Hắn Đến Từ Nữ Tôn
Chương 29: Giải nghi đáp vấn
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Chỉ Lan mang Băng Diễm về nhà trọ.
Băng Diễm chú ý tới trên mặt của cô đầy mây đen, không còn cảm thấy vui mừng như lúc trước. Anh cảm thấy bất an, thật cẩn thận dò hỏi :“Là tôi làm cho ngài không vui sao? Có phải biểu hiện bên ngoài của tôi quá kém khiến cho ngài lo lắng không ?"
Phó Chỉ Lan miễn cưỡng cười cười, giải thích: “Không phải vì anh, lúc nãy anh biểu hiện tốt lắm. Nhưng sau này khi đối đãi với phụ nữ khác nhất định phải kính nhi viễn chi, đừng để cho họ dễ dàng ăn bớt."
Băng Diễm gục đầu xuống, tự trách: “Thực xin lỗi, tôi không biết làm thế nào để có thể né tránh họ. Trước kia tôi chưa bao giờ bị nhiều phụ nữ chú ý cho nên tôi rất sợ hãi. Vì sao họ nhìn tôi? Tuy rằng ngài nói họ thích dung mạo của tôi cho nên mới có thể như vậy, nhưng tôi cảm thấy……Họ rất kỳ lạ. Họ nói về những chuyện mà tôi nghe không hiểu. Chẳng lẽ họ nói ngài không dúng? Bởi vậy ngài mới không vui đúng không? Là tôi không tốt cho nên liên lụy tới ngài? Nếu không sau này tôi sẽ không ra ngoài nữa chỉ ở lại trong nhà hầu hạ ngài là được?"
Phó Chỉ Lan vực dậy tinh tinh thần, đồng thời cũng cổ vũ mình không cần để ý đến mấy lời đồn đãi nhàm chán. Cô đã sống hơn ba mươi năm, sớm thành thói quen. Anh đặc biệt mà cô cũng đặc biệt. Thái độ và giọng điệu vừa rồi của cô làm cho anh càng thêm bất an đúng không ? Cô hẳn là nên tận lực giải quyết vấn đề.
Cô che giấu tâm trạng phức tạp của mình, an ủi: “Đầu tiên anh đừng tự trách, ngươi không có sai, chính là do ngươi chưa thích ứng được. Ở nơi này của rất ít đàn ông ở trong nhà mà không ngoài ra cho nên sau này anh hẳn là thường xuyên ra bên ngoài đi dạo một chút để tăng thêm kiến thức, nhưng phải biết bảo vệ mình."
“Bảo vệ mình? Là không thể cho phụ nữ khác tới gần tôi sao? Tôi đã là bạn trai của ngài, tôi sẽ không nhìn phụ nữ khác. Nếu họ dây dưa với tôi, tôi sẽ nói cho họ tôi đã có bạn gái, họ sẽ rời khỏi chứ?" Băng Diễm ngây thơ hỏi một câu.
Phó Chỉ Lan cười khổ nói :“Cho dù anh nói cho họ anh đã kết hôn, vẫn sẽ có rất nhiều phụ nữ không biết xấu hổ vẫn tiến lên. Dù sao diện mạo của anh ở chỗ này rất có lực hấp dẫn, là một đại soái ca."
“Thật sao?" Băng Diễm nghi hoặc nói :“Có khả năng không tính đến việc trông rất xấu đi. Nhưng mà ngài không phải đang nói đến cái loại mỹ nhân chứ ? Hơn nữa tôi cái gì cũng không hiểu cho nên khi đi theo ngài xuất môn cần ngài quan tâm chăm sóc ……"
“Đừng nói nữa." Phó Chỉ Lan đánh gãy lời nói của Băng Diễm, bá đạo nói :“ Wm nói với anh thế nào mà lại nói không được tự nhiên như vậy. Sau này nói chuyện với người khác đừng luôn dùng kính ngữ với lại giờ chúng ta đang trong quan hệ người yêu, anh gọi em là Chỉ Lan hoặc là Lan, em cũng có thể kêu tên của anh."
Băng Diễm gật đầu thật mạnh, mơ hồ ý thức được ngôn hành của mình đã làm cho thê chủ của anh bất mãn. Anh lại làm sai sao ? Tính tình của cô vẫn tốt như vậy nhất nhất sửa lại sai lầm của anh, cũng không có đánh chửi hay trách phạt anh. Anh càng ngày cảm thấy bất an, cũng không dám hỏi, sợ mình lại nói sai cái gì.
Phó Chỉ Lan không rõ vì sao khi mình đối mặt với Băng Diễm thì cảm xúc của mình lại không ổn định như vậy. Cô có thể là rất để ý cho nên mới soi mói, mất bình tĩnh. Thật ra cô vội vàng hy vọng anh có thể thoát khỏi bóng ma của thế giới nữ tôn và dần trở nên thích ứng với xã hội này. Nhưng một khi anh thích ứng có hiểu biết, anh sẽ không cần cô nữa. Anh sẽ rời khỏi tìm kiếm một người phụ nữ khác tốt hơn sao?
Cô sở tác sở vi làm ngắn lại thời gian cùng anh ở chung, là bất lợi với cô thế nhưng vì sao cô lại còn ngu như vậy còn muốn dạy anh?
Nhưng mà chuyện này cô căn bản hoàn toàn không thể khống chế, cô có ba mẹ, có anh trai của mình. Còn có công việc và cuộc sống trong vòng luẩn quẩn. Dù sao cô cũng không thể mỗi ngày xin nghỉ để ở cùng anh mọi thời khắc chú ý đến anh. Anh cần phải độc lập, cần sự chủ động tích cực thích ứng với thế giới này. Cô cũng không thích một người đàn ông hoàn toàn ỷ lại vào cô mà phải biết sinh tồn tự kiếm ăn.
Việc anh rời khỏi là chuyện sớm muộn.
Cô đã quyết định không bắt buộc anh mà để hết thảy thuận theo tự nhiên thế nhưng vì sao cô lại luyến tiếc không bỏ xuống được?
“Băng Diễm, yêu cầu của em là nếu như anh làm không được thì nhất định phải nói ra. Có lúc tính tình của em có vẻ táo bạo, anh không cần luôn nhường nhịn hay nhân nhượng em. Em chỉ là người thường, em cũng sẽ làm sai, em hy vọng trong tương lai anh có thể nhắc nhở em, nếu em làm sai làm thương tổn anh khiến cho anh không thoải mái thì anh phải nói ra." Ý nghĩ này khiến đầu Phó Chỉ Lan nóng lên, nói ra câu này khiến trong lòng cô vốn bị một tảng đá vô hình đè nặng lên giảm bớt một chút. Quả nhiên, không có gì đáng để buồn cả, muốn nhiều hơn thì phải nói mới dung81.
Băng Diễm gật đầu, con ngươi tràn đầy thần thái vui sướng và cảm kích. Anh hiểu được ý tứ của cô. Trái tim tràn ngập một loại ấm áp dào dạt với ý nghĩ vô cùng ngọt ngào đó là anh được tôn trọng, được cô thích? Anh nhịn không được dựa theo yêu cầu của cô đổi xưng hô, hơn nữa đánh bạo truy vấn nói :“Lan, vừa rồi em và mẹ em trò chuyện, anh cũng nghe qua một ít. Anh trai của em muốn đến thăm em hả? Có phải mẹ của em muốn giới thiệu đàn ông thật tốt cho em không? Nếu không phải bởi vì anh, vậy sao em lại u buồn không vui? Liệu anh có thể giúp em phân ưu không?"
“Anh có tài cán phân ưu cho em?" Phó Chỉ Lan phát ra nghi vấn đồng thời, trong lòng cũng hiện lên một tia cảm động. Anh căn bản không biết nhiều về thế giới này thế nhưng anh lại có thể chủ động đề suất giúp cô. Anh còn thật sự chấp hành yêu cầu của cô, trong lòng, trong mắt anh đều chỉ có mình cô.
Thật ra cô rất rất thích loại cảm giác này, nhưng lại liều mạng nói với mình không thể nghiện, nếu không tương lai ra khi anh đi mất, trên đời này chỉ sợ sẽ tìm không ra người đàn ông thứ hai có thể khiến cô để bụng.
Băng Diễm mở to mắt, mấp máy môi, còn đáp lại :“ Anh biết anh không hiểu chuyện nơi này, cũng không có tư cách hỏi đến chuyện nhà của em. Nhưng trước kia nếu Thất hoàng nữ điện hạ có phiền não, chị ấy sẽ tìm anh bồi ở bên người chị. Chị ấy nói phiền não cho anh nghe, tuy rằng anh không giúp được cái gì, nhưng chị ấy nói ra thì tâm trạng cảm thấy đỡ hơn. Còn có giám công ở nơi đó trong lúc tức giận, thì sẽ thường xuyên gọi anh đi ra ngoài đánh chửi một chút giúp cho họ có thể giải tỏa. Đôi khi anh trông thật sự cảm thấy rất đau thì họ sẽ càng vui vẻ, còn thưởng cho tôi ăn, cho phép tôi nghỉ ngơi thời gian lâu hơn. Thật ra thân thể của anh rất rắn chắc có thể đánh một cách rõ ràng, chỉ cần tay chân không bị gãy thì chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể tiếp tục làm việc……"
“Sao em có thể đánh anh chứ." Nghe Băng Diễm dùng giọng điệu bình thản kể lại khiến cô không thể tưởng tượng được sự tàn khốc khi làm phương pháp phân ưu cho người khác, trong lòng Phó Chỉ Lan cảm thấy đắng chát không thôi, không tự chủ được ôm lấy thắt lưng của Băng Diễm, kéo anh cùng nhau ngồi vào trên sô pha, vành tai và tóc mai chạm vào nhau “Băng Diễm, em thích anh, không muốn anh chịu uất ức, không muốn cho anh chịu khổ."
Tim Băng Diễm nháy mắt đập chậm nửa nhịp, cảm giác hạnh phúc cơ hồ làm cả thân thể anh phình lên đến độ nứt vỡ. Anh được cô trân trọng, anh có tài đức gì mà lại làm cho cô tốt với anh như thế?
“Băng Diễm, em còn chưa nói với người trong nhà về chuyện của anh. Anh trai em tan ca buổi tối sẽ đến nơi này, em không biết nên giải thích lai lịch của anh với anh ấy thế nào. Có lẽ em nên ăn ngay nói thật trước để tranh thủ làm cho anh ấy biết anh rồi lại đi giải thích với cha mẹ. Nhưng nếu mẹ sắp xếp cho em đi thân cận, chỉ sợ em không thể cự tuyệt."
“Thân cận là ý tứ gì?"
Ánh mắt Băng Diễm thuần khiết làm cho Phó Chỉ Lan không đành lòng đối diện, thoáng quay đầu buồn bã nói: “Ở nơi này lớn tuổi mà chưa có kết hôn. Đây là chuyện nam nữ thường xuyên phải làm, thông qua thân cận để biết người khác phái thích hợp, rồi nói chuyển để trong nhà hai bên cũng đồng ý rồi bắt đầu chuẩn bị kết hôn."
Băng Diễm dần dần lĩnh ngộ ý tứ bên ngoài lại đưa ra nghi vấn mới :“ Lan, nếu trở thành người yêu, còn cần phải thân cận mới có thể kết hôn sao? Mẹ của em muốn em tìm kiếm một người đàn ông thích hợp sao? Như vậy lai lịch thân phận của anh nếu làm bạn trai của ngươi thì thực miễn cưỡng đi? Hay anh căn bản không thể gả cho em?"
Phó Chỉ Lan cảm thấy trán của mình chảy xuống mấy đường hắc tuyến, nhanh chóng sửa sai lỗi lầm: “Này, phụ nữ nơi này gả cho đàn ông hoặc đàn ông cưới phụ nữ, khác với các anh."
“A, thực xin lỗi." Băng Diễm xấu hổ vì mình không biết, vội vàng xin lỗi nhận sai.
Phó Chỉ Lan nhẹ nhàng thở dài :“Mặt khác, thật ra là em phải xin lỗi anh. Hôm nay bên ngoài, anh cũng nghe thấy người khác nghị luận chứ? Em nói anh là bạn trai của tôi, xã hội cũng không phải tất cả mọi người có thể chấp nhận được, anh cũng dễ dàng bị hiểu lầm."
“Vì sao?" Băng Diễm vẻ mặt khó hiểu, khẩn trương hỏi ,“Em là phụ nữ, anh là đàn ông, em cũng nói dung mạo của anh cũng không xấu. Anh đứng ở bên cạnh em, sẽ làm em mất mặt sao?"
Khi anh hỏi như vậy, không tự chủ được nhớ tới lần đi qua ở trong cung cũng gặp. Có khi Thất hoàng nữ điện hạ sẽ để anh theo hầu hạ bên người, nhưng mà bởi vì tướng mạo anh có người nghị luận ghét bỏ, nói anh làm mất mặt Thất hoàng nữ điện hạ cho nên phải anh đứng ra xa bằng không quỳ nằm úp sấp trên bàn, nếu không thật sự sẽ làm tổn hại mặt mũi của hoàng nữ
Anh bất an tưởng tượng, cho dù dung mạo anh ở thần tiên thánh thổ cũng không phải vô cùng xấu xí, nhưng chắc không xứng vớithê chủ của anh đúng không ? Huống chi anh lai lịch không rõ, cái gì cũng không hiểu, cho nên mới bị người ta nghị luận. Vừa nãy bên ngoài, anh cũng không có chú ý tới việc đó, anh hoàn toàn đắm chìm khung cảnh xung quanh, các loại đồ vật mới lạ. Kể từ khi anh được cô kéo tay hoàn toàn bỏ quên cấp bậc lễ nghĩa, sóng vai đi cùng cô. Anh đã làm cô mất mặt rồi sao?
Phó Chỉ Lan có thể thấy biểu tình bất an của Băng Diễm mà nhìn ra nội tâm anh đang sợ hãi, anh lại tự trách mình sao? Anh vẫn không đủ tự tin, anh lại đổ trách nhiệm lên người mình sao? Nhưng mà cô nên làm giải thích thế nào ? Nói thẳng với anh là cô là gái lỡ thì cho nên không nên tìm anh trẻ tuổi hơn làm bạn trai cho nên mới bị nghị luận sao?
Cô không muốn tự vạch vết sẹo.
Cô kỳ thật vẫn ích kỷ.
Cô vắt hết óc cân nhắc, mơ hồ nói :“Băng Diễm, có thể do tuổi của chúng ta thoạt nhìn không tương xứng. Ở chúng tôi nơi này, tình lữ tuổi thường thường cách nhau không sai biệt lắm, hoặc là đàn lớn hơn phụ nữ một chút mới dễ dàng. Mà em cũng sắp ba mươi tuổi, anh còn không đến hai mươi, bọn họ nghị luận là vì anh trẻ tuổi hơn em nhiều lắm."
Băng Diễm kinh ngạc nói :“ Hả? Làm sao có thể là như thế này? Ở Đại Chu, phụ nữ đều thích đàn ông nhỏ tuổi một chút. Đàn ông cũng hy vọng thê chủ lớn hơn một chút, thành thục ổn trọng, mới hiểu yêu quý người. Hơn nữa đàn ông tuổi trẻ thể lực rất tốt, đàn ông tuổi cao hơn thì làn da thô ráp già cả, vô lực, nghe nói cũng rất khó làm cho phụ nữ mang thai. Chẳng lẽ thần tiên thánh thổ ngay cả này đó đều ngược lại ?"
“Cái này em cũng không rõ, tóm lại nơi này nghìn năm qua đều là nam quyền thống trị, cửu nhi cửu chi xã hội quan niệm biến thành như vậy. Hoàn toàn ngược lại nơi đó." Phó Chỉ Lan bất đắc dĩ cười cười, ngạnh ngạch sinh sinh chuyển đề tài tới trọng điểm “ Giờ, chúng ta nên suy nghĩ một chút về bữa cơm chiều. Điểm tâm làm không tính thành công nên chúng ta phải mài gươm chuẩn bị lâm trận làm bữa cơm chiều, phỏng chừng phương thức lúc trước không tốt. Anh của em về vấn đề ẩm thực có vẻ soi mói, em tính ra ngoài mua. Từ giờ trở đi đến lúc anh em tới chơi cònhai ba giờ nữa, em muốn tiến hành đặc huấn anh. Diễn tập lúc nhìn thấy anh trai, ngôn hành của anh cần phải làm tốt để tranh thủ để lại ấn tượng tốt với anh ấy."
Băng Diễm chú ý tới trên mặt của cô đầy mây đen, không còn cảm thấy vui mừng như lúc trước. Anh cảm thấy bất an, thật cẩn thận dò hỏi :“Là tôi làm cho ngài không vui sao? Có phải biểu hiện bên ngoài của tôi quá kém khiến cho ngài lo lắng không ?"
Phó Chỉ Lan miễn cưỡng cười cười, giải thích: “Không phải vì anh, lúc nãy anh biểu hiện tốt lắm. Nhưng sau này khi đối đãi với phụ nữ khác nhất định phải kính nhi viễn chi, đừng để cho họ dễ dàng ăn bớt."
Băng Diễm gục đầu xuống, tự trách: “Thực xin lỗi, tôi không biết làm thế nào để có thể né tránh họ. Trước kia tôi chưa bao giờ bị nhiều phụ nữ chú ý cho nên tôi rất sợ hãi. Vì sao họ nhìn tôi? Tuy rằng ngài nói họ thích dung mạo của tôi cho nên mới có thể như vậy, nhưng tôi cảm thấy……Họ rất kỳ lạ. Họ nói về những chuyện mà tôi nghe không hiểu. Chẳng lẽ họ nói ngài không dúng? Bởi vậy ngài mới không vui đúng không? Là tôi không tốt cho nên liên lụy tới ngài? Nếu không sau này tôi sẽ không ra ngoài nữa chỉ ở lại trong nhà hầu hạ ngài là được?"
Phó Chỉ Lan vực dậy tinh tinh thần, đồng thời cũng cổ vũ mình không cần để ý đến mấy lời đồn đãi nhàm chán. Cô đã sống hơn ba mươi năm, sớm thành thói quen. Anh đặc biệt mà cô cũng đặc biệt. Thái độ và giọng điệu vừa rồi của cô làm cho anh càng thêm bất an đúng không ? Cô hẳn là nên tận lực giải quyết vấn đề.
Cô che giấu tâm trạng phức tạp của mình, an ủi: “Đầu tiên anh đừng tự trách, ngươi không có sai, chính là do ngươi chưa thích ứng được. Ở nơi này của rất ít đàn ông ở trong nhà mà không ngoài ra cho nên sau này anh hẳn là thường xuyên ra bên ngoài đi dạo một chút để tăng thêm kiến thức, nhưng phải biết bảo vệ mình."
“Bảo vệ mình? Là không thể cho phụ nữ khác tới gần tôi sao? Tôi đã là bạn trai của ngài, tôi sẽ không nhìn phụ nữ khác. Nếu họ dây dưa với tôi, tôi sẽ nói cho họ tôi đã có bạn gái, họ sẽ rời khỏi chứ?" Băng Diễm ngây thơ hỏi một câu.
Phó Chỉ Lan cười khổ nói :“Cho dù anh nói cho họ anh đã kết hôn, vẫn sẽ có rất nhiều phụ nữ không biết xấu hổ vẫn tiến lên. Dù sao diện mạo của anh ở chỗ này rất có lực hấp dẫn, là một đại soái ca."
“Thật sao?" Băng Diễm nghi hoặc nói :“Có khả năng không tính đến việc trông rất xấu đi. Nhưng mà ngài không phải đang nói đến cái loại mỹ nhân chứ ? Hơn nữa tôi cái gì cũng không hiểu cho nên khi đi theo ngài xuất môn cần ngài quan tâm chăm sóc ……"
“Đừng nói nữa." Phó Chỉ Lan đánh gãy lời nói của Băng Diễm, bá đạo nói :“ Wm nói với anh thế nào mà lại nói không được tự nhiên như vậy. Sau này nói chuyện với người khác đừng luôn dùng kính ngữ với lại giờ chúng ta đang trong quan hệ người yêu, anh gọi em là Chỉ Lan hoặc là Lan, em cũng có thể kêu tên của anh."
Băng Diễm gật đầu thật mạnh, mơ hồ ý thức được ngôn hành của mình đã làm cho thê chủ của anh bất mãn. Anh lại làm sai sao ? Tính tình của cô vẫn tốt như vậy nhất nhất sửa lại sai lầm của anh, cũng không có đánh chửi hay trách phạt anh. Anh càng ngày cảm thấy bất an, cũng không dám hỏi, sợ mình lại nói sai cái gì.
Phó Chỉ Lan không rõ vì sao khi mình đối mặt với Băng Diễm thì cảm xúc của mình lại không ổn định như vậy. Cô có thể là rất để ý cho nên mới soi mói, mất bình tĩnh. Thật ra cô vội vàng hy vọng anh có thể thoát khỏi bóng ma của thế giới nữ tôn và dần trở nên thích ứng với xã hội này. Nhưng một khi anh thích ứng có hiểu biết, anh sẽ không cần cô nữa. Anh sẽ rời khỏi tìm kiếm một người phụ nữ khác tốt hơn sao?
Cô sở tác sở vi làm ngắn lại thời gian cùng anh ở chung, là bất lợi với cô thế nhưng vì sao cô lại còn ngu như vậy còn muốn dạy anh?
Nhưng mà chuyện này cô căn bản hoàn toàn không thể khống chế, cô có ba mẹ, có anh trai của mình. Còn có công việc và cuộc sống trong vòng luẩn quẩn. Dù sao cô cũng không thể mỗi ngày xin nghỉ để ở cùng anh mọi thời khắc chú ý đến anh. Anh cần phải độc lập, cần sự chủ động tích cực thích ứng với thế giới này. Cô cũng không thích một người đàn ông hoàn toàn ỷ lại vào cô mà phải biết sinh tồn tự kiếm ăn.
Việc anh rời khỏi là chuyện sớm muộn.
Cô đã quyết định không bắt buộc anh mà để hết thảy thuận theo tự nhiên thế nhưng vì sao cô lại luyến tiếc không bỏ xuống được?
“Băng Diễm, yêu cầu của em là nếu như anh làm không được thì nhất định phải nói ra. Có lúc tính tình của em có vẻ táo bạo, anh không cần luôn nhường nhịn hay nhân nhượng em. Em chỉ là người thường, em cũng sẽ làm sai, em hy vọng trong tương lai anh có thể nhắc nhở em, nếu em làm sai làm thương tổn anh khiến cho anh không thoải mái thì anh phải nói ra." Ý nghĩ này khiến đầu Phó Chỉ Lan nóng lên, nói ra câu này khiến trong lòng cô vốn bị một tảng đá vô hình đè nặng lên giảm bớt một chút. Quả nhiên, không có gì đáng để buồn cả, muốn nhiều hơn thì phải nói mới dung81.
Băng Diễm gật đầu, con ngươi tràn đầy thần thái vui sướng và cảm kích. Anh hiểu được ý tứ của cô. Trái tim tràn ngập một loại ấm áp dào dạt với ý nghĩ vô cùng ngọt ngào đó là anh được tôn trọng, được cô thích? Anh nhịn không được dựa theo yêu cầu của cô đổi xưng hô, hơn nữa đánh bạo truy vấn nói :“Lan, vừa rồi em và mẹ em trò chuyện, anh cũng nghe qua một ít. Anh trai của em muốn đến thăm em hả? Có phải mẹ của em muốn giới thiệu đàn ông thật tốt cho em không? Nếu không phải bởi vì anh, vậy sao em lại u buồn không vui? Liệu anh có thể giúp em phân ưu không?"
“Anh có tài cán phân ưu cho em?" Phó Chỉ Lan phát ra nghi vấn đồng thời, trong lòng cũng hiện lên một tia cảm động. Anh căn bản không biết nhiều về thế giới này thế nhưng anh lại có thể chủ động đề suất giúp cô. Anh còn thật sự chấp hành yêu cầu của cô, trong lòng, trong mắt anh đều chỉ có mình cô.
Thật ra cô rất rất thích loại cảm giác này, nhưng lại liều mạng nói với mình không thể nghiện, nếu không tương lai ra khi anh đi mất, trên đời này chỉ sợ sẽ tìm không ra người đàn ông thứ hai có thể khiến cô để bụng.
Băng Diễm mở to mắt, mấp máy môi, còn đáp lại :“ Anh biết anh không hiểu chuyện nơi này, cũng không có tư cách hỏi đến chuyện nhà của em. Nhưng trước kia nếu Thất hoàng nữ điện hạ có phiền não, chị ấy sẽ tìm anh bồi ở bên người chị. Chị ấy nói phiền não cho anh nghe, tuy rằng anh không giúp được cái gì, nhưng chị ấy nói ra thì tâm trạng cảm thấy đỡ hơn. Còn có giám công ở nơi đó trong lúc tức giận, thì sẽ thường xuyên gọi anh đi ra ngoài đánh chửi một chút giúp cho họ có thể giải tỏa. Đôi khi anh trông thật sự cảm thấy rất đau thì họ sẽ càng vui vẻ, còn thưởng cho tôi ăn, cho phép tôi nghỉ ngơi thời gian lâu hơn. Thật ra thân thể của anh rất rắn chắc có thể đánh một cách rõ ràng, chỉ cần tay chân không bị gãy thì chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể tiếp tục làm việc……"
“Sao em có thể đánh anh chứ." Nghe Băng Diễm dùng giọng điệu bình thản kể lại khiến cô không thể tưởng tượng được sự tàn khốc khi làm phương pháp phân ưu cho người khác, trong lòng Phó Chỉ Lan cảm thấy đắng chát không thôi, không tự chủ được ôm lấy thắt lưng của Băng Diễm, kéo anh cùng nhau ngồi vào trên sô pha, vành tai và tóc mai chạm vào nhau “Băng Diễm, em thích anh, không muốn anh chịu uất ức, không muốn cho anh chịu khổ."
Tim Băng Diễm nháy mắt đập chậm nửa nhịp, cảm giác hạnh phúc cơ hồ làm cả thân thể anh phình lên đến độ nứt vỡ. Anh được cô trân trọng, anh có tài đức gì mà lại làm cho cô tốt với anh như thế?
“Băng Diễm, em còn chưa nói với người trong nhà về chuyện của anh. Anh trai em tan ca buổi tối sẽ đến nơi này, em không biết nên giải thích lai lịch của anh với anh ấy thế nào. Có lẽ em nên ăn ngay nói thật trước để tranh thủ làm cho anh ấy biết anh rồi lại đi giải thích với cha mẹ. Nhưng nếu mẹ sắp xếp cho em đi thân cận, chỉ sợ em không thể cự tuyệt."
“Thân cận là ý tứ gì?"
Ánh mắt Băng Diễm thuần khiết làm cho Phó Chỉ Lan không đành lòng đối diện, thoáng quay đầu buồn bã nói: “Ở nơi này lớn tuổi mà chưa có kết hôn. Đây là chuyện nam nữ thường xuyên phải làm, thông qua thân cận để biết người khác phái thích hợp, rồi nói chuyển để trong nhà hai bên cũng đồng ý rồi bắt đầu chuẩn bị kết hôn."
Băng Diễm dần dần lĩnh ngộ ý tứ bên ngoài lại đưa ra nghi vấn mới :“ Lan, nếu trở thành người yêu, còn cần phải thân cận mới có thể kết hôn sao? Mẹ của em muốn em tìm kiếm một người đàn ông thích hợp sao? Như vậy lai lịch thân phận của anh nếu làm bạn trai của ngươi thì thực miễn cưỡng đi? Hay anh căn bản không thể gả cho em?"
Phó Chỉ Lan cảm thấy trán của mình chảy xuống mấy đường hắc tuyến, nhanh chóng sửa sai lỗi lầm: “Này, phụ nữ nơi này gả cho đàn ông hoặc đàn ông cưới phụ nữ, khác với các anh."
“A, thực xin lỗi." Băng Diễm xấu hổ vì mình không biết, vội vàng xin lỗi nhận sai.
Phó Chỉ Lan nhẹ nhàng thở dài :“Mặt khác, thật ra là em phải xin lỗi anh. Hôm nay bên ngoài, anh cũng nghe thấy người khác nghị luận chứ? Em nói anh là bạn trai của tôi, xã hội cũng không phải tất cả mọi người có thể chấp nhận được, anh cũng dễ dàng bị hiểu lầm."
“Vì sao?" Băng Diễm vẻ mặt khó hiểu, khẩn trương hỏi ,“Em là phụ nữ, anh là đàn ông, em cũng nói dung mạo của anh cũng không xấu. Anh đứng ở bên cạnh em, sẽ làm em mất mặt sao?"
Khi anh hỏi như vậy, không tự chủ được nhớ tới lần đi qua ở trong cung cũng gặp. Có khi Thất hoàng nữ điện hạ sẽ để anh theo hầu hạ bên người, nhưng mà bởi vì tướng mạo anh có người nghị luận ghét bỏ, nói anh làm mất mặt Thất hoàng nữ điện hạ cho nên phải anh đứng ra xa bằng không quỳ nằm úp sấp trên bàn, nếu không thật sự sẽ làm tổn hại mặt mũi của hoàng nữ
Anh bất an tưởng tượng, cho dù dung mạo anh ở thần tiên thánh thổ cũng không phải vô cùng xấu xí, nhưng chắc không xứng vớithê chủ của anh đúng không ? Huống chi anh lai lịch không rõ, cái gì cũng không hiểu, cho nên mới bị người ta nghị luận. Vừa nãy bên ngoài, anh cũng không có chú ý tới việc đó, anh hoàn toàn đắm chìm khung cảnh xung quanh, các loại đồ vật mới lạ. Kể từ khi anh được cô kéo tay hoàn toàn bỏ quên cấp bậc lễ nghĩa, sóng vai đi cùng cô. Anh đã làm cô mất mặt rồi sao?
Phó Chỉ Lan có thể thấy biểu tình bất an của Băng Diễm mà nhìn ra nội tâm anh đang sợ hãi, anh lại tự trách mình sao? Anh vẫn không đủ tự tin, anh lại đổ trách nhiệm lên người mình sao? Nhưng mà cô nên làm giải thích thế nào ? Nói thẳng với anh là cô là gái lỡ thì cho nên không nên tìm anh trẻ tuổi hơn làm bạn trai cho nên mới bị nghị luận sao?
Cô không muốn tự vạch vết sẹo.
Cô kỳ thật vẫn ích kỷ.
Cô vắt hết óc cân nhắc, mơ hồ nói :“Băng Diễm, có thể do tuổi của chúng ta thoạt nhìn không tương xứng. Ở chúng tôi nơi này, tình lữ tuổi thường thường cách nhau không sai biệt lắm, hoặc là đàn lớn hơn phụ nữ một chút mới dễ dàng. Mà em cũng sắp ba mươi tuổi, anh còn không đến hai mươi, bọn họ nghị luận là vì anh trẻ tuổi hơn em nhiều lắm."
Băng Diễm kinh ngạc nói :“ Hả? Làm sao có thể là như thế này? Ở Đại Chu, phụ nữ đều thích đàn ông nhỏ tuổi một chút. Đàn ông cũng hy vọng thê chủ lớn hơn một chút, thành thục ổn trọng, mới hiểu yêu quý người. Hơn nữa đàn ông tuổi trẻ thể lực rất tốt, đàn ông tuổi cao hơn thì làn da thô ráp già cả, vô lực, nghe nói cũng rất khó làm cho phụ nữ mang thai. Chẳng lẽ thần tiên thánh thổ ngay cả này đó đều ngược lại ?"
“Cái này em cũng không rõ, tóm lại nơi này nghìn năm qua đều là nam quyền thống trị, cửu nhi cửu chi xã hội quan niệm biến thành như vậy. Hoàn toàn ngược lại nơi đó." Phó Chỉ Lan bất đắc dĩ cười cười, ngạnh ngạch sinh sinh chuyển đề tài tới trọng điểm “ Giờ, chúng ta nên suy nghĩ một chút về bữa cơm chiều. Điểm tâm làm không tính thành công nên chúng ta phải mài gươm chuẩn bị lâm trận làm bữa cơm chiều, phỏng chừng phương thức lúc trước không tốt. Anh của em về vấn đề ẩm thực có vẻ soi mói, em tính ra ngoài mua. Từ giờ trở đi đến lúc anh em tới chơi cònhai ba giờ nữa, em muốn tiến hành đặc huấn anh. Diễn tập lúc nhìn thấy anh trai, ngôn hành của anh cần phải làm tốt để tranh thủ để lại ấn tượng tốt với anh ấy."
Tác giả :
Nhân Giang Quan Chúng