Hai Nhân Cách Và Dị Giới
Chương 37 Trở về quê nhà
Glenn tỉnh dậy sau một giất ngủ dài tưởng chừng như vô tận. Anh đau đầu ngồi dậy, nhìn xung quanh. Glenn nhận ra là anh trong một căn phòng nhỏ nhưng anh lại không biết đang ở đâu. Đầu anh bỗng đau inh ỏi, toàn thân gần như khó có thể di chuyển dễ dàng nhưng vì lý do gì đó, anh lại cảm thấy các vết thương đan hồi phục nhanh hơn bình thường.
-(Chuyện này có vẻ lạ đấy, mà đây là đâu ?)-Glenn
Glenn bỗng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Trong đầu anh bây giờ có rất nhiều câu hỏi cần được trả lời. Cảm xúc anh thì lẫn lộn, buồn, giận... Anh không biết mình phải làm gì, đây là tình huống mà anh không thể lường trước được. Hình ảnh người anh trai hiện lên đồng thời cái khoảnh khắc người anh trai đấy đứng giữa một vụ nổ lớn khiến anh chỉ muốn chết đi cho rồi.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra từ từ. Glenn vào ngay trạng thái phòng thủ vì anh không biết anh đang ở đâu và đang trong tình huống gì.
Cánh cửa mở hết ra, một cô gái tóc tím bước vào. Glenn nhẹ người thở dài vì cô gái đó chính là người cộng sự phiền phức hay la mắng anh bất cứ lúc nào cô ấy muốn.
-[ Haizz bà làm gì ở đây, Reira ? ]-Glenn
Reira đứng đơ cả người, trông cô như muốn khóc khi thấy Glenn nhìn cô với ánh mắt mệt mỏi cùng với những miếng vải băng khắp người.
-[ Đây là đâu v-... ]-Glenn
Chưa nói dức câu thì Reira đã xà vào người Glenn, ông anh thật chặc như thể sẽ không bao giờ gặp vậy. Nước mắt cô rơi xuống với những tiếng nấc liên tục không ngừng.
-[ Ông đã làm gì thế ? ]-Reira
Glenn bối rối giơ hai tay lên trời trong khi Reira vẫn ôm anh rất chặc. Hình ảnh một cô gái mạnh mẽ nhưng đôi lúc rất lắm mồm và cứ hay cà khịa anh giờ đây tan biến. Glenn bây giờ chỉ thấy một cô gái bình thường đang khóc lóc vì lo cho anh.
Glenn kéo Reira ra vì nếu cứ tiếp tục thì có lẽ anh sẽ chết vì cú ôm không nhẹ của cô ấy có thể sẽ gϊếŧ chết anh.
-[ Sao vậy ? Đột nhiên bà lại... ]-Glenn
-[ Ông còn hỏi ! Nhìn ông đi ! Tôi tưởng ông sẽ chết đấy, các vết thương hầu như đều chí mạng vào những điểm chết người ]-Reira
-(Vậy luôn à ?)-Glenn
-[ Vậy sao bà tìm được tôi ? ]-Glenn
Reira gạc đi nước mắt rồi trả lời.
-[ Đức vua đột nhiên gọi tôi với thông tin là ông vẫn chưa trở về với nhiệm vụ cũng được một tuần nay rồi... ]-Reira
-(MỘT TUẦN !!!! Mình ngất một tuần à !!??)-Glenn
-[ Nên tôi bắt đầu tìm ông đến Havana này. Sau đó tôi nghe thấy có một trận chiến khủng khiếp tại biện thự nhà Rod nên tôi đến điều tra. Thiệc hại để lại quá lớn và tôi đã theo vết từ từ thì thấy được ông. Lúc đó ông đang ngất ngay một tản đá, trông như ông vừa va phải nó vậy ]-Reira
Glenn bỗng nhớ lại mọi chuyện lúc đó.
-[ Lúc đấy tôi hoàn toàn phát hoảng vì ông trông như sắp chết ấy. Tôi cố gắng chữa trị bằng ma pháp nhưng có vẻ không được nên tôi mới đưa ông đến khu phòng trọ này. Và ông đã nằm đây một tuần rồi ]-Reira
-(HỂ ??? Vậy là mình ngất tận hai tuần ??!!!!!!!)-Glenn
Sắc mặt Reira bỗng giảm xuống, cô đang rất lo lắng cho Glenn vì đây là lần đầu tiên anh bị thương nặng đến vậy. Lần cuối cô thấy anh bị thương như vậy là lúc anh đỡ đòn đánh khỏi ma vương để cứu cô. Nhưng đây là lúc làm nhiệm vụ, cô biết Glenn là một sát thủ có sức mạnh vượt bậc nhưng đây là lần đầu tiên Glenn bị thương nặng như vậy trong một nhiệm vụ.
-[ Có chuyện gì xảy ra vậy ? ]-Reira
Cô bỗng nhìn thất Glenn với nét mặt rất bất cần đời. Điều này càng làm cho Reira thêm lo lắng vì nếu xét về mặt đồng đội thì Glenn là một cộng sự thân thiết với cô, nhưng nếu xét về mặt tình cảm thì có vẻ như ai cũng biết tình cảm của Reira đối với Glenn là như thế nào. Nhìn Glenn, cô cảm nhận được một không khí buồn bã và tức giận cứ hòa trộn vào nhau, đây là lần đầu Reira nhìn thấy Glenn như này nên trái tim của cô như muốn thắc lại. Cô muốn ôm lấy Glenn và nói rằng "mọi thứ sẽ ổn thôi", nhưng không hiểu sao cô không thể làm điều đó.
À mà đây có phải là lần đầu Glenn đối diện Reira với nét mặt như vậy?
Còn Glenn, anh vẫn suy nghĩ rằng mình nên làm gì. Một người anh trai tưởng chừng đã chết bỗng đội mồ sống dậy và thậm chí muốn thanh trừng cả thế giới. Trái tim anh bây giờ có lẽ còn đau hơn cả những vết thương ngoài da. Anh muốn khóc nhưng không khóc được, muốn gào thét nhưng cổ họng cứ bị nghẹn.
Glenn hầu như phớt lờ tình cảm mà Reira ra dành cho anh. Đối với anh, Reira chỉ là một người đồng đội lắm lời nhưng cũng rất thân thiết. Anh không hề nghĩ rằng mình sẽ có tình cảm với cô ấy, hoặc ít nhất thì là do anh không muốn có tình cảm với ai cả., anh đã khóa chặc trái tim của mình từ rất lâu rồi, trước khi anh găp Reira. Giờ đây, những gì trong đầu Glenn bây giờ chính là người anh trai của mình.
Glenn bỗng nhảy ra khỏi giường, và thay quần áo với tốc độ mà Reira không kịp nhận ra là anh đã không còn trên giường nữa. Reira quay sang nhìn Glenn thì anh đã mặt xong bộ trang phục sát thủ của mình.
-[ Ông tính đi đâu vậy ? Ông đang bị thương đấy !!! ]-Reira
-[ Gặp đức vua, có vài chuyện tôi muốn làm. Tôi sẽ trả tiền phòng, dù sao thì... cám ơn ]-Glenn
Glenn trả lời với cái nhìn lạnh nhạt, vô cảm. Reira gần như không biết rằng đây có phải là Glenn của thường ngày không. Hình ảnh bị xoay ba sáu mươi độ nhanh như thế này làm cô bị sốc nặng, Glenn gần như không hề quan tâm đến cô. Anh rời đi trong tíc tắc, để lại một cô gái với trái tim như muốn vỡ tan, một mình trong căn phòng trọ.
Glenn chạy thẳng về thủ đô Sophia với rất nhiều câu hỏi cần được trả lời. Anh bỗng bất chợt nhớ đến những lời nói của cha mình trước khi ông mất: "Khi nào thời khắc đến, hãy đến căn hầm nơi mà chúng ta đã từng hạnh phúc bên nhau". Những lời nói đó Glenn cũng không quan tâm lắm vì lúc đấy anh chỉ nghỉ đến gia đình đang gặp một bi kịch tàn khốc.
Căn hầm ? Từ nhỏ đến giờ, Glenn chưa bao giờ nghe đến căn hầm nào cả. Nhưng nơi mà anh và gia đình từng hạnh phúc bên nhau, không có nơi nào khác ngoài quê nhà anh cả. Glenn biết chắc một điều, câu trả lời nằm ở nơi mà anh được sinh ra.
Tại cung điện hoàng gia của thủ đô Sophia. Vua Alex nhận được tin tức rằng Glenn vẫn còn sống và đang trên đường trở về, kèm theo một lời nhắn rằng Glenn muốn biết một sự thật.
Vua Alex có lẽ đã biết ý định của Glenn và sẵn sàng nói chuyện trực tiếp với anh.
Trong lúc chờ đợi Glenn trở về, vua Alex nhớ lại lúc mà lần đầu ông gặp Glenn. Lúc đấy, anh chỉ là một thằng nhóc mười tuổi. ở tuổi đấy thì không một thằng nhóc nào có thể làm được những điều phi thường mà chỉ người lớn mới làm được, vậy mà thằng nhóc đấy đã một tình tàn sát cả một đội quân lính hoàng gia trong một khoảnh khắc mà tưởng chừng như là địa ngục. Vua Alex nhận ra thằng nhóc này có một thứ gì đó nên đã quyết dịnh đưa về cung điện để huấn luyện và để theo dõi. Và ông cũng biết được một chút thông tin về huyết thống của Glenn.
-[ Haizzz... Ta đã lo ngày này sẽ đến. Glenn, nhóc quyết định như thế nào ? ]-Alex
Thủ đô Sophia, một thành phố rộng lớn, đẹp đẽ với nhiều công trình đồ sộ, vĩ đại. Con người tấp nập làm việc. trẻ con vui chơi khắp nơi. Một thành phố luôn có sự yên bình... Hoặc đó chỉ là những lời nói...
Lucy đang đi mua đồ về để làm một bữa ăn thật ngon để cô và Grey có thể hạnh phúc bên nhau.
-[ Huh ! Có ai đó đang chạy theo hướng này. Trông có vẻ khá gấp rút ]-Lucy
Lucy cảm nhận được một ai đó đang chạy rất nhanh về hướng cung điện. Cô quay mắt nhìn thì thấy Glenn đang chạy trên các mái nhà, nhẹ nhàng nhưng rất nhanh, nhanh đến mức mà chắc chỉ có âm thanh mới so sánh bằng.
-[ Glenn ? Trông cậu ấy có vẻ lạ hơn bình thường ]-Lucy
Tại cung điện, trên sân thượng rộng lớn, vua Alex đang đứng cạnh lan can chờ đợi cậu nhóc sát thủ trở về.
Đột nhiên trong một khoảnh khắc, một bóng người xuất hiện ngay sau lưng mà ông không thể cảm nhận được sự hiện đó đã đến.
-[ Ông biết tôi đến để làm gì mà, lão già chết tiệt ]-Glenn
Vua Alex quay ra sau, ông thấy Glenn đang đứng trước mặt ông với nét mặt rất nghiêm trọng.
-[ Vậy nhóc đã biết ? ]-Alex
Glenn bỗng trở nên tức giận.
-[ Tại sao ông lại không nói cho tôi ?!?!?! ]-Glenn
Vua Alex thở dài.
-[ Đó là vì nhóc thôi. Ta không thể để nhóc gánh chịu một thứ như vậy được ]-Alex
Cảm xúc của Grey lên đến đỉnh điểm.
-[ Vì tôi ? Gánh chịu ? ANH TRAI TÔI VỪA ĐỘI MỒ SỐNG DẬY VÀ CÒN NÓI CHO TÔI BIẾT VỀ DÒNG MÁU ĐANG CHẢY TRONG NGƯỜI !!! ỔNG TÍNH DÙNG SỨC MẠNH ĐẤY ĐỂ DIỆT TRỪ CẢ THẾ GIỚI MÀ BÂY GIỜ TÔI MỚI BIẾT ĐIỀU ĐÓ !!!! ]-Glenn
Alex ngỡ ngàng trước phản ứng của Glenn.
-[ À phải rồi... Chuyện thế giới ra sao thì tôi câu cần quan tâm chứ. Nếu ông nói tôi biết ngay từ đầu thì có lẽ tôi đã có thể làm được gì đó sớm hơn, làm được gì đó cho tôi, cho quá khứ và tương lai... Đáng ra tôi không nên tin tưởng những quý tộc như ông. Chính các quý tộc như ông mà thế giới xung quanh tôi trở nên đen tối ]-Glenn
Cảm xúc Glenn bỗng thay đổi, anh đột nhiên trở nên buồn bã, nỗi buồn đấy đã lấn áp mọi tâm trí anh hiện tại. Nước mắt anh không ngừng tuôn rơi.
Vua Alex từ từ bước đến gần Glen, đặt tay lên vai anh.
-[ Chẳng qua là ta không muốn nhóc trở thành một ác quỷ như anh trai nhóc. Nhóc là người tốt và ta biết điều đó ]-Alex
Glenn lấy tay gạc nước mắt.
-[ Tôi có một yêu cầu ]-Glenn
-[ Là gì ? ]-Alex
-[ Tôi muốn về lại quên nhà. Nơi đó có thể sẽ có câu trả lời cho mọi chuyện ]-Glenn
-[ Được, ta đồng ý. Nhưng nhóc sẽ cần ao đó đi cùng ]-Alex
-[ Hở ? ]-Glenn
Vua Alex vẫy tay, ngay lập tức một bóng người hiện ra.
-[ Xin lỗi, tôi đã nghe hết tất cả rồi ]-Grey
-[ Grey ! ]-Glenn
-[ Đúng vậy, hai người sẽ lên đường và tìm hiểu những thắc mắt về huyết thống trong người nhóc. Vậy có ổn không ? ]-Alex
Glenn mỉm cười.
-[ Cũng được, hy vọng sẽ hợp tác tốt, Grey ]-Glenn
Grey giơ ngón tay cái lên.
-[ Tất nhiên. Mà quê nhà ông ở đâu ? ]-Grey
Grey hướng mắt về phía Tây.
-[ Một ngôi làng nhỏ dưới chân núi. Tại đất nước Fortuna ]-Glenn
Một thủ đô Sophia tuyệt đẹp. Đột nhiên có hai cậu thiếu niên chạy ra khỏi thành phố với tốc độ có thể tạo ra một lượng gió lớn.
Lucy đang trên đường về nhà với túi thức ăn trên tay. Trông cô rất hý hửng vì đã nghĩ ra món ăn sẽ làm tối nay. Chưa vui mừng được bao lâu thì Grey và Glenn chạy ngang qua Lucy khiến chiếc nón cô đang đội bay lên không trung.
-[ Ông chờ tôi một chút ]-Grey
Grey quay lại bắt lấy chiếc nón và đứng trước mặt Lucy làm cô giật mình.
-[ Ek ! Grey ! Làm em hết hồn ]-Lucy
Lucy vui vẻ giơ giỏ đồ ăn trước mặt Grey.
-[ Tối nay em sẽ có một món đặt biệc cho anh ]-Lucy
Grey đội chiếc nón lên đầu Lucy.
-[ Xin lỗi nhưng anh và Glenn có nhiệm vụ rồi, có thể vài ngày nữa anh mới về. Nhiệm vụ từ nhà vua ]-Grey
-[ Ehhhh... Nhưng tối nay sẽ đặc biệt lắm đấy... ]-Lucy - (tác: ( ͡° ͜ʖ ͡°) )
-[ Anh xin lỗi ]-Grey
Grey cười nhẹ, hôn Lucy một cái rồi chạy đi mất. Lucy trở nên giận dỗi vì bao nhiêu dự định tan thành mây khối hết.
-[ Mồ... Chú Alex ! Chú chơi kỳ vậy !!! ]-Lucy
Tại cung điện, vua Alex bỗng bị hắt hơi.
-[ Mình bị cảm rồi à... ]-Alex
-[ Có lẽ ngài nên nghĩ ngơi một tý ạ ]-Quản gia
-[ Có lẽ là vậy ]-Alex
Glenn và Grey đã ra khỏi thành phố.
-[ Grey nè ]-Glenn
-[ Hở ? ]Grey
-[ Tôi nghĩ là tôi sẽ kể cho ông về quá khứ của tôi ]-Glenn
-[ Hở ? Quá khứ của ông ? Mà để làm gì ? ]-Grey
-[ Không có gì đâu. Chẳng qua là tôi nghĩ là nên cho ông biết, dù sao thì ông là người đâu tiên tôi sẽ kể mọi chuyện đấy ]-Glenn
Cả hai chạy một mạch đến một hồ nước rộng lớn và trời cũng sắp tối.
-------------------------------------------------------------------
XONG !!!