Hán Hoàng Hệ Liệt Chi Cầm Tướng
Quyển 2 - Chương 6
Hàng dương liễu cạnh Bá kiều mọc ra những chồi non mới, chồi non phơi phới lay động theo gió, xanh, rất nhanh phủ khắp hai bờ Bá kiều. Thượng tị là một ngày quan trọng nhất khi bắt đầu một năm mới, tẩy quán phất hễ (nghi thức làm lễ trừ tà ở bến sông), tiêu tai trừ bệnh, khẩn cầu bình an, nam nữ chưa thành gia ở Trường An thành cũng nương vào quang cảnh ngày xuân mà tặng nhau tính vật định tình, lẫn nhau cầu duyên.
Sáng sớm, bờ sông đông nghịt người, hoàng thân quốc thích cùng bình dân dân chúng trong Trường An thành đang ở bên bờ sông Vị Hà tẩy quán phất tiết, vẩy nước chơi đùa, chẳng phân biệt bần phú quý tiện, càng không có sự phân biệt thân phận.
Tiếng đàn sáo trúc cầm cùng mùi lan chi thơm mắt từ ca diên vũ tịch giữa sông phảng phất truyền đến, vòng quanh một mảnh đất tràn ngập lục ý, dung nhập vào cảnh trời xanh nước biếc.
“Khó gặp một ngày hội Thượng tị để ra ngoài đạp thanh, cớ sao tâm tình ngươi vẫn không vui?"
Lưu Tuần nghiêng người tựa vào y tháp dưới một tán lộng hoa lệ buông đầy cờ tua, một tay chống thân, một tay kéo qua Bùi Ngọc Thư ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, y,mất trọng tâm mà ngã vào người Lưu Tuần, không chút nghiêng lệch nằm vào ngực hắn.
“Trẫm đêm qua không có thỏa mãn ngươi?" Lưu Tuần một tay nắm thắt lưng Bùi Ngọc Thư, tay kia nâng lên cằm y, nhìn người đang này ra một bộ mặt khổ qua, kề sát vào tai y thì thầm.
“Không phải!" Là sầu tư a! Hoàng Thượng khai ra hai điều kiện dọa người cực điểm kia, không đáp ứng không được, muốn y đáp ứng, thì y thật sự làm không được.
Y vốn thật vui có thể rời đi hoàng cung, nhưng, ở đây quá nhiều người, y thấy có chút gò bó, người cũng vì thế mà không được tự nhiên. Hoàng Thượng lại đặc biệt thích khoe khoang, đôi khi còn khoa trương làm người khác khó chịu, càng là nơi có nhiều người hắn càng làm những hành động vô cùng thân thiết với y.
Huống chi, trước mắt bao người, Hoàng Thượng nếu tâm tình hảo, còn không biết sẽ ở trước mặt mọi người làm ra chuyện gì, giận dỗi nghiêng đầu không để ý tới Lưu Tuần khinh bạc, nét cau mày của Bùi Ngọc Thư cơ hồ có thể kẹp chết rùi bọ.
Dân chúng Trường An thành đối việc hoàng đế tuổi trẻ đầy hứa hẹn lập một nam tử vi hậu kỳ thật vẫn luôn rất hiếu kì, cho dù Hoàng Thượng bốn phía được hoàng cung thị vệ xưng là Vũ lâm quân bao quanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ánh mắt tò mò nhìn vào, muốn tìm kiếm"Nam" Hoàng hậu nương nương.
Bùi Ngọc Thư không ngại trở thành tiêu điểm cho mọi người chú mục, dĩ vãng khi xuất binh cùng lúc chiến thắng hồi triều, trên đường dân chúng đến quan khan cũng không thiếu, mà những khuê nữ càng thường xuyên dung một ánh mắt kì lạ nhìn y.
Bùi Ngọc Thư đương nhiên không biết trong triều đại thần cùng chư hầu rất bất mãn hành động tùy hứng của Hoàng Thượng, lại vì bị hắn uy hiếp mà không dám nói rõ, thế nhưng phía sau thì lại truyền khai chuyện này rất khó nghe.
Kỳ thật, chuyện này tối bất mãn là y nha.
Lần trước y liều mạng tử thủ phòng tuyến cuối cùng, không cho Hoàng Thượng thừa cơ phá vỡ, mới có thể ở ngày lâm triều thứ hai hợp thời xuất hiện tại triều đường, nhưng thái độ các đại thần nhìn y đã không còn giống trước đây, mà tôn xưng y như một quốc mẫu cao cao tại thượng, đối y cúi đầu khom người, khúm núm, phải một câu Hoàng hậu nương nương, trái một câu Hoàng hậu nương nương, chỉ kém chọc y tức đến mức nói khôngnên lời.
Hủy triều cương lập y vi hậu đã muốn đủ khó chịu, dùng hết toàn lực, nghĩ hết biện pháp để thượng triều, kết quả chỉ đối lấy sự nan kham, y thật hoài nghi trước đây mình liều mạng như vậy để làm gì? Ngại mọi chuyện còn chưa đủ phiền, phải làm nhiều chuyện làm y khó chịu đến chết mới vừa lòng sao?
Hiện giờ trong triều căn bản không ai nhớ rõ y là một Phiêu Kị tướng quân uy phong lẫm lẫm, mà chỉ biết là y là"Hoàng hậu nương nương", bào y sao có thể không khó chịu chứ?
Mà hết thẩy, hết thảy đều phải cám ơn cái tên đang cười rất gian trước mặt y ban tặng.
“Đừng tức giận nữa, trẫm sẽ mang ngươi đến một nơi thật tốt, ngươi nhất định sẽ thích mà." Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư, khẽ hạ xuống mặt y một nụ hôn, lười miếng tực vào tháp.
Theo con đường mòn quanh co đi tới, bước lên một cầu thang được tạo từ đá phiến uốn khúc, bước xuống mời bật thang vào trước một cái hang, Lưu Tuần sai người mở ra một ổ khóa to trên cửa động, đẩy cửa bước vào động.
“Hoàng Thượng, đây là nơi nào?" Bùi Ngọc Thư khó hiểu nhìn Hoàng Thượng, y chưa bao giờ biết Lâm uyên có một vùng hoang vu dã ngoại thế này, hơn nữa đã được sửa sang sạch sẽ chỉnh tề.
Hang rộng lớn mắt mẻ mà thanh lãnh, chính giữa bày biện một bàn đá cùng ghế đá theo phong cách xưa, trên diện bích có một tủ đá, bên trong có mấy hộp kiếm.
Lưu Tuần sai người mang hộp kiếm cẩn thận nâng xuống bàn đá.
“Đây là...... Kiếm?" nhìn hộp kiếm bằng đồng thuần chất súc thành, Bùi Ngọc Thư trừng lớn hắc mâu sáng ngời.
Xem Hoàng Thượng như nâng chí bảo, một bộ cẩn thận che chở, những thanh kiếm này nhất định là rất hiếm có. Thân là một võ tướng, tình yêu kiếm của Bùi Ngọc Thư không hề thua kém Lưu Tuần.
“Ân, đó đều là những danh kiếm các đời." Lưu Tuần mở ra hộp kiếm, chỉ thấy một thanh kiếm xinh đẹp nằm trong hộp, khi Lưu Tuần cầm kiếm lên, ánh sáng từ ngoài động chiếu vào tạo thành một bóng kiếm mơ hồ ánh lên mặt đất, thanh kiếm này chỉ tại nơi hắc ám cùng quang minh lần lượt thay đổi thân kiếm mới hiện lộ ra bóng kiếm bình thường khó có thể nhìn thấy.
“Đây là Thương triều danh kiếm Thừa Ảnh." Lưu Tuần kiêu ngạo đích huy động thanh kiếm trong tay, bóng kiếm trên đất cũng theo động tác biến ảo di động.
“Thừa Ảnh? Thanh bảo kiếm thần long kiến vĩ bất kiến thủ (nghe danh mà chưa thật sự được nhìn thấy) Thừa Ảnh?" Bùi Ngọc Thư nhịn không được phát ra một tiếng kinh thán, y cư nhiên có thể chính mắt nhìn thấy bảo kiếm chỉ được ghi lại trong sách cổ.
“Ân, ngươi muốn thử xem không?"
Lưu Tuần giao kiếm cho Bùi Ngọc Thư, Bùi Ngọc Thư lòng mang kính lễ vươn tay tiếp hi thế danh kiếm.
Bùi Ngọc Thư đặt kiếm trước ngực, nín thở ngưng thần, hoa một kiếm trước người, chỉ thấy bóng kiếm thanh lãnh nhanh như điện, kiếm khí rét lạnh như thu thủy.
“Oa! Thật sự là rất phủng!" Bùi Ngọc Thư trả kiếm cho hắn, hưng phấn mà tán thưởng.
Y sớm quên mấy canh giờ trước còn đang tức giận hờn dỗi Hoàng Thượng, trong đầu đều là thanh ảnh của bào kiếm.
Bùi Ngọc Thư tâm tư đơn thuần, chỉ cần chạm đúng sở thích của y, kỳ thật rất dễ giái quyết, bây giờ còn không phải đã quên chuyện tức giận vừa rồi? Hồn nhiên không phát hiện đây đúng là mục đích của Lưu Tuần.
Lưu Tuần cất Thừa Ảnh vào hộp, mở một hộp khác, hắn cầm kiếm dặt vào tay Bùi Ngọc Thư.
Bùi Ngọc Thư đem chậm rãi rút kiếm tự trong vỏ ra, chỉ thấy một đoàn quang hoa lập tức triển khai, khoan thai mát rượi như cảnh hoa sen nở. Hoa văn trang sức trên chuôi kiếm như hai mươi tám *** tú vận hành, lóe lên quang mang thâm thúy u tĩnh. Thân kiếm trọn vẹn, tựa như gió mát phất quá mặt nước thong dong mà ung dung, mũi kiếm sắc bén như vách đá đứng thẳng trên đoạn nhai nghìn trượng, cao thượng mà nguy nga.
“Hoàng Thượng, đây là...... Thuần quân?" Hắc mâu của Bùi Ngọc Thư mở lớn hơn.
Lưu Tuần gật đầu, tràn ngập sủng nịch nhìn y.
Thuần quân là do chú kiếm đại sư Âu Dã Tử thời Xuân hỏa thừa thiên mệnh đúc thành, lúc chú kiếm, ngàn núi vỡ ra thiếc, vạn sông cạn ra đồng, dốc hết tâm huyết của thiên thần cùng người, hợp lực tốn thời gian hơn mười năm mới chú thành. Khi kiếm hoàn thành, chúng thần quy thiên, Âu Dã Tử cũng vì lực tẫn thần kiệt mà chết, kiếm này đã thành có một không hai.
Cũng khó trách tiếng Bùi Ngọc Thư kinh thán càng lúc càng lớn, dù sao đây là thứ nghìn năm có một không hai a.
“Này thật sự là một thanh kiếm tôn quý vô song, thiên địa nhất tuyệt." Bùi Ngọc Thư lên tiếng tán thưởng trộn lẫn với vẻ mặt khó tin.
Kiến thức hết lịch đại danh kiếm được Lưu Tuần cất chứa sau, Bùi Ngọc Thư hiện tại bội phục y, trăm triệu không thể tưởng được tên hoàng đế háo sắc này cũng có thể thu thập nhiều danh kiếm đến vậy, lần này y thật là mở rộng nhãn giới.
“Ngọc Thư, trẫm còn có một thanh kiếm chưa từng triễn lãm cho ai xem a." Lưu Tuần kề Bùi Ngọc Thư bên người, tràn ra một mạt tà cười.
“Chưa từng triển lãm ra? Là hi thế bảo kiếm gì vậy? Ta muốn xem!" Vẫn còn chìm đắm trong sự cảm động cùng kinh ngạc vừa rồi, Bùi Ngọc Thư vui vẻ hỏi.
“Ở trong này a." Lưu Tuần ôm cổ Bùi Ngọc Thư, toàn thân kè sát vào y không có lấy một khe hở, một thứ cứng rắn nóng rực để giữa khố y.
Lưu Tuần nhìn biểu tình khi Bùi Ngọc Thư thưởng thức danh kiếm tràn ngập kinh thán cùng vui vẻ, cư nhiên tức giận mớ bảo kiếm đó cướp đi toàn bộ thâm thần của y mà muốn nấu chảy chúng. Những thứ đó chính là thiên cổ danh kiếm a, hắn phải mất thật lớn tâm lực mới thu thập được, hắn sao lại có suy nghĩ này a?
Vì cân bằng lại tâm tư tránh cho nó mất không chế, trong đầu hắn bỗng dưng chạy qua một ý niệm, ngày sau nếu Ngọc Thư ức khởi hôm nay đích danh kiếm, trừ bỏ kiếm, có chuyện nhất định sẽ càng cho y một dư vị, không thể quên.
“Hoàng Thượng, ngươi......" Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Bùi Ngọc Thư không thể tin mà trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Đó cũng là hi thế bảo kiếm a, trẫm chỉ triển lãm cho ngươi xem ác." Lưu Tuần y dặt trên bàn đá, ôn nhu duyện hôn lên đôi gò má, lên môi y, một tay kia đã cởi ra dây lưng, bào phục cùng trung y nháy mắt mở rộng.
Bùi Ngọc Thư lắc đầu chống đẩy."Hoàng Thượng, nơi này có nhiều thị vệ như vậy, không nên......"
“Bọn họ ở ngoài động, không đáng ngại." Lưu Tuần trút bỏ bào phục của mình, lộ ra lòng ngực rắn chắc bằng phẳng, trong nháy mắt đã cùng y xích lõa tương đối.
“Nơi này chính là hang động cất chứa lịch đại danh kiếm, tại nơi tràn sao lại có thể làm loại chuyện này?" Bùi Ngọc Thư tuyệt đối không muốn ở nơi cất chứa bảo kiếm bị Hoàng Thượng lâm hạnh, như vậy sẽ làm bẩn linh khí của kiếm, y như trước ương ngạnh chống cự Hoàng Thượng đến gần.
" Kiếm của trẫm cũng tràn ngập linh khí a, ở chỗ này làm càng có thể cảm nhận được ác."
“Không, không cần......" Bùi Ngọc Thư căn bản không tin nơi đó của hắn sẽ có linh khí gì, nếu có cũng chỉ là sắc khí rục rịch muốn động thôi.
“Đến thôi, chỉ cần thử, ngươi nhất định sẽ cảm nhận được cái gọi là linh khí của trẫm." Lưu Tuần cố lấy ba tấc lưỡi không xương thuyết phục y.
Hắn chưa bao giờ ở ngoài long tháp lâm hạnh Ngọc Thư, rất muốn thử một lần nha!
Bùi Ngọc Thư toàn thân chỉ còn chút ít y phục, nửa người nằm trên bàn đá, bào phục rộng mở lót dưới người, đầu xuân vẫn là mang chút thời tiết se lạnh, ở bên ngoài giường vẫn nên chú ý đừng để bị nhiễm phong hàn.
“Dừng, dừng tay...... Ân..." Lưu Tuần không để ý đến kháng nghị, khom người áp lên môi y.
Đầu lưỡi linh hoạt phác họa đường môi của Bùi Ngọc Thư, *** tế khẳng hôn cánh môi y, tiếp theo mờ ra hàm răng, trực tiếp tiến vào khoan miệng tìm kiếm cánh lưỡi phần nộn, chạm nhẹ, mút, giao triền, cơ khát cướp lấy mật tân trong miệng y.
“Cáp a...... Cáp a......" Cho đến khi thoả mãn, Lưu Tuần mới lưu luyến không không thôi rời đi cánh môi làm hắn mê luyến mãi kia, trong miệng phương tân hai người trộn lẫn không có chổ để đi mà chạy dọc theo khóe môi xuống.
Lưu Tuần liếm phương tân trong suốt bên môi y rồi lại liếm bạc thần của mình, quả nhiên, môi của Ngọc Thư cho dù hưởng qua không dưới mấy ngàn lần cũng không chán, cánh môi sưng đỏ ướt át, càng làm cho kẻ khác muốn hảo hảo yêu thương y.
Môi anh đào như một đóa hoa dọc theo cổ Bùi Ngọc Thư trượt xuống, duyện hôn nơi hầu kết.
Hầu kết mẫn cảm bị người liếm thỉ, thân thể Bùi Ngọc Thư không khỏi run lên."Ô...... Ân......"
“Thân thân...... Ngươi thật sự làm trẩm yêu thích không nở buông tay!" Đôi môi trượt xuống lòng ngực bằng phẳng, hàm trụ nụ hoa mềm mại khéo léo liếm mút, một tay kia bắt lấy một nụ hoa thẹn thùng khác văn vê, chà xát chơi đùa, lệnh Bùi Ngọc Thư rốt cuộc không thể cự tuyệt hắn cầu hoan, thân hình chỉ có thể khẽ run rẩy thừa nhận hắn khiêu khích.
“Ân a......" Một trận khoái cảm mãnh liệt đánh úp lại, Bùi Ngọc Thư vong tình rên rỉ.
Tay Lưu Tuần bao lấy dục vọng giữa khố Bùi Ngọc Thư gian khinh nhu vỗ về chơi đùa, dưới kỹ xảo âu yếm cao siêu của hắn, nam tính của y lập tức đứng dậy.
Bùi Ngọc Thư không kiên nhẫn vặn vẹo thân hình tỏ rõ y sắp đến đỉnh, Lưu Tuần tiếp thu được tin tức mà nhanh hơn động tác trong tay, giây lát, y liền đến đỉnh, phóng ra nhiệt tình.
“Ngươi là than thân hoàng hậu trẫm yêu nhất ác......" Lưu Tuần nâng hai chân y đặt dưới bàn đá đặt lên vai mình, từ trong tay áo dài của mình lấy ra một tiểu tất hạp *** mỹ, hắn mở ra tất hạp quét lấy nhuận hoạt nhuyễn cao bên trong, ở huyệt nội tư mật chật hẹp nhẹ nhàng qua lại rồi trượt vào bên trong.
“Ô......" Nửa thân dưới hoàn toàn không có chỗ dựa lệnh Bùi Ngọc Thư có chút hư không, hai chân y phải gắt gao bám lấyLưu Tuần nơi duy nhất chống đỡ cho y.
Ngón tay thon dài quấy động trong cơ thể, rất nhanh liền tìm được nơi y tối mẫn cảm.
“A......" Nguyên bản dũng đạo vì dị vật xâm nhập mà có chút không khoẻ đã dính đầy nhuẫn hoạt nhuyễn cao, ngón tay hoạt động trong cơ thể từ một thành ba, Bùi Ngọc Thư thư sướng dật ra than nhẹ, mật huyệt mềm mại đã đủ cất chứa dục vọng của Lưu Tuần.
Lưu Tuần lấy ngón tay ra khỏi dũng đạo thấp hoạt, một cảm giác mất mát làm Bùi Ngọc Thư kìm lòng không đậu đưa đẩy vòng eo, tìm kiếm nguồn nhiệt lấp đầy cơ thể mình.
Lưu Tuần lấy hai chân vòng qua người mình lần thứ hai nâng lên vai, đem dục vọng hảo nhiệt đang dâng trào chậm rãi thẳng tiến vào cơ thể y.
“Thân thân...... Hảo hảo cảm thụ linh khí của trẫm ác......"
Thứ nóng rực cứng rắn quen thuộc lấp đầy cơ thể, động tác mập hợp ma xát phát ra tiếng vang *** mĩ, càng thêm thúc giục dục diễm cao trương của hai người kia.
“Ân...... Cảm thụ...... linh khí của Tuần...... A......"
Thần trí Bùi Ngọc Thư cơ hồ đã bị từng cơn sóng dục vọng đánh bay, y chỉ có thể thuận theo bản năng gắt gao quấn quít lấy Lưu Tuần, cầu hắn thâm nhập sâu hơn, càng dùng sức xỏ xuyên y, căn bản không biết bảnthân đang đáp lại hắn cái gì.
Được Bùi Ngọc Thư tích cực đáp lại, động tác của Lưu Tuần trở nên mãnh liệt hơn, hắn muốn Ngọc Thư vĩnh viễn nhớ rõ, hôm nay trừ bỏ thưởng kiếm, trọng yếu hơn hắn muốn ở trước những thanh kiếm đó lâm hạnh y, y chỉ thuộc về mình hắn, ngay cả kiếm cũng thể phân chia một phần tình yêu của y.
Bùi Ngọc Thư đương nhiên không biết ý đồ thực chất của Lưu Tuần, bởi y đã sa vào cơn lốc *** mang theo khoái cảm cùng huyển sắc lóa mắt mà Lưu Tuần mang đến.
Bên trong hang trình diễn tình ái tiết mục xuân tình nhộn nhạo, Vũ lâm quân chờ ngoài động lại ửng đỏ nghiêm mặt, mỗi người đều có vẻ khô nóng khó an.
“Bên trong đang thổi một trận hỏa nhiệt thật lớn, ngay cả ta cũng nóng lên......" Lục Trung Phu đứng trước cửa động bất an khô nóng bước qua bước lại, ý đồ muốn hạ xuống dục niệm mới dâng lên của mình.
Hắn liếc qua hai người khác, thấy bọn họ cũngđầy mặt đỏ ửng, nghiêng đi không muốn nghe thấy những *** thanh lãng ngữ ( thanh âm, lời nói “không trong sáng") trong động.
Thành viên của Vũ lâm quân phần lớn là chưa thành thân hoặc xuất thân từ các gia đình quý tộc hoặc con cái của tướng soái, Hoàng Thượng chẳng lẽ không thể cố kị một chút sao? Ai! Thôi, nếu Hoàng Thượng mà biết cái gì gọi là cố kỵ sẽ không là Hoàng Thượng, hắn chỉ thích làm theo ý mình.
“Lão phùng, mặt của ngươi thật đỏ nha, không có việc gì chứ?" Lục Trung Phu trêu chọc tìm hắn nói chuyện.
Vũ lâm quân chỉ có thể canh giữ ở ngoài động, cả người khô nóng lại đối mặt với một đám nam tử, nếu thật không muốn cạo đầu, thì cũng phải tìm người trò chuyện dời đi chú ý!
Ngoài ý muốn, Phùng Đường Võ không đáp lại.
“Lão Phùng, ngươi có khỏe không?" Lục Trung Phu vươn tay sờ hai má hồng hồng của hắn, quan tâm hỏi han.
“Đừng chạm vào ta...... Hiện tại rất nguy hiểm." Phùng Đường Võ ngăn lại bàn tay của Lục Trung Phu, cảnh cáo hắn không cận dựa quá gần vào mình.
Ai biết dưới cái hoàn cảnh dục hỏa đốt người này, hắn sẽ làm ra chuyện gì.
“Không sờ thì không sờ, ngươi có cần kích động vậy không." Lục Trung Phu đương nhiên biết nam nhân dưới loại tình huống hết sức căng thẳng này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng mà có cần hung hăng với hắn vậy không, lửa cũng không phải hắn đốt, mà là hai người trong kia nha!
“Lão Dương, ngươi thì sao?" Lục trung phu quay đầu hỏi Dương Quảng Lăng.
Hắn thật đúng là e sợ thiên hạ bất loạn a! Nơi nơi trêu chọc nam nhân dục hỏa đốt người, không sợ bàn thân ngày nào đó bị ăn sạch sao, hơn nữa là chết thế nào không biết a.
“Không thua gì hắn, ngươi cũng không cần đứng quá gần ta." Dương Quảng Lăng nhíu mày, đông cứng bài trừ những ra mấy chữ. (ôi thật tội nghiệp các bạn Vũ lâm quân)
“Ai! Nếu không phải đang đứng đây hầu, thật muốn đi Câu lan viện tìm cô nương nghỉ ngơi a." Lục Trung Phu bản thân cũng vô cùng khó chịu.
Mọi người nháy mắt lại khôi phục lặng im, chỉ nghe tiếng rên rỉ cùng thở gấp đứt quãng từ trong động truyền ra, bầu không khí khô nóng cùng xấu hổ vẫn quay quanh mọi người, xem ra vừa rồi đoạn đối thoại không dinh dưỡng kia chẳng có tác dụng gì cả.
“Ta có thể tự đi, ngươi đừng ôm!"
Sau khi hoan ái đến ý loạn tình mê, Bùi Ngọc Thư kiên trì không cho Lưu Tuần ôm y, chỉ cần hắn giúp y ra khỏi động là được.
Đừng đùa! Trước mặt bao Vũ lâm quân bị Hoàng Thượng ôm vào lòng còn ra thể thống gì, y không muốn lại thừa nhận ánh mắt kì quái của họ nữa.
Nhớ lại một năm trước đụt mưa trong nhà săn nhỏ, Hoàng Thượng xem y như ấm lô sưởi ấm xong, y bị hắn ôm ra ngoài, chuyện dọa người như vậy một lần là đủ.
Bùi Ngọc Thư cả người bủn rủn vô lực, đi đường như rùa bò, Lưu Tuần nắm lấy bàn tay khoát lên vai hắn, một tay kia đở lấy thắt lưng y. Những hạt mồ hôi lớn từ trán Bùi Ngọc Thư chảy xuống, y cắn chặt răng cố chịu đựng, tuyệt không có thể để cho người khác nhìn ra y lại bị Hoàng Thượng lâm hạnh.
Tuy rằng mới vừa rồi rên rỉ lớn như vậy, chỉ sợ tất cả mọi người đã biết hai người bọn họ làm cái gì trong động, nhưng chỉ cần không nói ra, y vẫn sẽ tiếp tục làm bộ như không biết tình
“Hoàng Thượng nguy hiểm!"
Trực giác sắc bén của một võ tướng làm Bùi Ngọc Thư cảm nhận được quanh mình có một hơi thở nguy hiểm bất đồng bình thường, một thanh âm lướt gió hướng thẳng về phía Lưu Tuần. Hỏng rồi! Không kịp nữa! Bùi Ngọc Thư hô to một tiếng, vốn định đẩy Lưu Tuần ra, thế nhưng cả người y vô lực chỉ có thể cả người gục vào lòng hắn.
“Còn chưa đến tối mà, sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?" Lưu Tuần vuốt ngực bị đẩy trúng nhìn Bùi Ngọc Thư.
“Ngọc Thư?" Chăm chú nhìn Bùi Ngọc Thư hai mắt nhắm chặt, chất lỏng ấm áp chảy qua kẽ tay...... Là máu! Ngọc Thư trúng tiễn!
“Có thích khách! Bảo hộ Hoàng Thượng!" Dương Quảng Lăng hét lớn.
Thị vệ trong Vũ lâm quân lập tức bước lên trước vây lấy Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương ra phía sau, hướng nơi tiễn bay ra tìm kiếm thích khách.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư hôn mê trong lòng mình sững sờ.
Lưu Tuần vẫn nhớ rõ ba năm trước đây trên chiến trường, Bùi Ngọc Thư vì cứu một chi quân đội khác bị quân địch vây công mà lầm trung mai phục của địch nhân, binh sĩ chết thảm trọng, y một mình xâm nhập địch doanh tiêu diệt cả quân địch, trận thì thắng, nhưng y lại trúng ba tiễn, nếu không phải áo giáp thuần đồng luyện chế đỡ cho y một tiễn trí mạng, hiện tại y sao có thể bình yên ở bên hắn?
Lúc trước hắn nhìn thấy trên người Bùi Ngọc Thư bao bạch bố trắng toát, hôn mê bất tỉnh, tim đập thiếu chút nữa đình chỉ, bắt đầu từ khi đó, hắn đã nghĩ hết các cách ngăn y ra chiến trường, thà rằng bị y oán cũng không nguyện để y bị địch nhân làm bị thương,
Hắn vẫn không muốn phái y xuất binh chính là lo lắng y bị thương, nhưng hiện tại, y ở lại bện cạnh hắn, lại vẫn bị thương.
Chẳng lẽ hắn làm sai?
Một tiễn này gợi lên kí ức chon giấu tận đáy lòng ma Lưu Tuần không muốn nhớ đến, hắn ôm chặt lấy Bùi Ngọc Thư, tựa đầu chôn vào lòng y, cả người phát lạnh, không ngừng run rẩy, hắn không thể chịu đựng được tình cảnh như thế phát sinh lần thứ hai.
Lưu Tuần chưa bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà dao động, giờ phút này trên tuấn nhan trắng ngần tràn ngập kinh hoảng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương bị thương, thần đã gọi thái y đến, thỉnh người nhanh chóng đưa Hoàng hậu nương nương về cung trị liệu." Dương Quảng Lăng hướng Hoàng thượng chắp tay thở dài, nhắc nhở hắn chuyện Hoàng hậu nương nương bị thương, còn tiếp tục kéo dài sẽ không tốt.
Màu máu đỏ tươi nhiễm ướt tấm lưng Bùi Ngọc Thư, mặt y vì mất đi huyết sắc mà tái nhợt, vết thương này xem ra không nhẹ, nếu không mau trị liệu, e sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Lưu Tuần như cũ ôm Bùi Ngọc Thư không buông, tuấn nhan chạm vào gương mặt người rái nhợt của đang hôn mê, lên tiếng hô to: “Ngọc Thư —— mau mở mắt ra nhìn trẫm!" Trẫm thà rằng ngươi tức giận mắng trẫm, cũng không muốn ngươi không để ý tới trẫm.
Sáng sớm, bờ sông đông nghịt người, hoàng thân quốc thích cùng bình dân dân chúng trong Trường An thành đang ở bên bờ sông Vị Hà tẩy quán phất tiết, vẩy nước chơi đùa, chẳng phân biệt bần phú quý tiện, càng không có sự phân biệt thân phận.
Tiếng đàn sáo trúc cầm cùng mùi lan chi thơm mắt từ ca diên vũ tịch giữa sông phảng phất truyền đến, vòng quanh một mảnh đất tràn ngập lục ý, dung nhập vào cảnh trời xanh nước biếc.
“Khó gặp một ngày hội Thượng tị để ra ngoài đạp thanh, cớ sao tâm tình ngươi vẫn không vui?"
Lưu Tuần nghiêng người tựa vào y tháp dưới một tán lộng hoa lệ buông đầy cờ tua, một tay chống thân, một tay kéo qua Bùi Ngọc Thư ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, y,mất trọng tâm mà ngã vào người Lưu Tuần, không chút nghiêng lệch nằm vào ngực hắn.
“Trẫm đêm qua không có thỏa mãn ngươi?" Lưu Tuần một tay nắm thắt lưng Bùi Ngọc Thư, tay kia nâng lên cằm y, nhìn người đang này ra một bộ mặt khổ qua, kề sát vào tai y thì thầm.
“Không phải!" Là sầu tư a! Hoàng Thượng khai ra hai điều kiện dọa người cực điểm kia, không đáp ứng không được, muốn y đáp ứng, thì y thật sự làm không được.
Y vốn thật vui có thể rời đi hoàng cung, nhưng, ở đây quá nhiều người, y thấy có chút gò bó, người cũng vì thế mà không được tự nhiên. Hoàng Thượng lại đặc biệt thích khoe khoang, đôi khi còn khoa trương làm người khác khó chịu, càng là nơi có nhiều người hắn càng làm những hành động vô cùng thân thiết với y.
Huống chi, trước mắt bao người, Hoàng Thượng nếu tâm tình hảo, còn không biết sẽ ở trước mặt mọi người làm ra chuyện gì, giận dỗi nghiêng đầu không để ý tới Lưu Tuần khinh bạc, nét cau mày của Bùi Ngọc Thư cơ hồ có thể kẹp chết rùi bọ.
Dân chúng Trường An thành đối việc hoàng đế tuổi trẻ đầy hứa hẹn lập một nam tử vi hậu kỳ thật vẫn luôn rất hiếu kì, cho dù Hoàng Thượng bốn phía được hoàng cung thị vệ xưng là Vũ lâm quân bao quanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ánh mắt tò mò nhìn vào, muốn tìm kiếm"Nam" Hoàng hậu nương nương.
Bùi Ngọc Thư không ngại trở thành tiêu điểm cho mọi người chú mục, dĩ vãng khi xuất binh cùng lúc chiến thắng hồi triều, trên đường dân chúng đến quan khan cũng không thiếu, mà những khuê nữ càng thường xuyên dung một ánh mắt kì lạ nhìn y.
Bùi Ngọc Thư đương nhiên không biết trong triều đại thần cùng chư hầu rất bất mãn hành động tùy hứng của Hoàng Thượng, lại vì bị hắn uy hiếp mà không dám nói rõ, thế nhưng phía sau thì lại truyền khai chuyện này rất khó nghe.
Kỳ thật, chuyện này tối bất mãn là y nha.
Lần trước y liều mạng tử thủ phòng tuyến cuối cùng, không cho Hoàng Thượng thừa cơ phá vỡ, mới có thể ở ngày lâm triều thứ hai hợp thời xuất hiện tại triều đường, nhưng thái độ các đại thần nhìn y đã không còn giống trước đây, mà tôn xưng y như một quốc mẫu cao cao tại thượng, đối y cúi đầu khom người, khúm núm, phải một câu Hoàng hậu nương nương, trái một câu Hoàng hậu nương nương, chỉ kém chọc y tức đến mức nói khôngnên lời.
Hủy triều cương lập y vi hậu đã muốn đủ khó chịu, dùng hết toàn lực, nghĩ hết biện pháp để thượng triều, kết quả chỉ đối lấy sự nan kham, y thật hoài nghi trước đây mình liều mạng như vậy để làm gì? Ngại mọi chuyện còn chưa đủ phiền, phải làm nhiều chuyện làm y khó chịu đến chết mới vừa lòng sao?
Hiện giờ trong triều căn bản không ai nhớ rõ y là một Phiêu Kị tướng quân uy phong lẫm lẫm, mà chỉ biết là y là"Hoàng hậu nương nương", bào y sao có thể không khó chịu chứ?
Mà hết thẩy, hết thảy đều phải cám ơn cái tên đang cười rất gian trước mặt y ban tặng.
“Đừng tức giận nữa, trẫm sẽ mang ngươi đến một nơi thật tốt, ngươi nhất định sẽ thích mà." Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư, khẽ hạ xuống mặt y một nụ hôn, lười miếng tực vào tháp.
Theo con đường mòn quanh co đi tới, bước lên một cầu thang được tạo từ đá phiến uốn khúc, bước xuống mời bật thang vào trước một cái hang, Lưu Tuần sai người mở ra một ổ khóa to trên cửa động, đẩy cửa bước vào động.
“Hoàng Thượng, đây là nơi nào?" Bùi Ngọc Thư khó hiểu nhìn Hoàng Thượng, y chưa bao giờ biết Lâm uyên có một vùng hoang vu dã ngoại thế này, hơn nữa đã được sửa sang sạch sẽ chỉnh tề.
Hang rộng lớn mắt mẻ mà thanh lãnh, chính giữa bày biện một bàn đá cùng ghế đá theo phong cách xưa, trên diện bích có một tủ đá, bên trong có mấy hộp kiếm.
Lưu Tuần sai người mang hộp kiếm cẩn thận nâng xuống bàn đá.
“Đây là...... Kiếm?" nhìn hộp kiếm bằng đồng thuần chất súc thành, Bùi Ngọc Thư trừng lớn hắc mâu sáng ngời.
Xem Hoàng Thượng như nâng chí bảo, một bộ cẩn thận che chở, những thanh kiếm này nhất định là rất hiếm có. Thân là một võ tướng, tình yêu kiếm của Bùi Ngọc Thư không hề thua kém Lưu Tuần.
“Ân, đó đều là những danh kiếm các đời." Lưu Tuần mở ra hộp kiếm, chỉ thấy một thanh kiếm xinh đẹp nằm trong hộp, khi Lưu Tuần cầm kiếm lên, ánh sáng từ ngoài động chiếu vào tạo thành một bóng kiếm mơ hồ ánh lên mặt đất, thanh kiếm này chỉ tại nơi hắc ám cùng quang minh lần lượt thay đổi thân kiếm mới hiện lộ ra bóng kiếm bình thường khó có thể nhìn thấy.
“Đây là Thương triều danh kiếm Thừa Ảnh." Lưu Tuần kiêu ngạo đích huy động thanh kiếm trong tay, bóng kiếm trên đất cũng theo động tác biến ảo di động.
“Thừa Ảnh? Thanh bảo kiếm thần long kiến vĩ bất kiến thủ (nghe danh mà chưa thật sự được nhìn thấy) Thừa Ảnh?" Bùi Ngọc Thư nhịn không được phát ra một tiếng kinh thán, y cư nhiên có thể chính mắt nhìn thấy bảo kiếm chỉ được ghi lại trong sách cổ.
“Ân, ngươi muốn thử xem không?"
Lưu Tuần giao kiếm cho Bùi Ngọc Thư, Bùi Ngọc Thư lòng mang kính lễ vươn tay tiếp hi thế danh kiếm.
Bùi Ngọc Thư đặt kiếm trước ngực, nín thở ngưng thần, hoa một kiếm trước người, chỉ thấy bóng kiếm thanh lãnh nhanh như điện, kiếm khí rét lạnh như thu thủy.
“Oa! Thật sự là rất phủng!" Bùi Ngọc Thư trả kiếm cho hắn, hưng phấn mà tán thưởng.
Y sớm quên mấy canh giờ trước còn đang tức giận hờn dỗi Hoàng Thượng, trong đầu đều là thanh ảnh của bào kiếm.
Bùi Ngọc Thư tâm tư đơn thuần, chỉ cần chạm đúng sở thích của y, kỳ thật rất dễ giái quyết, bây giờ còn không phải đã quên chuyện tức giận vừa rồi? Hồn nhiên không phát hiện đây đúng là mục đích của Lưu Tuần.
Lưu Tuần cất Thừa Ảnh vào hộp, mở một hộp khác, hắn cầm kiếm dặt vào tay Bùi Ngọc Thư.
Bùi Ngọc Thư đem chậm rãi rút kiếm tự trong vỏ ra, chỉ thấy một đoàn quang hoa lập tức triển khai, khoan thai mát rượi như cảnh hoa sen nở. Hoa văn trang sức trên chuôi kiếm như hai mươi tám *** tú vận hành, lóe lên quang mang thâm thúy u tĩnh. Thân kiếm trọn vẹn, tựa như gió mát phất quá mặt nước thong dong mà ung dung, mũi kiếm sắc bén như vách đá đứng thẳng trên đoạn nhai nghìn trượng, cao thượng mà nguy nga.
“Hoàng Thượng, đây là...... Thuần quân?" Hắc mâu của Bùi Ngọc Thư mở lớn hơn.
Lưu Tuần gật đầu, tràn ngập sủng nịch nhìn y.
Thuần quân là do chú kiếm đại sư Âu Dã Tử thời Xuân hỏa thừa thiên mệnh đúc thành, lúc chú kiếm, ngàn núi vỡ ra thiếc, vạn sông cạn ra đồng, dốc hết tâm huyết của thiên thần cùng người, hợp lực tốn thời gian hơn mười năm mới chú thành. Khi kiếm hoàn thành, chúng thần quy thiên, Âu Dã Tử cũng vì lực tẫn thần kiệt mà chết, kiếm này đã thành có một không hai.
Cũng khó trách tiếng Bùi Ngọc Thư kinh thán càng lúc càng lớn, dù sao đây là thứ nghìn năm có một không hai a.
“Này thật sự là một thanh kiếm tôn quý vô song, thiên địa nhất tuyệt." Bùi Ngọc Thư lên tiếng tán thưởng trộn lẫn với vẻ mặt khó tin.
Kiến thức hết lịch đại danh kiếm được Lưu Tuần cất chứa sau, Bùi Ngọc Thư hiện tại bội phục y, trăm triệu không thể tưởng được tên hoàng đế háo sắc này cũng có thể thu thập nhiều danh kiếm đến vậy, lần này y thật là mở rộng nhãn giới.
“Ngọc Thư, trẫm còn có một thanh kiếm chưa từng triễn lãm cho ai xem a." Lưu Tuần kề Bùi Ngọc Thư bên người, tràn ra một mạt tà cười.
“Chưa từng triển lãm ra? Là hi thế bảo kiếm gì vậy? Ta muốn xem!" Vẫn còn chìm đắm trong sự cảm động cùng kinh ngạc vừa rồi, Bùi Ngọc Thư vui vẻ hỏi.
“Ở trong này a." Lưu Tuần ôm cổ Bùi Ngọc Thư, toàn thân kè sát vào y không có lấy một khe hở, một thứ cứng rắn nóng rực để giữa khố y.
Lưu Tuần nhìn biểu tình khi Bùi Ngọc Thư thưởng thức danh kiếm tràn ngập kinh thán cùng vui vẻ, cư nhiên tức giận mớ bảo kiếm đó cướp đi toàn bộ thâm thần của y mà muốn nấu chảy chúng. Những thứ đó chính là thiên cổ danh kiếm a, hắn phải mất thật lớn tâm lực mới thu thập được, hắn sao lại có suy nghĩ này a?
Vì cân bằng lại tâm tư tránh cho nó mất không chế, trong đầu hắn bỗng dưng chạy qua một ý niệm, ngày sau nếu Ngọc Thư ức khởi hôm nay đích danh kiếm, trừ bỏ kiếm, có chuyện nhất định sẽ càng cho y một dư vị, không thể quên.
“Hoàng Thượng, ngươi......" Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Bùi Ngọc Thư không thể tin mà trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Đó cũng là hi thế bảo kiếm a, trẫm chỉ triển lãm cho ngươi xem ác." Lưu Tuần y dặt trên bàn đá, ôn nhu duyện hôn lên đôi gò má, lên môi y, một tay kia đã cởi ra dây lưng, bào phục cùng trung y nháy mắt mở rộng.
Bùi Ngọc Thư lắc đầu chống đẩy."Hoàng Thượng, nơi này có nhiều thị vệ như vậy, không nên......"
“Bọn họ ở ngoài động, không đáng ngại." Lưu Tuần trút bỏ bào phục của mình, lộ ra lòng ngực rắn chắc bằng phẳng, trong nháy mắt đã cùng y xích lõa tương đối.
“Nơi này chính là hang động cất chứa lịch đại danh kiếm, tại nơi tràn sao lại có thể làm loại chuyện này?" Bùi Ngọc Thư tuyệt đối không muốn ở nơi cất chứa bảo kiếm bị Hoàng Thượng lâm hạnh, như vậy sẽ làm bẩn linh khí của kiếm, y như trước ương ngạnh chống cự Hoàng Thượng đến gần.
" Kiếm của trẫm cũng tràn ngập linh khí a, ở chỗ này làm càng có thể cảm nhận được ác."
“Không, không cần......" Bùi Ngọc Thư căn bản không tin nơi đó của hắn sẽ có linh khí gì, nếu có cũng chỉ là sắc khí rục rịch muốn động thôi.
“Đến thôi, chỉ cần thử, ngươi nhất định sẽ cảm nhận được cái gọi là linh khí của trẫm." Lưu Tuần cố lấy ba tấc lưỡi không xương thuyết phục y.
Hắn chưa bao giờ ở ngoài long tháp lâm hạnh Ngọc Thư, rất muốn thử một lần nha!
Bùi Ngọc Thư toàn thân chỉ còn chút ít y phục, nửa người nằm trên bàn đá, bào phục rộng mở lót dưới người, đầu xuân vẫn là mang chút thời tiết se lạnh, ở bên ngoài giường vẫn nên chú ý đừng để bị nhiễm phong hàn.
“Dừng, dừng tay...... Ân..." Lưu Tuần không để ý đến kháng nghị, khom người áp lên môi y.
Đầu lưỡi linh hoạt phác họa đường môi của Bùi Ngọc Thư, *** tế khẳng hôn cánh môi y, tiếp theo mờ ra hàm răng, trực tiếp tiến vào khoan miệng tìm kiếm cánh lưỡi phần nộn, chạm nhẹ, mút, giao triền, cơ khát cướp lấy mật tân trong miệng y.
“Cáp a...... Cáp a......" Cho đến khi thoả mãn, Lưu Tuần mới lưu luyến không không thôi rời đi cánh môi làm hắn mê luyến mãi kia, trong miệng phương tân hai người trộn lẫn không có chổ để đi mà chạy dọc theo khóe môi xuống.
Lưu Tuần liếm phương tân trong suốt bên môi y rồi lại liếm bạc thần của mình, quả nhiên, môi của Ngọc Thư cho dù hưởng qua không dưới mấy ngàn lần cũng không chán, cánh môi sưng đỏ ướt át, càng làm cho kẻ khác muốn hảo hảo yêu thương y.
Môi anh đào như một đóa hoa dọc theo cổ Bùi Ngọc Thư trượt xuống, duyện hôn nơi hầu kết.
Hầu kết mẫn cảm bị người liếm thỉ, thân thể Bùi Ngọc Thư không khỏi run lên."Ô...... Ân......"
“Thân thân...... Ngươi thật sự làm trẩm yêu thích không nở buông tay!" Đôi môi trượt xuống lòng ngực bằng phẳng, hàm trụ nụ hoa mềm mại khéo léo liếm mút, một tay kia bắt lấy một nụ hoa thẹn thùng khác văn vê, chà xát chơi đùa, lệnh Bùi Ngọc Thư rốt cuộc không thể cự tuyệt hắn cầu hoan, thân hình chỉ có thể khẽ run rẩy thừa nhận hắn khiêu khích.
“Ân a......" Một trận khoái cảm mãnh liệt đánh úp lại, Bùi Ngọc Thư vong tình rên rỉ.
Tay Lưu Tuần bao lấy dục vọng giữa khố Bùi Ngọc Thư gian khinh nhu vỗ về chơi đùa, dưới kỹ xảo âu yếm cao siêu của hắn, nam tính của y lập tức đứng dậy.
Bùi Ngọc Thư không kiên nhẫn vặn vẹo thân hình tỏ rõ y sắp đến đỉnh, Lưu Tuần tiếp thu được tin tức mà nhanh hơn động tác trong tay, giây lát, y liền đến đỉnh, phóng ra nhiệt tình.
“Ngươi là than thân hoàng hậu trẫm yêu nhất ác......" Lưu Tuần nâng hai chân y đặt dưới bàn đá đặt lên vai mình, từ trong tay áo dài của mình lấy ra một tiểu tất hạp *** mỹ, hắn mở ra tất hạp quét lấy nhuận hoạt nhuyễn cao bên trong, ở huyệt nội tư mật chật hẹp nhẹ nhàng qua lại rồi trượt vào bên trong.
“Ô......" Nửa thân dưới hoàn toàn không có chỗ dựa lệnh Bùi Ngọc Thư có chút hư không, hai chân y phải gắt gao bám lấyLưu Tuần nơi duy nhất chống đỡ cho y.
Ngón tay thon dài quấy động trong cơ thể, rất nhanh liền tìm được nơi y tối mẫn cảm.
“A......" Nguyên bản dũng đạo vì dị vật xâm nhập mà có chút không khoẻ đã dính đầy nhuẫn hoạt nhuyễn cao, ngón tay hoạt động trong cơ thể từ một thành ba, Bùi Ngọc Thư thư sướng dật ra than nhẹ, mật huyệt mềm mại đã đủ cất chứa dục vọng của Lưu Tuần.
Lưu Tuần lấy ngón tay ra khỏi dũng đạo thấp hoạt, một cảm giác mất mát làm Bùi Ngọc Thư kìm lòng không đậu đưa đẩy vòng eo, tìm kiếm nguồn nhiệt lấp đầy cơ thể mình.
Lưu Tuần lấy hai chân vòng qua người mình lần thứ hai nâng lên vai, đem dục vọng hảo nhiệt đang dâng trào chậm rãi thẳng tiến vào cơ thể y.
“Thân thân...... Hảo hảo cảm thụ linh khí của trẫm ác......"
Thứ nóng rực cứng rắn quen thuộc lấp đầy cơ thể, động tác mập hợp ma xát phát ra tiếng vang *** mĩ, càng thêm thúc giục dục diễm cao trương của hai người kia.
“Ân...... Cảm thụ...... linh khí của Tuần...... A......"
Thần trí Bùi Ngọc Thư cơ hồ đã bị từng cơn sóng dục vọng đánh bay, y chỉ có thể thuận theo bản năng gắt gao quấn quít lấy Lưu Tuần, cầu hắn thâm nhập sâu hơn, càng dùng sức xỏ xuyên y, căn bản không biết bảnthân đang đáp lại hắn cái gì.
Được Bùi Ngọc Thư tích cực đáp lại, động tác của Lưu Tuần trở nên mãnh liệt hơn, hắn muốn Ngọc Thư vĩnh viễn nhớ rõ, hôm nay trừ bỏ thưởng kiếm, trọng yếu hơn hắn muốn ở trước những thanh kiếm đó lâm hạnh y, y chỉ thuộc về mình hắn, ngay cả kiếm cũng thể phân chia một phần tình yêu của y.
Bùi Ngọc Thư đương nhiên không biết ý đồ thực chất của Lưu Tuần, bởi y đã sa vào cơn lốc *** mang theo khoái cảm cùng huyển sắc lóa mắt mà Lưu Tuần mang đến.
Bên trong hang trình diễn tình ái tiết mục xuân tình nhộn nhạo, Vũ lâm quân chờ ngoài động lại ửng đỏ nghiêm mặt, mỗi người đều có vẻ khô nóng khó an.
“Bên trong đang thổi một trận hỏa nhiệt thật lớn, ngay cả ta cũng nóng lên......" Lục Trung Phu đứng trước cửa động bất an khô nóng bước qua bước lại, ý đồ muốn hạ xuống dục niệm mới dâng lên của mình.
Hắn liếc qua hai người khác, thấy bọn họ cũngđầy mặt đỏ ửng, nghiêng đi không muốn nghe thấy những *** thanh lãng ngữ ( thanh âm, lời nói “không trong sáng") trong động.
Thành viên của Vũ lâm quân phần lớn là chưa thành thân hoặc xuất thân từ các gia đình quý tộc hoặc con cái của tướng soái, Hoàng Thượng chẳng lẽ không thể cố kị một chút sao? Ai! Thôi, nếu Hoàng Thượng mà biết cái gì gọi là cố kỵ sẽ không là Hoàng Thượng, hắn chỉ thích làm theo ý mình.
“Lão phùng, mặt của ngươi thật đỏ nha, không có việc gì chứ?" Lục Trung Phu trêu chọc tìm hắn nói chuyện.
Vũ lâm quân chỉ có thể canh giữ ở ngoài động, cả người khô nóng lại đối mặt với một đám nam tử, nếu thật không muốn cạo đầu, thì cũng phải tìm người trò chuyện dời đi chú ý!
Ngoài ý muốn, Phùng Đường Võ không đáp lại.
“Lão Phùng, ngươi có khỏe không?" Lục Trung Phu vươn tay sờ hai má hồng hồng của hắn, quan tâm hỏi han.
“Đừng chạm vào ta...... Hiện tại rất nguy hiểm." Phùng Đường Võ ngăn lại bàn tay của Lục Trung Phu, cảnh cáo hắn không cận dựa quá gần vào mình.
Ai biết dưới cái hoàn cảnh dục hỏa đốt người này, hắn sẽ làm ra chuyện gì.
“Không sờ thì không sờ, ngươi có cần kích động vậy không." Lục Trung Phu đương nhiên biết nam nhân dưới loại tình huống hết sức căng thẳng này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng mà có cần hung hăng với hắn vậy không, lửa cũng không phải hắn đốt, mà là hai người trong kia nha!
“Lão Dương, ngươi thì sao?" Lục trung phu quay đầu hỏi Dương Quảng Lăng.
Hắn thật đúng là e sợ thiên hạ bất loạn a! Nơi nơi trêu chọc nam nhân dục hỏa đốt người, không sợ bàn thân ngày nào đó bị ăn sạch sao, hơn nữa là chết thế nào không biết a.
“Không thua gì hắn, ngươi cũng không cần đứng quá gần ta." Dương Quảng Lăng nhíu mày, đông cứng bài trừ những ra mấy chữ. (ôi thật tội nghiệp các bạn Vũ lâm quân)
“Ai! Nếu không phải đang đứng đây hầu, thật muốn đi Câu lan viện tìm cô nương nghỉ ngơi a." Lục Trung Phu bản thân cũng vô cùng khó chịu.
Mọi người nháy mắt lại khôi phục lặng im, chỉ nghe tiếng rên rỉ cùng thở gấp đứt quãng từ trong động truyền ra, bầu không khí khô nóng cùng xấu hổ vẫn quay quanh mọi người, xem ra vừa rồi đoạn đối thoại không dinh dưỡng kia chẳng có tác dụng gì cả.
“Ta có thể tự đi, ngươi đừng ôm!"
Sau khi hoan ái đến ý loạn tình mê, Bùi Ngọc Thư kiên trì không cho Lưu Tuần ôm y, chỉ cần hắn giúp y ra khỏi động là được.
Đừng đùa! Trước mặt bao Vũ lâm quân bị Hoàng Thượng ôm vào lòng còn ra thể thống gì, y không muốn lại thừa nhận ánh mắt kì quái của họ nữa.
Nhớ lại một năm trước đụt mưa trong nhà săn nhỏ, Hoàng Thượng xem y như ấm lô sưởi ấm xong, y bị hắn ôm ra ngoài, chuyện dọa người như vậy một lần là đủ.
Bùi Ngọc Thư cả người bủn rủn vô lực, đi đường như rùa bò, Lưu Tuần nắm lấy bàn tay khoát lên vai hắn, một tay kia đở lấy thắt lưng y. Những hạt mồ hôi lớn từ trán Bùi Ngọc Thư chảy xuống, y cắn chặt răng cố chịu đựng, tuyệt không có thể để cho người khác nhìn ra y lại bị Hoàng Thượng lâm hạnh.
Tuy rằng mới vừa rồi rên rỉ lớn như vậy, chỉ sợ tất cả mọi người đã biết hai người bọn họ làm cái gì trong động, nhưng chỉ cần không nói ra, y vẫn sẽ tiếp tục làm bộ như không biết tình
“Hoàng Thượng nguy hiểm!"
Trực giác sắc bén của một võ tướng làm Bùi Ngọc Thư cảm nhận được quanh mình có một hơi thở nguy hiểm bất đồng bình thường, một thanh âm lướt gió hướng thẳng về phía Lưu Tuần. Hỏng rồi! Không kịp nữa! Bùi Ngọc Thư hô to một tiếng, vốn định đẩy Lưu Tuần ra, thế nhưng cả người y vô lực chỉ có thể cả người gục vào lòng hắn.
“Còn chưa đến tối mà, sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?" Lưu Tuần vuốt ngực bị đẩy trúng nhìn Bùi Ngọc Thư.
“Ngọc Thư?" Chăm chú nhìn Bùi Ngọc Thư hai mắt nhắm chặt, chất lỏng ấm áp chảy qua kẽ tay...... Là máu! Ngọc Thư trúng tiễn!
“Có thích khách! Bảo hộ Hoàng Thượng!" Dương Quảng Lăng hét lớn.
Thị vệ trong Vũ lâm quân lập tức bước lên trước vây lấy Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương ra phía sau, hướng nơi tiễn bay ra tìm kiếm thích khách.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư hôn mê trong lòng mình sững sờ.
Lưu Tuần vẫn nhớ rõ ba năm trước đây trên chiến trường, Bùi Ngọc Thư vì cứu một chi quân đội khác bị quân địch vây công mà lầm trung mai phục của địch nhân, binh sĩ chết thảm trọng, y một mình xâm nhập địch doanh tiêu diệt cả quân địch, trận thì thắng, nhưng y lại trúng ba tiễn, nếu không phải áo giáp thuần đồng luyện chế đỡ cho y một tiễn trí mạng, hiện tại y sao có thể bình yên ở bên hắn?
Lúc trước hắn nhìn thấy trên người Bùi Ngọc Thư bao bạch bố trắng toát, hôn mê bất tỉnh, tim đập thiếu chút nữa đình chỉ, bắt đầu từ khi đó, hắn đã nghĩ hết các cách ngăn y ra chiến trường, thà rằng bị y oán cũng không nguyện để y bị địch nhân làm bị thương,
Hắn vẫn không muốn phái y xuất binh chính là lo lắng y bị thương, nhưng hiện tại, y ở lại bện cạnh hắn, lại vẫn bị thương.
Chẳng lẽ hắn làm sai?
Một tiễn này gợi lên kí ức chon giấu tận đáy lòng ma Lưu Tuần không muốn nhớ đến, hắn ôm chặt lấy Bùi Ngọc Thư, tựa đầu chôn vào lòng y, cả người phát lạnh, không ngừng run rẩy, hắn không thể chịu đựng được tình cảnh như thế phát sinh lần thứ hai.
Lưu Tuần chưa bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà dao động, giờ phút này trên tuấn nhan trắng ngần tràn ngập kinh hoảng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương bị thương, thần đã gọi thái y đến, thỉnh người nhanh chóng đưa Hoàng hậu nương nương về cung trị liệu." Dương Quảng Lăng hướng Hoàng thượng chắp tay thở dài, nhắc nhở hắn chuyện Hoàng hậu nương nương bị thương, còn tiếp tục kéo dài sẽ không tốt.
Màu máu đỏ tươi nhiễm ướt tấm lưng Bùi Ngọc Thư, mặt y vì mất đi huyết sắc mà tái nhợt, vết thương này xem ra không nhẹ, nếu không mau trị liệu, e sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Lưu Tuần như cũ ôm Bùi Ngọc Thư không buông, tuấn nhan chạm vào gương mặt người rái nhợt của đang hôn mê, lên tiếng hô to: “Ngọc Thư —— mau mở mắt ra nhìn trẫm!" Trẫm thà rằng ngươi tức giận mắng trẫm, cũng không muốn ngươi không để ý tới trẫm.
Tác giả :
Nhạn Chu