Hắn Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 5
Cứ như vậy, Trương Hiểu Ba hồ đồ hiếm thấy bắt đầu những ngày làm việc tại công ty BACK. Ban đầu còn tốt, chỉ xử lý những thứ Đại Phật bàn giao, dần dần làm quen với công việc của công ty rồi, Trương Hiểu Ba liền kinh hồn bạt vía và hối hận vô cùng.
Ví dụ như thứ Hai vừa rồi, Trương Hiểu Ba mặc một chiếc áo sơmi sạch sẽ, cho mình đầy đủ sức mạnh để làm tốt công viêc. Đang chuẩn bị hả lòng hả dạ bước vào thang máy, ai ngờ mấy người đàn ông nhanh hơn cậu một bước chen vào. Khẽ nhíu mày, nhưng Trương Hiểu Ba vẫn không nói gì, chờ cửa thang máy đóng lại, một người đàn ông trong số đó mở miệng nói: “Nhiệm vụ lần này thật sự khó hoàn thành nha. Lượng tiêu thụ quản lí giao xuống tôi vừa nghĩ là thấy đau đầu rồi ~"
Người đàn ông bên cạnh cũng nhăn mặt, liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đề tài thất thất bát bát cũng sử dụng nhiều lần rồi, muốn sửa cũ thành mới nào có dễ dàng như vậy a. Hơn nữa chị Sủng nói chị ấy có một đống giấy tờ phải tính toán, căn bản không thể đến giúp viết kịch bản."
“Không chỉ chị Sủng không giúp, ngay cả Tiểu Mễ cũng không hỗ trợ a, nói là có cái gì mà một hạng mục công việc xuyên quốc gia…" Người đàn ông thứ ba sắc mặt cũng rất kém.
Trương Hiểu Ba đứng bên cạnh mấy người này, nghe thấy mấy lời kia liền có chút kỳ quái. Đây không phải công ty cho vay nặng lãi sao? Công việc sổ sách thì đúng rồi, sao lại có lượng tiêu thụ cùng kịch bản vậy?
“Ai nha, thế mới nói a. Chết chắc rồi! Chết chắc rồi! ‘Tân uyên uyên hồ điệp truyện’ kỳ này tiến hành kiểu gì a! Còn có diễn viên lần trước chọn nữa, căn bản là không được mà. Chị Sủng đã nói rồi, phải là ‘khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng dễ vỡ’, thế nhưng cậu xem trên mặt cậu ta rõ ràng là có mụn mà!"
“Ai, chúng ta phải khiến khán giả cứng lên mới được. Hôm nay nhất định phải chọn ra được một tiểu thụ mịn màng dễ nổ!" Một người đàn ông nhiệt huyết sôi trào rống lên.
“Đại ca, là mịn màng dễ vỡ, không phải dễ nổ. Anh cho rằng đó là cúc hoa a…"
Mấy người này nhao nhao ồn ào, tới tầng 28 rồi, cuối cùng cũng như ong vỡ tổ mà đi ra, một người trong đó còn lớn tiếng nói: “Các đồng chí, cố lên cố lên, vì đam mỹ vương đạo và đồng nhân nam mà phấn đấu!"
Cửa thang máy chầm chậm khép lại.
Trương Hiểu Ba há hộc miệng, cũng không hề kép lại, một đường thẳng đến tầng 38, Trương Hiểu Ba nắm cổ áo trưởng phòng Đại Phật: “Trưởng phòng, công ty chúng ta rốt cuộc là làm cái gì? Vì sao lại có nhiều đồng nghiệp nam như vậy?"
Đại Phật ôn nhu cười với cậu, “Bởi vì công ty chúng ta là tập đoàn lớn xuyên quốc gia đầy đủ các chuyên ngành tập hợp dây chuyền công nghệ, tòa nhà này còn có công ty con a. À? Mấy người em nói sao? Bọn họ đều là người viết kịch bản đam mỹ. Hắc hắc, lượng tiêu thụ không tồi đâu, có hứng thú có thể đi xem thử."
Trương Hiểu Ba đờ ra nửa ngày, mới nói: “Anh là nói kịch bản truyền hình đam mỹ ngọt ngào vừa lên thị trường liền tạo nên sóng gió trên cả nước sao? Kịch bản truyền hình mà đám người kia đặt trước rồi còn xếp hàng ba ngày để mua, poster bị tranh giành đến giá trên trời sao? Là sản phẩm của công ty chúng ta?"
“Ừm." Đại Phật thương yêu mỉm cười, sau đó thuận tay lấy ra từ trong ngăn kéo một tập đĩa CD, như Phật Tổ phổ độ chúng sinh mà đưa tới tay cậu, “Chỗ anh có rất nhiều cái đã xem qua rồi, mấy cái này em mang về trước học tập một chút. Xem xong lại tới tìm, anh đưa thêm cho."
Trương Hiểu Ba gì cũng không nói được, hai mắt đăm đăm nhìn Đại Phật trước mặt. Trời ơi, đây là trưởng phòng của cậu sao?
“Em, em không cần…" Chột dạ muốn thả chồng đĩa CD xuống, chỉ là thấy tiêu đề phía trên cậu liền nhanh bị làm cho không nói lên lời, cái gì mà《Tình yêu, em là hoa cúc 》,《Mối tình loạn luân của Hoàn Châu Thái tử và Hoàng a mã 》, 《Hoàng tử biến dưa chuột 》, v.v….
Tim Trương Hiểu Ba cũng bị làm cho co rúm lại. Tuy cậu thực sự là đồng tính luyến ái, thế nhưng nhìn một chồng đĩa CD này, bản thân cũng không chịu nổi.
“Yên tâm đi, sản phẩm của công ty chúng ta đều ngọt ngào, tuyệt đối không có cảnh đồi truỵ có hại. Toàn bộ đều là đại tác phẩm tình yêu có lợi cho tinh thần và thể xác, tuyệt đối sẽ không khiến em tinh tẫn nhân vong, đi trên con đường vi phạm pháp luật. Hơn nữa tình tiết ấm áp thoải mái, trầm bổng nhấp nhô, bảo đảm em xem rồi lại xem, xem hết vẫn xem, không muốn xem cũng phải xem, càng xem càng thích xem, cho nên, em yên tâm xem đi!"
Trương Hiểu Ba cứng ngắc nhận lấy chồng đĩa CD, sau đó liền thấy bộ dạng thỏa lòng thỏa dạ của Đại Phật, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt niệm: “Thiện tai thiện tai, Phật quang chiếu khắp. Hôm nay lão nạp lại vì sự nghiệp đam mỹ cống hiến một phần sức lực nhỏ bé."
…….
Vì vậy, chờ đến lúc Trương Hiểu Ba vất vất vả vả ngồi vào chỗ chỉnh lý đống văn kiện dày cộp, trưởng phòng Đại Phật giống như ngồi ngay ngắn trên đài hoa sen, cả người tràn ngập chính khí Phật pháp mà người ngoài không thể lại gần, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm chiếc máy tính xách tay trước mặt, tập trung tinh thần xem bộ phim BL mới ra nhất của công ty BACK, 《 Xích Bích 》khí thế rộng rãi.
Trương Hiểu Ba múa bút thành văn, trong đầu liều mạng suy nghĩ quy trình công việc ngày mai của công ty, trưởng phòng Đại Phật lầm bẩm nói: “CP Gia Cát Lượng và Chu Công Cẩn là vương đạo. Tiểu Kiều trở thành đồng nghiệp nữ, ở giữa hai người tiến hành công cuộc hòa giải gian khổ tuyệt vời…"
Trương Hiểu Ba hạ bút hữu thần, trưởng phòng Đại Phật tiếp tục phân tích: “Tào Tháo vốn có một chân cùng Lưu Bị, khó tránh có chút vô vị. Vì vậy giữa hai người thêm con trai Quan Vũ, tạo nên thế ba chân vững chắc, thuận tiện còn có thể có một chút niên hạ…"
Lúc công việc ngày hôm đó cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, Trương Hiểu Ba cảm thấy, cậu một chút cũng không mệt. Văn kiện mấy hôm trước vừa nhìn đã thấy hoa mắt chóng mặt, hiện tại xem ra dễ dàng vô cùng, hiệu suất cao ngoài dự đoán.
Thế nhưng ba ngày sau, nhân viên cuồng làm việc của Âu Dương Tấn – Lý Bố, cố nín cười gọi Trương Hiểu Ba lên phòng làm việc của tổng tài, sau đó một vẻ không nhịn được cười đóng cửa lại.
Âu Dương Tấn ngồi đằng sau bàn làm việc. Chiếc bàn to như vậy, có vẻ có gì đó kinh khủng, nhưng Trương Hiểu Ba rất nhanh quan sát được, sau lưng Âu Dương Tấn đặt một tủ sách lớn. Từ góc độ Trương Hiểu Ba nhìn qua, thật giống như Âu Dương Tấn đang cõng một cái tủ, vô cùng buồn cười.
Đây không phải là rùa già vác bia sao? Nghĩ tới đây, Trương Hiểu Ba không khỏi nhếch khóe miệng, hoàn toàn quên vẻ mặt lúc này của mình rơi hết vào tầm mắt người nọ.
“Xem ra cậu còn rất vui vẻ." Vẻ lạnh lùng thường trực, Trương Hiểu Ba cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Mấy ngày hôm nay làm việc rất thuận lợi có phải không?" Tay Âu Dương Tấn lật giở một tập văn kiện, trên bàn làm việc của y còn chất đầy một đống.
“Ừm, rất tốt, sau khi thuần thục rồi thì làm việc cũng khá hơn rất nhiều." Trương Hiểu Ba vẫn nói thật, nhưng trong lòng tránh không được dương dương tự đắc.
“A? Thật sao? Có điều vì sao trên bản ghi chương trình hàng ngày của công ty lại xuất hiện nhiều đại từ thú vị như vậy a?" Âu Dương Tấn cầm văn kiện y đang xem lên, ác ý nhìn Trương Hiểu Ba, đọc từng từ một thành tiếng.
“Chu Công Cẩn chiều mùng bảy tháng này đi đàm phán với đại biểu công ty Gia Minh, Tào Phi… Kết quả đàm phán đem đất đai chỗ XX thu hồi thành sở hữu của công ty ta, nhằm bù vào tiền nợ của hợp đồng XXX."
Âu Dương Tấn ném tập văn kiện kia đi, vừa hay đập vào đầu Trương Hiểu Ba, thấy tên ngốc kia bị đập trúng mà ‘ai nha’ kêu đau đớn, trong lòng nhất thời thấy thích chí cực kỳ, sau đó liền bắt đầu châm chọc khiêu khích: “Tôi không biết công ty tôi từ lúc biến thành Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy. Cậu có phải rất có bản lĩnh không a? Có muốn tôi điều cậu sang bộ phân viết kịch bản kịch đam mỹ truyền thanh của công ty ta không?"
“Không, không không không….."
Mồ hôi trên trán Trương Hiểu Ba chảy ròng ròng xuống, kêu khổ thấu trời. Đều do Đại Phật ngày ngày xem《 Xích Bích 》, vừa xem vừa ‘bình luận tác phẩm’, cậu ở bên cạnh, viết viết liền viết thành linh tinh như vậy.
“Tôi sau này không dám nữa." Nhìn bộ mặt xám xịt nhận lỗi của Trương Hiểu Ba, Âu Dương Tấn tự nhiên trong lòng vui vô cùng.
“Những văn kiện này, tất cả đều phải đem về làm lại, ngoài ra khấu trừ tiền lương ba ngày này của cậu." Phun ra lời nói lạnh như văng, nhất thời khiến vẻ mặt Trương Hiểu Ba xoắn xít thành chữ “囧“.
Trời ơi! Chết người rồi! Trừ tiền a! Tiền của tôi a tiền a tiền a a a a a a ~~~~~
Ngay khi Trương Hiểu Ba bị Ngoại Tinh Nhân châm chọc đến phiền muộn vô cùng, trong lòng ngựa sắt sông băng, đang chuẩn bị ôm đống văn kiện về làm lại, từ phía sau truyền đến tiếng người nọ.
“Trương Hiểu Ba, cậu thiếu tiền lắm sao?"
Cả người Trương Hiểu Ba đơ ra một lúc, lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh, xoay người lại cười ngây ngô: “Không có không có, vẫn ổn mà…"
Cặp mắt Âu Dương Tấn như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm một hồi, không nói gì, cuối cùng phất tay, để cậu đi ra.
Trương Hiểu Ba ngồi vào bàn làm việc, mặt mày ủ dột, nhớ tới chuyện tuần trước trong lòng liền hoảng loạn. Cậu hoàn toàn rõ ràng, kỳ thực hiện tại cần rất nhiều tiền, nhưng cậu không thể nói với Âu Dương Tấn, không nói đến đã nợ Âu Dương Tấn nhiều tiền như vậy, thật sự không còn mặt mũi nào. Với trình độ làm việc như thế này của cậu, cũng không đáng để người ta thuê cậu. Ai, nói nửa ngày, còn không phải bản thân siêu cấp ngu ngốc, không có chút bản lĩnh nào…
“Hai người đang làm gì vậy?" Chị Tiểu Mễ ở phòng sát vách đi sang nói chuyện phiếm, đôi mắt trong veo thuần khiết chớp chớp, khiến Trương Hiểu Ba đột nhiên có cảm giác ấm áp.
“À, chị Tiểu Mễ." Trương Hiểu Ba vội vạ chào hỏi, Tiểu Mễ gật đầu: “Ô, lại đang xử lý văn kiện sao. Ý? Nhưng chỗ này không phải là công việc của Đại Phật sao?"
Bạch Tiểu Mễ hoài nghi ngẩng đầu lên, nhìn Đại Phật đang ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, “Này! Sao lại ném công việc của cậu sang cho Hiểu Ba vậy?"
“Hư, đừng ồn, đang bận." Đại Phật ngay cả liếc cũng không liếc cô, mắt nhìn chằm chằm màn hình, bộ dạng tôi đây đang bận nghiêm cấm quấy rầy.
Bạch Tiểu Mễ nhất thời hiếu kỳ vô cùng, ngó đầu sang, vừa nhìn, liền giật mình, “Đại Phật? Cậu không phải chứ! Cư nhiên đang xem trận đấu nhu đạo nam?"
Trương Hiểu Ba vốn đang cầm ly uống nước, nghe Bạch Tiểu Kê hét lên như thế, liền phun ra, nhìn vẻ mặt của hai người, lắp bắp nói: “Trưởng phòng, ngài còn thích nhu đạo sao?"
Không phải chê bai, vóc người Đại Phật có thể nói là vĩ đại như Phật Di Lặc thu nhỏ. Nếu đi luyện nhu đạo, cũng không phải không được, phỏng chừng chỉ có một chiêu là có thể làm được, trực tiếp cho một đòn ‘Đại Phật giáng trần’, đảm bảo đối thủ sẽ trợn trắng mắt.
Nhưng vấn đề của anh ấy cũng có, vạn nhất anh ấy ngã xuống, hẳn là bản thân không đứng dậy nổi.
Trương Hiểu Ba đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Đại Phật giải thích: “Tuần trước xem kịch truyền thanh đam mỹ làm ảnh hưởng Hiểu Ba. Tuần này không thể xem tiếp, cho nên, mình liền tìm mấy thứ phi thường hữu ái xem."
“Nhu đạo nam rốt cuộc hữu ái chỗ nào?" Bạch Tiểu Mễ rõ ràng không hiểu.
“Công ty chúng ta không phải có một câu lạc bộ tập thể hình cho nhân viên sao? Nghe nói cuối tuần này sẽ mở một lớp nhu đạo. Mình tìm hiểu trước một chút không tốt sao?" Đại Phật tủm tỉm cười nói.
“Oa! Rất giỏi nha!"
Bạch Tiểu Mễ nhất thời cũng hứng thú, thuận tiện cười ôn nhu với Trương Hiểu Ba: “Như vậy tan tầm, Hiểu Ba có muốn đi câu lạc bộ xem không? Đây dù sao cũng là phúc lợi của nhân viên nha ~"
Trương Hiểu Ba do dự một chút. Bình thường, sau khi cậu tan tầm còn phải làm thêm, nhưng công việc làm thêm thứ Hai Ba Năm gần đây vừa hết hạn, còn chưa tìm được việc làm mới. Vậy có nên cùng chị Tiểu Mễ đi xem không nhỉ?
Vốn đang suy nghĩ, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của chị Tiểu Mễ, Trương Hiểu Ba dứt khoát gật đầu, “Được ạ."
Tới giờ tan tầm, Trương Hiểu Ba xuống thang máy trước, ở cổng công ty chờ Bạch Tiểu Mễ, còn chưa quay qua quay lại được hai lần, một người liền tới vỗ vai cậu.
“Hửm?" Trương Hiểu Ba ngây ra nhìn người con trai nói chuyện với cậu, mi thanh mục tú, đại khái lớn hơn cậu một chút, có điều so với cậu thì gầy hơn.
“Nhóc con, không phải ông đây hù dọa cậu, nhìn thấy khóm hoa bên cạnh không? Camera đều ở trong đấy. Ông đây quan sát cậu rất lâu rồi."
Trương Hiểu Ba há hốc miệng nhìn cậu trai kia. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo a… Người trong thanh tú như vậy, tại sao lời nói ra lại sao Hỏa đến thế? Sau đó cậu liền quay đầu nhìn hai khóm hoa trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp ở cửa công ty, nhất thời cảm giác rất囧. Làm gì vậy? Đây lẽ nào là cửa lớn của ngân hàng sao? Cài gì lắm máy giám sát thế!
“Đồng chí… Anh đang làm gì vậy… Vì sao giám sát tôi a?"
Vừa nói xong, cậu trai liền lôi ra một danh thiếp mạ vàng có hương hoa hồng đưa cho cậu. Trương Hiểu Ba cầm lấy nhìn, chữ lớn màu đỏ rõ ràng viết:
“Vương Nhạn, bảo vệ cửa chính công ty BACK"
Hóa ra bảo vệ công ty BACK đều trâu bò như vậy…
Trương Hiểu Ba triệt đề không biết nói gì.
Kết quả cậu trai kia còn rất chân thành nói với cậu: “Người anh em, không phải ông đây không nhắc nhở cậu, chỉ là bộ dạng cậu lén lén lút lút như vậy, bảo vệ bí mật của công ty BACK đã chú ý cậu rồi. Thấy chiếc cửa sổ để mở trên kia không? Là thế này, chiếc rèm cửa sổ trắng kia, ông đây bảo đảm, cậu còn đi thêm ba bước ở chỗ này, tay súng bắn tỉa sẽ lập tức bắn chết cậu."
“Đây, đây, là vì, vì cái gì a?" Trương Hiểu Ba đầm đẫm mồ hôi, cả người cứng ngắc, một chút cũng không dám động đậy.
“Cậu ở chỗ này hết thảy 12 phút 48 giây đi tổng cộng 287 bước theo đo đạc bằng mắt của ông đây độ dài bình quân bước chân của cậu là 98.56cm vị chi 28286.72cm xét theo quy định của công ty người vượt qua 28500cm sẽ được coi là phần tử khủng bố, nên cậu còn đi thêm vài bước, sẽ phải chấp hành mệnh lệnh."
Cậu trai thanh tú như vậy nói hết một tràng, thuận tiện cười gian nhìn cậu, hắc hắc vui vẻ.
Thế giới này còn bình thường sao?
Vì sao ngay cả một người bảo vệ cũng biến thái như thế?
Trương Hiểu Ba khóc không ra nước mắt, cậu trai kia còn nói: “Cảnh cáo cậu, phần tử khủng bố, đi ra khỏi cái vòng này, tôi không chịu trách nhiệm cho an toàn thân thể cậu! Ông đây sẽ để cậu nhớ kỹ, lực lượng bảo vệ vĩ đại của công ty BACK!"
Nói xong, hỏa tốc ở bên người Trương Hiểu Ba dùng phấn vẽ một cái vòng tròn không to không nhỏ, để cậu nhốt ở bên trong. Vẽ xong, chính mình đi ra khỏi cái vòng kia, vẻ mặt hả hê ở bên cạnh trông coi cậu.
Lực lượng này… thực rất vĩ đại…
Bên này, Bạch Tiểu Mễ vừa làm xong việc vội vã từ phòng làm việc chạy ra. Biết Trương Hiểu Ba còn đang đợi mình, liếc đám người vây quanh thang máy, mắt đảo tròn một vòng, quay người chạy đến chiếc thang máy chuyên dụng dành cho cấp cao.
Người ở cấp cao ít, thời gian tan tầm cũng khác bọn họ, lúc này hẳn là không có ai, tạm thời dùng một chút hẳn là không sao. Ôm loại tâm lý này, Bạch Tiểu Mễ ấn nút ‘đi xuống’.
Ai ngờ lúc cửa thang máy mở ra, trước mắt Bạch Tiểu Mễ xuất hiện bộ mặt đẹp trai vô cùng lạnh lùng thường trực của Âu Dương Tấn…
“Vào đi."
Âu Dương Tần liếc mắt liền biết rõ ý đồ muốn sử dụng thang máy chuyên dụng của Bạch Tiểu Mễ, có điều rất có phong độ quý ông vươn tay làm một động tác mời.
Bạch Tiểu Mễ cúi đầu bước vào trong thang máy, bầu không khí xấu hổ vô cùng. Âu Dương Tần không nói gì, Bạch Tiểu Mễ cũng cố ý nhắm mắt lại. Không nhìn không nhìn… Trời ơi, cô hôm này sao lại đen đủi đến thế. Nghe nói tiểu Sủng mỗi ngày đều dùng thang máy này, sao cô dùng có một lần, liền đụng trúng tổng tài a!
Bạch Tiểu Mễ đang nghĩ linh tinh, điện thoại cô liền reo vang, luống cuống tay chân lôi từ túi quần ra, không cẩn thận ấn nhầm nút ‘Loa ngoài’, giọng nói như lợn bị cắt tiết của Trương Hiểu Ba truyền tới.
“Chị Tiểu Mễ ~ Chị là Quan Thế Âm của em a ~ Mau tới đem con khỉ hung hăng này đuổi đi ~ Em không phải là Đường Tăng a ~ Thịt em không ngon a ~ Cậu ta đem em nhốt trong vòng tròn, động một chút là sẽ bắn vỡ đầu oa ~"
Bạch Tiểu Mễ nhạy cảm phát hiện, tổng tài luôn luôn rất lãnh đạm bên cạnh, thân thể xoạt cái liền cứng ngắc…
Ví dụ như thứ Hai vừa rồi, Trương Hiểu Ba mặc một chiếc áo sơmi sạch sẽ, cho mình đầy đủ sức mạnh để làm tốt công viêc. Đang chuẩn bị hả lòng hả dạ bước vào thang máy, ai ngờ mấy người đàn ông nhanh hơn cậu một bước chen vào. Khẽ nhíu mày, nhưng Trương Hiểu Ba vẫn không nói gì, chờ cửa thang máy đóng lại, một người đàn ông trong số đó mở miệng nói: “Nhiệm vụ lần này thật sự khó hoàn thành nha. Lượng tiêu thụ quản lí giao xuống tôi vừa nghĩ là thấy đau đầu rồi ~"
Người đàn ông bên cạnh cũng nhăn mặt, liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đề tài thất thất bát bát cũng sử dụng nhiều lần rồi, muốn sửa cũ thành mới nào có dễ dàng như vậy a. Hơn nữa chị Sủng nói chị ấy có một đống giấy tờ phải tính toán, căn bản không thể đến giúp viết kịch bản."
“Không chỉ chị Sủng không giúp, ngay cả Tiểu Mễ cũng không hỗ trợ a, nói là có cái gì mà một hạng mục công việc xuyên quốc gia…" Người đàn ông thứ ba sắc mặt cũng rất kém.
Trương Hiểu Ba đứng bên cạnh mấy người này, nghe thấy mấy lời kia liền có chút kỳ quái. Đây không phải công ty cho vay nặng lãi sao? Công việc sổ sách thì đúng rồi, sao lại có lượng tiêu thụ cùng kịch bản vậy?
“Ai nha, thế mới nói a. Chết chắc rồi! Chết chắc rồi! ‘Tân uyên uyên hồ điệp truyện’ kỳ này tiến hành kiểu gì a! Còn có diễn viên lần trước chọn nữa, căn bản là không được mà. Chị Sủng đã nói rồi, phải là ‘khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng dễ vỡ’, thế nhưng cậu xem trên mặt cậu ta rõ ràng là có mụn mà!"
“Ai, chúng ta phải khiến khán giả cứng lên mới được. Hôm nay nhất định phải chọn ra được một tiểu thụ mịn màng dễ nổ!" Một người đàn ông nhiệt huyết sôi trào rống lên.
“Đại ca, là mịn màng dễ vỡ, không phải dễ nổ. Anh cho rằng đó là cúc hoa a…"
Mấy người này nhao nhao ồn ào, tới tầng 28 rồi, cuối cùng cũng như ong vỡ tổ mà đi ra, một người trong đó còn lớn tiếng nói: “Các đồng chí, cố lên cố lên, vì đam mỹ vương đạo và đồng nhân nam mà phấn đấu!"
Cửa thang máy chầm chậm khép lại.
Trương Hiểu Ba há hộc miệng, cũng không hề kép lại, một đường thẳng đến tầng 38, Trương Hiểu Ba nắm cổ áo trưởng phòng Đại Phật: “Trưởng phòng, công ty chúng ta rốt cuộc là làm cái gì? Vì sao lại có nhiều đồng nghiệp nam như vậy?"
Đại Phật ôn nhu cười với cậu, “Bởi vì công ty chúng ta là tập đoàn lớn xuyên quốc gia đầy đủ các chuyên ngành tập hợp dây chuyền công nghệ, tòa nhà này còn có công ty con a. À? Mấy người em nói sao? Bọn họ đều là người viết kịch bản đam mỹ. Hắc hắc, lượng tiêu thụ không tồi đâu, có hứng thú có thể đi xem thử."
Trương Hiểu Ba đờ ra nửa ngày, mới nói: “Anh là nói kịch bản truyền hình đam mỹ ngọt ngào vừa lên thị trường liền tạo nên sóng gió trên cả nước sao? Kịch bản truyền hình mà đám người kia đặt trước rồi còn xếp hàng ba ngày để mua, poster bị tranh giành đến giá trên trời sao? Là sản phẩm của công ty chúng ta?"
“Ừm." Đại Phật thương yêu mỉm cười, sau đó thuận tay lấy ra từ trong ngăn kéo một tập đĩa CD, như Phật Tổ phổ độ chúng sinh mà đưa tới tay cậu, “Chỗ anh có rất nhiều cái đã xem qua rồi, mấy cái này em mang về trước học tập một chút. Xem xong lại tới tìm, anh đưa thêm cho."
Trương Hiểu Ba gì cũng không nói được, hai mắt đăm đăm nhìn Đại Phật trước mặt. Trời ơi, đây là trưởng phòng của cậu sao?
“Em, em không cần…" Chột dạ muốn thả chồng đĩa CD xuống, chỉ là thấy tiêu đề phía trên cậu liền nhanh bị làm cho không nói lên lời, cái gì mà《Tình yêu, em là hoa cúc 》,《Mối tình loạn luân của Hoàn Châu Thái tử và Hoàng a mã 》, 《Hoàng tử biến dưa chuột 》, v.v….
Tim Trương Hiểu Ba cũng bị làm cho co rúm lại. Tuy cậu thực sự là đồng tính luyến ái, thế nhưng nhìn một chồng đĩa CD này, bản thân cũng không chịu nổi.
“Yên tâm đi, sản phẩm của công ty chúng ta đều ngọt ngào, tuyệt đối không có cảnh đồi truỵ có hại. Toàn bộ đều là đại tác phẩm tình yêu có lợi cho tinh thần và thể xác, tuyệt đối sẽ không khiến em tinh tẫn nhân vong, đi trên con đường vi phạm pháp luật. Hơn nữa tình tiết ấm áp thoải mái, trầm bổng nhấp nhô, bảo đảm em xem rồi lại xem, xem hết vẫn xem, không muốn xem cũng phải xem, càng xem càng thích xem, cho nên, em yên tâm xem đi!"
Trương Hiểu Ba cứng ngắc nhận lấy chồng đĩa CD, sau đó liền thấy bộ dạng thỏa lòng thỏa dạ của Đại Phật, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt niệm: “Thiện tai thiện tai, Phật quang chiếu khắp. Hôm nay lão nạp lại vì sự nghiệp đam mỹ cống hiến một phần sức lực nhỏ bé."
…….
Vì vậy, chờ đến lúc Trương Hiểu Ba vất vất vả vả ngồi vào chỗ chỉnh lý đống văn kiện dày cộp, trưởng phòng Đại Phật giống như ngồi ngay ngắn trên đài hoa sen, cả người tràn ngập chính khí Phật pháp mà người ngoài không thể lại gần, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm chiếc máy tính xách tay trước mặt, tập trung tinh thần xem bộ phim BL mới ra nhất của công ty BACK, 《 Xích Bích 》khí thế rộng rãi.
Trương Hiểu Ba múa bút thành văn, trong đầu liều mạng suy nghĩ quy trình công việc ngày mai của công ty, trưởng phòng Đại Phật lầm bẩm nói: “CP Gia Cát Lượng và Chu Công Cẩn là vương đạo. Tiểu Kiều trở thành đồng nghiệp nữ, ở giữa hai người tiến hành công cuộc hòa giải gian khổ tuyệt vời…"
Trương Hiểu Ba hạ bút hữu thần, trưởng phòng Đại Phật tiếp tục phân tích: “Tào Tháo vốn có một chân cùng Lưu Bị, khó tránh có chút vô vị. Vì vậy giữa hai người thêm con trai Quan Vũ, tạo nên thế ba chân vững chắc, thuận tiện còn có thể có một chút niên hạ…"
Lúc công việc ngày hôm đó cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, Trương Hiểu Ba cảm thấy, cậu một chút cũng không mệt. Văn kiện mấy hôm trước vừa nhìn đã thấy hoa mắt chóng mặt, hiện tại xem ra dễ dàng vô cùng, hiệu suất cao ngoài dự đoán.
Thế nhưng ba ngày sau, nhân viên cuồng làm việc của Âu Dương Tấn – Lý Bố, cố nín cười gọi Trương Hiểu Ba lên phòng làm việc của tổng tài, sau đó một vẻ không nhịn được cười đóng cửa lại.
Âu Dương Tấn ngồi đằng sau bàn làm việc. Chiếc bàn to như vậy, có vẻ có gì đó kinh khủng, nhưng Trương Hiểu Ba rất nhanh quan sát được, sau lưng Âu Dương Tấn đặt một tủ sách lớn. Từ góc độ Trương Hiểu Ba nhìn qua, thật giống như Âu Dương Tấn đang cõng một cái tủ, vô cùng buồn cười.
Đây không phải là rùa già vác bia sao? Nghĩ tới đây, Trương Hiểu Ba không khỏi nhếch khóe miệng, hoàn toàn quên vẻ mặt lúc này của mình rơi hết vào tầm mắt người nọ.
“Xem ra cậu còn rất vui vẻ." Vẻ lạnh lùng thường trực, Trương Hiểu Ba cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Mấy ngày hôm nay làm việc rất thuận lợi có phải không?" Tay Âu Dương Tấn lật giở một tập văn kiện, trên bàn làm việc của y còn chất đầy một đống.
“Ừm, rất tốt, sau khi thuần thục rồi thì làm việc cũng khá hơn rất nhiều." Trương Hiểu Ba vẫn nói thật, nhưng trong lòng tránh không được dương dương tự đắc.
“A? Thật sao? Có điều vì sao trên bản ghi chương trình hàng ngày của công ty lại xuất hiện nhiều đại từ thú vị như vậy a?" Âu Dương Tấn cầm văn kiện y đang xem lên, ác ý nhìn Trương Hiểu Ba, đọc từng từ một thành tiếng.
“Chu Công Cẩn chiều mùng bảy tháng này đi đàm phán với đại biểu công ty Gia Minh, Tào Phi… Kết quả đàm phán đem đất đai chỗ XX thu hồi thành sở hữu của công ty ta, nhằm bù vào tiền nợ của hợp đồng XXX."
Âu Dương Tấn ném tập văn kiện kia đi, vừa hay đập vào đầu Trương Hiểu Ba, thấy tên ngốc kia bị đập trúng mà ‘ai nha’ kêu đau đớn, trong lòng nhất thời thấy thích chí cực kỳ, sau đó liền bắt đầu châm chọc khiêu khích: “Tôi không biết công ty tôi từ lúc biến thành Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy. Cậu có phải rất có bản lĩnh không a? Có muốn tôi điều cậu sang bộ phân viết kịch bản kịch đam mỹ truyền thanh của công ty ta không?"
“Không, không không không….."
Mồ hôi trên trán Trương Hiểu Ba chảy ròng ròng xuống, kêu khổ thấu trời. Đều do Đại Phật ngày ngày xem《 Xích Bích 》, vừa xem vừa ‘bình luận tác phẩm’, cậu ở bên cạnh, viết viết liền viết thành linh tinh như vậy.
“Tôi sau này không dám nữa." Nhìn bộ mặt xám xịt nhận lỗi của Trương Hiểu Ba, Âu Dương Tấn tự nhiên trong lòng vui vô cùng.
“Những văn kiện này, tất cả đều phải đem về làm lại, ngoài ra khấu trừ tiền lương ba ngày này của cậu." Phun ra lời nói lạnh như văng, nhất thời khiến vẻ mặt Trương Hiểu Ba xoắn xít thành chữ “囧“.
Trời ơi! Chết người rồi! Trừ tiền a! Tiền của tôi a tiền a tiền a a a a a a ~~~~~
Ngay khi Trương Hiểu Ba bị Ngoại Tinh Nhân châm chọc đến phiền muộn vô cùng, trong lòng ngựa sắt sông băng, đang chuẩn bị ôm đống văn kiện về làm lại, từ phía sau truyền đến tiếng người nọ.
“Trương Hiểu Ba, cậu thiếu tiền lắm sao?"
Cả người Trương Hiểu Ba đơ ra một lúc, lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh, xoay người lại cười ngây ngô: “Không có không có, vẫn ổn mà…"
Cặp mắt Âu Dương Tấn như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm một hồi, không nói gì, cuối cùng phất tay, để cậu đi ra.
Trương Hiểu Ba ngồi vào bàn làm việc, mặt mày ủ dột, nhớ tới chuyện tuần trước trong lòng liền hoảng loạn. Cậu hoàn toàn rõ ràng, kỳ thực hiện tại cần rất nhiều tiền, nhưng cậu không thể nói với Âu Dương Tấn, không nói đến đã nợ Âu Dương Tấn nhiều tiền như vậy, thật sự không còn mặt mũi nào. Với trình độ làm việc như thế này của cậu, cũng không đáng để người ta thuê cậu. Ai, nói nửa ngày, còn không phải bản thân siêu cấp ngu ngốc, không có chút bản lĩnh nào…
“Hai người đang làm gì vậy?" Chị Tiểu Mễ ở phòng sát vách đi sang nói chuyện phiếm, đôi mắt trong veo thuần khiết chớp chớp, khiến Trương Hiểu Ba đột nhiên có cảm giác ấm áp.
“À, chị Tiểu Mễ." Trương Hiểu Ba vội vạ chào hỏi, Tiểu Mễ gật đầu: “Ô, lại đang xử lý văn kiện sao. Ý? Nhưng chỗ này không phải là công việc của Đại Phật sao?"
Bạch Tiểu Mễ hoài nghi ngẩng đầu lên, nhìn Đại Phật đang ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, “Này! Sao lại ném công việc của cậu sang cho Hiểu Ba vậy?"
“Hư, đừng ồn, đang bận." Đại Phật ngay cả liếc cũng không liếc cô, mắt nhìn chằm chằm màn hình, bộ dạng tôi đây đang bận nghiêm cấm quấy rầy.
Bạch Tiểu Mễ nhất thời hiếu kỳ vô cùng, ngó đầu sang, vừa nhìn, liền giật mình, “Đại Phật? Cậu không phải chứ! Cư nhiên đang xem trận đấu nhu đạo nam?"
Trương Hiểu Ba vốn đang cầm ly uống nước, nghe Bạch Tiểu Kê hét lên như thế, liền phun ra, nhìn vẻ mặt của hai người, lắp bắp nói: “Trưởng phòng, ngài còn thích nhu đạo sao?"
Không phải chê bai, vóc người Đại Phật có thể nói là vĩ đại như Phật Di Lặc thu nhỏ. Nếu đi luyện nhu đạo, cũng không phải không được, phỏng chừng chỉ có một chiêu là có thể làm được, trực tiếp cho một đòn ‘Đại Phật giáng trần’, đảm bảo đối thủ sẽ trợn trắng mắt.
Nhưng vấn đề của anh ấy cũng có, vạn nhất anh ấy ngã xuống, hẳn là bản thân không đứng dậy nổi.
Trương Hiểu Ba đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Đại Phật giải thích: “Tuần trước xem kịch truyền thanh đam mỹ làm ảnh hưởng Hiểu Ba. Tuần này không thể xem tiếp, cho nên, mình liền tìm mấy thứ phi thường hữu ái xem."
“Nhu đạo nam rốt cuộc hữu ái chỗ nào?" Bạch Tiểu Mễ rõ ràng không hiểu.
“Công ty chúng ta không phải có một câu lạc bộ tập thể hình cho nhân viên sao? Nghe nói cuối tuần này sẽ mở một lớp nhu đạo. Mình tìm hiểu trước một chút không tốt sao?" Đại Phật tủm tỉm cười nói.
“Oa! Rất giỏi nha!"
Bạch Tiểu Mễ nhất thời cũng hứng thú, thuận tiện cười ôn nhu với Trương Hiểu Ba: “Như vậy tan tầm, Hiểu Ba có muốn đi câu lạc bộ xem không? Đây dù sao cũng là phúc lợi của nhân viên nha ~"
Trương Hiểu Ba do dự một chút. Bình thường, sau khi cậu tan tầm còn phải làm thêm, nhưng công việc làm thêm thứ Hai Ba Năm gần đây vừa hết hạn, còn chưa tìm được việc làm mới. Vậy có nên cùng chị Tiểu Mễ đi xem không nhỉ?
Vốn đang suy nghĩ, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của chị Tiểu Mễ, Trương Hiểu Ba dứt khoát gật đầu, “Được ạ."
Tới giờ tan tầm, Trương Hiểu Ba xuống thang máy trước, ở cổng công ty chờ Bạch Tiểu Mễ, còn chưa quay qua quay lại được hai lần, một người liền tới vỗ vai cậu.
“Hửm?" Trương Hiểu Ba ngây ra nhìn người con trai nói chuyện với cậu, mi thanh mục tú, đại khái lớn hơn cậu một chút, có điều so với cậu thì gầy hơn.
“Nhóc con, không phải ông đây hù dọa cậu, nhìn thấy khóm hoa bên cạnh không? Camera đều ở trong đấy. Ông đây quan sát cậu rất lâu rồi."
Trương Hiểu Ba há hốc miệng nhìn cậu trai kia. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo a… Người trong thanh tú như vậy, tại sao lời nói ra lại sao Hỏa đến thế? Sau đó cậu liền quay đầu nhìn hai khóm hoa trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp ở cửa công ty, nhất thời cảm giác rất囧. Làm gì vậy? Đây lẽ nào là cửa lớn của ngân hàng sao? Cài gì lắm máy giám sát thế!
“Đồng chí… Anh đang làm gì vậy… Vì sao giám sát tôi a?"
Vừa nói xong, cậu trai liền lôi ra một danh thiếp mạ vàng có hương hoa hồng đưa cho cậu. Trương Hiểu Ba cầm lấy nhìn, chữ lớn màu đỏ rõ ràng viết:
“Vương Nhạn, bảo vệ cửa chính công ty BACK"
Hóa ra bảo vệ công ty BACK đều trâu bò như vậy…
Trương Hiểu Ba triệt đề không biết nói gì.
Kết quả cậu trai kia còn rất chân thành nói với cậu: “Người anh em, không phải ông đây không nhắc nhở cậu, chỉ là bộ dạng cậu lén lén lút lút như vậy, bảo vệ bí mật của công ty BACK đã chú ý cậu rồi. Thấy chiếc cửa sổ để mở trên kia không? Là thế này, chiếc rèm cửa sổ trắng kia, ông đây bảo đảm, cậu còn đi thêm ba bước ở chỗ này, tay súng bắn tỉa sẽ lập tức bắn chết cậu."
“Đây, đây, là vì, vì cái gì a?" Trương Hiểu Ba đầm đẫm mồ hôi, cả người cứng ngắc, một chút cũng không dám động đậy.
“Cậu ở chỗ này hết thảy 12 phút 48 giây đi tổng cộng 287 bước theo đo đạc bằng mắt của ông đây độ dài bình quân bước chân của cậu là 98.56cm vị chi 28286.72cm xét theo quy định của công ty người vượt qua 28500cm sẽ được coi là phần tử khủng bố, nên cậu còn đi thêm vài bước, sẽ phải chấp hành mệnh lệnh."
Cậu trai thanh tú như vậy nói hết một tràng, thuận tiện cười gian nhìn cậu, hắc hắc vui vẻ.
Thế giới này còn bình thường sao?
Vì sao ngay cả một người bảo vệ cũng biến thái như thế?
Trương Hiểu Ba khóc không ra nước mắt, cậu trai kia còn nói: “Cảnh cáo cậu, phần tử khủng bố, đi ra khỏi cái vòng này, tôi không chịu trách nhiệm cho an toàn thân thể cậu! Ông đây sẽ để cậu nhớ kỹ, lực lượng bảo vệ vĩ đại của công ty BACK!"
Nói xong, hỏa tốc ở bên người Trương Hiểu Ba dùng phấn vẽ một cái vòng tròn không to không nhỏ, để cậu nhốt ở bên trong. Vẽ xong, chính mình đi ra khỏi cái vòng kia, vẻ mặt hả hê ở bên cạnh trông coi cậu.
Lực lượng này… thực rất vĩ đại…
Bên này, Bạch Tiểu Mễ vừa làm xong việc vội vã từ phòng làm việc chạy ra. Biết Trương Hiểu Ba còn đang đợi mình, liếc đám người vây quanh thang máy, mắt đảo tròn một vòng, quay người chạy đến chiếc thang máy chuyên dụng dành cho cấp cao.
Người ở cấp cao ít, thời gian tan tầm cũng khác bọn họ, lúc này hẳn là không có ai, tạm thời dùng một chút hẳn là không sao. Ôm loại tâm lý này, Bạch Tiểu Mễ ấn nút ‘đi xuống’.
Ai ngờ lúc cửa thang máy mở ra, trước mắt Bạch Tiểu Mễ xuất hiện bộ mặt đẹp trai vô cùng lạnh lùng thường trực của Âu Dương Tấn…
“Vào đi."
Âu Dương Tần liếc mắt liền biết rõ ý đồ muốn sử dụng thang máy chuyên dụng của Bạch Tiểu Mễ, có điều rất có phong độ quý ông vươn tay làm một động tác mời.
Bạch Tiểu Mễ cúi đầu bước vào trong thang máy, bầu không khí xấu hổ vô cùng. Âu Dương Tần không nói gì, Bạch Tiểu Mễ cũng cố ý nhắm mắt lại. Không nhìn không nhìn… Trời ơi, cô hôm này sao lại đen đủi đến thế. Nghe nói tiểu Sủng mỗi ngày đều dùng thang máy này, sao cô dùng có một lần, liền đụng trúng tổng tài a!
Bạch Tiểu Mễ đang nghĩ linh tinh, điện thoại cô liền reo vang, luống cuống tay chân lôi từ túi quần ra, không cẩn thận ấn nhầm nút ‘Loa ngoài’, giọng nói như lợn bị cắt tiết của Trương Hiểu Ba truyền tới.
“Chị Tiểu Mễ ~ Chị là Quan Thế Âm của em a ~ Mau tới đem con khỉ hung hăng này đuổi đi ~ Em không phải là Đường Tăng a ~ Thịt em không ngon a ~ Cậu ta đem em nhốt trong vòng tròn, động một chút là sẽ bắn vỡ đầu oa ~"
Bạch Tiểu Mễ nhạy cảm phát hiện, tổng tài luôn luôn rất lãnh đạm bên cạnh, thân thể xoạt cái liền cứng ngắc…
Tác giả :
Mị Sủng Tiểu Vu