Hắn Đến Từ Nữ Tôn
Chương 64: Làm cha mẹ người (END)
Năm sau.
Trung Quốc, sân bay thủ đô.
Hai người đẹp trai mặc đồ tình nhân tay trong tay đi xuống máy bay. Mặc dù hai người đeo kính đen, chỉ là phong thái vẫn khó mà che giấu, thỉnh thoảng có người ghé mắt nhìn xem nghị luận không ngừng hâm mộ, còn có người suy đoán bọn họ có thể là minh tinh cải trang đi du lịch.
Phó Chỉ Lan kéo tay Băng Diễm, dựa vào bả vai rộng rãi của anh cười nói: “Băng Diễm, không cho tháo kính mát xuống, không cho nhìn người đẹp khác!"
Băng Diễm khéo léo lên tiếng: “Ừ, toàn bộ nghe vợ dặn dò, trong mắt của anh không dám có những người khác."
Phó Chỉ Lan cố ý xoa xoa chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón vô danh bàn tay trái của Băng Diễm, giơ tay trái mình có chiếc nhẫn sáng ngời giống như đúc ra trước mặt: “Có lúc những người kia không an phận đều sẽ kiếm cớ đụng vào anh, chiếm tiện nghi của anh. Em ghen, em tức giận á."
Bây giờ Băng Diễm đã thoát khỏi ám ảnh ngày xưa, cũng học được làn điệu nhạo báng: “Vợ yêu à, những người nhìn em đến cặp mắt sáng lên kia, anh có thể len lén đi dạy dỗ bọn họ không?"
“Ha ha, nào có người coi trọng em chứ. Chỉ có chồng yêu tuệ nhãn thức châu, nếu không đời này em cũng chỉ có thể làm gái ế không người hỏi han." Trong mắt Phó Chỉ Lan tràn lên hạnh phúc, hả hê nói, “Trước kia anh hỏi ban đầu tại sao có thể có cái chìa khóa cởi ra khóa trên cánh tay anh, em không chịu trả lời, giờ anh dỗ em có tâm trạng tốt, nói cho anh cũng không sao."
Băng Diễm vễnh tai chuyên tâm nghe, đây đúng là chuyện anh khốn hoặc, cũng làm anh tin tưởng cô là thê chủ mệnh định của anh. Ban đầu nếu không có chuyện này xảy ra, sợ rằng anh cũng không đủ dũng khí hiến thân xử tử ra.
Phó Chỉ Lan nhẹ giọng nói bên tai anh: “Thật ra thì, cái đó là chìa khóa vạn năng. Anh ngàn vạn lần đừng tức giận nha, trên lý thuyết, ổ khóa nào thì cái chìa khóa đó đều mở được. Em còn định lúc đi Đại Chu mang theo phòng thân."
Sắc mặt Băng Diễm thay đổi, trong đôi mắt to tràn đầy uất ức, mặc dù bị mắt kính che lại, nhưng u oán trong giọng nói không giấu được, yêu cầu: “Không thể mang chìa khóa vạn năng theo. Mặc dù Đại Chu cho phép cưới nhiều người, mặc dù hạ nô dung mạo thô lậu, nhưng. . . . . ."
Phó Chỉ Lan sợ Băng Diễm tức giận đau lòng, tranh thủ thời gian giải thích: “ Anh đừng nóng vội, không mang theo là được. Mới vừa rồi em trêu đùa, đến Đại Chu em tuyệt đối sẽ không nhìn người khác, sẽ không để cho những người khác tới gần. Em chỉ cần anh. Em chỉ làm thê chủ của anh."
“Thật sao, không tin." Chân mày Băng Diễm còn, lúc này tự nhiên anh tin tưởng lời nói của cô, lại cố ý nắm nhăn mặt làm vẻ tức giận.
Phó Chỉ Lan xin khoan dung nói: “Lão công, muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng em. Em chịu nhận lỗi mà."
“Muốn em nói xin lỗi. . . . . ." Khóe môi Băng Diễm hơi nhếch lên, tâm niệm động.
Lúc hai người đi trong lối đi tĩnh lặng. Băng Diễm nín thở trầm ngâm, kết luận gần đó tạm thời không ai chú ý đến anh, anh đánh bạo kéo Phó Chỉ Lan vào trong ngực, cúi đầu dùng phương thức rất bá đạo hôn lên môi cô. Là Phó Chỉ Lan dạy anh, là một tư thế hôn thường quy của người người thế giới này. Loại thể nghiệm đối với anh là mới lạ, cũng có thể cho đến cảm giác chinh phục kích thích.
Phó Chỉ Lan bị anh thình lình cường hôn chấn nhiếp tâm thần.
Anh mở mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô, mặc dù trên mặt của anh hiện lên đỏ ửng ngượng ngùng, ánh mắt lại hết sức kiên định. Anh cao hơn cô nửa đầu, anh từ trên cao nhìn xuống ôm hông của cô. Thân thể nghiêng về phía sau một cách tự nhiên, cô bị anh hôn lên môi, bị anh công thành đoạt đất. Thõa mãn nhắm mắt lại hoàn toàn buông lỏng, đơn thuần hưởng thụ cái hôn nóng bỏng của anh.
Thân thể sinh ra vui thích trước nay chưa từng có, có thể chân chân thiết thiết cảm thấy an toàn và yêu từ trên thân anh. Cô là người của anh, nguyện ý cho anh chi phối mình, anh là người đàn ông hoàn mỹ của cô.
Anh cũng nghĩ như thế, ôm người phụ nữ hoàn mỹ của anh, chìm đắm trong thời khắc tốt đẹp này.
Xa xa đi tới một đôi vợ chồng già, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn chăm chú vào cặp bích nhân nơi xa kia.
Mẹ Phó mở miệng nói: “Lão già, đó giống như là con gái nhà chúng ta."
Ba Phó cười nói: “Ừ, phải là nha đầu kia và chồng nó. Nhưng mà thoạt nhìn đứa bé kia không tệ mà, hai người ngọt ngọt ngào ngào ."
Mẹ Phó tức giận bất bình nói: “Hừ, nữ sinh hướng ngoại, có chồng thì quên cha mẹ. Hai người bọn nó lấy cớ du lịch kết hôn tiền trảm hậu tấu du ngoạn chung quanh, nếu không phải là chúng ta lần bảy lượt thỏa hiệp thối lui, bọn nó còn lâu mới chịu về."
Ba Phó ngược lại thấu hiểu, khuyên lơn: “Nha đầu kia từ nhỏ đã khác biệt, chúng ta phải luôn luôn tôn trọng lựa chọn của nó. Trước kia chúng ta thiết kế cuộc sống cho nó, nuôi dạy như con trai, hại nó bị ế, trên mặt cảm tình trống không tịch mịch. Bây giờ nghĩ một chút, nếu không phải là có Băng Diễm tới từ Dị Giới, có lẽ nha đầu kia vẫn còn ở nhà không ai thèm lấy."
Thật ra Mẹ Phó là người miệng cứng lòng mềm, cảm khái nói: “Ngoài mặt Tiểu Lan kiên cường độc lập, trong nội tâm cũng khát vọng có người che chở chăm sóc. Đứa bé Băng Diễm kia dịu ngoan khéo léo thông minh hiểu chuyện không người có thể so được, nhưng mà nó khắp nơi thuận theo Tiểu Lan, sẽ làm hư con bé mất. Hơn nữa nó bé hơn Tiểu Lan nhiều như vậy, thế nào hiểu được chăm sóc? Tiểu Lan phải chống lên mảnh trời, che chở nó, sẽ rất mệt."
“Con cháu tự có phúc của con cháy." Ba Phó thở dài, “Tiểu Lan không phải nhu trung khung thép như Băng Diễm, là tôn dặm dị số, là anh hùng sao? Tôi tin tưởng nó có thể bảo vệ tốt con gái chúng ta. Bà chớ chăm lo mù quáng, bọn nó trở lại, tương lai còn muốn đi Đại Chu, mặc kệ chúng ta. Chúng ta nên suy nghĩ một chút dụ dỗ con trai thừa kế gia nghiệp thế nào, chúng ta cũng dễ dàng hưởng phúc an hưởng tuổi già."
“Lão già, ông thật thiên vị, đặc biệt thương yêu Tiểu Lan. Ban đầu thừa kế gia nghiệp cũng muốn cho con gái, chẳng lẽ con trai không phải con ruột chúng ta sao? Ngược lại thật cam lòng giày vò nó, rõ rang nó cũng chỉ muốn du sơn ngoạn thủy." Mẹ Phó môi hở răng lạnh, cũng không bỏ được cho con trai chịu khổ.
Ba Phó vui vẻ nói: “ Bà không hiểu. Rõ ràng là tôi thương con trai chúng ta. Ban đầu cha buộc tôi khắc khổ học tập chăm chỉ công việc quản lý gia nghiệp, mệt mỏi hộc máu đến muộn loay hoay mất tự, khi đó vô cùng hâm mộ chị em chỉ cần lập gia đình sống phóng túng. Cho nên muốn quả mấy chuyện quan trọng giúp con trai, nhất định để cho nó sống ung dung tự tại, chờ sống đủ rồi thì bồi dưỡng thành người thừa kế gia tộc. . . . . ."
Mẹ Phó bừng tỉnh hiểu ra: “Lão già, không ngờ thì ra là ông lại ‘ âm hiểm ’ như vậy, nếu Tiểu Lan biết ba nó tính toán vậy, nhất định rất đau lòng. Còn tưởng là sáng suốt đến cỡ nào, quay đầu lại hẳn là bình mới rượu cũ nặng nhẹ như cũ. Đám Tiểu Lan mệnh thật khổ, cha cũng không yêu."
“Sao không yêu? Bà đó, nếu là đau lòng con gái, vì sao lại kế hoạch thấy con rể phải gây khó khăn cho nó? Thật là không bỏ được cái tính thích giày vò bọn nó, làm mẹ cũng đừng làm khó người trong nhà."
Mẹ Phó nghiêm trang nói: “ Được được, hát mặt đỏ, hát mặt trắng. Tóm lại muốn cho con rể biết, muốn cưới con gái nhà chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tương lai nó có thể quý trọng Tiểu Lan."
“ Bà à, già mà hồ đồ. Con rể đến từ thế giới nữ tôn, nơi đó dạy người thế nào, nó nào dám không cần Tiểu Lan chúng ta? Ngược lại tương lai Tiểu Lan đi Đại Chu, vạn nhất bị mỹ tử nơi đó mê hoặc, làm ra chuyện xin lỗi con rể chúng ta thì làm sao mới tốt. . . . . ."
Phó Chỉ Lan không lý do nhảy mũi thật to, dự cảm đến cha mẹ đang ở gần đây, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là trông thấy đôi vợ chồng già đứng xa xa, đang châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.
Phó Chỉ Lan hít sâu một cái, như lâm đại địch cầm tay Băng Diễm, nghiêm túc nói: “Băng Diễm, chuẩn bị xong chưa, ba mẹ em chờ bên kia kìa, thời khắc khảo nghiệm quan trọng sắp đến."
Băng Diễm kiên định nắm tay Phó Chỉ Lan, trên mặt toát ra cương nghị và tự tin, trấn định nói: “Lan, yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Về đến nhà chắc chắn khiến cho hai người họ, bưng trà rót nước ôm đồm việc nhà, phục vụ bọn họ chu đáo."
“Bọn họ cũng không thiếu người giúp việc." Phó Chỉ Lan nhạo báng câu, “Nha, anh có nhiều như vậy bản lĩnh, tùy tiện lộ hai tay, ba mẹ nhìn nhất định sẽ rất vui vẻ. Tỷ như dạy bọn họ dùng điện não, dạy bọn họ công phu tập thể dục dưỡng sinh, dạy bọn họ viết chữ bằng bút lông. . . . . . Bọn họ bình thường phải coi sóc chuyện làm ăn trên thương trường trước, về hưu tốt nhất có thể nuôi dưỡng yêu thích khác biệt, tương lai cũng sẽ không luôn nhớ nhung chúng ta."
“Lan, anh hiểu. Nhưng mà anh vẫn sợ, nếu bọn họ không đồng ý thì phải làm thế nào? Thật muốn trốn đi ra ngoài nữa, nhưng bọn họ liệu có lo lắng khổ sở không?"
Phó Chỉ Lan nhỏ giọng nói bên tai Băng Diễm: “Đã xác nhận mang thai đứa bé, mặc dù mới hai tháng, nhưng mà, gạo đã nấu thành cơm, đủ khiến cha mẹ đồng ý cho chúng ta trở thành sự thật."
Băng Diễm kích động nói: “Thật, Lan, chúng ta có đứa bé?"
“Kiểm tra đo lường công nghệ cao, không sai, thứ yếu là dưỡng thai cho tốt, sinh đứa bé mập mạp."
“ Anh muốn." Băng Diễm ngượng ngùng nói thầm câu.
“Ừ, cũng theo, nếu không kịp, đợi đến Đại Chu chúng ta tiếp tục sinh. Dù sao nơi đó không cần kế hoạch hoá gia đình đúng chứ?"
“Đại Chu a, không biết là quang cảnh thế nào. Chiến cuộc của Thất hoàng nữ Điện hạ còn không rõ lắm, anh nghĩ, hay là chúng ta để đứa bé ở lại thế giới này? Đến bên kia quá nguy hiểm, anh sợ. . . . . ."
“Có anh ở bên cạnh, em mới không sợ." Phó Chỉ Lan lòng tin mười phần, “Võ công anh tốt, nhất định có thể bảo vệ em và con thoả đáng. Đánh sớm coi như tốt, chỉ để ý danh hiệu Cứu Thế Chủ, ăn uống miễn phí, nhìn nhìn chiến cuộc. Mấy năm sau Chu Du thế giới, kiến thức tuyệt đối vượt xa mọi người Đại Chu, tùy tiện sử xuất mưu kế, dạy người khác chút kỹ năng thì đủ để cho bọn họ rung động."
“Nhưng là, thật ra thì em không có ưu tú như vậy. Ít nhất năm đó cũng không khám phá âm mưu Mạc Uyên, bị tính kế bị hãm hại." Băng Diễm sẽ không thật sự quên đoạn ngày tách ra khổ sở mê mang hoảng sợ kia. Nếu như vậy, cô chưa từng xuất hiện, không có cứu anh đi khỏi lồng sắt trên quảng trường, có lẽ anh sẽ hoàn toàn quên chuyện tốt đẹp, trở thành cái xác không hồn. Đối với Mạc Uyên, lòng anh có sợ hãi.
“Nhắc tới Mạc Uyên, em quên nói cho anh." Phó Chỉ Lan thần bí cười, “Gần đây nhận được Email Vương Vân Vân , đoán ra Quốc Hậu đi nơi nào?"
“Vương Vân Vân, ban đầu cô ta cùng Mạc Uyên hợp mưu lừa gạt chúng ta mà? Sau đó không phải không có tin tức sao? Có thể trong lòng có áy náy lại không dám với liên lạc? Thật ra thì anh cũng không hận, chắc là cô ta ưa thích Mạc Uyên, bị Mạc Uyên lợi dụng thôi?"
“Ừ, ban đầu là cô ất tự giác không có mặt mũi tới cửa, không dám ở lại Trung Quốc. Ai ngờ cơ duyên xảo hợp, ở nước ngoài tìm việc làm thế nhưng thành giúp việc trong thành bảo của Y Toa Bối Lạp." Phó Chỉ Lan thở dài, “Nhìn thấy Mạc Uyên."
“Nhìn thấy Mạc Uyên? Anh ta đang trong cái thành bảo kia?"
“Ừ, chỉ là Mạc Uyên đã không còn bộ dạng phong lưu phóng khoáng năm đó. Nghe Y Toa Bối Lạp khóa Mạc Uyên ở giữa trong tầng hầm ngầm làm ngựa đực. Vương Vân Vân cố gắng len lén chăm sóc anh ta, kết quả anh ta nhìn thấy người đến gần liền hoảng sợ phát run rúc khóc thút thít trong góc, hiển nhiên là bị giày vò thần trí thác loạn quên chuyện quá khứ."
“Lan, Mạc Uyên anh ta cũng đã từng là thật yêu em chứ? Ưu tú như vậy, anh ta nhất định nhìn ra. Nếu quả thật anh chết, em sẽ gả cho anh ta sao?" Băng Diễm chợt sâu kín hỏi.
Phó Chỉ Lan kiên định đáp: “Anh biết không, cho là lúc đó anh đã chết, em vẫn nhớ lời cầu xin của anh. Em vốn định mang theo tro cốt đúng hạn đi chỗ chúng ta gặp nhau ban đầu, nhất định em phải về Đại Chu, thay anh hoàn thành tâm nguyện anh chưa hoàn tất. Em chưa bao giờ tính toán tái giá cho người khác."
“Lan, anh thật hạnh phúc."
( hết trọn bộ )
Trung Quốc, sân bay thủ đô.
Hai người đẹp trai mặc đồ tình nhân tay trong tay đi xuống máy bay. Mặc dù hai người đeo kính đen, chỉ là phong thái vẫn khó mà che giấu, thỉnh thoảng có người ghé mắt nhìn xem nghị luận không ngừng hâm mộ, còn có người suy đoán bọn họ có thể là minh tinh cải trang đi du lịch.
Phó Chỉ Lan kéo tay Băng Diễm, dựa vào bả vai rộng rãi của anh cười nói: “Băng Diễm, không cho tháo kính mát xuống, không cho nhìn người đẹp khác!"
Băng Diễm khéo léo lên tiếng: “Ừ, toàn bộ nghe vợ dặn dò, trong mắt của anh không dám có những người khác."
Phó Chỉ Lan cố ý xoa xoa chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón vô danh bàn tay trái của Băng Diễm, giơ tay trái mình có chiếc nhẫn sáng ngời giống như đúc ra trước mặt: “Có lúc những người kia không an phận đều sẽ kiếm cớ đụng vào anh, chiếm tiện nghi của anh. Em ghen, em tức giận á."
Bây giờ Băng Diễm đã thoát khỏi ám ảnh ngày xưa, cũng học được làn điệu nhạo báng: “Vợ yêu à, những người nhìn em đến cặp mắt sáng lên kia, anh có thể len lén đi dạy dỗ bọn họ không?"
“Ha ha, nào có người coi trọng em chứ. Chỉ có chồng yêu tuệ nhãn thức châu, nếu không đời này em cũng chỉ có thể làm gái ế không người hỏi han." Trong mắt Phó Chỉ Lan tràn lên hạnh phúc, hả hê nói, “Trước kia anh hỏi ban đầu tại sao có thể có cái chìa khóa cởi ra khóa trên cánh tay anh, em không chịu trả lời, giờ anh dỗ em có tâm trạng tốt, nói cho anh cũng không sao."
Băng Diễm vễnh tai chuyên tâm nghe, đây đúng là chuyện anh khốn hoặc, cũng làm anh tin tưởng cô là thê chủ mệnh định của anh. Ban đầu nếu không có chuyện này xảy ra, sợ rằng anh cũng không đủ dũng khí hiến thân xử tử ra.
Phó Chỉ Lan nhẹ giọng nói bên tai anh: “Thật ra thì, cái đó là chìa khóa vạn năng. Anh ngàn vạn lần đừng tức giận nha, trên lý thuyết, ổ khóa nào thì cái chìa khóa đó đều mở được. Em còn định lúc đi Đại Chu mang theo phòng thân."
Sắc mặt Băng Diễm thay đổi, trong đôi mắt to tràn đầy uất ức, mặc dù bị mắt kính che lại, nhưng u oán trong giọng nói không giấu được, yêu cầu: “Không thể mang chìa khóa vạn năng theo. Mặc dù Đại Chu cho phép cưới nhiều người, mặc dù hạ nô dung mạo thô lậu, nhưng. . . . . ."
Phó Chỉ Lan sợ Băng Diễm tức giận đau lòng, tranh thủ thời gian giải thích: “ Anh đừng nóng vội, không mang theo là được. Mới vừa rồi em trêu đùa, đến Đại Chu em tuyệt đối sẽ không nhìn người khác, sẽ không để cho những người khác tới gần. Em chỉ cần anh. Em chỉ làm thê chủ của anh."
“Thật sao, không tin." Chân mày Băng Diễm còn, lúc này tự nhiên anh tin tưởng lời nói của cô, lại cố ý nắm nhăn mặt làm vẻ tức giận.
Phó Chỉ Lan xin khoan dung nói: “Lão công, muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng em. Em chịu nhận lỗi mà."
“Muốn em nói xin lỗi. . . . . ." Khóe môi Băng Diễm hơi nhếch lên, tâm niệm động.
Lúc hai người đi trong lối đi tĩnh lặng. Băng Diễm nín thở trầm ngâm, kết luận gần đó tạm thời không ai chú ý đến anh, anh đánh bạo kéo Phó Chỉ Lan vào trong ngực, cúi đầu dùng phương thức rất bá đạo hôn lên môi cô. Là Phó Chỉ Lan dạy anh, là một tư thế hôn thường quy của người người thế giới này. Loại thể nghiệm đối với anh là mới lạ, cũng có thể cho đến cảm giác chinh phục kích thích.
Phó Chỉ Lan bị anh thình lình cường hôn chấn nhiếp tâm thần.
Anh mở mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô, mặc dù trên mặt của anh hiện lên đỏ ửng ngượng ngùng, ánh mắt lại hết sức kiên định. Anh cao hơn cô nửa đầu, anh từ trên cao nhìn xuống ôm hông của cô. Thân thể nghiêng về phía sau một cách tự nhiên, cô bị anh hôn lên môi, bị anh công thành đoạt đất. Thõa mãn nhắm mắt lại hoàn toàn buông lỏng, đơn thuần hưởng thụ cái hôn nóng bỏng của anh.
Thân thể sinh ra vui thích trước nay chưa từng có, có thể chân chân thiết thiết cảm thấy an toàn và yêu từ trên thân anh. Cô là người của anh, nguyện ý cho anh chi phối mình, anh là người đàn ông hoàn mỹ của cô.
Anh cũng nghĩ như thế, ôm người phụ nữ hoàn mỹ của anh, chìm đắm trong thời khắc tốt đẹp này.
Xa xa đi tới một đôi vợ chồng già, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn chăm chú vào cặp bích nhân nơi xa kia.
Mẹ Phó mở miệng nói: “Lão già, đó giống như là con gái nhà chúng ta."
Ba Phó cười nói: “Ừ, phải là nha đầu kia và chồng nó. Nhưng mà thoạt nhìn đứa bé kia không tệ mà, hai người ngọt ngọt ngào ngào ."
Mẹ Phó tức giận bất bình nói: “Hừ, nữ sinh hướng ngoại, có chồng thì quên cha mẹ. Hai người bọn nó lấy cớ du lịch kết hôn tiền trảm hậu tấu du ngoạn chung quanh, nếu không phải là chúng ta lần bảy lượt thỏa hiệp thối lui, bọn nó còn lâu mới chịu về."
Ba Phó ngược lại thấu hiểu, khuyên lơn: “Nha đầu kia từ nhỏ đã khác biệt, chúng ta phải luôn luôn tôn trọng lựa chọn của nó. Trước kia chúng ta thiết kế cuộc sống cho nó, nuôi dạy như con trai, hại nó bị ế, trên mặt cảm tình trống không tịch mịch. Bây giờ nghĩ một chút, nếu không phải là có Băng Diễm tới từ Dị Giới, có lẽ nha đầu kia vẫn còn ở nhà không ai thèm lấy."
Thật ra Mẹ Phó là người miệng cứng lòng mềm, cảm khái nói: “Ngoài mặt Tiểu Lan kiên cường độc lập, trong nội tâm cũng khát vọng có người che chở chăm sóc. Đứa bé Băng Diễm kia dịu ngoan khéo léo thông minh hiểu chuyện không người có thể so được, nhưng mà nó khắp nơi thuận theo Tiểu Lan, sẽ làm hư con bé mất. Hơn nữa nó bé hơn Tiểu Lan nhiều như vậy, thế nào hiểu được chăm sóc? Tiểu Lan phải chống lên mảnh trời, che chở nó, sẽ rất mệt."
“Con cháu tự có phúc của con cháy." Ba Phó thở dài, “Tiểu Lan không phải nhu trung khung thép như Băng Diễm, là tôn dặm dị số, là anh hùng sao? Tôi tin tưởng nó có thể bảo vệ tốt con gái chúng ta. Bà chớ chăm lo mù quáng, bọn nó trở lại, tương lai còn muốn đi Đại Chu, mặc kệ chúng ta. Chúng ta nên suy nghĩ một chút dụ dỗ con trai thừa kế gia nghiệp thế nào, chúng ta cũng dễ dàng hưởng phúc an hưởng tuổi già."
“Lão già, ông thật thiên vị, đặc biệt thương yêu Tiểu Lan. Ban đầu thừa kế gia nghiệp cũng muốn cho con gái, chẳng lẽ con trai không phải con ruột chúng ta sao? Ngược lại thật cam lòng giày vò nó, rõ rang nó cũng chỉ muốn du sơn ngoạn thủy." Mẹ Phó môi hở răng lạnh, cũng không bỏ được cho con trai chịu khổ.
Ba Phó vui vẻ nói: “ Bà không hiểu. Rõ ràng là tôi thương con trai chúng ta. Ban đầu cha buộc tôi khắc khổ học tập chăm chỉ công việc quản lý gia nghiệp, mệt mỏi hộc máu đến muộn loay hoay mất tự, khi đó vô cùng hâm mộ chị em chỉ cần lập gia đình sống phóng túng. Cho nên muốn quả mấy chuyện quan trọng giúp con trai, nhất định để cho nó sống ung dung tự tại, chờ sống đủ rồi thì bồi dưỡng thành người thừa kế gia tộc. . . . . ."
Mẹ Phó bừng tỉnh hiểu ra: “Lão già, không ngờ thì ra là ông lại ‘ âm hiểm ’ như vậy, nếu Tiểu Lan biết ba nó tính toán vậy, nhất định rất đau lòng. Còn tưởng là sáng suốt đến cỡ nào, quay đầu lại hẳn là bình mới rượu cũ nặng nhẹ như cũ. Đám Tiểu Lan mệnh thật khổ, cha cũng không yêu."
“Sao không yêu? Bà đó, nếu là đau lòng con gái, vì sao lại kế hoạch thấy con rể phải gây khó khăn cho nó? Thật là không bỏ được cái tính thích giày vò bọn nó, làm mẹ cũng đừng làm khó người trong nhà."
Mẹ Phó nghiêm trang nói: “ Được được, hát mặt đỏ, hát mặt trắng. Tóm lại muốn cho con rể biết, muốn cưới con gái nhà chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tương lai nó có thể quý trọng Tiểu Lan."
“ Bà à, già mà hồ đồ. Con rể đến từ thế giới nữ tôn, nơi đó dạy người thế nào, nó nào dám không cần Tiểu Lan chúng ta? Ngược lại tương lai Tiểu Lan đi Đại Chu, vạn nhất bị mỹ tử nơi đó mê hoặc, làm ra chuyện xin lỗi con rể chúng ta thì làm sao mới tốt. . . . . ."
Phó Chỉ Lan không lý do nhảy mũi thật to, dự cảm đến cha mẹ đang ở gần đây, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là trông thấy đôi vợ chồng già đứng xa xa, đang châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.
Phó Chỉ Lan hít sâu một cái, như lâm đại địch cầm tay Băng Diễm, nghiêm túc nói: “Băng Diễm, chuẩn bị xong chưa, ba mẹ em chờ bên kia kìa, thời khắc khảo nghiệm quan trọng sắp đến."
Băng Diễm kiên định nắm tay Phó Chỉ Lan, trên mặt toát ra cương nghị và tự tin, trấn định nói: “Lan, yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Về đến nhà chắc chắn khiến cho hai người họ, bưng trà rót nước ôm đồm việc nhà, phục vụ bọn họ chu đáo."
“Bọn họ cũng không thiếu người giúp việc." Phó Chỉ Lan nhạo báng câu, “Nha, anh có nhiều như vậy bản lĩnh, tùy tiện lộ hai tay, ba mẹ nhìn nhất định sẽ rất vui vẻ. Tỷ như dạy bọn họ dùng điện não, dạy bọn họ công phu tập thể dục dưỡng sinh, dạy bọn họ viết chữ bằng bút lông. . . . . . Bọn họ bình thường phải coi sóc chuyện làm ăn trên thương trường trước, về hưu tốt nhất có thể nuôi dưỡng yêu thích khác biệt, tương lai cũng sẽ không luôn nhớ nhung chúng ta."
“Lan, anh hiểu. Nhưng mà anh vẫn sợ, nếu bọn họ không đồng ý thì phải làm thế nào? Thật muốn trốn đi ra ngoài nữa, nhưng bọn họ liệu có lo lắng khổ sở không?"
Phó Chỉ Lan nhỏ giọng nói bên tai Băng Diễm: “Đã xác nhận mang thai đứa bé, mặc dù mới hai tháng, nhưng mà, gạo đã nấu thành cơm, đủ khiến cha mẹ đồng ý cho chúng ta trở thành sự thật."
Băng Diễm kích động nói: “Thật, Lan, chúng ta có đứa bé?"
“Kiểm tra đo lường công nghệ cao, không sai, thứ yếu là dưỡng thai cho tốt, sinh đứa bé mập mạp."
“ Anh muốn." Băng Diễm ngượng ngùng nói thầm câu.
“Ừ, cũng theo, nếu không kịp, đợi đến Đại Chu chúng ta tiếp tục sinh. Dù sao nơi đó không cần kế hoạch hoá gia đình đúng chứ?"
“Đại Chu a, không biết là quang cảnh thế nào. Chiến cuộc của Thất hoàng nữ Điện hạ còn không rõ lắm, anh nghĩ, hay là chúng ta để đứa bé ở lại thế giới này? Đến bên kia quá nguy hiểm, anh sợ. . . . . ."
“Có anh ở bên cạnh, em mới không sợ." Phó Chỉ Lan lòng tin mười phần, “Võ công anh tốt, nhất định có thể bảo vệ em và con thoả đáng. Đánh sớm coi như tốt, chỉ để ý danh hiệu Cứu Thế Chủ, ăn uống miễn phí, nhìn nhìn chiến cuộc. Mấy năm sau Chu Du thế giới, kiến thức tuyệt đối vượt xa mọi người Đại Chu, tùy tiện sử xuất mưu kế, dạy người khác chút kỹ năng thì đủ để cho bọn họ rung động."
“Nhưng là, thật ra thì em không có ưu tú như vậy. Ít nhất năm đó cũng không khám phá âm mưu Mạc Uyên, bị tính kế bị hãm hại." Băng Diễm sẽ không thật sự quên đoạn ngày tách ra khổ sở mê mang hoảng sợ kia. Nếu như vậy, cô chưa từng xuất hiện, không có cứu anh đi khỏi lồng sắt trên quảng trường, có lẽ anh sẽ hoàn toàn quên chuyện tốt đẹp, trở thành cái xác không hồn. Đối với Mạc Uyên, lòng anh có sợ hãi.
“Nhắc tới Mạc Uyên, em quên nói cho anh." Phó Chỉ Lan thần bí cười, “Gần đây nhận được Email Vương Vân Vân , đoán ra Quốc Hậu đi nơi nào?"
“Vương Vân Vân, ban đầu cô ta cùng Mạc Uyên hợp mưu lừa gạt chúng ta mà? Sau đó không phải không có tin tức sao? Có thể trong lòng có áy náy lại không dám với liên lạc? Thật ra thì anh cũng không hận, chắc là cô ta ưa thích Mạc Uyên, bị Mạc Uyên lợi dụng thôi?"
“Ừ, ban đầu là cô ất tự giác không có mặt mũi tới cửa, không dám ở lại Trung Quốc. Ai ngờ cơ duyên xảo hợp, ở nước ngoài tìm việc làm thế nhưng thành giúp việc trong thành bảo của Y Toa Bối Lạp." Phó Chỉ Lan thở dài, “Nhìn thấy Mạc Uyên."
“Nhìn thấy Mạc Uyên? Anh ta đang trong cái thành bảo kia?"
“Ừ, chỉ là Mạc Uyên đã không còn bộ dạng phong lưu phóng khoáng năm đó. Nghe Y Toa Bối Lạp khóa Mạc Uyên ở giữa trong tầng hầm ngầm làm ngựa đực. Vương Vân Vân cố gắng len lén chăm sóc anh ta, kết quả anh ta nhìn thấy người đến gần liền hoảng sợ phát run rúc khóc thút thít trong góc, hiển nhiên là bị giày vò thần trí thác loạn quên chuyện quá khứ."
“Lan, Mạc Uyên anh ta cũng đã từng là thật yêu em chứ? Ưu tú như vậy, anh ta nhất định nhìn ra. Nếu quả thật anh chết, em sẽ gả cho anh ta sao?" Băng Diễm chợt sâu kín hỏi.
Phó Chỉ Lan kiên định đáp: “Anh biết không, cho là lúc đó anh đã chết, em vẫn nhớ lời cầu xin của anh. Em vốn định mang theo tro cốt đúng hạn đi chỗ chúng ta gặp nhau ban đầu, nhất định em phải về Đại Chu, thay anh hoàn thành tâm nguyện anh chưa hoàn tất. Em chưa bao giờ tính toán tái giá cho người khác."
“Lan, anh thật hạnh phúc."
( hết trọn bộ )
Tác giả :
Nhân Giang Quan Chúng