Hận Yêu
Chương 33: Mất đứa con đầu
Đến lúc, Thím Chi lên phòng gõ cửa bước vào tay mang khay đồ ăn lên cho cô. Cô mới chợt bừng tỉnh. “Cháu đã ngủ lâu vậy sao?, thím tại sao không đánh thức cháu dạy chuẩn bị đồ ăn cùng thím?"
“Ông chủ đặc biệt căn dặn hôm nay làm món cá cho nhóc bồi bổ chất đạm" – Thím Chi bước vào mỉm cười đặt khay đồ ăn lên bàn ăn. Nhìn thấy bát cá kho tthật ngon lành.
Nhưng, ôi một mùi kinh khủng sộc lên mũi khiến cô nôn nao trong cơ thể. Cô khẽ xoa bụng bước vội xuống giường vào nhà vệ sinh thì vừa bước chân ra khỏi giường đầu óc cô liền choáng váng. Ngã ngay xuống chân giường.
Thím Chi hốt hoảng , vội vã chạy ra đỡ cô lên giường. “Cháu đi thế nào để bị ngã" – Thấy đôi mắt cô lơ đờ với gương mặt tái nhợt, Thím Chi vội vã gọi người pha nước đường gừng mang lên cho cô.
Nửa tiếng sau, cơ thể cô cùng dần dần hồi phục lại. “Lệ Băng làm ta sợ chết khiếp. Cô nhóc có mệnh hệ gì. Ông Chủ sao tha cho chúng ta?" – Thím Chi khẽ lên tiếng.
“Giờ cháu hoàn toàn ổn rồi! Thím không cần lo quá, cháu sẽ nghỉ ngơ thêm" – Vài người giúp việc chăm sóc cô ăn uống , mội việc xong xuôi đều bước ra ngoài để cô được nghỉ ngơi.
Vài phút sau khi họ đi hết cô lại nắm xuống mà ngủ li bì một mạch. Dạo gần đây cô cứ cảm thấy trong người khác lạ. Có thể là do lối sống bị thay đổi chăng?.
Gần chiều tối, tiếng động ồn ào gì đó rất lớn ngoài cửa khiến cô bừng tỉnh trong giấc ngủ. Thím Chi quát nạt ầm ỹ ở dưới nhà khiến cô nghĩ rằng Thím ấy lại mắng mỏ những người giúp việc. Cô khẽ thở dài , nghĩ cũng đã muộn nên xuống chuẩn bị cơm cùng Thím Chi sau đó xem tình hình ra sao luôn.
Cô bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên có một đám những người đàn ông đứng trước mặt cô. Họ đang tính vào phòng cô.
Phía dưới tầng một là một số cận vệ đang ẩu đả với đám người đó . “Cô là Lệ Băng?" – Cô đang thẫn thờ nhìn xuống dưới nhà, sau đó bị câu nói của hắn làm cho bừng tỉnh khẽ gật đầu hốt hoảng , chưa kịp định hhình được tâm trạng của mình thì hắn nói tiếp “Phiền cô đi theo tôi, chủ nhân của tôi, muốn gặp"
“Chủ nhân của mấy người?" – Cô khẽ nói.
“Cô không cần biết , chỉ cần theo chúng tôi!" – Anh ta vừa dứt câu, hai tên đứng sau hắn bỗng bước lên. Kéo hai bên cánh tay cô đẩy đi.
“Mấy người là ai?" – Cô hốt hoảng hỏi, lúc này tâm trạng đã bắt đầu bối rối sợ sệt.
Bọn người đó không nói gì , chỉ nhất nhất lôi mạnh cơ thể cô đi xuống cầu thang.
Những cận vệ anh để lại không thể đối chọi được với số đông những tên đó. Còn mấy cô giúp việc chỉ có thể chịu trói mà ngồi một chỗ la hết tên cô.
“Các người định đưa tôi đi đâu?" – Cả cơ thể đã có chút khổ sở lại bị lôi tha đi nhiệt tình. Khiến cô chỉ biết quát chúng trong thất thanh lo sợ.
Chúng không nói gì nhất nhất chỉ có đúng một công việc là đẩy mạnh đôi tay cô.
Chúng lôi cô một hồi ra chiếc xe ô tô , chúng lấy băng dính bịt miệng cô lại, sau đó đẩy cô ngồi vào chiếc xe chở đi.
Đoạn đường cao tốc của Los Angeles kéo dài sang bờ biển Malibu. Nơi những tay đua nghiệp dư so tài. Thì ra trước giờ cô vẫn luôn ở trong Los Angeles chứ không hề bị chuyển đi đâu xa.
Chúng đi được vài phút thì hình như có một chiếc xe đuổi theo. Khiến chúng sợ sệt “Mày ơi , phía sau hình như cái xe sang kia đuổi theo chúng ta" – Tên lái xe ngó nghiêng kính chiếu hậu nói.
“Shit! Liệu có phải là xe của hắn. Rõ ràng hắn đã đi rồi?" – Tên ngồi cạnh giữ cô, khẽ lên tiếng.
“Phải làm gì đây? Mợ Chủ nói không được để hắn biết" – Một tên nữa lên tiếng.
“Mợ chủ" – Trong đầu cô chợt nghĩ. Là ai, là ai chứ? Không lẽ là cô ta? Không thể nếu là cô ta sao lại được gọi là “mợ chủ?"
“Mẹ kiếp, hắn đuổi kịp nhanh quá." – Chúng nó đang loay hoay, thằng lái xe hốt hoảng.
Một tiếng va chạm xe khiến tay thằng cầm lái chuệch choạng. Cả bọn bị va vào cánh đường cao tốc.
“Làm sao đây?" – Thằng ngồi sau sợ hãi. Biết chắc là không thể thoát được chiếc xe đua hạng sang đó. Mà dừng lại thì ngang bằng thú tội. Thế nào cũng là tiến thoái.
Trong lúc đó. Cô dù là được thằng bên phải đỡ lấy những vẫn không thể nào chịu được cái cảm giác choáng váng ngột thở này. Chiếc xe vừa nãy đích thực là xe của anh. Anh chưa đi? Anh đang muốn làm gì? Muốn đẩy cô vào chỗ chết? Chả lẽ đã đến lúc anh bày ra màn kịch này để rời bỏ cô?. Bao nhiêu suy nghĩ sợ sệt áp trùm lấy cô. Bỗng dưng bụng của cô có gì đó không ổn. Rất đau nhức.
“Không kịp nữa rồi!" – 3 thằng trong xe đang loay hoay còn cô thì đang nhíu mày thì thằng lái xe vội vã phanh gấp chiếc xe lại. Khiến tất cả đẩy về đằng sau một cách thình lình.
Cô vội vã nâng gương mặt nhìn lên, chiếc xe của anh đã ngay sát với đầu xe chúng, chỉ một tý nữa thôi có lẽ tất cả đều sẽ xảy ra chhuyện. Là anh đang tính làm gì.
Một tiếng sầm ccửa lớn, anh tiến ra chiếc xe của bọn chúng “Chúng mày xuống xe!" – “Xuống ngay!" – lại tiếng đập lớn vào cửa kính bên trái của xe ô tô, khiến nó vỡ tan tành , chẳng ngần ngại hay sợ hãi. Thậm chí đôi bàn tay bị thường đến bất máu, cũng nhất quyết đưa vào lôi cổ tên lái xe ra một cách thật mạnh. “Ai sai chúng mày đến?!" Một tiếng quát mạnh như vũ bão vào trước mặt tên lái xe, khiến hắn run lẩy bẩy.
“Anh, anh … tụi em … anh bình tĩnh …." – Tên đó đã bị lôi ra cả nửa người , sợ sệt đôi mắt như bị chĩa một khẩu aka lớn vào mặt đến co giật chỉ dám ăn nói nghẹn nấc .
Hai tên kia thấy bạn của mình bị như vậy. Vội vã đạp hai bên cửa bước xuống. Mới đầu còn khệnh khạng cười cười nhưng sau cùng là bị một tay anh ghì chặt một thằng còn hai chặt anh quắp lấy 2 thằng nhanh như chớp. Khiến chúng còn chẳng kịp trở tay. Thậm chí bàn tay anh còn đang bị thương lấm lem máu. Cơn giận của anh quả là quá đáng sợ mà.
Cô trong xe ngày một thở gấp, Một tay bám víu vào chiếc bụng đau rả rích còn một tay bám lên cần xe để trống đỡ cơ thể. Bỗng, cô cảm thấy có gì đó chảy ra từ chỗ kín của mình. Đôi tay cô run run không thể bám víu được bèn ngã dài xuống sàn ôtô. Nghe thấy chúng đang van xin anh rối rít, Cô gắng hết sức lớn tiếng gọi “Đình Thiên!"
Tiếng gọi của cô trong thất thanh , thể hiện sự đớn đau tột độ. Khiến anh vội vã hất bọn chúng ra , sau đó chạy đến . Thấy bộ dạng cô, anh vội vã bế cô ra khỏi chiếc xe.
Đang vội vã bế cô trên tay mình thì một tên trong ba tên đó , có vẻ bất mãn lấy con dao trong tay, chạy đến đâm định đâm anh. Một lần nữa trong lơ mơ , cô nhìn thấy hắn. Cô cố tình giẫy giụa la hét thất thanh trên tay anh để ra hiệu cho anh. Cuối là phải lấy bàn tay cấu mạnh vào tay anh. Khiến anh vội vã di chuyển cơ thể , cuối cùng tên đó chỉ đâm sượt con dao qua cánh tay của anh. Cô vừa sợ hãi vừa chịu không được cơn đau bụng dã man nên đã ngất lịm.
“Mày điên hả? Mợ chủ sẽ giết chết chúng ta đó!" – Một tên lao nhanh ra, đánh vào người tên đó. Khiến hắn rơi con dao trên tay.
Còn anh biết mình bị thương nhưng càng sợ hãi gấp nhiều lần hơn khi thấy cô ngất lịm, vẫn là đỡ chắc lấy cô trên tay mình mà chạy nhanh ra xe . Anh đặt cô vào xe, sau đó đóng cửa lại. Vội vã sang bên ghế còn lại . Trong bước đi nhanh nhẹn sang ghế bên kia, anh khẽ liếc nhẹ một cái qua một chúng. Như đã đoán được gì đó.
Anh chở cô đi nhanh chóng, cuối cùng là đã đến một bệnh viện lớn gần đó.
Mọi người nơi đó vội vã cấp cứu ngay cho cô.
Trong lúc đẩy xe cấp cứu, một vị bác sỹ chạc tuổi anh bước đến, anh khẽ nói “Tommy! Cậu hãy cứu cô ấy"
“It’s ok? Cậu bình tĩnh!". – Người bác sỹ chấn an anh , sau đó chỉ thị y tá băng bó vết thương cho anh rồi đi vào phòng cấp cứu.
Tầm hơn 1 giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt. Vị Bác sỹ bước ra, anh cũng vội vã đi đến “Sao rồi?" Một câu hỏi hết sức lo lắng.
“Cậu là gì của cô ấy?" – Anh bác sỹ đó khẽ nói.
“Là chồng, cô ấy là vợ tôi!" – Anh trả lời.
“What? Không phải cậu đã…?" – anh bác sỹ tròn đôi mắt định hhỏi gì đó
“Cậu hãy nói cho tôi biết, cô ấy làm sao?" – Anh khẽ chặn lại.
“Thàm nào cậu như này".- Anh bác sỹ mỉm cười . “Cô ấy đã ổn định nhưng giờ cậu phải đi theo tôi!" – Vừa nói vừa đưa tay bước cùng anh đến văn phòng của mình.)
………… …………..
“Vậy là cô ấy xảy thai?" – Khứ hồi cùng lời kể của anh, Thần Nghiêm khẽ lên tiếng.
“Đúng vậy, đó là đứa con đầu của chúng tôi" – Anh khẽ đăm chiêu “Nhưng không ai được biết! kể cả cô ấy!" – Anh cuối cùng lại bị cho quá khứ làm ảo ảnh. Lúc đó, anh Bác sỹ Tommy đã nói rằng cô còn quá nhỏ bé và yếu ớt để sinh con. Còn nói rằng sự cố lần này một phần cũng do anh.
Vì 3 tháng đầu thai phụ phải hết sức cẩn thận. Còn anh thì. Thôi chẳng nói, mọi người cũng hiểu. Một người suốt ngày chỉ muốn ở bên và ân ái với cô. Chả thể quá ngốc để rõ như ban ngày cái tỷ lệ tội ác vừa gây nên của anh sao. Tommy còn nói, Nếu muốn sinh con phải đợi vài năm nữa mới có thể. Và kể từ đó, anh bắt đầu chú ý hơn. Anh không yêu thương cô vào những chu kỳ cô rụng trứng nữa. Mà những chu kỳ như vậy của cô, là điều anh nắm rõ trong lòng bàn tay rất lâu rồi.
“Sau khi nói chuyện với Tommy , tôi chuyển cô ấy trở vê nhà luôn" – Anh khẽ kể thêm “Và tôi nói dối rằng cô ấy vì bị thay đổi nội tiết, do lần đầu tiên ‘gần gũi’" – Và cô ấy thì luôn tin anh. Anh bất giác nở nụ cười trong dĩ vãng.
“Vậy , ai đã làm ra chuyện đó?" – Thần Nghiêm nhíu lông mày liếc hỏi anh.
Thấy anh không nói gì, gương mặt có gì đó không vui , anh ta liền hỏi thêm “Là cô ta?" – Anh nhẹ nhàng lắc đầu, anh ta bỗng chốc nhắm nhẹ đôi mắt.
“Trong mấy tên bắt cô ấy đi, có 1 tên là bạn của anh Jimmy Kim" – Anh khẽ đáp
“Jimmy Kim, chả phải là anh rể cậu" – Đôi đồng tử Thần Nghiêm khẽ mở to nhìn vào Hạ Thiên. “Chả lẽ là chị Hạ Thu?" – Thấy anh gật nhẹ đầu, Thần Nghiêm nói thêm “Không phải vậy chứ? Cậu đang đùa? Sao chị ấy có thể?"
“Tôi đã gọi điện và to tiếng với chị ấy một hồi". – Anh nói tiếp “Chị ấy không biết cô ấy có thai nhưng sau khi biết được cậu biết chị ấy nói gì không?" – Anh nhìn Thần Nghiêm bộ dạng không biết gì lắc đầu mỉm cười nói thêm “Chị ấy bảo rằng, xem ra đã làm được một tốt hơn dự định".
“Không đến nỗi như vậy chứ?" – Thần Nghiêm nhíu mày lắc đầu hỏi anh.
“Cậu còn nhớ lúc nãy tôi kể gì với cậu không?" – Hạ Thiên như bị chọc bèn nhấc khóe miệng.
“Chả lẽ … là do cậu chểnh mảng việc công ty?" – Thần Nghiêm lại hỏi
Anh không nói gì chỉ đáp lại bằng một nụ cười xem ra người bạn này không đến nỗi ngốc “Lần đầu tiên hai chị em tôi to tiếng với nhau" - “Và cũng không hẳn là do chểnh mảng việc công ty. Chị tôi , từ rất lâu rồi đã có thành kiến với cô ấy" – Anh khẽ đáp, và hai người thừa hiểu đó là vì điều gì. Chả ai có thể yêu thích được con gái của người đàn bà đã cướp cha mình khỏi mẹ mình. “Nhưng cuối cùng, tôi cũng phải ra điều kiện với Hạ Thu"
“Điều Kiện gì?" Lại một câu hỏi chực chờ trên bờ môi hấch lên của Thần Nghiêm.
“Còn gì ngoài việc tôi sẽ chú tâm hơn vào công ty, và chị của tôi sẽ không làm hại cô ấy nữa" – Thực ra khi đó , cũng dự liệu sẵn mọi thứ rồi. Annh không thể không làm theo hoặc phản bác. Là bởi vì cô . Sản nghiệp quan trọng nhưng mọi thứ không có gì quan trọng bằng cô. “Chị ấy thậm chí còn nói chi tiết ‘Phiền cậu đi làm đúng 8 tiếng và đi công tác đúng lịch trình’ Như vậy chị ấy sẽ không làm khó tôi và cô ấy nữa".
“Tôi có thể hiểu được vì sao chị cậu lại làm vậy" – Thần Nghiêm khẽ nói thêm “Cậu không những quá tài giỏi mà lại là con trai duy nhất của dòng họ. Chỉ có điều, tôi không hiểu …." – Anh ta chậm lại sau đó khẽ hỏi “Đó là những việc làm của cậu bây giờ , chị tôi không hề can thiệp".
“Vì chị tôi biết chị tôi đã sai" – Anh đáp. Thấy Thần Nghiêm lại lần thứ bao nhiêu không rõ chững đôi đồng tử nhìn anh , anh nói tiếp “Chị tôi mới chính là người đã đầu tư và nâng đỡ cho Đan Tiên".
Sau khi cha anh qua đời cũng là lúc anh chính thức kết thúc mọi chuyện với Đan Tiên, thực ra anh chỉ là đang cố ý để cô ta không nói ra sự thật với cô. Tránh làm cô chịu thương tổn. Nhưng lúc đó mọi chuyện như không thể cứu vãn , anh cũng không hề yêu cô ta nên không níu kéo hay giằng buộc.
Nhưng chị của anh lại một mực muốn tác hợp anh với cô ta. Và cũng chính vì cô rời bỏ mọi thứ để tay trong tay bên Hoàng Khải sang Mỹ , nên anh mới chịu đồng ý để chị của anh làm như vậy.
“Chủ nhân của cái thai trong bụng của cô ta, ngày mai sẽ đến đây “ – Hạ Thiên lại một phen làm Thần Nghiêm nuốt chửng nước bọt .
“Ông chủ đặc biệt căn dặn hôm nay làm món cá cho nhóc bồi bổ chất đạm" – Thím Chi bước vào mỉm cười đặt khay đồ ăn lên bàn ăn. Nhìn thấy bát cá kho tthật ngon lành.
Nhưng, ôi một mùi kinh khủng sộc lên mũi khiến cô nôn nao trong cơ thể. Cô khẽ xoa bụng bước vội xuống giường vào nhà vệ sinh thì vừa bước chân ra khỏi giường đầu óc cô liền choáng váng. Ngã ngay xuống chân giường.
Thím Chi hốt hoảng , vội vã chạy ra đỡ cô lên giường. “Cháu đi thế nào để bị ngã" – Thấy đôi mắt cô lơ đờ với gương mặt tái nhợt, Thím Chi vội vã gọi người pha nước đường gừng mang lên cho cô.
Nửa tiếng sau, cơ thể cô cùng dần dần hồi phục lại. “Lệ Băng làm ta sợ chết khiếp. Cô nhóc có mệnh hệ gì. Ông Chủ sao tha cho chúng ta?" – Thím Chi khẽ lên tiếng.
“Giờ cháu hoàn toàn ổn rồi! Thím không cần lo quá, cháu sẽ nghỉ ngơ thêm" – Vài người giúp việc chăm sóc cô ăn uống , mội việc xong xuôi đều bước ra ngoài để cô được nghỉ ngơi.
Vài phút sau khi họ đi hết cô lại nắm xuống mà ngủ li bì một mạch. Dạo gần đây cô cứ cảm thấy trong người khác lạ. Có thể là do lối sống bị thay đổi chăng?.
Gần chiều tối, tiếng động ồn ào gì đó rất lớn ngoài cửa khiến cô bừng tỉnh trong giấc ngủ. Thím Chi quát nạt ầm ỹ ở dưới nhà khiến cô nghĩ rằng Thím ấy lại mắng mỏ những người giúp việc. Cô khẽ thở dài , nghĩ cũng đã muộn nên xuống chuẩn bị cơm cùng Thím Chi sau đó xem tình hình ra sao luôn.
Cô bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên có một đám những người đàn ông đứng trước mặt cô. Họ đang tính vào phòng cô.
Phía dưới tầng một là một số cận vệ đang ẩu đả với đám người đó . “Cô là Lệ Băng?" – Cô đang thẫn thờ nhìn xuống dưới nhà, sau đó bị câu nói của hắn làm cho bừng tỉnh khẽ gật đầu hốt hoảng , chưa kịp định hhình được tâm trạng của mình thì hắn nói tiếp “Phiền cô đi theo tôi, chủ nhân của tôi, muốn gặp"
“Chủ nhân của mấy người?" – Cô khẽ nói.
“Cô không cần biết , chỉ cần theo chúng tôi!" – Anh ta vừa dứt câu, hai tên đứng sau hắn bỗng bước lên. Kéo hai bên cánh tay cô đẩy đi.
“Mấy người là ai?" – Cô hốt hoảng hỏi, lúc này tâm trạng đã bắt đầu bối rối sợ sệt.
Bọn người đó không nói gì , chỉ nhất nhất lôi mạnh cơ thể cô đi xuống cầu thang.
Những cận vệ anh để lại không thể đối chọi được với số đông những tên đó. Còn mấy cô giúp việc chỉ có thể chịu trói mà ngồi một chỗ la hết tên cô.
“Các người định đưa tôi đi đâu?" – Cả cơ thể đã có chút khổ sở lại bị lôi tha đi nhiệt tình. Khiến cô chỉ biết quát chúng trong thất thanh lo sợ.
Chúng không nói gì nhất nhất chỉ có đúng một công việc là đẩy mạnh đôi tay cô.
Chúng lôi cô một hồi ra chiếc xe ô tô , chúng lấy băng dính bịt miệng cô lại, sau đó đẩy cô ngồi vào chiếc xe chở đi.
Đoạn đường cao tốc của Los Angeles kéo dài sang bờ biển Malibu. Nơi những tay đua nghiệp dư so tài. Thì ra trước giờ cô vẫn luôn ở trong Los Angeles chứ không hề bị chuyển đi đâu xa.
Chúng đi được vài phút thì hình như có một chiếc xe đuổi theo. Khiến chúng sợ sệt “Mày ơi , phía sau hình như cái xe sang kia đuổi theo chúng ta" – Tên lái xe ngó nghiêng kính chiếu hậu nói.
“Shit! Liệu có phải là xe của hắn. Rõ ràng hắn đã đi rồi?" – Tên ngồi cạnh giữ cô, khẽ lên tiếng.
“Phải làm gì đây? Mợ Chủ nói không được để hắn biết" – Một tên nữa lên tiếng.
“Mợ chủ" – Trong đầu cô chợt nghĩ. Là ai, là ai chứ? Không lẽ là cô ta? Không thể nếu là cô ta sao lại được gọi là “mợ chủ?"
“Mẹ kiếp, hắn đuổi kịp nhanh quá." – Chúng nó đang loay hoay, thằng lái xe hốt hoảng.
Một tiếng va chạm xe khiến tay thằng cầm lái chuệch choạng. Cả bọn bị va vào cánh đường cao tốc.
“Làm sao đây?" – Thằng ngồi sau sợ hãi. Biết chắc là không thể thoát được chiếc xe đua hạng sang đó. Mà dừng lại thì ngang bằng thú tội. Thế nào cũng là tiến thoái.
Trong lúc đó. Cô dù là được thằng bên phải đỡ lấy những vẫn không thể nào chịu được cái cảm giác choáng váng ngột thở này. Chiếc xe vừa nãy đích thực là xe của anh. Anh chưa đi? Anh đang muốn làm gì? Muốn đẩy cô vào chỗ chết? Chả lẽ đã đến lúc anh bày ra màn kịch này để rời bỏ cô?. Bao nhiêu suy nghĩ sợ sệt áp trùm lấy cô. Bỗng dưng bụng của cô có gì đó không ổn. Rất đau nhức.
“Không kịp nữa rồi!" – 3 thằng trong xe đang loay hoay còn cô thì đang nhíu mày thì thằng lái xe vội vã phanh gấp chiếc xe lại. Khiến tất cả đẩy về đằng sau một cách thình lình.
Cô vội vã nâng gương mặt nhìn lên, chiếc xe của anh đã ngay sát với đầu xe chúng, chỉ một tý nữa thôi có lẽ tất cả đều sẽ xảy ra chhuyện. Là anh đang tính làm gì.
Một tiếng sầm ccửa lớn, anh tiến ra chiếc xe của bọn chúng “Chúng mày xuống xe!" – “Xuống ngay!" – lại tiếng đập lớn vào cửa kính bên trái của xe ô tô, khiến nó vỡ tan tành , chẳng ngần ngại hay sợ hãi. Thậm chí đôi bàn tay bị thường đến bất máu, cũng nhất quyết đưa vào lôi cổ tên lái xe ra một cách thật mạnh. “Ai sai chúng mày đến?!" Một tiếng quát mạnh như vũ bão vào trước mặt tên lái xe, khiến hắn run lẩy bẩy.
“Anh, anh … tụi em … anh bình tĩnh …." – Tên đó đã bị lôi ra cả nửa người , sợ sệt đôi mắt như bị chĩa một khẩu aka lớn vào mặt đến co giật chỉ dám ăn nói nghẹn nấc .
Hai tên kia thấy bạn của mình bị như vậy. Vội vã đạp hai bên cửa bước xuống. Mới đầu còn khệnh khạng cười cười nhưng sau cùng là bị một tay anh ghì chặt một thằng còn hai chặt anh quắp lấy 2 thằng nhanh như chớp. Khiến chúng còn chẳng kịp trở tay. Thậm chí bàn tay anh còn đang bị thương lấm lem máu. Cơn giận của anh quả là quá đáng sợ mà.
Cô trong xe ngày một thở gấp, Một tay bám víu vào chiếc bụng đau rả rích còn một tay bám lên cần xe để trống đỡ cơ thể. Bỗng, cô cảm thấy có gì đó chảy ra từ chỗ kín của mình. Đôi tay cô run run không thể bám víu được bèn ngã dài xuống sàn ôtô. Nghe thấy chúng đang van xin anh rối rít, Cô gắng hết sức lớn tiếng gọi “Đình Thiên!"
Tiếng gọi của cô trong thất thanh , thể hiện sự đớn đau tột độ. Khiến anh vội vã hất bọn chúng ra , sau đó chạy đến . Thấy bộ dạng cô, anh vội vã bế cô ra khỏi chiếc xe.
Đang vội vã bế cô trên tay mình thì một tên trong ba tên đó , có vẻ bất mãn lấy con dao trong tay, chạy đến đâm định đâm anh. Một lần nữa trong lơ mơ , cô nhìn thấy hắn. Cô cố tình giẫy giụa la hét thất thanh trên tay anh để ra hiệu cho anh. Cuối là phải lấy bàn tay cấu mạnh vào tay anh. Khiến anh vội vã di chuyển cơ thể , cuối cùng tên đó chỉ đâm sượt con dao qua cánh tay của anh. Cô vừa sợ hãi vừa chịu không được cơn đau bụng dã man nên đã ngất lịm.
“Mày điên hả? Mợ chủ sẽ giết chết chúng ta đó!" – Một tên lao nhanh ra, đánh vào người tên đó. Khiến hắn rơi con dao trên tay.
Còn anh biết mình bị thương nhưng càng sợ hãi gấp nhiều lần hơn khi thấy cô ngất lịm, vẫn là đỡ chắc lấy cô trên tay mình mà chạy nhanh ra xe . Anh đặt cô vào xe, sau đó đóng cửa lại. Vội vã sang bên ghế còn lại . Trong bước đi nhanh nhẹn sang ghế bên kia, anh khẽ liếc nhẹ một cái qua một chúng. Như đã đoán được gì đó.
Anh chở cô đi nhanh chóng, cuối cùng là đã đến một bệnh viện lớn gần đó.
Mọi người nơi đó vội vã cấp cứu ngay cho cô.
Trong lúc đẩy xe cấp cứu, một vị bác sỹ chạc tuổi anh bước đến, anh khẽ nói “Tommy! Cậu hãy cứu cô ấy"
“It’s ok? Cậu bình tĩnh!". – Người bác sỹ chấn an anh , sau đó chỉ thị y tá băng bó vết thương cho anh rồi đi vào phòng cấp cứu.
Tầm hơn 1 giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt. Vị Bác sỹ bước ra, anh cũng vội vã đi đến “Sao rồi?" Một câu hỏi hết sức lo lắng.
“Cậu là gì của cô ấy?" – Anh bác sỹ đó khẽ nói.
“Là chồng, cô ấy là vợ tôi!" – Anh trả lời.
“What? Không phải cậu đã…?" – anh bác sỹ tròn đôi mắt định hhỏi gì đó
“Cậu hãy nói cho tôi biết, cô ấy làm sao?" – Anh khẽ chặn lại.
“Thàm nào cậu như này".- Anh bác sỹ mỉm cười . “Cô ấy đã ổn định nhưng giờ cậu phải đi theo tôi!" – Vừa nói vừa đưa tay bước cùng anh đến văn phòng của mình.)
………… …………..
“Vậy là cô ấy xảy thai?" – Khứ hồi cùng lời kể của anh, Thần Nghiêm khẽ lên tiếng.
“Đúng vậy, đó là đứa con đầu của chúng tôi" – Anh khẽ đăm chiêu “Nhưng không ai được biết! kể cả cô ấy!" – Anh cuối cùng lại bị cho quá khứ làm ảo ảnh. Lúc đó, anh Bác sỹ Tommy đã nói rằng cô còn quá nhỏ bé và yếu ớt để sinh con. Còn nói rằng sự cố lần này một phần cũng do anh.
Vì 3 tháng đầu thai phụ phải hết sức cẩn thận. Còn anh thì. Thôi chẳng nói, mọi người cũng hiểu. Một người suốt ngày chỉ muốn ở bên và ân ái với cô. Chả thể quá ngốc để rõ như ban ngày cái tỷ lệ tội ác vừa gây nên của anh sao. Tommy còn nói, Nếu muốn sinh con phải đợi vài năm nữa mới có thể. Và kể từ đó, anh bắt đầu chú ý hơn. Anh không yêu thương cô vào những chu kỳ cô rụng trứng nữa. Mà những chu kỳ như vậy của cô, là điều anh nắm rõ trong lòng bàn tay rất lâu rồi.
“Sau khi nói chuyện với Tommy , tôi chuyển cô ấy trở vê nhà luôn" – Anh khẽ kể thêm “Và tôi nói dối rằng cô ấy vì bị thay đổi nội tiết, do lần đầu tiên ‘gần gũi’" – Và cô ấy thì luôn tin anh. Anh bất giác nở nụ cười trong dĩ vãng.
“Vậy , ai đã làm ra chuyện đó?" – Thần Nghiêm nhíu lông mày liếc hỏi anh.
Thấy anh không nói gì, gương mặt có gì đó không vui , anh ta liền hỏi thêm “Là cô ta?" – Anh nhẹ nhàng lắc đầu, anh ta bỗng chốc nhắm nhẹ đôi mắt.
“Trong mấy tên bắt cô ấy đi, có 1 tên là bạn của anh Jimmy Kim" – Anh khẽ đáp
“Jimmy Kim, chả phải là anh rể cậu" – Đôi đồng tử Thần Nghiêm khẽ mở to nhìn vào Hạ Thiên. “Chả lẽ là chị Hạ Thu?" – Thấy anh gật nhẹ đầu, Thần Nghiêm nói thêm “Không phải vậy chứ? Cậu đang đùa? Sao chị ấy có thể?"
“Tôi đã gọi điện và to tiếng với chị ấy một hồi". – Anh nói tiếp “Chị ấy không biết cô ấy có thai nhưng sau khi biết được cậu biết chị ấy nói gì không?" – Anh nhìn Thần Nghiêm bộ dạng không biết gì lắc đầu mỉm cười nói thêm “Chị ấy bảo rằng, xem ra đã làm được một tốt hơn dự định".
“Không đến nỗi như vậy chứ?" – Thần Nghiêm nhíu mày lắc đầu hỏi anh.
“Cậu còn nhớ lúc nãy tôi kể gì với cậu không?" – Hạ Thiên như bị chọc bèn nhấc khóe miệng.
“Chả lẽ … là do cậu chểnh mảng việc công ty?" – Thần Nghiêm lại hỏi
Anh không nói gì chỉ đáp lại bằng một nụ cười xem ra người bạn này không đến nỗi ngốc “Lần đầu tiên hai chị em tôi to tiếng với nhau" - “Và cũng không hẳn là do chểnh mảng việc công ty. Chị tôi , từ rất lâu rồi đã có thành kiến với cô ấy" – Anh khẽ đáp, và hai người thừa hiểu đó là vì điều gì. Chả ai có thể yêu thích được con gái của người đàn bà đã cướp cha mình khỏi mẹ mình. “Nhưng cuối cùng, tôi cũng phải ra điều kiện với Hạ Thu"
“Điều Kiện gì?" Lại một câu hỏi chực chờ trên bờ môi hấch lên của Thần Nghiêm.
“Còn gì ngoài việc tôi sẽ chú tâm hơn vào công ty, và chị của tôi sẽ không làm hại cô ấy nữa" – Thực ra khi đó , cũng dự liệu sẵn mọi thứ rồi. Annh không thể không làm theo hoặc phản bác. Là bởi vì cô . Sản nghiệp quan trọng nhưng mọi thứ không có gì quan trọng bằng cô. “Chị ấy thậm chí còn nói chi tiết ‘Phiền cậu đi làm đúng 8 tiếng và đi công tác đúng lịch trình’ Như vậy chị ấy sẽ không làm khó tôi và cô ấy nữa".
“Tôi có thể hiểu được vì sao chị cậu lại làm vậy" – Thần Nghiêm khẽ nói thêm “Cậu không những quá tài giỏi mà lại là con trai duy nhất của dòng họ. Chỉ có điều, tôi không hiểu …." – Anh ta chậm lại sau đó khẽ hỏi “Đó là những việc làm của cậu bây giờ , chị tôi không hề can thiệp".
“Vì chị tôi biết chị tôi đã sai" – Anh đáp. Thấy Thần Nghiêm lại lần thứ bao nhiêu không rõ chững đôi đồng tử nhìn anh , anh nói tiếp “Chị tôi mới chính là người đã đầu tư và nâng đỡ cho Đan Tiên".
Sau khi cha anh qua đời cũng là lúc anh chính thức kết thúc mọi chuyện với Đan Tiên, thực ra anh chỉ là đang cố ý để cô ta không nói ra sự thật với cô. Tránh làm cô chịu thương tổn. Nhưng lúc đó mọi chuyện như không thể cứu vãn , anh cũng không hề yêu cô ta nên không níu kéo hay giằng buộc.
Nhưng chị của anh lại một mực muốn tác hợp anh với cô ta. Và cũng chính vì cô rời bỏ mọi thứ để tay trong tay bên Hoàng Khải sang Mỹ , nên anh mới chịu đồng ý để chị của anh làm như vậy.
“Chủ nhân của cái thai trong bụng của cô ta, ngày mai sẽ đến đây “ – Hạ Thiên lại một phen làm Thần Nghiêm nuốt chửng nước bọt .
Tác giả :
Băng Bei Nguyễn