Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 42: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe tin Hoàng đế tới, Tề Ngọc Yên cuống quít mặc lại áo ngoài. Vừa thắt xong đai lưng thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập vào trong viện.

Nàng vừa ngẩng đầu, đã thấy Lý Cảnh đang bước vào phòng.

Nàng vội vàng tiến tới nghênh đón, nằm rạp dưới đất: “Tần thiếp cung nghênh Hoàng thượng." Trán dán trên sàn nhà lạnh lẽo, tê buốt.

Lý Cảnh đứng thẳng tắp trước mặt nàng, nhưng thật lâu không nói gì, tựa như đang quan sát nàng.

Nàng cũng không lên tiếng, yên lặng rạp trên mặt đất.

Sau một hồi, nàng mới nghe tiếng Lý Cảnh vang lên: “Tề quý nhân, hãy bình thân."

“Tạ Hoàng thượng." Nàng niệm đọc.

Mai Hương bước tới trước, đỡ nàng dậy.

Tề Ngọc Yên đứng lên, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Không biết giờ này Hoàng thượng tới Chiêu Thuần cung là có việc gì?"

Lý Cảnh lẳng lặng nhìn nàng, nhìn tới nỗi nàng hãi hùng.

Đúng lúc Tề Ngọc Yên định mở miệng nói, thì thấy Lý Cảnh dùng cằm hất Mai Hương, nói: “Ngươi, ra ngoài."

“Dạ." Mai Hương lo lắng liếc nhìn về phía Tề Ngọc Yên, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của Hoàng đế, hành lễ rồi lui xuống.

Mai Hương vừa ra khỏi cửa, đám người Thường Hải đóng ngay cửa lại từ bên ngoài.

Thấy tình hình như vậy, Tề Ngọc Yên sửng sốt, run giọng gọi hắn: “Hoàng thượng."

Hắn nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi tiến lại gần: “Tề quý nhân thấy ta qua giờ là để làm gì?"

Lúc nói chuyện, giọng hắn trầm xuống, cảm giác có hơi khàn khàn, giống như một tấm giấy ráp xù xì, nhẹ nhàng mài vào lòng nàng, làm cho tim nàng ngứa ngáy.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong phút chốc không biết nói gì.

Giờ này trong lòng Lý Cảnh cũng kích động không thôi. Mấy ngày không gặp nàng, hắn không ngờ rằng, giờ phút này nhìn thấy nàng, lòng hắn lại vui mừng đến thế, giống như đã mong đợi khoảnh khắc này từ lâu. Hắn không tự chủ được vươn tay ra, vuốt ve hai má non mịn của nàng.

Xúc cảm ấm áp truyền đến, người nàng hơi run, nhưng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng gọi hắn: “Hoàng thượng."

Giọng của nàng tựa như một cơn gió xuân, trong chớp mắt cuốn mở dục vọng bị hắn đè nén dưới đáy lòng đã lâu. Hắn mới nếm thử mùi vị mây mưa, cái sự mềm dịu cắn tim ăn xương kia khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Tâm vừa động, liền dùng ngón tay bắt giữ cằm của nàng, nâng mặt nàng lên.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy đôi mắt hắn bập bùng như lửa đuốc, thâm sâu thăm dò lòng nàng. Bị hắn nhìn đến chột dạ, nàng vội vã cúi đầu.

Hắn nhìn nàng, hai mắt rũ xuống, lông mi lay động rung rung, làm cho tim hắn cũng hơi run rẩy theo.

Hắn cúi đầu, liền phủ lên đôi môi kiều diễm như cánh hoa kia.

Nàng ngẩn ngơ. Tuy rằng không có ý đón mời hắn, nhưng cũng không dám cự tuyệt, mặc cho hắn cạy mở cơ hàm của mình, đưa đầu lưỡi trơn trượt vào trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, ngậm trong miệng nhẹ nhàng từ tốn mút hút.

Lúc này, trong phòng trừ bỏ âm thanh mút hút nho nhỏ mập mờ này thì không còn bất cứ tiếng động nào khác.

Đắm trong nụ hôn của hắn, nàng dần dần như bị mất phương hướng.

Sau một hồi, hắn mới thả nàng ra.

Vừa trải qua một trận vần vò, đôi môi nàng càng thêm hồng đỏ ướt át, khiến hắn không kìm được lại hôn lên. Nhưng lần này, hắn chỉ nhẹ nhàng vừa chạm vào là rời đi luôn.

Nàng há to mồm thở dốc, kêu lên: “Hoàng thượng, người…" Giọng nói nhỏ nhẹ, hai mắt ngậm xuân.

Một cái hôn vừa xong kia đã sớm khiến cho hắn ngứa ngáy khó nhịn, chẳng đợi nàng nói xong, hắn đã bế bổng nàng lên, đi về phía chiếc giường.

Nàng hô lên một tiếng, nhưng đã bị hắn đè lên trên giường.

“Hoàng thượng, người làm gì vậy?" Nàng la lên.

Hắn mổ nhẹ lên má nàng, nói: “Đã lên tới giường rồi, nàng bảo ta muốn làm gì?" Sau đó tay bắt đầu động cởi bỏ y phục của nàng.

Nghe hắn nói, nàng ngơ ngác.

Chàng không nói đùa, chàng thật sự muốn sủng hạnh mình tại đây.

Theo quy củ, Hoàng thượng sủng hạnh tần phi, bình thường là tại trong Kiền Dương điện. Nếu Hoàng đế muốn qua đêm ở ngoài Kiền Dương cung, thông thường cũng sẽ tới chỗ tẩm cung của Hoàng hậu hoặc chính nhị phẩm phi trở lên, sẽ không đến tẩm điện của tần phi vị phân thấp.

Mà hiện giờ Tề Ngọc Yên chẳng qua là vị phân chính thất phẩm, vậy mà Lý Cảnh lại chạy tới qua đêm, kể cả kiếp trước, hình như chưa từng xảy ra chuyện như này.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, bất chợt thấy 

Tác giả : Vu Tâm Yên
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại