Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 30: Hiểu lầm
Giống như Lộc Hàm đã đoán lúc trước, phòng bếp nhà Thế Huân đúng là thường xuyên được sử dụng. Thế Huân và Quan Lâm sống chung năm năm, mỗi bữa cơm đều là anh nấu cho Quan Lâm ăn. Trù nghệ của Thế Huân cũng không tính là quá tốt, nếu được lựa chọn anh sẽ chọn đi nhà hàng ăn. Nhưng Quan Lâm nói muốn Thế Huân tự làm cơm ình, đó cũng là một biểu hiện của tình yêu.
Nghe được Quan Lâm nói như vậy, Thế Huân đúng thật là bắt đầu mỗi bữa đều nấu cho hắn ăn, bị Quan Lâm chê dở, anh còn mua cả sách dạy nấu ăn, một bên nhìn sách một bên nấu cơm.
“Cháo nấu đến mức này chắc phải tốn một khoảng thời gian, xem ra cậu rời giường rất sớm. Thể lực MB đúng là không phải thường, nói thật, hôm qua bắn hai lần tôi cảm thấy khá mệt, không ngờ cậu có thể dậy sớm đến thế!" Thế Huân tuy rằng trù nghệ không giỏi, nhưng cũng có năm năm kinh nghiệm nấu nướng, nhìn đến độ nở của gạo đại khái cũng đoán được Lộc Hàm đã nấu bao lâu. Mà có lẽ chăm chọc cậu đã thành quen rồi, lời nói đả thương người không tự giác liền buông ra khỏi miệng.
Lúc nãy nghe được Thế Huân nói muốn mua đường phèn, lại nhìn thấy biểu tình vừa lòng của anh khi ăn cháo, trong lòng Lộc Hàm đặc biệt cao hứng, cũng bưng chén cháo lên yên lặng mà ăn. Nhưng những lời này của Thế Huân làm bàn tay cầm muỗng của cậu run lên, chén cháo thiếu chút nữa đổ lên bàn. Lộc Hàm không phải là MB, Thế Huân nhằm vào MB mà châm chọc cũng không ảnh hưởng gì, cũng không có nói đều gì xấu, nhưng anh nói như vậy, hoàn toàn đã gạt bỏ đi phần tâm ý của Lộc Hàm khi nấu bữa sáng.
“Khụ khụ, trù nghệ của cậu không tệ, cháo ăn rất ngon." Nhìn đến biểu tình bối rối của Lộc Hàm, trong lòng Thế Huân thầm mắng chính mình lỡ lời, người ta cho dù là MB, dù sao cũng giúp mình làm bữa sáng, vốn không khí giữa hai người đang rất tốt đẹp, chính mình một câu sát phong cảnh, vội vàng ho khan hai tiếng, cứng ngắt dời đề tài.
“Khi còn nhỏ cha tôi qua đời sớm, mẹ lại bận nhiều việc, tôi đều tự nấu ăn, nấu lâu rồi nên hương vị miễn cưỡng cũng có thể cho vào miệng." Trù nghệ được Thế Huân khích lệ, Lộc Hàm vô thức nở ra một nụ cười, cầm muống chậm rãi khuấy cháo trong chén.
“Cậu vì gia đình khó khăn nên mới ra ngoài làm MB đúng không?" Thế Huân lại hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Lộc Hàm, anh nhìn người gầy yếu ngồi đối diện mình, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia thương tiếc, nguyên lai cậu làm MB cũng là có nỗi khổ, có lẽ thái độ lúc trước của mình thật có một chút quá mức.
Lộc Hàm không biết nên trả lời vấn đề của Thế Huân như thế nào, đành yên lặng cuối đầu xuống. Nếu trả lời “Phải", chẳng khác nào đã lừa gạt anh, tuy rằng Lộc Hàm cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng mẹ có công việc, mà cậu ở Ngô thị tiền lương và phúc lợi cũng không thiếu, mẹ con hai người áo cơm cũng đủ lo, không gian nan đến mức phải đi làm MB. Nhưng nếu trả lời “Không phải", có lẽ lại bị Thế Huân hiểu lầm bản thân thích bị đàn ông thượng mới đi làm MB, chắc chắn sẽ lại nghe những lời chăm chọc của anh. Lộc Hàm tiến thoái lưỡng nan, cho tới giờ cũng không biết nói sao với Thế Huân chuyện mình không phải là MB.
“Tuy rằng tôi hiểu cậu thật sự đáng thương, nhưng cũng không thể cho cậu tiếp tục ở lại Ngô thị. Cậu nên biết chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ trong bản báo cáo, đều có thể làm cho công ty tổn thất thật lớn. Bằng không như vậy đi, dù sao tôi cũng bao dưỡng cậu, cậu cứ ở nhà tôi dọn dẹp, nấu cơm. Sau này sẽ tính cả hai phần tiền đưa cho cậu. Ân… phòng khách dọn dẹp rất sạch sẽ, mấy thứ trên đất… Ảnh chụp cậu bỏ đâu rồi!?"
Im lặng của Lộc Hàm bị Thế Huân coi như đồng ý. Nhưng bởi vì bản báo cáo lần trước, nên Thế Huân không tin tưởng năng lực làm việc của cậu, liền suy nghĩ biện pháp giúp cậu có thêm chút tiền, hơn nữa đối với Thế Huân mà nói, Lộc Hàm vừa giúp giải quyết dục vọng vừa làm được việc nhà, mà chỉ cần một chút tiền, Thế Huân lại không thiếu tiền, nhất cử lưỡng tiện tại sao lại không làm.
Nhưng khi Thế Huân nhớ đến các bức ảnh, lại nghĩ Lộc Hàm dù sao cũng là nhân viên Ngô thị, khẳng định đối với chuyện của anh cùng Quan Lâm có biết qua, điều này làm cho Thế Huân cảm thấy có chút mất tự nhiên
Nghe được Quan Lâm nói như vậy, Thế Huân đúng thật là bắt đầu mỗi bữa đều nấu cho hắn ăn, bị Quan Lâm chê dở, anh còn mua cả sách dạy nấu ăn, một bên nhìn sách một bên nấu cơm.
“Cháo nấu đến mức này chắc phải tốn một khoảng thời gian, xem ra cậu rời giường rất sớm. Thể lực MB đúng là không phải thường, nói thật, hôm qua bắn hai lần tôi cảm thấy khá mệt, không ngờ cậu có thể dậy sớm đến thế!" Thế Huân tuy rằng trù nghệ không giỏi, nhưng cũng có năm năm kinh nghiệm nấu nướng, nhìn đến độ nở của gạo đại khái cũng đoán được Lộc Hàm đã nấu bao lâu. Mà có lẽ chăm chọc cậu đã thành quen rồi, lời nói đả thương người không tự giác liền buông ra khỏi miệng.
Lúc nãy nghe được Thế Huân nói muốn mua đường phèn, lại nhìn thấy biểu tình vừa lòng của anh khi ăn cháo, trong lòng Lộc Hàm đặc biệt cao hứng, cũng bưng chén cháo lên yên lặng mà ăn. Nhưng những lời này của Thế Huân làm bàn tay cầm muỗng của cậu run lên, chén cháo thiếu chút nữa đổ lên bàn. Lộc Hàm không phải là MB, Thế Huân nhằm vào MB mà châm chọc cũng không ảnh hưởng gì, cũng không có nói đều gì xấu, nhưng anh nói như vậy, hoàn toàn đã gạt bỏ đi phần tâm ý của Lộc Hàm khi nấu bữa sáng.
“Khụ khụ, trù nghệ của cậu không tệ, cháo ăn rất ngon." Nhìn đến biểu tình bối rối của Lộc Hàm, trong lòng Thế Huân thầm mắng chính mình lỡ lời, người ta cho dù là MB, dù sao cũng giúp mình làm bữa sáng, vốn không khí giữa hai người đang rất tốt đẹp, chính mình một câu sát phong cảnh, vội vàng ho khan hai tiếng, cứng ngắt dời đề tài.
“Khi còn nhỏ cha tôi qua đời sớm, mẹ lại bận nhiều việc, tôi đều tự nấu ăn, nấu lâu rồi nên hương vị miễn cưỡng cũng có thể cho vào miệng." Trù nghệ được Thế Huân khích lệ, Lộc Hàm vô thức nở ra một nụ cười, cầm muống chậm rãi khuấy cháo trong chén.
“Cậu vì gia đình khó khăn nên mới ra ngoài làm MB đúng không?" Thế Huân lại hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Lộc Hàm, anh nhìn người gầy yếu ngồi đối diện mình, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia thương tiếc, nguyên lai cậu làm MB cũng là có nỗi khổ, có lẽ thái độ lúc trước của mình thật có một chút quá mức.
Lộc Hàm không biết nên trả lời vấn đề của Thế Huân như thế nào, đành yên lặng cuối đầu xuống. Nếu trả lời “Phải", chẳng khác nào đã lừa gạt anh, tuy rằng Lộc Hàm cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng mẹ có công việc, mà cậu ở Ngô thị tiền lương và phúc lợi cũng không thiếu, mẹ con hai người áo cơm cũng đủ lo, không gian nan đến mức phải đi làm MB. Nhưng nếu trả lời “Không phải", có lẽ lại bị Thế Huân hiểu lầm bản thân thích bị đàn ông thượng mới đi làm MB, chắc chắn sẽ lại nghe những lời chăm chọc của anh. Lộc Hàm tiến thoái lưỡng nan, cho tới giờ cũng không biết nói sao với Thế Huân chuyện mình không phải là MB.
“Tuy rằng tôi hiểu cậu thật sự đáng thương, nhưng cũng không thể cho cậu tiếp tục ở lại Ngô thị. Cậu nên biết chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ trong bản báo cáo, đều có thể làm cho công ty tổn thất thật lớn. Bằng không như vậy đi, dù sao tôi cũng bao dưỡng cậu, cậu cứ ở nhà tôi dọn dẹp, nấu cơm. Sau này sẽ tính cả hai phần tiền đưa cho cậu. Ân… phòng khách dọn dẹp rất sạch sẽ, mấy thứ trên đất… Ảnh chụp cậu bỏ đâu rồi!?"
Im lặng của Lộc Hàm bị Thế Huân coi như đồng ý. Nhưng bởi vì bản báo cáo lần trước, nên Thế Huân không tin tưởng năng lực làm việc của cậu, liền suy nghĩ biện pháp giúp cậu có thêm chút tiền, hơn nữa đối với Thế Huân mà nói, Lộc Hàm vừa giúp giải quyết dục vọng vừa làm được việc nhà, mà chỉ cần một chút tiền, Thế Huân lại không thiếu tiền, nhất cử lưỡng tiện tại sao lại không làm.
Nhưng khi Thế Huân nhớ đến các bức ảnh, lại nghĩ Lộc Hàm dù sao cũng là nhân viên Ngô thị, khẳng định đối với chuyện của anh cùng Quan Lâm có biết qua, điều này làm cho Thế Huân cảm thấy có chút mất tự nhiên
Tác giả :
Vạn Sắc