Hận Xuân Tình
Chương 2
2.
Thần linh phù hộ, hôm nay Triệu Uyên bình thường được một lần!
Hắn phi thường phức tạp nhìn ta quỳ trên đất vài lần, trong ánh mắt chợp động cảm xúc gì đó ta không thể hiểu rõ, sau đó đem Đỗ Nguyệt Nga ôm chặt lại, vỗ nhẹ lên lưng nàng, ôn nhu an ủi: “Nguyệt Nga đừng sợ, ta sẽ sai Thập Thất đi nhanh về nhanh, rất nhanh sẽ trở lại thôi."
Đỗ Nguyệt Nga cứng đờ, ánh mắt như rắn độc hung hăng nhìn ta, muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi bởi vì phải duy trì hình tượng tiểu bạch hoa của mình nên đành cứng rắn nuốt trở về, khó khăn nở ra một nụ cười, đầu cọ xát vào trong ngực Triệu Uyên: “Nguyệt Nga biết mà, Uyên ca ca đối xử với muội tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để cho muội phải khổ sở chút nào hết."
Triệu Uyên và nàng thâm tình nhìn nhau, tất cả nhu tình mật ý dần dần bộc phát ra hết.
Quên đi, hay là đem ta giết đi để trợ hứng cho hai vị, chứ ta mệt mỏi lắm rồi.
……
Nửa khắc sau, ta dựa theo chỉ thị của Triệu Uyên tìm được mật thất giam giữ tù phạm ở phía dưới mặt đất ở phía đông bắc Vương phủ.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra….
Giật giật.
DNA giật rồi.
Trên đời này tại sao lại có một ánh mắt sắc bén như vậy chứ?
Cô hàn lạnh buốt, giống như một mũi kiếm, như tuyết trên núi Cao Lĩnh, cố định ta đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
Khi sự chú ý của ta đổ dồn vào khuôn mặt với những đường nét tinh xảo, mạnh mẽ góc cạnh, hàng lông mày rậm với sống mũi cao thẳng, trên bờ môi mỏng hoàn mỹ là một vết máu, trong nháy mắt ta phải lấy tay đè ngực xuống, sợ rằng bởi vì con hươu già ngon lành này sẽ làm cho trái tim ta chạy loạn đến mức đem bộ ngực cúp 34C của ta đánh cho tan thành nhiều mảnh.
Đến khi ánh mắt ta dời xuống xích sắt đẫm máu đâm vào xương tỳ bà trên người hắn, chén thuốc trong tay ta rơi “bụp" xuống mặt đất, hai mắt tóe lửa, tức sùi bọt mép: “Là kẻ nào? Là kẻ ngu ngốc nào đã khiến ngươi phải trở thành như vậy? Nói!"
Cứng, cứng, thật là cứng rắn!
Ai? Là ai ý chí sắt đá đến như vậy, lại nhẫn tâm xuống tay hạ thủ với một mỹ nhân chấn động như vậy, là ai?
Lúc này, mỹ nhân lại nở nụ cười.
Ánh mắt hắn xẹt qua chén thuốc rơi trên mặt đất, lại đảo qua toàn thân ta, ánh mắt có ba phần giễu cợt, ba phần lạnh bạc, bốn phần hững hờ: “Mỹ nhân kế? Nói cho Triệu Uyên, tỉnh lại đi, ta không ăn bộ này."
Ai, tiểu suất ca này vậy mà lại là ác nhân cáo trạng trước!
Ta đã bị ngươi mê hoặc thành cái dạng này, vậy thì đến cùng là ai dùng mỹ nhân kế ai đây?
Ngay sau đó ta liền vỗ đùi: “Ngươi ăn chưa?"
Mỹ nhân cứng đờ, không phản ứng kịp tại sao ta lại đem lời thoại kéo đến đề tài này như thế.
Mà ta lại chạy ra ngoài, đến sau bếp mang đến cho hắn đủ ba món mặn một món canh.
Khi đồ ăn đút tới bên miệng, hắn liếc mắt nhìn ta cũng không há miệng, ta bất đắc dĩ buông tay: “Vừa rồi bát độc dược kia ngươi cũng thấy, nếu ta muốn hại ngươi, trực tiếp đút nó cho ngươi luôn không phải nhanh hơn sao?"
Mỹ nhân nhìn ta thật lâu, rồi sau đó hơi cụp mắt xuống, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ta không ăn tỏi."
Được! Đổi cho ngài!
Thần linh phù hộ, hôm nay Triệu Uyên bình thường được một lần!
Hắn phi thường phức tạp nhìn ta quỳ trên đất vài lần, trong ánh mắt chợp động cảm xúc gì đó ta không thể hiểu rõ, sau đó đem Đỗ Nguyệt Nga ôm chặt lại, vỗ nhẹ lên lưng nàng, ôn nhu an ủi: “Nguyệt Nga đừng sợ, ta sẽ sai Thập Thất đi nhanh về nhanh, rất nhanh sẽ trở lại thôi."
Đỗ Nguyệt Nga cứng đờ, ánh mắt như rắn độc hung hăng nhìn ta, muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi bởi vì phải duy trì hình tượng tiểu bạch hoa của mình nên đành cứng rắn nuốt trở về, khó khăn nở ra một nụ cười, đầu cọ xát vào trong ngực Triệu Uyên: “Nguyệt Nga biết mà, Uyên ca ca đối xử với muội tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để cho muội phải khổ sở chút nào hết."
Triệu Uyên và nàng thâm tình nhìn nhau, tất cả nhu tình mật ý dần dần bộc phát ra hết.
Quên đi, hay là đem ta giết đi để trợ hứng cho hai vị, chứ ta mệt mỏi lắm rồi.
……
Nửa khắc sau, ta dựa theo chỉ thị của Triệu Uyên tìm được mật thất giam giữ tù phạm ở phía dưới mặt đất ở phía đông bắc Vương phủ.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra….
Giật giật.
DNA giật rồi.
Trên đời này tại sao lại có một ánh mắt sắc bén như vậy chứ?
Cô hàn lạnh buốt, giống như một mũi kiếm, như tuyết trên núi Cao Lĩnh, cố định ta đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
Khi sự chú ý của ta đổ dồn vào khuôn mặt với những đường nét tinh xảo, mạnh mẽ góc cạnh, hàng lông mày rậm với sống mũi cao thẳng, trên bờ môi mỏng hoàn mỹ là một vết máu, trong nháy mắt ta phải lấy tay đè ngực xuống, sợ rằng bởi vì con hươu già ngon lành này sẽ làm cho trái tim ta chạy loạn đến mức đem bộ ngực cúp 34C của ta đánh cho tan thành nhiều mảnh.
Đến khi ánh mắt ta dời xuống xích sắt đẫm máu đâm vào xương tỳ bà trên người hắn, chén thuốc trong tay ta rơi “bụp" xuống mặt đất, hai mắt tóe lửa, tức sùi bọt mép: “Là kẻ nào? Là kẻ ngu ngốc nào đã khiến ngươi phải trở thành như vậy? Nói!"
Cứng, cứng, thật là cứng rắn!
Ai? Là ai ý chí sắt đá đến như vậy, lại nhẫn tâm xuống tay hạ thủ với một mỹ nhân chấn động như vậy, là ai?
Lúc này, mỹ nhân lại nở nụ cười.
Ánh mắt hắn xẹt qua chén thuốc rơi trên mặt đất, lại đảo qua toàn thân ta, ánh mắt có ba phần giễu cợt, ba phần lạnh bạc, bốn phần hững hờ: “Mỹ nhân kế? Nói cho Triệu Uyên, tỉnh lại đi, ta không ăn bộ này."
Ai, tiểu suất ca này vậy mà lại là ác nhân cáo trạng trước!
Ta đã bị ngươi mê hoặc thành cái dạng này, vậy thì đến cùng là ai dùng mỹ nhân kế ai đây?
Ngay sau đó ta liền vỗ đùi: “Ngươi ăn chưa?"
Mỹ nhân cứng đờ, không phản ứng kịp tại sao ta lại đem lời thoại kéo đến đề tài này như thế.
Mà ta lại chạy ra ngoài, đến sau bếp mang đến cho hắn đủ ba món mặn một món canh.
Khi đồ ăn đút tới bên miệng, hắn liếc mắt nhìn ta cũng không há miệng, ta bất đắc dĩ buông tay: “Vừa rồi bát độc dược kia ngươi cũng thấy, nếu ta muốn hại ngươi, trực tiếp đút nó cho ngươi luôn không phải nhanh hơn sao?"
Mỹ nhân nhìn ta thật lâu, rồi sau đó hơi cụp mắt xuống, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ta không ăn tỏi."
Được! Đổi cho ngài!
Tác giả :
Hỏa Ly