Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Quyển 3 - Chương 31: Đại kết cục 12
"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng Đình Vân bị đá văng, Đình Vân mới vừa chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ, có chút kinh ngạc nhìn nàng: "Vương phi, ngài tới phòng của thuộc hạ là có chuyện gì sao?"
"Có chuyện gì sao? Là chuyện rất lớn!" Nói xong móc một tờ giấy trong vạt áo trước ngực mình, đặt ở trước mặt hắn, "Ngươi có cảm thấy vật này nhìn rất quen mắt không?"
Ặc, nhìn quen mắt? Đình Vân trợn to mắt, nhìn tờ giấy trên bàn kia, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp: "Cái này, vương phi, thuộc hạ, thuộc hạ. . . . . ."
Trời ạ! Sao hắn lại quên chuyện quan trọng là phải trả tiền cho vương phi chứ? Xong đời, xong đời rồi! Đây nhất định là dữ nhiều lành ít! Nhìn điều khoản phía trên một chút, ở trong lòng đánh bàn tính, sợ rằng đưa hắn đi làm đầu bảng trong quán tiểu quan, vẫn không trả nổi món nợ này!
"Nói đi, ngươi tính thế nào?" Mỗ nữ cười đến cực kỳ tà ác.
Làm thế nào? Cái này. . . . . . Lau mồ hôi vì kinh sợ mà toát ra đầy trán, sợ sệt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Vương phi, chuyện đó, thuộc hạ, thuộc hạ. . . . . ." Phải làm thế nào bây giờ? Ai tới cứu cứu hắn với!
"Bây giờ ngươi có hai lựa chọn! Thứ nhất, tự mình đội khăn voan đỏ lên, gả cho Tiểu Nguyệt nhà ta, từ đó ngươi chính là con rể đi ở rể nhà Vũ Văn ta, tương lai có con cũng theo họ Vũ Văn nhà Tiểu Nguyệt chúng ta! Còn nữa, sau này Tiểu Nguyệt nói một, vậy cũng chỉ có thể là một, Tiểu Nguyệt nói hai, vậy cũng chỉ có thể là hai! Để cho ngươi bưng nước rửa chân, ngươi không thể đi quỳ ván giặt quần áo, để cho ngươi quỳ ván giặt quần áo, ngươi không thể chạy đi bưng nước rửa chân!" Vũ Văn Tiểu Tam vừa nói vừa gật gù đắc ý.
Đình Vân vội vàng mở miệng: "Vậy lựa chọn thứ hai là gì?" Nói giỡn, tuy hắn rất thích Tiểu Nguyệt không sai, tuy hắn muốn cưới Tiểu Nguyệt không sai, nhưng hắn đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, đi ở rể sẽ ném hết mặt mũi của vương gia rồi, còn đội khăn voan đỏ lên gả cho Tiểu Nguyệt? Vậy nửa đời sau của hắn chắc chắn phải sống trong sự cười nhạo của các huynh đệ rồi!
Hơn nữa, nghe ý trong lời nói của vương phi, hình như là sau khi..." Gả" cho Tiểu Nguyệt, còn phải làm trâu làm ngựa mặc cho người sai bảo! Nói giỡn, Đình Vân hắn là nam nhân! Nam nhân! Nam nhân anh minh thần võ, vô cùng dũng mãnh, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, tàn nhẫn đến thiên địa khiếp sợ, quỷ khóc thần sầu trong truyền thuyết!
"Thứ hai, đó chính là để ngươi đi tới tiểu quan quán nổi tiếng nhất thiên hạ treo bảng hành nghề, kiếm tiền cho lão nương! Lúc nào kiếm đủ rồi, ngươi có thể trở lại. Chỉ là. . . . . . chậc chậc. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam nói xong đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, "Đoán chừng chỉ bằng vẻ thùy mị này của ngươi, sợ rằng cả đời này của ngươi muốn kiếm số tiền đó cũng không đủ đâu. Vậy sau này Đình Vân ngươi liền một đôi tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi vạn người hôn rồi!"
Đình Vân như bị sét đánh, có một loại kích động muốn vò đầu bứt tai, nhảy lên nhảy xuống, thậm chí đụng tường mà chết! Trên khuôn mặt lãnh khốc xuất hiện một vẻ mặt cực kỳ bi thống, tranh thủ đồng tình, lưu luyến mở miệng: "Vương phi. . . . . ."
"Ngươi gọi bổn vương phi mất hồn như vậy cũng không có ích lợi gì, cho ngươi thời gian là một đêm suy nghĩ. Suy nghĩ cho kỹ, sáng sớm ngày mai tới nói cho bổn vương phi, nếu ngươi không tới thì coi như ngươi chọn loại thứ hai, cũng chính là đi treo bảng hành nghề! Đến lúc đó ta sẽ để vương gia phế bỏ võ công của ngươi, đưa ngươi đi hưởng thụ tiểu quan quán thật tốt!" Mỗ nữ nói xong liền mặt mày đắc ý vững vàng đi ra ngoài.
Lưu lại Đình Vân ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng. Lần đầu tiên trong đời, hắn có kích động muốn tự vận như vậy! Quả nhiên, vương phi là không thể đắc tội! Còn nữa, thiếu lãi suất cao, cũng không cần thiếu tiền của vương phi!
. . . . . .
Dạ Mị đế quốc. phủ nhiếp chính vương cực kỳ náo nhiệt, không ít người chạy đến xem hôn lễ khôi hài có một không hai này!
Ở rể thật cũng không tính là chuyện gì mới, chỉ là chú rể ở rể này còn đang đội khăn voan đỏ, vậy thì thật sự là gả cho người ta rồi!
Bất quá, bây giờ phủ nhiếp chính vương lại có một hôn lễ như vậy!
Bóng dáng uy vũ cao lớn, trên đầu đội một khăn voan đỏ, Liên Vụ và Liên Hoa buồn cười lại không dám cười "Đỡ" Đình Vân xấu hổ ngại ngùng kéo tới đại đường.
Cũng không có thiếu người biết vị "tân nương tử" thần ký hôm nay chính là Hồn Vân Dực - đại tướng quân trấn quốc tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ của Dạ Mị đế quốc!
Mà bên kia, một cô gái mặc hỉ phục tân nương, không có khăn voan đỏ, dáng dấp cũng là xinh đẹp động lòng người, chỉ là trước ngực lại có một bông hỏ đỏ lớn vốn là của chú rể, thấy thế nào cũng rất khôi hài! Người không biết nội tình, đã nén cười suýt nữa bị nội thương! Đây rốt cuộc là vở tuồng náo nhiệt nào vậy!
Trên mặt Tiểu Nguyệt đều là nụ cười đắc ý! Vẫn là tiểu thư lợi hại, Đình Vân này dùng lời tiểu thư đã dạy dỗ tiểu công tử mà nói, chính là "tiện ngày thường"! Mình thổ lộ trong tối ngoài sáng với hắn bao nhiêu lần? Hắn chẳng thèm ngó tới! Hiện tại sảng khoái đi? Cũng gả cho Tiểu Nguyệt nàng! Nàng thật muốn xem nửa đời sau của hắn còn mặt mũi để sống không?
"Đình Vân, ngươi cũng nhanh chút đi, tân lang chờ sốt ruột rồi kia!" Giọng nói của Liên Vụ rõ ràng mang theo ý cười, còn vô cùng muốn bị đánh vang lên.
Đình Vân không biến sắc nắm chặt quả đấm, chịu đựng kích động đánh Liên Vụ nhừ đòn, khuôn mặt lãnh khốc càng thêm nghẹn thành màu gan heo! Đây tuyệt đối là lần đầu tiên kể từ khi chào đời đến nay Đình Vân hắn ném mặt mũi lớn như vậy! Chỉ một lần này, tuyệt không có lần thứ hai! Nhưng chỉ một lần này hắn đã ném hết thể diện cả đời rồi!
"Còn lằng nhằng cái gì?" Giọng nói Tiểu Nguyệt như người đàn bà chanh chua vang lên.
Đình Vân ngẩn ra, không biến sắc cắn răng, nhớ tới điều kiện của vương phi, chỉ đành sải mấy bước đi qua thật nhanh, đứng ở trước mặt của Tiểu Nguyệt.
"Hừ!" Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn giống như là một nam nhân tam đại ngũ thô! Mà dáng vẻ Đình Vân tức nhưng không dám phát, chính là tiêu chuẩn bộ dáng của nàng dâu nhỏ!
Chọc cho cả đám người cười cũng không được, không cười cũng không xong! Ngươi nói không cười thì phải kìm nén đến khó chịu, ngươi nói sau khi cười xong tướng quân trấn quốc không thu thập bọn họ mới là lạ! Chuyện này thật sự làm bọn hắn vô cùng rối rắm, vô cùng buồn phiền!
Hiên Viên Vô Thương cũng là cười đến nghẹn nhìn bộ dáng khôi hài của thủ hạ đắc lực của mình và Tiểu
Hiên Viên Vô Thương cũng là cười đến nghẹn nhìn bộ dáng khôi hài của thủ hạ đắc lực của mình, Tiểu Nguyệt này, thực sự không nghĩ ra nha đầu kia tìm ở đâu ra chủ ý cùi bắp như vậy! Thật sự là… quá thú vị rồi!
“Nhất bái thiên địa!"Giọng nói người chủ lễ muốn cười lại không dám cười vang lên.
Hai người cùng nhau xoay người, cúi đầu về phía cửa.
“Nhị bái cao đường!" Hai người cùng nhau quay đầu, cúi đầu về phái Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương đang kìm nén kích động muốn cười kia.
“Phu thê giao bái!"
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!" Lời nói vừa nói ra, mọi người rốt cuộc không nhịn được cười to lên, đây là Tiểu Nguyệt ở lại chỗ này mời rượu, để Đình Vân vào tân phòng sao? Ai u, mẹ của ta ơi, thật là quá buồn cười rồi!
Nghe mọi người ôm bụng cười lăn lộn thành tiếng, Đình Vân rất căm tức tháo khăn voan trên đầu ra. Nhưng một giây kế tiếp, lỗ tai của hắn liền rơi vào trong tay Tiểu Nguyệt: “Phản rồi! là ai cho phép chàng tự mình vén khăn voan hả?"
Gương mặt Đình Vân nghẹn thành màu tím, giận đến muốn chết cũng không dám phát tác!
Liên Vụ ở một bên ôm bụng cười ha ha, cười đến vui mừng, chợt một tiếng hét to vang lên: “Liên Vụ! Lão nương để cho ngươi giặt quần áo của lão nương, ngươi đã giặt xong chưa?" Không cần hoài nghi, gọng nói này chính là giọng nói của Dạ Mạc Oanh đầy nhu nhược lúc trước, sau khi từng bước bắt sống lòng của Liên Vụ, liền biến thành cùng cấp mẫu dạ xoa với Vũ Văn Tiểu Tam, Tiểu Nguyệt!
Liên Vụ đang cười đến vui vẻ, nụ cười trên mặt cứng lại, sợ sệt uốn éo quay đầu, ấp úng nói: “Cái đó, nương tử, vi phu đã giao y phục của nàng cho những hạ nhân kia giặt rồi!"
“Cái gì?Lão nương không phải muốn ngươi tự mình giặt sao?" Dạ Mạc Oanh cũng không quản đây là hôn lễ của Tiểu Nguyệt và Đình Vân, tay ngọc thon dài liền leo lên lỗ tai của phu quân mình, “Lại dám để hạ nhân giặt, lời của ta nói chàng nghe không hiểu sao?"
Dư quang khóe mắt của Liên Vụ nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Đình Vân, vụng trộm cắn nát một lớp răng ngà, trên mặt lại rất đàng hoàng mở miệng: “Nương tử, nương tử bớt giận! bớt giận! vi phu hiểu rõ sai rồi, đợi trở về vi phu tự mình giặt!" Nàng có thể lấy tay của nàng ra trước không? Nàng làm vậy ta rất mất mặt đó! Liên Vụ ở đáy lòng lớn tiếng hô hào.
Trong lúc nhất thời chúng tân khách bắt đầu nghị luận ầm ĩ, nội dung nói chuyện đều chầm chậm trôi dạt đến trong tai của Vũ Văn Tiểu Ta, và Hiên Viên Vô Thương.
“Có nhìn thấy không, thủ hạ đắc lực thứ hai của nhiếp chính vương điện hạ lại có thể sợ vợ!"Tân khách giáp nói.
“Vậy thì có cái gì kì quái, người nào không biết thật ra thì nhiếp chính vương điện hạ cũng sợ vợ?cái gọi là chủ tử thế nào, sẽ có nô tài thấy ấy." Tân khách ất đáp lời.
Dư quang khóe mắt Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Vô Thường một chút, thấy trên mặt hắn không có vẻ gì khác thường, cũng không để ý đến việc mình sợ vợ, vì vậy rất tán thưởng gật đầu một cái. Nhưng cũng không lâu lắm…
“Ngươi xem bộ dạng nhiếp chính vương điện hạ, chỗ nào giống sợ vợ chứ? Ngược lại nhìn nhiếp chính vương phi thành thật như vậy, sợ răng nhiếp chính vương điện hạ nói mình sợ vợ chỉ là đùa một chút với chúng ta thôi!" Tân khách bính.
Vì vậy Vũ Văn Tiểu Tam tinh mắt nhìn thấy khóe miệng Hiên Viên Vô Thương không tự chủ mà có chút nhếch lên, nam nhan quả nhiên là muốn thể diện!
Tiếp, lại có người nói: “Tất nhiên! Nhiếp chính vương điện hạ của chúng ta oai hùng bất phàm, nhìn vương phi lại nhu nhược như vậy, vừa thấy đã biết là một bộ dáng cần được thương yêu bảo vệ rồi, nhiếp chính vương điện hạ làm sao sẽ sợ nàng đây!"
Vì vậy, khóe miệng mỗ nam nâng càng cao rồi! Hoàn toàn không ý thức được bên cạnh mình, người được gọi là “bộ dáng nhu nhược, vừa nhìn đã biết cần được bảo vệ", sắc mặt đã đen đến giống như khay mực trên bàn rồi!
“Hiên Viên Vô Thương, hình như chàng rất vui vẻ?" Giọng nói uy hiếp của mỗ nữ vang lên, trong lúc nhất thời cả đại sảnh yên tĩnh trở lại.
Lần này cuối cùng mỗ nam mới cảm thấy biểu hiện của mình hình như quá vui vẻ rồi! sợ sệt quay đầu, nhìn khuôn mặt đen như mực của nàng, nịnh hót mở miệng: “Cái đó, Tam nhi, ta…"
Nhìn sắc mặt nịnh nọt của nhiếp chính vương điện hạ phong hoa tuyệt đại của bọn họ, người ở chỗ này suýt nữa cùng nhau ngã quỵ!
“Chàng? Chàng giỏi lắm, mà cũng không sao đâu, chỉ là tối nay chàng đi thưphòng ngủ đi, thời tiết càng nóng, bổn vương phi càng không có thói quen ngủ chung với người khác!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến dịu dàng, còn tưởng thật là một bộ dáng hiền thê lương mẫu.
Nhưng khóe miệng mọi người không hẹn mà cùng giật giật.bây giờ đã là mùa đông rồi, thời tiết càng phát nóng ư? Bọn họ nghe lầm sao?Chắc là nghe lầm rồi?
Chỉ thấy trong nháy mắt, đôi mắt tà mị đào hoa của nhiếp chính vương bọn họ dính vào chút lệ quang, đang muốn nói gì, vương phi đã đứng dậy đi thẳng! Nam tử tuyệt sắc mặc bạch y giống như theo đuôi đi phía sau nàng, từ xa truyền đến một giọng nói vô cùng phong phú…
“Nương tử, vi phu thật biết sai rồi!"
“Nương tử, nếu không nàng nhéo lỗ tai người ta đo? Nhéo xong liền bớt giận!"
“Nương tử, nếu không vi phu đi quỳ ván giặt đồ, quỳ hai canh giờ có được hay không?"
“Nương tử…"
Trên ót mọi người rơi xuống một giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu! mới vừa rồi còn khen ngợi nhiếp chính vương điện hạ oai hùng bất phàm như thế nào? Chó má! Cái này hoàn toàn là thủ lĩnh sợ vợ đứng đầu thiên hạ, để người đời sinh ra một loại tín ngưỡng cúng bái!
Vì vậy, mọi người đều biết, tất cả nam nhân ở phủ nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc đều sợ vợ! Mà Hiên Viên Vô Thương – vị vương gia nổi danh thị huyết nhất thiên hạ, lại càng là người sợ vợ điển hình tiêu biểu!
Cái từ “cọp mẹ" này xuất hiện từ ba người Vũ Văn Tiểu Tam, Tiểu Nguyệt, Dạ Mạc Oanh. Trong lúc nhất thời, các cô gái trong then hạ từ đại giang nam bắc rối rít noi theo, các nam nhân khổ không thể tả!
Dĩ nhiên, cô gái trong thiên hạ càng có xu hướng theo đuổi vào nhiếp chính vương phủ. Còn không phải vậy sao, một đại thẩm trên đường phố này liền bắt đầu nói chuyện: “Lập gia đình? Đương nhiên là muốn gả vào phủ nhiếp chính vương! Dạo này, tìm nam nhân tốt cũng không dễ dàng, ngươi nhìn các nam nhân trong phủ nhiếp chính vương người ta đi, đó là một cuộc so tài sợ vợ đó! Nhiếp chính vương phi của chúng ta đã từng nói, sợ vợ đó không phải sợ, đó là yêu! Cho nên, phải lập gia đình, liền đến phủ nhiếp chính vương, dù gả cho gã sai vặt ở chuồng ngựa cũng tốt! nửa đời sau đều được người ta nâng niu trong lòng bàn tay để thương yêu đó!"
“Ngươi đây không phải là nói nhảm ư?Đạo lý dễ hiểu như vậy, còn có ai không biết?nhưng một nhà nhiếp chính vương đã ẩn cư rồi, ẩn cư tới chỗ nào chúng ta cũng không biết, làm thế nào có thể gả vào đó đây! Aizzz…" Nói lời này là một thiếu nữ nông gia mười sáu tuổi.
Một hạ nhân chỉ làm việc vặt ở phủ nhiếp chính vương cũng bị các cô nương trong thiên hạ giống như phát điên mà cướp giật! nam nhân trong thiên hạ cũng nghĩ nát óc để có thể vào phủ nhiếp chính vương làm một người hầu.
"Có chuyện gì sao? Là chuyện rất lớn!" Nói xong móc một tờ giấy trong vạt áo trước ngực mình, đặt ở trước mặt hắn, "Ngươi có cảm thấy vật này nhìn rất quen mắt không?"
Ặc, nhìn quen mắt? Đình Vân trợn to mắt, nhìn tờ giấy trên bàn kia, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp: "Cái này, vương phi, thuộc hạ, thuộc hạ. . . . . ."
Trời ạ! Sao hắn lại quên chuyện quan trọng là phải trả tiền cho vương phi chứ? Xong đời, xong đời rồi! Đây nhất định là dữ nhiều lành ít! Nhìn điều khoản phía trên một chút, ở trong lòng đánh bàn tính, sợ rằng đưa hắn đi làm đầu bảng trong quán tiểu quan, vẫn không trả nổi món nợ này!
"Nói đi, ngươi tính thế nào?" Mỗ nữ cười đến cực kỳ tà ác.
Làm thế nào? Cái này. . . . . . Lau mồ hôi vì kinh sợ mà toát ra đầy trán, sợ sệt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Vương phi, chuyện đó, thuộc hạ, thuộc hạ. . . . . ." Phải làm thế nào bây giờ? Ai tới cứu cứu hắn với!
"Bây giờ ngươi có hai lựa chọn! Thứ nhất, tự mình đội khăn voan đỏ lên, gả cho Tiểu Nguyệt nhà ta, từ đó ngươi chính là con rể đi ở rể nhà Vũ Văn ta, tương lai có con cũng theo họ Vũ Văn nhà Tiểu Nguyệt chúng ta! Còn nữa, sau này Tiểu Nguyệt nói một, vậy cũng chỉ có thể là một, Tiểu Nguyệt nói hai, vậy cũng chỉ có thể là hai! Để cho ngươi bưng nước rửa chân, ngươi không thể đi quỳ ván giặt quần áo, để cho ngươi quỳ ván giặt quần áo, ngươi không thể chạy đi bưng nước rửa chân!" Vũ Văn Tiểu Tam vừa nói vừa gật gù đắc ý.
Đình Vân vội vàng mở miệng: "Vậy lựa chọn thứ hai là gì?" Nói giỡn, tuy hắn rất thích Tiểu Nguyệt không sai, tuy hắn muốn cưới Tiểu Nguyệt không sai, nhưng hắn đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, đi ở rể sẽ ném hết mặt mũi của vương gia rồi, còn đội khăn voan đỏ lên gả cho Tiểu Nguyệt? Vậy nửa đời sau của hắn chắc chắn phải sống trong sự cười nhạo của các huynh đệ rồi!
Hơn nữa, nghe ý trong lời nói của vương phi, hình như là sau khi..." Gả" cho Tiểu Nguyệt, còn phải làm trâu làm ngựa mặc cho người sai bảo! Nói giỡn, Đình Vân hắn là nam nhân! Nam nhân! Nam nhân anh minh thần võ, vô cùng dũng mãnh, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, tàn nhẫn đến thiên địa khiếp sợ, quỷ khóc thần sầu trong truyền thuyết!
"Thứ hai, đó chính là để ngươi đi tới tiểu quan quán nổi tiếng nhất thiên hạ treo bảng hành nghề, kiếm tiền cho lão nương! Lúc nào kiếm đủ rồi, ngươi có thể trở lại. Chỉ là. . . . . . chậc chậc. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam nói xong đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, "Đoán chừng chỉ bằng vẻ thùy mị này của ngươi, sợ rằng cả đời này của ngươi muốn kiếm số tiền đó cũng không đủ đâu. Vậy sau này Đình Vân ngươi liền một đôi tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi vạn người hôn rồi!"
Đình Vân như bị sét đánh, có một loại kích động muốn vò đầu bứt tai, nhảy lên nhảy xuống, thậm chí đụng tường mà chết! Trên khuôn mặt lãnh khốc xuất hiện một vẻ mặt cực kỳ bi thống, tranh thủ đồng tình, lưu luyến mở miệng: "Vương phi. . . . . ."
"Ngươi gọi bổn vương phi mất hồn như vậy cũng không có ích lợi gì, cho ngươi thời gian là một đêm suy nghĩ. Suy nghĩ cho kỹ, sáng sớm ngày mai tới nói cho bổn vương phi, nếu ngươi không tới thì coi như ngươi chọn loại thứ hai, cũng chính là đi treo bảng hành nghề! Đến lúc đó ta sẽ để vương gia phế bỏ võ công của ngươi, đưa ngươi đi hưởng thụ tiểu quan quán thật tốt!" Mỗ nữ nói xong liền mặt mày đắc ý vững vàng đi ra ngoài.
Lưu lại Đình Vân ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng. Lần đầu tiên trong đời, hắn có kích động muốn tự vận như vậy! Quả nhiên, vương phi là không thể đắc tội! Còn nữa, thiếu lãi suất cao, cũng không cần thiếu tiền của vương phi!
. . . . . .
Dạ Mị đế quốc. phủ nhiếp chính vương cực kỳ náo nhiệt, không ít người chạy đến xem hôn lễ khôi hài có một không hai này!
Ở rể thật cũng không tính là chuyện gì mới, chỉ là chú rể ở rể này còn đang đội khăn voan đỏ, vậy thì thật sự là gả cho người ta rồi!
Bất quá, bây giờ phủ nhiếp chính vương lại có một hôn lễ như vậy!
Bóng dáng uy vũ cao lớn, trên đầu đội một khăn voan đỏ, Liên Vụ và Liên Hoa buồn cười lại không dám cười "Đỡ" Đình Vân xấu hổ ngại ngùng kéo tới đại đường.
Cũng không có thiếu người biết vị "tân nương tử" thần ký hôm nay chính là Hồn Vân Dực - đại tướng quân trấn quốc tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ của Dạ Mị đế quốc!
Mà bên kia, một cô gái mặc hỉ phục tân nương, không có khăn voan đỏ, dáng dấp cũng là xinh đẹp động lòng người, chỉ là trước ngực lại có một bông hỏ đỏ lớn vốn là của chú rể, thấy thế nào cũng rất khôi hài! Người không biết nội tình, đã nén cười suýt nữa bị nội thương! Đây rốt cuộc là vở tuồng náo nhiệt nào vậy!
Trên mặt Tiểu Nguyệt đều là nụ cười đắc ý! Vẫn là tiểu thư lợi hại, Đình Vân này dùng lời tiểu thư đã dạy dỗ tiểu công tử mà nói, chính là "tiện ngày thường"! Mình thổ lộ trong tối ngoài sáng với hắn bao nhiêu lần? Hắn chẳng thèm ngó tới! Hiện tại sảng khoái đi? Cũng gả cho Tiểu Nguyệt nàng! Nàng thật muốn xem nửa đời sau của hắn còn mặt mũi để sống không?
"Đình Vân, ngươi cũng nhanh chút đi, tân lang chờ sốt ruột rồi kia!" Giọng nói của Liên Vụ rõ ràng mang theo ý cười, còn vô cùng muốn bị đánh vang lên.
Đình Vân không biến sắc nắm chặt quả đấm, chịu đựng kích động đánh Liên Vụ nhừ đòn, khuôn mặt lãnh khốc càng thêm nghẹn thành màu gan heo! Đây tuyệt đối là lần đầu tiên kể từ khi chào đời đến nay Đình Vân hắn ném mặt mũi lớn như vậy! Chỉ một lần này, tuyệt không có lần thứ hai! Nhưng chỉ một lần này hắn đã ném hết thể diện cả đời rồi!
"Còn lằng nhằng cái gì?" Giọng nói Tiểu Nguyệt như người đàn bà chanh chua vang lên.
Đình Vân ngẩn ra, không biến sắc cắn răng, nhớ tới điều kiện của vương phi, chỉ đành sải mấy bước đi qua thật nhanh, đứng ở trước mặt của Tiểu Nguyệt.
"Hừ!" Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn giống như là một nam nhân tam đại ngũ thô! Mà dáng vẻ Đình Vân tức nhưng không dám phát, chính là tiêu chuẩn bộ dáng của nàng dâu nhỏ!
Chọc cho cả đám người cười cũng không được, không cười cũng không xong! Ngươi nói không cười thì phải kìm nén đến khó chịu, ngươi nói sau khi cười xong tướng quân trấn quốc không thu thập bọn họ mới là lạ! Chuyện này thật sự làm bọn hắn vô cùng rối rắm, vô cùng buồn phiền!
Hiên Viên Vô Thương cũng là cười đến nghẹn nhìn bộ dáng khôi hài của thủ hạ đắc lực của mình và Tiểu
Hiên Viên Vô Thương cũng là cười đến nghẹn nhìn bộ dáng khôi hài của thủ hạ đắc lực của mình, Tiểu Nguyệt này, thực sự không nghĩ ra nha đầu kia tìm ở đâu ra chủ ý cùi bắp như vậy! Thật sự là… quá thú vị rồi!
“Nhất bái thiên địa!"Giọng nói người chủ lễ muốn cười lại không dám cười vang lên.
Hai người cùng nhau xoay người, cúi đầu về phía cửa.
“Nhị bái cao đường!" Hai người cùng nhau quay đầu, cúi đầu về phái Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương đang kìm nén kích động muốn cười kia.
“Phu thê giao bái!"
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!" Lời nói vừa nói ra, mọi người rốt cuộc không nhịn được cười to lên, đây là Tiểu Nguyệt ở lại chỗ này mời rượu, để Đình Vân vào tân phòng sao? Ai u, mẹ của ta ơi, thật là quá buồn cười rồi!
Nghe mọi người ôm bụng cười lăn lộn thành tiếng, Đình Vân rất căm tức tháo khăn voan trên đầu ra. Nhưng một giây kế tiếp, lỗ tai của hắn liền rơi vào trong tay Tiểu Nguyệt: “Phản rồi! là ai cho phép chàng tự mình vén khăn voan hả?"
Gương mặt Đình Vân nghẹn thành màu tím, giận đến muốn chết cũng không dám phát tác!
Liên Vụ ở một bên ôm bụng cười ha ha, cười đến vui mừng, chợt một tiếng hét to vang lên: “Liên Vụ! Lão nương để cho ngươi giặt quần áo của lão nương, ngươi đã giặt xong chưa?" Không cần hoài nghi, gọng nói này chính là giọng nói của Dạ Mạc Oanh đầy nhu nhược lúc trước, sau khi từng bước bắt sống lòng của Liên Vụ, liền biến thành cùng cấp mẫu dạ xoa với Vũ Văn Tiểu Tam, Tiểu Nguyệt!
Liên Vụ đang cười đến vui vẻ, nụ cười trên mặt cứng lại, sợ sệt uốn éo quay đầu, ấp úng nói: “Cái đó, nương tử, vi phu đã giao y phục của nàng cho những hạ nhân kia giặt rồi!"
“Cái gì?Lão nương không phải muốn ngươi tự mình giặt sao?" Dạ Mạc Oanh cũng không quản đây là hôn lễ của Tiểu Nguyệt và Đình Vân, tay ngọc thon dài liền leo lên lỗ tai của phu quân mình, “Lại dám để hạ nhân giặt, lời của ta nói chàng nghe không hiểu sao?"
Dư quang khóe mắt của Liên Vụ nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Đình Vân, vụng trộm cắn nát một lớp răng ngà, trên mặt lại rất đàng hoàng mở miệng: “Nương tử, nương tử bớt giận! bớt giận! vi phu hiểu rõ sai rồi, đợi trở về vi phu tự mình giặt!" Nàng có thể lấy tay của nàng ra trước không? Nàng làm vậy ta rất mất mặt đó! Liên Vụ ở đáy lòng lớn tiếng hô hào.
Trong lúc nhất thời chúng tân khách bắt đầu nghị luận ầm ĩ, nội dung nói chuyện đều chầm chậm trôi dạt đến trong tai của Vũ Văn Tiểu Ta, và Hiên Viên Vô Thương.
“Có nhìn thấy không, thủ hạ đắc lực thứ hai của nhiếp chính vương điện hạ lại có thể sợ vợ!"Tân khách giáp nói.
“Vậy thì có cái gì kì quái, người nào không biết thật ra thì nhiếp chính vương điện hạ cũng sợ vợ?cái gọi là chủ tử thế nào, sẽ có nô tài thấy ấy." Tân khách ất đáp lời.
Dư quang khóe mắt Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Vô Thường một chút, thấy trên mặt hắn không có vẻ gì khác thường, cũng không để ý đến việc mình sợ vợ, vì vậy rất tán thưởng gật đầu một cái. Nhưng cũng không lâu lắm…
“Ngươi xem bộ dạng nhiếp chính vương điện hạ, chỗ nào giống sợ vợ chứ? Ngược lại nhìn nhiếp chính vương phi thành thật như vậy, sợ răng nhiếp chính vương điện hạ nói mình sợ vợ chỉ là đùa một chút với chúng ta thôi!" Tân khách bính.
Vì vậy Vũ Văn Tiểu Tam tinh mắt nhìn thấy khóe miệng Hiên Viên Vô Thương không tự chủ mà có chút nhếch lên, nam nhan quả nhiên là muốn thể diện!
Tiếp, lại có người nói: “Tất nhiên! Nhiếp chính vương điện hạ của chúng ta oai hùng bất phàm, nhìn vương phi lại nhu nhược như vậy, vừa thấy đã biết là một bộ dáng cần được thương yêu bảo vệ rồi, nhiếp chính vương điện hạ làm sao sẽ sợ nàng đây!"
Vì vậy, khóe miệng mỗ nam nâng càng cao rồi! Hoàn toàn không ý thức được bên cạnh mình, người được gọi là “bộ dáng nhu nhược, vừa nhìn đã biết cần được bảo vệ", sắc mặt đã đen đến giống như khay mực trên bàn rồi!
“Hiên Viên Vô Thương, hình như chàng rất vui vẻ?" Giọng nói uy hiếp của mỗ nữ vang lên, trong lúc nhất thời cả đại sảnh yên tĩnh trở lại.
Lần này cuối cùng mỗ nam mới cảm thấy biểu hiện của mình hình như quá vui vẻ rồi! sợ sệt quay đầu, nhìn khuôn mặt đen như mực của nàng, nịnh hót mở miệng: “Cái đó, Tam nhi, ta…"
Nhìn sắc mặt nịnh nọt của nhiếp chính vương điện hạ phong hoa tuyệt đại của bọn họ, người ở chỗ này suýt nữa cùng nhau ngã quỵ!
“Chàng? Chàng giỏi lắm, mà cũng không sao đâu, chỉ là tối nay chàng đi thưphòng ngủ đi, thời tiết càng nóng, bổn vương phi càng không có thói quen ngủ chung với người khác!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến dịu dàng, còn tưởng thật là một bộ dáng hiền thê lương mẫu.
Nhưng khóe miệng mọi người không hẹn mà cùng giật giật.bây giờ đã là mùa đông rồi, thời tiết càng phát nóng ư? Bọn họ nghe lầm sao?Chắc là nghe lầm rồi?
Chỉ thấy trong nháy mắt, đôi mắt tà mị đào hoa của nhiếp chính vương bọn họ dính vào chút lệ quang, đang muốn nói gì, vương phi đã đứng dậy đi thẳng! Nam tử tuyệt sắc mặc bạch y giống như theo đuôi đi phía sau nàng, từ xa truyền đến một giọng nói vô cùng phong phú…
“Nương tử, vi phu thật biết sai rồi!"
“Nương tử, nếu không nàng nhéo lỗ tai người ta đo? Nhéo xong liền bớt giận!"
“Nương tử, nếu không vi phu đi quỳ ván giặt đồ, quỳ hai canh giờ có được hay không?"
“Nương tử…"
Trên ót mọi người rơi xuống một giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu! mới vừa rồi còn khen ngợi nhiếp chính vương điện hạ oai hùng bất phàm như thế nào? Chó má! Cái này hoàn toàn là thủ lĩnh sợ vợ đứng đầu thiên hạ, để người đời sinh ra một loại tín ngưỡng cúng bái!
Vì vậy, mọi người đều biết, tất cả nam nhân ở phủ nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc đều sợ vợ! Mà Hiên Viên Vô Thương – vị vương gia nổi danh thị huyết nhất thiên hạ, lại càng là người sợ vợ điển hình tiêu biểu!
Cái từ “cọp mẹ" này xuất hiện từ ba người Vũ Văn Tiểu Tam, Tiểu Nguyệt, Dạ Mạc Oanh. Trong lúc nhất thời, các cô gái trong then hạ từ đại giang nam bắc rối rít noi theo, các nam nhân khổ không thể tả!
Dĩ nhiên, cô gái trong thiên hạ càng có xu hướng theo đuổi vào nhiếp chính vương phủ. Còn không phải vậy sao, một đại thẩm trên đường phố này liền bắt đầu nói chuyện: “Lập gia đình? Đương nhiên là muốn gả vào phủ nhiếp chính vương! Dạo này, tìm nam nhân tốt cũng không dễ dàng, ngươi nhìn các nam nhân trong phủ nhiếp chính vương người ta đi, đó là một cuộc so tài sợ vợ đó! Nhiếp chính vương phi của chúng ta đã từng nói, sợ vợ đó không phải sợ, đó là yêu! Cho nên, phải lập gia đình, liền đến phủ nhiếp chính vương, dù gả cho gã sai vặt ở chuồng ngựa cũng tốt! nửa đời sau đều được người ta nâng niu trong lòng bàn tay để thương yêu đó!"
“Ngươi đây không phải là nói nhảm ư?Đạo lý dễ hiểu như vậy, còn có ai không biết?nhưng một nhà nhiếp chính vương đã ẩn cư rồi, ẩn cư tới chỗ nào chúng ta cũng không biết, làm thế nào có thể gả vào đó đây! Aizzz…" Nói lời này là một thiếu nữ nông gia mười sáu tuổi.
Một hạ nhân chỉ làm việc vặt ở phủ nhiếp chính vương cũng bị các cô nương trong thiên hạ giống như phát điên mà cướp giật! nam nhân trong thiên hạ cũng nghĩ nát óc để có thể vào phủ nhiếp chính vương làm một người hầu.
Tác giả :
Mê Loạn Giang Sơn