Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 115: Nhất Trường Xuân Mộng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diên Hương Các.
Tuyên Quý phi y phục tơ lụa mềm mại nhẩn nha cắm hoa, bây giờ trời đã sáng tháng ba, tuy rằng mùa đông năm nay không rõ vì sao kéo dài vô cùng, nhưng ở nhà ấm trồng hoa, không thiếu loài đã nở.
Thành Vương sau nhật triều thường ngày liền đến thăm mẫu phi, chợt thấy một bồn hoa tím lạ mắt, nửa giống oải hương nửa lại không phải, hắn vừa định chạm vào đã nghe một cung nữ ngăn lại:
- Điện hạ! Không được!
Thành Vương cũng chẳng hỏi nhiều nữa, thản nhiên ngồi xuống bàn trà, nhìn mẫu phi thong thả lựa chọn từng nhành hoa một cho vào bình sứ.
- Con hôm nay rảnh rỗi?
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, tâm tình dễ chịu, hắn vừa ở Ngự Thư phòng, Lịnh Hồ Vương thật sự đã đổi người hòa thân, dù biết đây chính là có tác động của Hoàn Nhan Viên Thuyết, nhưng trước hết Gia Hỷ được an toàn, hắn không thể không vui.
Thành Vương không muốn nói ra, nên chuyển đề tài:
- Thất Hoàng đệ qua tháng tư nhận sắc phong đến Gia Lăng Quốc, coi như là Hoàng tử được phong cao nhất!
Tuyên Quý phi mắt đẹp lóe sáng, môi tươi nét cười:
- Đức phi Giang thị mẫu bằng tử quý, Hoàng thượng có nói, sau này người về trời, sẽ để lại một đạo thánh chỉ, cho phép nàng ta đến phụ quốc sống cùng nhi tử!
Hoàn Nhan Viên Hạo tự mình rót trà đưa đến mẫu phi, trầm mặc lắc đầu:
- Phụ hoàng quá sủng Đức phi rồi, một Hoàng tử được phong, tước càng cao càng phải cẩn trọng. Vốn giữ Đức phi lại kinh thành là để kìm chế thế lực Thất Hoàng đệ, nay mẫu tử họ tụ họp, không phải muốn tạo cơ hội để hắn làm phản!
Tuyên Quý phi đặt bình hoa lên kệ lớn, thản nhiên ngồi cạnh Thành Vương:
- Chuyện mai sau chưa rõ ràng, nhưng hiện tại Giang thị chính là ủng hộ con, Giang gia cũng sẽ vì Giang Hồng Diệp mà không quay lưng với con! Đừng quá nóng vội!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu tiếp nhận. Tuyên Quý phi nhìn bồn hoa tím một khắc rồi chậm rãi phân phó:
- Đem cái này đến Vĩnh Tuy cung, nói là bản cung an ủi Thục phi nương nương!
Mấy hạ nhân cẩn thận bọc vải mỏng lên chậu hoa, khệ nệ ôm đi. Tuyên Quý phi nhìn Thành Vương có chút buồn bã:
- Ô đầu hoa!*
Ô đầu là loài cực độc, nhựa cây chạm vào da thịt thì chắc chắn sẽ mất mạng. Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ siết tay mẫu phi, nụ cười dâng lên trào phúng:
- Phụ hoàng vẫn không thay đổi gì, nhẫn tâm giết người đầu ấp tay gối, thế gian này có lẽ là duy nhất!
Tuyên Quý phi che miệng con trai lại:
- Khi con lên đến vị trí độc tôn ấy, có những chuyện là thân bất do kỷ! Mẫu phi tin rằng Hoàng thượng mang nỗi khổ tâm riêng!
Hoàn Nhan Viên Hạo cười buồn, tự bản thân hắn cũng chẳng rõ một ngày kia có thay đổi tà ác đến thế không.
- Phụ hoàng luôn lợi dụng lòng yêu của mẫu phi, bao nhiêu vật đổi sao dời, người vẫn tin vào lời phụ hoàng đã hứa? Phụ hoàng yêu người một phần, người liền vội vã đem cả trái tim ra!
Hắn sống đã hai đời, nhưng cả hai đời, tính cách của Vĩnh Nguyên Đế đều không đổi khác. Vĩnh Nguyên Đế triệt để áp dụng kế sách lấy ngoại thích trị ngoại thích, lấy phi tần trấn phi tần, Lan Thục phi không phải người đầu tiên chịu kết cục này, mẫu phi cũng chẳng phải người duy nhất bị Vĩnh Nguyên Đế lợi dụng. Hoàn Nhan Viên Hạo không muốn nói nữa, lấy cổ cầm trên vách, chậm rãi gảy từng dây một. Tiếng đàn xé gió rạch mưa, nghe bi tráng binh đao, nghe cồn cào gan ruột.
Đức Tổng quản cùng Hồng Tố quay về, nhìn nhau bẩm báo:
- Nương nương, nô tài vừa nghe được, Hoàng Quý phi nương nương muốn đưa Bát Hoàng tử nhận thừa tự Tam Thân Vương phủ!
Tuyên Quý phi không lấy làm ngạc nhiên, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ lắc đầu:
- Tính các Bát Hoàng đệ vốn thích giao thương hơn là chính trị, nhận thừa tự Tam Hoàng bá coi như vừa hay!
Đức Công công nhăn mặt:
- Hoàng Quý phi cũng chỉ duy nhất một mình Bát Hoàng tử, sợ rằng không chịu nổi...
Tuyên Quý phi cười cười:
- Hoàng thượng đã bao giờ ép uổng muội muội? Bản cung thấy là, cái này chính muội muội đề ra!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhớ lại vẻ kiêu kì xinh đẹp của giai nhân nổi tiếng Cấm Thành một thời:
- Nhị di xem ra không còn bao nhiêu tình cảm với phụ hoàng! Dứt bỏ được cũng tốt!
Phùng phủ.
- Tiểu thư, đừng uống!
Đạm Ngọc gạt vội bát thuốc đen đặc trên miệng Gia Hỷ ra, mắt sáng như ngọc:
- Ngoài thành vừa dán thông cáo, mười ngày nữa Vương Thành Tứ Công chúa sẽ thay người hòa thân sang Mạt Quốc!
Gia Hỷ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nàng buông đổ bát thuốc, nước mắt chảy ra:
- Tốt rồi, thật tốt rồi!
Đạm Ngọc ôm lấy chủ nhân, cũng không kìm được:
- May mắn làm sao, may mắn làm sao!
Thành Vương hồi phủ vô tình ngang qua Bảo Hoa lâu liền ngửi thấy hương thức ăn thơm nồng đậm. Bảo Hoa lâu chính là tửu lầu của Bát Hoàng tử, vốn dĩ thường ngày hắn không để tâm, nhưng hiện tại vừa từ Diên Hương các ra, trong lòng có chút suy nghĩ, hạ lệnh dừng lại. Ngắm nhìn xiêm áo rực rỡ của những tiểu thư khuê các tủm tỉm cười đùa, những thiếu gia công tử bá vai nhau trò chuyện náo nhiệt. Lại nhớ đến Gia Hỷ nhiều ngày nay chắc có lẽ vì chuyện hòa thân mà buồn bã, hắn khẽ cười, muốn đem đến cho nàng chút ít vui vẻ.
Xe ngựa dừng ở cổng sau Phùng phủ, tuy đã cố tình khuất sau gốc liễu xanh, nhưng cỗ xe trân quý nạm ngà voi, rèm gấm đính ngọc bích cũng thu hút không ít sự chú ý. Nhìn nơi cổng gỗ hé mở, giai nhân bạch y khoác áo lông dày dặn mũi hài đỏ thắm đi ra, tim hắn đập nhanh đến lạ.
Gia Hỷ đứng bên ngoài, có chút ngần ngại, Thành Vương tinh tế không lộ mặt, tránh bị người nhìn thấy lại đàm tiếu, chỉ đưa tay ra đỡ nàng lên. Gia Hỷ đặt bàn tay mình lạnh buốt trong lòng bàn tay nam nhân ấm áp, nàng ngại ngần ngồi đối mặt Thành Vương.
Trên bàn, là một con vịt quay vàng ươm thích mắt, đã được cẩn thận chia nhỏ thành nhiều phần, tinh tế gọn ghẽ. Vịt ủ trong xôi nếp bọc lá sen nên vẫn còn nóng hôi hổi.
Gia Hỷ hơi cong miệng nhỏ, chiếc mũi thanh tú khẽ hít hà:
- Điện hạ gọi ta đến đây chỉ thế?
Thành Vương gật đầu, đũa ngọc gắp vào chén nàng một miếng:
- Chỉ có thế!
Gia Hỷ không ăn ngay, lại nhìn hắn, gương mặt nàng đi vội không xoa phấn, trong gió rét liền thiếu huyết sắc, càng tô điểm thêm nét đơn thuần mềm mại. Nàng ngẩn ngơ một hồi:
- Điện hạ! Thật không có gì quan trọng?
Thành Vương lắc đầu, nụ cười hiếm hoi khiến phượng mâu lung linh ánh sáng:
- Không!
Gia Hỷ tuy khác thường cảm giác, nhưng vẫn đưa món ngon lên miệng. Thịt vịt mềm nóng mặn ngọt vừa phải, hương thơm tinh mĩ luẩn quẩn trong vòm họng, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng. Nàng gắp miếng thứ hai, thứ ba,...càng ăn càng không ngừng được.
Hoàn Nhan Viên Hạo không động đũa, lẳng lặng rót một ly rượu nhạt, hắn thật muốn xem thử cái bụng nhỏ của nàng chứa được bao nhiêu thức ăn. Gia Hỷ thật không kiềm nổi, mĩ vị thế này, nàng xuyên qua mấy năm lại chưa từng được thưởng thức, thẳng đến khi no căng dừng lại, lúc này, nàng mới phát hiện, chén ngọc nam tử đối diện không hề có chút dấu vết dầu mỡ nào.
Gia Hỷ bối rối:
- Điện hạ...ta...
Hoàn Nhan Viên Hạo rút khăn tay ôn nhu lau một bên khóe miệng nàng, môi hờ hững nụ cười không thể đoán được suy nghĩ. Gia Hỷ xấu hổ lan tràn, đến vành tai cũng đỏ lựng. Nàng từ bao giờ lại trở thành một tiểu tham ăn thế này. Nhìn đống xương vịt trong đĩa, nàng càng hận bản thân không thể độn thổ.
Hoàn Nhan Viên Hạo cho hạ nhân thu dọn, lại bày trà Long Tĩnh trứ danh lên, cẩn thận từng bước một pha cho nàng:
- Xem ra cơm của Bảo Hoa lâu vừa vặn khẩu vị nàng?
Gia Hỷ vặn vẹo khăn lụa cười trừ:
- Là rất...ngon...
Hoàn Nhan Viên Hạo đẩy tách trà đến, thản nhiên:
- Tốt, nếu đã thấy thích, bản Vương rảnh rỗi liền đưa nàng đến đó!
Gia Hỷ than thở trong lòng, thầm mắng Thành Vương định nuôi nàng giống trư hay sao. Ăn no liền nghĩ tới đại sự, nàng mới ướm hỏi thắc mắc trong lòng:
- Điện hạ có biết vì sao đột ngột liền đổi người hòa thân không?
Thành Vương khẽ lay động hàng mi, tuyệt mỹ gương mặt ánh lên chút khó hiểu:
- Nàng tiếc tước phong Vương Thành Công chúa?
Gia Hỷ xua xua tay:
- Không! Không! Là ta chưa bao giờ nghe qua đại danh Tứ Công chúa!
Thành Vương tựa người ra sau, thong thả trò chuyện:
- Tứ Hoàng muội trước kia chỉ là Quận chúa, lần này vốn là Triện An phải đi, nhưng nể tình Tam Hoàng bá, phụ thân nàng ta vừa mất, nên đổi lại!
Gia Hỷ thở nhẹ trong lòng, không dính dáng đến nàng thì tốt. Thành Vương khẽ khàng nhắc nhở:
- Lịnh Hồ Vương muốn đổi người không phải ngẫu nhiên, nàng cũng nên cẩn thận, đừng để bản thân trở thành một quân cờ!
Gia Hỷ nhìn vào sâu thẩm ánh mắt Thành Vương, chỉ thấy trong đó đầy ắp nhu hòa ấm áp, không một chút vẩn đục, không một chút tà mị. Nàng mỉm cười tin tưởng:
- Tạ Vương gia nhắc nhở!
Lanh canh tiếng kẻng báo hiệu giờ Ngọ vang lên, Hoàn Nhan Viên Hạo tiếc nuối thở dài, khóe mắt ẩn chứa vô vàn lưu luyến:
- Hôm nay nàng có thích?
Gia Hỷ gật đầu chân thật, không hiểu vì sao chỉ có thể nói ra một từ:
- Thích!
Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn trọng đỡ nàng xuống, nhìn bóng áo khuất xa sau cánh cổng, rất lâu rất lâu, hắn mới hạ lệnh hồi phủ. Gia Hỷ đứng bên trong tường cao, lòng xốn xang nhiều cảm xúc, mãi đến khi nghe vó ngựa lộc cộc đi xa, nàng mới quay vào trong.
Gia Hỷ chưa qua khỏi sân sau, đã thấy Bối Lan hốt hoảng vén váy chạy đến, bộ dáng cuống quýt, hơi thở đứt quãng:
- Tiểu thư, không xong rồi, lão phu nhân...qua đời...
Gia Hỷ kinh hoàng, cũng không nói được gì, chân thấp chân cao vội vàng đến viện tổ mẫu. Nàng không có quan hệ cùng Phùng gia, nhưng nữ chủ thân thể này vẫn chính là cùng huyết thống, thế nên, nước mắt từ đâu không rõ, chảy tràn xuống gương mặt thanh thuần, trái tim nàng nghẹn lại. Dù rằng lão phu nhân với nàng từng có tà tâm, đẩy nàng đến thôn trang, nhưng thực sự cũng chưa từng hạ lệnh đoạt mạng nàng, xử sự coi như cũng không quá thiên vị, Gia Hỷ lau lệ nóng, nghĩ đến ba năm đại tang trước mặt.
Chỉ là khi đến trước viện tổ mẫu, một lời của Tứ phu nhân Nguyễn thị đoạt đi toàn bộ tâm tình mềm yếu của nàng. Nguyễn thị khóc lóc thất thanh, lại vô tình hữu ý mà mắng chửi:
- Cái gì chứ, tước Hầu đến cửa lại bị cướp đi, Huyện chúa gì chứ, không giữ nổi một cái nam nhân bên người! Nếu không vì thế, lão phu nhân có uất ức mà thổ huyết không?
Tam phu nhân cũng không vừa, ỉ ôi nước mắt:
- Mẫu thân ơi, sao người phải thế, đám chất nữ có đứa nào bất hiếu thì còn con dâu lo lắng người! Nữ nhi gia tộc nào cũng phải đặt lợi ích gia tộc lên đầu tiên, còn nhà này nuôi một cái báo cô, ham sống sợ chết! Không dám hòa thân gả đi xa!
_____________________
Chú thích:
Hoa Ô đầu
Đây là món Vịt quay Thành ca chuẩn bị (chú thích vừa được bổ sung vì tác giả đói).
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Diên Hương Các.
Tuyên Quý phi y phục tơ lụa mềm mại nhẩn nha cắm hoa, bây giờ trời đã sáng tháng ba, tuy rằng mùa đông năm nay không rõ vì sao kéo dài vô cùng, nhưng ở nhà ấm trồng hoa, không thiếu loài đã nở.
Thành Vương sau nhật triều thường ngày liền đến thăm mẫu phi, chợt thấy một bồn hoa tím lạ mắt, nửa giống oải hương nửa lại không phải, hắn vừa định chạm vào đã nghe một cung nữ ngăn lại:
- Điện hạ! Không được!
Thành Vương cũng chẳng hỏi nhiều nữa, thản nhiên ngồi xuống bàn trà, nhìn mẫu phi thong thả lựa chọn từng nhành hoa một cho vào bình sứ.
- Con hôm nay rảnh rỗi?
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, tâm tình dễ chịu, hắn vừa ở Ngự Thư phòng, Lịnh Hồ Vương thật sự đã đổi người hòa thân, dù biết đây chính là có tác động của Hoàn Nhan Viên Thuyết, nhưng trước hết Gia Hỷ được an toàn, hắn không thể không vui.
Thành Vương không muốn nói ra, nên chuyển đề tài:
- Thất Hoàng đệ qua tháng tư nhận sắc phong đến Gia Lăng Quốc, coi như là Hoàng tử được phong cao nhất!
Tuyên Quý phi mắt đẹp lóe sáng, môi tươi nét cười:
- Đức phi Giang thị mẫu bằng tử quý, Hoàng thượng có nói, sau này người về trời, sẽ để lại một đạo thánh chỉ, cho phép nàng ta đến phụ quốc sống cùng nhi tử!
Hoàn Nhan Viên Hạo tự mình rót trà đưa đến mẫu phi, trầm mặc lắc đầu:
- Phụ hoàng quá sủng Đức phi rồi, một Hoàng tử được phong, tước càng cao càng phải cẩn trọng. Vốn giữ Đức phi lại kinh thành là để kìm chế thế lực Thất Hoàng đệ, nay mẫu tử họ tụ họp, không phải muốn tạo cơ hội để hắn làm phản!
Tuyên Quý phi đặt bình hoa lên kệ lớn, thản nhiên ngồi cạnh Thành Vương:
- Chuyện mai sau chưa rõ ràng, nhưng hiện tại Giang thị chính là ủng hộ con, Giang gia cũng sẽ vì Giang Hồng Diệp mà không quay lưng với con! Đừng quá nóng vội!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu tiếp nhận. Tuyên Quý phi nhìn bồn hoa tím một khắc rồi chậm rãi phân phó:
- Đem cái này đến Vĩnh Tuy cung, nói là bản cung an ủi Thục phi nương nương!
Mấy hạ nhân cẩn thận bọc vải mỏng lên chậu hoa, khệ nệ ôm đi. Tuyên Quý phi nhìn Thành Vương có chút buồn bã:
- Ô đầu hoa!*
Ô đầu là loài cực độc, nhựa cây chạm vào da thịt thì chắc chắn sẽ mất mạng. Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ siết tay mẫu phi, nụ cười dâng lên trào phúng:
- Phụ hoàng vẫn không thay đổi gì, nhẫn tâm giết người đầu ấp tay gối, thế gian này có lẽ là duy nhất!
Tuyên Quý phi che miệng con trai lại:
- Khi con lên đến vị trí độc tôn ấy, có những chuyện là thân bất do kỷ! Mẫu phi tin rằng Hoàng thượng mang nỗi khổ tâm riêng!
Hoàn Nhan Viên Hạo cười buồn, tự bản thân hắn cũng chẳng rõ một ngày kia có thay đổi tà ác đến thế không.
- Phụ hoàng luôn lợi dụng lòng yêu của mẫu phi, bao nhiêu vật đổi sao dời, người vẫn tin vào lời phụ hoàng đã hứa? Phụ hoàng yêu người một phần, người liền vội vã đem cả trái tim ra!
Hắn sống đã hai đời, nhưng cả hai đời, tính cách của Vĩnh Nguyên Đế đều không đổi khác. Vĩnh Nguyên Đế triệt để áp dụng kế sách lấy ngoại thích trị ngoại thích, lấy phi tần trấn phi tần, Lan Thục phi không phải người đầu tiên chịu kết cục này, mẫu phi cũng chẳng phải người duy nhất bị Vĩnh Nguyên Đế lợi dụng. Hoàn Nhan Viên Hạo không muốn nói nữa, lấy cổ cầm trên vách, chậm rãi gảy từng dây một. Tiếng đàn xé gió rạch mưa, nghe bi tráng binh đao, nghe cồn cào gan ruột.
Đức Tổng quản cùng Hồng Tố quay về, nhìn nhau bẩm báo:
- Nương nương, nô tài vừa nghe được, Hoàng Quý phi nương nương muốn đưa Bát Hoàng tử nhận thừa tự Tam Thân Vương phủ!
Tuyên Quý phi không lấy làm ngạc nhiên, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ lắc đầu:
- Tính các Bát Hoàng đệ vốn thích giao thương hơn là chính trị, nhận thừa tự Tam Hoàng bá coi như vừa hay!
Đức Công công nhăn mặt:
- Hoàng Quý phi cũng chỉ duy nhất một mình Bát Hoàng tử, sợ rằng không chịu nổi...
Tuyên Quý phi cười cười:
- Hoàng thượng đã bao giờ ép uổng muội muội? Bản cung thấy là, cái này chính muội muội đề ra!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhớ lại vẻ kiêu kì xinh đẹp của giai nhân nổi tiếng Cấm Thành một thời:
- Nhị di xem ra không còn bao nhiêu tình cảm với phụ hoàng! Dứt bỏ được cũng tốt!
Phùng phủ.
- Tiểu thư, đừng uống!
Đạm Ngọc gạt vội bát thuốc đen đặc trên miệng Gia Hỷ ra, mắt sáng như ngọc:
- Ngoài thành vừa dán thông cáo, mười ngày nữa Vương Thành Tứ Công chúa sẽ thay người hòa thân sang Mạt Quốc!
Gia Hỷ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nàng buông đổ bát thuốc, nước mắt chảy ra:
- Tốt rồi, thật tốt rồi!
Đạm Ngọc ôm lấy chủ nhân, cũng không kìm được:
- May mắn làm sao, may mắn làm sao!
Thành Vương hồi phủ vô tình ngang qua Bảo Hoa lâu liền ngửi thấy hương thức ăn thơm nồng đậm. Bảo Hoa lâu chính là tửu lầu của Bát Hoàng tử, vốn dĩ thường ngày hắn không để tâm, nhưng hiện tại vừa từ Diên Hương các ra, trong lòng có chút suy nghĩ, hạ lệnh dừng lại. Ngắm nhìn xiêm áo rực rỡ của những tiểu thư khuê các tủm tỉm cười đùa, những thiếu gia công tử bá vai nhau trò chuyện náo nhiệt. Lại nhớ đến Gia Hỷ nhiều ngày nay chắc có lẽ vì chuyện hòa thân mà buồn bã, hắn khẽ cười, muốn đem đến cho nàng chút ít vui vẻ.
Xe ngựa dừng ở cổng sau Phùng phủ, tuy đã cố tình khuất sau gốc liễu xanh, nhưng cỗ xe trân quý nạm ngà voi, rèm gấm đính ngọc bích cũng thu hút không ít sự chú ý. Nhìn nơi cổng gỗ hé mở, giai nhân bạch y khoác áo lông dày dặn mũi hài đỏ thắm đi ra, tim hắn đập nhanh đến lạ.
Gia Hỷ đứng bên ngoài, có chút ngần ngại, Thành Vương tinh tế không lộ mặt, tránh bị người nhìn thấy lại đàm tiếu, chỉ đưa tay ra đỡ nàng lên. Gia Hỷ đặt bàn tay mình lạnh buốt trong lòng bàn tay nam nhân ấm áp, nàng ngại ngần ngồi đối mặt Thành Vương.
Trên bàn, là một con vịt quay vàng ươm thích mắt, đã được cẩn thận chia nhỏ thành nhiều phần, tinh tế gọn ghẽ. Vịt ủ trong xôi nếp bọc lá sen nên vẫn còn nóng hôi hổi.
Gia Hỷ hơi cong miệng nhỏ, chiếc mũi thanh tú khẽ hít hà:
- Điện hạ gọi ta đến đây chỉ thế?
Thành Vương gật đầu, đũa ngọc gắp vào chén nàng một miếng:
- Chỉ có thế!
Gia Hỷ không ăn ngay, lại nhìn hắn, gương mặt nàng đi vội không xoa phấn, trong gió rét liền thiếu huyết sắc, càng tô điểm thêm nét đơn thuần mềm mại. Nàng ngẩn ngơ một hồi:
- Điện hạ! Thật không có gì quan trọng?
Thành Vương lắc đầu, nụ cười hiếm hoi khiến phượng mâu lung linh ánh sáng:
- Không!
Gia Hỷ tuy khác thường cảm giác, nhưng vẫn đưa món ngon lên miệng. Thịt vịt mềm nóng mặn ngọt vừa phải, hương thơm tinh mĩ luẩn quẩn trong vòm họng, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng. Nàng gắp miếng thứ hai, thứ ba,...càng ăn càng không ngừng được.
Hoàn Nhan Viên Hạo không động đũa, lẳng lặng rót một ly rượu nhạt, hắn thật muốn xem thử cái bụng nhỏ của nàng chứa được bao nhiêu thức ăn. Gia Hỷ thật không kiềm nổi, mĩ vị thế này, nàng xuyên qua mấy năm lại chưa từng được thưởng thức, thẳng đến khi no căng dừng lại, lúc này, nàng mới phát hiện, chén ngọc nam tử đối diện không hề có chút dấu vết dầu mỡ nào.
Gia Hỷ bối rối:
- Điện hạ...ta...
Hoàn Nhan Viên Hạo rút khăn tay ôn nhu lau một bên khóe miệng nàng, môi hờ hững nụ cười không thể đoán được suy nghĩ. Gia Hỷ xấu hổ lan tràn, đến vành tai cũng đỏ lựng. Nàng từ bao giờ lại trở thành một tiểu tham ăn thế này. Nhìn đống xương vịt trong đĩa, nàng càng hận bản thân không thể độn thổ.
Hoàn Nhan Viên Hạo cho hạ nhân thu dọn, lại bày trà Long Tĩnh trứ danh lên, cẩn thận từng bước một pha cho nàng:
- Xem ra cơm của Bảo Hoa lâu vừa vặn khẩu vị nàng?
Gia Hỷ vặn vẹo khăn lụa cười trừ:
- Là rất...ngon...
Hoàn Nhan Viên Hạo đẩy tách trà đến, thản nhiên:
- Tốt, nếu đã thấy thích, bản Vương rảnh rỗi liền đưa nàng đến đó!
Gia Hỷ than thở trong lòng, thầm mắng Thành Vương định nuôi nàng giống trư hay sao. Ăn no liền nghĩ tới đại sự, nàng mới ướm hỏi thắc mắc trong lòng:
- Điện hạ có biết vì sao đột ngột liền đổi người hòa thân không?
Thành Vương khẽ lay động hàng mi, tuyệt mỹ gương mặt ánh lên chút khó hiểu:
- Nàng tiếc tước phong Vương Thành Công chúa?
Gia Hỷ xua xua tay:
- Không! Không! Là ta chưa bao giờ nghe qua đại danh Tứ Công chúa!
Thành Vương tựa người ra sau, thong thả trò chuyện:
- Tứ Hoàng muội trước kia chỉ là Quận chúa, lần này vốn là Triện An phải đi, nhưng nể tình Tam Hoàng bá, phụ thân nàng ta vừa mất, nên đổi lại!
Gia Hỷ thở nhẹ trong lòng, không dính dáng đến nàng thì tốt. Thành Vương khẽ khàng nhắc nhở:
- Lịnh Hồ Vương muốn đổi người không phải ngẫu nhiên, nàng cũng nên cẩn thận, đừng để bản thân trở thành một quân cờ!
Gia Hỷ nhìn vào sâu thẩm ánh mắt Thành Vương, chỉ thấy trong đó đầy ắp nhu hòa ấm áp, không một chút vẩn đục, không một chút tà mị. Nàng mỉm cười tin tưởng:
- Tạ Vương gia nhắc nhở!
Lanh canh tiếng kẻng báo hiệu giờ Ngọ vang lên, Hoàn Nhan Viên Hạo tiếc nuối thở dài, khóe mắt ẩn chứa vô vàn lưu luyến:
- Hôm nay nàng có thích?
Gia Hỷ gật đầu chân thật, không hiểu vì sao chỉ có thể nói ra một từ:
- Thích!
Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn trọng đỡ nàng xuống, nhìn bóng áo khuất xa sau cánh cổng, rất lâu rất lâu, hắn mới hạ lệnh hồi phủ. Gia Hỷ đứng bên trong tường cao, lòng xốn xang nhiều cảm xúc, mãi đến khi nghe vó ngựa lộc cộc đi xa, nàng mới quay vào trong.
Gia Hỷ chưa qua khỏi sân sau, đã thấy Bối Lan hốt hoảng vén váy chạy đến, bộ dáng cuống quýt, hơi thở đứt quãng:
- Tiểu thư, không xong rồi, lão phu nhân...qua đời...
Gia Hỷ kinh hoàng, cũng không nói được gì, chân thấp chân cao vội vàng đến viện tổ mẫu. Nàng không có quan hệ cùng Phùng gia, nhưng nữ chủ thân thể này vẫn chính là cùng huyết thống, thế nên, nước mắt từ đâu không rõ, chảy tràn xuống gương mặt thanh thuần, trái tim nàng nghẹn lại. Dù rằng lão phu nhân với nàng từng có tà tâm, đẩy nàng đến thôn trang, nhưng thực sự cũng chưa từng hạ lệnh đoạt mạng nàng, xử sự coi như cũng không quá thiên vị, Gia Hỷ lau lệ nóng, nghĩ đến ba năm đại tang trước mặt.
Chỉ là khi đến trước viện tổ mẫu, một lời của Tứ phu nhân Nguyễn thị đoạt đi toàn bộ tâm tình mềm yếu của nàng. Nguyễn thị khóc lóc thất thanh, lại vô tình hữu ý mà mắng chửi:
- Cái gì chứ, tước Hầu đến cửa lại bị cướp đi, Huyện chúa gì chứ, không giữ nổi một cái nam nhân bên người! Nếu không vì thế, lão phu nhân có uất ức mà thổ huyết không?
Tam phu nhân cũng không vừa, ỉ ôi nước mắt:
- Mẫu thân ơi, sao người phải thế, đám chất nữ có đứa nào bất hiếu thì còn con dâu lo lắng người! Nữ nhi gia tộc nào cũng phải đặt lợi ích gia tộc lên đầu tiên, còn nhà này nuôi một cái báo cô, ham sống sợ chết! Không dám hòa thân gả đi xa!
_____________________
Chú thích:
Hoa Ô đầu
Đây là món Vịt quay Thành ca chuẩn bị (chú thích vừa được bổ sung vì tác giả đói).
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Tác giả :
Hồ Miêu