Hai Mặt
Chương 17
Nước mắt lại bắt đầu ngưng tụ, là bởi hổ thẹn hay bởi hối hận?…
“Láo toét!!"
Tôi cho rằng Niết đang nói mình, nào ngờ một giây sau tôi nhìn thấy cậu ta đá một đá vào ngực Lăng, Lăng ngã ngửa trên mặt sàn, nhọc nhằn chống người lên, tay ôm ngực ho khan đứt quãng, khuôn mặt tái nhợt bị chấn động thành màu máu, nhưng vẫn giãy dụa quỳ xuống một lần nữa, cúi đầu run giọng nói: “Chủ nhân, tôi sai rồi."
“Ồ? Biết sai ở đâu?" Hình như Niết hơi tan giận, nhếch miệng cười nhưng không chứa ý cười.
Lăng run cầm cập không lên tiếng.
“Không biết? Vậy để tao nói cho mày biết. Mày dám chọc tiểu Duẫn Duẫn không vui!! Chán sống?!"
Cái gì? Là bởi vì tôi?! Tôi nhìn cậu ta muốn đá thêm một cái nữa thì bật thốt hét lên:
“Niết! Đừng đá cậu ta! Tôi không hề không vui!"
Niết ngừng động tác lại, quay đầu nhìn tôi, “Tiểu Duẫn Duẫn, cưng… nói gì?"
“Tôi… tôi nói đừng đánh cậu ta, tôi… không hề không vui…" Tốt lắm Hạ Duẫn, lúc nào rồi mà mày còn đảm nhiệm vai anh hùng? Thật ra mày có khác gì bọn họ à… Cậu ta là người điên, làm sao để ý mày có vui hay không, có lẽ chỉ là tìm cớ để đánh người mà thôi, mày đúng là một thằng ngu tự nghĩ mình đúng…
“Không phải, anh hỏi cưng vừa rồi gọi anh là gì?"
“Gọi là gì? Thì Niết…"
Cậu ta như phát điên nhào đến ôm chặt cổ tôi, “Tiểu Duẫn Duẫn, anh thật vui, lần đầu tiên em gọi tên của anh, xem ra em đã tiếp nhận sự tồn tại của anh có đúng không? Em gọi tên anh thật dễ nghe, anh vui lắm…" Ngữ khí kích động mà lại trẻ con, phấn khích cứ như trúng xổ số.
Những cậu con trai kia đương nhiên chưa từng nhìn thấy Niết như thế, trợn mắt há miệng nhìn tôi. Tôi mặc cậu ta ôm mình lắc qua lắc lại, nghe cậu ta phấn khích lải nhải, nhưng trong lòng câm lặng không nói được là cảm giác gì. Tiếp nhận? Thừa nhận? Tao tiếp nhận mày thừa nhận mày thì Phong rốt cục là gì? Lẽ nào thật sự để mày thay thế Phong? Không thể… Mày còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, không chỉ tàn nhẫn mà còn mê hoặc lòng người…
“Tụi mày nghe rõ đây, sau này Duẫn sẽ ở lại đây, em ấy là người yêu của tao, mà tụi mày chỉ là đồ chơi của tao, điều này phải nhớ cho kỹ, nếu em ấy thấy có hứng thú với ai thì tụi mày phải cố gắng hầu hạ em ấy, mệnh lệnh của em ấy chính là mệnh lệnh của tao, nếu ai có can đảm bất kính với Duẫn, thì cẩn thận kết cục của tụi mày sẽ không khác gì Bạch Vân Trí, nghe rõ chưa?"
“Vâng, chủ nhân." Tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời, nhưng giọng nói lại đang run run, Lăng vẫn quỳ như trước, chỉ lén lút nhìn tôi một chút, là một ánh mắt tôi không nhìn thấu.
“Được rồi, tiểu Duẫn Duẫn, chúng ta đi."
Niết đẩy tôi quay về phòng, mới vừa vào cửa lập tức ôm lấy tôi từ phía sau, “Tiểu Duẫn Duẫn…"
“Kết cục không khác gì Bạch Vân Trí là như thế nào? Còn chuyện Phong chia tay với Dực có liên quan gì đến mày không?"
Người phía sau buông tay ra, “Hừ, thật sự quan tâm đến chúng à…
Chuyện của Phong với Dực rất đơn giản, buổi tối ba ba để lại chút dấu vết trên người anh là xong, đương nhiên ở chỗ Phong không nhìn thấy được, chia tay với La Dực vừa có thể đả kích tâm tình của nó, còn nữa có thể làm nó tặng thời gian buổi tối lại cho anh, chứ không cần phải phí thời gian lên giường với thằng ngu đó.
Còn chuyện của Vân ấy hả, trên cơ bản cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nó bất ngờ bị đưa vào một bệnh viện khác, cũng may đối với kiểu bệnh nhân này thì bệnh viện nào cũng cùng một thái độ không khác nhau mấy, xem ra cũng không nghiêm trọng, ba ba dùng chút thủ đoạn không tốn công lắm đã có thể đạt được."
Tôi nhớ lại nguyên nhân cái chết của Vân trên giấy chứng tử — bệnh tim tái phát dẫn đến đột tử, đây thực sự là một câu chuyện cười cực kỳ thú vị.
“Chậc, chắc cưng thấy hứng thú tại sao nó không nói chuyện được phải không, cũng là kiệt tác của anh đấy. Thật ra trong đám chuột bạch nhỏ này anh thương nó nhất, vì nó không chỉ thân thể rất đẹp, mà giọng nói cũng vô cùng êm tai, đặc biệt là lúc gọi giường, cứ như âm thanh của tự nhiên, hại anh không dừng không được, chỉ muốn mạnh mẽ ‘yêu thương’ nó. Giọng nói nghe êm tai như vậy đương nhiên anh không hy vọng người khác dễ dàng nghe thấy, cho nên động tay một chút với dây thần kinh ngôn ngữ của nó, ở chỗ này thiết bị giải phẫu hay thuốc thang gì cũng rất đầy đủ, làm một cuộc giải phẫu đối với anh mà nói không hề khó khăn, bởi vì tất cả những gì Phong lĩnh hội anh đều biết, thậm chí còn làm tốt hơn nó."
“Không đúng, Vân nói tao biết em ấy vẫn luôn hôn mê, sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân không thể nói chuyện, không giống với mày nói…" Tôi khâm phục mình trong tình huống thế này mà đường suy nghĩ còn có thể hoạt động.
“Tiểu Duẫn Duẫn, cưng nghi ngờ lời anh nói ư?" Niết nguy hiểm nheo mắt lại, “Thật buồn cười, cưng dựa vào cái gì mà cho rằng thằng nhãi ấy nói với cưng là lời nói thật? Anh nói rồi anh sẽ không lừa cưng cưng không cần nghi ngờ anh, đừng tái phạm sai lầm ngu xuẩn này nữa, nghe hiểu không?
Phá hoại thần kinh ngôn ngữ tốt hơn cắt đầu lưỡi ở chỗ sẽ không buồn nôn và gây trở ngại việc hôn môi, nhưng vẫn có thể khiến nó không thể thuận lợi hệ thống ngôn ngữ, càng muốn nói lại càng không nói ra được còn thêm đầu đau như búa bổ, thế nhưng nó vẫn có thể phát sinh ra kiểu âm thanh phản xạ không điều kiện, bởi kiểu âm thanh này cũng không thông qua hệ thần kinh ngôn ngữ nghiêm ngặt truyền đi, vậy nên sẽ không ảnh hưởng gì đến tiếng gọi giường mê người của nó, rất hoàn mỹ nhỉ. Cưng có biết đè một người không thể nói chuyện dưới thân mình để nó gọi như mèo phát xuân thú vị thế nào không? Cưng có biết khi anh dùng roi da kim ống cùng các loại dụng cụ kỳ lạ dằn vặt nó, nghe nó há miệng re ré lên xin tha trong khi lúc thường không nói được chữ nào cảm giác thành tựu đến thế nào không? Anh còn cố ý lấy sáp nến dính chặt cửa sau của nó lại, mỗi lần đều đích thân cạy ra, thứ đằng trước cũng dùng thanh sắt dựng lên, đồ vật của anh thì là của anh, tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào. Một món đồ chơi đáng yêu lại hiếm khi hao phí chút ít công sức lao động của anh như thế anh vốn không nỡ lòng ném đi, nhưng sau đó nó lại sinh bệnh.
Ban đầu chỉ là cảm mạo nên anh cũng không chú ý lắm, vẫn chơi như ngày thường, nhưng sau đó không ngờ dẫn đến nhiễm trùng vết thương cùng bệnh biến chứng (đang bị bệnh này chuyển sang bệnh khác), dẫn đến sốt cao không lùi thần trí mê man, có thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một món đồ chơi, anh không có nghĩa vụ chữa trị cho một con chuột bạch bệnh tật triền miên, huống hồ con chuột bạch dù có tốt đến đâu nếu sống dở chết dở cũng không có giá trị tồn tại, chi bằng trực tiếp phá hủy vứt đi, chính vì thế anh mới ném nó cho mấy con chuột đồng bạn khác để bọn chúng cưỡng dâm nó, vừa nãy cưng cũng nhìn thấy mà, bọn chúng rất ngoan ngoãn nghe lời. Nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó thực sự hùng tráng lắm nha, mười mấy người cưỡng dâm một tên bệnh tật sắp chết, lúc đó anh đứng một bên quay video, thật sự rất kinh điển luôn, có cơ hội sẽ mở cho cưng xem.
Sau khi xong việc anh dùng sáp nến niêm phong tinh dịch không biết là của đứa nào lại trong cơ thể nó, xem như lễ vật cuối cùng, rồi vứt nó trên đường. Thú thật lúc sau anh thấy mình hành động khá liều lĩnh, nhưng đến khi quay lại tìm thì nó đã không còn ở đó, mà lúc ấy trời cũng sắp sáng không kịp đi tìm, hơn nữa anh nghĩ nó không có khả năng sống sót nên cũng không quá để tâm.
Mãi đến tận ngày đó nhìn thấy Bạch Vân Trí trong bệnh viện, anh rất giật mình. Lúc đó anh rất sợ nó sẽ tiết lộ hết tất cả, trước giờ anh chưa từng sợ hãi đến vậy, cảm thấy mọi thứ chỉ cách một lớp giấy mỏng bên cửa sổ, mặt sau chính là toàn bộ sự thật. Có điều cũng may tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió, xem ra anh đánh giá nó cao quá.
Vân quá yếu đuối quá ích kỷ, vì hồi ức đáng sợ mà ném hết tất thảy ra sau đầu làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần bản thân an toàn và hạnh phúc là nó hài lòng rồi, chứ không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát cũng quên đi những đứa khác, thực sự là kiểu người “người không vì mình trời tru đất diệt". Có nhớ vẻ mặt nó nhìn cưng lúc đó không? Nhìn bộ dạng đấy chắc chắn đã xem cưng thành đồng bọn của anh rồi, nó căn bản đâu có tin tưởng cưng, vậy thì làm sao mà yêu cưng được?
Được rồi, cái gọi là toàn bộ sự thật là như vậy đó, kế hoãn binh của cưng cũng dùng đến cùng quá ha. Anh hỏi cưng một chuyện, tiểu Duẫn Duẫn, anh yêu em, vậy em yêu anh không?"
“Láo toét!!"
Tôi cho rằng Niết đang nói mình, nào ngờ một giây sau tôi nhìn thấy cậu ta đá một đá vào ngực Lăng, Lăng ngã ngửa trên mặt sàn, nhọc nhằn chống người lên, tay ôm ngực ho khan đứt quãng, khuôn mặt tái nhợt bị chấn động thành màu máu, nhưng vẫn giãy dụa quỳ xuống một lần nữa, cúi đầu run giọng nói: “Chủ nhân, tôi sai rồi."
“Ồ? Biết sai ở đâu?" Hình như Niết hơi tan giận, nhếch miệng cười nhưng không chứa ý cười.
Lăng run cầm cập không lên tiếng.
“Không biết? Vậy để tao nói cho mày biết. Mày dám chọc tiểu Duẫn Duẫn không vui!! Chán sống?!"
Cái gì? Là bởi vì tôi?! Tôi nhìn cậu ta muốn đá thêm một cái nữa thì bật thốt hét lên:
“Niết! Đừng đá cậu ta! Tôi không hề không vui!"
Niết ngừng động tác lại, quay đầu nhìn tôi, “Tiểu Duẫn Duẫn, cưng… nói gì?"
“Tôi… tôi nói đừng đánh cậu ta, tôi… không hề không vui…" Tốt lắm Hạ Duẫn, lúc nào rồi mà mày còn đảm nhiệm vai anh hùng? Thật ra mày có khác gì bọn họ à… Cậu ta là người điên, làm sao để ý mày có vui hay không, có lẽ chỉ là tìm cớ để đánh người mà thôi, mày đúng là một thằng ngu tự nghĩ mình đúng…
“Không phải, anh hỏi cưng vừa rồi gọi anh là gì?"
“Gọi là gì? Thì Niết…"
Cậu ta như phát điên nhào đến ôm chặt cổ tôi, “Tiểu Duẫn Duẫn, anh thật vui, lần đầu tiên em gọi tên của anh, xem ra em đã tiếp nhận sự tồn tại của anh có đúng không? Em gọi tên anh thật dễ nghe, anh vui lắm…" Ngữ khí kích động mà lại trẻ con, phấn khích cứ như trúng xổ số.
Những cậu con trai kia đương nhiên chưa từng nhìn thấy Niết như thế, trợn mắt há miệng nhìn tôi. Tôi mặc cậu ta ôm mình lắc qua lắc lại, nghe cậu ta phấn khích lải nhải, nhưng trong lòng câm lặng không nói được là cảm giác gì. Tiếp nhận? Thừa nhận? Tao tiếp nhận mày thừa nhận mày thì Phong rốt cục là gì? Lẽ nào thật sự để mày thay thế Phong? Không thể… Mày còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, không chỉ tàn nhẫn mà còn mê hoặc lòng người…
“Tụi mày nghe rõ đây, sau này Duẫn sẽ ở lại đây, em ấy là người yêu của tao, mà tụi mày chỉ là đồ chơi của tao, điều này phải nhớ cho kỹ, nếu em ấy thấy có hứng thú với ai thì tụi mày phải cố gắng hầu hạ em ấy, mệnh lệnh của em ấy chính là mệnh lệnh của tao, nếu ai có can đảm bất kính với Duẫn, thì cẩn thận kết cục của tụi mày sẽ không khác gì Bạch Vân Trí, nghe rõ chưa?"
“Vâng, chủ nhân." Tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời, nhưng giọng nói lại đang run run, Lăng vẫn quỳ như trước, chỉ lén lút nhìn tôi một chút, là một ánh mắt tôi không nhìn thấu.
“Được rồi, tiểu Duẫn Duẫn, chúng ta đi."
Niết đẩy tôi quay về phòng, mới vừa vào cửa lập tức ôm lấy tôi từ phía sau, “Tiểu Duẫn Duẫn…"
“Kết cục không khác gì Bạch Vân Trí là như thế nào? Còn chuyện Phong chia tay với Dực có liên quan gì đến mày không?"
Người phía sau buông tay ra, “Hừ, thật sự quan tâm đến chúng à…
Chuyện của Phong với Dực rất đơn giản, buổi tối ba ba để lại chút dấu vết trên người anh là xong, đương nhiên ở chỗ Phong không nhìn thấy được, chia tay với La Dực vừa có thể đả kích tâm tình của nó, còn nữa có thể làm nó tặng thời gian buổi tối lại cho anh, chứ không cần phải phí thời gian lên giường với thằng ngu đó.
Còn chuyện của Vân ấy hả, trên cơ bản cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nó bất ngờ bị đưa vào một bệnh viện khác, cũng may đối với kiểu bệnh nhân này thì bệnh viện nào cũng cùng một thái độ không khác nhau mấy, xem ra cũng không nghiêm trọng, ba ba dùng chút thủ đoạn không tốn công lắm đã có thể đạt được."
Tôi nhớ lại nguyên nhân cái chết của Vân trên giấy chứng tử — bệnh tim tái phát dẫn đến đột tử, đây thực sự là một câu chuyện cười cực kỳ thú vị.
“Chậc, chắc cưng thấy hứng thú tại sao nó không nói chuyện được phải không, cũng là kiệt tác của anh đấy. Thật ra trong đám chuột bạch nhỏ này anh thương nó nhất, vì nó không chỉ thân thể rất đẹp, mà giọng nói cũng vô cùng êm tai, đặc biệt là lúc gọi giường, cứ như âm thanh của tự nhiên, hại anh không dừng không được, chỉ muốn mạnh mẽ ‘yêu thương’ nó. Giọng nói nghe êm tai như vậy đương nhiên anh không hy vọng người khác dễ dàng nghe thấy, cho nên động tay một chút với dây thần kinh ngôn ngữ của nó, ở chỗ này thiết bị giải phẫu hay thuốc thang gì cũng rất đầy đủ, làm một cuộc giải phẫu đối với anh mà nói không hề khó khăn, bởi vì tất cả những gì Phong lĩnh hội anh đều biết, thậm chí còn làm tốt hơn nó."
“Không đúng, Vân nói tao biết em ấy vẫn luôn hôn mê, sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân không thể nói chuyện, không giống với mày nói…" Tôi khâm phục mình trong tình huống thế này mà đường suy nghĩ còn có thể hoạt động.
“Tiểu Duẫn Duẫn, cưng nghi ngờ lời anh nói ư?" Niết nguy hiểm nheo mắt lại, “Thật buồn cười, cưng dựa vào cái gì mà cho rằng thằng nhãi ấy nói với cưng là lời nói thật? Anh nói rồi anh sẽ không lừa cưng cưng không cần nghi ngờ anh, đừng tái phạm sai lầm ngu xuẩn này nữa, nghe hiểu không?
Phá hoại thần kinh ngôn ngữ tốt hơn cắt đầu lưỡi ở chỗ sẽ không buồn nôn và gây trở ngại việc hôn môi, nhưng vẫn có thể khiến nó không thể thuận lợi hệ thống ngôn ngữ, càng muốn nói lại càng không nói ra được còn thêm đầu đau như búa bổ, thế nhưng nó vẫn có thể phát sinh ra kiểu âm thanh phản xạ không điều kiện, bởi kiểu âm thanh này cũng không thông qua hệ thần kinh ngôn ngữ nghiêm ngặt truyền đi, vậy nên sẽ không ảnh hưởng gì đến tiếng gọi giường mê người của nó, rất hoàn mỹ nhỉ. Cưng có biết đè một người không thể nói chuyện dưới thân mình để nó gọi như mèo phát xuân thú vị thế nào không? Cưng có biết khi anh dùng roi da kim ống cùng các loại dụng cụ kỳ lạ dằn vặt nó, nghe nó há miệng re ré lên xin tha trong khi lúc thường không nói được chữ nào cảm giác thành tựu đến thế nào không? Anh còn cố ý lấy sáp nến dính chặt cửa sau của nó lại, mỗi lần đều đích thân cạy ra, thứ đằng trước cũng dùng thanh sắt dựng lên, đồ vật của anh thì là của anh, tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào. Một món đồ chơi đáng yêu lại hiếm khi hao phí chút ít công sức lao động của anh như thế anh vốn không nỡ lòng ném đi, nhưng sau đó nó lại sinh bệnh.
Ban đầu chỉ là cảm mạo nên anh cũng không chú ý lắm, vẫn chơi như ngày thường, nhưng sau đó không ngờ dẫn đến nhiễm trùng vết thương cùng bệnh biến chứng (đang bị bệnh này chuyển sang bệnh khác), dẫn đến sốt cao không lùi thần trí mê man, có thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một món đồ chơi, anh không có nghĩa vụ chữa trị cho một con chuột bạch bệnh tật triền miên, huống hồ con chuột bạch dù có tốt đến đâu nếu sống dở chết dở cũng không có giá trị tồn tại, chi bằng trực tiếp phá hủy vứt đi, chính vì thế anh mới ném nó cho mấy con chuột đồng bạn khác để bọn chúng cưỡng dâm nó, vừa nãy cưng cũng nhìn thấy mà, bọn chúng rất ngoan ngoãn nghe lời. Nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó thực sự hùng tráng lắm nha, mười mấy người cưỡng dâm một tên bệnh tật sắp chết, lúc đó anh đứng một bên quay video, thật sự rất kinh điển luôn, có cơ hội sẽ mở cho cưng xem.
Sau khi xong việc anh dùng sáp nến niêm phong tinh dịch không biết là của đứa nào lại trong cơ thể nó, xem như lễ vật cuối cùng, rồi vứt nó trên đường. Thú thật lúc sau anh thấy mình hành động khá liều lĩnh, nhưng đến khi quay lại tìm thì nó đã không còn ở đó, mà lúc ấy trời cũng sắp sáng không kịp đi tìm, hơn nữa anh nghĩ nó không có khả năng sống sót nên cũng không quá để tâm.
Mãi đến tận ngày đó nhìn thấy Bạch Vân Trí trong bệnh viện, anh rất giật mình. Lúc đó anh rất sợ nó sẽ tiết lộ hết tất cả, trước giờ anh chưa từng sợ hãi đến vậy, cảm thấy mọi thứ chỉ cách một lớp giấy mỏng bên cửa sổ, mặt sau chính là toàn bộ sự thật. Có điều cũng may tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió, xem ra anh đánh giá nó cao quá.
Vân quá yếu đuối quá ích kỷ, vì hồi ức đáng sợ mà ném hết tất thảy ra sau đầu làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần bản thân an toàn và hạnh phúc là nó hài lòng rồi, chứ không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát cũng quên đi những đứa khác, thực sự là kiểu người “người không vì mình trời tru đất diệt". Có nhớ vẻ mặt nó nhìn cưng lúc đó không? Nhìn bộ dạng đấy chắc chắn đã xem cưng thành đồng bọn của anh rồi, nó căn bản đâu có tin tưởng cưng, vậy thì làm sao mà yêu cưng được?
Được rồi, cái gọi là toàn bộ sự thật là như vậy đó, kế hoãn binh của cưng cũng dùng đến cùng quá ha. Anh hỏi cưng một chuyện, tiểu Duẫn Duẫn, anh yêu em, vậy em yêu anh không?"
Tác giả :
Cỏ Xanh