Hai Người Hai Thế Giới
Chương 22: Ngôi nhà bỏ hoang (2)
Trước mặt chúng là một cô gái yếu ớt đang nằm ngơ ngác trên sàn nhà. Cô ta có đôi mắt đen tuyền, trong veo như nước, rất sáng, dưới ánh đèn còn sáng hơn. Cô ta đang nhìn chúng đầy sợ hãi nhưng cũng có một chút dũng cảm khi quan sát từng người một. Không ai lên tiếng, mặt không cảm xúc nhìn cô ta.
Minh Giao nuốt khan, cô cẩn thận đứng lên. Sống lưng truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Những người ở đây có khuôn mặt đáng sợ, điều đầu tiên Minh Giao nghĩ tới bọn chúng là xã hội đen. Chúng vừa to cao lực lưỡng, ánh mắt chứa đầy bạo lực, hơn hết có mấy người còn dính máu trên áo quần. Chúng nhìn cô với đôi mắt lạnh lẽo như băng. Trong phòng tầm 20 người nhưng yên tĩnh kì lạ, Minh Giao khó lòng thở nổi, ngực đè nén một cách khó chịu.
Năm phút dài lê thê trôi qua, căn phòng vẫn im ắng lạ thường. Minh Giao vẫn cúi gằm mặt xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tại sao chúng lạ đưng im như phỗng thế? Chẳng lẽ chúng đang nghĩ nên xử cô thế nào sao?
Minh Giao chợt thấy một đôi giày da đen bóng đặt chễm chệ trước mũi giày dính bẩn của cô, đồng thời mùi hoa anh đào ngào ngạt phảng qua mũi. Minh Giao vô thức ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách đối diện đang nhìn cô chằm chằm, cái nhìn lạnh lẽo và đáng sợ khiến ngta sởn tóc gáy.
- Lại là cô?
Người đó nhàn nhạt cất tiếng. Minh Giao bất động như ngừng thở.
- Cô muốn gì?
Tiếp tục một câu hỏi, Minh Giao trả lời bằng cách sợ hãi lùi ra sau vài bước. Cô nhìn Trần Minh Nguyên như nhìn một con quái vật. Dáng vẻ bất cần cuốn hút thường ngày đâu rồi? Tại sao bây giờ ánh mắt anh ta nguy hiểm như thế?
Trần Minh Nguyên cao ngạo khoanh tay trước ngực, nhìn cô gái kia bằng nửa con mắt. Trong căn phòng này toàn đàn ông, một mình cô khác giới, trông nhỏ bé tội nghiệp như một chú thỏ bị người ta bắt đi. Minh Giao hít một hơi thật sâu, nhủ rằng anh ta là anh của An, có lẽ không dám làm gì cô đâu.
- Tôi chỉ tình cờ đi qua đây. Ai ngờ…bị…họ lôi vào!
Trần Minh Nguyên như nghe một chuyện buồn cười nhất thế gian. Cậu bật cười chế giễu:
- Tình cờ?
- Phải. - Minh Giao gật đầu chắc chắn.
- Tình cờ nghe lén, tình cờ nhìn trộm, vậy tiếp theo cô sẽ tình cờ báo cảnh sát luôn nhỉ?
- Không…không… - Minh Giao vội lắc đầu - Tôi chưa nhìn thấy gì cả. Cũng chưa bị gì hết cả, làm sao tôi đủ bằng chứng để báo cảnh sát? Vả lại lí do tôi tình cờ qua đây là vì tôi bị một tên cướp giật mất chiếc ba lô, trong đó có chiếc điện thoại mới mua, hắn chạy vào đây nên tôi mới đuổi theo, ai ngờ…
Nguyên nhìn cô dò xét. Từ giọng nói đến ánh mắt của cô đều rất thật thà. Nguyên biết cô không nói dối, nhưng các con hẻm quanh đây đều không một bóng người, cô gái này phải gan dạ cỡ nào mới mò được đến đây? Tuy cô nói thật nhưng giờ không thể để cô đi dễ dàng được.
- Trói cô ta lại!
Minh Giao trừng mắt nhìn Trần Minh Nguyên. Lập tức cô bị ba tên cao to giữ chặt hai tay trói lại bằng một sợi dây thừng chắc chắn. Cô giãy giụa:
- Trần Minh Nguyên, tôi nói thật mà, anh không tin tôi sao? Thả tôi ra..ưm..
Một miếng băng dính dính chặt miệng Minh Giao. Cô bị tha đi như cái giẻ lau nhà. Trần Minh Nguyên thậm chí còn không liếc cô một cái. Mấy kẻ đứng xem đều quan sát tình hình bằng ánh mắt nghi hoặc, cô bé đó quen biết với Trần Minh Nguyên sao?
Mọi sự kháng cự của Minh Giao đều vô ích khi bị ném vào một cái tủ đựng đồ bẩn thỉu, ánh sáng bên ngài bị cánh cửa chặn lại, mọi thứ xung quanh cô tối đen như mực, sự sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, không cần nhìn gương cô cũng biết mặt mình trắng bệch cỡ nào. Từng giọt mồ hôi lạnh toát lấm tấm trên trán. Minh Giao không nhìn thấy gì cả, thứ cô nhìn thấy chỉ duy nhất một màu đen đáng sợ. Tại sao cô lại ngốc đến vậy? Nếu như lúc đó không vào đây, nếu như lúc đó cô rẽ trái, hoặc nếu như không đuổi theo tên cướp, dù gì cũng chỉ có mỗi cái điện thoại lại tự đẩy mình vào chỗ chết, thật quá ngu! Quá xui xẻo!
Bên ngoài vang lên hững âm thanh rất khó nghe. Tiếng roi quất vun vút, tiếng hét, tiếng rên rỉ, còn cả tiếng van nài thảm thương. Nhất định là bọn chúng đang tra tấn ai đó. Mắt Minh Giao mở to căng thẳng, sống lưng cứng đờ. Những tiếng hét rợn người khiến cô run bần bật như bị sốt rét. Trần Minh Nguyên cùng với mấy tên xã hội đen đó đang hành hạ người, rốt cuộc anh ta là thứ gì vậy? Lát nữa liệu có đánh chết cô như thế không?
Rồi tất cả bỗng nhiên im bặt. Sau đó là hàng loạt tiếng bước chân rầm rộ bức ra khỏi căn phòng. Này…bọn chúng tính bỏ cô lại đây ư? Đang lâm vào cơn hốt hoảng thì có tiếng bước chân mạnh mẽ lại gần cái tủ đang nhốt Minh Giao. "Cạch" một tiếng, Minh Giao có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, cô nheo mắt nhìn từ dưới lên trên dáng người cao lớn của Trần Minh Nguyên. Anh ta bế thốc cô lên đặt vào chiếc ghế tựa gần đó rồi tháo băng dính, cởi trói, trên môi cười như không cười.
Trong phòng chỉ còn hai người họ. Vết máu trên sàn nhà vẫn còn đỏ tươi.
Nguyên hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt như xác chết của Minh Giao, cậu khẽ cười:
- Chừa rồi chứ?
Minh giao gật đầu như một cái máy. Cô đương nhiên chừa thật rồi! Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, cô không bao giờ hành động như một kẻ thiểu năng như vậy nữa.
- Đi ăn tối không?
Hể…
Minh Giao đờ người ra. Đây là cái kiểu đối xử gì vậy? Cô nhìn nụ cười hiền lành của Trần Minh Nguyên thay vì cái kiểu nguy hiểm lúc nãy trong lòng không khỏi chấn động. Sao lại quay ngoắt 180 độ rồi? Anh ta là người đa nhân cách sao?
- Sợ đến mất khả năng nói rồi à? - Nguyên bỡn cợt.
- Anh…là…là thế nào? - Minh Giao há miệng lắp bắp.
- Hửm? Thế nào?
Minh Giao mắt chớp liên tục nhìn anh ta. Nguyên đứng lên, kéo tay cô.
- Đi thôi. Tôi đói rồi, lát nói sau đi.
Đầu óc Minh Giao rối bời trước sự thay đổi đột ngột cả Trần Minh Nguyên. Con người này thật sự rất phức tạp.
Minh Giao nuốt khan, cô cẩn thận đứng lên. Sống lưng truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Những người ở đây có khuôn mặt đáng sợ, điều đầu tiên Minh Giao nghĩ tới bọn chúng là xã hội đen. Chúng vừa to cao lực lưỡng, ánh mắt chứa đầy bạo lực, hơn hết có mấy người còn dính máu trên áo quần. Chúng nhìn cô với đôi mắt lạnh lẽo như băng. Trong phòng tầm 20 người nhưng yên tĩnh kì lạ, Minh Giao khó lòng thở nổi, ngực đè nén một cách khó chịu.
Năm phút dài lê thê trôi qua, căn phòng vẫn im ắng lạ thường. Minh Giao vẫn cúi gằm mặt xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tại sao chúng lạ đưng im như phỗng thế? Chẳng lẽ chúng đang nghĩ nên xử cô thế nào sao?
Minh Giao chợt thấy một đôi giày da đen bóng đặt chễm chệ trước mũi giày dính bẩn của cô, đồng thời mùi hoa anh đào ngào ngạt phảng qua mũi. Minh Giao vô thức ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách đối diện đang nhìn cô chằm chằm, cái nhìn lạnh lẽo và đáng sợ khiến ngta sởn tóc gáy.
- Lại là cô?
Người đó nhàn nhạt cất tiếng. Minh Giao bất động như ngừng thở.
- Cô muốn gì?
Tiếp tục một câu hỏi, Minh Giao trả lời bằng cách sợ hãi lùi ra sau vài bước. Cô nhìn Trần Minh Nguyên như nhìn một con quái vật. Dáng vẻ bất cần cuốn hút thường ngày đâu rồi? Tại sao bây giờ ánh mắt anh ta nguy hiểm như thế?
Trần Minh Nguyên cao ngạo khoanh tay trước ngực, nhìn cô gái kia bằng nửa con mắt. Trong căn phòng này toàn đàn ông, một mình cô khác giới, trông nhỏ bé tội nghiệp như một chú thỏ bị người ta bắt đi. Minh Giao hít một hơi thật sâu, nhủ rằng anh ta là anh của An, có lẽ không dám làm gì cô đâu.
- Tôi chỉ tình cờ đi qua đây. Ai ngờ…bị…họ lôi vào!
Trần Minh Nguyên như nghe một chuyện buồn cười nhất thế gian. Cậu bật cười chế giễu:
- Tình cờ?
- Phải. - Minh Giao gật đầu chắc chắn.
- Tình cờ nghe lén, tình cờ nhìn trộm, vậy tiếp theo cô sẽ tình cờ báo cảnh sát luôn nhỉ?
- Không…không… - Minh Giao vội lắc đầu - Tôi chưa nhìn thấy gì cả. Cũng chưa bị gì hết cả, làm sao tôi đủ bằng chứng để báo cảnh sát? Vả lại lí do tôi tình cờ qua đây là vì tôi bị một tên cướp giật mất chiếc ba lô, trong đó có chiếc điện thoại mới mua, hắn chạy vào đây nên tôi mới đuổi theo, ai ngờ…
Nguyên nhìn cô dò xét. Từ giọng nói đến ánh mắt của cô đều rất thật thà. Nguyên biết cô không nói dối, nhưng các con hẻm quanh đây đều không một bóng người, cô gái này phải gan dạ cỡ nào mới mò được đến đây? Tuy cô nói thật nhưng giờ không thể để cô đi dễ dàng được.
- Trói cô ta lại!
Minh Giao trừng mắt nhìn Trần Minh Nguyên. Lập tức cô bị ba tên cao to giữ chặt hai tay trói lại bằng một sợi dây thừng chắc chắn. Cô giãy giụa:
- Trần Minh Nguyên, tôi nói thật mà, anh không tin tôi sao? Thả tôi ra..ưm..
Một miếng băng dính dính chặt miệng Minh Giao. Cô bị tha đi như cái giẻ lau nhà. Trần Minh Nguyên thậm chí còn không liếc cô một cái. Mấy kẻ đứng xem đều quan sát tình hình bằng ánh mắt nghi hoặc, cô bé đó quen biết với Trần Minh Nguyên sao?
Mọi sự kháng cự của Minh Giao đều vô ích khi bị ném vào một cái tủ đựng đồ bẩn thỉu, ánh sáng bên ngài bị cánh cửa chặn lại, mọi thứ xung quanh cô tối đen như mực, sự sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, không cần nhìn gương cô cũng biết mặt mình trắng bệch cỡ nào. Từng giọt mồ hôi lạnh toát lấm tấm trên trán. Minh Giao không nhìn thấy gì cả, thứ cô nhìn thấy chỉ duy nhất một màu đen đáng sợ. Tại sao cô lại ngốc đến vậy? Nếu như lúc đó không vào đây, nếu như lúc đó cô rẽ trái, hoặc nếu như không đuổi theo tên cướp, dù gì cũng chỉ có mỗi cái điện thoại lại tự đẩy mình vào chỗ chết, thật quá ngu! Quá xui xẻo!
Bên ngoài vang lên hững âm thanh rất khó nghe. Tiếng roi quất vun vút, tiếng hét, tiếng rên rỉ, còn cả tiếng van nài thảm thương. Nhất định là bọn chúng đang tra tấn ai đó. Mắt Minh Giao mở to căng thẳng, sống lưng cứng đờ. Những tiếng hét rợn người khiến cô run bần bật như bị sốt rét. Trần Minh Nguyên cùng với mấy tên xã hội đen đó đang hành hạ người, rốt cuộc anh ta là thứ gì vậy? Lát nữa liệu có đánh chết cô như thế không?
Rồi tất cả bỗng nhiên im bặt. Sau đó là hàng loạt tiếng bước chân rầm rộ bức ra khỏi căn phòng. Này…bọn chúng tính bỏ cô lại đây ư? Đang lâm vào cơn hốt hoảng thì có tiếng bước chân mạnh mẽ lại gần cái tủ đang nhốt Minh Giao. "Cạch" một tiếng, Minh Giao có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, cô nheo mắt nhìn từ dưới lên trên dáng người cao lớn của Trần Minh Nguyên. Anh ta bế thốc cô lên đặt vào chiếc ghế tựa gần đó rồi tháo băng dính, cởi trói, trên môi cười như không cười.
Trong phòng chỉ còn hai người họ. Vết máu trên sàn nhà vẫn còn đỏ tươi.
Nguyên hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt như xác chết của Minh Giao, cậu khẽ cười:
- Chừa rồi chứ?
Minh giao gật đầu như một cái máy. Cô đương nhiên chừa thật rồi! Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, cô không bao giờ hành động như một kẻ thiểu năng như vậy nữa.
- Đi ăn tối không?
Hể…
Minh Giao đờ người ra. Đây là cái kiểu đối xử gì vậy? Cô nhìn nụ cười hiền lành của Trần Minh Nguyên thay vì cái kiểu nguy hiểm lúc nãy trong lòng không khỏi chấn động. Sao lại quay ngoắt 180 độ rồi? Anh ta là người đa nhân cách sao?
- Sợ đến mất khả năng nói rồi à? - Nguyên bỡn cợt.
- Anh…là…là thế nào? - Minh Giao há miệng lắp bắp.
- Hửm? Thế nào?
Minh Giao mắt chớp liên tục nhìn anh ta. Nguyên đứng lên, kéo tay cô.
- Đi thôi. Tôi đói rồi, lát nói sau đi.
Đầu óc Minh Giao rối bời trước sự thay đổi đột ngột cả Trần Minh Nguyên. Con người này thật sự rất phức tạp.
Tác giả :
The Survivor