Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 13: Tửu Hội Hồng Mai
Cuối bữa, Tạ ma ma đem mấy loại trái cây lên, đều là đồ quý, mùa đông lạnh, đến rau cũng không sống nổi, huống hồ là hoa quả. Phùng Gia Hảo khinh khỉnh nhìn sang bên Phùng Gia Hòa đang khó nhọc kìm nén nước mắt:
- Tứ muội không ăn cũng không sao, sang bên phủ Tĩnh Giai Bá làm sao thiếu được của ngon vật lạ.
Phùng Gia Hòa lúc này không chịu được nên khóc lóc thảm thiết, Đại lão gia coi như không thấy, nói với Hàn thị:
- Độ năm ba ngày nữa, Tĩnh Giai Bá phu nhân sang xem mắt, cũng nên chuẩn bị một cái yến hội nhỏ, mời thêm vài phủ, Gia Hảo cũng đã lớn. Gia Hỷ, Gia Hảo đều nên định thân trước Gia Hòa.
Gia Hỷ im lặng không nói gì, đồ ngon cũng không đến lượt nàng ăn, tốt nhất phải xem Hàn thị toan tính ra sao thì mới tương kế tựu kế. Phùng Gia Hảo thì ngược lại, mỉm cười e thẹn. Hàn thị ngắm nhìn nữ nhi thân sinh một lượt, mới nói:
- Chưa qua hết tang kì, hoàng thân quốc thích cũng chưa có cưới hỏi. Thêm một năm nữa cũng tốt, vừa vặn tìm một mối hôn!
Đại lão gia gật đầu:
- Về phần Gia Hỷ phu nhân cứ liệu, còn Gia Hảo, để ta sắp xếp mấy nhà.
Lòng Gia Hỷ cuộn lên đắng ngắt, nàng thầm cười nhạt, Phùng Gia Hảo được đích thân Đại lão gia chọn lựa hôn phối, còn nàng đành lòng để Hàn thị lo liệu, cái gì lo liệu, Hàn thị con chưa đưa nàng cho một tên cùi què sứt mẻ đã là hay. Xong tiệc, Gia Hỷ ra về, lại thấy vạt áo tím của Phùng Gia Hòa lén lút ra khỏi viện. Nàng bấm tay để Vịnh Đóa chạy đi nhìn một cái. Rồi lẳng lặng vào phòng.
Vịnh Đan khép cửa, thay giày cho Gia Hỷ, trời tuyết lạnh, chân ướt sẽ không tốt, lò than bốn góc phòng dâng lên ấm áp vô cùng. Gia Hỷ nói qua vài chuyện vừa xảy ra, nghị luận:
- Em nói xem, vì sao Đại lão gia lại nói ra cái hôn sự không mấy tốt đẹp trước mặt cả phòng này?
Vịnh Đan mang lại tất chân cho Gia Hỷ:
- Tứ tiểu thư cùng biểu thiếu gia có một tầng quan hệ, chắc là để cắt đứt đi!
Gia Hỷ gật đầu, chuyện này cũng chẳng bí mất gì, Hàn thị tháng trước còn cảnh cáo Phùng Gia Hòa một lần, nhưng nhanh như vậy đã muốn gả đi, chẳng phải Đại lão gia đối với con đẻ mình độc ác quá hay không. Chung quy lại cũng chỉ là con thị thiếp, không có chút giá trị nào.
Vịnh Đóa quay về, thở dốc, má môi đều đỏ ửng vì lạnh:
- Tứ tiểu thư nàng ta chạy đến viện của biểu thiếu gia câu dẫn...thật là hồ ly tinh. Chẳng trách Đại lão gia gả nàng ta xung hỷ.
Gia Hỷ nhíu mày, bàn luận chủ tử vốn là chuyện không nên làm, nhưng dù sao đây cũng là trong phòng nàng, không có kẻ khác nghe được. Gia Hỷ trầm giọng:
- Ngủ thôi, mấy ngày sau không biết còn xảy ra đại sự gì!
Thế nhưng tuyết lạnh, muốn tổ chức một cái yến tiệc cũng không dễ, trong kinh thành vắng ngắt, đường đi ngập trong tuyết, xe ngựa cũng không dễ qua. Cho nên Tĩnh Giai Bá phu nhân cũng không có đến xem mặt được, tạm thời Phùng Gia Hòa vẫn yên ổn sống.
Sáng mười lăm, trời hửng hơn một chút, nắng nhẹ rất đẹp và trong trẻo. Lão phu nhân muốn các phòng sang thỉnh an, cho nên trời vừa sớm, Hàn thị đã gọi các nàng sang lập quy củ rồi cùng nhau đi bộ. Trái ngược với dự đoán của Gia Hỷ, sắc mặt Phùng Gia Hòa hồng nhuận, vô cùng tốt, tựa hồ cái hôn sự kia không phải rơi vào đầu nàng ta vậy!
Gia Hỷ thong dong đi theo Hàn thị, dù gì Phùng Gia Hòa nữ nhi một thiếp thất mà được nuôi dưới gối Hàn thị bao năm vẫn sống yên ổn, phân lượng hàng tháng chỉ có hơn Đại tiểu thư nàng chứ không hề kém cũng coi như bản lĩnh không nhỏ.
Hàn thị đến nơi đã nghe thanh âm cười đùa trong khách phòng phát ra, tiếng nói lảnh lót của Tứ phu nhân Nguyễn thị không lẫn vào đâu được. Hàn thị nhăn mặt, thận trọng bước vào, sau khi thỉnh an chào hỏi qua lại mới điềm tĩnh ngồi xuống, hôm nay Tam phu nhân đến một mình, Phùng Tú Mai, Phùng Tú Mi đều bị nhiễm lạnh, mà cả Ngũ phu nhân cũng bị phong hàn. Cho nên không khí trầm lắng hẳn.
Lão phu nhân ngắm nghía Phùng Gia Hòa một cái, bất giác hỏi:
- Phạm di nương đâu?
Phạm di nương đây là mẹ đẻ của Phùng Gia Hòa, thường ngày nàng ta niệm phật, không bao giờ ra khỏi viện. Không tranh sủng ái, không giành giật, tựa hồ như không tồn tại. Bởi nàng ta như vậy Hàn thị cũng không làm gì khó dễ, mà Phùng Gia Hòa cũng ở viện Đại phu nhân mà lớn lên.
Phùng Gia Hòa hơi giật mình một chút:
- Di nương vẫn ngày ngày cầu phúc tổ mẫu!
Lão phu nhân thở dài:
- Đứa nhỏ mệnh khổ này, ngươi xem Tĩnh Giai Bá phủ là chỗ nào, tên Lưu tiểu Bá gia cũng đã sắp chết, để ngươi đi bên đó, ta thật sự không an tâm. Nhưng người ta đã đưa thiếp thư đến tận phủ, phụ thân ngươi chỉ là một thượng thư! Không thể từ chối được.
Chung quy cũng chỉ muốn Phùng Gia Hòa ưng thuận cái hôn sự này, mẹ đẻ nàng ta còn ở đây, nàng ta nếu có hành động gì cũng chính là đẩy Phạm di nương vào chỗ chết. Lão phu nhân tỏ vẻ tiếc thương, ban cho Phùng Gia Hòa mấy cái trâm vàng vòng ngọc. Lại nhìn sang Tứ phu nhân âu yếm:
- Di nhi, Hoài Nam Vương gia đã đến kinh thành, mối hôn này với Ngũ tỉ nhi không tệ!
Tứ phu nhân dạ rang một tiếng, cười vui vẻ. Gia Hỷ nhìn sang bên cạnh, đã thấy mắt Phùng Gia Hòa tràn đầy hận ý. Phùng Dạ Vân là đích nữ Tứ phòng, được cha thương mẹ yêu tổ mẫu lo lắng, còn Phùng Gia Hòa chỉ là thứ nữ, dù có xuất sắc thế nào, cũng chỉ là đá lót đường cho kẻ khác. Phùng Gia Hòa nằm chặt tay, mắt ngày càng đỏ.
Hàn thị quay mặt nhìn Phùng Gia Hảo, tựa hồ không tin lời của lão phu nhân nói là thật, Hoài Nam Vương gia? Đây là cháu trai của Hoàng thượng, sau sự biến Hoàng thượng đoạt ngôi năm đó, tất cả những người con của phế đế đều mất mạng chỉ có vị Hoài Nam Vương gia này vẫn sống, mà là sống rất tốt, một tước Vương, đối đãi không khác gì Hoàng tử. Hàn thị lấy phong thái tự nhiên nhất mở miệng:
- Hoài Nam Vương gia sắp đến kinh thành?
Nguyễn thị nhìn qua lão phu nhân một cái, cười khanh khách trả lời:
- Không chỉ đến Thần Đô, còn là ghé qua phủ chúng ta thăm hỏi lão phu nhân!
Hàn thị cười gượng gạo, thăm hỏi lão phu nhân, bởi vì họ Nguyễn ở Hoài Nam cũng là thế gia, Vương gia nhận đất phong ở đó, vẫn nể mặt họ vài phần. Vương gia không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, Ngụy gia đã từ lâu thất thế, chỉ dựa vào duy nhất một hoàng thúc có mối thù giết cha. Cuộc sống trôi qua hẳn không dễ chịu như lời đồn.
Hàn thị suy tính một chút, vò vò khăn tay, nếu quả thật Hoài Nam Vương gia được Hoàng thượng thiên vị như chính cốt nhục của bản thân, thì để Phùng Dạ Vân gả sang bên đó có phải là quá dễ dàng cho Tứ phòng không?
Đến ngày mười tám, trời đột nhiên hửng nắng trở lại, thời tiết tốt như vậy, thật không uổng phí tâm huyết Hàn thị bỏ ra làm một tửu yến nhỏ, mời một vài vương công quý tộc đến dự, tất nhiên khách mời chính chính là Tĩnh Giai Bá phu nhân. Năm nay mai đỏ trồng trong nhà ấm gặp đợt nắng ấm này cũng nở ra, vừa vặn một buổi thưởng mai uống rượu.
Từ sáng sớm, Phùng Gia Hỷ đã được Vịnh Đan chải tóc, trang điểm. Nàng không bôi phấn dày, chỉ kẻ mày thật dài, tô môi mọng chín, cài trâm san hô, một bộ tử y nhiều tầng nhẹ nhàng phiêu dật. Không tính là đơn giản, cũng không đoạt nổi bật của Phùng Gia Hòa - người được định thân hôm nay.
Khi Vịnh Đan dìu Gia Hỷ ra, đã thấy Phùng Gia Hảo cùng Hàn thị chào hỏi khách, vốn là tiệc thưởng hoa, cũng không chia nam nữ, chỉ cách nhau bằng một hàng mấy mươi chậu mẫu đơn vàng quý hiếm, thường ngày cũng chỉ nằm trong nhà ấm, nay Hàn thị không tiếc đem ra đây. Phùng Gia Hảo một thân hồng đậm, lại cài năm cây trâm hồng ngọc thả tơ vàng rung rinh, khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng, nhìn thật không ra một tiểu cô nương mười hai tuổi, xinh đẹp như vậy, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
Thật ra tiệc rượu này ban đầu không trang trọng như vậy, chỉ là Hoài Nam Vương gia nhân hôm nay cũng ghé qua, lão phu nhân mới chi tiền túi. Mà Hoài Nam Vương gia ghé qua, nên mấy vị Hoàng tử cũng đến, do đó, các phu nhân nhà quý hiển nhân dịp này đều dẫn theo các tiểu thư khuê các, khiến trong hoa viên đông vui như trẩy hội.
Gia Hỷ mỉm cười đoan trang, phiêu dật bước đến, trong ánh nắng dịu nhẹ giữa mùa đông, khuôn mặt nàng bừng sáng như ngọc thạch, làn da trơn bóng không tì vết trên cổ tay đeo mấy chiếc vòng san hô đưa ra hành lễ:
- Mẫu thân an hảo!
Phùng Gia Hảo hôm nay ngoan ngoãn lạ thường, chắc hẳn đêm qua Hàn thị đã chỉ điểm, nàng ta đến trước mặt Gia Hỷ, quy củ:
- Đại tỉ!
Gia Hỷ mềm mại đỡ nàng ta dậy, từ tốn:
- Nhị muội đa lễ, tỉ muội chúng ta có nhiều lễ nghi thế đâu!
Hàn thị gật đầu cho người đỡ hai vị tiểu thư, lại nói:
- Đây là Đại tiểu thư phủ chúng ta, vốn cũng đã mười ba, thường ngày nhút nhát ít ra khỏi phòng.
Gia Hỷ trước khi chưa hề xuất hiện tại các yến hội, nhiều người cũng không biết phủ Phùng Thượng thư còn có một đích trưởng nữ, cứ nghĩ dưới thân Hàn thị chỉ có một Phùng Gia Hảo. Hôm nay nàng xuất hiện, tuyệt nhiên sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Phùng Dạ Vân đi ra cùng Nguyễn Tĩnh Hoa, so với Nguyễn Tĩnh Hoa, Phùng Dạ Vân kém hơn một bậc, nhưng nàng ta còn nhỏ, lợi dụng điểm đó liền một cái y phục thiên thanh trong sáng đáng yêu. Tứ phu nhân khéo léo giao tiếp, lại kéo không ít các phu nhân về phía mình vui vẻ nói chuyện. Hàn thị nhìn Phùng Dạ Vân đoạt nổi bật của Phùng Gia Hảo thì khó chịu ra mặt. Nhìn quanh vẫn chưa thấy Phùng Gia Hòa đâu, lo sợ nàng ta trốn mất, Hàn thị mới liếc nhìn Tạ ma ma, để bà ta đi tìm Phùng Gia Hòa.
Tạ ma ma vừa đi thì Phùng Gia Hòa cũng đến, y phục tuyết trắng, trâm ngà voi, vòng tay bạch ngọc, trên tóc còn cài mấy đóa bạch mai, nàng ta xuất hiện như tiên nữ hạ phàm, phong phạm đều khác biệt. Mấy vị phu nhân liếc mắt qua đều xì xầm:
- Thật đáng tiếc, người như vậy lại phải gả cho một cái phóng đãng như Lưu tiểu Bá gia!
- Ta nghe nói là Tĩnh Giai Bá phu nhân lấy quyền ép người, nàng ta chỉ là thứ nữ, Phùng Thượng thư khó thể từ chối!
Một phụ nhân khác lên tiếng:
- Lưu tiểu Bá gia hình như đã liệt giường?
Lúc này ánh mắt sắc bén của Tĩnh Giai Bá phu nhân nhìn sang, khiến lời bát quái im bặt. Dù gì mấy người này, cáo mệnh cũng không thể cao hơn một cái phu nhân Bá phủ.
Phùng Gia Hòa bước ngang qua đàm tiếu, hành lễ trước Hàn thị rồi đến cạnh Gia Hỷ ngồi xuống, nàng ta thong thả uống trà, mi mắt hơi động. Gia Hỷ thật không rõ, hôm nay nàng ta định thoát thân thế nào, hay thật sự đã đầu hàng số phận.
Tĩnh Giai Bá phu nhân đến cạnh bàn Gia Hỷ, không để các nàng đứng lên hành lễ đã nhanh chóng ngồi xuống cạnh Phùng Gia Hòa, cố ý nói to rõ cho xung quanh nghe:
- Đây chính là Tứ tiểu thư quý phủ?
Hàn thị mau mắn:
- Phu nhân nói đúng rồi, đây là Tứ tỉ nhi, người xem có phải rất xinh đẹp không?
Tĩnh Giai Bá phu nhân cười cười, nô tì đằng sau liền dâng lên một hộp gỗ, trong hộp chính là chuỗi dạ minh châu tròn đều tăm tắp, cực kì quý hiếm:
- Cái này ta tặng cho con, chuỗi minh châu này ban đêm có thể phát sáng, không phải tầm thường.
Tĩnh Giai Bá phu nhân tự tay đeo vào cổ Phùng Gia Hoà, nàng ta cũng chẳng từ chối, chỉ tạ ơn. Vốn gả cho tên Lưu tiểu Bá gia nàng đã quá chịu thiệt thòi, nhận một chuỗi ngọc thì đã làm sao? Mấy phu nhân còn lại nhìn độ trân quý của quà ra mắt cũng không mở mồm nổi, người ta là Bá phủ nổi tiếng giàu có, quan viên như tướng công các nàng làm sao sánh được.
Lúc này Hoài Nam Vương gia ngoài cửa mới đến, cùng đi với Hoài Nam Vương gia chính là Thái tử.
Hàn thị ngạc nhiên vô cùng, Thái tử đến đây, là ngẫu nhiên cùng Hoài Nam Vương gia, hay thật sự là chú ý đến cô nương nhà nào. Thái tử vào một khắc, được Phùng Thượng thư đón tiếp nồng nhiệt, thì sau đó Huy Quận Công cùng Dụ cửu thiếu gia đến sau.
Dụ cửu thiếu gia này là con trai út của Dụ Bá lão thái gia, vốn một tước bá nhưng không được tập ấm, vẫn chưa có chính thất, tính cách phóng túng, sau khi đỗ tú tài cũng không học hành thi cử gì nữa, suốt ngày cặp kè với đám con cháu quan lại, hoàng thân quốc thích hư hỏng vào ra tửu lâu. Cũng là huynh đệ tốt của Huy Quận Công. Dụ cửu thiếu gia được đón tiếp niềm nở chủ yếu dựa vào Thanh Tuần Quận chúa, là mẫu thân của hắn. Nay cả Dụ Bá lão thái gia đã già cả, Thanh Tuần Quận chúa cũng không còn nữa, hắn vẫn lông bông như vậy, tương lai chắc hẳn sẽ không tốt đẹp.
Sau khi Huy Quận Công vào, thì Triện An Quận chúa cũng đến, Triện An Quận chúa là nữ nhi của Tam Thân Vương, hoàng huynh Hoàng thượng. Tuy chỉ là nữ nhi của một Trắc phi, nhưng Diêu Trắc phi mẹ đẻ nàng ta là người nắm gia vụ Vương phủ, bởi Tam Vương phi thất sủng, nhiều người còn đồn đại là hồng hạnh vượt tường, nỗi nhục lớn của Tam Thân Vương.
Triện An Quận chúa đi cùng Bạch phu nhân, Bạch phu nhân đây là biểu tẩu của Triện An Quận chúa, tuy tướng công của nàng ta chỉ là một cái trắc tứ phẩm trong Hàn Lâm viện, nhưng Bạch gia là nhà mẹ đẻ của Tam Thân Vương, nên tự nhiên danh vọng cũng khác biệt. Lần này Bạch phu nhân đến, có lẽ để chọn chính thê cho trưởng tử đã mười sáu tuổi của mình.
- Tứ muội không ăn cũng không sao, sang bên phủ Tĩnh Giai Bá làm sao thiếu được của ngon vật lạ.
Phùng Gia Hòa lúc này không chịu được nên khóc lóc thảm thiết, Đại lão gia coi như không thấy, nói với Hàn thị:
- Độ năm ba ngày nữa, Tĩnh Giai Bá phu nhân sang xem mắt, cũng nên chuẩn bị một cái yến hội nhỏ, mời thêm vài phủ, Gia Hảo cũng đã lớn. Gia Hỷ, Gia Hảo đều nên định thân trước Gia Hòa.
Gia Hỷ im lặng không nói gì, đồ ngon cũng không đến lượt nàng ăn, tốt nhất phải xem Hàn thị toan tính ra sao thì mới tương kế tựu kế. Phùng Gia Hảo thì ngược lại, mỉm cười e thẹn. Hàn thị ngắm nhìn nữ nhi thân sinh một lượt, mới nói:
- Chưa qua hết tang kì, hoàng thân quốc thích cũng chưa có cưới hỏi. Thêm một năm nữa cũng tốt, vừa vặn tìm một mối hôn!
Đại lão gia gật đầu:
- Về phần Gia Hỷ phu nhân cứ liệu, còn Gia Hảo, để ta sắp xếp mấy nhà.
Lòng Gia Hỷ cuộn lên đắng ngắt, nàng thầm cười nhạt, Phùng Gia Hảo được đích thân Đại lão gia chọn lựa hôn phối, còn nàng đành lòng để Hàn thị lo liệu, cái gì lo liệu, Hàn thị con chưa đưa nàng cho một tên cùi què sứt mẻ đã là hay. Xong tiệc, Gia Hỷ ra về, lại thấy vạt áo tím của Phùng Gia Hòa lén lút ra khỏi viện. Nàng bấm tay để Vịnh Đóa chạy đi nhìn một cái. Rồi lẳng lặng vào phòng.
Vịnh Đan khép cửa, thay giày cho Gia Hỷ, trời tuyết lạnh, chân ướt sẽ không tốt, lò than bốn góc phòng dâng lên ấm áp vô cùng. Gia Hỷ nói qua vài chuyện vừa xảy ra, nghị luận:
- Em nói xem, vì sao Đại lão gia lại nói ra cái hôn sự không mấy tốt đẹp trước mặt cả phòng này?
Vịnh Đan mang lại tất chân cho Gia Hỷ:
- Tứ tiểu thư cùng biểu thiếu gia có một tầng quan hệ, chắc là để cắt đứt đi!
Gia Hỷ gật đầu, chuyện này cũng chẳng bí mất gì, Hàn thị tháng trước còn cảnh cáo Phùng Gia Hòa một lần, nhưng nhanh như vậy đã muốn gả đi, chẳng phải Đại lão gia đối với con đẻ mình độc ác quá hay không. Chung quy lại cũng chỉ là con thị thiếp, không có chút giá trị nào.
Vịnh Đóa quay về, thở dốc, má môi đều đỏ ửng vì lạnh:
- Tứ tiểu thư nàng ta chạy đến viện của biểu thiếu gia câu dẫn...thật là hồ ly tinh. Chẳng trách Đại lão gia gả nàng ta xung hỷ.
Gia Hỷ nhíu mày, bàn luận chủ tử vốn là chuyện không nên làm, nhưng dù sao đây cũng là trong phòng nàng, không có kẻ khác nghe được. Gia Hỷ trầm giọng:
- Ngủ thôi, mấy ngày sau không biết còn xảy ra đại sự gì!
Thế nhưng tuyết lạnh, muốn tổ chức một cái yến tiệc cũng không dễ, trong kinh thành vắng ngắt, đường đi ngập trong tuyết, xe ngựa cũng không dễ qua. Cho nên Tĩnh Giai Bá phu nhân cũng không có đến xem mặt được, tạm thời Phùng Gia Hòa vẫn yên ổn sống.
Sáng mười lăm, trời hửng hơn một chút, nắng nhẹ rất đẹp và trong trẻo. Lão phu nhân muốn các phòng sang thỉnh an, cho nên trời vừa sớm, Hàn thị đã gọi các nàng sang lập quy củ rồi cùng nhau đi bộ. Trái ngược với dự đoán của Gia Hỷ, sắc mặt Phùng Gia Hòa hồng nhuận, vô cùng tốt, tựa hồ cái hôn sự kia không phải rơi vào đầu nàng ta vậy!
Gia Hỷ thong dong đi theo Hàn thị, dù gì Phùng Gia Hòa nữ nhi một thiếp thất mà được nuôi dưới gối Hàn thị bao năm vẫn sống yên ổn, phân lượng hàng tháng chỉ có hơn Đại tiểu thư nàng chứ không hề kém cũng coi như bản lĩnh không nhỏ.
Hàn thị đến nơi đã nghe thanh âm cười đùa trong khách phòng phát ra, tiếng nói lảnh lót của Tứ phu nhân Nguyễn thị không lẫn vào đâu được. Hàn thị nhăn mặt, thận trọng bước vào, sau khi thỉnh an chào hỏi qua lại mới điềm tĩnh ngồi xuống, hôm nay Tam phu nhân đến một mình, Phùng Tú Mai, Phùng Tú Mi đều bị nhiễm lạnh, mà cả Ngũ phu nhân cũng bị phong hàn. Cho nên không khí trầm lắng hẳn.
Lão phu nhân ngắm nghía Phùng Gia Hòa một cái, bất giác hỏi:
- Phạm di nương đâu?
Phạm di nương đây là mẹ đẻ của Phùng Gia Hòa, thường ngày nàng ta niệm phật, không bao giờ ra khỏi viện. Không tranh sủng ái, không giành giật, tựa hồ như không tồn tại. Bởi nàng ta như vậy Hàn thị cũng không làm gì khó dễ, mà Phùng Gia Hòa cũng ở viện Đại phu nhân mà lớn lên.
Phùng Gia Hòa hơi giật mình một chút:
- Di nương vẫn ngày ngày cầu phúc tổ mẫu!
Lão phu nhân thở dài:
- Đứa nhỏ mệnh khổ này, ngươi xem Tĩnh Giai Bá phủ là chỗ nào, tên Lưu tiểu Bá gia cũng đã sắp chết, để ngươi đi bên đó, ta thật sự không an tâm. Nhưng người ta đã đưa thiếp thư đến tận phủ, phụ thân ngươi chỉ là một thượng thư! Không thể từ chối được.
Chung quy cũng chỉ muốn Phùng Gia Hòa ưng thuận cái hôn sự này, mẹ đẻ nàng ta còn ở đây, nàng ta nếu có hành động gì cũng chính là đẩy Phạm di nương vào chỗ chết. Lão phu nhân tỏ vẻ tiếc thương, ban cho Phùng Gia Hòa mấy cái trâm vàng vòng ngọc. Lại nhìn sang Tứ phu nhân âu yếm:
- Di nhi, Hoài Nam Vương gia đã đến kinh thành, mối hôn này với Ngũ tỉ nhi không tệ!
Tứ phu nhân dạ rang một tiếng, cười vui vẻ. Gia Hỷ nhìn sang bên cạnh, đã thấy mắt Phùng Gia Hòa tràn đầy hận ý. Phùng Dạ Vân là đích nữ Tứ phòng, được cha thương mẹ yêu tổ mẫu lo lắng, còn Phùng Gia Hòa chỉ là thứ nữ, dù có xuất sắc thế nào, cũng chỉ là đá lót đường cho kẻ khác. Phùng Gia Hòa nằm chặt tay, mắt ngày càng đỏ.
Hàn thị quay mặt nhìn Phùng Gia Hảo, tựa hồ không tin lời của lão phu nhân nói là thật, Hoài Nam Vương gia? Đây là cháu trai của Hoàng thượng, sau sự biến Hoàng thượng đoạt ngôi năm đó, tất cả những người con của phế đế đều mất mạng chỉ có vị Hoài Nam Vương gia này vẫn sống, mà là sống rất tốt, một tước Vương, đối đãi không khác gì Hoàng tử. Hàn thị lấy phong thái tự nhiên nhất mở miệng:
- Hoài Nam Vương gia sắp đến kinh thành?
Nguyễn thị nhìn qua lão phu nhân một cái, cười khanh khách trả lời:
- Không chỉ đến Thần Đô, còn là ghé qua phủ chúng ta thăm hỏi lão phu nhân!
Hàn thị cười gượng gạo, thăm hỏi lão phu nhân, bởi vì họ Nguyễn ở Hoài Nam cũng là thế gia, Vương gia nhận đất phong ở đó, vẫn nể mặt họ vài phần. Vương gia không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, Ngụy gia đã từ lâu thất thế, chỉ dựa vào duy nhất một hoàng thúc có mối thù giết cha. Cuộc sống trôi qua hẳn không dễ chịu như lời đồn.
Hàn thị suy tính một chút, vò vò khăn tay, nếu quả thật Hoài Nam Vương gia được Hoàng thượng thiên vị như chính cốt nhục của bản thân, thì để Phùng Dạ Vân gả sang bên đó có phải là quá dễ dàng cho Tứ phòng không?
Đến ngày mười tám, trời đột nhiên hửng nắng trở lại, thời tiết tốt như vậy, thật không uổng phí tâm huyết Hàn thị bỏ ra làm một tửu yến nhỏ, mời một vài vương công quý tộc đến dự, tất nhiên khách mời chính chính là Tĩnh Giai Bá phu nhân. Năm nay mai đỏ trồng trong nhà ấm gặp đợt nắng ấm này cũng nở ra, vừa vặn một buổi thưởng mai uống rượu.
Từ sáng sớm, Phùng Gia Hỷ đã được Vịnh Đan chải tóc, trang điểm. Nàng không bôi phấn dày, chỉ kẻ mày thật dài, tô môi mọng chín, cài trâm san hô, một bộ tử y nhiều tầng nhẹ nhàng phiêu dật. Không tính là đơn giản, cũng không đoạt nổi bật của Phùng Gia Hòa - người được định thân hôm nay.
Khi Vịnh Đan dìu Gia Hỷ ra, đã thấy Phùng Gia Hảo cùng Hàn thị chào hỏi khách, vốn là tiệc thưởng hoa, cũng không chia nam nữ, chỉ cách nhau bằng một hàng mấy mươi chậu mẫu đơn vàng quý hiếm, thường ngày cũng chỉ nằm trong nhà ấm, nay Hàn thị không tiếc đem ra đây. Phùng Gia Hảo một thân hồng đậm, lại cài năm cây trâm hồng ngọc thả tơ vàng rung rinh, khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng, nhìn thật không ra một tiểu cô nương mười hai tuổi, xinh đẹp như vậy, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
Thật ra tiệc rượu này ban đầu không trang trọng như vậy, chỉ là Hoài Nam Vương gia nhân hôm nay cũng ghé qua, lão phu nhân mới chi tiền túi. Mà Hoài Nam Vương gia ghé qua, nên mấy vị Hoàng tử cũng đến, do đó, các phu nhân nhà quý hiển nhân dịp này đều dẫn theo các tiểu thư khuê các, khiến trong hoa viên đông vui như trẩy hội.
Gia Hỷ mỉm cười đoan trang, phiêu dật bước đến, trong ánh nắng dịu nhẹ giữa mùa đông, khuôn mặt nàng bừng sáng như ngọc thạch, làn da trơn bóng không tì vết trên cổ tay đeo mấy chiếc vòng san hô đưa ra hành lễ:
- Mẫu thân an hảo!
Phùng Gia Hảo hôm nay ngoan ngoãn lạ thường, chắc hẳn đêm qua Hàn thị đã chỉ điểm, nàng ta đến trước mặt Gia Hỷ, quy củ:
- Đại tỉ!
Gia Hỷ mềm mại đỡ nàng ta dậy, từ tốn:
- Nhị muội đa lễ, tỉ muội chúng ta có nhiều lễ nghi thế đâu!
Hàn thị gật đầu cho người đỡ hai vị tiểu thư, lại nói:
- Đây là Đại tiểu thư phủ chúng ta, vốn cũng đã mười ba, thường ngày nhút nhát ít ra khỏi phòng.
Gia Hỷ trước khi chưa hề xuất hiện tại các yến hội, nhiều người cũng không biết phủ Phùng Thượng thư còn có một đích trưởng nữ, cứ nghĩ dưới thân Hàn thị chỉ có một Phùng Gia Hảo. Hôm nay nàng xuất hiện, tuyệt nhiên sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Phùng Dạ Vân đi ra cùng Nguyễn Tĩnh Hoa, so với Nguyễn Tĩnh Hoa, Phùng Dạ Vân kém hơn một bậc, nhưng nàng ta còn nhỏ, lợi dụng điểm đó liền một cái y phục thiên thanh trong sáng đáng yêu. Tứ phu nhân khéo léo giao tiếp, lại kéo không ít các phu nhân về phía mình vui vẻ nói chuyện. Hàn thị nhìn Phùng Dạ Vân đoạt nổi bật của Phùng Gia Hảo thì khó chịu ra mặt. Nhìn quanh vẫn chưa thấy Phùng Gia Hòa đâu, lo sợ nàng ta trốn mất, Hàn thị mới liếc nhìn Tạ ma ma, để bà ta đi tìm Phùng Gia Hòa.
Tạ ma ma vừa đi thì Phùng Gia Hòa cũng đến, y phục tuyết trắng, trâm ngà voi, vòng tay bạch ngọc, trên tóc còn cài mấy đóa bạch mai, nàng ta xuất hiện như tiên nữ hạ phàm, phong phạm đều khác biệt. Mấy vị phu nhân liếc mắt qua đều xì xầm:
- Thật đáng tiếc, người như vậy lại phải gả cho một cái phóng đãng như Lưu tiểu Bá gia!
- Ta nghe nói là Tĩnh Giai Bá phu nhân lấy quyền ép người, nàng ta chỉ là thứ nữ, Phùng Thượng thư khó thể từ chối!
Một phụ nhân khác lên tiếng:
- Lưu tiểu Bá gia hình như đã liệt giường?
Lúc này ánh mắt sắc bén của Tĩnh Giai Bá phu nhân nhìn sang, khiến lời bát quái im bặt. Dù gì mấy người này, cáo mệnh cũng không thể cao hơn một cái phu nhân Bá phủ.
Phùng Gia Hòa bước ngang qua đàm tiếu, hành lễ trước Hàn thị rồi đến cạnh Gia Hỷ ngồi xuống, nàng ta thong thả uống trà, mi mắt hơi động. Gia Hỷ thật không rõ, hôm nay nàng ta định thoát thân thế nào, hay thật sự đã đầu hàng số phận.
Tĩnh Giai Bá phu nhân đến cạnh bàn Gia Hỷ, không để các nàng đứng lên hành lễ đã nhanh chóng ngồi xuống cạnh Phùng Gia Hòa, cố ý nói to rõ cho xung quanh nghe:
- Đây chính là Tứ tiểu thư quý phủ?
Hàn thị mau mắn:
- Phu nhân nói đúng rồi, đây là Tứ tỉ nhi, người xem có phải rất xinh đẹp không?
Tĩnh Giai Bá phu nhân cười cười, nô tì đằng sau liền dâng lên một hộp gỗ, trong hộp chính là chuỗi dạ minh châu tròn đều tăm tắp, cực kì quý hiếm:
- Cái này ta tặng cho con, chuỗi minh châu này ban đêm có thể phát sáng, không phải tầm thường.
Tĩnh Giai Bá phu nhân tự tay đeo vào cổ Phùng Gia Hoà, nàng ta cũng chẳng từ chối, chỉ tạ ơn. Vốn gả cho tên Lưu tiểu Bá gia nàng đã quá chịu thiệt thòi, nhận một chuỗi ngọc thì đã làm sao? Mấy phu nhân còn lại nhìn độ trân quý của quà ra mắt cũng không mở mồm nổi, người ta là Bá phủ nổi tiếng giàu có, quan viên như tướng công các nàng làm sao sánh được.
Lúc này Hoài Nam Vương gia ngoài cửa mới đến, cùng đi với Hoài Nam Vương gia chính là Thái tử.
Hàn thị ngạc nhiên vô cùng, Thái tử đến đây, là ngẫu nhiên cùng Hoài Nam Vương gia, hay thật sự là chú ý đến cô nương nhà nào. Thái tử vào một khắc, được Phùng Thượng thư đón tiếp nồng nhiệt, thì sau đó Huy Quận Công cùng Dụ cửu thiếu gia đến sau.
Dụ cửu thiếu gia này là con trai út của Dụ Bá lão thái gia, vốn một tước bá nhưng không được tập ấm, vẫn chưa có chính thất, tính cách phóng túng, sau khi đỗ tú tài cũng không học hành thi cử gì nữa, suốt ngày cặp kè với đám con cháu quan lại, hoàng thân quốc thích hư hỏng vào ra tửu lâu. Cũng là huynh đệ tốt của Huy Quận Công. Dụ cửu thiếu gia được đón tiếp niềm nở chủ yếu dựa vào Thanh Tuần Quận chúa, là mẫu thân của hắn. Nay cả Dụ Bá lão thái gia đã già cả, Thanh Tuần Quận chúa cũng không còn nữa, hắn vẫn lông bông như vậy, tương lai chắc hẳn sẽ không tốt đẹp.
Sau khi Huy Quận Công vào, thì Triện An Quận chúa cũng đến, Triện An Quận chúa là nữ nhi của Tam Thân Vương, hoàng huynh Hoàng thượng. Tuy chỉ là nữ nhi của một Trắc phi, nhưng Diêu Trắc phi mẹ đẻ nàng ta là người nắm gia vụ Vương phủ, bởi Tam Vương phi thất sủng, nhiều người còn đồn đại là hồng hạnh vượt tường, nỗi nhục lớn của Tam Thân Vương.
Triện An Quận chúa đi cùng Bạch phu nhân, Bạch phu nhân đây là biểu tẩu của Triện An Quận chúa, tuy tướng công của nàng ta chỉ là một cái trắc tứ phẩm trong Hàn Lâm viện, nhưng Bạch gia là nhà mẹ đẻ của Tam Thân Vương, nên tự nhiên danh vọng cũng khác biệt. Lần này Bạch phu nhân đến, có lẽ để chọn chính thê cho trưởng tử đã mười sáu tuổi của mình.
Tác giả :
Hồ Miêu