Hận Không Thể Ngừng Yêu Em
Chương 62: Tiễn bạn
- Này, buông tôi ra, không người ta nhìn lại tưởng tôi đồng tính - Văn Thoại nhăn nhó đẩy anh ra nhưng anh bướng bỉnh cứ ôm lấy hắn
- Nói, tại sao lại không nói một tiếng, cậu là rất yêu Thiên Ân - cơ thể anh đang giữ chặt cũng thôi ngọ nguậy. Làm sao, anh biết? Hắn vốn giấu rất kĩ kia mà. Tử Thiên gầm nhẹ, không cho phép mình phạm sai lầm. Nếu không phải Hạ Phong đặt giả thiết đối với anh, anh cũng sẽ không suy diễn tới mức này. Liếc thấy thái độ của hắn, anh biết mình đã nói trúng trọng điểm
- Tôi tưởng mình đã giấu rất kĩ
- Người có IQ cao như tôi, tại sao lại không nhận ra? - đến nước này, anh vẫn không thôi tự cao tự đại, làm người đứng nhìn như cô cũng phải bật cười
- Tôi khinh - hắn cười nhạt, liếc thấy nụ cười của cô gái kia, hắn biết, chính cô đã nghĩ ra, thật là một người không tầm thường. Còn anh? Miệng thì nói IQ cao mà mãi đến bây giờ mới biết, thật khiến cho người khác không khỏi cười chê, cùng lắm hắn hôm nay cũng sẽ không có làm giảm tôn nghiêm của anh - Sao? Thương hại tôi?
- Ừm, tôi chính là thương hại cậu. Cũng thương hại chính tôi, đã không nghĩ tới cảm giác của cậu - Văn Thoại đột nhiên đến bây giờ nghe thấy những lời này, trái tim có dòng nước ấm chảy qua. Hốc mắt hắn đỏ lên, cũng may là có kính râm che lại, nếu không kẻ đóng vai ác như hắn, làm sao đối diện với anh đây?
- A, cậu đúng là phải làm cho người khác bận tâm. Lúc cậu và Thiên Ân yêu nhau, tôi bất lắm sẽ đi trốn vào thư viện tự kỉ. Khi phát hiện chú cậu và cô ấy có liên quan, liền khướt từ không còn vương vấn gì mà cùng với người khác phát sinh tình cảm. Tôi thì không như vậy, tôi không đủ dũng cảm nhìn người mình yêu phải đau khổ, cho dù cô ấy có trở nên xấu xa như thế nào. Vì vậy.....
Vì vậy, anh hiểu. Cho dù những lời sau đó mắc lại ở họng hắn, anh cũng vĩnh viễn hiểu. Chính vì yêu Thiên Ân cho nên hắn mới khiến anh căm ghét chính hắn. Thà cứ ghét hắn, chứ cũng xin đừng ghét Kì Thiên Ân. Mọi trách nhiệm hãy để hắn gánh chịu, đừng đổ lỗi cho cô ấy. Anh có thể mơ hồ nghe được tiếng lòng của hắn. Trong quãng thời gian đại học đáng ghét đó, anh có tình bạn, cũng có tình yêu, nhưng đều đổ vỡ. Tất cả cũng bởi vì.....bởi vì cái gì, chính anh cũng không giải thích được
Lúc còn mới quen, Văn Thoại là người khá ít nói, chỉ khi có Thiên Ân gợi chuyện, hắn mới hồ hởi. Anh vốn tưởng hai người là bạn từ nhỏ nên không suy nghĩ nhiều, cũng không ngờ tới, hắn chính là một lòng một dạ với Thiên Ân. Chỉ là cách thức yêu đương của hai người hoàn toàn khác nhau
Anh không thể nào yêu một người chỉ ham danh lợi mà gạt anh sang một bên, cũng không yêu một người chỉ biết bỏ anh ra nước ngoài đến không nói một câu, cũng không yêu người lừa dối anh cùng với chú làm chuyện sau lưng. Còn hắn, hắn yêu một cách mù quáng, hắn yêu Kì Thiên Ân, cho dù cô ấy có trở nên đáng sợ như thế nào. Có một loại tình yêu như vậy
Tình yêu đó tựa hồ còn mãnh liệt hơn tình yêu của anh đối với Hạ Phong. Đôi lúc khiến người ta thật ghen tỵ, ghen tỵ vì được yêu, ghen tỵ vì có người yêu mình vô điều kiện. Nhưng anh cũng mong, tình yêu đó có thể khiến Kì Thiên Ân quay đầu, tìm lại con người của mình trước đây. Nếu có thể, anh muốn nhìn thấy hai người hạnh phúc bên nhau, cho dù vĩnh viễn anh cũng không thể gặp lại bọn họ
- Qua đó, tìm lại Thiên Ân, đưa cô ấy trở lại
- Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ? - Văn Thoại tức giận, anh cho rằng anh muốn ra lệnh liền ra lệnh sao?
- Bởi vì......bởi vì như vậy, Kì Thiên Ân mới biết cậu yêu cô ấy nhiều đến thế nào. Có phải chưa từng nói ra? Chưa nói, tại sao biết cô ấy sẽ từ chối? Không phải đã đợi rất lâu rồi sao? Cậu đấy
Văn Thoại cười khẽ. Yêu sao? Đúng rồi, hắn đã đợi cô rất lâu, đợi cô dời hình bóng của anh sang chỗ khác, hắn mới có thể đi đến. Có lẽ, cũng đã tới lúc kết thúc rồi. Tình cảm này, hắn không thể nào ôm cả đời được nữa. Dù biết có lẽ xác suất sẽ rất nhỏ, nhưng hắn cũng muốn thử nghe theo lời anh. Hắn cũng rất nhớ.....Kì Thiên Ân trong quá khứ
Hắn hừ lạnh, đẩy anh ra, tầm mắt dời qua người con gái đang đứng ngây ngốc ở đó, nước mắt không biết tự lúc nào đã vương đầy trên gò má cô. Tại sao lại khóc vì hai gã đàn ông ôm nhau rủ rỉ rù rì ở giữa sân bay chứ? Cô làm như bọn họ yêu nhau xa cách không bằng. Vừa buồn cười lại vừa đáng xấu hổ. Hắn đưa hai cánh tay, ôm cô vào lòng
Hạ Phong không có đẩy hắn ra, cô hiện tại đang dành tình thương với một người bạn sắp chia xa, sao có thể cự tuyệt trong giây phút này? Mũi cô vì khóc mà đỏ ửng
- Tôi hình như đã xem thường năng lực của cô rồi
- Tôi chẳng làm gì cả
- Có, cô đã làm rất nhiều. Cô đã khai phá cái đầu óc bã đậu của cậu ta đó thôi - nghe hắn nói, cô phì cười. Hắn dám nói anh là đầu óc bã đậu, nếu anh nghe thấy, chắc hẳn lòng tự tôn sẽ bị chà đạp, sẽ phỉ nhổ hắn không thương tiếc - nhớ đừng có suy nghĩ lung tung, chuyên tâm mà làm thân phận bà Tạ của cô đi. Tôi sẽ đợi thiệp mời của cô
Này, hơi quá đáng rồi đó. Mặc dù anh có chút tha thứ cho hắn nhưng không có nghĩ sẽ nhường vợ cho hắn. Cái này, cô đã là người có chồng rồi sao còn làm kiểu hành động xấu hổ này chứ? Anh hung hăng chen ngang giữa hai người, ngắt ngay đoạn đối thoại mà anh không nghe được ra
- Đủ rồi, mau đi đi - anh lại bày tính trẻ con ra, lúc nãy còn cảm động tình cảm, nói vài lời mùi mẫn, bây giờ thì mơ đi. Tử Thiên ôm cô vào lòng, không để hắn có cơ hội động vào. Văn Thoại nhếch môi rồi mang vẻ mặt kênh kiệu đó quay đi như mọi lần
- ANH NÓI SAI RỒI VĂN THOẠI - mặc dù ở trong lòng anh thút thít, nhưng cô vẫn nghẹn giọng lớn tiếng. Văn Thoại còn có điều chưa hiểu, liền quay đầu, nhíu mày nhìn cô. Cô nín thở nói tiếp - PHẢI LÀ ANH CÙNG KÌ THIÊN ÂN ĐỢI MỚI ĐÚNG
Cô chỉ thấy cái điệu cười vẫn không thay đổi cùng cái vẫy tay sau lưng. Cả biểu hiện của hắn, một chút cũng không nắm bắt được. Vì vậy mà không thể thấy được, giọt nước vương lại trên đôi kính râm kia, giọt nước mắt hiếm hoi mà không phải kẻ kiêu căng như hắn có thể có được. Nhưng vì cô, một người mà hắn năm lần bảy lượt muốn hãm hại, cô vẫn không hề có nửa câu oán trách
Hắn là vì cảm động trước tấm lòng của anh, cũng cảm động trước Triệu Hạ Phong hắn luôn cho là tầm thường kia. Từ một nhân viên nhỏ bé rụt rè, cô đã trở nên đẹp đẽ như ngày hôm nay. Không chỉ để cho người khác ngắm nhìn dung nhan che giấu từ lâu, cũng cho người ta biết tâm hồn cô đẹp đến cỡ nào. Hắn là thích, thích tính cách trong sáng giống Kì Thiên Ân trước kia của cô
- Nói, tại sao lại không nói một tiếng, cậu là rất yêu Thiên Ân - cơ thể anh đang giữ chặt cũng thôi ngọ nguậy. Làm sao, anh biết? Hắn vốn giấu rất kĩ kia mà. Tử Thiên gầm nhẹ, không cho phép mình phạm sai lầm. Nếu không phải Hạ Phong đặt giả thiết đối với anh, anh cũng sẽ không suy diễn tới mức này. Liếc thấy thái độ của hắn, anh biết mình đã nói trúng trọng điểm
- Tôi tưởng mình đã giấu rất kĩ
- Người có IQ cao như tôi, tại sao lại không nhận ra? - đến nước này, anh vẫn không thôi tự cao tự đại, làm người đứng nhìn như cô cũng phải bật cười
- Tôi khinh - hắn cười nhạt, liếc thấy nụ cười của cô gái kia, hắn biết, chính cô đã nghĩ ra, thật là một người không tầm thường. Còn anh? Miệng thì nói IQ cao mà mãi đến bây giờ mới biết, thật khiến cho người khác không khỏi cười chê, cùng lắm hắn hôm nay cũng sẽ không có làm giảm tôn nghiêm của anh - Sao? Thương hại tôi?
- Ừm, tôi chính là thương hại cậu. Cũng thương hại chính tôi, đã không nghĩ tới cảm giác của cậu - Văn Thoại đột nhiên đến bây giờ nghe thấy những lời này, trái tim có dòng nước ấm chảy qua. Hốc mắt hắn đỏ lên, cũng may là có kính râm che lại, nếu không kẻ đóng vai ác như hắn, làm sao đối diện với anh đây?
- A, cậu đúng là phải làm cho người khác bận tâm. Lúc cậu và Thiên Ân yêu nhau, tôi bất lắm sẽ đi trốn vào thư viện tự kỉ. Khi phát hiện chú cậu và cô ấy có liên quan, liền khướt từ không còn vương vấn gì mà cùng với người khác phát sinh tình cảm. Tôi thì không như vậy, tôi không đủ dũng cảm nhìn người mình yêu phải đau khổ, cho dù cô ấy có trở nên xấu xa như thế nào. Vì vậy.....
Vì vậy, anh hiểu. Cho dù những lời sau đó mắc lại ở họng hắn, anh cũng vĩnh viễn hiểu. Chính vì yêu Thiên Ân cho nên hắn mới khiến anh căm ghét chính hắn. Thà cứ ghét hắn, chứ cũng xin đừng ghét Kì Thiên Ân. Mọi trách nhiệm hãy để hắn gánh chịu, đừng đổ lỗi cho cô ấy. Anh có thể mơ hồ nghe được tiếng lòng của hắn. Trong quãng thời gian đại học đáng ghét đó, anh có tình bạn, cũng có tình yêu, nhưng đều đổ vỡ. Tất cả cũng bởi vì.....bởi vì cái gì, chính anh cũng không giải thích được
Lúc còn mới quen, Văn Thoại là người khá ít nói, chỉ khi có Thiên Ân gợi chuyện, hắn mới hồ hởi. Anh vốn tưởng hai người là bạn từ nhỏ nên không suy nghĩ nhiều, cũng không ngờ tới, hắn chính là một lòng một dạ với Thiên Ân. Chỉ là cách thức yêu đương của hai người hoàn toàn khác nhau
Anh không thể nào yêu một người chỉ ham danh lợi mà gạt anh sang một bên, cũng không yêu một người chỉ biết bỏ anh ra nước ngoài đến không nói một câu, cũng không yêu người lừa dối anh cùng với chú làm chuyện sau lưng. Còn hắn, hắn yêu một cách mù quáng, hắn yêu Kì Thiên Ân, cho dù cô ấy có trở nên đáng sợ như thế nào. Có một loại tình yêu như vậy
Tình yêu đó tựa hồ còn mãnh liệt hơn tình yêu của anh đối với Hạ Phong. Đôi lúc khiến người ta thật ghen tỵ, ghen tỵ vì được yêu, ghen tỵ vì có người yêu mình vô điều kiện. Nhưng anh cũng mong, tình yêu đó có thể khiến Kì Thiên Ân quay đầu, tìm lại con người của mình trước đây. Nếu có thể, anh muốn nhìn thấy hai người hạnh phúc bên nhau, cho dù vĩnh viễn anh cũng không thể gặp lại bọn họ
- Qua đó, tìm lại Thiên Ân, đưa cô ấy trở lại
- Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ? - Văn Thoại tức giận, anh cho rằng anh muốn ra lệnh liền ra lệnh sao?
- Bởi vì......bởi vì như vậy, Kì Thiên Ân mới biết cậu yêu cô ấy nhiều đến thế nào. Có phải chưa từng nói ra? Chưa nói, tại sao biết cô ấy sẽ từ chối? Không phải đã đợi rất lâu rồi sao? Cậu đấy
Văn Thoại cười khẽ. Yêu sao? Đúng rồi, hắn đã đợi cô rất lâu, đợi cô dời hình bóng của anh sang chỗ khác, hắn mới có thể đi đến. Có lẽ, cũng đã tới lúc kết thúc rồi. Tình cảm này, hắn không thể nào ôm cả đời được nữa. Dù biết có lẽ xác suất sẽ rất nhỏ, nhưng hắn cũng muốn thử nghe theo lời anh. Hắn cũng rất nhớ.....Kì Thiên Ân trong quá khứ
Hắn hừ lạnh, đẩy anh ra, tầm mắt dời qua người con gái đang đứng ngây ngốc ở đó, nước mắt không biết tự lúc nào đã vương đầy trên gò má cô. Tại sao lại khóc vì hai gã đàn ông ôm nhau rủ rỉ rù rì ở giữa sân bay chứ? Cô làm như bọn họ yêu nhau xa cách không bằng. Vừa buồn cười lại vừa đáng xấu hổ. Hắn đưa hai cánh tay, ôm cô vào lòng
Hạ Phong không có đẩy hắn ra, cô hiện tại đang dành tình thương với một người bạn sắp chia xa, sao có thể cự tuyệt trong giây phút này? Mũi cô vì khóc mà đỏ ửng
- Tôi hình như đã xem thường năng lực của cô rồi
- Tôi chẳng làm gì cả
- Có, cô đã làm rất nhiều. Cô đã khai phá cái đầu óc bã đậu của cậu ta đó thôi - nghe hắn nói, cô phì cười. Hắn dám nói anh là đầu óc bã đậu, nếu anh nghe thấy, chắc hẳn lòng tự tôn sẽ bị chà đạp, sẽ phỉ nhổ hắn không thương tiếc - nhớ đừng có suy nghĩ lung tung, chuyên tâm mà làm thân phận bà Tạ của cô đi. Tôi sẽ đợi thiệp mời của cô
Này, hơi quá đáng rồi đó. Mặc dù anh có chút tha thứ cho hắn nhưng không có nghĩ sẽ nhường vợ cho hắn. Cái này, cô đã là người có chồng rồi sao còn làm kiểu hành động xấu hổ này chứ? Anh hung hăng chen ngang giữa hai người, ngắt ngay đoạn đối thoại mà anh không nghe được ra
- Đủ rồi, mau đi đi - anh lại bày tính trẻ con ra, lúc nãy còn cảm động tình cảm, nói vài lời mùi mẫn, bây giờ thì mơ đi. Tử Thiên ôm cô vào lòng, không để hắn có cơ hội động vào. Văn Thoại nhếch môi rồi mang vẻ mặt kênh kiệu đó quay đi như mọi lần
- ANH NÓI SAI RỒI VĂN THOẠI - mặc dù ở trong lòng anh thút thít, nhưng cô vẫn nghẹn giọng lớn tiếng. Văn Thoại còn có điều chưa hiểu, liền quay đầu, nhíu mày nhìn cô. Cô nín thở nói tiếp - PHẢI LÀ ANH CÙNG KÌ THIÊN ÂN ĐỢI MỚI ĐÚNG
Cô chỉ thấy cái điệu cười vẫn không thay đổi cùng cái vẫy tay sau lưng. Cả biểu hiện của hắn, một chút cũng không nắm bắt được. Vì vậy mà không thể thấy được, giọt nước vương lại trên đôi kính râm kia, giọt nước mắt hiếm hoi mà không phải kẻ kiêu căng như hắn có thể có được. Nhưng vì cô, một người mà hắn năm lần bảy lượt muốn hãm hại, cô vẫn không hề có nửa câu oán trách
Hắn là vì cảm động trước tấm lòng của anh, cũng cảm động trước Triệu Hạ Phong hắn luôn cho là tầm thường kia. Từ một nhân viên nhỏ bé rụt rè, cô đã trở nên đẹp đẽ như ngày hôm nay. Không chỉ để cho người khác ngắm nhìn dung nhan che giấu từ lâu, cũng cho người ta biết tâm hồn cô đẹp đến cỡ nào. Hắn là thích, thích tính cách trong sáng giống Kì Thiên Ân trước kia của cô
Tác giả :
Phúc Phễu