Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 78: Một Đoạn Tơ Vương (trung)
Thịnh Vương nghe giọng điệu ý tứ mỉa mai của Thành Vương thì cả cười, tuy vậy đôi mắt vẫn có lửa giận:
- Ngũ Hoàng đệ, đệ hành động thế này, bản Vương còn nghĩ Thục Trinh Huyện chúa là Vương phi của Thành Vương phủ!
Hoàn Nhan Viên Hạo nâng mắt:
- Vốn dĩ là bằng hữu, cũng nên có chút giúp đỡ, Hoàng huynh, thấy người gặp nạn không nên thừa nước đục thả câu!
Thịnh Vương lạnh lùng đứng dậy, tay đã nắm thành quyền, ngữ điệu không hề nể nang:
- Bản Vương đã từng nói một lần, hôm nay nhắc lại lần nữa, nàng - là - của - bản - Vương!
Hoàn Nhan Viên Hạo thanh âm lãnh đạm:
- Để xem nàng có muốn hay không đã!
Triệu Tử Đoạn xuất hiện thần bí, gỡ rối cục diện:
- Chủ nhân, xe ngựa đang bên cổng Tây! Đại yến cũng đã tàn!
Hoàn Nhan Viên Hạo xốc lấy Gia Hỷ lên tay, nhàn nhạt biểu hiện:
- Nhị Hoàng huynh, thất lễ!
Thịnh Vương nhìn theo bóng Hoàn Nhan Viên Hạo ôm lấy mỹ nhân rời đi, tay bất giác nắm chặt. Thành Vương có thể cảm tính hành động, nhưng hắn thì không, đây là cấm địa Hoàng cung, hắn ngàn lần không nên nóng vội.
Triệu Tử Đoạn tự mình đánh xe ngựa, Gia Hỷ mềm mại rũ người nằm bên trong, hơi thở nàng vẫn nóng bỏng, toàn thân ửng hồng rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi cạnh, tay rót tách trà, chỉ là, bàn tay hắn đột ngột run lên, hốc mắt như muốn tỏa nhiệt, cả người dần lan tràn cảm giác thèm khát. Là mị dược. Hoàn Nhan Viên Hạo tuần tự nhớ lại, liền phát hiện sai lầm chết người. Ly rượu hắn rót ra từ bình ngọc của nàng vốn dùng để kiểm tra, chỉ là sau đó không cẩn thận vẫn đặt trên bàn, có thể lúc mời rượu giải nguy, hắn đã nhầm lẫn mà uống phải.
Hoàn Nhan Viên Hạo biết hạ thân đã phản ứng, bên cạnh hắn, Gia Hỷ cắn môi khe khẽ một tiếng rên nhẹ. Lòng Hoàn Nhan Viên Hạo như có mèo cào, khó chịu đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng trấn tỉnh.
Gia Hỷ mơ mơ màng màng, mị dược khiến cơ thể nàng dâng lên thèm muốn kì lạ, nàng như rắn nước trơn mềm trượt vào lòng nam tử ngồi cạnh, môi mọng "ưm" một tiếng ngọt ngào.
Hoàn Nhan Viên Hạo đưa tay lên bầu má nàng nóng hực hừng, tách trà trên bàn gỗ nhỏ chưa kịp uống bị đường đi xốc nảy mà rơi xuống. Hoàn Nhan Viên Hạo bừng tỉnh, hắn dốc cạn bình trà lạnh vào miệng, cố áp chế luồng khí nóng, nhưng giọt trà cuối cùng vừa trôi qua cổ họng, cảm giác khát khao lại lần nữa bùng lên.
Hoàn Nhan Viên Hạo mở cửa xe, lời nói kèm chút bất lực:
- Dừng xe lại!
Triệu Tử Đoạn kéo cương ngựa, vừa chạm vào bàn tay bỏng rát của chủ nhân liền hoảng hốt:
- Vương gia, người sao vậy? Trúng độc? Thuộc hạ đổi hướng đến Vương phủ truyền Hồng Thất tiên sinh!
Hoàn Nhan Viên Hạo khó nhọc lắc đầu:
- Tạm thời đưa Huyện chúa quay về, đừng để ai phát hiện, cứ nói nàng vô ý uống say!
Triệu Tử Đoạn nhìn hai bên đường vắng vẻ tối đen, lo lắng:
- Vương gia, người ở đây không tiện!
Hoàn Nhan Viên Hạo xua tay:
- Bản Vương với nàng cùng một chỗ mới là không tiện!
Hoàn Nhan Viên Hạo bước xuống, hơi lạnh ban đêm từ lòng sông phả vào mặt khiến hắn có chút thanh tỉnh. Triệu Tử Đoạn thúc ngựa biến mất trong màn đêm.
Cấm Thành.
Yến tiệc đã tan từ lâu, nhưng Thịnh Vương vẫn cô độc trên hành lang, tay ôm bầu rượu đục. Huỳnh Kiện công công lo lắng:
- Người uống ít thôi!
Thịnh Vương thở ra hơi rượu, mắt đã có chút phiếm hồng:
- Hôm nay phụ hoàng nghỉ ở đâu?
- Dạ, Dưỡng Tâm điện!
Thịnh Vương lười nhác đứng dậy, thân mình hơi lảo đảo:
- Đến Diên Hi cung!
Theo quy tắc Hoàng gia, Hoàng tử từ năm ba tuổi đều được ban cung riêng, một số trường hợp ngoại lệ như chính Thịnh Vương, hắn được phụ hoàng yêu thương hơn người, nên mẫu phi ôm nuôi đến tận mười tuổi. Còn lại các loại Thân Vương, nam quyến hoàng thân nhập cung đều không được ở lại ban đêm, ngoại trừ khi có chỉ dụ Hoàng thượng. Tuy vậy Thịnh Vương với chuyện này không quá quan trọng, hắn thường xuyên nghỉ lại Diên Hi cung hoặc An Khả cung - nơi ở lúc còn là một Hoàng tử. Hoàng thượng cũng chưa từng trách phạt bao giờ.
Thịnh Vương sặc mùi rượu vào thiên điện, Vạn Quý phi cau mày, hiếm khi hắn lại không kiềm chế tửu lượng như thế này, liền nhanh chóng sai sử cung nữ chuẩn bị nước ấm hầu hạ.
Thịnh Vương ngâm người trong bồn gỗ thông, thân thể có thoải mái hơn đôi chút, nhưng men say vẫn khiến hắn dâng lên dục vọng. Hắn chưa bao giờ tự ép buộc bản thân, liền như lệ thường kéo cung nữ đứng cạnh hầu hạ vào trong bồn tắm.
Đôi môi nam nhân nóng rực tham lam nuốt lấy phần xương quai xanh kiều diễm, bàn tay thô lỗ xé toạc y phục. Cung nữ kia hốt hoảng đẩy hắn ra, ánh mắt van xin bất lực:
- Vương gia, tha cho nô tì!
Thịnh Vương nhàn nhạt cười, đoạn thời gian này hình như ai cũng muốn chống đối lại hắn. Bàn tay vẫn không ngừng lại, hắn đặt cung nữ lạ mặt dưới thân, đôi mắt đã nổi lên vằn đỏ:
- Bản Vương không xứng để ngươi hầu hạ? Hay ngươi muốn trèo lên người phụ hoàng?
Nàng ta hai tay che bầu ngực, nước mắt đã rơi xuống, tóc tai tán loạn, giọng điệu thập phần run rẩy:
- Điện hạ, nô tì không có, thật không có! Nô tì không muốn mạo phạm người! Chỉ là nô tì đã có ý trung nhân, người tha cho nô tì!
Thịnh Vương buông tay nàng ta ra:
- Bản Vương còn chưa đến mức muốn thõa mãn phải ép uổng nữ tử!
Cung nữ kia như được giải thoát, thở phào, vội vàng chỉnh lại áo xống, dâng khăn mềm trung y lên.
Huỳnh Kiện công công đứng ngoài bình phong, nghe rõ động tĩnh liền nhỏ giọng:
- Vương gia, có cần nô tài chuẩn bị một mỹ nhân khác?
Thịnh Vương nhàn nhạt lắc đầu, tóc ướt thả lỏng, bước ra ngoài:
- Đi dạo, có lẽ sẽ thanh tỉnh hơn!
Vạn Quý phi nhìn nhi tử đơn bạc ra ngoài giữa đêm lạnh, có chút đau lòng, bước vào phòng tắm, thấy cung nữ chưa kịp lau dọn, mắt đỏ như vừa khóc liền sinh chán ghét:
- Diên Hi cung làm sao lại có loại hạ nhân thanh cao như ngươi? Bản cung thật nuôi không nổi!
Hổ Phách biết ý, vội cho người lôi cung nữ kia ra. Liền nghe giọng chủ nhân nhàn nhạt:
- Chê hài tử bản cung không đủ tư cách để ngươi hầu hạ? Ban cho ngựa đực giày xéo, xem ngươi còn trung trinh tiết hạnh với ai!
Hổ Phách cả kinh, lẩm bẩm một tiếng:
- Nương nương!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Vạn Quý phi híp lại, lộ rõ tia lãnh khốc, Hổ Phách cũng đành phải ngậm miệng im lặng thi hành.
Ai cũng biết ngựa đực có phần hạ bộ to lớn đến mức nào, đắc tội với Vạn Quý phi, đúng là không thể sống. Hổ Phách thương hại liếc nhìn cung nữ đã sợ hãi đến ngất đi kia, thầm tiếc cho một nhan sắc khả ái.
Thịnh Vương dạo một vòng, lại đứng trước Khôn Ninh cung lúc này đã tắt ánh đèn. Hắn chợt nhớ đến Hiên Hậu, chẳng phải nàng ta luôn cùng hắn liếc mắt đưa tình hay sao. Thịnh Vương phất tay áo, hạ lệnh Huỳnh Kiện công công quay về.
Một người tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân như Huỳnh Kiện công công làm sao không rõ Thịnh Vương chuẩn bị gây ra chuyện gì, liền trung thành mở miệng khuyên can:
- Vương gia, lão nô có thể gọi bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc đến hầu người cũng được! Xin Vương gia suy nghĩ lại!
Thịnh Vương nhếch môi cười, cợt nhã:
- Ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ làm gì bản Vương? Lấy mạng? Đi đày? Xóa bỏ quốc tính?
Huỳnh Kiện công công lắc đầu, giữa Hiên Hậu và Thịnh Vương nếu có chuyện dan díu thì mười phần Vĩnh Nguyên Đế sẽ chọn Thịnh Vương mà bức tử Hiên Hậu. Đừng nói một nữ nhân như Hiên Hậu, thậm chí là chân chính hoàng tự máu huyết từ Hoàng thượng sinh ra đi chăng nữa, nếu buộc phải hi sinh một, thì người bị hi sinh đến cuối cùng chắc chắn không phải Thịnh Vương.
Huỳnh Kiện công công thở dài, lầm lũi quay về
- Vương gia...cẩn trọng.
Thịnh Vương tựa tiếu phi tiếu, chuếch choáng say qua cửa sổ tiến vào tẩm phòng Hiên Hậu.
Trong bóng đêm mờ mịt, Hiên Hậu cảm thấy một thân nam tử nhiệt độ khác thường ôm lấy nàng, hơi rượu trộn với Long Diên hương thoang thoảng quen thuộc. Nàng ta giật mình mở mắt, nam tử với đường nét tuấn mĩ kiêu bạc, mi mục như họa, tóc mực đen mềm trên thân nàng không ai khác chính là Thịnh Vương.
Hiên Hậu nghe tim đập thình thịch, bàn tay Thịnh Vương che lấy khuôn miệng nàng, thì thầm bên tai:
- Mẫu hậu! Ta đến vấn an nàng!
Hiên Hậu bình ổn hơi thở, nặng nề hạ lệnh đuổi hết cung nhân. Ánh mắt Thịnh Vương ngày càng thâm thúy, làn môi nồng hương rượu vấn vít từng tấc da thịt, cuối cùng ba bước thoát sạch y phục cả hai tiến vào hoan lạc.
Thời gian chậm chạp trôi, tiếng trống canh đổ dồn, đã canh năm. Từ khi hắn bước vào đây vừa qua canh ba một chút. Hiên Hậu xoa xoa thắt lưng ê ẩm, hạ thân đau buốt. Ép buộc nàng hơn một canh giờ, hắn còn có phải là người không.
Thịnh Vương lúc này đã tỉnh rượu, thuận tiện một tay vấn tóc lên, Hiên. Hậu ngượng ngùng ôm chăn không đứng dậy, trong ánh trăng mờ mờ, giọng hắn trầm trầm:
- Tư vị không tệ, nhưng xem ra nàng không được phụ hoàng sủng!
Hiên Hậu không mở lời, Thịnh Vương nói không sai, trừ chín ngày đại hôn, nàng thừa ân ba đêm, còn lại đến giờ, Vĩnh Nguyên Đế vẫn chưa nghỉ lại.
Thịnh Vương hơi có ý cười:
- Phụ hoàng khẩu vị không nhạt nên không thích mẫu hậu!
Hiên Hậu với lấy trung y mặc vào người, lại mở hộp trang sức lục tìm.
Thịnh Vương nheo nheo mắt:
- Mẫu hậu không cần dùng thuốc tránh thai! Nàng không có hài tử được đâu!
Hiên Hậu lúc này mới khe khẽ:
- Vương gia, ngươi hành sự không nương tay, sao có thể chắc chắn?
Thịnh Vương nhàn nhạt nâng cằm nàng ta:
- Đã cùng bản Vương làm ra loại chuyện này, lại sợ mang hài tử bản Vương? Nàng yên tâm đi, đứa nhỏ từ bụng nàng chui ra, dù thế nào cũng là hoàng đệ bản Vương!
Hiên Hậu nhìn hắn một thân tử y lãnh đạm vô tình trên bậc cửa sổ. Nàng sờ sờ vết đau đầy thân thể. Tự thấy bản thân vô cùng phàm tục, tựa như, kẻ vừa rồi cuồng nhiệt hoan lạc trên người nàng không phải là hắn.
Bóng dáng Thịnh Vương mất hút trong ánh trăng mờ ảo. Hiên Hậu bần thần, ôm mặt khóc.
- Ngũ Hoàng đệ, đệ hành động thế này, bản Vương còn nghĩ Thục Trinh Huyện chúa là Vương phi của Thành Vương phủ!
Hoàn Nhan Viên Hạo nâng mắt:
- Vốn dĩ là bằng hữu, cũng nên có chút giúp đỡ, Hoàng huynh, thấy người gặp nạn không nên thừa nước đục thả câu!
Thịnh Vương lạnh lùng đứng dậy, tay đã nắm thành quyền, ngữ điệu không hề nể nang:
- Bản Vương đã từng nói một lần, hôm nay nhắc lại lần nữa, nàng - là - của - bản - Vương!
Hoàn Nhan Viên Hạo thanh âm lãnh đạm:
- Để xem nàng có muốn hay không đã!
Triệu Tử Đoạn xuất hiện thần bí, gỡ rối cục diện:
- Chủ nhân, xe ngựa đang bên cổng Tây! Đại yến cũng đã tàn!
Hoàn Nhan Viên Hạo xốc lấy Gia Hỷ lên tay, nhàn nhạt biểu hiện:
- Nhị Hoàng huynh, thất lễ!
Thịnh Vương nhìn theo bóng Hoàn Nhan Viên Hạo ôm lấy mỹ nhân rời đi, tay bất giác nắm chặt. Thành Vương có thể cảm tính hành động, nhưng hắn thì không, đây là cấm địa Hoàng cung, hắn ngàn lần không nên nóng vội.
Triệu Tử Đoạn tự mình đánh xe ngựa, Gia Hỷ mềm mại rũ người nằm bên trong, hơi thở nàng vẫn nóng bỏng, toàn thân ửng hồng rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi cạnh, tay rót tách trà, chỉ là, bàn tay hắn đột ngột run lên, hốc mắt như muốn tỏa nhiệt, cả người dần lan tràn cảm giác thèm khát. Là mị dược. Hoàn Nhan Viên Hạo tuần tự nhớ lại, liền phát hiện sai lầm chết người. Ly rượu hắn rót ra từ bình ngọc của nàng vốn dùng để kiểm tra, chỉ là sau đó không cẩn thận vẫn đặt trên bàn, có thể lúc mời rượu giải nguy, hắn đã nhầm lẫn mà uống phải.
Hoàn Nhan Viên Hạo biết hạ thân đã phản ứng, bên cạnh hắn, Gia Hỷ cắn môi khe khẽ một tiếng rên nhẹ. Lòng Hoàn Nhan Viên Hạo như có mèo cào, khó chịu đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng trấn tỉnh.
Gia Hỷ mơ mơ màng màng, mị dược khiến cơ thể nàng dâng lên thèm muốn kì lạ, nàng như rắn nước trơn mềm trượt vào lòng nam tử ngồi cạnh, môi mọng "ưm" một tiếng ngọt ngào.
Hoàn Nhan Viên Hạo đưa tay lên bầu má nàng nóng hực hừng, tách trà trên bàn gỗ nhỏ chưa kịp uống bị đường đi xốc nảy mà rơi xuống. Hoàn Nhan Viên Hạo bừng tỉnh, hắn dốc cạn bình trà lạnh vào miệng, cố áp chế luồng khí nóng, nhưng giọt trà cuối cùng vừa trôi qua cổ họng, cảm giác khát khao lại lần nữa bùng lên.
Hoàn Nhan Viên Hạo mở cửa xe, lời nói kèm chút bất lực:
- Dừng xe lại!
Triệu Tử Đoạn kéo cương ngựa, vừa chạm vào bàn tay bỏng rát của chủ nhân liền hoảng hốt:
- Vương gia, người sao vậy? Trúng độc? Thuộc hạ đổi hướng đến Vương phủ truyền Hồng Thất tiên sinh!
Hoàn Nhan Viên Hạo khó nhọc lắc đầu:
- Tạm thời đưa Huyện chúa quay về, đừng để ai phát hiện, cứ nói nàng vô ý uống say!
Triệu Tử Đoạn nhìn hai bên đường vắng vẻ tối đen, lo lắng:
- Vương gia, người ở đây không tiện!
Hoàn Nhan Viên Hạo xua tay:
- Bản Vương với nàng cùng một chỗ mới là không tiện!
Hoàn Nhan Viên Hạo bước xuống, hơi lạnh ban đêm từ lòng sông phả vào mặt khiến hắn có chút thanh tỉnh. Triệu Tử Đoạn thúc ngựa biến mất trong màn đêm.
Cấm Thành.
Yến tiệc đã tan từ lâu, nhưng Thịnh Vương vẫn cô độc trên hành lang, tay ôm bầu rượu đục. Huỳnh Kiện công công lo lắng:
- Người uống ít thôi!
Thịnh Vương thở ra hơi rượu, mắt đã có chút phiếm hồng:
- Hôm nay phụ hoàng nghỉ ở đâu?
- Dạ, Dưỡng Tâm điện!
Thịnh Vương lười nhác đứng dậy, thân mình hơi lảo đảo:
- Đến Diên Hi cung!
Theo quy tắc Hoàng gia, Hoàng tử từ năm ba tuổi đều được ban cung riêng, một số trường hợp ngoại lệ như chính Thịnh Vương, hắn được phụ hoàng yêu thương hơn người, nên mẫu phi ôm nuôi đến tận mười tuổi. Còn lại các loại Thân Vương, nam quyến hoàng thân nhập cung đều không được ở lại ban đêm, ngoại trừ khi có chỉ dụ Hoàng thượng. Tuy vậy Thịnh Vương với chuyện này không quá quan trọng, hắn thường xuyên nghỉ lại Diên Hi cung hoặc An Khả cung - nơi ở lúc còn là một Hoàng tử. Hoàng thượng cũng chưa từng trách phạt bao giờ.
Thịnh Vương sặc mùi rượu vào thiên điện, Vạn Quý phi cau mày, hiếm khi hắn lại không kiềm chế tửu lượng như thế này, liền nhanh chóng sai sử cung nữ chuẩn bị nước ấm hầu hạ.
Thịnh Vương ngâm người trong bồn gỗ thông, thân thể có thoải mái hơn đôi chút, nhưng men say vẫn khiến hắn dâng lên dục vọng. Hắn chưa bao giờ tự ép buộc bản thân, liền như lệ thường kéo cung nữ đứng cạnh hầu hạ vào trong bồn tắm.
Đôi môi nam nhân nóng rực tham lam nuốt lấy phần xương quai xanh kiều diễm, bàn tay thô lỗ xé toạc y phục. Cung nữ kia hốt hoảng đẩy hắn ra, ánh mắt van xin bất lực:
- Vương gia, tha cho nô tì!
Thịnh Vương nhàn nhạt cười, đoạn thời gian này hình như ai cũng muốn chống đối lại hắn. Bàn tay vẫn không ngừng lại, hắn đặt cung nữ lạ mặt dưới thân, đôi mắt đã nổi lên vằn đỏ:
- Bản Vương không xứng để ngươi hầu hạ? Hay ngươi muốn trèo lên người phụ hoàng?
Nàng ta hai tay che bầu ngực, nước mắt đã rơi xuống, tóc tai tán loạn, giọng điệu thập phần run rẩy:
- Điện hạ, nô tì không có, thật không có! Nô tì không muốn mạo phạm người! Chỉ là nô tì đã có ý trung nhân, người tha cho nô tì!
Thịnh Vương buông tay nàng ta ra:
- Bản Vương còn chưa đến mức muốn thõa mãn phải ép uổng nữ tử!
Cung nữ kia như được giải thoát, thở phào, vội vàng chỉnh lại áo xống, dâng khăn mềm trung y lên.
Huỳnh Kiện công công đứng ngoài bình phong, nghe rõ động tĩnh liền nhỏ giọng:
- Vương gia, có cần nô tài chuẩn bị một mỹ nhân khác?
Thịnh Vương nhàn nhạt lắc đầu, tóc ướt thả lỏng, bước ra ngoài:
- Đi dạo, có lẽ sẽ thanh tỉnh hơn!
Vạn Quý phi nhìn nhi tử đơn bạc ra ngoài giữa đêm lạnh, có chút đau lòng, bước vào phòng tắm, thấy cung nữ chưa kịp lau dọn, mắt đỏ như vừa khóc liền sinh chán ghét:
- Diên Hi cung làm sao lại có loại hạ nhân thanh cao như ngươi? Bản cung thật nuôi không nổi!
Hổ Phách biết ý, vội cho người lôi cung nữ kia ra. Liền nghe giọng chủ nhân nhàn nhạt:
- Chê hài tử bản cung không đủ tư cách để ngươi hầu hạ? Ban cho ngựa đực giày xéo, xem ngươi còn trung trinh tiết hạnh với ai!
Hổ Phách cả kinh, lẩm bẩm một tiếng:
- Nương nương!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Vạn Quý phi híp lại, lộ rõ tia lãnh khốc, Hổ Phách cũng đành phải ngậm miệng im lặng thi hành.
Ai cũng biết ngựa đực có phần hạ bộ to lớn đến mức nào, đắc tội với Vạn Quý phi, đúng là không thể sống. Hổ Phách thương hại liếc nhìn cung nữ đã sợ hãi đến ngất đi kia, thầm tiếc cho một nhan sắc khả ái.
Thịnh Vương dạo một vòng, lại đứng trước Khôn Ninh cung lúc này đã tắt ánh đèn. Hắn chợt nhớ đến Hiên Hậu, chẳng phải nàng ta luôn cùng hắn liếc mắt đưa tình hay sao. Thịnh Vương phất tay áo, hạ lệnh Huỳnh Kiện công công quay về.
Một người tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân như Huỳnh Kiện công công làm sao không rõ Thịnh Vương chuẩn bị gây ra chuyện gì, liền trung thành mở miệng khuyên can:
- Vương gia, lão nô có thể gọi bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc đến hầu người cũng được! Xin Vương gia suy nghĩ lại!
Thịnh Vương nhếch môi cười, cợt nhã:
- Ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ làm gì bản Vương? Lấy mạng? Đi đày? Xóa bỏ quốc tính?
Huỳnh Kiện công công lắc đầu, giữa Hiên Hậu và Thịnh Vương nếu có chuyện dan díu thì mười phần Vĩnh Nguyên Đế sẽ chọn Thịnh Vương mà bức tử Hiên Hậu. Đừng nói một nữ nhân như Hiên Hậu, thậm chí là chân chính hoàng tự máu huyết từ Hoàng thượng sinh ra đi chăng nữa, nếu buộc phải hi sinh một, thì người bị hi sinh đến cuối cùng chắc chắn không phải Thịnh Vương.
Huỳnh Kiện công công thở dài, lầm lũi quay về
- Vương gia...cẩn trọng.
Thịnh Vương tựa tiếu phi tiếu, chuếch choáng say qua cửa sổ tiến vào tẩm phòng Hiên Hậu.
Trong bóng đêm mờ mịt, Hiên Hậu cảm thấy một thân nam tử nhiệt độ khác thường ôm lấy nàng, hơi rượu trộn với Long Diên hương thoang thoảng quen thuộc. Nàng ta giật mình mở mắt, nam tử với đường nét tuấn mĩ kiêu bạc, mi mục như họa, tóc mực đen mềm trên thân nàng không ai khác chính là Thịnh Vương.
Hiên Hậu nghe tim đập thình thịch, bàn tay Thịnh Vương che lấy khuôn miệng nàng, thì thầm bên tai:
- Mẫu hậu! Ta đến vấn an nàng!
Hiên Hậu bình ổn hơi thở, nặng nề hạ lệnh đuổi hết cung nhân. Ánh mắt Thịnh Vương ngày càng thâm thúy, làn môi nồng hương rượu vấn vít từng tấc da thịt, cuối cùng ba bước thoát sạch y phục cả hai tiến vào hoan lạc.
Thời gian chậm chạp trôi, tiếng trống canh đổ dồn, đã canh năm. Từ khi hắn bước vào đây vừa qua canh ba một chút. Hiên Hậu xoa xoa thắt lưng ê ẩm, hạ thân đau buốt. Ép buộc nàng hơn một canh giờ, hắn còn có phải là người không.
Thịnh Vương lúc này đã tỉnh rượu, thuận tiện một tay vấn tóc lên, Hiên. Hậu ngượng ngùng ôm chăn không đứng dậy, trong ánh trăng mờ mờ, giọng hắn trầm trầm:
- Tư vị không tệ, nhưng xem ra nàng không được phụ hoàng sủng!
Hiên Hậu không mở lời, Thịnh Vương nói không sai, trừ chín ngày đại hôn, nàng thừa ân ba đêm, còn lại đến giờ, Vĩnh Nguyên Đế vẫn chưa nghỉ lại.
Thịnh Vương hơi có ý cười:
- Phụ hoàng khẩu vị không nhạt nên không thích mẫu hậu!
Hiên Hậu với lấy trung y mặc vào người, lại mở hộp trang sức lục tìm.
Thịnh Vương nheo nheo mắt:
- Mẫu hậu không cần dùng thuốc tránh thai! Nàng không có hài tử được đâu!
Hiên Hậu lúc này mới khe khẽ:
- Vương gia, ngươi hành sự không nương tay, sao có thể chắc chắn?
Thịnh Vương nhàn nhạt nâng cằm nàng ta:
- Đã cùng bản Vương làm ra loại chuyện này, lại sợ mang hài tử bản Vương? Nàng yên tâm đi, đứa nhỏ từ bụng nàng chui ra, dù thế nào cũng là hoàng đệ bản Vương!
Hiên Hậu nhìn hắn một thân tử y lãnh đạm vô tình trên bậc cửa sổ. Nàng sờ sờ vết đau đầy thân thể. Tự thấy bản thân vô cùng phàm tục, tựa như, kẻ vừa rồi cuồng nhiệt hoan lạc trên người nàng không phải là hắn.
Bóng dáng Thịnh Vương mất hút trong ánh trăng mờ ảo. Hiên Hậu bần thần, ôm mặt khóc.
Tác giả :
Hồ Miêu