằng lên, từ đằng sau vươn đầu tới hôn môi.
Hứa Kính Hằng nghiêng đầu, hé miệng hoan nghênh Ôn Duy Viễn đến, dòng nước từ trên đỉnh đầu bọn họ chảy xuống, lướt qua hai đôi môi đang dây dưa, lại chảy xuôi theo mỗi tấc da thịt.
“Ưm…… Ưm……" Thanh âm không rõ là không rõ là từ miệng hay chỉ là âm mũi.
Hai tay Ôn Duy Viễn đặt trên mông Hứa Kính Hằng, dùng một phương thức xoa nắn cực kì sắc tình, nước ấm từ sống lưng chảy thẳng đến khe mông, theo nơi bị Ôn Duy Viễn tách ra kia, chảy vào địa phương bí mật.
Ôn Duy Viễn mượn nụ hôn, ôm lấy Hứa Kính Hằng xoay người y lại, làm cho nước chảy có thể trực tiếp nhanh nhất từ trên lưng chảy xuôi xuống rửa sạch cửa vào mẫn cảm.
Ngón tay chọn thời cơ thích hợp, thuận theo phương hướng nước chảy, chơi đùa với lối vào chật hẹp.
Hứa Kính Hằng bị hắn đùa bỡn đến bứt rứt nóng nảy, ngọn lửa trong cơ thể càng cháy mạnh làm cho miệng khô lưỡi khô, y vặn vẹo uốn éo thân thể, hướng về phía sau chủ động nghênh đón ngón tay Ôn Duy Viễn.
“Muốn?" Ôn Duy Viễn tách khỏi môi Hứa Kính Hằng.
Hứa Kính Hằng nhìn hắn, bọt nước lấp lánh đọng trên lông mi: “Ưm, ca, mau tiến vào."
Chuyện làm Ôn Duy Viễn cực kì khó kiềm chế nhất chính là vào hoàn cảnh này mà Hứa Kính Hằng gọi mình là “ca", hắn nắm chặt eo y, làm cho cái mông của y nâng lên, không chút do dự xông vào.
Một phát tiến vào hết làm cho bụng y trướng lên, Hứa Kính Hằng rên lên một tiếng.
Ôn Duy Viễn bắt lấy dục vọng của y, vừa xoa nắn, vừa đưa đẩy thắt lưng ra ra vào vào.
“Kính Hằng…… Kính Hằng……" Dưới loại tình huống này, Ôn Duy Viễn không biết nói cái gì, những năm qua, Hứa Kính Hằng đối tốt với hắn ra sao, hắn không cách nào quên được, ràng buộc sâu sắc giữa hai người không ai có thể tháo mở, mỗi một lần gọi tên, đều là một câu đừng rời đi, anh yêu em.
Hứa Kính Hằng không ngừng gọi “Ca", đáp lại Ôn Duy Viễn.
Những lời giữa tình nhân với nhau luôn làm người ta thấy ngọt ngào, người ngoài nghe cũng không hiểu, từng chữ, từng câu đều có câu chuyện của riêng nó, mà những câu chuyện đó, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể hiểu.
[Đệ đệ thắp sáng những vì sao] sau khi quay xong, còn có rất nhiều công tác hậu kì cần hoàn thành trước khi phát hành, những người muốn Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng quay phim lại bắt đầu tìm đến bọn họ như trước kia, mỗi ngày hai người đều rất bận rộn với công việc.
Trải qua cái chết của cha, tình yêu đồng tính bị công khai cùng với chuyện Hứa Kính Hằng bị người hâm mộ bắt cóc, hai người bắt đầu có những thay đổi.
Đóng phim không còn là chuyện quan trọng nhất với họ, bọn họ vẫn đem phần lớn tinh lực đặt trên chuyện phát triển sự nghiệp, nhưng vẫn dành nhiều thời gian cho người thân, cho đối phương.
Bốn tháng sau [Đệ đệ thắp sáng những vì sao] bắt đầu công chiếu, rạp chiếu phim lúc nào cũng chật ních, Văn Tiếu Thành lôi kéo Tông Khang đi xem nhiều lần mỗi lần một rạp khác nhau, Ôn Duy Viễn vốn hay cười nhạo loại hành vi này, cũng dẫn Hứa Kính Hằng cùng cải trang đi xem tới ba lần.
Bộ phim này có ý nghĩa rất quan trọng với bọn họ, chỉ sợ trên đời này chỉ có Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng mới hiểu.
Tiếng “Ca" này Hứa Kính Hằng gọi hơn mười năm, Ôn Duy Viễn chính là bị tiếng gọi chất chứa bao nhiêu tình cảm này vây bọc. Trong thiên hạ, ngoại trừ Hứa Kính Hằng không có ai có thể đi vào tâm Ôn Duy Viễn, cũng không có người nào khác có thể làm Ôn Duy Viễn buông bỏ nguyên tắc không chủ động nói lời yêu, càng không có ai khác có thể lôi Ôn Duy Viễn cố chấp ra khỏi bóng ma u ám trong lòng.
Bọn họ gặp nhau là trùng hợp, bọn họ yêu nhau là ngẫu nhiên, mà bọn họ bên nhau lại là mệnh trung chú định (định mệnh).
Nửa năm sau, liên hoan phim hàng năm được tổ chức, lúc [Đệ đệ thắp sáng những vì sao] được công bố là phim điện ảnh hay nhất năm, người trao giải đứng trên sân khấu gọi: “Mời người đoạt giải lên nhận giải thưởng."
Đạo diễn Văn Tiếu Thành không lên, hắn ngồi cạnh Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng nói: “Hai người lên đi."
Ôn Duy Viễn cười với Hứa Kính Hằng, Hứa Kính Hằng đứng lên, Ôn Duy Viễn nắm tay y, hai người cùng nhau đi lên bục nhận giải.
Trên sân khấu hoa lệ Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng cúi người cảm ơn tất cả mọi người.
Người trao giải nói: “Hai người cùng nhau nhận giải? Cái này thật đúng là xưa nay chưa từng có."
Hứa Kính Hằng cười cười xin lỗi: “Không có cách nào, đây là mệnh lệnh của đạo diễn Văn, không dám không nghe theo."
Khán giả bị biểu tình hài hước của Hứa Kính Hằng chọc cười.
Người trao giải cũng vui vẻ cười ha ha nói: “Ai muốn phát biểu cảm tưởng khi nhận giải trước nào?"
Ôn Duy Viễn nhìn Hứa Kính Hằng, Hứa Kính Hằng cầm lấy giải thưởng nói: “Tôi phụ trách cầm giải thưởng, anh ấy phụ trách phát biểu."
Người trao giải nói: “Hai người tâm linh tương thông, liếc mắt một cái là biết người kia nghĩ gì, phân công như vậy rất chính xác nha."
Tình cảm của Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng không người nào là không biết, người ngồi dưới hàng ghế khán giả nhìn hai người bị trêu chọc đỏ mặt, lại ồ lên cười.
Ôn Duy Viễn đợi tiếng cười nhỏ hẳn mới bắt đầu cầm micro nói: “Có thể đoạt được giải thưởng này tôi rất hạnh phúc, cám ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích bộ phim." Tầm mắt chuyển sang phía Hứa Kính Hằng, Ôn Duy Viễn trầm mặc hồi lâu, trên mặt vẫn mang nét cười nhàn nhạt, hắn nhìn Hứa Kính Hằng, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, Hứa Kính Hằng không nói lời nào, mỉm cười nhìn hắn.
Ôn Duy Viễn lại quay về biểu tình nghiêm túc, nhìn về phía tất cả quan khách: “Tôi và Hứa Kính Hằng từng giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng có thể tay trong tay đứng cạnh nhau nhận giải lại là lần đầu tiên. Tôi rất biết ơn thời điểm gặp phải cản trở, Hứa Kính Hằng có thể đứng ở bên cạnh tôi, cổ vũ tôi, làm bạn với tôi, càng thêm biết ơn cậu ấy đã dùng cả đời để đánh cuộc cho tình yêu đầu tiên và duy nhất này, hôm nay đứng đây trên sân khấu này, tôi thề với tất cả mọi người, sau này bất luận đối mặt với khó khăn nào đi nữa, tôi vẫn sẽ đem cả đời này của mình để Hứa Kính Hằng thắng được lần đánh cuộc này. Cảm ơn."
Nói dứt lời, Ôn Duy Viễn kéo Hứa Kính Hằng đi xuống sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu sáng thân ảnh hai người đang rời đi, ánh đèn máy ảnh của các phóng viên chớp nháy liên tục xung quanh họ.
Ôn Duy Viễn kiên định cùng Hứa Kính Hằng sóng vai đồng hành, con đường này cho dù có bao nhiêu chông gai, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em.
Toàn văn hoàn
Văn Tiếu Thành cũng không lấy hai phòng riêng cho bọn họ, dù sao cũng là một cặp tình nhân công khai, ở cùng một chỗ, còn có thể tiết kiệm chi phí.
Thật là keo kiệt, Hứa Kính Hằng cởi sạch quần áo, mở vòi sen, bất quá cho dù Văn Tiếu Thành lấy hai phòng, cũng sẽ có 1 phòng không được sử dụng, y và Ôn Duy Viễn cuối cùng có thể quang minh chính đại ở bên nhau, bọn họ cũng không muốn tách riêng.
Gội đầu làm cho trên tóc đầy bọt, Hứa Kính Hằng vò vò tóc, làm cho bong bóng càng lúc càng nhiều, gội sạch sẽ rồi, lại bắt đầu xả nước.
Một bàn tay lành lạnh đột nhiên xoa lên lưng y, Hứa Kính Hằng mở mắt ra phát hiện trong tầm mắt hiện ra thêm một đôi chân, theo đó một đôi bàn tay từ lưng vuốt lên đến mái tóc còn đầy bọt dầu gộichưa xả sạch của Hứa Kính Hằng.
Mười ngón tay luồn vào trong tóc, Ôn Duy Viễn cúi xuống nói: “Anh giúp em tắm."
Hứa Kính Hằng không trả lời, buông tay, dùng hành động trả lời Ôn Duy Viễn.
Bọt xà bông vẫn còn đang dính trên tay y, Hứa Kính Hằng lại nổi hứng nghịch ngợm, dùng tay bôi lên người Ôn Duy Viễn, đầu tiên là lòng bàn tay, rồi lại dùng mu bàn tay.
Bọt trắng lưu lại dấu vết trên đùi Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng còn nghĩ chưa đủ, lấy mu bàn tay cọ xát âm hành đang mềm nhũn.
Ôn Duy Viễn vì động tác của Hứa Kính Hằng mà khựng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục vò tóc y.
Hứa Kính Hằng lúc nhẹ lúc mạnh ma xát, âm hành Ôn Duy Viễn bị y cọ xát dần trở nên cứng rắn, y cũng không cầm lấy, chỉ dùng mu bàn tay vuốt ve dục vọng đang xao động, một tay hết sạch bọt, y lại thay bằng tay kia.
Ôn Duy Viễn đã sớm xả sạch tóc cho Hứa Kính Hằng, lại làm bộ vò vò mái tóc mềm mại của y, hưởng thụ hành động đốt lửa trêu chọc của người yêu.
Dục vọng cứng lên, vừa dài vừa cứng, Hứa Kính Hằng dùng mu bàn tay đẩy một cái, cái thứ nóng bỏng kia liền đụng vào mông y.
Chỉ là chút đụng chạm vô ý, cũng làm cho Hứa Kính Hằng chịu không nổi bắt đầu run rẩy.
Ôn Duy Viễn nâng mặt Hứa Kính Hằng lên, từ đằng sau vươn đầu tới hôn môi.
Hứa Kính Hằng nghiêng đầu, hé miệng hoan nghênh Ôn Duy Viễn đến, dòng nước từ trên đỉnh đầu bọn họ chảy xuống, lướt qua hai đôi môi đang dây dưa, lại chảy xuôi theo mỗi tấc da thịt.
“Ưm…… Ưm……" Thanh âm không rõ là không rõ là từ miệng hay chỉ là âm mũi.
Hai tay Ôn Duy Viễn đặt trên mông Hứa Kính Hằng, dùng một phương thức xoa nắn cực kì sắc tình, nước ấm từ sống lưng chảy thẳng đến khe mông, theo nơi bị Ôn Duy Viễn tách ra kia, chảy vào địa phương bí mật.
Ôn Duy Viễn mượn nụ hôn, ôm lấy Hứa Kính Hằng xoay người y lại, làm cho nước chảy có thể trực tiếp nhanh nhất từ trên lưng chảy xuôi xuống rửa sạch cửa vào mẫn cảm.
Ngón tay chọn thời cơ thích hợp, thuận theo phương hướng nước chảy, chơi đùa với lối vào chật hẹp.
Hứa Kính Hằng bị hắn đùa bỡn đến bứt rứt nóng nảy, ngọn lửa trong cơ thể càng cháy mạnh làm cho miệng khô lưỡi khô, y vặn vẹo uốn éo thân thể, hướng về phía sau chủ động nghênh đón ngón tay Ôn Duy Viễn.
“Muốn?" Ôn Duy Viễn tách khỏi môi Hứa Kính Hằng.
Hứa Kính Hằng nhìn hắn, bọt nước lấp lánh đọng trên lông mi: “Ưm, ca, mau tiến vào."
Chuyện làm Ôn Duy Viễn cực kì khó kiềm chế nhất chính là vào hoàn cảnh này mà Hứa Kính Hằng gọi mình là “ca", hắn nắm chặt eo y, làm cho cái mông của y nâng lên, không chút do dự xông vào.
Một phát tiến vào hết làm cho bụng y trướng lên, Hứa Kính Hằng rên lên một tiếng.
Ôn Duy Viễn bắt lấy dục vọng của y, vừa xoa nắn, vừa đưa đẩy thắt lưng ra ra vào vào.
“Kính Hằng…… Kính Hằng……" Dưới loại tình huống này, Ôn Duy Viễn không biết nói cái gì, những năm qua, Hứa Kính Hằng đối tốt với hắn ra sao, hắn không cách nào quên được, ràng buộc sâu sắc giữa hai người không ai có thể tháo mở, mỗi một lần gọi tên, đều là một câu đừng rời đi, anh yêu em.
Hứa Kính Hằng không ngừng gọi “Ca", đáp lại Ôn Duy Viễn.
Những lời giữa tình nhân với nhau luôn làm người ta thấy ngọt ngào, người ngoài nghe cũng không hiểu, từng chữ, từng câu đều có câu chuyện của riêng nó, mà những câu chuyện đó, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể hiểu.
[Đệ đệ thắp sáng những vì sao] sau khi quay xong, còn có rất nhiều công tác hậu kì cần hoàn thành trước khi phát hành, những người muốn Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng quay phim lại bắt đầu tìm đến bọn họ như trước kia, mỗi ngày hai người đều rất bận rộn với công việc.
Trải qua cái chết của cha, tình yêu đồng tính bị công khai cùng với chuyện Hứa Kính Hằng bị người hâm mộ bắt cóc, hai người bắt đầu có những thay đổi.
Đóng phim không còn là chuyện quan trọng nhất với họ, bọn họ vẫn đem phần lớn tinh lực đặt trên chuyện phát triển sự nghiệp, nhưng vẫn dành nhiều thời gian cho người thân, cho đối phương.
Bốn tháng sau [Đệ đệ thắp sáng những vì sao] bắt đầu công chiếu, rạp chiếu phim lúc nào cũng chật ních, Văn Tiếu Thành lôi kéo Tông Khang đi xem nhiều lần mỗi lần một rạp khác nhau, Ôn Duy Viễn vốn hay cười nhạo loại hành vi này, cũng dẫn Hứa Kính Hằng cùng cải trang đi xem tới ba lần.
Bộ phim này có ý nghĩa rất quan trọng với bọn họ, chỉ sợ trên đời này chỉ có Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng mới hiểu.
Tiếng “Ca" này Hứa Kính Hằng gọi hơn mười năm, Ôn Duy Viễn chính là bị tiếng gọi chất chứa bao nhiêu tình cảm này vây bọc. Trong thiên hạ, ngoại trừ Hứa Kính Hằng không có ai có thể đi vào tâm Ôn Duy Viễn, cũng không có người nào khác có thể làm Ôn Duy Viễn buông bỏ nguyên tắc không chủ động nói lời yêu, càng không có ai khác có thể lôi Ôn Duy Viễn cố chấp ra khỏi bóng ma u ám trong lòng.
Bọn họ gặp nhau là trùng hợp, bọn họ yêu nhau là ngẫu nhiên, mà bọn họ bên nhau lại là mệnh trung chú định (định mệnh).
Nửa năm sau, liên hoan phim hàng năm được tổ chức, lúc [Đệ đệ thắp sáng những vì sao] được công bố là phim điện ảnh hay nhất năm, người trao giải đứng trên sân khấu gọi: “Mời người đoạt giải lên nhận giải thưởng."
Đạo diễn Văn Tiếu Thành không lên, hắn ngồi cạnh Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng nói: “Hai người lên đi."
Ôn Duy Viễn cười với Hứa Kính Hằng, Hứa Kính Hằng đứng lên, Ôn Duy Viễn nắm tay y, hai người cùng nhau đi lên bục nhận giải.
Trên sân khấu hoa lệ Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng cúi người cảm ơn tất cả mọi người.
Người trao giải nói: “Hai người cùng nhau nhận giải? Cái này thật đúng là xưa nay chưa từng có."
Hứa Kính Hằng cười cười xin lỗi: “Không có cách nào, đây là mệnh lệnh của đạo diễn Văn, không dám không nghe theo."
Khán giả bị biểu tình hài hước của Hứa Kính Hằng chọc cười.
Người trao giải cũng vui vẻ cười ha ha nói: “Ai muốn phát biểu cảm tưởng khi nhận giải trước nào?"
Ôn Duy Viễn nhìn Hứa Kính Hằng, Hứa Kính Hằng cầm lấy giải thưởng nói: “Tôi phụ trách cầm giải thưởng, anh ấy phụ trách phát biểu."
Người trao giải nói: “Hai người tâm linh tương thông, liếc mắt một cái là biết người kia nghĩ gì, phân công như vậy rất chính xác nha."
Tình cảm của Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng không người nào là không biết, người ngồi dưới hàng ghế khán giả nhìn hai người bị trêu chọc đỏ mặt, lại ồ lên cười.
Ôn Duy Viễn đợi tiếng cười nhỏ hẳn mới bắt đầu cầm micro nói: “Có thể đoạt được giải thưởng này tôi rất hạnh phúc, cám ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích bộ phim." Tầm mắt chuyển sang phía Hứa Kính Hằng, Ôn Duy Viễn trầm mặc hồi lâu, trên mặt vẫn mang nét cười nhàn nhạt, hắn nhìn Hứa Kính Hằng, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, Hứa Kính Hằng không nói lời nào, mỉm cười nhìn hắn.
Ôn Duy Viễn lại quay về biểu tình nghiêm túc, nhìn về phía tất cả quan khách: “Tôi và Hứa Kính Hằng từng giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng có thể tay trong tay đứng cạnh nhau nhận giải lại là lần đầu tiên. Tôi rất biết ơn thời điểm gặp phải cản trở, Hứa Kính Hằng có thể đứng ở bên cạnh tôi, cổ vũ tôi, làm bạn với tôi, càng thêm biết ơn cậu ấy đã dùng cả đời để đánh cuộc cho tình yêu đầu tiên và duy nhất này, hôm nay đứng đây trên sân khấu này, tôi thề với tất cả mọi người, sau này bất luận đối mặt với khó khăn nào đi nữa, tôi vẫn sẽ đem cả đời này của mình để Hứa Kính Hằng thắng được lần đánh cuộc này. Cảm ơn."
Nói dứt lời, Ôn Duy Viễn kéo Hứa Kính Hằng đi xuống sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu sáng thân ảnh hai người đang rời đi, ánh đèn máy ảnh của các phóng viên chớp nháy liên tục xung quanh họ.
Ôn Duy Viễn kiên định cùng Hứa Kính Hằng sóng vai đồng hành, con đường này cho dù có bao nhiêu chông gai, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em.
Toàn văn hoàn
Tác giả :
Chu Tiểu Man