Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 13: Xuống núi...mua nước tương
Edit: Roé
Beta: cầm thú
Vạn giới Chư Thiên, mỗi cái thế giới đều sẽ có nhân vật chính khác nhau, Lăng Hiểu gọi bọn họ là Vị Diện chi tử, hoặc là người được ông trời tuyển chọn.
Mà mấy người đó, dù là nam hay nữ, dù cha mẹ có pháp lực cao cường cũng được; hay là trọng sinh xuyên qua; hoặc là có được hệ thống, bọn họ đều là người có vận mệnh lợi hại nhất, là đứa con được ông trời sủng ái nhất.
Nơi có bọn họ, liền sẽ có nhiều cơ duyên, nhiều chỗ tốt.
Lần này, muốn mở di tích Tiên phủ nơi có tên là Ngọc Hư phủ, truyền thuyết nói rằng sau khi Ngọc Hư Tán Nhân thành tiên để lại di tích Tiên phủ, bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo, công pháp tu chân, thậm chí còn có cơ duyên tốt hơn, nhưng mà...
Những thứ đó đều không thuộc về Lạc Vô Tình, càng không thuộc về bất kì môn phái nào cả.
Tất cả đều thuộc về nam chính Tiêu Ninh.
Cho nên lần này đi di tích rèn luyện, theo lý thuyết mà nói sẽ không có thu hoạch gì lớn.
Nhẩm tính ngày, hiện tại nam chủ Tiêu Ninh của thế giới "Vô tận tu tiên" này cùng với BOSS phản diện Lạc Vô Tình tuổi ngang nhau, vẫn là một thằng nhóc.
Tốt thôi, kì thật... Lăng Hiểu đã sớm biết mình nhận nhầm đệ tử rồi, bởi vì nhật ký quản lý Vị Diện NPC sẽ không lừa người, trong thế giới này Lạc Vô Tình hàng thật giá thật là Tiên Thiên linh thể, có tư chất nghịch thiên.
Nhưng, mấy việc này đều không quan trọng.
Là một NPC cá mặn không tình cảm ham ăn ham uống và còn biết chờ chết, nhận sai đồ đệ có gì đáng sợ chứ?
Cùng lắm mười năm sau nhận thêm một cái Lạc Vô Tình nữa thôi.
Lăng Hiểu không hề tuyệt vọng.
Lúc này, vẻ mặt nàng dịu dàng nhìn đại đồ đệ của mình: "Vô Tình, lần này đi di tích rèn luyện, có sáu tông môn tham gia, con không cần phải xen vào chuyện người khác, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình, còn nữa... Mục tiêu của chúng ta cũng không phải thiên tài địa bảo, những thứ đó chúng ta không thiếu."
Lăng Hiểu giơ tay ném ra một túi trữ vật: "Con mang theo cái này để phòng thân, phải chú ý an toàn! Nhớ kĩ, chúng ta chỉ đi mua nước tương, học hỏi kiến thức là được rồi, hiểu chưa?"
"Đã hiểu, sư tôn!"
Lạc Vô Tình cẩn thận nhận lấy túi trữ vật, vẻ mặt thành thật nhìn sư phụ của mình: "Đồ nhi biết nên làm thế nào rồi ạ!"
"Ừ."
Lăng Hiểu gật gật đầu, đồ đệ của nàng vừa nghe lời lại thành thật, mặc dù nhận sai người, nhưng Lăng Hiểu không hề ghét bỏ, ngược lại rất thích hắn.
Nghĩ tới việc nếu đồ đệ đi rồi không còn ai nấu cơm cho nàng, trong lòng Lăng Hiểu liền chua xót.
Đúng là có con đi xa thì cha mẹ không thể nào không lo lắng.
Đồ đệ của ta! Khi ở bên ngoài tuyệt đối đừng quên... phải mang đồ ăn về cho ta!
Lạc Vô Tình:...
**
Hôm sau, Lạc Vô Tình dẫn sư đệ sư muội rời khỏi tông môn, bắt đầu trải nghiệm lần đầu tiên xuống núi rèn luyện.
Lăng Hiểu sớm đã biết lần này đi di tích rèn luyện sẽ không có thu hoạch gì lớn, cũng không có gì nguy hiểm, cho nên nàng không lo lắng chút nào, không ai nấu ăn cho nàng, nàng liền đi bế quan, nói không chừng chớp mắt một cái khi nàng mở mắt ra đồ đệ của nàng đã quay về rồi.
...
Bảy ngày sau, bên ngoài di tích Ngọc Hư phủ.
Lạc Vô Tình dẫn sư đệ sư muội tới bên ngoài di tích động phủ, hiện tại không ít người tụ tập bên ngoài rừng cây, ngoại trừ người của các tông môn khác, còn có các lộ tán tu, tất cả đều như hổ rình mồi.
"Lạc sư huynh, xem ra lần rèn luyện này có chút phiền phức!" Tiểu sư đệ đi theo Lạc Vô Tình sau khi quan sát bốn phía thì nhỏ giọng nói: "Đệ tử Lăng Vân Kiếm tông và Ngũ Hành môn đều là Kim Đan trung kỳ, tu vi so với Lạc sư huynh cao một bậc! Còn những tán tu đó, xem ra đều không dễ chọc!"
"Tần Đào, đệ thì biết gì, tuy Lạc sư huynh chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng thực lực cũng không thua Kim Đan trung kì đâu!" Một nữ đệ tử nghe thấy Tần Đào sư đệ nói Lạc Vô Tình như thế thì không nhịn được oán giận trách một câu.
"Tề Vận sư tỷ nói phải lắm."
Tần Đào rụt rụt đầu, nhìn Tề sư tỷ bên cạnh rồi không dám nói gì.
Hắn biết Lạc Vô Tình là nam đệ tử được chào đón nhất ở tông môn, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Tề sư tỷ cũng điên cuồng như vậy, nghe nói vì có thể cùng Lạc sư huynh xuống núi rèn luyện nàng đã tiêu phí một ngàn linh thạch đi khai thông quan hệ, không thể chọc vào được.
Còn chưa bắt đầu rèn luyện mà sư đệ sư muội đã gây gổ, nên Lạc Vô Tình bất đắc dĩ mở miệng: "Tề sư muội, Tần sư đệ! Lần này chúng ta tới chỉ là học hỏi kiến thức, không nhất thiết phải tranh đấu với các tông môn khác, chúng ta chỉ cần... mua nước tương là được rồi!"
Tề Vận: ?
Tần Đào: ??
Tề Vận: Lạc sư huynh, mua nước tương là ý gì?
Lạc Vô Tình: Ừm... chính là tiện đường tìm đồ ăn giúp sư tôn. (*^▽^*)
Tề Vận Tần Đào: o(╯□╰)o