Hàn Viễn
Chương 61
Lạc Lâm Viễn khoác lác bản thân chơi Đấu địa chủ rất giỏi, muốn dạy cho Du Hàn, kết quả sau đó làm địa chủ bị thua khiến mặt mũi cậu đỏ rần hết cả lên.
Du Hàn ở bên cạnh quan tâm nói: "Cậu không có đôi Joker(*), lại còn muốn làm địa chủ, hai chọi một làm sao ăn may được."
(*) Hai lá bài lớn nhất trong trò chơi này, chấp được hết các quân còn lại.
Lạc Lâm Viễn vội vàng xuống thang, "Chẳng phải do tôi đang sốt cao sao? Trạng thái không tốt, bình thường dù không có đôi Joker tôi vẫn thắng được nhá."
Du Hàn cười bảo đúng rồi, Lạc Lâm Viễn không ngước mắt lên, cứ nhìn đăm đăm vào màn hình nên đã bỏ lỡ nụ cười cưng chiều hiếm thấy của anh.
Chơi xong mấy ván, Lạc Lâm Viễn thành công tìm lại được mặt mũi. Nước cũng truyền xong, Du Hàn đi gọi y tá giúp cậu. Lúc rút kim, Lạc Lâm Viễn chảy rất nhiều máu, miếng bông tẩm cồn sát trùng đỏ thẫm cả mảng lớn.
Y tá đè một ít bông ra bên ngoài, "Khả năng cầm máu của em yếu thật đấy, do thiếu máu sao? Có muốn làm xét nghiệm máu thường quy để kiểm tra không?"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu, "Là thiếu máu đấy ạ, thể chất của em tương đối kém."
Y tá bịt vết thương cho cậu rất lâu, chắc chắn máu không chảy nữa mới lấy xuống. Lạc Lâm Viễn đã quá thành thạo những thao tác này, cậu dí vào miếng bông đứng lên, do đứng phắt dậy mạnh quá nên hoa mắt chóng mặt.
Đến khi trước mắt rõ ràng trở lại, người cậu đã dựa vào lồng ngực Du Hàn. Du Hàn đợi Lạc Lâm Viễn cuống quýt lùi ra phía sau mới hỏi: "Cậu có muốn đi chơi bóng với bọn tôi không?"
Lạc Lâm Viễn vừa nghe đã không chịu, "Tôi ghét nắng."
Du Hàn nhìn cậu cả người diện cây trắng, cố ý nói đùa: "Cậu trắng thế này không cần lo bị rám đen."
Lạc Lâm Viễn lườm anh, "Do phơi nắng không khỏe chứ không phải tôi sợ cháy nắng, đen một chút mới có hương vị đàn ông."
Đúng là cậu phơi nắng không đen, kỳ huấn luyện quân sự là một minh chứng, mặc dù toàn bộ quá trình huấn luyện, ba ngày thì có hai ngày cậu phải vào phòng y tế.
Môn thể thao duy nhất mà cậu có thể chơi vui vẻ là bơi lội, bình thường cậu đều bơi mấy tiếng đồng hồ trong bể bơi, cánh tay và cẳng chân đau nhức đến vài ngày.
Nói đen mới có hương vị đàn ông xong, cậu liền giơ tay so với Du Hàn, anh vội nói: "Cậu đừng thả miếng bông ra."
Lạc Lâm Viễn không bận tâm lắm, "Máu ngừng chảy từ lâu rồi." Vừa mới gỡ miếng bông xuống thì máu lại xuất hiện, Lạc Lâm Viễn đành phải nhấn lên lần nữa.
Bọn họ còn phải đi lấy thuốc, đi tới trước cửa sổ quầy thuốc, cậu hỏi: "Da cậu rám thế này là do thường xuyên vận động sao?"
Màu da của Du Hàn chính là kiểu mà Lạc Lâm Viễn ao ước nhất, giống như màu mật ong, trơn láng, khỏe khoắn và quyến rũ, phối hợp với những đường nét sâu trên gương mặt đúng là đẹp trai đỉnh của chóp, khiến cậu cứ ngắm nghía mãi không thôi.
Cũng giống như Lạc Lâm Viễn, màu da của Du Hàn là bẩm sinh. Anh nói vậy khiến cậu không tin, "Cho tôi xem thử."
Cậu thò tay vén vạt áo của Du Hàn lên khiến một phần thắt lưng anh lộ ra.
Thực ra Lạc Lâm Viễn đã từng nhìn thấy eo Du Hàn rồi, mấy lần anh vén áo lên lau mồ hôi ở sân bóng rổ cậu đều chứng kiến.
Chỉ là lần này khoảng cách gần hơn, còn mang theo tâm tư muốn chấm mút người ta một xíu.
Cậu nhìn eo Du Hàn, có cả cơ bụng và đường nhân ngư, màu da đều đặn, nhẵn nhụi trơn bóng.
Du Hàn cầm thuốc, quay đầu lại chỉ thấy Lạc Lâm Viễn đang dính chặt mắt vào eo mình bằng vẻ mặt si mê, gương mặt anh cũng nóng bừng lên, vội giật áo mình từ tay cậu ra, "Đừng nhìn nữa."
Lạc Lâm Viễn ngây ngốc, "Sao dưới rốn cậu lại có lông?"
Du Hàn cầm theo thuốc, không đợi cậu đã đi thẳng ra ngoài, "Im miệng."
Lạc Lâm Viễn thấy anh đỏ mặt thì không nhịn được cười, "Cậu xấu hổ hả? Chúng ta đều là con trai mà, cùng lắm thì tôi cho cậu nhìn của tôi."
Nói xong, cậu chạy ra trước mặt anh chặn đường, xốc vạt áo mình lên khoe ra phần bụng.
Da thịt trắng mịn như tuyết, cái rốn tròn xoe, không có lông cũng chẳng có cơ bụng, giống như bụng trẻ con.
Du Hàn chỉ nhìn lướt qua rồi bắt cậu thả áo xuống, "Ấu trĩ, coi chừng bị lạnh."
Hai người ra khỏi bệnh viện, Lạc Lâm Viễn đã gọi xe trên điện thoại.
Ánh đèn đường lờ mờ trong đêm khuya, hai người dừng nói đùa, không gian trở nên yên tĩnh lại, cũng không biết bị làm sao mà tầm mắt cả hai va vào nhau, nhưng không ai lên tiếng, cũng không ai rời mắt trước. Thứ tình cảm mập mờ dâng trào, lần đối mặt này, Du Hàn là người né tránh ánh mắt trước, một giây sau, vùng da dưới mắt anh bị một bàn tay thò sang chạm lên.
Ngón tay đượm mùi cồn, lành lạnh, vừa chạm vào là rời đi ngay. Lạc Lâm Viễn nói: "Mắt cậu nổi tơ máu hết rồi, cậu đừng về quán bar làm việc nữa có được không? Không nghỉ ngơi đủ thì sao cơ thể chịu được."
Du Hàn chớp mắt, không trả lời câu hỏi này mà lại nói: "Cồn làm cay mắt."
Anh vừa nói xong, Lạc Lâm Viễn vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi quên không lau." Cậu vẩy vẩy ngón tay, vừa áy náy vừa ngại ngùng.
Du Hàn nhìn mu bàn tay cậu, vẫn bầm tím nhưng đã không chảy máu tiếp nữa.
Lạc Lâm Viễn lại tiến thêm một bước, bóng dáng hai người chồng lên nhau trên lối đi bộ, thực tế thì khoảng cách giữa hai cơ thể trong lúc ấy cũng không xa lắm.
Du Hàn không muốn tập trung ánh mắt lên gương mặt ở rất gần mình, đành phóng tầm nhìn vào khoảng không. Anh phát hiện ra trên cổ Lạc Lâm Viễn có một nốt ruồi ở chính giữa, dọc xuống bên dưới, trên xương quai xanh cũng có một nốt, một trên một dưới rất cân xứng.
Nốt ruồi nâng lên hạ xuống theo nhịp thở, tia sáng xẹt qua, Lạc Lâm Viễn che khuất gần hết ánh sáng, giọng điệu hỏi anh mơ hồ tựa như trong mơ, "Vẫn còn cay mắt vì cồn sao?"
Du Hàn không lên tiếng, anh chậm rãi ngước mắt lên, hàng mi của cậu rung rung, ánh mắt đầy dũng khí, môi được liếm ướŧ áŧ, khép ra ngậm vào, hương kẹo sữa vẫn chưa tản đi, ngửi thấy rất ngọt.
Lạc Lâm Viễn cả người chìm đắm trong hơi thở ngọt ngào hỏi anh: "Cần tôi thổi giúp cậu không?"
Yết hầu Du Hàn trượt lên trượt xuống, chưa nói đồng ý hay không thì Lạc Lâm Viễn đã làm.
Cậu vươn hai tay sang mang tính chất thăm dò, sau đó nắm chặt lấy hai vai Du Hàn, nghe thấy được tiếng ma sát sột soạt của túi nilon, hình như anh đang nắm chặt tay lại.
Lạc Lâm Viễn kiễng chân lên, cánh môi hồng hào hơi chu lại, khẽ hít một hơi nhỏ rồi nhẹ nhàng thổi vào đôi mắt của Du Hàn.
Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc, ấn đường Du Hàn khẽ nhúc nhích, khi cảm giác mát mẻ ập đến, anh nhắm hai mắt lại. Một cách vô thức chẳng hề nhận ra, Du Hàn hơi cong lưng, hạ thấp gương mặt xuống.
Lạc Lâm Viễn đè lên vai anh, sự xao động và phấn khích đang ngập tràn trong đầu cậu. Cậu nhìn Du Hàn nhắm chặt hai mắt, cảm thấy biểu cảm này của anh tựa như đang chờ một cái hôn, dụ dỗ người thích anh là cậu đây muốn phạm tội.
Có một chú chim nào đó bay tọt vào trong suy nghĩ của cậu, vỗ cánh phành phạch như cổ vũ, sau đó lại dao động muốn bay ra ngoài, không cản lại nó được.
Giống như một bộ phim điện ảnh, có ánh trăng, có đêm khuya, có bóng dáng hai người yên tĩnh chồng lên nhau, vai nam chính đang nhắm mắt lại.
Lạc Lâm Viễn càng nhích càng gần, cho đến khi ánh đèn xe xẹt qua kèm theo tiếng còi vang lên.
Hai thứ này đã đánh thức màn đêm tăm tối, cũng đánh thức Lạc Lâm Viễn. Cậu giẫm chân lùi về sau, sợ muốn chết, trái tim như sắp nhảy ra ngoài. Lại nhìn sang người bên cạnh, Du Hàn vẫn rất bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía xe, "Có phải xe cậu gọi kia không?"
Lạc Lâm Viễn vội lấy điện thoại di động ra, đối chiếu với biển số xe, "Đúng rồi, đi thôi đi thôi."
Khi cậu cúi đầu đi về phía chiếc xe, Du Hàn giấu bàn tay đang chơi vơi giữa không trung ra sau lưng, tay siết chặt thành quyền.