Hai Kiếp Đều Là Anh
Chương 18
Hôn lễ giữa Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề cũng đến.
Không khí cuối mùa thu có chút se lạnh, nhưng không vì thế mà không khí trong biệt thự Lãnh gia ngày trọng đại này lại không vui vẻ ấm áp.
Hôn lễ không là lớn nhưng vẫn long trọng đầy đủ có mặt hai bên gia đình, lời chúc phúc không ngớt. Lãnh gia chỉ mời những cổ đông lớn trong công ty Lãnh Phong, đối tác làm ăn lâu năm, những người thân thuộc đáng tin cậy mới được mời vào hôn lễ của Lãnh Thế Thiên anh.
Anh muốn làm một hôn lễ lớn nhất thành phố A này, nhưng Khuynh Đề lại khăn khăn từ chối. Cô chỉ muốn một hôn lễ ấm cúng có đủ hai bên gia đình, không quá hoa lệ, không quá cầu kỳ nổi bật. Cô không muốn khuôn mặt mình ngày mai tràn đầy trên mặt báo, như thế thật phiền phức, cô còn muốn năm cuối đại học mình sẽ bình yên qua đi, có nhiều kỷ niệm đẹp bên bạn bè. Cũng không muốn trở thành vật để mọi người bình phầm, so sánh. Dù sao cô cũng như con vịt xấu xí trong phút chốc biến thành thiên nga.
Lãnh Thế Thiên thở dài, đành chấp nhận. Dù sao cô vợ nhỏ anh vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống của anh, anh sẽ không ép buộc.
Khuynh Đề cô hồi hộp ngồi trong phòng chờ, mặc cho ba người thợ trang điểm cho cô.
Ngải Lệ bước đến trấn an, vỗ vai cô.
''Ngải Lệ, cám ơn cậu.'' Khuynh Đề xoay người nhìn bạn thân, cười khổ.
Ngải Lệ nhìn khuôn mặt cô đang được trang điểm từ tấm kính lớn, mỉm cười ''Sẽ không sao đâu, cậu đừng lo. Cứ như là cậu mọi khi là được. Thế Thiên nhà cậu, anh ta vẫn luôn yêu chính là con người cậu mà. Thế nên, chỉ cần bước đến trước mặt anh ta, đưa tay cho anh ta, rồi mọi chuyện để anh ta định đoạt.'' Cô vừa nói vừa thể hiện động tác chọc cười Khuynh Đề.
Khuynh Đề bật cười, nổi bất an vơi đi một ít. Thứ cô sợ là ánh mắt mọi người khi nhìn cô sẽ ra sao, cô sợ mình lại không xứng đáng với anh. Cô rất sợ ánh mắt khinh thường của ai khác nhìn mình, dù hiện tại cô đang sắp trở thành vợ anh.
Một lúc sau, một trong ba thợ trang điểm hét lên ''Thật là đẹp a, cô dâu xinh đẹp nhất tôi từng trang điểm là cô đó.''
Hai người còn lại đồng tình gật đầu, thỏa mãn. Ngải Lệ chen giữa ba thợ trang điểm, liền nhìn Khuynh Đề thật kỹ, xém tí Ngải Lệ cô nhận không ra rồi a.
''Thật sự rất đẹp!'' Ngải Lệ bất ngờ nhìn Khuynh Đề.
''Ngải Lệ...đừng khen tớ nữa.'' Cô thẹn thùng.
Vừa lúc đó giọng nói vang vọng từ cánh cửa ''Khuynh Đề tiểu thư, đến giờ làm lễ rồi ạ.''
Khuynh Đề hít sâu trấn an mình ''Tôi đã biết!''
Cô đứng dậy, cầm lấy bó hoa mẫu đơn xanh bước ra lễ đường. Ngải Lệ đi sát bên cạnh cô, nắm chặt tay người bạn thân.
Khuynh Đề bước đến cổng Lãnh gia, những tràng pháo tay không ngớt như đang chào đón cô. Cô run rẩy, tim đập loạn, nở nụ cười gượng, ánh mắt vẫn nhìn Lãnh Thế Thiên đang đứng cô không xa.
Còn Lãnh Thế Thiên anh vì nghe thấy tràng vỗ tay, xoay người lại nhìn cô dâu bé nhỏ của anh.
Đôi chân nhỏ bước vào cánh cửa chính Lãnh gia, nhẹ nhàng thanh thoát. Xung quanh như ngừng thở vì vẻ đẹp kiều diễm của cô, lúc này cô như búp bê sứ thuần khiết, động lòng người. Đôi mắt trong veo không nhiễm bụi, cái mũi thanh tú đang phập phồng cố gắng hít thở đều, môi anh đào đỏ mọng xinh đẹp, đôi má đã ửng hồng vì ngượng ngùng cùng bối rối bất an.
Anh kinh ngạc không nói nên lời, cô hôm nay rất đẹp, như thiên sứ giáng trần. Cô được trang điểm nhẹ nhàng, càng tôn lên vẻ đẹp trong sáng của cô. Mái tóc xoăn dài đã được búi lên, còn vươn vài lọn tóc xoăn con nhẹ nhàng thả xuống, trên tóc cài thêm một bông hoa tử đơn xanh. Bộ váy cô dâu màu trắng thanh nhã, cúp ngực, ôm sát thân thể trắng như tuyết của cô. Giữa eo được kết hoa thêu xanh nhạt, đuôi váy bồng bềnh xếp thành ba tầng nhìn như những tầng mây xanh của bầu trời. Cô cầm bó hoa mẫu đơn xanh từ từ bước đến bên anh, nở nụ cười đẹp như ánh mai.
Khuynh Đề dừng bước chân, đứng trước mặt anh. Nhìn đôi mắt anh không rời khỏi cô không khỏi thẹn ngùng đỏ mặt, nụ cười của anh như muốn làm cô tan chảy.
Anh bận bộ vest Armani đen lịch lãm, mái tóc vuốt keo hợp thời nhìn sang trọng, khí thế luôn bức người. Khuôn mặt không góc chết, môi mỏng anh khẽ cong, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô dâu, mùi hương nước hoa nam tính, cùng hơi thở anh lúc nào cũng tỏa ra yêu mị làm cô say đắm, cô đã lún quá sâu vào bẫy giăng tình yêu của anh.
Ngải Lệ nhẹ nhàng đặt bàn tay Khuynh Đề lên bàn tay Lãnh Thế Thiên, đôi mắt nhìn Lãnh Thế Thiên như ra lệnh ''Hãy chăm sóc Đề Nhi của tôi thật tốt.''
Anh bật cười, gật đầu cám ơn Ngải Lệ. Nắm lấy tay Khuynh Đề đi đến trước mặt người lớn hai bên gia đình trong sự ồn ào náo nhiệt của khách mời.
***
Hôn lễ kết thúc trong tốt đẹp, Khuynh Đề mệt mỏi dựa vào lòng ngực rắn chắc ấm áp của Lãnh Thế Thiên, mặc cho anh đang bế cô vào phòng của hai người.
Lãnh Thế Thiên anh đặt cô lên giường, yêu thương hôn lên má, mắt, mũi rồi môi cô. Anh nhẹ nhàng như nâng niu một thiên sứ nhỏ mỏng manh, sợ chỉ chạm mạnh vào cô thì cô sẽ biến mất.
Cô ngại ngùng đáp trả nụ hôn ngọt ngào của anh, mùi hương nam tính cùng nụ hôn đầy sóng tình của anh làm cô như muốn ngộp thở. Cô hé miệng thở cùng lúc chiếc lưỡi không yên phận của anh lướt vào khoang miệng cô, càng quấy chiếc lưỡi cô mút lấy.
Bàn tay anh lướt đến chiếc váy cúp ngực của cô, kéo cổ váy xuống. Cặp ngực như được giải thoát, vung cao. Anh mở rộng bàn tay, nắm lấy một bên ngực đẫy đà của cô xoa bóp, mà ngón trỏ đã vẽ vòng tròn trên nụ hoa xinh đẹp, tới lui như trêu ghẹo.
''Um…Thế Thiên…'' Cô như cảm thấy có đóm lửa trong người, rên rỉ.
''Gọi anh là ông xã, Khuynh Đề gọi anh…'' Giọng anh tràn ngập đầy lửa tình.
Anh rời đôi môi xinh đẹp của cô, lướt đến chiếc cổ thon rồi đến xương quai xanh mút mạnh, tạo nên trên cổ cô một vết hồng như thể hiện quyền sở hữu của anh. Nhìn đến bộ ngực sữa đáng yêu của cô, không nhịn được môi anh nhẹ nhàng đặt lên nụ hoa màu hồng, nút lấy nụ hoa vào miệng. Bàn tay anh vuốt lấy bộ ngực còn lại, đầu lưỡi thì lướt qua lại trên nụ hoa, cắn nhẹ, khiến cơ thể cô như tê dại.
''Um…a…ông xã …'' Cô cảm giác thân thể mình thật nóng, ưỡng người lên.
''Thoải mái không, bà xã?'' Anh rời khỏi nụ hoa cô, ngón tay khẽ trêu ghẹo núm nhỏ màu hồng đáng yêu.
''Ừm…’’ Cô thẹn thùng gật đầu ''Thân thể em…trở nên thật kỳ lạ.''
''Kỳ lạ như thế nào?'' Giọng anh như dần mời dụ cô vào lưới tình ái.
''Em không biết…'' Cô không biết phải hình dung như thế nào, đôi mắt mông lung nhìn anh.
Hay tay Khuynh Đề cô bắt chợt bị anh đưa lên đầu, bàn tay còn lại của anh kéo khóa váy cô, tụt dài xuống đất. Thân thể trắng noãn đập vào mắt anh, thật khiêu gợi, dù anh nhìn bao nhiêu lần không chán, cũng sẽ khơi lên ngọn lửa dục tình trong anh. Trên người cô giờ chỉ còn mỗi chiếc quần nhỏ màu hồng xinh đẹp, anh thật sự rất muốn xé nát nó. Anh ôm lấy cô bá đạo hôn lấy, bàn tay vuốt ve thân thể trắng ngọc ngà của cô.
Cô chỉ phát được tiếng ''Um...um...'', khó khăn để theo nụ hôn của anh.
Một lúc sau Lãnh Thế Thiên anh dần cúi đầu xuống ngực, bụng rồi đến nơi tư mật của cô, cách lớp màng mỏng anh nhẹ nhàng hôn lên. Khuynh Đề hốt hoảng, vùng vẫy ''Đừng…Thế Thiên. Nơi đó rất bẩn.''
Anh không nghe lời cô nói, kéo mảnh vải cuối cùng trên người cô xuống đất, tách đôi chân cô ra, nhẹ nhàng cúi xuống hôn nơi riêng tư cô.
''A…'' Cô như bị điện giựt, đôi tay muốn đẩy anh ra nhưng lại không có lực.
Khuynh Đề cảm thấy vô cùng xấu hổ, đầu lưỡi anh khi liếm láp đến khe hẹp thì toàn thân cô như tê dại mềm yếu đi, anh còn thậm chí tách cánh hoa nơi u huyệt nhỏ của cô để nhìn rõ hơn. Anh còn liếm đến điểm mẫn cảm nhất khiến cô run rẩy không thôi.
''Um…A…'' Cô mím môi, cảm giác thoải mái chợt ào đến, nơi dưới u huyệt cô tiết ra chất lỏng trong suốt.
Không khí cuối mùa thu có chút se lạnh, nhưng không vì thế mà không khí trong biệt thự Lãnh gia ngày trọng đại này lại không vui vẻ ấm áp.
Hôn lễ không là lớn nhưng vẫn long trọng đầy đủ có mặt hai bên gia đình, lời chúc phúc không ngớt. Lãnh gia chỉ mời những cổ đông lớn trong công ty Lãnh Phong, đối tác làm ăn lâu năm, những người thân thuộc đáng tin cậy mới được mời vào hôn lễ của Lãnh Thế Thiên anh.
Anh muốn làm một hôn lễ lớn nhất thành phố A này, nhưng Khuynh Đề lại khăn khăn từ chối. Cô chỉ muốn một hôn lễ ấm cúng có đủ hai bên gia đình, không quá hoa lệ, không quá cầu kỳ nổi bật. Cô không muốn khuôn mặt mình ngày mai tràn đầy trên mặt báo, như thế thật phiền phức, cô còn muốn năm cuối đại học mình sẽ bình yên qua đi, có nhiều kỷ niệm đẹp bên bạn bè. Cũng không muốn trở thành vật để mọi người bình phầm, so sánh. Dù sao cô cũng như con vịt xấu xí trong phút chốc biến thành thiên nga.
Lãnh Thế Thiên thở dài, đành chấp nhận. Dù sao cô vợ nhỏ anh vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống của anh, anh sẽ không ép buộc.
Khuynh Đề cô hồi hộp ngồi trong phòng chờ, mặc cho ba người thợ trang điểm cho cô.
Ngải Lệ bước đến trấn an, vỗ vai cô.
''Ngải Lệ, cám ơn cậu.'' Khuynh Đề xoay người nhìn bạn thân, cười khổ.
Ngải Lệ nhìn khuôn mặt cô đang được trang điểm từ tấm kính lớn, mỉm cười ''Sẽ không sao đâu, cậu đừng lo. Cứ như là cậu mọi khi là được. Thế Thiên nhà cậu, anh ta vẫn luôn yêu chính là con người cậu mà. Thế nên, chỉ cần bước đến trước mặt anh ta, đưa tay cho anh ta, rồi mọi chuyện để anh ta định đoạt.'' Cô vừa nói vừa thể hiện động tác chọc cười Khuynh Đề.
Khuynh Đề bật cười, nổi bất an vơi đi một ít. Thứ cô sợ là ánh mắt mọi người khi nhìn cô sẽ ra sao, cô sợ mình lại không xứng đáng với anh. Cô rất sợ ánh mắt khinh thường của ai khác nhìn mình, dù hiện tại cô đang sắp trở thành vợ anh.
Một lúc sau, một trong ba thợ trang điểm hét lên ''Thật là đẹp a, cô dâu xinh đẹp nhất tôi từng trang điểm là cô đó.''
Hai người còn lại đồng tình gật đầu, thỏa mãn. Ngải Lệ chen giữa ba thợ trang điểm, liền nhìn Khuynh Đề thật kỹ, xém tí Ngải Lệ cô nhận không ra rồi a.
''Thật sự rất đẹp!'' Ngải Lệ bất ngờ nhìn Khuynh Đề.
''Ngải Lệ...đừng khen tớ nữa.'' Cô thẹn thùng.
Vừa lúc đó giọng nói vang vọng từ cánh cửa ''Khuynh Đề tiểu thư, đến giờ làm lễ rồi ạ.''
Khuynh Đề hít sâu trấn an mình ''Tôi đã biết!''
Cô đứng dậy, cầm lấy bó hoa mẫu đơn xanh bước ra lễ đường. Ngải Lệ đi sát bên cạnh cô, nắm chặt tay người bạn thân.
Khuynh Đề bước đến cổng Lãnh gia, những tràng pháo tay không ngớt như đang chào đón cô. Cô run rẩy, tim đập loạn, nở nụ cười gượng, ánh mắt vẫn nhìn Lãnh Thế Thiên đang đứng cô không xa.
Còn Lãnh Thế Thiên anh vì nghe thấy tràng vỗ tay, xoay người lại nhìn cô dâu bé nhỏ của anh.
Đôi chân nhỏ bước vào cánh cửa chính Lãnh gia, nhẹ nhàng thanh thoát. Xung quanh như ngừng thở vì vẻ đẹp kiều diễm của cô, lúc này cô như búp bê sứ thuần khiết, động lòng người. Đôi mắt trong veo không nhiễm bụi, cái mũi thanh tú đang phập phồng cố gắng hít thở đều, môi anh đào đỏ mọng xinh đẹp, đôi má đã ửng hồng vì ngượng ngùng cùng bối rối bất an.
Anh kinh ngạc không nói nên lời, cô hôm nay rất đẹp, như thiên sứ giáng trần. Cô được trang điểm nhẹ nhàng, càng tôn lên vẻ đẹp trong sáng của cô. Mái tóc xoăn dài đã được búi lên, còn vươn vài lọn tóc xoăn con nhẹ nhàng thả xuống, trên tóc cài thêm một bông hoa tử đơn xanh. Bộ váy cô dâu màu trắng thanh nhã, cúp ngực, ôm sát thân thể trắng như tuyết của cô. Giữa eo được kết hoa thêu xanh nhạt, đuôi váy bồng bềnh xếp thành ba tầng nhìn như những tầng mây xanh của bầu trời. Cô cầm bó hoa mẫu đơn xanh từ từ bước đến bên anh, nở nụ cười đẹp như ánh mai.
Khuynh Đề dừng bước chân, đứng trước mặt anh. Nhìn đôi mắt anh không rời khỏi cô không khỏi thẹn ngùng đỏ mặt, nụ cười của anh như muốn làm cô tan chảy.
Anh bận bộ vest Armani đen lịch lãm, mái tóc vuốt keo hợp thời nhìn sang trọng, khí thế luôn bức người. Khuôn mặt không góc chết, môi mỏng anh khẽ cong, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô dâu, mùi hương nước hoa nam tính, cùng hơi thở anh lúc nào cũng tỏa ra yêu mị làm cô say đắm, cô đã lún quá sâu vào bẫy giăng tình yêu của anh.
Ngải Lệ nhẹ nhàng đặt bàn tay Khuynh Đề lên bàn tay Lãnh Thế Thiên, đôi mắt nhìn Lãnh Thế Thiên như ra lệnh ''Hãy chăm sóc Đề Nhi của tôi thật tốt.''
Anh bật cười, gật đầu cám ơn Ngải Lệ. Nắm lấy tay Khuynh Đề đi đến trước mặt người lớn hai bên gia đình trong sự ồn ào náo nhiệt của khách mời.
***
Hôn lễ kết thúc trong tốt đẹp, Khuynh Đề mệt mỏi dựa vào lòng ngực rắn chắc ấm áp của Lãnh Thế Thiên, mặc cho anh đang bế cô vào phòng của hai người.
Lãnh Thế Thiên anh đặt cô lên giường, yêu thương hôn lên má, mắt, mũi rồi môi cô. Anh nhẹ nhàng như nâng niu một thiên sứ nhỏ mỏng manh, sợ chỉ chạm mạnh vào cô thì cô sẽ biến mất.
Cô ngại ngùng đáp trả nụ hôn ngọt ngào của anh, mùi hương nam tính cùng nụ hôn đầy sóng tình của anh làm cô như muốn ngộp thở. Cô hé miệng thở cùng lúc chiếc lưỡi không yên phận của anh lướt vào khoang miệng cô, càng quấy chiếc lưỡi cô mút lấy.
Bàn tay anh lướt đến chiếc váy cúp ngực của cô, kéo cổ váy xuống. Cặp ngực như được giải thoát, vung cao. Anh mở rộng bàn tay, nắm lấy một bên ngực đẫy đà của cô xoa bóp, mà ngón trỏ đã vẽ vòng tròn trên nụ hoa xinh đẹp, tới lui như trêu ghẹo.
''Um…Thế Thiên…'' Cô như cảm thấy có đóm lửa trong người, rên rỉ.
''Gọi anh là ông xã, Khuynh Đề gọi anh…'' Giọng anh tràn ngập đầy lửa tình.
Anh rời đôi môi xinh đẹp của cô, lướt đến chiếc cổ thon rồi đến xương quai xanh mút mạnh, tạo nên trên cổ cô một vết hồng như thể hiện quyền sở hữu của anh. Nhìn đến bộ ngực sữa đáng yêu của cô, không nhịn được môi anh nhẹ nhàng đặt lên nụ hoa màu hồng, nút lấy nụ hoa vào miệng. Bàn tay anh vuốt lấy bộ ngực còn lại, đầu lưỡi thì lướt qua lại trên nụ hoa, cắn nhẹ, khiến cơ thể cô như tê dại.
''Um…a…ông xã …'' Cô cảm giác thân thể mình thật nóng, ưỡng người lên.
''Thoải mái không, bà xã?'' Anh rời khỏi nụ hoa cô, ngón tay khẽ trêu ghẹo núm nhỏ màu hồng đáng yêu.
''Ừm…’’ Cô thẹn thùng gật đầu ''Thân thể em…trở nên thật kỳ lạ.''
''Kỳ lạ như thế nào?'' Giọng anh như dần mời dụ cô vào lưới tình ái.
''Em không biết…'' Cô không biết phải hình dung như thế nào, đôi mắt mông lung nhìn anh.
Hay tay Khuynh Đề cô bắt chợt bị anh đưa lên đầu, bàn tay còn lại của anh kéo khóa váy cô, tụt dài xuống đất. Thân thể trắng noãn đập vào mắt anh, thật khiêu gợi, dù anh nhìn bao nhiêu lần không chán, cũng sẽ khơi lên ngọn lửa dục tình trong anh. Trên người cô giờ chỉ còn mỗi chiếc quần nhỏ màu hồng xinh đẹp, anh thật sự rất muốn xé nát nó. Anh ôm lấy cô bá đạo hôn lấy, bàn tay vuốt ve thân thể trắng ngọc ngà của cô.
Cô chỉ phát được tiếng ''Um...um...'', khó khăn để theo nụ hôn của anh.
Một lúc sau Lãnh Thế Thiên anh dần cúi đầu xuống ngực, bụng rồi đến nơi tư mật của cô, cách lớp màng mỏng anh nhẹ nhàng hôn lên. Khuynh Đề hốt hoảng, vùng vẫy ''Đừng…Thế Thiên. Nơi đó rất bẩn.''
Anh không nghe lời cô nói, kéo mảnh vải cuối cùng trên người cô xuống đất, tách đôi chân cô ra, nhẹ nhàng cúi xuống hôn nơi riêng tư cô.
''A…'' Cô như bị điện giựt, đôi tay muốn đẩy anh ra nhưng lại không có lực.
Khuynh Đề cảm thấy vô cùng xấu hổ, đầu lưỡi anh khi liếm láp đến khe hẹp thì toàn thân cô như tê dại mềm yếu đi, anh còn thậm chí tách cánh hoa nơi u huyệt nhỏ của cô để nhìn rõ hơn. Anh còn liếm đến điểm mẫn cảm nhất khiến cô run rẩy không thôi.
''Um…A…'' Cô mím môi, cảm giác thoải mái chợt ào đến, nơi dưới u huyệt cô tiết ra chất lỏng trong suốt.
Tác giả :
Tiểu Kết Ngủ Ngày