Hầm Táo Ký
Chương 28: Nhanh nhất
Nhìn đôi mắt của tiểu đồ nhi, trong lòng Trọng Vũ đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn gật gật đầu, lời nói ôn hòa: “Tiểu Táo muốn có sư nương sao?"
Nếu biết hắn muốn thành thân, không biết tiểu đồ nhi có tức giận hay không? Trọng Vũ muốn biết.
Trong lòng Đường Táo cũng đang không rõ là tư vị gì, tuy nói rằng việc có sư nương là chuyện sớm hay muộn, nhưng sư phụ một chữ cũng chưa đề cập qua với nàng, hiện giờ lại để cho Phù Yến sư thúc nói ra. Trong lòng Đường Táo rầu rĩ, ngữ khí có chút giận dỗi, “Muốn nha, có sư nương, đồ nhi sẽ không cần hầu hạ sư phụ nữa." Nàng có thể cùng Đào Đào ra ngoài chơi, sư phụ cũng sẽ không có cách nào quản nàng.
Trọng Vũ chán nản, mặt đều tái mét rồi.
Thật đúng là muốn!
Đường Táo nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi: “Là…. Phù Nguyệt sao?" Cùng thương lượng với Phù Yến sư thúc, hơn nữa còn định ra, bên người sư phụ lại không còn cô nương nào khác, trừ Phù Nguyệt ra, nàng không nghĩ ra được người thứ hai.
Hơn nữa…. Phù Nguyệt thích sư phụ.
Trọng Vũ tức giận đến mức mặt mũi đều nhăn hết lại, hóa ra nàng đã chọn được người rồi. Phù Nguyệt? Nghĩ đến Phù Nguyệt bên kia, tiểu đồ nhi ở cạnh hắn ba năm, hắn cùng Phù Nguyệt nói chuyện qua tổng cộng không quá mười câu, nàng đều biết,… nhưng hôm nay…. Nàng làm sao mà nghĩ hắn sẽ cưới Phù Nguyệt?
Sắc mặt sư phụ thật là dọa người. Từ lúc tính tình sư phụ thu liễm cho đến nay, nàng đã lâu rồi không gặp qua sắc mặt kém như vậy của sư phụ, vừa định mở miệng hỏi một chút, liền nghe thấy sư phụ lạnh nhạt nói một câu: “Vi sư đói bụng."
“Sư…." Đường Táo còn muốn nói điều gì đó.
“Mau đi làm cơm." Trọng Vũ lạnh giọng đánh gãy lời nàng nói.
Đường Táo cúi đầu xuống, thấp giọng “A" một tiếng — nàng chẳng qua chỉ là muốn hỏi sư phụ hôm nay muốn ăn cái gì, như thế nào lại không cho nàng nói chuyện?
Nói nữa, nàng lại không ngăn cản việc hắn sẽ cưới sư nương.
Rõ ràng đang nói chuyện êm đẹp, lại nóng giận bất chợt, còn nói về sau sẽ hung dữ với nàng. Chắc là mấy ngày nay bị nuông chiều thành quen, lá gan Đường Táo cũng lớn ra không ít, trong lòng hơi có chút bất mãn, chính nàng lại không biết, nàng bất mãn chính là tính tình của sư phụ, nhưng… sư phụ vẫn muốn cưới sư nương?
Đường Táo không hề suy nghĩ, hôm nay gặp được Đào Đào, nàng trong lòng vui mừng, nhận thức Tư Trúc, lại có thêm một vị bằng hữu mới, có nhiều điều tốt như vậy, nàng lên vui vẻ mới đúng.
Dù sao cũng mới tới nơi này được một ngày, tuy Đường Táo sợ chọc sư phụ tức giận, nhưng vẫn muốn đi Thanh Vân Các bồi Đào Đào cùng Tư Trúc. Sư phụ nghe xong quả nhiên sắc mặt tối sầm xuống, nàng không dám nói điều gì nữa, chuẩn bị tốt cơm canh rồi lại đi Thanh Vân Các cũng được.
Một là Đào Đào mới tới nơi này lần đầu tiên, hai là việc về sư nương, Đường Táo có chút rầu rĩ không vui, cố ý tránh mặt sư phụ.
Đào Đào rốt cuộc cũng tu luyện được thành hình người, ngắn ngửi nửa ngày, Đường Táo ở chung còn chưa thấy đủ, liền muốn ngủ lại Thanh Vân Các, nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay một chút, liền tạo ra một cây táo trong suốt, lá xanh ẩn ẩn trong đêm tối, hai chiếc lá rụng xuống, ở không trung dần dần hình thành hai con bướm, vẫy cánh bay lên.
Đường Táo vừa lòng nhìn hai mảnh lá cây trước mắt, cười nói: “Báo tin cho sư phụ, đêm nay ta không quay về, bảo sư phụ ngủ sớm đi một chút."
Làm xong mọi thứ, Đường Táo nằm ở trên giường, cùng Đào Đào chung một cái chăn, Đào Đaog nghe Đường Táo nói với sư phụ mình như vậy, liền hỏi nói: “Ba năm này, ngươi vẫn ở chung một chỗ với sư phụ sao?"
Dù sao nam nữ cũng khác biệt, tuy là sư phụ, nhưng cũng nên kiêng dè mới phải, trước đây có thể nói là do Đường Táo chưa trưởng thành, đem nàng coi thành hài tử cũng không ngại, nhưng hiện giờ đã là một cô nương duyên dáng yêu kiều như vậy rồi.
Tuy rằng Đường Táo về Phượng Ngự Sơn nhiều lần, lần nào cũng giúp Đào Đào tưới nước, nhưng trong ba năm này, Đào Đào dốc lòng tu luyện, chưa cùng nàng nói chuyện. Nếu có nói, cũng chỉ có một lần trở về đó, ở Mộ Hành đang ở Phượng Ngự Sơn, Đào Đào bồi nàng nói chuyện một chút, lúc sau lại tiếp tục đi tu luyện.
Cho nên Đào Đào có thể hóa thành hình người nhanh như vậy, tất cả đều là do nàng quá chăm chỉ.
“À nha, ở bên cạnh sư phụ, hầu hạ cuộc sống sinh hoạt của sư phụ." Đường Táo có chút mệt nhọc, ngáp một cái.
Ánh mắt Đào Đào dừng lại một chút, nghĩ tới điều gì, nhìn Đường Táo: “Vậy… Sư phụ ngươi có hay không…"
Một nam một nữ, cùng chung sống dưới một mái hiên ba năm trời, nếu không sinh ra cảm tình, cũng chỉ sợ là… Đào Đào tiếp tục hỏi, nhưng người bên cạnh lại không thấy một chút động tĩnh gì, nàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy một đầu tóc đen rối tung, dung nhan trắng nõn đang điềm tĩnh mà ngủ.
Ở Phượng Ngự Sơn đã từng là một Tiểu Táo yêu ngốc nghếch đáng yêu, hiện giờ đã trổ mã xinh đẹp như này rồi.
Đào Đào thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi thật sâu: Thôi, có và không có thì có gì khác nhau đâu? Nàng cong cong môi, khép đôi mắt lại đi vào giấc ngủ.
Chỉ cần quả táo ngốc này tốt là được.
Đêm nay, Đường Táo hồi lâu mới gặp được bạn tốt, một đêm ngon giấc, say đến bình minh. Mà bên kia… không có tiểu đồ nhi bên cạnh, Trọng Vũ trằn trọc khó ngủ, loay hoay một hồi rồi sau đó đứng dậy chơi với rùa đen cả một đêm.
Một người một rùa, cùng nhau vượt qua một đêm dài tịch mịch này.
Một đêm không về, Đường Táo biết trong lòng sư phụ khẳng định không vui, mới sáng sớm liền trở về Thừa Hoa Điện. Mới bước vào cửa một bước, liền nhìn thấy Đường Cao nằm chổng vó trên mặt đất.
Đường Cao thật nghịch ngợm, sao có thể ngủ ở nơi này nha? Đường Táo cong cong môi, khom lưng đem Đường Cao bế sang một bên, chính Đường Cao cũng không biết vì sao mà mình lại tội nghiệp phát ra thanh âm “ô ô.."
Không thích?
Chẳng lẽ… Không thích ở chỗ này? Đường Táo do dự một chút, nghiền ngẫm lại ý tứ của Đường Cao, lại đem nó bế lên, đặt trên mặt đất. Làm xong việc đó, Đường Táo nghi hoặc nhíu mày: “Mới qua một ngày không thấy, sao lại có thêm một sở thích như vậy?"
Thế nhưng lại thích ngủ chổng vó trên mặt đất.
Vừa nói, Đường Táo liền đi vào tẩm điện của sư phụ, lấy tính tình lười nhác của sư phụ, giờ phút này sợ là còn chưa thức dậy. Đáng thương cho tiểu rùa đen bởi vì mệt mỏi quá độ, âm thanh một chữ cũng phát ra không nổi, đáng thương nhìn bóng dáng xa dần của Đường Táo, rơi xuống hai giọt nước mắt.
Thật ngược đãi nhau! Quá đáng giận! Đức hạnh của hai thầy trò này thật giống nhau!
Ô ô ô ô…
Đường Táo tiến vào tẩm điện, liền phát hiện sư phụ y phục chỉnh tề ngồi ở bên giường, khuôn mặt trầm tĩnh không biết đang suy nghĩ điều gì, nàng do dự một chút, mới bước chân nhẹ nhàng đi qua, gọi một tiếng: “Sư phụ?"
Trọng Vũ không nói gì, có lẽ là do tức giận quá mức, liền không thèm liếc mắt xem nàng đến một cái. Tình tình của mình hiện giờ đã thu liễm không ít, nhưng tiểu đồ nhi lại không nghe lời, thế nhưng đêm qua dám chạy đi ngủ tại nơi khác, làm hại mắt một đêm chưa chợp mắt.
Tức giận nha? Đường Táo thấy sư phụ tức giận, nhưng cái tức giận này không giống với hồi xưa, Đường Táo nhìn qua cảm thấy sư phụ có chút tính khí của trẻ con.
Đường Táo ngồi xuống bên cạnh người sư phụ, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của hắn.
Sư phụ không nói chuyện.
Đường Táo lại giơ tay ôm lấy cánh tay của sư phụ.
Sư phụ vẫn không nói chuyện.
Đường Táo cúi đầu cọ cọ, thanh âm ngọt ngào nói: “Sư phụ đừng tức giận nữa, nha?"
Sư phụ vẫn không nói chuyện như cũ.
Đường Táo có chút nhụt chí, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đem mặt lại gần hôn lên mặt sư phụ, yêu kiều nói: “Đừng tức giận đồ nhi, được không?"
Trọng Vũ rốt cuộc cũng có phản ứng, sư mềm mại trên mặt làm bao nhiêu tức giận tích tụ một đêm qua biến mất không còn một mảng, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười của tiểu đồ nhi, nhịn không được đưa tay ra nhéo nhéo, ngữ khí không vui: “Không lương tâm."
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Biết sư phụ không còn tức giận nữa, Đường Táo cười ngây ngô, đôi tay ôm lấy cánh tay của sư phụ thân mật cọ cọ, rõ ràng là động tác làm nũng của tiểu đồ nhi, nhưng ở trong mắt Trọng Vũ, lại là một quang cảnh khác, chỗ mềm mại ở cánh tay hắn kia, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác này vẫn rất chân thực rõ ràng.
Cổ họng Trọng Vũ khẽ động, nhưng vẫn không nói gì.
“Su phụ người hôm nay thức dậy thật sớm nha." Nàng còn tưởng rằng nàng dậy sớm nhất rồi, không nghĩ tới sư phụ cũng dậy sớm như vậy.
Nghe thấy thế, Trọng Vũ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Vi sư thức dậy sớm khi nào?"
A? Đường Táo ngây ngẩn cả người, lúc sau mới suy đoán,:"Sư phụ không phải là… cả đêm không ngủ đi?"
Sư phụ không nói chuyện, trong lòng Đường Táo liền minh bạch, trong lòng nàng càng thêm áy náy, nhược nhược nói: “Kia nếu không… sư phụ người ngủ một chút đi?" Sư phụ thích ngủ như vậy, cư nhiên cả một buổi tối không ngủ, nàng rất đau lòng.
Trọng Vũ nhìn nàng, nói: “Vậy ngươi bồi vi sư đi." Nói xong, không chờ Đường Táo trả lời, hai tay giang ra, đem tiểu đồ nhi bế ra trên giường, chăn đệm đã trải sẵn, hai người gắt gao dựa vào gần nhau, lặng lẳng nằm.
Đường Táo chớp chớp mắt, lúc này nàng mới nghĩ ra, đêm qua nàng đã ngủ một đêm ngon giấc rồi, sao có thể ngu được tiếp nha. Nhìn ra tâm tư của Đường Táo, Trọng Vũ duỗi tay vuốt ve mặt nàng, sờ một chút liền yêu thích đến nỗi không muốn buông tay ra, động tác cực kỳ ôn nhu, “Nếu không ngủ được liền nói chuyện cùng vi sư đi."
Nói chuyện nha, Đường Táo lập tức hứng thú hơn hẳn, ở trong ngực sư phụ tìm một vị trí thật là thoải mái, nhớ tới điều Đào Đào nói đêm qua, đôi môi hồng phấn khẽ mở miệng: “Đào Đào nói, mấy ngay sau liền cùng Tư Trúc đi Thường Vũ Sơn bái sư tu tiên…"
Nếu nàng không gặp được sư phụ, khẳng định là sẽ đi cùng bọn họ, bước lên con đường bái sư tu luyện, hiện giờ tuy rằng không thể tu tiên được nữa, nhưng vừa vặn lại có sư phụ bên cạnh, vậy cũng đủ rồi.
Tiểu đồ nhi luôn tâm tâm niệm niệm chuyện tu tiên, Trọng Vũ biết, hiện giờ tuy rằng nàng nói nhàn nhạt, nhưng bên trong lại có vài phần ao ước. Trong lòng Trọng Vũ không thoải mái, nhưng nghĩ đến chính mình lừa gạt nàng thân phận của mình, tiểu đồ nhi vẫn luôn cho rằng mình là tiên quân, không khỏi có chút chột dạ.
“Vi sư đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi tu luyện thành tiên, ngươi yên tâm, nhất định sẽ nhanh hơn quả nho kia." Thân là Ma Tôn, lại dưỡng ra đồ nhi là tiên, nếu nói ra ngoài, chỉ sợ không ai sẽ tin.
Nhưng hắn sẽ làm được.
Đường Táo đã sớm biết thân phận của sư phụ, hiện giờ nghe sư phụ nói vậy, trong lòng rất cảm động, nhưng thân ở Ma cung, tu tiên là một đoạn đường cách xa vô cùng, hơn nữa nàng không muốn rời khỏi sư phụ, tại sao lại có thể thành tiên được.
Lông mi nhẹ nhàng hạ xuống, Đường Táo rũ mắt, khóe miệng thoáng cong lên, “Sư phụ đối xử tốt với đồ nhi, đồ nhi biết, nhưng đồ nhi cũng đã nói qua, chỉ cần có sư phụ, thành tiên hay không, không quan trọng."
Rõ ràng đã ao ước như vậy, còn nói không quan trọng. Trọng Vũ nhíu mày, vẫn nhịn không đượ cúi đầu hôn lên đôi mắt của nàng, đôi mắt nhận lấy một trận ấm áp, Đường Táo chậm rãi giương mắt, thanh âm khẽ run nói: “Sư phụ?"
Sư phụ sao đột nhiên lại hôn lên mắt nàng như vậy?
“Nếu Tiểu Táo ngươi muốn tu luyện thành tiên, vi sư có một biện pháp nhanh nhất."
Đường Táo đôi mắt đang sáng ngời, vội nói: “Biện pháp gì?"
Trọng Vũ nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu đồ nhi, chậm rãi nói: “Cùng vi sư song tu."
Nếu biết hắn muốn thành thân, không biết tiểu đồ nhi có tức giận hay không? Trọng Vũ muốn biết.
Trong lòng Đường Táo cũng đang không rõ là tư vị gì, tuy nói rằng việc có sư nương là chuyện sớm hay muộn, nhưng sư phụ một chữ cũng chưa đề cập qua với nàng, hiện giờ lại để cho Phù Yến sư thúc nói ra. Trong lòng Đường Táo rầu rĩ, ngữ khí có chút giận dỗi, “Muốn nha, có sư nương, đồ nhi sẽ không cần hầu hạ sư phụ nữa." Nàng có thể cùng Đào Đào ra ngoài chơi, sư phụ cũng sẽ không có cách nào quản nàng.
Trọng Vũ chán nản, mặt đều tái mét rồi.
Thật đúng là muốn!
Đường Táo nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi: “Là…. Phù Nguyệt sao?" Cùng thương lượng với Phù Yến sư thúc, hơn nữa còn định ra, bên người sư phụ lại không còn cô nương nào khác, trừ Phù Nguyệt ra, nàng không nghĩ ra được người thứ hai.
Hơn nữa…. Phù Nguyệt thích sư phụ.
Trọng Vũ tức giận đến mức mặt mũi đều nhăn hết lại, hóa ra nàng đã chọn được người rồi. Phù Nguyệt? Nghĩ đến Phù Nguyệt bên kia, tiểu đồ nhi ở cạnh hắn ba năm, hắn cùng Phù Nguyệt nói chuyện qua tổng cộng không quá mười câu, nàng đều biết,… nhưng hôm nay…. Nàng làm sao mà nghĩ hắn sẽ cưới Phù Nguyệt?
Sắc mặt sư phụ thật là dọa người. Từ lúc tính tình sư phụ thu liễm cho đến nay, nàng đã lâu rồi không gặp qua sắc mặt kém như vậy của sư phụ, vừa định mở miệng hỏi một chút, liền nghe thấy sư phụ lạnh nhạt nói một câu: “Vi sư đói bụng."
“Sư…." Đường Táo còn muốn nói điều gì đó.
“Mau đi làm cơm." Trọng Vũ lạnh giọng đánh gãy lời nàng nói.
Đường Táo cúi đầu xuống, thấp giọng “A" một tiếng — nàng chẳng qua chỉ là muốn hỏi sư phụ hôm nay muốn ăn cái gì, như thế nào lại không cho nàng nói chuyện?
Nói nữa, nàng lại không ngăn cản việc hắn sẽ cưới sư nương.
Rõ ràng đang nói chuyện êm đẹp, lại nóng giận bất chợt, còn nói về sau sẽ hung dữ với nàng. Chắc là mấy ngày nay bị nuông chiều thành quen, lá gan Đường Táo cũng lớn ra không ít, trong lòng hơi có chút bất mãn, chính nàng lại không biết, nàng bất mãn chính là tính tình của sư phụ, nhưng… sư phụ vẫn muốn cưới sư nương?
Đường Táo không hề suy nghĩ, hôm nay gặp được Đào Đào, nàng trong lòng vui mừng, nhận thức Tư Trúc, lại có thêm một vị bằng hữu mới, có nhiều điều tốt như vậy, nàng lên vui vẻ mới đúng.
Dù sao cũng mới tới nơi này được một ngày, tuy Đường Táo sợ chọc sư phụ tức giận, nhưng vẫn muốn đi Thanh Vân Các bồi Đào Đào cùng Tư Trúc. Sư phụ nghe xong quả nhiên sắc mặt tối sầm xuống, nàng không dám nói điều gì nữa, chuẩn bị tốt cơm canh rồi lại đi Thanh Vân Các cũng được.
Một là Đào Đào mới tới nơi này lần đầu tiên, hai là việc về sư nương, Đường Táo có chút rầu rĩ không vui, cố ý tránh mặt sư phụ.
Đào Đào rốt cuộc cũng tu luyện được thành hình người, ngắn ngửi nửa ngày, Đường Táo ở chung còn chưa thấy đủ, liền muốn ngủ lại Thanh Vân Các, nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay một chút, liền tạo ra một cây táo trong suốt, lá xanh ẩn ẩn trong đêm tối, hai chiếc lá rụng xuống, ở không trung dần dần hình thành hai con bướm, vẫy cánh bay lên.
Đường Táo vừa lòng nhìn hai mảnh lá cây trước mắt, cười nói: “Báo tin cho sư phụ, đêm nay ta không quay về, bảo sư phụ ngủ sớm đi một chút."
Làm xong mọi thứ, Đường Táo nằm ở trên giường, cùng Đào Đào chung một cái chăn, Đào Đaog nghe Đường Táo nói với sư phụ mình như vậy, liền hỏi nói: “Ba năm này, ngươi vẫn ở chung một chỗ với sư phụ sao?"
Dù sao nam nữ cũng khác biệt, tuy là sư phụ, nhưng cũng nên kiêng dè mới phải, trước đây có thể nói là do Đường Táo chưa trưởng thành, đem nàng coi thành hài tử cũng không ngại, nhưng hiện giờ đã là một cô nương duyên dáng yêu kiều như vậy rồi.
Tuy rằng Đường Táo về Phượng Ngự Sơn nhiều lần, lần nào cũng giúp Đào Đào tưới nước, nhưng trong ba năm này, Đào Đào dốc lòng tu luyện, chưa cùng nàng nói chuyện. Nếu có nói, cũng chỉ có một lần trở về đó, ở Mộ Hành đang ở Phượng Ngự Sơn, Đào Đào bồi nàng nói chuyện một chút, lúc sau lại tiếp tục đi tu luyện.
Cho nên Đào Đào có thể hóa thành hình người nhanh như vậy, tất cả đều là do nàng quá chăm chỉ.
“À nha, ở bên cạnh sư phụ, hầu hạ cuộc sống sinh hoạt của sư phụ." Đường Táo có chút mệt nhọc, ngáp một cái.
Ánh mắt Đào Đào dừng lại một chút, nghĩ tới điều gì, nhìn Đường Táo: “Vậy… Sư phụ ngươi có hay không…"
Một nam một nữ, cùng chung sống dưới một mái hiên ba năm trời, nếu không sinh ra cảm tình, cũng chỉ sợ là… Đào Đào tiếp tục hỏi, nhưng người bên cạnh lại không thấy một chút động tĩnh gì, nàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy một đầu tóc đen rối tung, dung nhan trắng nõn đang điềm tĩnh mà ngủ.
Ở Phượng Ngự Sơn đã từng là một Tiểu Táo yêu ngốc nghếch đáng yêu, hiện giờ đã trổ mã xinh đẹp như này rồi.
Đào Đào thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi thật sâu: Thôi, có và không có thì có gì khác nhau đâu? Nàng cong cong môi, khép đôi mắt lại đi vào giấc ngủ.
Chỉ cần quả táo ngốc này tốt là được.
Đêm nay, Đường Táo hồi lâu mới gặp được bạn tốt, một đêm ngon giấc, say đến bình minh. Mà bên kia… không có tiểu đồ nhi bên cạnh, Trọng Vũ trằn trọc khó ngủ, loay hoay một hồi rồi sau đó đứng dậy chơi với rùa đen cả một đêm.
Một người một rùa, cùng nhau vượt qua một đêm dài tịch mịch này.
Một đêm không về, Đường Táo biết trong lòng sư phụ khẳng định không vui, mới sáng sớm liền trở về Thừa Hoa Điện. Mới bước vào cửa một bước, liền nhìn thấy Đường Cao nằm chổng vó trên mặt đất.
Đường Cao thật nghịch ngợm, sao có thể ngủ ở nơi này nha? Đường Táo cong cong môi, khom lưng đem Đường Cao bế sang một bên, chính Đường Cao cũng không biết vì sao mà mình lại tội nghiệp phát ra thanh âm “ô ô.."
Không thích?
Chẳng lẽ… Không thích ở chỗ này? Đường Táo do dự một chút, nghiền ngẫm lại ý tứ của Đường Cao, lại đem nó bế lên, đặt trên mặt đất. Làm xong việc đó, Đường Táo nghi hoặc nhíu mày: “Mới qua một ngày không thấy, sao lại có thêm một sở thích như vậy?"
Thế nhưng lại thích ngủ chổng vó trên mặt đất.
Vừa nói, Đường Táo liền đi vào tẩm điện của sư phụ, lấy tính tình lười nhác của sư phụ, giờ phút này sợ là còn chưa thức dậy. Đáng thương cho tiểu rùa đen bởi vì mệt mỏi quá độ, âm thanh một chữ cũng phát ra không nổi, đáng thương nhìn bóng dáng xa dần của Đường Táo, rơi xuống hai giọt nước mắt.
Thật ngược đãi nhau! Quá đáng giận! Đức hạnh của hai thầy trò này thật giống nhau!
Ô ô ô ô…
Đường Táo tiến vào tẩm điện, liền phát hiện sư phụ y phục chỉnh tề ngồi ở bên giường, khuôn mặt trầm tĩnh không biết đang suy nghĩ điều gì, nàng do dự một chút, mới bước chân nhẹ nhàng đi qua, gọi một tiếng: “Sư phụ?"
Trọng Vũ không nói gì, có lẽ là do tức giận quá mức, liền không thèm liếc mắt xem nàng đến một cái. Tình tình của mình hiện giờ đã thu liễm không ít, nhưng tiểu đồ nhi lại không nghe lời, thế nhưng đêm qua dám chạy đi ngủ tại nơi khác, làm hại mắt một đêm chưa chợp mắt.
Tức giận nha? Đường Táo thấy sư phụ tức giận, nhưng cái tức giận này không giống với hồi xưa, Đường Táo nhìn qua cảm thấy sư phụ có chút tính khí của trẻ con.
Đường Táo ngồi xuống bên cạnh người sư phụ, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của hắn.
Sư phụ không nói chuyện.
Đường Táo lại giơ tay ôm lấy cánh tay của sư phụ.
Sư phụ vẫn không nói chuyện.
Đường Táo cúi đầu cọ cọ, thanh âm ngọt ngào nói: “Sư phụ đừng tức giận nữa, nha?"
Sư phụ vẫn không nói chuyện như cũ.
Đường Táo có chút nhụt chí, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đem mặt lại gần hôn lên mặt sư phụ, yêu kiều nói: “Đừng tức giận đồ nhi, được không?"
Trọng Vũ rốt cuộc cũng có phản ứng, sư mềm mại trên mặt làm bao nhiêu tức giận tích tụ một đêm qua biến mất không còn một mảng, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười của tiểu đồ nhi, nhịn không được đưa tay ra nhéo nhéo, ngữ khí không vui: “Không lương tâm."
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Biết sư phụ không còn tức giận nữa, Đường Táo cười ngây ngô, đôi tay ôm lấy cánh tay của sư phụ thân mật cọ cọ, rõ ràng là động tác làm nũng của tiểu đồ nhi, nhưng ở trong mắt Trọng Vũ, lại là một quang cảnh khác, chỗ mềm mại ở cánh tay hắn kia, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác này vẫn rất chân thực rõ ràng.
Cổ họng Trọng Vũ khẽ động, nhưng vẫn không nói gì.
“Su phụ người hôm nay thức dậy thật sớm nha." Nàng còn tưởng rằng nàng dậy sớm nhất rồi, không nghĩ tới sư phụ cũng dậy sớm như vậy.
Nghe thấy thế, Trọng Vũ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Vi sư thức dậy sớm khi nào?"
A? Đường Táo ngây ngẩn cả người, lúc sau mới suy đoán,:"Sư phụ không phải là… cả đêm không ngủ đi?"
Sư phụ không nói chuyện, trong lòng Đường Táo liền minh bạch, trong lòng nàng càng thêm áy náy, nhược nhược nói: “Kia nếu không… sư phụ người ngủ một chút đi?" Sư phụ thích ngủ như vậy, cư nhiên cả một buổi tối không ngủ, nàng rất đau lòng.
Trọng Vũ nhìn nàng, nói: “Vậy ngươi bồi vi sư đi." Nói xong, không chờ Đường Táo trả lời, hai tay giang ra, đem tiểu đồ nhi bế ra trên giường, chăn đệm đã trải sẵn, hai người gắt gao dựa vào gần nhau, lặng lẳng nằm.
Đường Táo chớp chớp mắt, lúc này nàng mới nghĩ ra, đêm qua nàng đã ngủ một đêm ngon giấc rồi, sao có thể ngu được tiếp nha. Nhìn ra tâm tư của Đường Táo, Trọng Vũ duỗi tay vuốt ve mặt nàng, sờ một chút liền yêu thích đến nỗi không muốn buông tay ra, động tác cực kỳ ôn nhu, “Nếu không ngủ được liền nói chuyện cùng vi sư đi."
Nói chuyện nha, Đường Táo lập tức hứng thú hơn hẳn, ở trong ngực sư phụ tìm một vị trí thật là thoải mái, nhớ tới điều Đào Đào nói đêm qua, đôi môi hồng phấn khẽ mở miệng: “Đào Đào nói, mấy ngay sau liền cùng Tư Trúc đi Thường Vũ Sơn bái sư tu tiên…"
Nếu nàng không gặp được sư phụ, khẳng định là sẽ đi cùng bọn họ, bước lên con đường bái sư tu luyện, hiện giờ tuy rằng không thể tu tiên được nữa, nhưng vừa vặn lại có sư phụ bên cạnh, vậy cũng đủ rồi.
Tiểu đồ nhi luôn tâm tâm niệm niệm chuyện tu tiên, Trọng Vũ biết, hiện giờ tuy rằng nàng nói nhàn nhạt, nhưng bên trong lại có vài phần ao ước. Trong lòng Trọng Vũ không thoải mái, nhưng nghĩ đến chính mình lừa gạt nàng thân phận của mình, tiểu đồ nhi vẫn luôn cho rằng mình là tiên quân, không khỏi có chút chột dạ.
“Vi sư đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi tu luyện thành tiên, ngươi yên tâm, nhất định sẽ nhanh hơn quả nho kia." Thân là Ma Tôn, lại dưỡng ra đồ nhi là tiên, nếu nói ra ngoài, chỉ sợ không ai sẽ tin.
Nhưng hắn sẽ làm được.
Đường Táo đã sớm biết thân phận của sư phụ, hiện giờ nghe sư phụ nói vậy, trong lòng rất cảm động, nhưng thân ở Ma cung, tu tiên là một đoạn đường cách xa vô cùng, hơn nữa nàng không muốn rời khỏi sư phụ, tại sao lại có thể thành tiên được.
Lông mi nhẹ nhàng hạ xuống, Đường Táo rũ mắt, khóe miệng thoáng cong lên, “Sư phụ đối xử tốt với đồ nhi, đồ nhi biết, nhưng đồ nhi cũng đã nói qua, chỉ cần có sư phụ, thành tiên hay không, không quan trọng."
Rõ ràng đã ao ước như vậy, còn nói không quan trọng. Trọng Vũ nhíu mày, vẫn nhịn không đượ cúi đầu hôn lên đôi mắt của nàng, đôi mắt nhận lấy một trận ấm áp, Đường Táo chậm rãi giương mắt, thanh âm khẽ run nói: “Sư phụ?"
Sư phụ sao đột nhiên lại hôn lên mắt nàng như vậy?
“Nếu Tiểu Táo ngươi muốn tu luyện thành tiên, vi sư có một biện pháp nhanh nhất."
Đường Táo đôi mắt đang sáng ngời, vội nói: “Biện pháp gì?"
Trọng Vũ nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu đồ nhi, chậm rãi nói: “Cùng vi sư song tu."
Tác giả :
Mạt Trà Khúc Kỳ