Hắn Đến Từ Nữ Tôn
Chương 48: Lời đồn đãi nổi lên bốn phía
"Bọn họ bội ước nhất định có nguyên nhân chứ, nếu không thì phải theo hợp đồng bồi thường tổn thất quý công ty." Phó Chỉ Lan chen vào một câu.
Miêu Linh Linh biến sắc, thấp thỏm giải thích: "Bọn họ bội ước là bởi vì phát hiện chất lượng công ty chúng tôi sinh ra thiếu sót. Nhưng mà nội bộ cung hóa tuyệt đối không có vấn đề, rất có thể là đối thủ cạnh tranh cố ý gài tang vật. Chỉ là xâm nhập điều tra chứng minh trong sạch cần có thời gian, hãng sản xuất không thể cứ gác lại như vậy. Ngài cũng hiểu, lúc này chỉ có duy trì đơn đặt hàng ổn định, công nhân của chúng tôi mới có thể có việc sống."
"Nếu vấn đề chất lượng cũng không có giải thích, công ty chúng tôi cũng có quyền yếu cầu xin tạm hoãn đơn đặt hàng chứ?" Phó Chỉ Lan không nặng không nhẹ hỏi một câu, "Chẳng lẽ chỉ còn chúng tôi coi tiền như rác sao?"
"Quý công ty đặt mua hàng sách cũng không có xảy ra vấn đề, đơn đặt hang các người cho dù trục bộ cắt giảm cũng chỉ là một nơi hợp lớn nhất của chúng tôi đổi ý thôi." Miêu Linh Linh dừng một chút, chột dạ khẩn trương tâm trạng thấp thỏm nói lời người kia dạy, "Nhưng các người cắt giảm đã vượt ra khỏi hạn định lúc đầu. Có thể thoáng chậm lại một chút không? Phó tổng, nếu như công nhân của chúng tôi ngừng sản xuất rồi, sẽ có rất nhiều người gặp phải vấn đề kinh tế, ngài coi như là làm việc thiện, để cho bọn họ có việc sống có cơm ăn. Đều là người Trung Quốc, không thể trơ mắt nhìn người ngoại quốc dùng thủ đoạn nham hiểm lường gạt chứ?"
Nhưng nếu lập trường Miêu Linh Linh chỉ duy trì Đỗ Thuần, căn bản Phó Chỉ Lan cũng sẽ không để ý tới, nhưng Miêu Linh Linh lại có thể mang lý do chén cơm công nhân và thủ đoạn nham hiểm người ngoại quốc ra lợi dụng thật sự là khó có được. Xem ra người phụ nữ này thật ra cũng không đần, cho dù là loại trí khôn kém xa vóc người xinh đẹp như Miêu Linh Linh lúc đang bị bức ép nóng nảy, cũng có thể bộc phát ra tiềm lực không tưởng tượng được.
Phó Chỉ Lan do dự một chút, ngưng giọng hỏi: "Ý của cô là nói khách hàng ngoại quốc tập thể rút đơn, đối thủ cạnh tranh của các người dùng thủ đoạn, khách hàng ngoại quốc bị dụ hoặc bội bạc cùng liên hiệp với nhau, muốn chỉnh suy sụp các người có đúng không?"
Trong mắt Miêu Linh Linh phát ra ánh mắt sùng bái, điểm này không chút nào giống ngụy trang, cô ta thật sự từ đáy lòng bội phục đầu óc Phó Chỉ Lan, lại có thể xác định bản chất câu chuyện nhanh như vậy. Người đàn ông thần bí dạy cô ta nói vài lời này, cô ta hoàn toàn không hiểu, người ta giải thích một phen mới hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Ai, Thượng Đế quả nhiên là công bằng, vì Phó Chỉ Lan có đại não ưu tú, nên dung mạo chắc chắn có chút thiếu sót.
Công ty Đỗ Thuần gặp phải nguy cơ như vậy, Miêu Linh Linh mắt thấy người đàn ông mến yêu cùng đường, nhiều lần cầu khẩn từng nhà, cô ta lại hoàn toàn không giúp được gì, trong lòng vô cùng nóng nảy. Ông trời mở mắt, bạn tốt Vương Vân Vân cô ta mới làm quen trên diễn đàn giới thiệu một vị nghe nói là Quý công tử của cải thâm hậu, đồng ý giúp đỡ, điều kiện là để cho cô gạt Đỗ Thuần đơn độc gặp mặt vị Quý công tử kia. Mặc dù Miêu Linh Linh là trong lòng sợ hãi nghi thần nghi quỷ, sợ đối phương là muốn dùng tư sắc của cô đổi thứ gì, nhưng không chống nổi hoặc, cuối cùng đánh bạo gặp riêng vị Quý công tử kia ở một quán bar hạng sang.
Vị Quý công tử kia xem tác phong nhanh nhẹn tao nhã lễ độ, một thân hàng hiệu cử chỉ ưu nhã. Anh ta trước tiên hỏi sáng tỏ tiền nhân hậu quả câu chuyện, sau đó kiên nhẫn phân tích vấn đề giúp cô, đưa ra đề nghị to gan này, khích lệ cô đơn độc tìm Phó Chỉ Lan đàm phán, hơn nữa dạy cô nên đối phó Chỉ Lan thế nào, đơn giản rõ ràng giảng thuật cả sự kiện.
Vị Quý công tử kia cũng không để lại tên họ, nhưng dung mạo anh tuấn, hình tượng bác học của anh ta đã in dấu thật sâu trong lòng Miêu Linh Linh. Mỗi lần cô hồi tưởng, cũng có chút hoảng hốt, hoài nghi đó chính là thiên sứ phủ xuống, đặc biệt vì giải cứu khổ nạn thế gian. Thượng Đế à, cuối cùng là chú ý đến tín đồ trung thực như cô ta.
"Phó tổng, ngài nói không sai." Miêu Linh Linh khẩn thiết hồi đáp, "Trước kia tôi cũng không quá chú ý chuyện của công ty, rất nhiều chi tiết nói không rõ ràng. Nhưng Đỗ Thuần nói ngài là người phụ nữ thông minh quả quyết nhất anh ấy từng biết, anh ấy bảo tôi nói với ngài như vậy, ngài sẽ rõ ràng. Van ngài nể tình về mặt tình cảm lúc trước, có thể điều tra chân tướng một chút."
Lời nói nịnh nọt đều sẽ làm người ta lâng lâng, nhất là đàn ông đã từng thích tán dương thông minh. Phó Chỉ Lan có một chớp mắt giữa khoái cảm như vậy, bỗng nhiên lại ý thức được có chỗ không đúng. Ánh mắt của cô híp lại thành một đường, cười lạnh nói: "Miêu Linh Linh, mới vừa rồi cô nói là lừa Đỗ Thuần đơn độc đi cầu xin tôi, vì sao còn nói là anh ta dạy cô nên nói với tôi thế nào? Các người không phải là trù hoạch bẫy rập gì chứ?"
Miêu Linh Linh cả kinh thất sắc, nói quanh co nửa ngày, lúc ấy vị Quý công tử kia cố ý dạy cô lời kịch cô ta hẳn không tính sai, cô ta không lý do không tin tưởng vị Quý công tử kia, căn bản không cẩn thận đối chiếu các loại lời nói trước sau. Nhưng mắt thấy Phó Chỉ Lan đã bắt đầu dao động, thế nhưng ra khỏi cạm bẫy như vậy, lại không có đưa tới hoài nghi, cô nên làm cái gì?
Nhìn phản ứng hoang mang sợ hãi của Miêu Linh Linh, nỗi băn khoăn trong nội tâm Phó Chỉ Lan lớn hơn, lên giọng mấy phần, nhìn chằm chằm Miêu Linh Linh nói: "Về chuyện của công ty Đỗ Thuần tôi sẽ điều tra, nhưng nếu thật sự là đối thủ cạnh tranh Liên Hợp ngoại quốc ác ý chèn ép, cố gắng điều khiển thị trường, tôi nhất định sẽ viện trợ. Miêu Linh Linh, cô cũng đừng tự cho là thông minh. Nói thật, tâm nhãn tôi không bằng Đỗ Thuần, tôi không có nửa phần thiện cảm với cô. Nếu cô nói láo, sẽ tăng thêm chán ghét của tôi với cô và Đỗ Thuần. Cho cô một cơ hội giải thích, nếu như cô không có ý định nói thật, như vậy xin lập tức biến mất trước mắt tôi, nếu không đừng trách tôi đưa cô đi bệnh viện."
Miêu Linh Linh bị sợ đến cả người run lên, bị khí thế cường đại của Phó Chỉ Lan hoàn toàn chấn nhiếp, liên tục không ngừng giải thích: "Phó tổng, ngài đừng nóng giận. Thật ra thì đều là tôi đùa bỡn khôn vặt, Đỗ Thuần thật không biết chuyện tôi tới chỗ ngài. Là một người bạn chỉ cho tôi khuyên tôi tìm đến ngài cầu cạnh, người bạn kia dạy tôi ứng đối giải thích vừa rồi. Ngài cũng biết bằng chút kiến thức của tôi tất nhiên không nói ra cái gì hữu dụng, nhưng người bạn kia của tôi không hy vọng người khác biết anh ấy đã giúp tôi...tôi mới có thể nói là Đỗ Thuần dạy. Tôi. . . . . . Đỗ Thuần anh ấy. . . . . ."
Mặc dù trong lòng chán ghét Miêu Linh Linh hốt hoảng và ngu ngốc, nhưng Miêu Linh Linh lệ thuộc coi trọng Đỗ Thuần rõ ràng, Phó Chỉ Lan âm thầm cảm thán, có lẽ Đỗ Thuần thích người như vậy, thích cô gái ỷ lại hoàn toàn cần anh ta bảo vệ yếu ớt.
"Người bạn kia của cô thoạt nhìn rất có bản lãnh, tên anh ta là gì?" Phó Chỉ Lan níu lấy vấn đề mấu chốt hỏi một câu.
Miêu Linh Linh mờ mịt lắc đầu: "Tôi làm lúc tâm trạng hốt hoảng, quên hỏi tên anh ấy, hơn nữa dặn đi dặn lại không cho tôi truy xét chuyện của anh ấy. Tôi chịu ân huệ của người ta, tự nhiên phải giữ bí mật. Phó tổng, van ngài đừng hỏi, được không?"
"Cô đi đi." Phó Chỉ Lan khoát khoát tay để Miêu Linh Linh rời đi.
Lòng người chính là tế nhị như vậy, mặc dù Phó Chỉ Lan cảm thấy hứng thú với người thần bí giúp Miêu Linh Linh, nhưng dưới mắt còn có chuyện càng có sức hấp dẫn so chuyện này. Về công ty Đỗ Thuần đột nhiên gặp phải nguy cơ, có lẽ là âm mưu bị người ta thao túng, có lẽ không chỉ có nhằm vào công ty Đỗ Thuần , sẽ là bắt đầu đại tẩy thị trường, sẽ là chèn ép nghề nghiệp Quốc Nội. Trong hoàn cảnh khủng hoảng tài chính bao phủ thị trường thế giới, dù Phó Chỉ Lan là vì ích lợi gia tộc hay là ích lợi công ty lúc này, đều phải đi điều tra kỹ chuyện này.
Chuyện Phó tổng để ý, các thuộc hạ trong công ty tự nhiên cũng bắt đầu quan tâm. Chỉ là chân tướng của chuyện này không phải dễ dàng tra được như vậy, ý tưởng mỗi người cũng khác, có câu nói rừng vốn lớn loại chim nào cũng có, vì vậy theo chuyện bị càng nhiều người chú ý, dần dần bên trong lành nghề nảy sanh một chút lời đồn đãi.
Có nói, Phó Chỉ Lan là vì chuyện bị Đỗ Thuần bỏ rơi cố ý trả thù, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thêm dầu vào lửa. Có nói, Phó Chỉ Lan tay mắt Thông Thiên, căn bản là người giật giây âm mưu, trước ép Đỗ Thuần vào tuyệt lộ, nữa làm bộ người tốt cứu giúp, khiến Đỗ Thuần cảm động đến rơi nước mắt biết vậy chẳng làm. Tóm lại, dù Phó Chỉ Lan giúp hay là không giúp, đều có lời đồn đãi bất lợi chèn ép chất vấn.
Bản thân Phó Chỉ Lan không để ý, điểm xuất phát của cô đã sớm không phải tình cảm rối rắm, cô không thẹn với lương tâm. Cô giúp Đỗ Thuần, không phải vì tình cũ, là vì công nhân dưới công ty Đỗ Thuần. Cô không muốn người vô tội mất chén cơm nuôi sống gia đình.
Năm ba ngày có thể ép công ty Đỗ Thuần vào đường cùng, năm ba ngày cũng có thể làm cho Phó Chỉ Lan hiểu rõ lập trường, gia tăng đơn đặt hàng chìa tay giúp đỡ Đỗ Thuần chuyển nguy thành an.
Ngay đêm trước công ty Đỗ Thuần dần dần thoát khỏi khốn cảnh, tất cả sắp khôi phục ban đầu, đang lúc Đỗ Thuần và Miêu Linh Linh đầy cõi lòng cảm kích làm ông chủ mời khách biểu đạt cám ơn Phó Chỉ Lan, lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Miêu Linh Linh ngay trước tân khách đầy bàn, công khai tuyên bố muốn chia tay Đỗ Thuần. Cô nói ý chia tay đã sớm có, trước là vì Đỗ Thuần xử lý khốn cảnh công ty, từ đạo nghĩa cô không đành lòng rời đi. Hiện tại nguy cơ đã qua, cô không muốn đợi thêm.
Phó Chỉ Lan nhìn thấy hộp quà nhẫn cầu hôn Đỗ Thuần tỉ mỉ chuẩn bị hoàn toàn rơi xuống đất, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, lóng lánh ánh sáng mê người. Cô nhìn thấy Miêu Linh Linh không nhúc nhích chút nào, không hề nữa nhìn lâu Đỗ Thuần một cái, tiêu sái rời chỗ, đi ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Ánh sáng chiếc nhẫn kim cương bao phủ trong xa hoa truỵ lạc, mọi người kêu lên kinh ngạc đan vào.
Ý lạnh cả người chui lên đầu của Phó Chỉ Lan, cô mơ hồ ý thức được bị gài bẫy, cũng không hiểu được vấn đề ở chỗ nào. Vô số luồng ánh mắt trên người của cô, làm cô phiền não lo lắng.
Đỗ Thuần không đi đuổi theo Miêu Linh Linh, ngược lại tràn đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Phó Chỉ Lan chất vấn: "Phó tổng, có phải là cô buộc cô ấy không? Có phải là cô muốn cô ấy chia tay tôi, mới bằng lòng giúp chúng tôi không? Trước kia cô mịt mờ tiết lộ ý tứ, nói là đồng ý người nào, nên thực hiện. Tôi cũng không hiểu, cũng không có để ý, còn vui thích chuẩn bị cầu hôn, không ngờ. . . . . ."
Phó Chỉ Lan đè nén ý lạnh trong nội tâm, trong mắt toàn là thương tâm vẻ thất vọng. Cô đã từng cho rằng Đỗ Thuần đủ hiểu cô, cô đã từng thật lòng chúc phúc anh ta và Miêu Linh Linh ở nơi này có thể trong hoạn nạn thành lập tình cảm thâm hậu nhất chắp tay đầu bạc. Cô cho là cô hoàn toàn buông xuống cùng Đỗ Thuần tình cảm rối rắm, cô cho là Đỗ Thuần cũng đã sớm thấy rõ ràng cách làm người và thái độ của cô. Vì sao anh ta vẫn dễ dàng chất vấn cô như vậy?
"Tôi vẫn rất kỳ lạ rất lo lắng, vì sao Phó luôn có thể rộng lượng hết sức giúp chúng tôi như vậy. Tôi đã từng làm thương tổn cô, là lỗi của tôi. Tôi cho là cô người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ." Đỗ Thuần khổ sở run rẩy nói, "Phó tổng, cô là nữ cường nhân, cô rất ưu tú, tôi cảm thấy không xứng với cô mới chia tay. Linh Linh là một cô gái đơn thuần, cô ấy cũng là bình hoa ngốc nghếch trong mắt cô, nhưng cô ấy yêu tôi. Cô ấy không thể nào rời khỏi tôi, không có tôi, một mình cô ấy làm sao sống? Phó tổng, van cô giơ cao đánh khẽ, tha cô bỏ qua cho tôi có được hay không? Tối nay tôi vốn là muốn cầu hôn với cô ấy, mời Đại Ân Nhân như cô làm nhân chứng cho chúng tôi ."
Trong đầu Phó Chỉ Lan trong tràn đầy các loại nỗi băn khoăn, lại bởi vì anh ta khóc lóc kể lể giải thích không lý do uất ức khó chịu, mờ mịt hỏi "Đỗ Thuần, nếu như mà tôi nói Miêu Linh Linh rời khỏi không liên quan tôi, anh tin không?"
"Đúng vậy, dĩ nhiên chuyện không liên quan cô." Giọng của Đỗ Thuần tràn đầy giễu cợt, hiển nhiên là đang nói nói mát, sau đó anh ta chợt quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói, "Phó tổng, phải làm sao, mới bằng lòng trả Linh Linh lại cho tôi? Trừ để cho tôi cưới cô, những thứ khác tôi đều có thể đồng ý. Là tôi thực xin lỗi cô, cô đáng giá người đàn ông tốt hơn. Van cầu ngươi, nghĩ thoáng một chút."
"Thật ra chuyện không liên quan đến tôi, tôi cũng không có ý định sẽ hợp lại với anh, tôi đã có người trong lòng." Phó Chỉ Lan lùi về phía sau một bước, không giải thích được không tránh thoát, chỉ có không để ý tới nữa người khác nghị luận, không nhìn bộ dáng Đỗ Thuần đau thương bi phẫn, rời khỏi đám người trốn bán sống bán chết.
Bữa tiệc kia dĩ nhiên là tan rã trong không vui.
Nghe nói Miêu Linh Linh từ đó không có xuất hiện nữa, Đỗ Thuần tìm khắp tất cả các nơi có thể cũng không trông thấy bóng dáng người yêu. Buôn bán xí nghiệp Đỗ thị khôi phục như thường, nhưng tình trạng tinh thần Đỗ Thuần càng ngày càng hỏng bét, trong hoảng hốt luôn là cho là Miêu Linh Linh bị Phó Chỉ Lan giấu đi, không ngừng gọi điện thoại quấy rầy Phó Chỉ Lan. Đỗ thị vì không trêu chọc nhiều thị phi hơn, vì ổn định công ty, đành phải lấy cớ đưa Đỗ Thuần đến viện điều dưỡng, cắt đứt tất cả liên lạc với ngoại giới của anh ta.
Vậy mà lời đồn đại từ đầu đến cuối không có tiêu giảm, bởi vì kết cục Đỗ Thuần càng ngày càng bi thảm nghiêm trọng.
Miêu Linh Linh biến sắc, thấp thỏm giải thích: "Bọn họ bội ước là bởi vì phát hiện chất lượng công ty chúng tôi sinh ra thiếu sót. Nhưng mà nội bộ cung hóa tuyệt đối không có vấn đề, rất có thể là đối thủ cạnh tranh cố ý gài tang vật. Chỉ là xâm nhập điều tra chứng minh trong sạch cần có thời gian, hãng sản xuất không thể cứ gác lại như vậy. Ngài cũng hiểu, lúc này chỉ có duy trì đơn đặt hàng ổn định, công nhân của chúng tôi mới có thể có việc sống."
"Nếu vấn đề chất lượng cũng không có giải thích, công ty chúng tôi cũng có quyền yếu cầu xin tạm hoãn đơn đặt hàng chứ?" Phó Chỉ Lan không nặng không nhẹ hỏi một câu, "Chẳng lẽ chỉ còn chúng tôi coi tiền như rác sao?"
"Quý công ty đặt mua hàng sách cũng không có xảy ra vấn đề, đơn đặt hang các người cho dù trục bộ cắt giảm cũng chỉ là một nơi hợp lớn nhất của chúng tôi đổi ý thôi." Miêu Linh Linh dừng một chút, chột dạ khẩn trương tâm trạng thấp thỏm nói lời người kia dạy, "Nhưng các người cắt giảm đã vượt ra khỏi hạn định lúc đầu. Có thể thoáng chậm lại một chút không? Phó tổng, nếu như công nhân của chúng tôi ngừng sản xuất rồi, sẽ có rất nhiều người gặp phải vấn đề kinh tế, ngài coi như là làm việc thiện, để cho bọn họ có việc sống có cơm ăn. Đều là người Trung Quốc, không thể trơ mắt nhìn người ngoại quốc dùng thủ đoạn nham hiểm lường gạt chứ?"
Nhưng nếu lập trường Miêu Linh Linh chỉ duy trì Đỗ Thuần, căn bản Phó Chỉ Lan cũng sẽ không để ý tới, nhưng Miêu Linh Linh lại có thể mang lý do chén cơm công nhân và thủ đoạn nham hiểm người ngoại quốc ra lợi dụng thật sự là khó có được. Xem ra người phụ nữ này thật ra cũng không đần, cho dù là loại trí khôn kém xa vóc người xinh đẹp như Miêu Linh Linh lúc đang bị bức ép nóng nảy, cũng có thể bộc phát ra tiềm lực không tưởng tượng được.
Phó Chỉ Lan do dự một chút, ngưng giọng hỏi: "Ý của cô là nói khách hàng ngoại quốc tập thể rút đơn, đối thủ cạnh tranh của các người dùng thủ đoạn, khách hàng ngoại quốc bị dụ hoặc bội bạc cùng liên hiệp với nhau, muốn chỉnh suy sụp các người có đúng không?"
Trong mắt Miêu Linh Linh phát ra ánh mắt sùng bái, điểm này không chút nào giống ngụy trang, cô ta thật sự từ đáy lòng bội phục đầu óc Phó Chỉ Lan, lại có thể xác định bản chất câu chuyện nhanh như vậy. Người đàn ông thần bí dạy cô ta nói vài lời này, cô ta hoàn toàn không hiểu, người ta giải thích một phen mới hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Ai, Thượng Đế quả nhiên là công bằng, vì Phó Chỉ Lan có đại não ưu tú, nên dung mạo chắc chắn có chút thiếu sót.
Công ty Đỗ Thuần gặp phải nguy cơ như vậy, Miêu Linh Linh mắt thấy người đàn ông mến yêu cùng đường, nhiều lần cầu khẩn từng nhà, cô ta lại hoàn toàn không giúp được gì, trong lòng vô cùng nóng nảy. Ông trời mở mắt, bạn tốt Vương Vân Vân cô ta mới làm quen trên diễn đàn giới thiệu một vị nghe nói là Quý công tử của cải thâm hậu, đồng ý giúp đỡ, điều kiện là để cho cô gạt Đỗ Thuần đơn độc gặp mặt vị Quý công tử kia. Mặc dù Miêu Linh Linh là trong lòng sợ hãi nghi thần nghi quỷ, sợ đối phương là muốn dùng tư sắc của cô đổi thứ gì, nhưng không chống nổi hoặc, cuối cùng đánh bạo gặp riêng vị Quý công tử kia ở một quán bar hạng sang.
Vị Quý công tử kia xem tác phong nhanh nhẹn tao nhã lễ độ, một thân hàng hiệu cử chỉ ưu nhã. Anh ta trước tiên hỏi sáng tỏ tiền nhân hậu quả câu chuyện, sau đó kiên nhẫn phân tích vấn đề giúp cô, đưa ra đề nghị to gan này, khích lệ cô đơn độc tìm Phó Chỉ Lan đàm phán, hơn nữa dạy cô nên đối phó Chỉ Lan thế nào, đơn giản rõ ràng giảng thuật cả sự kiện.
Vị Quý công tử kia cũng không để lại tên họ, nhưng dung mạo anh tuấn, hình tượng bác học của anh ta đã in dấu thật sâu trong lòng Miêu Linh Linh. Mỗi lần cô hồi tưởng, cũng có chút hoảng hốt, hoài nghi đó chính là thiên sứ phủ xuống, đặc biệt vì giải cứu khổ nạn thế gian. Thượng Đế à, cuối cùng là chú ý đến tín đồ trung thực như cô ta.
"Phó tổng, ngài nói không sai." Miêu Linh Linh khẩn thiết hồi đáp, "Trước kia tôi cũng không quá chú ý chuyện của công ty, rất nhiều chi tiết nói không rõ ràng. Nhưng Đỗ Thuần nói ngài là người phụ nữ thông minh quả quyết nhất anh ấy từng biết, anh ấy bảo tôi nói với ngài như vậy, ngài sẽ rõ ràng. Van ngài nể tình về mặt tình cảm lúc trước, có thể điều tra chân tướng một chút."
Lời nói nịnh nọt đều sẽ làm người ta lâng lâng, nhất là đàn ông đã từng thích tán dương thông minh. Phó Chỉ Lan có một chớp mắt giữa khoái cảm như vậy, bỗng nhiên lại ý thức được có chỗ không đúng. Ánh mắt của cô híp lại thành một đường, cười lạnh nói: "Miêu Linh Linh, mới vừa rồi cô nói là lừa Đỗ Thuần đơn độc đi cầu xin tôi, vì sao còn nói là anh ta dạy cô nên nói với tôi thế nào? Các người không phải là trù hoạch bẫy rập gì chứ?"
Miêu Linh Linh cả kinh thất sắc, nói quanh co nửa ngày, lúc ấy vị Quý công tử kia cố ý dạy cô lời kịch cô ta hẳn không tính sai, cô ta không lý do không tin tưởng vị Quý công tử kia, căn bản không cẩn thận đối chiếu các loại lời nói trước sau. Nhưng mắt thấy Phó Chỉ Lan đã bắt đầu dao động, thế nhưng ra khỏi cạm bẫy như vậy, lại không có đưa tới hoài nghi, cô nên làm cái gì?
Nhìn phản ứng hoang mang sợ hãi của Miêu Linh Linh, nỗi băn khoăn trong nội tâm Phó Chỉ Lan lớn hơn, lên giọng mấy phần, nhìn chằm chằm Miêu Linh Linh nói: "Về chuyện của công ty Đỗ Thuần tôi sẽ điều tra, nhưng nếu thật sự là đối thủ cạnh tranh Liên Hợp ngoại quốc ác ý chèn ép, cố gắng điều khiển thị trường, tôi nhất định sẽ viện trợ. Miêu Linh Linh, cô cũng đừng tự cho là thông minh. Nói thật, tâm nhãn tôi không bằng Đỗ Thuần, tôi không có nửa phần thiện cảm với cô. Nếu cô nói láo, sẽ tăng thêm chán ghét của tôi với cô và Đỗ Thuần. Cho cô một cơ hội giải thích, nếu như cô không có ý định nói thật, như vậy xin lập tức biến mất trước mắt tôi, nếu không đừng trách tôi đưa cô đi bệnh viện."
Miêu Linh Linh bị sợ đến cả người run lên, bị khí thế cường đại của Phó Chỉ Lan hoàn toàn chấn nhiếp, liên tục không ngừng giải thích: "Phó tổng, ngài đừng nóng giận. Thật ra thì đều là tôi đùa bỡn khôn vặt, Đỗ Thuần thật không biết chuyện tôi tới chỗ ngài. Là một người bạn chỉ cho tôi khuyên tôi tìm đến ngài cầu cạnh, người bạn kia dạy tôi ứng đối giải thích vừa rồi. Ngài cũng biết bằng chút kiến thức của tôi tất nhiên không nói ra cái gì hữu dụng, nhưng người bạn kia của tôi không hy vọng người khác biết anh ấy đã giúp tôi...tôi mới có thể nói là Đỗ Thuần dạy. Tôi. . . . . . Đỗ Thuần anh ấy. . . . . ."
Mặc dù trong lòng chán ghét Miêu Linh Linh hốt hoảng và ngu ngốc, nhưng Miêu Linh Linh lệ thuộc coi trọng Đỗ Thuần rõ ràng, Phó Chỉ Lan âm thầm cảm thán, có lẽ Đỗ Thuần thích người như vậy, thích cô gái ỷ lại hoàn toàn cần anh ta bảo vệ yếu ớt.
"Người bạn kia của cô thoạt nhìn rất có bản lãnh, tên anh ta là gì?" Phó Chỉ Lan níu lấy vấn đề mấu chốt hỏi một câu.
Miêu Linh Linh mờ mịt lắc đầu: "Tôi làm lúc tâm trạng hốt hoảng, quên hỏi tên anh ấy, hơn nữa dặn đi dặn lại không cho tôi truy xét chuyện của anh ấy. Tôi chịu ân huệ của người ta, tự nhiên phải giữ bí mật. Phó tổng, van ngài đừng hỏi, được không?"
"Cô đi đi." Phó Chỉ Lan khoát khoát tay để Miêu Linh Linh rời đi.
Lòng người chính là tế nhị như vậy, mặc dù Phó Chỉ Lan cảm thấy hứng thú với người thần bí giúp Miêu Linh Linh, nhưng dưới mắt còn có chuyện càng có sức hấp dẫn so chuyện này. Về công ty Đỗ Thuần đột nhiên gặp phải nguy cơ, có lẽ là âm mưu bị người ta thao túng, có lẽ không chỉ có nhằm vào công ty Đỗ Thuần , sẽ là bắt đầu đại tẩy thị trường, sẽ là chèn ép nghề nghiệp Quốc Nội. Trong hoàn cảnh khủng hoảng tài chính bao phủ thị trường thế giới, dù Phó Chỉ Lan là vì ích lợi gia tộc hay là ích lợi công ty lúc này, đều phải đi điều tra kỹ chuyện này.
Chuyện Phó tổng để ý, các thuộc hạ trong công ty tự nhiên cũng bắt đầu quan tâm. Chỉ là chân tướng của chuyện này không phải dễ dàng tra được như vậy, ý tưởng mỗi người cũng khác, có câu nói rừng vốn lớn loại chim nào cũng có, vì vậy theo chuyện bị càng nhiều người chú ý, dần dần bên trong lành nghề nảy sanh một chút lời đồn đãi.
Có nói, Phó Chỉ Lan là vì chuyện bị Đỗ Thuần bỏ rơi cố ý trả thù, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thêm dầu vào lửa. Có nói, Phó Chỉ Lan tay mắt Thông Thiên, căn bản là người giật giây âm mưu, trước ép Đỗ Thuần vào tuyệt lộ, nữa làm bộ người tốt cứu giúp, khiến Đỗ Thuần cảm động đến rơi nước mắt biết vậy chẳng làm. Tóm lại, dù Phó Chỉ Lan giúp hay là không giúp, đều có lời đồn đãi bất lợi chèn ép chất vấn.
Bản thân Phó Chỉ Lan không để ý, điểm xuất phát của cô đã sớm không phải tình cảm rối rắm, cô không thẹn với lương tâm. Cô giúp Đỗ Thuần, không phải vì tình cũ, là vì công nhân dưới công ty Đỗ Thuần. Cô không muốn người vô tội mất chén cơm nuôi sống gia đình.
Năm ba ngày có thể ép công ty Đỗ Thuần vào đường cùng, năm ba ngày cũng có thể làm cho Phó Chỉ Lan hiểu rõ lập trường, gia tăng đơn đặt hàng chìa tay giúp đỡ Đỗ Thuần chuyển nguy thành an.
Ngay đêm trước công ty Đỗ Thuần dần dần thoát khỏi khốn cảnh, tất cả sắp khôi phục ban đầu, đang lúc Đỗ Thuần và Miêu Linh Linh đầy cõi lòng cảm kích làm ông chủ mời khách biểu đạt cám ơn Phó Chỉ Lan, lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Miêu Linh Linh ngay trước tân khách đầy bàn, công khai tuyên bố muốn chia tay Đỗ Thuần. Cô nói ý chia tay đã sớm có, trước là vì Đỗ Thuần xử lý khốn cảnh công ty, từ đạo nghĩa cô không đành lòng rời đi. Hiện tại nguy cơ đã qua, cô không muốn đợi thêm.
Phó Chỉ Lan nhìn thấy hộp quà nhẫn cầu hôn Đỗ Thuần tỉ mỉ chuẩn bị hoàn toàn rơi xuống đất, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, lóng lánh ánh sáng mê người. Cô nhìn thấy Miêu Linh Linh không nhúc nhích chút nào, không hề nữa nhìn lâu Đỗ Thuần một cái, tiêu sái rời chỗ, đi ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Ánh sáng chiếc nhẫn kim cương bao phủ trong xa hoa truỵ lạc, mọi người kêu lên kinh ngạc đan vào.
Ý lạnh cả người chui lên đầu của Phó Chỉ Lan, cô mơ hồ ý thức được bị gài bẫy, cũng không hiểu được vấn đề ở chỗ nào. Vô số luồng ánh mắt trên người của cô, làm cô phiền não lo lắng.
Đỗ Thuần không đi đuổi theo Miêu Linh Linh, ngược lại tràn đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Phó Chỉ Lan chất vấn: "Phó tổng, có phải là cô buộc cô ấy không? Có phải là cô muốn cô ấy chia tay tôi, mới bằng lòng giúp chúng tôi không? Trước kia cô mịt mờ tiết lộ ý tứ, nói là đồng ý người nào, nên thực hiện. Tôi cũng không hiểu, cũng không có để ý, còn vui thích chuẩn bị cầu hôn, không ngờ. . . . . ."
Phó Chỉ Lan đè nén ý lạnh trong nội tâm, trong mắt toàn là thương tâm vẻ thất vọng. Cô đã từng cho rằng Đỗ Thuần đủ hiểu cô, cô đã từng thật lòng chúc phúc anh ta và Miêu Linh Linh ở nơi này có thể trong hoạn nạn thành lập tình cảm thâm hậu nhất chắp tay đầu bạc. Cô cho là cô hoàn toàn buông xuống cùng Đỗ Thuần tình cảm rối rắm, cô cho là Đỗ Thuần cũng đã sớm thấy rõ ràng cách làm người và thái độ của cô. Vì sao anh ta vẫn dễ dàng chất vấn cô như vậy?
"Tôi vẫn rất kỳ lạ rất lo lắng, vì sao Phó luôn có thể rộng lượng hết sức giúp chúng tôi như vậy. Tôi đã từng làm thương tổn cô, là lỗi của tôi. Tôi cho là cô người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ." Đỗ Thuần khổ sở run rẩy nói, "Phó tổng, cô là nữ cường nhân, cô rất ưu tú, tôi cảm thấy không xứng với cô mới chia tay. Linh Linh là một cô gái đơn thuần, cô ấy cũng là bình hoa ngốc nghếch trong mắt cô, nhưng cô ấy yêu tôi. Cô ấy không thể nào rời khỏi tôi, không có tôi, một mình cô ấy làm sao sống? Phó tổng, van cô giơ cao đánh khẽ, tha cô bỏ qua cho tôi có được hay không? Tối nay tôi vốn là muốn cầu hôn với cô ấy, mời Đại Ân Nhân như cô làm nhân chứng cho chúng tôi ."
Trong đầu Phó Chỉ Lan trong tràn đầy các loại nỗi băn khoăn, lại bởi vì anh ta khóc lóc kể lể giải thích không lý do uất ức khó chịu, mờ mịt hỏi "Đỗ Thuần, nếu như mà tôi nói Miêu Linh Linh rời khỏi không liên quan tôi, anh tin không?"
"Đúng vậy, dĩ nhiên chuyện không liên quan cô." Giọng của Đỗ Thuần tràn đầy giễu cợt, hiển nhiên là đang nói nói mát, sau đó anh ta chợt quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói, "Phó tổng, phải làm sao, mới bằng lòng trả Linh Linh lại cho tôi? Trừ để cho tôi cưới cô, những thứ khác tôi đều có thể đồng ý. Là tôi thực xin lỗi cô, cô đáng giá người đàn ông tốt hơn. Van cầu ngươi, nghĩ thoáng một chút."
"Thật ra chuyện không liên quan đến tôi, tôi cũng không có ý định sẽ hợp lại với anh, tôi đã có người trong lòng." Phó Chỉ Lan lùi về phía sau một bước, không giải thích được không tránh thoát, chỉ có không để ý tới nữa người khác nghị luận, không nhìn bộ dáng Đỗ Thuần đau thương bi phẫn, rời khỏi đám người trốn bán sống bán chết.
Bữa tiệc kia dĩ nhiên là tan rã trong không vui.
Nghe nói Miêu Linh Linh từ đó không có xuất hiện nữa, Đỗ Thuần tìm khắp tất cả các nơi có thể cũng không trông thấy bóng dáng người yêu. Buôn bán xí nghiệp Đỗ thị khôi phục như thường, nhưng tình trạng tinh thần Đỗ Thuần càng ngày càng hỏng bét, trong hoảng hốt luôn là cho là Miêu Linh Linh bị Phó Chỉ Lan giấu đi, không ngừng gọi điện thoại quấy rầy Phó Chỉ Lan. Đỗ thị vì không trêu chọc nhiều thị phi hơn, vì ổn định công ty, đành phải lấy cớ đưa Đỗ Thuần đến viện điều dưỡng, cắt đứt tất cả liên lạc với ngoại giới của anh ta.
Vậy mà lời đồn đại từ đầu đến cuối không có tiêu giảm, bởi vì kết cục Đỗ Thuần càng ngày càng bi thảm nghiêm trọng.
Tác giả :
Nhân Giang Quan Chúng