Hãn Thích
Quyển 1 - Chương 222-2: Khói báo động nổi lên (2)
Cam Ninh ngẩn ra, do dự thật lâu sau nói:
- Lời Hoàng thúc nói, chẳng lẽ là...
- Đúng vậy.
Lưu Sấm nghiêm mặt nói:
- Ta đã sai người đến dò đường, hiện giờ coi như là có chút thành tựu. Nhưng trước mắt mà nói, thời cơ chưa thành thục... Một khi thời cơ chín muồi, ta đem đại quy mô dời đến phía bắc, lại không biết Hưng Bá có nguyện giúp ta giúp một tay?
Những lời này có thể nói là thành thật với nhau. Lưu Sấm chẳng khác gì là đang quy hoạch tương lai của hắn đầu đuôi gốc ngọn nói với Cam Ninh, cũng khiến Cam Ninh vô cùng cảm kích. Chỉ có điều trong lòng của y vẫn còn có chút nghi hoặc, không kìm nổi hỏi:
- Nhưng như vậy, chẳng phải là rời xa Trung Nguyên đó sao?
- Hưng Bá, ngươi thấy thế cục Trung Nguyên sẽ diễn biến thành cái bộ dáng gì?
- Điều này...
- Ha hả, ta có thể nói cho ngươi biết, nhiều nhất hai ba năm, Trung Nguyên tất có đại chiến. Giữa Viên, Tào nhất định sẽ phát sinh một hồi chiến sự quy mô lớn, chúng ta ở lại Thanh Châu, bất kể là dựa vào hướng người nào, đến cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận mệnh làm vật hi sinh. Hơn nữa trận đại chiến này, cũng không thể chấm dứt trong ngắn hạn. Cho nên ta mới phải lên phương Bắc, tránh đi trận đại chiến này, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tránh khoảng năm năm, ít thì ba năm, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ giết về Trung Nguyên. Kế hoạch này vô cùng phức tạp, trước khi thời cơ chín muồi, ta càng phải chú ý cẩn thận mới được... Mà đường biển trong tương lai tất nhiên sẽ trở thành con đường ta chọn để xuôi nam về Trung Nguyên. Cũng chính bởi vì như vậy, ta cũng cần có một vị Thượng tướng tài cán đến hiệp trợ ta mở ra đường biển, đây cũng là nguyên nhân ta đem ngươi từ Kinh Châu qua. Ta tin tưởng lấy khả năng của Hưng Bá, tất nhiên có thể dựng lên chi hải quân này, không biết ý của ngươi ra sao?
Tinh thần của Cam Ninh, lập tức rất lộn xộn. Y vạn lần không ngờ trong lòng của Lưu Sấm lại có kế hoạch khổng lồ như thế. Đủ loại nghi hoặc trước đó lập tức tan thành mây khói.
Y vội vàng nói:
- Hoàng thúc yên tâm, Cam Ninh quyết không phụ công tử nhờ vả.
- Nguyên Phúc!
- Có mạt tướng.
Lưu Sấm hạ giọng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là trợ thủ Hưng Bá, là Phó Đô Đốc hải quân cho ta. Mà hải quân hiện nay mới chỉ là hình thức ban đầu, cũng chính bởi vì như vậy, ta mới phái ngươi tới... Ngươi mặc dù nhìn như hào phóng lỗ mãng, kì thực tâm tư tinh tế. Có ngươi làm trợ thủ cho Hưng Bá, ta cũng có thể yên lòng. Hải quân này bắt đầu từ hôm nay giao vào tay hai người các ngươi.
Cam Ninh và Chu Thương nghe vậy, hai người nhìn nhau, đồng thời khom người nói:
- Chúng ta nguyện theo chỉ bảo của hoàng thúc.
Lưu Sấm cười ha ha, xoay người khoanh tay dựa vào boong tàu. Gió biển đánh úp lại, thổi tới áo bào hắn bay phất phới, thân thể hùng khôi kia, ở trong ngọn lửa, càng hiện ra một loại hào khí ngút trời.
- Chiếc thuyền này, liền gọi là Phi Hùng Hạm, như thế nào?
Lưu Sấm hiệu là “Phi Hùng", chiếc thuyền này đặt tên là Phi Hùng, càng cho thấy hắn có dã tâm rất lớn. Sau đó, hắn để Cam Ninh và Chu Thương ở trên thuyền cho quen thuộc, rồi sau đó lại đi lên Tước thất, gọi Tiết Châu tới.
- Lão Tiết, ngươi mới vừa nói thợ thủ công hoàn toàn thuần thục, chỉ sợ ngắn hạn là không thể thành. Mà ta hiện tại thiếu thốn nhất đó là thời gian... Như vậy đi, sau khi ta trở về, sẽ đem doanh thợ thủ công trong tay ở Phí Ốc dời đi Hạ Mật. Ta có một ý nghĩ, ngươi hãy suy xét một chút, đến lúc đó có thể thương lượng với Phí Ốc. Kỳ thật, không cần thiết tất cả mọi người trở thành thợ thủ công thuần thục, ngươi có thể căn cứ ngành nghề bất đồng để phân loại. Nói thí dụ như thợ mộc thì làm việc thợ mộc, thợ thủ công thuyền làm chỉ phụ trách tạo thuyền.
Đem tất cả các đồ vật, làm theo một tiêu chuẩn thống nhất, rồi sau đó tiến hành sản xuất. Cứ như vậy, ngươi có thể lợi dụng hết tay nghề thuần thục của thợ thủ công, đem chia thành bảy tám việc nhỏ, giao cho những người khác tiến hành.
Loại phương pháp Lưu Sấm nói này chính là dây chuyền sản xuất lưu hành ở hậu thế. Kỳ thật, từ thời Tần, loại công nghệ dây chuyền sản xuất theo tiêu chuẩn cũng đã xuất hiện, chỉ có điều lúc Đại Tần diệt vong, cũng tan thành mây khói.
Sau khi Tiết Châu nghe xong, suy nghĩ cẩn thận một chút nói:
- Biện pháp hoàng thúc nói, cũng có thể thử nghiệm.
- Thật sự không được, thì đi tìm Nguyên Dận. Trong phương diện này gã cực kỳ lành nghề, ngươi có thể thương thảo cùng gã một chút. Tóm lại, ta không hỏi sự tình khác, chỉ hỏi kết quả... Ta hy vọng vào giữa năm sau, Hạ Mật chí ít có ba mươi chiếc hải thuyền hoàn thành.
- Ba mươi thuyền?
Sau khi Tiết Châu nghe xong, không khỏi buột miệng. Nhưng y vẫn không lùi bước, mà khom người nói:
- Xin hoàng thúc yên tâm, Tiết Châu cho dù liều mạng, cũng không phụ ủy thác của hoàng thúc...
Cứ như vậy, Cam Ninh và Chu Thương liền lưu tại Hạ Mật.
Thời điểm Lưu Sấm rời khỏi Hạ Mật, càng bí mật phân phó hai người Quản Hợi và Tuân Khuông phải tất yếu toàn lực ủng hộ Cam Ninh, Chu Thương, hoàn thành tổ chức và thành lập hải quân.
Kỹ thuật tạo thuyền Đông Hán còn không thể đi biển xa được. Nhưng đi các vùng biển gần, vấn đề cũng không phải quá lớn... Huống chi, Lưu Sấm từ khi vừa mới bắt đầu cũng đã ghi rõ mục đích. Ở thời gian kế tiếp, Cam Ninh, Chu Thương có đầy đủ thời gian đi thăm dò đường biển, phạm vi hoạt động từ vừa mới bắt đầu liền bị hạn chế ở trong vịnh Bột Hải, càng không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm quá lớn. Ngoài ra, sau khi Tuân Kham đứng vững ở Bột Hải quận, Lưu Sấm còn có thể nghĩ cách ở Bột Hải quận, tăng thêm một điểm dừng chân.
Hải quân, vẫn là nỗi canh cánh trong lòng của Lưu Sấm.
Sau khi Cam Ninh và Chu Thương đi nhậm chức, Lưu Sấm chỉnh lý kế hoạch cuối cùng thành một bản ngắn, coi như là hoàn toàn bù lại.
Tháng ba năm Kiến An thứ ba, Tào Tháo lại tiến binh nam chinh, vây công căn cứ địa của Trương Tú tại huyện Nhương. Đây cũng là lần thứ ba Tào Tháo chinh phạt Trương Tú, hơn nữa lúc này đây, quyết tâm của Tào Tháo rất lớn, thề phải một trận chiến hoàn toàn giải quyết Trương Tú.
Trương Tú dựa vào thành thủ vững, cùng Tào Tháo ác chiến không ngừng. Tháng năm, sau khi Lưu Biểu dưới mấy lần Trương Tú cầu viện, quyết ý xuất binh cứu viện, đánh chiếm Uyển Thành, đoạn tuyệt đường lui của Tào Tháo.
Mà lúc này, từ Hứa Đô lại truyền tới tin tức, Viên Thiệu theo lời khuyên của Điền Phong, chuẩn bị xuất binh đánh lén Hứa Đô, khiến Tào Tháo kinh hãi.
Mắt thấy Nhương Thành sẽ bị công phá, nhưng Tào Tháo cũng ở thế khó xử. Quách Gia khuyên Tào Tháo không cần ham chiến ở Nhương Thành, cần mau chóng lui về Hứa Đô.
- Chủ công yên tâm, trải qua trận chiến này, Trương Tú đã bị dọa phá lá gan, quyết không dám nhìn trộm Dĩnh Xuyên lần nữa. Chủ công chỉ cần mệnh lệnh cho Tử Liêm đóng ở Uyển Thành, cũng đủ để khiến Trương Tú run sợ trong lòng. Đợi sau khi giải quyết uy hiếp của Viên Thiệu, lại bày kế nghĩ cách chiêu hàng Trương Tú. Trương Tú hiện giờ đã giống như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, chủ công chỉ cần bỏ qua chuyện cũ, thì Trương Tú tất nhiên đầu hàng, Nam Dương liền không chịu uy hiếp sao?
Tào Tháo sau khi nghe xong lời khuyên của Quách Gia, cũng cảm thấy có phần có lý.
Lão có hận Trương Tú hay không?
Hận thấu xương!
Phải biết rằng, con trưởng Tào Ngang của lão, cháu họ Tào An Dân, cùng với ái tướng Điển Vi đều chết trong tay Trương Tú.
Nhưng Tào Tháo dù sao cũng là nhân vật kiêu hùng, rất rõ ràng ân oán cá nhân, so sánh với nghiệp lớn, đến tột cùng điều gì nặng điều gì nhẹ... sau khi suy nghĩ kỹ, Tào Tháo quyết ý lui quân. Phía trước Tào Tháo có sở bộ cự hiểm của Lưu Biểu, phía sau lại có truy binh của Trương Tú, tình hình cực kỳ nguy hiểm. Nhưng Tào Tháo lại gặp nguy không loạn, nghe theo chủ ý của Quách Gia, mệnh lệnh cho quân sĩ suốt đêm đào các địa đạo hiểm trở, để đồ quân nhu đi trước, rồi sau đó mai phục tinh binh ở phía sau.
Đợi sau khi hừng đông, khi truy binh của Trương Tú và Lưu Biểu đến, phục binh của Tào Tháo nổi lên bốn phía, bộ kỵ giáp công, đánh bại Lưu Biểu, Trương Tú, sau đó an toàn trở về Hứa Đô.
Trải qua một trận chiến này, Trương Tú không có gan tiếp tục đi công phạt Dĩnh Xuyên, tránh ở Nhương Thành không dám vọng động nữa.
Thời điểm năm Kiến An thứ tư, Viên Thiệu chuẩn bị tiến công Tào Tháo. Y trước tiên phái người chiêu hàng Trương Tú, muốn giáp công Tào Tháo. Trương Tú vốn chuẩn bị đáp ứng, tuy nhiên lại bị mưu sĩ Giả Hủ ngăn cản.
Trương Tú cho rằng Viên mạnh Tào yếu, y từng đánh bại Tào Tháo, giết con cháu lão, cho nên không muốn đầu hàng. Nhưng Giả Hủ lại cho rằng, chính là bởi vì như vậy, mới nên đầu hàng Tào Tháo. Viên Thiệu binh nhiều tướng mạnh, coi như là Trương Tú đầu hàng, cũng sẽ không được Viên Thiệu coi trọng; nhưng Tào Tháo binh mã yếu, đúng là lúc dùng người, cho nên nếu đầu hàng Tào Tháo, nhất định sẽ được coi trọng. Hơn nữa, Tào Tháo phụng lệnh thiên tử lấy thiên hạ, danh chính ngôn thuận, lão có ý chí thiên hạ, đang muốn nêu đức lấy thiên hạ, cho nên nhất định sẽ không so đo ân oán của trước kia với Trương Tú.
Cuối cùng, Trương Tú quy hàng Tào Tháo...
Khi đã tháng sáu, thời tiết cực kỳ nóng bức.
Lưu Sấm ngồi ở bên trong phủ nha, nhìn trong tay chiến báo từ Hạ Bì đưa tới, không khỏi cười khổ liên tục.
Tháng năm, Lưu Bị hiệp uy thế Tào Tháo trở về Hứa Đô, xuất binh tấn công Từ Châu. Chẳng qua, cũng không phải là gã một mình xuất binh, mà là liên lạc Hạ Hầu Đôn và Trần Đăng cùng xuất kích.
Lã Bố đã sớm có được nhắc nhở của Lưu Sấm, cho nên đã làm tốt phòng bị. Y mệnh Trương Liêu chống đỡ Trần Đăng, còn mình thì dẫn đại quân, tại Ngô huyện đánh bại Lưu Bị và Hạ Hầu Đôn, càng thừa cơ cướp lấy Huyện Tương...
- Cha vợ ta thật đúng là lợi hại. Lưu Bị liên thủ với Hạ Hầu Đôn, không ngờ cũng bị ông ấy đánh cho đại bại. Chỉ là một lần như vậy, tất sẽ kích động đến Tào Tháo... Chỉ sợ Tào Tháo rất nhanh sẽ dụng binh đối với Từ Châu, vị cha vợ này của ta, nguy rồi!
Hắn ngẩng đầu, nhìn mọi người trên công đường.
- Quý Bật, Trường Văn, nếu Tào Tháo chính xác dụng binh đối với Từ Châu, chỉ sợ chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hai người Trần Quần và Trần Kiểu nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thật Lưu Sấm rất rõ ràng, trận này ác chiến không thể tránh né...
Hắn nhắm mắt trầm tư một lát sau, vươn người đứng dậy:
- Truyền mệnh lệnh của ta, Cao Thuận, Hứa Chử lĩnh Hùng Bi Quân, lập tức đi tới Đông Võ tập kết... Lệnh Sử Hoán và Thái Sử Từ tăng mạnh phòng thủ, phòng ngừa Lã Càn đánh lén. Quý Bật, ngoài ra còn phải làm phiền ngươi một sự kiện, chuẩn bị đi sứ Nghiệp Thành.
- Lời Hoàng thúc nói, chẳng lẽ là...
- Đúng vậy.
Lưu Sấm nghiêm mặt nói:
- Ta đã sai người đến dò đường, hiện giờ coi như là có chút thành tựu. Nhưng trước mắt mà nói, thời cơ chưa thành thục... Một khi thời cơ chín muồi, ta đem đại quy mô dời đến phía bắc, lại không biết Hưng Bá có nguyện giúp ta giúp một tay?
Những lời này có thể nói là thành thật với nhau. Lưu Sấm chẳng khác gì là đang quy hoạch tương lai của hắn đầu đuôi gốc ngọn nói với Cam Ninh, cũng khiến Cam Ninh vô cùng cảm kích. Chỉ có điều trong lòng của y vẫn còn có chút nghi hoặc, không kìm nổi hỏi:
- Nhưng như vậy, chẳng phải là rời xa Trung Nguyên đó sao?
- Hưng Bá, ngươi thấy thế cục Trung Nguyên sẽ diễn biến thành cái bộ dáng gì?
- Điều này...
- Ha hả, ta có thể nói cho ngươi biết, nhiều nhất hai ba năm, Trung Nguyên tất có đại chiến. Giữa Viên, Tào nhất định sẽ phát sinh một hồi chiến sự quy mô lớn, chúng ta ở lại Thanh Châu, bất kể là dựa vào hướng người nào, đến cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận mệnh làm vật hi sinh. Hơn nữa trận đại chiến này, cũng không thể chấm dứt trong ngắn hạn. Cho nên ta mới phải lên phương Bắc, tránh đi trận đại chiến này, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tránh khoảng năm năm, ít thì ba năm, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ giết về Trung Nguyên. Kế hoạch này vô cùng phức tạp, trước khi thời cơ chín muồi, ta càng phải chú ý cẩn thận mới được... Mà đường biển trong tương lai tất nhiên sẽ trở thành con đường ta chọn để xuôi nam về Trung Nguyên. Cũng chính bởi vì như vậy, ta cũng cần có một vị Thượng tướng tài cán đến hiệp trợ ta mở ra đường biển, đây cũng là nguyên nhân ta đem ngươi từ Kinh Châu qua. Ta tin tưởng lấy khả năng của Hưng Bá, tất nhiên có thể dựng lên chi hải quân này, không biết ý của ngươi ra sao?
Tinh thần của Cam Ninh, lập tức rất lộn xộn. Y vạn lần không ngờ trong lòng của Lưu Sấm lại có kế hoạch khổng lồ như thế. Đủ loại nghi hoặc trước đó lập tức tan thành mây khói.
Y vội vàng nói:
- Hoàng thúc yên tâm, Cam Ninh quyết không phụ công tử nhờ vả.
- Nguyên Phúc!
- Có mạt tướng.
Lưu Sấm hạ giọng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là trợ thủ Hưng Bá, là Phó Đô Đốc hải quân cho ta. Mà hải quân hiện nay mới chỉ là hình thức ban đầu, cũng chính bởi vì như vậy, ta mới phái ngươi tới... Ngươi mặc dù nhìn như hào phóng lỗ mãng, kì thực tâm tư tinh tế. Có ngươi làm trợ thủ cho Hưng Bá, ta cũng có thể yên lòng. Hải quân này bắt đầu từ hôm nay giao vào tay hai người các ngươi.
Cam Ninh và Chu Thương nghe vậy, hai người nhìn nhau, đồng thời khom người nói:
- Chúng ta nguyện theo chỉ bảo của hoàng thúc.
Lưu Sấm cười ha ha, xoay người khoanh tay dựa vào boong tàu. Gió biển đánh úp lại, thổi tới áo bào hắn bay phất phới, thân thể hùng khôi kia, ở trong ngọn lửa, càng hiện ra một loại hào khí ngút trời.
- Chiếc thuyền này, liền gọi là Phi Hùng Hạm, như thế nào?
Lưu Sấm hiệu là “Phi Hùng", chiếc thuyền này đặt tên là Phi Hùng, càng cho thấy hắn có dã tâm rất lớn. Sau đó, hắn để Cam Ninh và Chu Thương ở trên thuyền cho quen thuộc, rồi sau đó lại đi lên Tước thất, gọi Tiết Châu tới.
- Lão Tiết, ngươi mới vừa nói thợ thủ công hoàn toàn thuần thục, chỉ sợ ngắn hạn là không thể thành. Mà ta hiện tại thiếu thốn nhất đó là thời gian... Như vậy đi, sau khi ta trở về, sẽ đem doanh thợ thủ công trong tay ở Phí Ốc dời đi Hạ Mật. Ta có một ý nghĩ, ngươi hãy suy xét một chút, đến lúc đó có thể thương lượng với Phí Ốc. Kỳ thật, không cần thiết tất cả mọi người trở thành thợ thủ công thuần thục, ngươi có thể căn cứ ngành nghề bất đồng để phân loại. Nói thí dụ như thợ mộc thì làm việc thợ mộc, thợ thủ công thuyền làm chỉ phụ trách tạo thuyền.
Đem tất cả các đồ vật, làm theo một tiêu chuẩn thống nhất, rồi sau đó tiến hành sản xuất. Cứ như vậy, ngươi có thể lợi dụng hết tay nghề thuần thục của thợ thủ công, đem chia thành bảy tám việc nhỏ, giao cho những người khác tiến hành.
Loại phương pháp Lưu Sấm nói này chính là dây chuyền sản xuất lưu hành ở hậu thế. Kỳ thật, từ thời Tần, loại công nghệ dây chuyền sản xuất theo tiêu chuẩn cũng đã xuất hiện, chỉ có điều lúc Đại Tần diệt vong, cũng tan thành mây khói.
Sau khi Tiết Châu nghe xong, suy nghĩ cẩn thận một chút nói:
- Biện pháp hoàng thúc nói, cũng có thể thử nghiệm.
- Thật sự không được, thì đi tìm Nguyên Dận. Trong phương diện này gã cực kỳ lành nghề, ngươi có thể thương thảo cùng gã một chút. Tóm lại, ta không hỏi sự tình khác, chỉ hỏi kết quả... Ta hy vọng vào giữa năm sau, Hạ Mật chí ít có ba mươi chiếc hải thuyền hoàn thành.
- Ba mươi thuyền?
Sau khi Tiết Châu nghe xong, không khỏi buột miệng. Nhưng y vẫn không lùi bước, mà khom người nói:
- Xin hoàng thúc yên tâm, Tiết Châu cho dù liều mạng, cũng không phụ ủy thác của hoàng thúc...
Cứ như vậy, Cam Ninh và Chu Thương liền lưu tại Hạ Mật.
Thời điểm Lưu Sấm rời khỏi Hạ Mật, càng bí mật phân phó hai người Quản Hợi và Tuân Khuông phải tất yếu toàn lực ủng hộ Cam Ninh, Chu Thương, hoàn thành tổ chức và thành lập hải quân.
Kỹ thuật tạo thuyền Đông Hán còn không thể đi biển xa được. Nhưng đi các vùng biển gần, vấn đề cũng không phải quá lớn... Huống chi, Lưu Sấm từ khi vừa mới bắt đầu cũng đã ghi rõ mục đích. Ở thời gian kế tiếp, Cam Ninh, Chu Thương có đầy đủ thời gian đi thăm dò đường biển, phạm vi hoạt động từ vừa mới bắt đầu liền bị hạn chế ở trong vịnh Bột Hải, càng không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm quá lớn. Ngoài ra, sau khi Tuân Kham đứng vững ở Bột Hải quận, Lưu Sấm còn có thể nghĩ cách ở Bột Hải quận, tăng thêm một điểm dừng chân.
Hải quân, vẫn là nỗi canh cánh trong lòng của Lưu Sấm.
Sau khi Cam Ninh và Chu Thương đi nhậm chức, Lưu Sấm chỉnh lý kế hoạch cuối cùng thành một bản ngắn, coi như là hoàn toàn bù lại.
Tháng ba năm Kiến An thứ ba, Tào Tháo lại tiến binh nam chinh, vây công căn cứ địa của Trương Tú tại huyện Nhương. Đây cũng là lần thứ ba Tào Tháo chinh phạt Trương Tú, hơn nữa lúc này đây, quyết tâm của Tào Tháo rất lớn, thề phải một trận chiến hoàn toàn giải quyết Trương Tú.
Trương Tú dựa vào thành thủ vững, cùng Tào Tháo ác chiến không ngừng. Tháng năm, sau khi Lưu Biểu dưới mấy lần Trương Tú cầu viện, quyết ý xuất binh cứu viện, đánh chiếm Uyển Thành, đoạn tuyệt đường lui của Tào Tháo.
Mà lúc này, từ Hứa Đô lại truyền tới tin tức, Viên Thiệu theo lời khuyên của Điền Phong, chuẩn bị xuất binh đánh lén Hứa Đô, khiến Tào Tháo kinh hãi.
Mắt thấy Nhương Thành sẽ bị công phá, nhưng Tào Tháo cũng ở thế khó xử. Quách Gia khuyên Tào Tháo không cần ham chiến ở Nhương Thành, cần mau chóng lui về Hứa Đô.
- Chủ công yên tâm, trải qua trận chiến này, Trương Tú đã bị dọa phá lá gan, quyết không dám nhìn trộm Dĩnh Xuyên lần nữa. Chủ công chỉ cần mệnh lệnh cho Tử Liêm đóng ở Uyển Thành, cũng đủ để khiến Trương Tú run sợ trong lòng. Đợi sau khi giải quyết uy hiếp của Viên Thiệu, lại bày kế nghĩ cách chiêu hàng Trương Tú. Trương Tú hiện giờ đã giống như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, chủ công chỉ cần bỏ qua chuyện cũ, thì Trương Tú tất nhiên đầu hàng, Nam Dương liền không chịu uy hiếp sao?
Tào Tháo sau khi nghe xong lời khuyên của Quách Gia, cũng cảm thấy có phần có lý.
Lão có hận Trương Tú hay không?
Hận thấu xương!
Phải biết rằng, con trưởng Tào Ngang của lão, cháu họ Tào An Dân, cùng với ái tướng Điển Vi đều chết trong tay Trương Tú.
Nhưng Tào Tháo dù sao cũng là nhân vật kiêu hùng, rất rõ ràng ân oán cá nhân, so sánh với nghiệp lớn, đến tột cùng điều gì nặng điều gì nhẹ... sau khi suy nghĩ kỹ, Tào Tháo quyết ý lui quân. Phía trước Tào Tháo có sở bộ cự hiểm của Lưu Biểu, phía sau lại có truy binh của Trương Tú, tình hình cực kỳ nguy hiểm. Nhưng Tào Tháo lại gặp nguy không loạn, nghe theo chủ ý của Quách Gia, mệnh lệnh cho quân sĩ suốt đêm đào các địa đạo hiểm trở, để đồ quân nhu đi trước, rồi sau đó mai phục tinh binh ở phía sau.
Đợi sau khi hừng đông, khi truy binh của Trương Tú và Lưu Biểu đến, phục binh của Tào Tháo nổi lên bốn phía, bộ kỵ giáp công, đánh bại Lưu Biểu, Trương Tú, sau đó an toàn trở về Hứa Đô.
Trải qua một trận chiến này, Trương Tú không có gan tiếp tục đi công phạt Dĩnh Xuyên, tránh ở Nhương Thành không dám vọng động nữa.
Thời điểm năm Kiến An thứ tư, Viên Thiệu chuẩn bị tiến công Tào Tháo. Y trước tiên phái người chiêu hàng Trương Tú, muốn giáp công Tào Tháo. Trương Tú vốn chuẩn bị đáp ứng, tuy nhiên lại bị mưu sĩ Giả Hủ ngăn cản.
Trương Tú cho rằng Viên mạnh Tào yếu, y từng đánh bại Tào Tháo, giết con cháu lão, cho nên không muốn đầu hàng. Nhưng Giả Hủ lại cho rằng, chính là bởi vì như vậy, mới nên đầu hàng Tào Tháo. Viên Thiệu binh nhiều tướng mạnh, coi như là Trương Tú đầu hàng, cũng sẽ không được Viên Thiệu coi trọng; nhưng Tào Tháo binh mã yếu, đúng là lúc dùng người, cho nên nếu đầu hàng Tào Tháo, nhất định sẽ được coi trọng. Hơn nữa, Tào Tháo phụng lệnh thiên tử lấy thiên hạ, danh chính ngôn thuận, lão có ý chí thiên hạ, đang muốn nêu đức lấy thiên hạ, cho nên nhất định sẽ không so đo ân oán của trước kia với Trương Tú.
Cuối cùng, Trương Tú quy hàng Tào Tháo...
Khi đã tháng sáu, thời tiết cực kỳ nóng bức.
Lưu Sấm ngồi ở bên trong phủ nha, nhìn trong tay chiến báo từ Hạ Bì đưa tới, không khỏi cười khổ liên tục.
Tháng năm, Lưu Bị hiệp uy thế Tào Tháo trở về Hứa Đô, xuất binh tấn công Từ Châu. Chẳng qua, cũng không phải là gã một mình xuất binh, mà là liên lạc Hạ Hầu Đôn và Trần Đăng cùng xuất kích.
Lã Bố đã sớm có được nhắc nhở của Lưu Sấm, cho nên đã làm tốt phòng bị. Y mệnh Trương Liêu chống đỡ Trần Đăng, còn mình thì dẫn đại quân, tại Ngô huyện đánh bại Lưu Bị và Hạ Hầu Đôn, càng thừa cơ cướp lấy Huyện Tương...
- Cha vợ ta thật đúng là lợi hại. Lưu Bị liên thủ với Hạ Hầu Đôn, không ngờ cũng bị ông ấy đánh cho đại bại. Chỉ là một lần như vậy, tất sẽ kích động đến Tào Tháo... Chỉ sợ Tào Tháo rất nhanh sẽ dụng binh đối với Từ Châu, vị cha vợ này của ta, nguy rồi!
Hắn ngẩng đầu, nhìn mọi người trên công đường.
- Quý Bật, Trường Văn, nếu Tào Tháo chính xác dụng binh đối với Từ Châu, chỉ sợ chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hai người Trần Quần và Trần Kiểu nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thật Lưu Sấm rất rõ ràng, trận này ác chiến không thể tránh né...
Hắn nhắm mắt trầm tư một lát sau, vươn người đứng dậy:
- Truyền mệnh lệnh của ta, Cao Thuận, Hứa Chử lĩnh Hùng Bi Quân, lập tức đi tới Đông Võ tập kết... Lệnh Sử Hoán và Thái Sử Từ tăng mạnh phòng thủ, phòng ngừa Lã Càn đánh lén. Quý Bật, ngoài ra còn phải làm phiền ngươi một sự kiện, chuẩn bị đi sứ Nghiệp Thành.
Tác giả :
Canh Tân