Hận Yêu
Chương 36: Hận thù càng đậm
Yêu Càng Sâu
(Quá khứ khiến mọi thứ trở về thời gian 7 năm trước trong ký ức . Khi đó, mọi chuyện xảy ra nực cười đến nỗi chẳng ai có thể tin được.
Một ngày, cô ôm chiếc bụng đã có phần lớn hơn một chút bước xuống giường. Đi ra cửa sổ nghĩ ngợi gì đó, ngóng trông gì đó. Rồi thở dài, sau đó lại xoa xoa bụng mãn nguyện như luôn được hạnh phúc vậy.
Anh đã đi công tác nên căn phòng và cả ngôi nhà đối với cô là trống trải. Nhưng dù sao cũng có thằng nhỏ này nên cô không có chút muộn phiền. Chỉ có cảm giác lo sợ mấy ngày hôm nay không rõ nguyên do.
“Tiểu quỷ nhỏ, cha nói trở về sẽ cho mẹ con ta một món quà bất ngờ" Cô thở dài nhẹ nhàng vừa nói vừa lấy tay xoa xoa chiếc bụng xinh xắn. Như thật sự đã tìm được hạnh phúc của cuộc đời sau bao nhiều chông gai.
Bỗng, từ đâu tiếng mở cửa vang vào tai. Khiến cô nhẹ nhàng có chút giật mình, hôm nay mọi việc diễn ra như thường lệ thì đâu có sớm sủa đến vậy.
Đúng rồi sự bỡ ngỡ vương chút lo lắng sợ hãi này của cô là đúng. Ngày hôm nay là một ngày định mệnh của ccuộc đời cô.
Cô theo phản xạ nhẹ nhàng quay đầu ra , bóng dáng quen thuộc của một phụ nữ chững tuổi đập thẳng vào đôi đồng ttử đang ngơ ngác của cô.
Mẹ của anh – Hạ Phu Nhân , Kiều Trân Lan gương mặt cao sang vương chút thanh toát hiền từ khẽ bước vào. “Bác Hạ" – Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên cùng đôi đồng tử thẫn thờ của cô.
“Lâu rồi không gặp cháu" – Mẹ anh vừa vừa đến vừa nhìn cô nói.
“Dạ" Cô nhẹ nhàng cúi xuống có chút rụt rè không dám đối diện.
Mẹ anh từ từ tiến vào đã đến chỗ cô đang đứng, bà quan sát cô một hồi, sau đó nhìn vào bụng của cô nhẹ nhàng thở dài “Lệ Băng" chợt ngưng một đoạn, cuối cùng là nhắm mắt nói tiếp “bác có chuyện quan trọng muốn nói với cháu. Chúng ta có thể ra một quán café gần đây?"
“Đình Thiên , anh ấy …." – Cô ngạc nhiên.
“Không sao, bác sẽ chịu trách nghiệm mọi chuyện" – Bà không để cho cô nói hết câu như đã đoán được điều gì đó vội vã lên tiếng.
“vâng, để cháu chuẩn bị" – Một hồi nghĩ ngợi gì đó, cô liền trả lời.
Có lẽ phải có chuyện gì đó thật sự quan trọng thì bà mới muốn đưa cô ra khỏi ngôi nhà đó. Thậm chí còn không để tài xế đưa đón. MỘt mình bà lái xe đưa cô đi.
Đoạn đường cao tốc rực sáng một bầu trời trong xanh, một ngaỳ lạnh lẽo đầu năm thật khó để có được cảnh tượng như ngày hôm nay. Nhìn vào nó cô lại có chút gì đó yên tâm hơn cho cái tâm trạng hỗn loạn bây giờ.
Mẹ anh không đi đến quán café mà đỗ lại trong một góc nhỏ hết đoạn đường. “Lệ Băng" Một hồi bà khẽ lên tiếng “Cháu hãy rời xa Đình Thiên"
Một câu nói đập vào tai cô như một tia sét. “Bác Hạ …? “ Đôi mắt cô mở to trong trạng thái muốn hỏi lý do. Bác Hạ xưa nay là người không can thiệp vào chuyện của anh. Anh thích hay yêu ai bà đều tán thành và không giống chị gái anh, bà đối xử với cô rất tốt. Nhưng tại sao bây giờ lại thành ra như vậy. Thậm chí , cô còn đang mang giọt máu của anh.
“Cháu hãy rời xa nó. Cháu và nó nhất quyết không thể. Luân lý không cho phép!" – Bà nhắm mạnh đôi mắt nói tiếp lần thứ hai.
“Bác Hạ, cháu biết cháu không xứng với anh ấy . Kể cả mọi chuyện trước đây , đều là do cháu. Nhưng cháu đang mang giọt máu của anh ấy" – Cô vừa nói, vừa có gì đó nghẹn lại trong tim.
“Cháu phải rời xa nó, và phá bỏ đi cái thai đó! Coi như bác cầu xin cháu!" – lời nói tàn độc nặng trĩu lại một lần thứ 3 được thốt ra. Độc ác đến nói người thốt ra cũng phải nhíu mày muốn chối bỏ.
“Nhưng , tại sao … thưa bác ?" – Đôi đồng tử to tướng đã căng đầy nước mắt đến nỗi mờ cả khung hình.
“Cháu và Hạ Thiên là anh em ruột!!!" – Một từ ngữ như sét đánh ngang tai của cô.
“Không phải đâu, không phải thế !!" – Cô thờ thẫn lắc mạnh chiếc đầu.
“Đây là giấy xét nghiệm quan hệ" – Bà vừa nói vừa lấy trong túi xách một bản chứng thực đưa cho cô.
“Không thể, cháu không tin!" – Tận mắt vào dòng chữ chứng thực cùng chung huyết thống của cô và anh khiến trái tim cô như bị giáng một cú đau điếng.
“Lệ Băng, nghe bác. Cháu phải bỏ đứa bé này đi. Nếu cháu muốn bác sẽ chia cho cháu một phần của cải Hạ Gia vì cháu đáng được nhận" – Bà thấy thần chí cô hỗn loạn vội vã bám vào vai cô nhẹ nhàng nói. Những lời nói chân thành.
“Cháu không thể, cháu phải hỏi rõ anh ấy. cháu phải hỏi rõ Đình Thiên" – Cô hỗn loạn vứt mạng tờ giấy ra, rồi mở cửa xuống xe vội vã. Bước đi lững thững không mục đích. Thậm chí đôi mắt nhòa lệ tới mức còn không nhìn thấy đường đi. Đôi bàn tay vẫn là một mực ôm lấy chiếc bụng. Chuyện gì đang xảy đến với cô? Làm thế nào đây? Nếu điều này là sự thật sinh linh bé nhỏ này sẽ phải ra sao?. Mới hôm trước còn đi siêu âm và biết được là bé trai. Anh và cô đã vui mừng chuẩn bị mọi thứ biết bao. Giờ phải làm sao cho đúng?. Làm thể nào với sự thật độc ác này?.
“Lệ Băng!" – Hạ Phu Nhân thấy cô như vậy , liền mở cửa vội vã , hét to tên cô. Sau đó bám riết đuổi theo như sợ hãi điều gì khi nhìn cô thơ tthẩn đi ttrên đoạn đường lớn. “Lệ Băng, cháu bĩnh tĩnh lại . nghe bác!" – Một hơi cuối cùng cũng đuổi kịp, bà lại níu lấy vai cô, vội vã nói. Cả hai một người thì thỡ thẫn trong hỗn loạn. một thì sợ hãi trong từng hơi thở của lý chí. Mà kkhông biết rằng tiếng còi của một chiếc ôtô lớn đang vội vã thẳng tới. Thoát ra khỏi ttrạng thái, Hạ Phu Nhân chưa kịp nói thêm lời nào đã vội vã phát hiện ra hoàn cảnh của hai người. Cuối cùng bà lấy đôi bàn tay đang đặt lên vai cô đẩy mạnh cô ra khỏi chỗ đó. Chiếc xe cũng phanh gấp không kịp , chỉ có cách chệch tay lái đi. Hạ Phu Nhân coi như đã thoát khỏi đầu xe trong ngang tấc nhưng cuối cũng vẫn bị đuôi xe quật mạnh ra xa tầm 2m.
Cô bỗng nhiên bị đẩy mạnh, cuối cùng cũng định trạng được bản thân đã bị liệng mạnh mà thoát khỏi án tử thần đó. Cô bất thần lấy lại lý chí, sau khi đã đứng vững được tư thế “Bác Hạ" giọng nói của cô vang lên, kèm đôi mắt lại một lần bao nhiêu hỗn loạn tìm kiếm.
Vài giây, Người tài xế xe lớn cũng đâm vào vệ đường mà ngất lịm. Cô nhìn thấy bóng dáng người đàn bà quen thuộc đang nằm sạp xuống lề đường với những giọt máu lênh láng, cô choáng váng vội vã từng bước chân run rẩy lại gần.
“Bác Hạ" – Cô đến gần , ngồi sụp xuống gọi tha thiết. Sự sợ hãi trào dâng khóe mi cô làm những giọt nước mắt đọng trên đó rơi xuống.
“Lệ … Băng …. Cháu và Hạ Thiên không thể!" Khóe mi bà nhẹ nhàng mở cùng những hơi thở hấp hối. Cô vừa sợ hãi vừa lo sợ. Mẹ anh nhẹ nhàng đưa bàn tay như cạn kiệt sức lực xuống dưới túi xách của bà, lấy ra một phong bì , bàn tay run run đưa lên “Hứa với bác, rời xa nó… Hứa với bác bỏ đứa bé đi!"…
Cô chỉ còn biết lắc đầu lia lịa khóc lóc, bà ấy thở gấp vài giây liền ngất đi. C “Bác Hạ, cháu sẽ đưa bác vào bệnh viện" Tuyệt đối, bác không thể xảy ra chuyện gì. Hạ Thiên sẽ không tha thứ, à không bản thân cháu sẽ không thể tha thứ cho chính mình. - Vừa nói vừa nghĩ. Cô có phần cuống quýt trong sợ hãi nhưng cũng lay vai mẹ anh rất nhẹ nhàng. Cô đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ thì từ sau lưng một cái đập mạnh như ai cố tình làm vậy. Khiến đôi mắt cô tối dần. Ngất lịm.)
“Mọi chuyện xảy ra là như vậy" – Tommy từ tốn thuật lại vài phần quá khứ để khiến anh bạn thân đủ để biết. “Cô ta sai người mang cô ấy đi, sau đó để lại vài người thu dọn những thứ mà cô ta bày ra rồi bỏ đi luôn"
“Thứ cô ta bày ra?" Thần Nghiêm suy nghĩ một hồi “Tờ giấy chứng minh quan hệ huyết thống là giả" – Sau đó đưa ra kết luận với nét mặt không có vẻ gì là kinh ngạc.
“Đúng vậy!" – Tommy khẽ nhắm mắt.
“Tôi có phần không hiểu" – Thần Nghiêm đưa ngón tay xoa xoa chiếc cằm “Là vì bị tai nạn , tại sao Hạ Thiên lại hận cô ấy đến vậy?"
“Là vì cậu ta cho rằng , cô ấy đã bỏ mẹ cậu ta ở lại một mình" – Câu trả lời khiến Thần Nghiêm trùng nhẹ đôi mắt. Tai nạn nghiêm trọng. nhập viện không kịp thời. Và đã ngừng thở thì có chạy chữa bằng trời. “Nhưng, Hạ Thiên không giận vì điều đó. Hắn có thể tha thứ. Nếu cô ấy ở đó, nhưng không. Và điều hắn giận hơn cả là hắn nghĩ cô ấy đã rời khỏi hắn. Đã cầm số tiền đó vứt bỏ con hắn". – Tommy nói, khiến Thần Nghiêm cũng sót xa. Trong trường hợp đó nghĩ như vậy là điều quá đương nhiên.
“Một kế hoạch khá chu toàn , cô ta rất hiểu hắn đó chứ" – Thần Nghiêm cười khểnh.
“Cô ta độc ác, nhưng tôi còn độc ác hơn cô ta vì đã tiếp tay cho cô ta mà bất chấp mọi thứ. Tôi thực sự chỉ mong cô ta có được những thứ cô ta muốn nhưng khi quay đầu nhìn lại đã quá trễ và đã làm tổn thương quá nhiều người “ – Tommy nói tiếp, sống mũi hoe hoe. “Hoàng Khái thực sự đã thức tỉnh tôi, cậu ấy nói rằng …"
“Hạ Thiên sẽ không vì chuyện naỳ mà từ bỏ người hắn yêu. Hận càng sâu, yêu càng nhiều. Cả đời này không là cô ấy, sẽ không thể là bất cứ ai" – Thần Nghiêm mỉm cười nói thêm “không ngờ một kẻ như hắn đâu ai biết hắn thật lắm bi thương"
“Đúng là chỉ có 3 cậu là rõ lòng nhau" – Tommy mỉm cười.
“không phải" – Thần Nghiêm khẽ nói “Là vì tôi và cậu ta là người ngoài cuộc. Tôi không biết cậu ta đã yêu cô ấy như thế nào nhưng tôi nghì nếu Hoàng Khải đã nói được như vậy, thì chắc cậu ta cũng đã buông tay để đi tìm cho mình cuộc sống riêng".
“Cậu vẫn nguy hiểm như ngày xưa Nghiêm Trớn à." – Tommy nhấc khóe miệng “Cậu ta còn nói tôi bây giờ nên sống cho riêng hạnh phúc của tôi. Làm bao nhiêu việc cuối cùng mục đích là vì điều gì? Cậu ta đã hỏi như vậy"
“Vậy còn cậu? Chắc đã thông suốt rồi mới về đây?" – Thần Nghiêm hhỏi khoáy kèm nụ cười mỉa mai.
“Tôi đã thông suốt từ vài tháng trước rồi. Nếu đâu phải vậy, cô ta đâu mang thai đúng không?"
Nghe Tommy nói xong, hai anh ngồi mỉm cười nhìn nhau. Tình yêu là vậy cho dù kẻ được yêu kia có dã tâm hay độc ác nhưng vẫn luôn có những kẻ nhìn cô ta với ánh mắt của sự yêu thương. Vẫn muốn níu giữ cô ta và ở bên cô ta. Người bạn thân thực sự sẽ không hề trách móc mà sẽ luôn tâm sự để giúp bản thân ta hiểu ra những con đường đúng đắn để ta lựa chọn. Nếu đã hết cách thì buông tay. Nhưng khi vẫn cảm thấy còn hy vọng thì phải nỗ lực bằng được. Nỗ lực không phải là vì ta hèn kém . Mà chính là vì trái tim ta vẫn thôi thúc và biết nó thực sự cần gì.
Tiếng chuông điện thoại Tommy bỗng vang lên. Khiến cả hai đang vui vẻ bõng dừng lại “Hạ Thiên?" giờ đã 10h cả hai đều kinh ngạc
“Đang ở đâu?" - Tiếng giọng quen thuộc trong điện thoại , ngay khi Tommy áp vào tai “Đến bệnh viện đi, cô ấy tỉnh rồi".
“Thật ư?" – Tommy đang ngồi bật đứng dậy, luống cuống . Đôi mắt của anh mang vẻ hạnh phúc như được thở phào nhẹ nhõm “Được , tôi sẽ đến ngay. Cũng gần đây thôi!" – Trả lời xong, anh vội tắt máy. Sau đó, anh và Thần Nghiêm lê đôi bước trở vào bệnh viện.
(Quá khứ khiến mọi thứ trở về thời gian 7 năm trước trong ký ức . Khi đó, mọi chuyện xảy ra nực cười đến nỗi chẳng ai có thể tin được.
Một ngày, cô ôm chiếc bụng đã có phần lớn hơn một chút bước xuống giường. Đi ra cửa sổ nghĩ ngợi gì đó, ngóng trông gì đó. Rồi thở dài, sau đó lại xoa xoa bụng mãn nguyện như luôn được hạnh phúc vậy.
Anh đã đi công tác nên căn phòng và cả ngôi nhà đối với cô là trống trải. Nhưng dù sao cũng có thằng nhỏ này nên cô không có chút muộn phiền. Chỉ có cảm giác lo sợ mấy ngày hôm nay không rõ nguyên do.
“Tiểu quỷ nhỏ, cha nói trở về sẽ cho mẹ con ta một món quà bất ngờ" Cô thở dài nhẹ nhàng vừa nói vừa lấy tay xoa xoa chiếc bụng xinh xắn. Như thật sự đã tìm được hạnh phúc của cuộc đời sau bao nhiều chông gai.
Bỗng, từ đâu tiếng mở cửa vang vào tai. Khiến cô nhẹ nhàng có chút giật mình, hôm nay mọi việc diễn ra như thường lệ thì đâu có sớm sủa đến vậy.
Đúng rồi sự bỡ ngỡ vương chút lo lắng sợ hãi này của cô là đúng. Ngày hôm nay là một ngày định mệnh của ccuộc đời cô.
Cô theo phản xạ nhẹ nhàng quay đầu ra , bóng dáng quen thuộc của một phụ nữ chững tuổi đập thẳng vào đôi đồng ttử đang ngơ ngác của cô.
Mẹ của anh – Hạ Phu Nhân , Kiều Trân Lan gương mặt cao sang vương chút thanh toát hiền từ khẽ bước vào. “Bác Hạ" – Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên cùng đôi đồng tử thẫn thờ của cô.
“Lâu rồi không gặp cháu" – Mẹ anh vừa vừa đến vừa nhìn cô nói.
“Dạ" Cô nhẹ nhàng cúi xuống có chút rụt rè không dám đối diện.
Mẹ anh từ từ tiến vào đã đến chỗ cô đang đứng, bà quan sát cô một hồi, sau đó nhìn vào bụng của cô nhẹ nhàng thở dài “Lệ Băng" chợt ngưng một đoạn, cuối cùng là nhắm mắt nói tiếp “bác có chuyện quan trọng muốn nói với cháu. Chúng ta có thể ra một quán café gần đây?"
“Đình Thiên , anh ấy …." – Cô ngạc nhiên.
“Không sao, bác sẽ chịu trách nghiệm mọi chuyện" – Bà không để cho cô nói hết câu như đã đoán được điều gì đó vội vã lên tiếng.
“vâng, để cháu chuẩn bị" – Một hồi nghĩ ngợi gì đó, cô liền trả lời.
Có lẽ phải có chuyện gì đó thật sự quan trọng thì bà mới muốn đưa cô ra khỏi ngôi nhà đó. Thậm chí còn không để tài xế đưa đón. MỘt mình bà lái xe đưa cô đi.
Đoạn đường cao tốc rực sáng một bầu trời trong xanh, một ngaỳ lạnh lẽo đầu năm thật khó để có được cảnh tượng như ngày hôm nay. Nhìn vào nó cô lại có chút gì đó yên tâm hơn cho cái tâm trạng hỗn loạn bây giờ.
Mẹ anh không đi đến quán café mà đỗ lại trong một góc nhỏ hết đoạn đường. “Lệ Băng" Một hồi bà khẽ lên tiếng “Cháu hãy rời xa Đình Thiên"
Một câu nói đập vào tai cô như một tia sét. “Bác Hạ …? “ Đôi mắt cô mở to trong trạng thái muốn hỏi lý do. Bác Hạ xưa nay là người không can thiệp vào chuyện của anh. Anh thích hay yêu ai bà đều tán thành và không giống chị gái anh, bà đối xử với cô rất tốt. Nhưng tại sao bây giờ lại thành ra như vậy. Thậm chí , cô còn đang mang giọt máu của anh.
“Cháu hãy rời xa nó. Cháu và nó nhất quyết không thể. Luân lý không cho phép!" – Bà nhắm mạnh đôi mắt nói tiếp lần thứ hai.
“Bác Hạ, cháu biết cháu không xứng với anh ấy . Kể cả mọi chuyện trước đây , đều là do cháu. Nhưng cháu đang mang giọt máu của anh ấy" – Cô vừa nói, vừa có gì đó nghẹn lại trong tim.
“Cháu phải rời xa nó, và phá bỏ đi cái thai đó! Coi như bác cầu xin cháu!" – lời nói tàn độc nặng trĩu lại một lần thứ 3 được thốt ra. Độc ác đến nói người thốt ra cũng phải nhíu mày muốn chối bỏ.
“Nhưng , tại sao … thưa bác ?" – Đôi đồng tử to tướng đã căng đầy nước mắt đến nỗi mờ cả khung hình.
“Cháu và Hạ Thiên là anh em ruột!!!" – Một từ ngữ như sét đánh ngang tai của cô.
“Không phải đâu, không phải thế !!" – Cô thờ thẫn lắc mạnh chiếc đầu.
“Đây là giấy xét nghiệm quan hệ" – Bà vừa nói vừa lấy trong túi xách một bản chứng thực đưa cho cô.
“Không thể, cháu không tin!" – Tận mắt vào dòng chữ chứng thực cùng chung huyết thống của cô và anh khiến trái tim cô như bị giáng một cú đau điếng.
“Lệ Băng, nghe bác. Cháu phải bỏ đứa bé này đi. Nếu cháu muốn bác sẽ chia cho cháu một phần của cải Hạ Gia vì cháu đáng được nhận" – Bà thấy thần chí cô hỗn loạn vội vã bám vào vai cô nhẹ nhàng nói. Những lời nói chân thành.
“Cháu không thể, cháu phải hỏi rõ anh ấy. cháu phải hỏi rõ Đình Thiên" – Cô hỗn loạn vứt mạng tờ giấy ra, rồi mở cửa xuống xe vội vã. Bước đi lững thững không mục đích. Thậm chí đôi mắt nhòa lệ tới mức còn không nhìn thấy đường đi. Đôi bàn tay vẫn là một mực ôm lấy chiếc bụng. Chuyện gì đang xảy đến với cô? Làm thế nào đây? Nếu điều này là sự thật sinh linh bé nhỏ này sẽ phải ra sao?. Mới hôm trước còn đi siêu âm và biết được là bé trai. Anh và cô đã vui mừng chuẩn bị mọi thứ biết bao. Giờ phải làm sao cho đúng?. Làm thể nào với sự thật độc ác này?.
“Lệ Băng!" – Hạ Phu Nhân thấy cô như vậy , liền mở cửa vội vã , hét to tên cô. Sau đó bám riết đuổi theo như sợ hãi điều gì khi nhìn cô thơ tthẩn đi ttrên đoạn đường lớn. “Lệ Băng, cháu bĩnh tĩnh lại . nghe bác!" – Một hơi cuối cùng cũng đuổi kịp, bà lại níu lấy vai cô, vội vã nói. Cả hai một người thì thỡ thẫn trong hỗn loạn. một thì sợ hãi trong từng hơi thở của lý chí. Mà kkhông biết rằng tiếng còi của một chiếc ôtô lớn đang vội vã thẳng tới. Thoát ra khỏi ttrạng thái, Hạ Phu Nhân chưa kịp nói thêm lời nào đã vội vã phát hiện ra hoàn cảnh của hai người. Cuối cùng bà lấy đôi bàn tay đang đặt lên vai cô đẩy mạnh cô ra khỏi chỗ đó. Chiếc xe cũng phanh gấp không kịp , chỉ có cách chệch tay lái đi. Hạ Phu Nhân coi như đã thoát khỏi đầu xe trong ngang tấc nhưng cuối cũng vẫn bị đuôi xe quật mạnh ra xa tầm 2m.
Cô bỗng nhiên bị đẩy mạnh, cuối cùng cũng định trạng được bản thân đã bị liệng mạnh mà thoát khỏi án tử thần đó. Cô bất thần lấy lại lý chí, sau khi đã đứng vững được tư thế “Bác Hạ" giọng nói của cô vang lên, kèm đôi mắt lại một lần bao nhiêu hỗn loạn tìm kiếm.
Vài giây, Người tài xế xe lớn cũng đâm vào vệ đường mà ngất lịm. Cô nhìn thấy bóng dáng người đàn bà quen thuộc đang nằm sạp xuống lề đường với những giọt máu lênh láng, cô choáng váng vội vã từng bước chân run rẩy lại gần.
“Bác Hạ" – Cô đến gần , ngồi sụp xuống gọi tha thiết. Sự sợ hãi trào dâng khóe mi cô làm những giọt nước mắt đọng trên đó rơi xuống.
“Lệ … Băng …. Cháu và Hạ Thiên không thể!" Khóe mi bà nhẹ nhàng mở cùng những hơi thở hấp hối. Cô vừa sợ hãi vừa lo sợ. Mẹ anh nhẹ nhàng đưa bàn tay như cạn kiệt sức lực xuống dưới túi xách của bà, lấy ra một phong bì , bàn tay run run đưa lên “Hứa với bác, rời xa nó… Hứa với bác bỏ đứa bé đi!"…
Cô chỉ còn biết lắc đầu lia lịa khóc lóc, bà ấy thở gấp vài giây liền ngất đi. C “Bác Hạ, cháu sẽ đưa bác vào bệnh viện" Tuyệt đối, bác không thể xảy ra chuyện gì. Hạ Thiên sẽ không tha thứ, à không bản thân cháu sẽ không thể tha thứ cho chính mình. - Vừa nói vừa nghĩ. Cô có phần cuống quýt trong sợ hãi nhưng cũng lay vai mẹ anh rất nhẹ nhàng. Cô đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ thì từ sau lưng một cái đập mạnh như ai cố tình làm vậy. Khiến đôi mắt cô tối dần. Ngất lịm.)
“Mọi chuyện xảy ra là như vậy" – Tommy từ tốn thuật lại vài phần quá khứ để khiến anh bạn thân đủ để biết. “Cô ta sai người mang cô ấy đi, sau đó để lại vài người thu dọn những thứ mà cô ta bày ra rồi bỏ đi luôn"
“Thứ cô ta bày ra?" Thần Nghiêm suy nghĩ một hồi “Tờ giấy chứng minh quan hệ huyết thống là giả" – Sau đó đưa ra kết luận với nét mặt không có vẻ gì là kinh ngạc.
“Đúng vậy!" – Tommy khẽ nhắm mắt.
“Tôi có phần không hiểu" – Thần Nghiêm đưa ngón tay xoa xoa chiếc cằm “Là vì bị tai nạn , tại sao Hạ Thiên lại hận cô ấy đến vậy?"
“Là vì cậu ta cho rằng , cô ấy đã bỏ mẹ cậu ta ở lại một mình" – Câu trả lời khiến Thần Nghiêm trùng nhẹ đôi mắt. Tai nạn nghiêm trọng. nhập viện không kịp thời. Và đã ngừng thở thì có chạy chữa bằng trời. “Nhưng, Hạ Thiên không giận vì điều đó. Hắn có thể tha thứ. Nếu cô ấy ở đó, nhưng không. Và điều hắn giận hơn cả là hắn nghĩ cô ấy đã rời khỏi hắn. Đã cầm số tiền đó vứt bỏ con hắn". – Tommy nói, khiến Thần Nghiêm cũng sót xa. Trong trường hợp đó nghĩ như vậy là điều quá đương nhiên.
“Một kế hoạch khá chu toàn , cô ta rất hiểu hắn đó chứ" – Thần Nghiêm cười khểnh.
“Cô ta độc ác, nhưng tôi còn độc ác hơn cô ta vì đã tiếp tay cho cô ta mà bất chấp mọi thứ. Tôi thực sự chỉ mong cô ta có được những thứ cô ta muốn nhưng khi quay đầu nhìn lại đã quá trễ và đã làm tổn thương quá nhiều người “ – Tommy nói tiếp, sống mũi hoe hoe. “Hoàng Khái thực sự đã thức tỉnh tôi, cậu ấy nói rằng …"
“Hạ Thiên sẽ không vì chuyện naỳ mà từ bỏ người hắn yêu. Hận càng sâu, yêu càng nhiều. Cả đời này không là cô ấy, sẽ không thể là bất cứ ai" – Thần Nghiêm mỉm cười nói thêm “không ngờ một kẻ như hắn đâu ai biết hắn thật lắm bi thương"
“Đúng là chỉ có 3 cậu là rõ lòng nhau" – Tommy mỉm cười.
“không phải" – Thần Nghiêm khẽ nói “Là vì tôi và cậu ta là người ngoài cuộc. Tôi không biết cậu ta đã yêu cô ấy như thế nào nhưng tôi nghì nếu Hoàng Khải đã nói được như vậy, thì chắc cậu ta cũng đã buông tay để đi tìm cho mình cuộc sống riêng".
“Cậu vẫn nguy hiểm như ngày xưa Nghiêm Trớn à." – Tommy nhấc khóe miệng “Cậu ta còn nói tôi bây giờ nên sống cho riêng hạnh phúc của tôi. Làm bao nhiêu việc cuối cùng mục đích là vì điều gì? Cậu ta đã hỏi như vậy"
“Vậy còn cậu? Chắc đã thông suốt rồi mới về đây?" – Thần Nghiêm hhỏi khoáy kèm nụ cười mỉa mai.
“Tôi đã thông suốt từ vài tháng trước rồi. Nếu đâu phải vậy, cô ta đâu mang thai đúng không?"
Nghe Tommy nói xong, hai anh ngồi mỉm cười nhìn nhau. Tình yêu là vậy cho dù kẻ được yêu kia có dã tâm hay độc ác nhưng vẫn luôn có những kẻ nhìn cô ta với ánh mắt của sự yêu thương. Vẫn muốn níu giữ cô ta và ở bên cô ta. Người bạn thân thực sự sẽ không hề trách móc mà sẽ luôn tâm sự để giúp bản thân ta hiểu ra những con đường đúng đắn để ta lựa chọn. Nếu đã hết cách thì buông tay. Nhưng khi vẫn cảm thấy còn hy vọng thì phải nỗ lực bằng được. Nỗ lực không phải là vì ta hèn kém . Mà chính là vì trái tim ta vẫn thôi thúc và biết nó thực sự cần gì.
Tiếng chuông điện thoại Tommy bỗng vang lên. Khiến cả hai đang vui vẻ bõng dừng lại “Hạ Thiên?" giờ đã 10h cả hai đều kinh ngạc
“Đang ở đâu?" - Tiếng giọng quen thuộc trong điện thoại , ngay khi Tommy áp vào tai “Đến bệnh viện đi, cô ấy tỉnh rồi".
“Thật ư?" – Tommy đang ngồi bật đứng dậy, luống cuống . Đôi mắt của anh mang vẻ hạnh phúc như được thở phào nhẹ nhõm “Được , tôi sẽ đến ngay. Cũng gần đây thôi!" – Trả lời xong, anh vội tắt máy. Sau đó, anh và Thần Nghiêm lê đôi bước trở vào bệnh viện.
Tác giả :
Băng Bei Nguyễn