Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 83: Giải thích [h]
“Thế Huân Thế Huân… xin anh… không cần lộng …" đầu lưỡi Thế Huân tựa như con rắn nhỏ một chút lại một chút hướng chỗ sâu bên trong u huyệt chui vào, làm Lộc Hàm ngứa đến trái tim đều phát run, mông lại bị Thế Huân cố tình nắm chặt thoát ra không được. Lộc Hàm bị gây sức ép nước mắt đều chảy ra, thấp giọng nức nở cầu xin Thế Huân dừng lại.
Chính là Thế Huân giống như bị nghiện, đầu lưỡi lại mạnh mẽ cắm vào khấy đảo, làm cho bên trong hậu huyệt tất cả đều là nước miếng của mình, vừa ấm vừa ẩm, thậm chí còn có tiếng nước ọp ẹp phát ra.
“Từ bỏ… muốn bắn…" Cảm giác vui sướng trong hậu huyệt ngày càng mãnh liệt, dương vật gắn gượng phía trước lại càng khó chịu, thế nhưng chỉ vì bị Thế Huân liếm lộng liền có cảm giác muốn bắn tinh, Lộc Hàm liều mạng nhẫn nại, quy đầu nghẹn đến phát đau, thân thể khó chịu run rẩy, nhưng lại không dám đưa tay an ủi dương vật, chỉ sợ nhịn không được sẽ bắn ra.
Đối với Thế Huân mà nói, chỉ dùng đầu lưỡi liếm lộng hậu huyệt, đương nhiên so ra kém trực tiếp đem dương vật sáp nhập. Hơn nữa vừa rồi anh cũng chỉ cởi quần áo của Lộc Hàm, còn bản thân vẫn ăn mặc chỉnh tề như trước. Hiện tại dương vật cương cứng bị quần bó chặt, Thế Huân cũng nghẹn đến khó chịu, cũng muốn phát tiết, chỉ muốn cởi bỏ dây lưng kéo xuống khóa kéo, dương vật lập tức có thể sáp nhập vào lỗ nhỏ thấp nhuyễn kia, cảm giác ấm áp chặt chẽ, đỉnh tiến, trừu sáp,… Trong đầu chỉ mới nghĩ một chút, Thế Huân cũng đã kiềm chế không được.
Nhưng hiện tại anh lại đang dùng đầu lưỡi câu dẫn Lộc Hàm, Thế Huân cũng không phải muốn ủy khuất chính mình, mà là thấy cảnh Lộc Hàm khóc nức nở khàn giọng cầu xin cùng thân thể không nhịn được run rẩy, làm cho Thế Huân có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới chính lưỡi của mình đem Lộc Hàm biến thành như vậy, còn khóc kìm nén ý định bắn tinh, trong lòng Thế Huân liền thấy thỏa mãn, cũng không vội đem dương vật sáp đi vào, mà thật sự dùng lưỡi liếm đến khi Lộc Hàm bắn ra. Thế Huân nghĩ muốn như thế, đầu lưỡi lại ở hậu huyệt hung hăng càng quấy một phen, còn dùng miệng vây trụ huyệt khẩu hút vài cái.
“Thế Huân… mau tiến vào… khó chịu…" Lộc Hàm mắt thấy sẽ kiên trì không được, cảm thấy lỗ nhỏ của mình đã tràn ra rất nhiều chất lỏng làm ướt cả quy đầu, sợ nó sẽ chảy xuống chăn đệm liền dùng tay chặn lại, nhưng một trảo chạm vào trụ thịt nóng bổng của chính mình, Lộc Hàm càng chịu không nổi, cắn chặt răng mới không động thủ an ủi dương vật. Đành phải da mặt dày đi cầu xin Thế Huân, nghĩ muốn nhịn chờ lúc dương vật Thế Huân cắm vào bắn so với hiện tại bắn ra thì tốt hơn.
Thế Huân đương nhiên sẽ không thỏa mãn yêu cầu của Lộc Hàm, làm sao anh không biết cậu đang khống chế dục vọng muốn bắn tinh. Thế Huân thử sức cùng Lộc Hàm, cậu càng nhẫn không bắn, anh càng tìm mọi cách để cậu bắn. Đầu lưỡi mặc dù không thô dài như dương vật, không có biện pháp đỉnh tiến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, nhưng thắng ở điểm mềm mại linh hoạt, cả khuôn mặt Thế Huân đều dán tại mông Lộc Hàm, cái mũi thở ra từng hơi, đầu lưỡi hoàn toàn vói vào bên trong, tham lam mút vào, liếm lộng…
“Thế Huân!" Cùng với một tiếng thét chói tai cao vút, Lộc Hàm cuối cùng cũng bắn ra, thân thể thon gầy run rẩy, một cỗ chất lỏng trắng ngà từ lỗ nhỏ trào ra, Lộc Hàm mặc dù lấy tay hết sức bao lấy quy đầu, nhưng vẫn có chút tinh dịch theo kẽ tay chảy xuống chăn nệm.
“Thoải mái không!?" Lộc Hàm bắn tinh, Thế Huân coi như cảm thấy mỹ mãn, ngồi dậy, đem người đang nằm sấp trên giường chặn ngang ôm lấy, dương vật cứng rắn cách lớp quần cọ sát lên hai cánh mông trắng nõn.
“Thực… Thực xin lỗi, em làm bẩn nệm rồi." Thế Huân hỏi một đằng, Lộc Hàm lại trả lời một nẻo, nhìn chăn bên dưới dính nhiều vết tinh dịch, vội vàng quay đầu bối rối giải thích với Thế Huân.
Sau khi bắn tinh, liền vì một chút tinh dịch dính bẩn mà vội vàng hướng mình giải thích. Thế Huân nhìn ánh mắt hồng hồng đang cẩn thận xem xét biểu tình của anh kia, nơi trái tim bỗng có chút yếu mềm mà chợt thấy đau đớn.
“Không sao đâu, một lát thay cái mới là được." Thế Huân hôn lên khuôn mặt bởi vì vừa mới khóc mà ướt sủng của Lộc Hàm, đem từng giọt nước mắt hút vào trong miệng, cuối đầu nhìn thấy cậu vẫn như cũ gắt gao cầm chặt quy đầu sợ tinh dịch sẽ chảy ra. Anh dùng chút sức kéo tay cậu ra khỏi, đặt lên môi của mình, vươn đầu lưỡi từng chút từng chút liếm sạch.
Chính là Thế Huân giống như bị nghiện, đầu lưỡi lại mạnh mẽ cắm vào khấy đảo, làm cho bên trong hậu huyệt tất cả đều là nước miếng của mình, vừa ấm vừa ẩm, thậm chí còn có tiếng nước ọp ẹp phát ra.
“Từ bỏ… muốn bắn…" Cảm giác vui sướng trong hậu huyệt ngày càng mãnh liệt, dương vật gắn gượng phía trước lại càng khó chịu, thế nhưng chỉ vì bị Thế Huân liếm lộng liền có cảm giác muốn bắn tinh, Lộc Hàm liều mạng nhẫn nại, quy đầu nghẹn đến phát đau, thân thể khó chịu run rẩy, nhưng lại không dám đưa tay an ủi dương vật, chỉ sợ nhịn không được sẽ bắn ra.
Đối với Thế Huân mà nói, chỉ dùng đầu lưỡi liếm lộng hậu huyệt, đương nhiên so ra kém trực tiếp đem dương vật sáp nhập. Hơn nữa vừa rồi anh cũng chỉ cởi quần áo của Lộc Hàm, còn bản thân vẫn ăn mặc chỉnh tề như trước. Hiện tại dương vật cương cứng bị quần bó chặt, Thế Huân cũng nghẹn đến khó chịu, cũng muốn phát tiết, chỉ muốn cởi bỏ dây lưng kéo xuống khóa kéo, dương vật lập tức có thể sáp nhập vào lỗ nhỏ thấp nhuyễn kia, cảm giác ấm áp chặt chẽ, đỉnh tiến, trừu sáp,… Trong đầu chỉ mới nghĩ một chút, Thế Huân cũng đã kiềm chế không được.
Nhưng hiện tại anh lại đang dùng đầu lưỡi câu dẫn Lộc Hàm, Thế Huân cũng không phải muốn ủy khuất chính mình, mà là thấy cảnh Lộc Hàm khóc nức nở khàn giọng cầu xin cùng thân thể không nhịn được run rẩy, làm cho Thế Huân có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới chính lưỡi của mình đem Lộc Hàm biến thành như vậy, còn khóc kìm nén ý định bắn tinh, trong lòng Thế Huân liền thấy thỏa mãn, cũng không vội đem dương vật sáp đi vào, mà thật sự dùng lưỡi liếm đến khi Lộc Hàm bắn ra. Thế Huân nghĩ muốn như thế, đầu lưỡi lại ở hậu huyệt hung hăng càng quấy một phen, còn dùng miệng vây trụ huyệt khẩu hút vài cái.
“Thế Huân… mau tiến vào… khó chịu…" Lộc Hàm mắt thấy sẽ kiên trì không được, cảm thấy lỗ nhỏ của mình đã tràn ra rất nhiều chất lỏng làm ướt cả quy đầu, sợ nó sẽ chảy xuống chăn đệm liền dùng tay chặn lại, nhưng một trảo chạm vào trụ thịt nóng bổng của chính mình, Lộc Hàm càng chịu không nổi, cắn chặt răng mới không động thủ an ủi dương vật. Đành phải da mặt dày đi cầu xin Thế Huân, nghĩ muốn nhịn chờ lúc dương vật Thế Huân cắm vào bắn so với hiện tại bắn ra thì tốt hơn.
Thế Huân đương nhiên sẽ không thỏa mãn yêu cầu của Lộc Hàm, làm sao anh không biết cậu đang khống chế dục vọng muốn bắn tinh. Thế Huân thử sức cùng Lộc Hàm, cậu càng nhẫn không bắn, anh càng tìm mọi cách để cậu bắn. Đầu lưỡi mặc dù không thô dài như dương vật, không có biện pháp đỉnh tiến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, nhưng thắng ở điểm mềm mại linh hoạt, cả khuôn mặt Thế Huân đều dán tại mông Lộc Hàm, cái mũi thở ra từng hơi, đầu lưỡi hoàn toàn vói vào bên trong, tham lam mút vào, liếm lộng…
“Thế Huân!" Cùng với một tiếng thét chói tai cao vút, Lộc Hàm cuối cùng cũng bắn ra, thân thể thon gầy run rẩy, một cỗ chất lỏng trắng ngà từ lỗ nhỏ trào ra, Lộc Hàm mặc dù lấy tay hết sức bao lấy quy đầu, nhưng vẫn có chút tinh dịch theo kẽ tay chảy xuống chăn nệm.
“Thoải mái không!?" Lộc Hàm bắn tinh, Thế Huân coi như cảm thấy mỹ mãn, ngồi dậy, đem người đang nằm sấp trên giường chặn ngang ôm lấy, dương vật cứng rắn cách lớp quần cọ sát lên hai cánh mông trắng nõn.
“Thực… Thực xin lỗi, em làm bẩn nệm rồi." Thế Huân hỏi một đằng, Lộc Hàm lại trả lời một nẻo, nhìn chăn bên dưới dính nhiều vết tinh dịch, vội vàng quay đầu bối rối giải thích với Thế Huân.
Sau khi bắn tinh, liền vì một chút tinh dịch dính bẩn mà vội vàng hướng mình giải thích. Thế Huân nhìn ánh mắt hồng hồng đang cẩn thận xem xét biểu tình của anh kia, nơi trái tim bỗng có chút yếu mềm mà chợt thấy đau đớn.
“Không sao đâu, một lát thay cái mới là được." Thế Huân hôn lên khuôn mặt bởi vì vừa mới khóc mà ướt sủng của Lộc Hàm, đem từng giọt nước mắt hút vào trong miệng, cuối đầu nhìn thấy cậu vẫn như cũ gắt gao cầm chặt quy đầu sợ tinh dịch sẽ chảy ra. Anh dùng chút sức kéo tay cậu ra khỏi, đặt lên môi của mình, vươn đầu lưỡi từng chút từng chút liếm sạch.
Tác giả :
Vạn Sắc