[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm
Chương 13

[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 13

Edit + Beta: Thanhnhat

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thiên Lý cùng Lý Đại Hỉ. Nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Thẩm Thiên Lý thâm tình nhìn Lý Đại Hỉ, hàm ý trong ánh mắt kia Lý Đại Hỉ mặc dù không rõ, rồi lại tỉnh tỉnh mê mê tựa hồ hiểu được một ít, bởi vì bị hắn nhìn đến xấu hổ, liền từ từ cúi đầu xuống, một bên thấp giọng quát: “Ngươi… Ngươi nhìn ta làm gì? Mấy đêm hôm trước, ngươi… cũng nhìn ta như vậy, sau đó liền bổ nhào tới… Ngươi, ngươi đêm nay…"

Một câu chưa xong, chợt nghe Thẩm Thiên Lý nói: " Đại Hỉ, bây giờ không giống như vậy, mấy đêm hôm trước, ta là tương tư tận xương, ánh mắt của ngươi khi đó mang theo phẫn hận không cam lòng, hết lần này đến lần khác ngươi lại không chịu thua, cũng không chịu cùng ta nói lời giải thích, ta làm sao có thể nhịn xuống mà không hóa thân thành cầm thú đây?

Lý Đại Hỉ bĩu môi nói: “Phi, nguyên lai ngươi cũng biết mình khi đó là cầm thú a." Vừa dứt lời, chợt thấy Thẩm thiên Lý vươn tay, nắm lấy tay hắn tiến tới khóe miệng chính mình hôn một cái, sau đó nhìn hắn nói: “Biết như vậy là ý tứ gì không?" Thấy Lý Đại Hỉ lắc đầu, hắn cười thở dài, từ từ nói: “Nắm tay nhau cùng nhau chung sống đến già. Đại Hỉ, hai người chúng ta, cả đời này cũng sẽ không tách ra lần nữa."

Nói xong thấy Lý Đại Hỉ vẫn lắc đầu: “Cái kia, câu đầu nắm cái gì tay cái gì lão, ta vẫn không hiểu được có ý tứ gì."

“Chính là, ta hôm nay dắt tay ngươi, liền sẽ cùng ngươi cùng nhau đầu bạc đến già, bất kể có bao nhiêu gian nan hiểm trở, quyết không phụ tâm, cũng sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất." Thẩm Thiên Lý lại thở dài, hắn đến bây giờ vẫn không rõ, tại sao bản thân lại bị Lý Đại Hỉ câu dẫn hồn phách, rõ ràng… Rõ ràng là một người quê mùa, ngay cả muốn nói chút gì đó lãng mạn thâm tình thi từ ca phú, đều là lãng phí cảm tình. Bất quá không có biện pháp, yêu chính là yêu, ai bảo hắn trừ bỏ Lý Đại Hỉ, trong mắt không nhìn thấy được người khác chứ?

Lý Đại Hỉ gật gật đầu, mở to mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cao hứng nói: “Hảo, Thẩm Thiên Lý, ta đã minh bạch rồi, ngươi muốn cùng ta cùng nhau đầu bạc đến già đúng hay không?" Hắn thấy Thẩm Thiên Lý gật đầu, nét mặt lộ ra dáng tươi cười, đi vào bên trong nằm xuống, vỗ vỗ mép giường ý bảo hắn đến.

Việc Lý Đại Hỉ chủ động làm cho Thẩm Thiên Lý vừa mừng vừa lo, vội vàng nhảy lên giường, kích động lôi kéo tay Lý Đại Hỉ kinh hỉ hỏi: “Ngươi… Ngươi, ngươi thiệt tình tha thứ cho ta sao Đại Hỉ, có thật không? Đại Hỉ, ta làm nhiều việc như thế thực có lỗi với ngươi, ngươi… Hiện tại ngươi có thể không cần tha thứ cho ta, ngươi có thể tiếp tục trừng phạt ta thêm vài ngày…" Hắn bởi vì quá mức kích động, thậm chí nói năng lộn xộn.

“Không cần. Lộng Ngọc nói ta cũng có chỗ không đúng." Lý Đại Hỉ còn thật sự suy nghĩ nửa ngày, phi thường nghiêm túc nói: “Cho nên hai chúng ta huề nhau, ta không nên đem cái chết của Tiểu Hà tính hết lên đầu ngươi, nhưng ngươi cũng không nên đối ta như vậy, còn làm trò ngay trước nhiều như vậy ném đồ ăn trước mặt ta, ngươi có biết ta hận nhất là người lãng phí, chúng ta một năm, gieo hạt, bón phân, mong lão thiên mưa nắng, giẫy cỏ thu sơn, tân tân khổ khổ mong ngóng có thể chuẩn bị nhiều lương thực, kết quả đồ tốt như vậy, các ngươi lại ném đi…"

Hắn càng nói càng khí thế, Thẩm Thiên Lý vội vàng nhấc tay đầu hàng: “Sửa, ta nhất định sửa, Đại Hỉ ngươi giám sát ta, ta nếu như lại tiếp tục lãng phí thức ăn ngươi liền đánh vào cái miệng rộng này, không đúng, đánh miệng mà ngươi chưa hết giận, ngươi hãy đem ta ra làm bao cát đánh."

Lý Đại Hỉ thấy hắn như thế, lời Lộng Ngọc nói rất đúng, hắn vì mình, thật sự chịu thay đổi. Trong lòng không khỏi... sinh ra cảm giác ngọt ngào, hắn cũng không biết sao lại thế này, nguyên bản hận Thẩm Thiên Lý hận nghiến răng nghiến lợi, có thể cùng hắn cùng một chỗ, vương bát đản này đối với chính mình thật không tệ, hắn là người thành thật, có ân tất báo, cho dù là cừu nhân, cũng hận không nỗi, trải qua sự tình lần này, càng cảm thấy cùng Thẩm Thiên Lý cùng nhau đến già cũng không tồi, trên núi mảnh đất hoang kia vĩnh viễn đều là của mình, còn có thể ăn được thứ tốt, cuộc sống các hương thân cũng tốt hơn.

Về phần hương khói Lý gia, Lan Hoa Nhi cũng là người Lý gia, mong nàng sinh cho nhà họ Lý một đứa con trai, A Ngũ là một hán tử thấu tình đạt lý, hẳn cũng không phản đối. Bởi vì nghĩ như vậy, quyết tâm ở lại bên cạnh Thẩm Thiên Lý trục lợi càng kiên định thêm vài phần.

Chợt nghe Thẩm Thiên Lý hỏi: “Đại Hỉ, ta thật không rõ, ngươi hơn nửa năm nay, mỗi ngày ăn đều là sơn hào hải vị, như thế nào vài ngày trước tới hậu viện, những thứ khó ăn như vậy mà ngươi vẫn có thể ăn hết vậy? Ta vốn nghĩ ngươi đã quen ăn đồ tốt, đột nhiên phải ăn bánh ngô canh súp, nhất định là không quen, còn mong có thể lấy việc đó uy hiếp ngươi, cho ngươi tới cầu ta trước, thế nhưng ngươi chẳng những ăn, dường như còn ăn rất thú vị, ngươi ăn uống bị dưỡng đã lâu, lại vẫn không bị kén ăn, thật sự là thiên hạ kỳ văn."

Lý Đại Hỉ nghe thấy lời này, vội lăn lông lốc một cái bò lên, dọa Thẩm Thiên Lý sợ tới mức vội vàng đem hắn đè xuống, hắn vẫn hưng phấn không thôi, cười hắc hắc nói: “Đáng lẽ, ta cũng cảm thấy quãng thời gian bất hảo đã trôi qua, mấy ngày nay mỗi ngày đều có thịt ăn, có gạo trắng ăn, bỗng nhiên quay lại ăn bánh ngô cùng canh súp không thấy mặn mà, như thế nào có thể ăn a. Nhưng ai biết được, bánh ngô canh súp đặt ở trước mặt ta, ta liền ngửi thấy một mùi thoang thoảng, tuyệt đối không khó ăn, vừa lúc ta thịt cá cũng đã ăn nhiều, này lương thực phụ ( như ngô, khoai, sắn, đậu) cùng rau dại không tồi. Bất quá ăn nhiều … thế này, trời ạ, đúng là có chút ngán, đúng lúc này, ngươi lại đưa tới."

Hắn cười đắc ý: “Ông trời đối đãi ta thật không tệ, muốn ăn cái gì thì có cái đó, ai, Thẩm Thiên Lý ta nói cho ngươi biết, chờ mấy ngày nữa khi rạng sáng hạt giống nãy mầm, ta nhổ xuống dùng rau quả phối cùng hành tây, đậu tương, làm bánh ngô cho ngươi ăn, bảo đảm ngươi ăn quen rồi thì sẽ thích vô cùng."

Thẩm Thiên Lý ngây người hoàn toàn, qua nửa ngày, chỉ nghe “Đông" một tiếng, hắn đột nhiên ngã xuống giường, dọa Lý Đại Hỉ sợ tới mức vội vàng đỡ lấy hắn, một bên hô lớn: “Thẩm Thiên Lý, ngươi làm sao vậy? A…"

Một tiếng thét chói tai chưa hết, đã thấy đối phương chật vật bò dậy, cười hắc hắc che dấu nói: “Không… Không có gì, ta nghe được ngươi muốn làm đồ ăn cho ta ăn, cho nên ta rất cảm động, Đại Hỉ, ta thật sự rất cảm động."

Nói lầm bầm, tới rạng sáng đồ ăn từ mấy hạt giống nảy mầm kia được mang ra, hắn liền mời Giang Bách Xuyên, Niếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên tới, phòng khi đồ ăn của Đại Hỉ làm không ai ăn, rồi nhét hết vào miệng hắn, cái kia khó ăn như vậy a, lại không thể nhổ ra, không có đạo lý nào nói đau khổ phải tự mình chịu, hiện tại ba người kia đã thành bằng hữu của mình, cũng nên lo lắng cho mình, bằng hữu mà, chính là để lợi dụng những lúc như thế này.

Đương nhiên, nếu như bọn hắn muốn cùng mình đấu đá giống như trước đây, nhân tiện có thể lợi dụng, cừu nhân mà, tuyệt đối không thể buông tha.

Qua hai ngày, bệnh tình của Lý Đại Hỉ có khởi sắc, hắn là người quen làm việc, bệnh vừa hết, thân thể thư thái, liền không chịu ngồi yên, cầu khẩn Lộng Ngọc cho hắn ra khỏi phòng, vừa khéo thời tiết cũng tốt, Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị liền thả hắn ở trong sân với một cái ghế dựa, để hắn ngồi đó đung đưa, hai người sai đám tiểu nha hoàn đi chơi với mấy đứa trẻ, còn bọn họ thì vừa ở đây thêu thùa may vá vừa trò chuyện, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn Lý Đại Hỉ, thấy hắn vẫn cố gắng an phận thủ thường, vì thế dần dần cũng không để ý, ai ngờ đâu, khi lại ngẩng đầu nhìn thì đã không thấy bóng dáng của người kia.

Không nói đến đám người Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị đang vội vã tìm kiếm, nói đến Lý Đại Hỉ, nhân lúc Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị không chú ý đến mình, liền lén lút chạy theo đường mòn bên trái thông với hậu viện, đi đến trước chuồng gà, gà trống và gà mái vừa nhìn thấy hắn, liền khanh khách kêu lên Ác ác ác, làm hắn sợ tới mức vội vàng đưa tay lên môi, liên tục phát ra thanh âm “Hư", nhưng mà gà thì làm sao hiểu được tiếng người, Lý Đại Hỉ chăm sóc chúng một thời gian, có rau dại có ổ trú sạch sẽ, cũng đã quen rồi, hiện tại hắn đi vắng, mấy con gà kia cũng đã ba ngày chưa có rau dại mới, vừa nhìn thấy hắn, liền cùng nhau làm phản.

Lý Đại Hỉ liếc mắt nhìn chuồng gà, liền biết ngay nguyên nhân, cầm lấy giỏ liễu hằng ngày đi lấy rau dại cùng cái xẻng sắt cười nói: " Được rồi được rồi, đừng kêu nữa, ta đi lấy đồ ăn mới cho các ngươi, thiệt là, người kế nhiệm quản lý chuồng gà vẫn chưa tìm được sao? Căn bản là không có chăm sóc cho đám gà vịt này, chúng nó có khả năng tự đi kiếm đồ ăn sao?

Vừa nói vừa đi đến chỗ mình lấy đồ ăn hằng ngày, chỉ mới có ba ngày, đám rau dại tươi tốt hơn rất nhiều, làm lòng hắn không khỏi vui mừng, cũng không để ý bệnh tình chưa khỏi, liền ngồi chồm hổm trên đất, đang đào hăng say, chợt nghe một tiếng hét thảm nói: " Ôi gia gia của ta, tổ tông của ta, ngươi đang làm cái gì đó?" Hắn ngẩng đầu nhìn, nguyên lai là tổng quản biệt viện, trên lưng hắn đang gánh một bao quần áo, chạy tới chỗ hắn, một bên hô to gọi nhỏ.

Lý Đại Hỉ cười cười, cầm lấy giỏ cho tổng quản xem, một bên nói: “Rau dại này gà đã ăn quen rồi, có thể người hầu mới tới không biết, ta đến lấy cho chúng ăn. Tổng quản ngươi muốn đi đâu?"

Vừa dứt lời, tổng quản liền vội giậm chân nói: “Đại Hỉ ông nội của ta, Đại Hỉ tổ tông, ngươi mau về hảo hảo dưỡng bệnh đi, sao ngươi lại chạy đến đây làm việc? Mọi người dựa vào ngươi mới không có việc gì, ta mới có thể giữ được cái mạng già này, ngươi nếu như ở bên ngoài mệt nhọc, sẽ có chuyện không hay xảy ra, kết cục của ta không phải là bị đuổi ra khỏi biệt viện sao, Đại Hỉ ông nội, ngươi tích chút âm đức, đừng so đo với bọn tiểu nhân, mau mau đi về dưỡng bệnh đi."

Thì ra tổng quản biệt viện Phương Thảo ở bên ngoài cũng không phải là người trong võ lâm, chỉ vì hắn làm việc nhanh nhẹn, tính toán sổ sách thông minh lanh lẹ, mới bị Thẩm Thiên Lý chọn làm tổng quản, trên thực tế, đám người hầu trong biệt việc thuộc Thanh Sơn phái hắn không có quản đến, những người đó đã có đại đầu lĩnh quản giáo.

Hiện tại Lý Đại Hỉ nhiễm bệnh nhẹ, hắn đã bị Thẩm Thiên Lý kêu đến hung hăng mắng một trận. Hỏi hắn tại sao Lý Đại Hỉ bệnh nặng như thế, lại không báo cáo cho hắn một tiếng. Tổng quản ủy khuất đầy mình, nghĩ thầm Lý Đại Hỉ không hề lộ ra bản thân có gì bất thường, làm việc cũng không có sa sút, chính mình làm sao có thể biết được hắn nhiễm bệnh, chính là lời này như thế nào cũng không dám nói ra.

Cuối cùng Thẩm Thiên Lý bị Lý Đại Hỉ giáo dục một trận, không dám tiếp tục giết người, chỉ đem hắn đuổi đi cho xong chuyện, khi hắn thu dọn xong hành lý chuẩn bị đi, đúng lúc gặp Lý Đại Hỉ đào rau dại ở trong này, dọa hắn sợ tới mức tim như muốn ngừng đập, vội vàng chạy tới đây ngăn cản, trong lòng không ngừng nghĩ hắn nếu bệnh nặng, cái mạng già này chắc chắc tiêu tùng ở đây.

Lý Đại Hỉ nghe hắn nói xong, không khỏi kỳ quái nói: “Tổng quản ngươi làm việc rất tốt, sao lại phải đi? Là do Thẩm Thiên Lý đối đãi không tốt với ngươi sao?" Lời này nếu như do người khác nói ra, tổng quản sẽ cho rằng hắn đang cười nhạo mình, hắn nhìn Lý Đại Hỉ trơ mắt nhìn, thần sắc kinh ngạc kia không thể nào giả vờ được, huống chi ông đã ở chung với hắn hơn mười ngày, biết rất rõ hắn thật sự thành thật, không phải là loại người ném đá xuống giếng.

Lập tức cười khổ nói: “Phu nhân đừng cười nhạo tiểu nhân, công tử là ông chủ, làm cái gì không đúng? Huống chi những năm gần đây, chỉ cần không mắc lỗi, hắn cũng không bạc đãi bọn hạ nhân, cái gì cần nói ta cũng đều nói rồi, hôm nay ta rời khỏi, là bị đuổi ra khỏi biệt viện."

Lý Đại Hỉ càng kinh ngạc, nói: “Tổng quản ngươi làm việc gì sai sao? Mấy ngày này ta ở bên cạnh nhìn, cảm thấy ngươi thật sự là một người rất nhanh nhẹn, coi như đối ta có cay nghiệt một chút, đó cũng là do Thẩm Thiên Lý phân phó, bình thường ta thấy ngươi cũng rất cố gắng a."

Vừa dứt lời, tổng quản đã cảm động suýt nữa rơi lệ, thở dài: “Phu nhân thật sự là người độ lượng phi thường, ta trước kia đối với ngươi như vậy, ngươi vẫn có thể vì ta mà nói lời công đạo. Ai, tóm lại cái gì cũng không muốn nói, rơi vào kết cục ngày hôm nay, là do chính mình gây tội thì phải chịu tội, hẳn nên bị đuổi ra khỏi nhà. Phu nhân nhanh đi về đi, nếu bệnh của ngươi nặng thêm nữa, ta sẽ thật sự không thể ra khỏi cách cửa này."

Lý Đại Hỉ nghe xong, đã minh bạch: “Thực sự là do ta?" Hắn nghi hoặc hỏi: “Kỳ quái, việc của ta cùng tổng quản có liên quan gì với nhau? Thẩm Thiên Lý nếu không phân rõ phải trái, thật đúng là rất vô lại."

Hắn lôi kéo tổng quản đi tới chuồng gà, đem đám rau dại bỏ vào, đem giỏ liểu cùng xẻng sắt để ở một bên, lấy vạt áo lau tay: “Được rồi tổng quản, ngươi cùng ta đi, đến chổ Thẩm Thiên Lý nói chuyện của ngươi. Mặc kệ ngươi trước kia đối với ta cay nghiệt là do Thẩm Thiên Lý dặn dò chính là lúc đó ngươi cũng đối đãi với ta không tốt, nhưng bây giờ không phải ngươi đã biết lỗi rồi sao? Ta tuy rằng không biết chữ, cũng biết sai lầm có thể sửa đổi thành người tốt. Tuy rằng Thẩm Thiên Lý có đôi khi không nói lý lẽ, nhưng hắn vẫn biết rõ đạo lý."

Hắn nói xong, cũng không để ý tổng quản phản đối, kéo hắn tựu đi vào tiền thính, hỏi mọi người thì nói Thẩm Thiên Lý đi vắng, sau đó lại vội vàng đi tới hậu viện, liền thấy trong hậu viện gà bay chó chạy, nha hoàn vú già đang bận rộn tìm hắn.

Lý Đại Hỉ thè lưỡi, thầm nghĩ không xong, nhanh như vậy liền bị phát hiện. Quả nhiên ngay sau đó, nghe giọng Thẩm Thiên Lý quát, vừa nhìn thấy hắn vội vàng chạy tới, một bụng lo lắng hóa thành khí, rồi lại sợ làm hắn ấm ức, không dám cao giọng, đành đè nặng cơn tức hỏi: “Đại Hỉ, ngươi đi đâu vậy? Lão Ngũ đã nói qua ngươi cần nghỉ ngơi, có phải hay không toàn bộ đều thành gió thoảng bên tai?" Nói xong liếc mắt một cái nhìn thấy tổng quản ở phía sau hắn, một bụng bực tức liền nộ phun, hung tợn hỏi: “Ngươi tại sao chưa lăn đi? Ở lại chỗ này muốn ăn đòn sao?"

Dọa tổng quản sợ tới run rẩy nắm chặt quần áo, vội quỳ xuống nói: “Theo lời công tử, lúc tiểu nhân ra khỏi biệt biệt viện, trông thấy phu nhân ở trong vườn đào rau dại, ta sợ ảnh hưởng bệnh tình, liền vội vàng khuyên hắn trở về, ai ngờ bị hắn nhìn thấy bao quần áo, lên tiếng hỏi tiểu nhân liền nói bị đuổi đi, hắn liền kéo ta đến trước mặt công tử muốn nói hộ…"

Lời còn chưa dứt, Lý Đại Hỉ đã kêu hắn đứng lên nói: “Ông không cần cầu xin như vậy, có ta làm chủ cho ông." Nói xong nhìn Thẩm Thiên Lý nói: " Thân thể của ta như thế nào ta là người rõ nhất, hôm nay cảm thấy khỏe hơn, cho nên mới ra ngoài giải sầu, một mình nằm dí ở trong nhà, không bệnh cũng thành bệnh. Tổng quản này, hắn phạm lỗi gì, sao ngươi lại đuổi hắn đi?"

Thẩm Thiên Lý cảm thấy đau đầu nhức óc, nghĩ thầm chính mình lúc trước sao lại không phát hiện vợ mình có tính cách thích bênh vực kẻ yếu chứ? Ngoài mặt đành phải nhẫn đại nói: “Mắt chó của tổng quản này xem người không ra gì, ta bảo hắn phải cẩn thận quan sát ngươi, hắn lại xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai, ngay cả khi ngươi bệnh thành như vậy cũng không biết, cho nên ta mới đem hắn đuổi đi, Đại Hỉ, việc này ngươi không hiểu, ngoan trở về dưỡng bệnh, đừng nhúng tay vào a."

Lý Đại Hỉ nghe hắn nói xong không phục nói: " Sao lại bảo ta đừng nhúng tay vào, chuyện này do ta mà phát sinh không phải sao? Thẩm Thiên Lý, chuyện ta sinh bệnh không liên can đến Quan tổng quản, lúc đó khi ta bị bệnh, ta làm việc không có trì hoãn, ta khi đó ta rất ghét ngươi, đã nghĩ dù cho có bệnh chết cũng chẳng sợ, cũng không được tỏ ra yếu thế, càng không muốn nhớ đến ngươi, cho nên khi tổng quản quan sát ta thì trong vẫn rất tốt, đâu thể nào biết được ta bị bệnh, ngươi không thể vu oan cho người ta, hơn nữa hắn đã biết lỗi rồi, ngươi cho hắn ở lại đi, nếu ngươi lại tiếp tục đuổi người đi, mắt ngang trời, chẳng phải còn không bằng người muốn sửa đổi tốt sao."

Thẩm Thiên Lý xoay người nhìn Lộng Ngọc nói: “Những lời này là ai dạy cho hắn, ta không biết hắn còn có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy?" Nói xong ôm hắn cười nói: “Hảo hảo hảo, tất cả nghe theo ngươi, ngươi hiện tại là yên tâm có chỗ dựa chắc, phu nhân cùng ta quản mọi việc, chuyện gì đều muốn nhún chân vào. Tốt lắm, tổng quản này lưu lại, ngươi cũng nên hảo hảo dưỡng bệnh chứ?"

Lý Đại Hỉ toét miệng cười nói: “Này còn không sai biệt lắm."

Một câu chưa xong, bỗng nhiên Tiền viện có người đi tới đối Thẩm Thiên Lý nói: “Tà Dương phái biệt viện của Giang công tử phái người đưa thiệp mời tới, nói là sư phó của hắn tới, muốn cùng các vị công tử tụ tập lại. Mời công tử đến dự tiệc."

Thẩm Thiên Lý cau mày nói: “Lão gia hỏa của Lục Thủy Phái đích thân đến đây? Yến hội này không thể từ chối được, thôi được." Hắn nhìn về phía Lý Đại Hỉ: “Ngươi cùng đi với ta chứ, cũng nên cho trưởng lảo các phái biết đến ngươi."

Lời còn chưa dứt, Lý Đại Hỉ bỗng nhiên che bụng kêu lên: “Ôi, ta đau bụng, đau bụng, ôi…"

Thẩm Thiên Lý lâm vào chán nản, biết rõ là hắn giả vờ, nhưng nghĩ lại thân thể hắn quả thật chưa hồi phục, đành phải bỏ qua, nhìn Lộng Ngọc nói: “Các ngươi hảo hảo trông chừng Đại Hỉ, không được để cho hắn chạy đi lấy rau dại gì đó cho gà cho heo ăn, nếu phát sinh thêm lần nữa, ta sẽ tóm các ngươi hỏi", rồi nhìn Lý Đãi Hỉ nói: “Lời ta nói ngươi đã nghe rõ, còn dám làm ẩu, bọn nha hoàn sẽ chịu đủ, ăn ngon uống thuốc, tối nay khi quay về ta sẽ đem thức ăn ngon cho ngươi." Vừa nói vừa đi vào buồng trong thay quần áo, vội vã đi.

Tổng quản kia không nghĩ bát cơm của mình được giữ lại dễ dàng như vậy, thiên ân vạn tự không cần nói. Lý Đại Hỉ thân thể vừa mới có điểm khởi sắc, đã chạy đi hái rau dại, khó tránh có chút mệt mỏi, mới vào phòng nằm, Phượng Vũ phút chóc đã chạy vào, vừa vào cửa đã cao giọng hét: “Đại Hỉ ca, ngươi thực cho rằng thân thể mình bằng sắt sao? Thân thể mới khỏe một chút, đã chạy đi hái rau dại."

Vừa nói vừa tiến lại bắt mạch cho hắn, sau đó hướng vẻ mặt lo lắng của Lộng Ngọc và Hoa Nhị nói: “Đại Hỉ ca thân thể khỏe như trâu, mới vừa dùng vài thang thuốc, không ngờ lại khỏe mau như vậy."Nói xong đứng lên duỗi lưng một cái nói: “Thôi, đêm nay không cần châm cứu, cuối cùng ta cũng có thể nghĩ ngơi một chút. Các ngươi cũng không cần lo lắng, bệnh không còn nặng, còn lại chính là phải hảo hảo nghĩ ngơi điều dưỡng." Nói xong lại mở giấy ra viết đơn thuốc đưa cho Lộng Ngọc nói::"Thuốc mấy hôm trước không cần dùng nữa, đổi mấy thang thuốc lại đi."

Lộng Ngọc cẩn thận cầm lấy đơn thuốc, vừa muốn tiễn Phượng Vũ ra ngoài, bỗng nhiên có người chạy tới báo, Hạm Phương tiên tử đến. Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ công tử đi dự tiệc, theo lí mà nói sư phụ của Giang công tử tới đây, không thể nào không mời vị tiên tử này đến tương bồi, ngược lại nàng ta lại cố ý chọn lúc này đến.

Nghĩ lại, liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó, Hoa Nhị nói: “Ta xem nữ nhân này tới lai giả bất thiện, lần trước nàng đến, đã biết Đại Hỉ ca là nam thiếp thị, hiện giờ công tử đi vắng, Nhị đương gia cùng Tam đương gia đều bị phái đi nơi khác, Ngũ đương gia cũng là nam tử, như vậy chỉ có thể do Đại Hỉ ca đi đón nàng, Đại Hỉ ca mặc dù cũng là nam nhân, nhưng tóm lại thân phận là thiếp thị của công tử, theo lý không đến nổi thiếu thòi. Nàng chính là đoán chắc điểm này, mới chọn lúc này đến đây, đúng vậy, khẳng định chính là như vậy."

Dựa vào ý tứ của Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị, dù nói thế nào cũng không cho Lý Đại Hỉ đi, nhưng Phượng Vũ lại nói: “Lễ nghi này không thể thiếu, dù cho chúng ta cùng Hồng y phái không có quan hệ thông gia, cũng không thể đắc tội bọn họ, lão già Thanh Sơn phái mà biết chuyện này, chắc chắc sẽ không đáp ứng, lại nói nếu hung hăng gây hấn, làm lão già kia biết được tầm quan trọng của Đại Hỉ ca đối với công tử, ngay đến người quan trọng như Hạm Phương tiên tử cũng không cần, ngộ nhỡ nhất thời tức giận dùng thủ đoạn gây bất lợi cho Đại Hỉ ca, như vậy chúng ta khó lòng phòng bị. Các ngươi yên tâm, cứ cho Đại Hỉ ca đi, ta trốn ở trên cây lớn quan sát, Hạm Phương tiên tử kia dựa vào thân phận của nàng, cũng không thể làm trò trước mặt chúng ta gây bất lợi cho Đại Hỉ ca, chẳng hạn như dùng ám khí, mấy thứ đó ta đều đối phó được."

Nói như vậy, Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị cũng thấy có đạo lý, đành phải gật đầu nói: “Xem ra cũng chỉ có thể như thế."

Vì thế mười mấy nha hoàn vây quanh Lý Đại Hỉ đi vào phòng trước, lúc đó Hạm Phương tiên tử đang nhàn nhã uống trà. Nhìn thấy hắn đến, mím cái miệng như tờ giấy cười nói: “Mấy ngày trước bởi vì có việc gấp, vội vàng mà đi, còn chưa đến thăm phu nhân, thật sự thất lễ vô cùng, tiểu muội nơi này bồi lễ." Nói xong nhẹ nhàng hành lễ.

Nàng như vậy làm cho Lý Đại Hỉ lúng túng, thầm nghĩ đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười người ni, vừa muốn nâng nàng dậy, mắt thấy tay sắp chạm vào đôi tay nhỏ và dài mềm mại như cây cỏ, bỗng nhiên lại như nhớ ra cái gì đó, vội vàng dừng lại, sau đó lôi kéo tay áo của nàng nâng lên, cười nói: “Cái kia, cái kia… Ân, ngươi nói chuyện này, ngươi cao quý như vậy, còn muốn đến bái ta, ta không thể chịu nổi."

Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị suýt nữa cười ra tiếng, trộm nhìn về phía Hạm phương tiên tử, thấy nàng cũng là vẻ mặt kinh ngạc lướt qua rồi biến mất, lập tức mất tự nhiên cười nói: “Phu nhân chê cười, ngươi đã được Thiên Lý nhìn trúng cũng được hắn sủng ái, ta cúi đầu cũng không phải chuyện gì không nên." Nói xong lại nhìn nhìn ngoài cửa, cười duyên nói: “Ta vốn hôm nay là muốn đi dạo chơi hoa viên, mùa xuân tháng ba, xuân về hoa nở, đúng là lúc biệt viện Phương Thảo đẹp nhất, ai ngờ Thiên Lý lại đi vắng, cũng tốt, hắn đi vắng, chúng ta cũng dễ dàng nói chuyện với nhau hơn, không biết phu nhân có thể dẫn ta đi dạo hay không?"

Lý Đại Hỉ kỳ quái nói: “Ngươi nếu biết cảnh trí mùa xuân trong vườn này đẹp nhất, có lẽ cũng đã đi bảy tám lần, không chừng còn quen thuộc nơi này hơn cả ta, làm gì cần ta dẫn ngươi đi, ta mấy ngày này bởi vì bệnh, còn chưa đi dạo vườn này…"

Một câu chưa xong, khuôn mặt Hạm phương tiên tử đỏ bừng, cũng không biết là bị chọc tức hay là xấu hổ, nàng bộ ngực phập phồng hảo một trận, tiếp tục miễn cưỡng cười nói: “Mặc dù nói như thế, nhưng phu nhân coi như là cùng tiểu muội đi du ngoạn một phen cũng không được sao?".

Lý Đại Hỉ thành thật nói: “Thẩm Thiên Lý hôm nay đã thực mất hứng, bởi vì ta trộm chuồn đi lấy rau dại, nếu hắn buổi tối trở về, biết ta lại đi dạo chơi hoa viên, không phải sẽ phạt ta sao không được, dù thế nào đi nữa buổi tối hắn sẽ trở về, ngươi ngày mai lại đến cũng được…"

Nói chưa xong, chỉ thấy Hạm Phương tiên tử trong mắt thế nhưng lệ đã lóng lánh, thê thanh nói: “Phu nhân không cần nhiều lời để từ chối, tiểu muội biết ngươi không ưa ta, không muốn cùng ta đi dạo mà thôi." Nói xong liền anh anh buồn bã khóc. Lý Đại Hỉ không thể chịu được khi nhìn thấy nữ nhân khóc, nhìn nàng như vậy, trái lại mất chủ ý, nhức đầu nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc, ta cùng ngươi đi dạo hoa viên là được?"

Nói xong, quả nhiên thấy Hạm Phương tiên tử nín khóc mỉm cười nói: “Vậy đa tạ phu nhân."

Lý Đại Hỉ tò mò nhìn nàng nói: “Sắc mặt ngươi thay đổi nhanh như vậy thật hay, hôm nào rảnh dạy cho ta công phu này đi, đến khi Thẩm Thiên Lý bức ta uống canh tổ yến vây cá gì đó, không cho ta ăn thịt, ta cũng khóc cho hắn xem. Ta đúng là ngay cả khóc cũng không biết, như thế nào cũng rơi không được nước mắt, nếu sớm biết công phú muốn khóc liền khóc vừa nói liền cười, ta có thể muốn ăn cái gì thì liền ăn cái đó, ha ha ha, thật tốt a."

Lộng Ngọc cùng Hoa Nhị sống chết khống chế biểu cảm trên mặt, cố không đến mức cười ra tiếng. Đại Hỉ ca này thật sự có năng khiếu chọc người khác sinh khi mà không sợ bồi thường tính mạng, chỉ cần nhìn sắc mặt của Hạm Phương tiên tử khắc biết, đại khái cả đời nàng chắc chưa bao giờ bị chọc tức như vậy, Lý Đại Hỉ một mực giữ biểu tình xin thỉnh giáo với người đối diện. Đồng thời hai người cũng bắt đầu cảnh giác hơn, thầm nghĩ, nữ nhân này cao ngạo vô cùng, ngày hôm nay bị mỉa mai nhiều như vậy, làm nàng ta sinh khí, có thể thấy được ngụ ý bên trong, khổ nổi không biết nội tình, bằng không các nàng thà rằng đắc tội Hồng Y phái, cũng sẽ liều mạng đưa Lý Đại Hỉ đi.

Hạm Phương tiên tử rốt cuộc giả vờ không ra tươi cười như hoa, miễn cưỡng cười một cái, đi đến kéo tay Lý Đại Hỉ nói: “Vậy phu nhân, chúng ta đi thôi." Ai ngờ Lý Đại Hỉ lại nhanh chóng trốn qua một bên, cười hắc hắc nói: “Việc ấy, mời ngươi cứ đi trước, nếu không ta đi trước cũng được, nhưng là không thể cầm tay, thời gian ta ở trong thôn được biết, nam nữ cái gì không thân (nam nữ thụ thụ bất thân), do dự thành như vậy, hơn nữa Thẩm Thiên Lý cũng sẽ không thích."

Lời này nói ra thiếu chút nữa chọc tức Hạm Phương tiên tử hít thở không thông, nàng là đệ nhất mỹ nữ trong chốn võ lâm, người bình thường có thể nắm được tay nàng sao? Đụng đến người xem không vừa mắt, một chưởng giết chết đối phương, thân phận bản thân cao quý như vậy nhưng hôm nay, Lý Đại Hỉ lại cố tình không biết điều. Hắn không biết điều thì thôi đi, chỉ là nếu như vậy, kế hoạch của chính mình không phải sẽ thất bại sao? Như vậy sao được chứ?

Nàng một mặt chậm rãi đi đến hoa viên, một bên suy nghĩ đối sách, Lý Đại Hỉ ở ngay trước mặt mình, lại không có cơ hội làm cho hắn nắm lấy tay mình, giương mắt bỗng nhiên nhìn thấy một cây đào phía dưới gốc có tảng đá, liền nảy ra một ý hay, kiều lô nói: “A, cây đào này nở hoa thật đẹp, phu nhân mau tới đây xem a." Thừa dịp lúc Lý Đại Hỉ xoay người, nàng cố ý lui hai bước, giả vờ ngã sấp xuống. Quả nhiên Lý Đại Hỉ liền chạy tới một bên nói: “Ngươi đi như vậy sao không cẩn thẩn một chút chứ? Thẩm Thiên Lý còn nói võ công của ngươi cao thâm không lường được gì đó, nhưng ngay cả tảng đá cũng không nhìn thấy."

Hạm Phương tiên tử đâu thèm nghe hắn phàn nàn, tao nhã vươn một bàn tay, trên người nàng mặc chính là lụa mỏng váy lưới nghê thường thượng đẳng, chỉ cần vươn tay ra, tay áo mềm nhẹ sẽ trượt xuống vai, lộ ra cánh tay khi sương trại tuyết như ngọc, quả nhiên là phong tình vạn chủng, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân, cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn.

Lý Đại Hỉ muốn kéo tay nàng, mắt thấy sắp chạm đến, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền rút đi về, do dự một chút, hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được, vươn tay đến vai Hạm phương tiên tử, nắm lấy cổ áo trên y phục của nàng đem nàng xách lên.

Hạm Phương tiên tử vì mỹ mạo, quanh năm khống chế ẩm thực duy trì dóc dáng, nào có nặng gì, Lý Đại Hỉ lại là thổ bao tử quen với việc nhà nông, tuy rằng hiện tại bệnh chưa khỏi hẳn, nhưng nâng một nữ nhân lên vẫn dư sức, lập tức nhấc nàng lên tựa như nhấc cổ gà con, rồi cười ngây ngô nói: “Kỳ thật chính ngươi có thể đứng lên, sao lại cần tới ta giúp, ta lại không biết võ công như bọn Thẩm Thiên Lý, có tư thế gì đẹp…" Một câu chưa xong, Hạm phương tiên tử trên mặt biến sắc, tức giận gầm nhẹ một tiếng, năm ngón tay như vạch hướng đầu Lý Đại Hỉ chộp tới.

Bỗng nhiên một người dùng kiếm chắn ngang đầu Lý Đại Hỉ, ngăn cản năm ngón tay nàng hạ xuống. Nhìn lại, Phượng Vũ mang mặt nạ hàn sương, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Tiên tử xin tự trọng, Thanh Sơn phái không muốn đối địch cùng Hồng Y phái, nhưng Đại Hỉ ca là người đại ca ta yêu thương, tiên tử nếu không chú ý đại cuộc đả thương hắn, trước mặt đại ca ta sẽ không thể ăn nói, huống chi lại ra tay với người tay không tấc sắt, không biết võ công lại là người truyền nhân phái Thanh Sơn thương yêu, nói vậy trước mặt các trưởng lão Hồng Y phái, chỉ sợ ngươi cũng không nói nên lời. Hôm nay ngươi đến nhà làm khách, ta là người hay mềm lòng, Đại Hỉ ca lại càng không phải hạng người hẹp hòi, cho nên sẽ không tính toán với tiên tử, nếu muốn tiếp tục ở lại thì hãy dừng lại, nếu như có ý nghĩ ác độc hại người, chỉ sợ cho dù là ngươi, đại ca của ta cũng sẽ không có nữa điểm khoan dung, nếu hắn muốn, Thanh Sơn phái từ cao đến thấp mấy ngàn người, cả mấy vị Trưởng lão ở bên trong, không sợ gì cả, mong rằng tiên tử nghĩ lại."

Lời nói thỏa đáng, Hạm phương tiên tử trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, bỗng nhiên hừ mạnh một tiếng, hung tợn nói: “Hảo, ta sẽ xem Thẩm Thiên Lý cùng cái tên quê mùa này cùng một chỗ, có thể có kết cục tốt gì." Nói xong cũng không để ý hoa quan trên đầu không ngay ngắn, vài mảnh cỏ cùng bụi đất dính trên y phục, tức giận rời đi.

Phượng Vũ nhìn bóng lưng nàng rời đi, lạnh lùng nói: “Thật ác độc, một nữ nhân có trái tim đáng sợ."

————————————————-

AAA ức chế quá, bộ này khó quá ta lay lắt cả tuần lễ mà vẫn thấy bản dịch của ta nó sao sao á hu hu hu

Dù ta sài QT nhưng vẫn có chỗ không hiểu nỗi đành chém nên mọi người thấy chỗ nào không thích hợp thì bảo ta nha …

Ta lặn tiếp đây, dìm hàng hắc đạo lão đại lâu quá ùi T^T
Tác giả : Lê Hoa Yên Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại