Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 89: Phúc Họa Vô Lượng (thượng)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phùng Điển Dung hồi tỉnh, liền thấy Phùng Hậu ngồi cạnh, hắn gục đầu ngủ bên giường, tay vẫn nắm lấy tay nàng. Đây chính là tình thân, huynh muội ruột thịt, nước mắt Phùng Điển Dung rơi xuống, ướt bàn tay Phùng Hậu.
Có lẽ vì thế, Phùng Hậu giật mình:
- Muội tỉnh rồi sao? Đừng khóc? Huynh làm chủ cho muội!
Phùng Điển Dung nghe vậy càng nức nở, ôm lấy Phùng Hậu, nàng bị cưỡng bức, thân thể nhơ bẩn. Phùng Điển Dung sợ hãi, giọng nói nàng khàn đục:
- Có phải muội sẽ chết không? Phải vậy không? Muội không muốn ba thước bạch lăng! Muội không muốn!
Phùng Hậu đau lòng, khi hắn phát hiện ra, nàng đang nằm trên nền phòng củi dơ bẩn, áo xống đều bị xé, người toàn vết thâm tím, máu vương đầy y phục. Muội muội hắn từ nhỏ luôn được hắn nuông chiều, thân kiều thịt quý, nay chịu nhục như vậy, thật ngoài sức của nàng.
- Yên tâm, tổ mẫu đã chặn mồm miệng đám hạ nhân, sẽ không ai biết, phụ mẫu cũng không đành thế! Đừng sợ!
Phùng Điển Dung thấy nhói đau ở bụng, buông ca ca ra, nàng sờ sờ bụng dưới, liền cắn môi, ký ức hốt hoảng tràn về. Đêm qua, sau khi cưỡng gian nàng, Hàn Bình đã lấy ấn ký nung đỏ in lên làn da phẳng phiu gần nơi tư mật một chữ "Bình", nỗi ê chề đau đớn này đã khiến nàng ngất đi!
Phùng Hậu quay mặt hướng khác, hắn im lặng, hắn là người phát hiện ra nàng đầu tiên, cũng chính hắn mặc lại y phục giúp nàng, vì vậy, trên người nàng, chỗ nào hắn cũng thấy qua, kể cả ấn ký ấy.
- Không sao! Dù muội có như thế nào, vẫn là muội muội xinh đẹp của ca ca! Một vết sẹo nho nhỏ liền không quan trọng!
Ngoài cửa lanh canh tiếng rèm, Nhị phu nhân đi vào, Phùng Hậu để mẫu nữ nói chuyện riêng tư, đành lui ra.
Nhị phu nhân nhìn hắn:
- Là Hàn Bình làm! Hắn không chối cũng không thừa nhận, nhưng chữ Bình đó rõ ràng đã tố cáo!
Phùng Hậu lầm lầm nắm lấy chuôi kiếm, Phùng Điển Dung vội vã ôm lấy tay hắn:
- Ca ca, muội cũng đã lỡ rồi, huynh còn chưa nhậm chức, đừng nóng vội!
Nhị phu nhân gật đầu:
- Con giờ là niềm hi vọng duy nhất của chúng ta, con ngàn lần phải bình tĩnh! Hắn sẽ phải cưới muội muội con!
Phùng Hậu cười gằn, lãnh khốc:
- Cưới Dung nhi? Hắn không có tư cách!
Bên kia Đại phòng, Hàn thị cùng một phòng uống trà cắn hạt dưa. Vì danh dự cũng như tính mạng một tiểu thư khuê các, Mẫn thị chắc chắn sẽ không báo quan, thế nên Phùng Điển Dung muốn bảo toàn chỉ có thể gả vào Hàn gia.
Hàn thị vui vẻ:
- Thật thoải mái!
Hàn Bình vô cảm, Phùng Điển Dung đã không còn là hoàng hoa khuê nữ trước khi gặp hắn, lại hết mực chống cự coi hắn như thù địch thì có gì thú vị, trước khi bị đánh tàn phế, hắn chỉ thấy một mình Phùng Gia Hỷ là đủ tư cách, bởi vì nàng ta mỹ lệ, lại là Huyện chúa, nhìn thế nào cũng vừa mắt. Phùng Điển Dung tuy nhan sắc có hơn Phùng Gia Hảo, nhưng cốt cách dáng người đều không bằng Phùng Gia Hỷ, miễn cưỡng cưới nàng ta coi như tạm chấp nhận vậy.
Phùng Gia Hảo phấn khởi, hiện tại không còn vướng bận hôn sự biểu ca, nàng có thể tự do gả đi, liền tính toán:
- Nữ nhi nghe nói vị trí phu nhân bên Thành Vương phủ đã có nhân tuyển!
Hàn thị gật đầu, chuyện này từ lão gia đem về hiển nhiên không sai đi đâu được:
- Một là Tần Dư Hoài, biểu muội của Phan Hiền phi, người còn lại là Giang Hồng Diệp, đường muội Giang Đức phi!
Hàn Bình khẽ cười:
- Cũng chỉ là lôi kéo phe cánh, bên Đức phi rõ ràng Thất Hoàng tử nhút nhát nhu nhược sao có thể lên ngôi, nên Đức phi cố tình đưa người đến phò tá Thành Vương, còn Hiền phi nương nương muốn ngoại tổ tham gia chính trường, nếu Thành Vương tạo dựng thế lực, Tần gia gà chó thăng thiên. Đây là cả hai cùng có lợi, Phan gia vì Phan Hiền phi giúp đỡ Thành Hầu, nhờ đó ngoại tổ của Hiền phi được thơm lây!
Hàn thị bất ngờ nhìn Hàn Bình, so với Phùng Cẩm, rõ ràng Hàn Bình hiểu đại cục hơn nhiều. Thật tiếc là Hàn Bình không được nâng đỡ, bảng vàng còn xếp sau Phùng Cẩm hai bậc.
- Vậy theo biểu ca, muội có cơ hội không?
Hàn Bình không chắc chắn nói:
- Muội còn Đại tỷ đang là Huyện chúa!
Phùng Gia Hảo cắn răng nhìn Hàn thị, đã đến bước này dù quấy đục cả Phùng gia, nàng cũng phải bước chân lên vị trí Trắc phi đó! Nàng mơ mộng phủ đệ dát vàng sơn son, nơi chấp cánh cho mệnh phượng hoàng!
Hàn thị thấy bóng Hạnh Độ ngoài cửa, liền để Hàn Bình và Phùng Gia Hảo ra ngoài. Hạnh Độ tiến vào, giở khay gỗ trên tay ra:
- Phu nhân người xem, đã chuẩn bị xong! Khi nào thì thích hợp?
Hàn thị ngẫm ngẫm:
- Ngay lập tức, tránh hai đứa nó lại bỏ trốn, phải làm sao để Đại thiếu gia nghĩ là một sự trùng hợp, không can hệ đến ta!
Hạnh Độ lui ra, dọc đường đến nhà bếp thì đụng phải Hà ma ma. Hạnh Độ cau mày khó chịu, tuy Hà ma ma là người bên Đại tiểu thư nhưng tính cách lười biếng thích trốn việc, nàng cũng không quá đề phòng:
- Cẩn thận mắt mũi chứ? Lại ăn vụng?
Hà ma ma nhét miếng bánh vào miệng, cười khì khì:
- Hạnh Độ cô cô bỏ qua!
Hạnh Độ hừ lạnh đi thẳng, Hà ma ma cũng vội về viện chủ nhân.
- Tiểu thư, tiểu thư, nô tì thấy rồi!
Gia Hỷ nhận nhúm đồ trong tay Hà ma ma chăm chú phân tích, một mớ rong biển, tuy vậy rong có mùi thơm rất kì lạ, Gia Hỷ cười cười:
- Hải tảo* dùng chung với cam thảo* sẽ gây độc chết người, nấu ăn vài món thêm thắt vào thì giống hệt tai nạn!
Gia Hỷ nhìn Bối Lan, thì thầm mấy câu. Bối Lan gật đầu như đã hiểu, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Gia Hỷ nhàn nhạt ý cười, Hàn thị lần này đúng thật là mua dây buộc mình!
Buổi tối hôm đó, quả nhiên trong phủ có người dùng nhầm hải tảo và cam thảo mà trúng độc. Chỉ là Văn Nhược Nhan vẫn bình yên vô sự, còn Phùng Cẩm thì thân thể tím tái nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Gia Hỷ sau khi thăm Phùng Cẩm về trăng đã lên giữa trời, nàng vươn vai uể oải, sự thực muốn cứu chữa Phùng Cẩm chỉ có thể dùng máu thân nhân cận huyết cùng giới làm thuốc dẫn, hắn không có huynh đệ ruột, buộc phải cần máu của phụ thân, nàng đang muốn chứng minh lời nói của Phùng Điển Dung.
Gia Hỷ đi trên hành lang dài hẹp, liền thấy Phùng Hậu ngồi tựa lưng ở đó, bên cạnh hắn, là bốn năm vò rượu rỗng lăn lóc:
- Tam ca!
Phùng Hậu đã uống đến mức đi không vững, chỉ có thể chống tay loay hoay đứng dậy. Gia Hỷ xua xua, cũng ngồi bệt xuống:
- Huynh cứ ngồi đi!
Phùng Hậu đưa một vò đến, trầm mặc:
- Muội uống không?
Gia Hỷ nhận lấy bầu rượu, tu một hơi rồi ho sặc sụa, vị rượu quá tệ, cay đắng vô cùng. Phùng Hậu thấy nàng bối rối thì bật cười:
- Cẩn thận!
Gia Hỷ ngượng ngùng, hồi lâu mới an ủi:
- Huynh đừng buồn nữa, người ta thường nói trong họa có phúc,...
Nói ra câu này, Gia Hỷ ngừng lại, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân đã thay đổi quá nhiều. Từ khi xuyên qua, tính cách nàng tiêu cực không ít, chỉ biết bo bo giữ mình, hôm qua nàng có thể bàng quang bỏ mặc Phùng Điển Dung bị làm nhục, hôm nay lại khuyên nhủ ca ca nàng ta.
Phùng Hậu lắc đầu:
- Lỗi không phải từ muội ấy, là ta bất tài, phải để muội ấy chịu! Muội ấy đã vì ta mà tổn thương một lần, sao ông trời lại khiến muội ấy gặp thêm kiếp nạn này nữa!
Gia Hỷ mơ hồ không hiểu, có lẽ Điển Dung đã từng cứu mạng Phùng Hậu, hôm nay chứng kiến thêm chuyện này, liền khiến Phùng Hậu mất kiểm soát!
Gia Hỷ lựa lời:
- Tổ mẫu đã trấn áp toàn phủ, một chữ cũng không lọt ra ngoài, chỉ cần tìm ra hung thủ, nếu hắn ta có gia thế trong sạch, Tam muội có thể danh chính ngôn thuận mà gả vào!
Phùng Hậu khinh bỉ:
- Hắn cũng xứng với Dung nhi, Dung nhi tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, chỉ có thể là của ta!
Gia Hỷ mở to mắt, nàng không nghe lầm chứ? Phùng Hậu bị điên chăng, hay uống đến hồ đồ rồi? Có điều bây giờ hắn đã say mèm gục xuống, ngủ quên trời đất. Gia Hỷ thở dài, gọi người đưa hắn quay về viện.
Dọc đường, nàng nhỏ giọng với Bối Lan:
- Em xem, có phải ta đã trở nên ác độc?
Bối Lan vội chối bỏ:
- Tiểu thư, khi đó, người lao vào chưa chắc đã cứu được Tam tiểu thư! Rõ ràng là Tam tiểu thư cùng Nhị phu nhân đều lợi dụng người! Còn nữa...
Gia Hỷ lắc đầu, giọng nói sầu sầu:
- Là do ta không muốn cứu người! Ta hành động hiện giờ có khác gì bọn họ?
Bối Lan im lặng, nàng luôn thấy chủ nhân làm đúng. Bản thân nàng tâm tư đơn thuần, không hiểu nỗi uẩn khúc trong lòng tiểu thư.
Cấm Thành.
Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa cổ tay, công việc này vốn dĩ không phải của hắn, khảo định lại danh sách thị vệ Hoàng cung, rõ ràng đây là chuyện do Hoắc Đại Tướng quân quản. Từ ngày hắn hồi kinh thì thành Tây Định Vương phụ trách, hôm nay Tây Định Vương bận bịu cùng tân nương đại hôn chín ngày ở Ngũ Hoa hồ, làm khổ Hoàn Nhan Viên Hạo hắn xử lý công vụ!
Triệu Tử Đoạn chăm chú mài mực, Vương gia vào cung hiển nhiên phải có công công hầu hạ, hắn hầu hạ chủ nhân đã quen, coi như không ý kiến gì, nhưng mấy hôm nay, một chút tâm trạng hắn cũng chẳng có. Phùng Gia Hỷ sắp gả đến Thành Vương phủ, hắn biết đây là lựa chọn tốt nhất của nàng, nhưng thâm tâm lại có chút hụt hẫng.
Triệu Tử Đoạn buột miệng:
- Chủ nhân, người có thực lòng yêu nàng?
Hoàn Nhan Viên Hạo dừng bút, mắt sáng như ngọc sâu thẳm nhìn lên:
- Tiếc nuối?
Triệu Tử Đoạn lắc đầu:
- Người cũng biết thuộc hạ không thể cho nàng danh phận được mà! Đến cái tên, cũng chẳng phải là tên thật, thuộc hạ có gì để khiến nàng hạnh phúc?
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy, thong thả ra khỏi Thần Binh Đài, đi bộ theo hành lang dài. Đây là tiền triều, ngoài Thái Hòa điện chuyên dùng để tổ chức đăng cơ, sắc phong, đại triều, đại lễ, đại tiệc, thì còn Sử Quán, Cần Chánh Điện, Văn Uyên Các, Thần Binh Đài, Cơ Mật Sứ cùng Hàn Lâm viện. Hắn tự hào ngắm nhìn một phần quyền lực Đại Quốc, tiếp tục đi mãi đến Hậu cung.
Triệu Tử Đoạn thở dài:
- Người đang nghĩ gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi, giọng nói như phát ra từ lồng ngực, chân thực lạ thường:
- Nếu bản Vương nói muốn nàng vào phủ chỉ vì tình yêu, đó chính là dối trá! Bản Vương thực sự thích cảm giác được gặp nàng, ngồi cạnh nàng, nàng có vầng hào quang kì lạ, hút lấy tâm trí người khác, hút lấy suy nghĩ bản Vương! Nhưng đó không phải là tất cả!
Triệu Tử Đoạn khẽ đồng tình, Gia Hỷ đúng thật có một luồng năng lượng mạnh mẽ, một mê lực dễ khiến nam nhân muốn vây quanh, hắn không lý giải được, mê lực này rất giống Tuyên Quý phi, không những khiến Hoàng thượng động tâm, còn khiến nam nhân khác chẳng tiếc thân mình mà bảo vệ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ném một viên đá xuống hồ nước phẳng lặng:
- Bản Vương cùng nàng gặp nhau không đếm đủ hai bàn tay, lấy gì để yêu đương sâu đậm sinh tử không rời? Bản Vương yêu thích nàng, muốn che chở nàng, một phần cũng bởi vì nàng thông tuệ, một phần vì gia thế nàng...
Triệu Tử Đoạn hờ hững cười:
- Vương gia, người nói thiếu rồi! Bởi vì Thịnh Vương yêu thích Huyện chúa, người mới gấp rút như vậy!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt biểu tình, cũng chẳng chối cãi:
- Không gì qua nổi mắt ngươi!
Hoàn Nhan Viên Hạo thuận đường về Diên Hương các - cung điện mới của Tuyên Quý phi. Trong lòng hắn trùng trùng tâm sự, đột ngột hắn sợ, cảm giác đời trước ùa về, mẫu phi hắn khi đó chưa từng ở nơi này. Hắn cũng chưa từng gặp Phùng Gia Hỷ. Liệu lần này, hắn có quyết định sai lầm. Tuyệt Tâm đã chết, rồi ai sẽ là người tiếp theo, Linh Tê có mất mạng? Triệu Tử Đoạn thì sao? Mẫu phi thế nào? Cả nàng nữa!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, lam mâu ngưng trọng:
- Triệu Tử Đoạn, ngươi có biết vì sao bao năm qua bản Vương chưa từng gần gũi một nữ nhân nào!
Triệu Tử Đoạn suy nghĩ:
- Thuộc hạ không đoán được, người là Hoàng tử, từ chối cung nữ dạy chuyện xuân tình có thể chấp nhận được, nhưng đến thông phòng cũng không có thì...
Hoàn Nhan Viên Hạo trầm mặc:
- Bản Vương từ lâu không còn rõ cảm giác yêu một người thế nào, bản Vương có lẽ đã quá chú tâm vào đoạt vị, hoặc thật sự, bản Vương không xứng để yêu!
Hắn tự cười, đến nàng, trong tình cảm hắn còn toan tính, thì liệu hắn có tư cách để nàng yêu!
____________________
Tác giả: Vẫn là tặng 20.000 lượt đọc vì ta đang rất vui, không ngủ được!
Chú thích:
Hải tảo
Cam thảo
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Phùng Điển Dung hồi tỉnh, liền thấy Phùng Hậu ngồi cạnh, hắn gục đầu ngủ bên giường, tay vẫn nắm lấy tay nàng. Đây chính là tình thân, huynh muội ruột thịt, nước mắt Phùng Điển Dung rơi xuống, ướt bàn tay Phùng Hậu.
Có lẽ vì thế, Phùng Hậu giật mình:
- Muội tỉnh rồi sao? Đừng khóc? Huynh làm chủ cho muội!
Phùng Điển Dung nghe vậy càng nức nở, ôm lấy Phùng Hậu, nàng bị cưỡng bức, thân thể nhơ bẩn. Phùng Điển Dung sợ hãi, giọng nói nàng khàn đục:
- Có phải muội sẽ chết không? Phải vậy không? Muội không muốn ba thước bạch lăng! Muội không muốn!
Phùng Hậu đau lòng, khi hắn phát hiện ra, nàng đang nằm trên nền phòng củi dơ bẩn, áo xống đều bị xé, người toàn vết thâm tím, máu vương đầy y phục. Muội muội hắn từ nhỏ luôn được hắn nuông chiều, thân kiều thịt quý, nay chịu nhục như vậy, thật ngoài sức của nàng.
- Yên tâm, tổ mẫu đã chặn mồm miệng đám hạ nhân, sẽ không ai biết, phụ mẫu cũng không đành thế! Đừng sợ!
Phùng Điển Dung thấy nhói đau ở bụng, buông ca ca ra, nàng sờ sờ bụng dưới, liền cắn môi, ký ức hốt hoảng tràn về. Đêm qua, sau khi cưỡng gian nàng, Hàn Bình đã lấy ấn ký nung đỏ in lên làn da phẳng phiu gần nơi tư mật một chữ "Bình", nỗi ê chề đau đớn này đã khiến nàng ngất đi!
Phùng Hậu quay mặt hướng khác, hắn im lặng, hắn là người phát hiện ra nàng đầu tiên, cũng chính hắn mặc lại y phục giúp nàng, vì vậy, trên người nàng, chỗ nào hắn cũng thấy qua, kể cả ấn ký ấy.
- Không sao! Dù muội có như thế nào, vẫn là muội muội xinh đẹp của ca ca! Một vết sẹo nho nhỏ liền không quan trọng!
Ngoài cửa lanh canh tiếng rèm, Nhị phu nhân đi vào, Phùng Hậu để mẫu nữ nói chuyện riêng tư, đành lui ra.
Nhị phu nhân nhìn hắn:
- Là Hàn Bình làm! Hắn không chối cũng không thừa nhận, nhưng chữ Bình đó rõ ràng đã tố cáo!
Phùng Hậu lầm lầm nắm lấy chuôi kiếm, Phùng Điển Dung vội vã ôm lấy tay hắn:
- Ca ca, muội cũng đã lỡ rồi, huynh còn chưa nhậm chức, đừng nóng vội!
Nhị phu nhân gật đầu:
- Con giờ là niềm hi vọng duy nhất của chúng ta, con ngàn lần phải bình tĩnh! Hắn sẽ phải cưới muội muội con!
Phùng Hậu cười gằn, lãnh khốc:
- Cưới Dung nhi? Hắn không có tư cách!
Bên kia Đại phòng, Hàn thị cùng một phòng uống trà cắn hạt dưa. Vì danh dự cũng như tính mạng một tiểu thư khuê các, Mẫn thị chắc chắn sẽ không báo quan, thế nên Phùng Điển Dung muốn bảo toàn chỉ có thể gả vào Hàn gia.
Hàn thị vui vẻ:
- Thật thoải mái!
Hàn Bình vô cảm, Phùng Điển Dung đã không còn là hoàng hoa khuê nữ trước khi gặp hắn, lại hết mực chống cự coi hắn như thù địch thì có gì thú vị, trước khi bị đánh tàn phế, hắn chỉ thấy một mình Phùng Gia Hỷ là đủ tư cách, bởi vì nàng ta mỹ lệ, lại là Huyện chúa, nhìn thế nào cũng vừa mắt. Phùng Điển Dung tuy nhan sắc có hơn Phùng Gia Hảo, nhưng cốt cách dáng người đều không bằng Phùng Gia Hỷ, miễn cưỡng cưới nàng ta coi như tạm chấp nhận vậy.
Phùng Gia Hảo phấn khởi, hiện tại không còn vướng bận hôn sự biểu ca, nàng có thể tự do gả đi, liền tính toán:
- Nữ nhi nghe nói vị trí phu nhân bên Thành Vương phủ đã có nhân tuyển!
Hàn thị gật đầu, chuyện này từ lão gia đem về hiển nhiên không sai đi đâu được:
- Một là Tần Dư Hoài, biểu muội của Phan Hiền phi, người còn lại là Giang Hồng Diệp, đường muội Giang Đức phi!
Hàn Bình khẽ cười:
- Cũng chỉ là lôi kéo phe cánh, bên Đức phi rõ ràng Thất Hoàng tử nhút nhát nhu nhược sao có thể lên ngôi, nên Đức phi cố tình đưa người đến phò tá Thành Vương, còn Hiền phi nương nương muốn ngoại tổ tham gia chính trường, nếu Thành Vương tạo dựng thế lực, Tần gia gà chó thăng thiên. Đây là cả hai cùng có lợi, Phan gia vì Phan Hiền phi giúp đỡ Thành Hầu, nhờ đó ngoại tổ của Hiền phi được thơm lây!
Hàn thị bất ngờ nhìn Hàn Bình, so với Phùng Cẩm, rõ ràng Hàn Bình hiểu đại cục hơn nhiều. Thật tiếc là Hàn Bình không được nâng đỡ, bảng vàng còn xếp sau Phùng Cẩm hai bậc.
- Vậy theo biểu ca, muội có cơ hội không?
Hàn Bình không chắc chắn nói:
- Muội còn Đại tỷ đang là Huyện chúa!
Phùng Gia Hảo cắn răng nhìn Hàn thị, đã đến bước này dù quấy đục cả Phùng gia, nàng cũng phải bước chân lên vị trí Trắc phi đó! Nàng mơ mộng phủ đệ dát vàng sơn son, nơi chấp cánh cho mệnh phượng hoàng!
Hàn thị thấy bóng Hạnh Độ ngoài cửa, liền để Hàn Bình và Phùng Gia Hảo ra ngoài. Hạnh Độ tiến vào, giở khay gỗ trên tay ra:
- Phu nhân người xem, đã chuẩn bị xong! Khi nào thì thích hợp?
Hàn thị ngẫm ngẫm:
- Ngay lập tức, tránh hai đứa nó lại bỏ trốn, phải làm sao để Đại thiếu gia nghĩ là một sự trùng hợp, không can hệ đến ta!
Hạnh Độ lui ra, dọc đường đến nhà bếp thì đụng phải Hà ma ma. Hạnh Độ cau mày khó chịu, tuy Hà ma ma là người bên Đại tiểu thư nhưng tính cách lười biếng thích trốn việc, nàng cũng không quá đề phòng:
- Cẩn thận mắt mũi chứ? Lại ăn vụng?
Hà ma ma nhét miếng bánh vào miệng, cười khì khì:
- Hạnh Độ cô cô bỏ qua!
Hạnh Độ hừ lạnh đi thẳng, Hà ma ma cũng vội về viện chủ nhân.
- Tiểu thư, tiểu thư, nô tì thấy rồi!
Gia Hỷ nhận nhúm đồ trong tay Hà ma ma chăm chú phân tích, một mớ rong biển, tuy vậy rong có mùi thơm rất kì lạ, Gia Hỷ cười cười:
- Hải tảo* dùng chung với cam thảo* sẽ gây độc chết người, nấu ăn vài món thêm thắt vào thì giống hệt tai nạn!
Gia Hỷ nhìn Bối Lan, thì thầm mấy câu. Bối Lan gật đầu như đã hiểu, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Gia Hỷ nhàn nhạt ý cười, Hàn thị lần này đúng thật là mua dây buộc mình!
Buổi tối hôm đó, quả nhiên trong phủ có người dùng nhầm hải tảo và cam thảo mà trúng độc. Chỉ là Văn Nhược Nhan vẫn bình yên vô sự, còn Phùng Cẩm thì thân thể tím tái nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Gia Hỷ sau khi thăm Phùng Cẩm về trăng đã lên giữa trời, nàng vươn vai uể oải, sự thực muốn cứu chữa Phùng Cẩm chỉ có thể dùng máu thân nhân cận huyết cùng giới làm thuốc dẫn, hắn không có huynh đệ ruột, buộc phải cần máu của phụ thân, nàng đang muốn chứng minh lời nói của Phùng Điển Dung.
Gia Hỷ đi trên hành lang dài hẹp, liền thấy Phùng Hậu ngồi tựa lưng ở đó, bên cạnh hắn, là bốn năm vò rượu rỗng lăn lóc:
- Tam ca!
Phùng Hậu đã uống đến mức đi không vững, chỉ có thể chống tay loay hoay đứng dậy. Gia Hỷ xua xua, cũng ngồi bệt xuống:
- Huynh cứ ngồi đi!
Phùng Hậu đưa một vò đến, trầm mặc:
- Muội uống không?
Gia Hỷ nhận lấy bầu rượu, tu một hơi rồi ho sặc sụa, vị rượu quá tệ, cay đắng vô cùng. Phùng Hậu thấy nàng bối rối thì bật cười:
- Cẩn thận!
Gia Hỷ ngượng ngùng, hồi lâu mới an ủi:
- Huynh đừng buồn nữa, người ta thường nói trong họa có phúc,...
Nói ra câu này, Gia Hỷ ngừng lại, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân đã thay đổi quá nhiều. Từ khi xuyên qua, tính cách nàng tiêu cực không ít, chỉ biết bo bo giữ mình, hôm qua nàng có thể bàng quang bỏ mặc Phùng Điển Dung bị làm nhục, hôm nay lại khuyên nhủ ca ca nàng ta.
Phùng Hậu lắc đầu:
- Lỗi không phải từ muội ấy, là ta bất tài, phải để muội ấy chịu! Muội ấy đã vì ta mà tổn thương một lần, sao ông trời lại khiến muội ấy gặp thêm kiếp nạn này nữa!
Gia Hỷ mơ hồ không hiểu, có lẽ Điển Dung đã từng cứu mạng Phùng Hậu, hôm nay chứng kiến thêm chuyện này, liền khiến Phùng Hậu mất kiểm soát!
Gia Hỷ lựa lời:
- Tổ mẫu đã trấn áp toàn phủ, một chữ cũng không lọt ra ngoài, chỉ cần tìm ra hung thủ, nếu hắn ta có gia thế trong sạch, Tam muội có thể danh chính ngôn thuận mà gả vào!
Phùng Hậu khinh bỉ:
- Hắn cũng xứng với Dung nhi, Dung nhi tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, chỉ có thể là của ta!
Gia Hỷ mở to mắt, nàng không nghe lầm chứ? Phùng Hậu bị điên chăng, hay uống đến hồ đồ rồi? Có điều bây giờ hắn đã say mèm gục xuống, ngủ quên trời đất. Gia Hỷ thở dài, gọi người đưa hắn quay về viện.
Dọc đường, nàng nhỏ giọng với Bối Lan:
- Em xem, có phải ta đã trở nên ác độc?
Bối Lan vội chối bỏ:
- Tiểu thư, khi đó, người lao vào chưa chắc đã cứu được Tam tiểu thư! Rõ ràng là Tam tiểu thư cùng Nhị phu nhân đều lợi dụng người! Còn nữa...
Gia Hỷ lắc đầu, giọng nói sầu sầu:
- Là do ta không muốn cứu người! Ta hành động hiện giờ có khác gì bọn họ?
Bối Lan im lặng, nàng luôn thấy chủ nhân làm đúng. Bản thân nàng tâm tư đơn thuần, không hiểu nỗi uẩn khúc trong lòng tiểu thư.
Cấm Thành.
Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa cổ tay, công việc này vốn dĩ không phải của hắn, khảo định lại danh sách thị vệ Hoàng cung, rõ ràng đây là chuyện do Hoắc Đại Tướng quân quản. Từ ngày hắn hồi kinh thì thành Tây Định Vương phụ trách, hôm nay Tây Định Vương bận bịu cùng tân nương đại hôn chín ngày ở Ngũ Hoa hồ, làm khổ Hoàn Nhan Viên Hạo hắn xử lý công vụ!
Triệu Tử Đoạn chăm chú mài mực, Vương gia vào cung hiển nhiên phải có công công hầu hạ, hắn hầu hạ chủ nhân đã quen, coi như không ý kiến gì, nhưng mấy hôm nay, một chút tâm trạng hắn cũng chẳng có. Phùng Gia Hỷ sắp gả đến Thành Vương phủ, hắn biết đây là lựa chọn tốt nhất của nàng, nhưng thâm tâm lại có chút hụt hẫng.
Triệu Tử Đoạn buột miệng:
- Chủ nhân, người có thực lòng yêu nàng?
Hoàn Nhan Viên Hạo dừng bút, mắt sáng như ngọc sâu thẳm nhìn lên:
- Tiếc nuối?
Triệu Tử Đoạn lắc đầu:
- Người cũng biết thuộc hạ không thể cho nàng danh phận được mà! Đến cái tên, cũng chẳng phải là tên thật, thuộc hạ có gì để khiến nàng hạnh phúc?
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy, thong thả ra khỏi Thần Binh Đài, đi bộ theo hành lang dài. Đây là tiền triều, ngoài Thái Hòa điện chuyên dùng để tổ chức đăng cơ, sắc phong, đại triều, đại lễ, đại tiệc, thì còn Sử Quán, Cần Chánh Điện, Văn Uyên Các, Thần Binh Đài, Cơ Mật Sứ cùng Hàn Lâm viện. Hắn tự hào ngắm nhìn một phần quyền lực Đại Quốc, tiếp tục đi mãi đến Hậu cung.
Triệu Tử Đoạn thở dài:
- Người đang nghĩ gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi, giọng nói như phát ra từ lồng ngực, chân thực lạ thường:
- Nếu bản Vương nói muốn nàng vào phủ chỉ vì tình yêu, đó chính là dối trá! Bản Vương thực sự thích cảm giác được gặp nàng, ngồi cạnh nàng, nàng có vầng hào quang kì lạ, hút lấy tâm trí người khác, hút lấy suy nghĩ bản Vương! Nhưng đó không phải là tất cả!
Triệu Tử Đoạn khẽ đồng tình, Gia Hỷ đúng thật có một luồng năng lượng mạnh mẽ, một mê lực dễ khiến nam nhân muốn vây quanh, hắn không lý giải được, mê lực này rất giống Tuyên Quý phi, không những khiến Hoàng thượng động tâm, còn khiến nam nhân khác chẳng tiếc thân mình mà bảo vệ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ném một viên đá xuống hồ nước phẳng lặng:
- Bản Vương cùng nàng gặp nhau không đếm đủ hai bàn tay, lấy gì để yêu đương sâu đậm sinh tử không rời? Bản Vương yêu thích nàng, muốn che chở nàng, một phần cũng bởi vì nàng thông tuệ, một phần vì gia thế nàng...
Triệu Tử Đoạn hờ hững cười:
- Vương gia, người nói thiếu rồi! Bởi vì Thịnh Vương yêu thích Huyện chúa, người mới gấp rút như vậy!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt biểu tình, cũng chẳng chối cãi:
- Không gì qua nổi mắt ngươi!
Hoàn Nhan Viên Hạo thuận đường về Diên Hương các - cung điện mới của Tuyên Quý phi. Trong lòng hắn trùng trùng tâm sự, đột ngột hắn sợ, cảm giác đời trước ùa về, mẫu phi hắn khi đó chưa từng ở nơi này. Hắn cũng chưa từng gặp Phùng Gia Hỷ. Liệu lần này, hắn có quyết định sai lầm. Tuyệt Tâm đã chết, rồi ai sẽ là người tiếp theo, Linh Tê có mất mạng? Triệu Tử Đoạn thì sao? Mẫu phi thế nào? Cả nàng nữa!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, lam mâu ngưng trọng:
- Triệu Tử Đoạn, ngươi có biết vì sao bao năm qua bản Vương chưa từng gần gũi một nữ nhân nào!
Triệu Tử Đoạn suy nghĩ:
- Thuộc hạ không đoán được, người là Hoàng tử, từ chối cung nữ dạy chuyện xuân tình có thể chấp nhận được, nhưng đến thông phòng cũng không có thì...
Hoàn Nhan Viên Hạo trầm mặc:
- Bản Vương từ lâu không còn rõ cảm giác yêu một người thế nào, bản Vương có lẽ đã quá chú tâm vào đoạt vị, hoặc thật sự, bản Vương không xứng để yêu!
Hắn tự cười, đến nàng, trong tình cảm hắn còn toan tính, thì liệu hắn có tư cách để nàng yêu!
____________________
Tác giả: Vẫn là tặng 20.000 lượt đọc vì ta đang rất vui, không ngủ được!
Chú thích:
Hải tảo
Cam thảo
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Tác giả :
Hồ Miêu