Hách Vương Gia

Chương 6

“Tiểu Tiểu à, đào ngâm này cho ngươi, cha ngươi không phải rất thích ăn sao?" thấy Tiểu Tiểu đang đi qua, Triệu đại thẩm cách vách kêu lên, đưa cho nàng một bát (là bình bát ah) đào.“Lần trước ngươi đưa quả mận ăn ngon lắm, thứ này ngươi mang về hảo hảo dùng thử, thích cứ nói nhà ta còn có nha!"

“Cám ơn đại thẩm." Tiểu Tiểu tiếp nhận bình đào kia.

Triệu đại thẩm cười meo meo rồi đi trở về phòng.

Tiểu Tiểu cầm bình đào ngâm đó trở về nhà mình, trước tiên đem bình để lên kệ bên cạnh, tiếp tục phơi quần áo mà nàng vừa mới giặt xong.

Nhắc đến quả mận, lại đem suy nghĩ của nàng hướng về người nọ. Nàng nhớ tình huống lúc mình bấu víu ở trên cây, còn dám ra lệnh hắn kéo y bào tiếp quả mận, khóe miệng không khỏi cong lên có chút ý cười.

Hồi tưởng lại, nàng thật sự là lớn gan, thế mà để cho đường đường Bình quận vương giúp nàng tiếp quả mận, còn sai hắn hắn nhích bên trái, rồi qua thêm một ít, mở lời sai khiến Phàn Ngưỡng Cực – lá gan thật lớn ah!

Thực sự chỉ mới hai ngày thôi sao? Nàng sao lại cảm thấy như đã thật nhiều ngày không gặp hắn? Hôm nay rời nhà mua thứ này thứ nọ, cả một đường nàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đi, đợi đến khi lấy lại tinh thần, phát hiện mình vậy mà đang đứng ở cửa vương phủ, nàng kinh hoảng nhanh bước rời đi.

Nàng biết Phàn Ngưỡng Cực được bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Thế nhưng lại bị hắn tác động tâm tư đến như thế?

Rõ ràng là quyết định không thèm nghĩ đến hắn nữa, nhưng mặc kệ nàng làm cho chính mình bận không ngừng đến thế nào, ban đêm vừa đến, vừa nhắm mắt lại, thân ảnh của hắn liền lập tức hiện đến.

Nàng chưa từng biết một ai đó giống như hắn vậy, rõ ràng có gia sản bạc triệu, địa vị danh vọng lại như thế, vậy mà cũng không vui vẻ. Ba Cách nói hắn trước kia rất ít cười, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, cảm thấy hắn rất dọa người. Lúc trước nếu không phải trong tình cảnh sống chết trước mắt, nàng làm sao có thể có lá gan cùng hắn cò kè mặc cả, thậm chí còn dám mượn hắn ngân lượng.

Mà hắn lại nguyện ý mượn nàng ngân lượng, lúc đầu hắn quả thật là rất tức giận, đối với việc gieo rắc lời đồn về hắn của nàng thì hắn quả thật rất tức giận, thế mà hắn vẫn cho nàng mượn tiền.

Từ đó về sau, nàng thỉnh thoảng nói chuyện cũng quên chừng mực, còn gọi thẳng hắn là “Ngươi, ngươi, ngươi", tuy rằng ngẫu nhiên hắn sẽ cảnh cáo mà trừng nàng, nhưng cũng chưa từng phát giận.

Là bởi vì thấy hắn tốt, nàng mới quên đi sự khác biệt, tham luyến thời khắc ở cùng hắn, cuối cùng khi muốn rút chân ra, lại phát hiện chính mình dường như không thể làm được……

Nếu không gặp nhau rồi chia ly, có phải là nàng đến bây giờ vẫn còn chưa có phát hiện ra chính mình thích hắn hay không? Người ta nói “Sinh bình bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư*", là tình huống này của nàng chăng?

Trích trong bài《折桂令》———徐再思 – Từ Tái Tư

平生不会相思,

才会相思,便害相思。

身似浮云,心如飞絮,气若游丝。

空一缕馀香在此,

盼千金游子何之。

证候来时,正是何时?

灯半昏时,月半明时。

Âm Hán Việt:

Bình sinh bất hội tương tư,

Tài hội tương tư, tiện hại tương tư.

Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti.

Không nhất lũ dư hương tại thử,

Phán thiên kim du tử hà chi.

Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì?

Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.

Tạm dịch:

Bình sinh vốn không tương tư

Thế mà tương tư, khổ vì tương tư

Thân như mây trôi, trái tim rồi bời, hít thở không được

Lại vì quyến luyến mùi hương ai

Đợi (kẻ) lãng tử ngàn vàng đáng chăng

Rồi sẽ thế nào, đợi chờ ra sao

Trăng khuya, đèn đêm lúc tỏ lúc mờ …

=____= Ta không phải nhà thơ ah, dịch thế cho dể hiểu thôi các nàng ah (_ __!!!) ~~~ mờ ai có thể giúp ta làm lại đoạn này, ta cám ơn ah

“Mặc kệ như thế nào, hắn hiển nhiên đã có quyết định, quyết định chấm dứt qua lại với ngươi, Tiêu Tiểu Tiểu." Nàng thở dài, đem quần áo phơi trên sào trúc.

Nàng lại thở dài, nhưng suy nghĩ chuyển đến lần hôn nhau thân thiết, tức giận xông tới nữa. “Cho nên mới nói không có việc tự dưng thân thiết? Đó là việc chỉ có thể làm đối với cô nương mình thích, hắn làm sao có thể như vậy?! Làm sao có thể……"

Nàng ảo não dậm chân một cái, quyết định mặc kệ tốn nhiêu thời gian cũng phải quên hắn. Dù sao hiện tại hắn có thể đã cùng cô nương xinh đẹp ở phía nam tìm vui vẻ, chỉ có nàng giống như tên ngốc, tự giam cầm trong khúc mắc tình cảm là không được.

Nhưng là mặc kệ nàng tức giận thế nào, hạ quyết tâm thế nào, đến khi nàng mở ra bình đào ngâm kia, lấy ra một miếng cắn xuống, một cỗ ghen tuông xông thẳng lên ót, nháy mắt trong hốc mắt đã đầy nước, lã chã rơi xuống.

Nàng buồn bực lại cắn một miếng lớn hơn nữa, oán hận há to miệng nhai.

Mà này một màn hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Sĩ Lãng mới từ bên ngoài trở về.

“Tiểu Tiểu nha đầu!" Tiêu Sĩ Lãng hô một tiếng.

Tiểu Tiểu đột nhiên xoay người, nhanh chóng lau nước mắt còn vương trên mặt. “Cha! Này…… Triệu đại thẩm cách vách đưa đào ngâm, không biết tại sao chua không chịu được. Cha có muốn ăn thử hay không, cẩn thận chua đến rớt nước mắt nha!"

Nhìn nữ nhi gượng cười, Tiêu Sĩ Lãng cảm thấy cảm thấy thập phần không muốn. “Ngươi mấy ngày nay cũng không đến chỗ Phàn công tử kia, không phải nói muốn đi giúp làm việc sao?"

Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu biến mất, ngẩng đầu với vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc.“Hắn…… Xuất môn làm việc, khả năng thật lâu thật lâu mới có thể trở về. Còn có, về sau con cũng không cần đến trong phủ hắn hỗ trợ nữa. Chờ con gom đủ tiền, sẽ mang tiền trả hắn là tốt rồi. Cha nói không sai, chúng ta không thích hợp qua lại, cho dù chỉ là bằng hữu, cũng là trèo cao."

“Tiểu Tiểu, có phải cha làm cho ngươi không vui hay không?" Đã nhiều ngày hắn nhìn thấy trong mắt nữ nhi đều là tịch mịch, làm sao có thể không biết đây?

Hiển nhiên hắn ngăn cản đã quá muộn, tâm nữ nhi chỉ sợ đã cho vị công tử kia.

Tiểu Tiểu thấy trên mặt cha lo lắng, quyết định đem chân tướng nói cho cha nghe. “Cha, kỳ thực Phàn công tử không chỉ là công tử phú quý hơn người, hắn…… hắn là hoàng thân quốc thích."

“Hoàng thân quốc thích?" Tiêu Sĩ Lãng sửng sốt, thực sự phi thường kinh ngạc.

Tiểu Tiểu gật đầu.“Hắn chính là Bình quận vương Phàn Ngưỡng Cực mà trên phố có rất nhiều truyền thuyết, chính là người thiếu chút trở thành hoàng thượng kia."

Tiêu Sĩ Lãng kinh ngạc há to miệng, tuy rằng đoán được Phàn công tử này thân phận bất phàm, mà thế nào cũng không nghĩ tới lại là bất phàm như vậy.“Vậy ngươi làm sao có thể biết hắn đây?"

“Nói lại ngày đó lúc cha còn bệnh……" Tiểu Tiểu xoay xoay tay, chậm rãi kể lại ngọn nguồn. “Ngày ấy ta đến quán trà kể chuyện, cũng chỉ là kể lại câu chuyện đang được mọi người hoan nghênh — vương gia cùng đốc quân đông bắc, bị địch mai phục, kết quả mới xuống đài đã bị một vị đại hán làm cho hôn mê……"

Tiểu Tiểu thành thành thật thật đem chuyện quen biết Phàn Ngưỡng Cực kể lại, đương nhiên là đã bỏ việc thân thiết hôn nhau ra, nàng dù thành thật thế nào, cũng không có thể cả chuyện này dám nói ra miệng.

Cha nghe xong tự thuật của nàng, trầm ngâm một hồi lâu. “Hắn…… Vương gia vì sao muốn cho ngươi mượn bạc? Thậm chí còn đến nhà chúng ta, thăm bệnh ta?"

“Hắn vì sao cho con mượn bạc, con kỳ thực cũng không hiểu được. Tuy rằng kẻ có tiền sẽ không đem một trăm lượng kia để trong mắt, nhưng mà như thế nào cũng không đạo lý trợ giúp một người hủy thanh danh của hắn, không phải sao? Về phần đến thăm bệnh, quả thực là vì con không đúng hẹn, hắn cố ý tới tìm con tính sổ."

“Cho dù như thế, hắn cũng có thể cho người tới, làm sao có thể tự mình đến chứ?" Tiêu Sĩ Lãng nói. Hồi tưởng ngày ấy thái độ của Phàn Ngưỡng đúng là rất khách khí, hắn mới cảm thấy khí chất người thanh niên này tốt lắm, cách nói năng không tầm thường, nhịn không được mới cùng hắn ta hàn huyên thêm mấy câu.

Hẳn nhiêm hắn đối với Tiểu Tiểu không phải tốt bình thường, có thể hắn thật tình thích Tiểu Tiểu nhà bọn họ hay không? Hắn chắc không phải là loại tuổi trẻ bồng bột, muốn làm bổng đánh uyên ương đấy chứ?

“Kia…… Có thể là hắn không có chuyện khác để làm." Tiểu Tiểu suy yếu biện giải.

Tiêu Sĩ Lãng lắc lắc đầu. “Ta nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy vị công tử này, không, vị gia này thích ngươi."

“Cha!" Tiểu Tiểu theo bản năng mà kháng nghị. “Hắn nào có…… Thích ta? Hắn ngày trước mới nói hoàng thượng phái hắn đến phía nam giám sát cái công trình trị thủy gì đó, muốn con về sau không cần lại đến vương phủ, ngân lượng còn thiếu hắn cũng không cần. Nghe là biết không muốn gặp lại con mà, làm sao có thể là…… là……" Nàng vừa nói trong yết hầu có chút cản trở, nhanh chóng ngừng lại, tránh làm cho tất cả tâm sự của mình đều lộ tẩy.

“Đi giám sát công trình trị thủy chỗ nào?" Tiêu Sĩ Lãng nghĩ nghĩ. “Cha có nghe nói năm nay lũ lụt phía nam nghiêm trọng, xem ra việc này hao tổn một thời gian. Hay là hắn nghĩ có thể làm chậm trễ việc ngươi hay không, nên mới nói như vậy?"

“Cha!" Tiểu Tiểu kháng nghị.“Là ai nói chúng ta không thích hợp qua lại? Hiện tại cha đây là thay hắn nói chuyện sao?"

“Cha không phải thay hắn nói chuyện? Ta chỉ là cảm thấy hắn không giống loại nay Tần mai Sở……" âm thanh Tiêu Sĩ Lãng từ từ dừng hẳn trên người nữ nhi.

“Tóm lại, hết thảy cũng không quan trọng." Tiểu Tiểu ôm lấy bình đào ngâm kia, xoay người đi vào nhà.

“Tiểu Tiểu." Tiêu Sĩ Lãng kêu nàng. “Nếu ngươi cảm thấy ở cùng hắn sẽ vui vẻ, có thể không so đo chuyện danh phận thế tục gì đó, như vậy cha…… Cha không muốn ngươi không vui, ngươi hiểu không?"

Tiểu Tiểu cắn cắn môi. “Cha, con không sao, thực sự."

Tiêu Sĩ Lãng nghe xong cũng chỉ có thể vụng trộm thở dài, không nói thêm cái gì nữa, đáy lòng cũng tiếc hận. Vì sao hắn cố tình là một vương gia đây? Nếu chỉ là công tử nhà có tiền bình thường, hoặc là dòng dõi thư hương bình thường cũng tốt, khí chất người trẻ tuổi kia hắn thật sự thích, làm sao không muốn hắn là con rể đây?

Đáng tiếc a đáng tiếc!

— —

Ban đêm trấn nhỏ phi thường an tĩnh, trừ bỏ ngẫu nhiên có dạ oanh (dạ là ban đêm, oanh là chim oanh => chim oanh sống về đêm chăng??!!) gáy đêm, cũng không có tiếng động ầm ỹ gì. Một vầng trăng non vắt ngang trên bầu trời, ở cừa sổ khách điếm phòng thượng hạng, có một thân ảnh màu trắng đứng lặng đã thật lâu.

Phàn Ngưỡng Cực đứng ở bên cửa sổ suy ngẫm. Bữa tối ăn không vô, chỉ cảm thấy phiền muộn, nằm ở trên giường cũng ngủ không được, rồi đứng dậy, trầm mặc ngắm cảnh đêm, nhưng giờ phút này cảm xúc của hắn tựa như nước sôi sùng sụng với hơi bốc lên không ngừng.

Bỗng nhiên, hắn cầm lấy quân cờ bàn bên cạnh bắn ra ngoài cửa sổ, trong chớp mắt trên mái hiên khách điếm xuất hiện vài vệt bóng đen đảo qua, đôi mắt sắc bén của hắn nhíu lại, nhún người bay vọt ra khỏi cửa sổ.

Hắn hướng về bóng đen xuất mấy chiêu sắc bén, người kia vốn dĩ dự tính xoay người rời khỏi, lại bị thế công Phàn Ngưỡng Cực cấp đánh không thể không ứng chiến.

Chỉ thấy chiết phiến Phàn Ngưỡng Cực vừa thu lại phóng tới, chưởng phong không lưu tình đánh liên tục về phía đối phương. Người nọ không hé răng tiếp chiêu, lại dùng mấy chiêu chưởng pháp gọn gàng đáp lại, cũng chưa từng ra chiêu công kích. Như thế tới tới lui lui hơn hai mươi mấy chiêu, Phàn Ngưỡng Cực rốt cục thu hồi chiết phiến trong tay, mở ra chiết phiến phẩy phẩy vài cái, sợi tóc mai bay bay trong bóng đêm.

Người nọ thấy thế cũng thu chiêu, lập tức hướng hắn quì một gối.“Thuộc hạ Dạ Kiêu ra mắt vương gia."

Phàn Ngưỡng Cực liếc hắn một cái. “Ngươi là thị vệ bí mật của hoàng thượng? Lần này bao nhiêu người đến đây?"

“Thuộc hạ quả thật là nhận hoàng mệnh mà đến, bất cứ lúc nào, người của thuộc hạ tùy thời ở bên người vương gia. Nhưng nếu vương gia triệu chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không tùy ý hiện thân." Dạ Kiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Phàn Ngưỡng Cực rất rõ ràng các hoàng đế đều nuôi một đám thị vệ bí mật võ công cao cường, dùng để phòng thân hộ vệ. Mà tổ chức này, chỉ nghe lệnh của hoàng thượng. Nếu hắn nhớ không lầm, Dạ Kiêu này là đầu đầu của tổ chức bí mật. Hoàng thượng lần này phái Dạ Kiêu đến, xem như có dụng ý nào đó!

“Bên Thái hậu có động tĩnh sao?" Phàn Ngưỡng Cực lại hỏi.

“Thuộc hạ một đường tra xét, vô tung vô ảnh. Ta đoán người của thái hậu hẳn là có mục đích với vương gia, tóm lại nguy hiểm là có." Dạ Kiêu rất thực tế, đem toàn bộ tin tức đều cho biết. Hoàng thượng nói rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này, Bình quận vương là chủ tử của hắn.

Phàn Ngưỡng Cực trầm mặc một chút.“Công phu của ngươi thực không tồi, nếu bên người ta lại mang nhiều thêm một người, ngươi có nắm chắc có thể bảo hộ nàng chu toàn sao?"

“Lần này người Dạ Kiêu mang đến thân thủ đều không tệ, thuộc hạ nguyện ý toàn lực ứng phó, không phụ sở thác vương gia." Dạ Kiêu tự tin trả lời.

“Tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói." Phàn Ngưỡng Cực đẩy cửa phòng Ba Cách ra, đem Ba Cách dựng dậy. “Đứng lên, Ba Cách, đừng ngủ. Chúng ta đi!"

Ba Cách còn buồn ngủ nhưng vẫn nhảy xuống giường. “Vương gia? Trời còn tối, thế nào lại muốn lên đường?" Hắn dụi dụi mắt, hoài nghi mình đang nằm mơ, bởi vì hắn nhìn thấy vương gia đang cười. Mấy ngày nay ngay cả nói chuyện vương gia đều lười thế mà cư nhiên đang cười?

“Còn ngốc cái gì? Nhanh chút đem đồ đạc thu dọn, lập tức lắp yên, chúng ta cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn." Phàn Ngưỡng Cực chờ không kịp muốn hành động. Hắn rốt cục không để lòng mình bị cản trở, quyết tâm đánh cược một phen.

Ba Cách không hiểu vương gia vì sao ra đi vội vàng như vậy, thế nhưng khi hai người một trước một sau cưỡi ngựa, vương gia đang quay lại con đường đã qua, Ba Cách sờ sờ ót, nở nụ cười.

Gia của hắn đã nghĩ thông suốt!

Trời vừa mới sáng, Tiểu Tiểu từ phòng bếp đi ra, chuẩn bị đi múc nước giếng về dùng. Nhưng còn chưa có bước ra khỏi phòng bếp, nàng chợt nghe có tiếng vó ngựa. Nàng nhíu mày nghi hoặc, nghĩ thầm tám phần là nghe lầm, cái ngõ nhỏ này lý nào có người cưỡi ngựa tiến vào?

Nhưng mà mới bước ra phòng bếp, nàng liền nhìn thấy cái người luôn chiếm hết suy nghĩ của nàng mấy ngày nay, hại nàng nghiến răng nghiến lợi, đang xoay người xuống ngựa.

“A!" Thùng nước trong tay nàng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang không nhỏ. “Ngươi…… Vương gia sao có thể ở đây? Không phải đã đến phía nam……"

Phàn Ngưỡng Cực không mở miệng, cũng không để nàng hỏi xong, ném dây cương, bước lên một bước, dang hai tay ôm nàng vào trong lòng.

“Vương gia?!" Nàng kinh ngạc mặc cho thân ảnh trầm mặc kia gắt gao ôm chính mình.

Lúc hơi thở hắn tràn đầy chóp mũi nàng, nàng rốt cục nhịn không được nhắm mắt lại, đem mặt dựa sát vào ngực hắn. Mặc kệ hắn vì cái gì mà đến, ít nhất giờ phút này hắn là thực, không phải mộng.

“Tiểu Tiểu, trời ạ, nàng không biết ta đã mấy ngày qua……" Hắn ôm chặt nàng lẩm bẩm, thậm chí siết đau nàng, nhưng nàng không có oán giận.

Trong giọng hắn nồng đậm tình cảm, làm cho mắt nàng hoen đỏ. “Ngươi không phải đi rồi sao? Không phải nói không cần gặp ta nữa sao?"

“Tiểu Tiểu, ngươi có bằng lòng đi theo ta đến phía nam không?" Hắn giữ tay nàng, cúi đầu mong mỏi nhìn nàng.

“Cùng ngươi đến….. Phía nam? Vì sao?" Lần này nàng muốn biết ý tứ của hắn, không muốn lại suy xét ý đồ của hắn trong mập mờ.

“Ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi sao? Nếu không phải ta đè nén đau khổ, ngươi sớm là người của ta. Ngươi còn hỏi ta vì sao?" Hắn thở dài nói.

“Ý của ngươi là…… Ngươi thích ta? Ta nha, ta chỉ là cô nương, ngươi cần suy nghĩ rõ ràng." Nàng lại cường điệu.

Phàn Ngưỡng Cực nghe xong quả thực là tức muốn trợn mắt ói máu. “Ngươi không cần nói ta cũng biết ngươi là cô nương, chẳng lẽ ta còn lầm giới tính của ngươi hay sao?"

“Vậy ngươi trước kia hôn ta là bởi vì thích ta sao? Không phải bởi vì muốn thử xem xem có thể thích nữ nhân hay sao?" Thấy hắn thở dài mãnh gật đầu, nàng mới mân miệng trừng hắn. “Vậy ngươi còn nói đi liền đi? Ta làm sao mà biết thích của ngươi có thể duy trì bao lâu chứ? Ta làm sao mà biết ngươi có thể ném ta ra đường hay không? Ta là kẻ ngốc sao? Làm chi đi cùng ngươi?" Xem nàng bụng đầy ủy khuất bộc phát thế này.

Phàn Ngưỡng Cực âm thầm kêu khổ. “Tiểu Tiểu, rất nhiều chuyện ta nhất thời không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói ta không mang theo ngươi là bởi vì sợ ngươi gặp nguy hiểm. Nếu ta đủ lý trí, ta hẳn là không muốn quay đầu, nhưng là ta không chịu được cuộc sống không có ngươi, ngươi nói bây giờ ta nên làm gì? Ý chí ta bạc nhược như vậy, ngươi thật sự không nên ở cùng nam nhân như vậy. Cho nên ngươi cự tuyệt ta đi! Như vậy ta mới có thể hết hy vọng……"

Tiểu Tiểu nghe hắn nói vừa tức giận vừa buồn cười, quả thực không biết nên đá hắn hay là ôm hắn. “Ngươi như vậy là đang giả vờ đáng thương sao? Chẳng lẽ ý chí bạc nhược cũng chỉ có mình ngươi sao? Ngươi không biết ngày ấy rời khỏi vương phủ, ta có nhiêu khổ sở, ngươi làm hại ta cũng không bình thường!"

“Tiểu Tiểu!" Đối với thổ lộ của nàng, hắn kích động không hiểu.

Hắn nâng mặt nàng, cúi người muốn hôn nàng, nhưng một âm thanh ho khan trầm thấp cắt ngang thân mật hai người.

Tiêu Sĩ Lãng không biết khi nào đã đứng trước phòng, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu. Lúc này tuy rằng hắn buông không ôm ấp, nhưng cũng không nguyện buông hẳn ra mà hai người nắm tay đi tới.

“Tiêu tiên sinh." Phàn Ngưỡng Cực hướng hắn gật gật đầu.“Ta tới là vì Tiểu Tiểu……"

“Cha." Tiểu Tiểu ngượng ngùng hô.

Tiêu Sĩ Lãng nhìn nhìn hai người bọn họ. “Ngươi muốn mang Tiểu Tiểu đi?"

“Tiêu tiên sinh, ta đối với Tiểu Tiểu là thật tâm yêu thích. Ta biết lời kế tiếp ngươi nghe xong có thể sẽ muốn đánh gãy hai chân ta, tuy rằng bây giờ còn có khó khăn, không có biện pháp cho nàng một cái danh phận, nhưng ta cũng không phải tùy ý đùa bỡn tình cảm của nàng……" Phàn Ngưỡng Cực bỗng nhiên đứng lên, muốn hắn thuyết phục cha Tiểu Tiểu thế nào mới để cho hắn mang người đi đây? Nếu là hắn, hắn cũng không nguyện ý đem nữ nhi giao cho một nam nhân như vậy, một nam nhân không thể bảo đảm phúc lợi (hạnh phúc + lợi ích) nữ nhi.

Tiêu Sĩ Lãng đưa tay ngăn lời của hắn, lại quay đầu hỏi Tiểu Tiểu.“Ngươi, muốn cùng hắn đi sao?"

Tiểu Tiểu hơi hơi đỏ mặt, muốn gật đầu lại chần chờ. “Nhưng thân mình cha vừa khá lên, ta không thể thể cha một mình……"

Tiêu Sĩ Lãng cười cười. “Ta thật sự rất tốt, hiện tại xương cốt so với bình thường đều khỏe mạnh. Ngươi cứ đi theo vương gia đi! Không phải còn thiếu ngân lượng người ta sao? Đi làm nha hoàn cũng tốt, hảo hảo hầu hạ vương gia, xem hắn như chủ tử, chờ trả đủ bạc rồi trở về!"

“Cha!" Tiểu Tiểu không nghĩ tới cha sẽ nói như vậy, hốc mắt lập tức đỏ.

Nàng biết cha phản đối ngay từ đầu, nhưng thấy nàng khổ, quả thật không tốt, liền mềm lòng. Cha của nàng thật sự là quá mức sủng nịch đứa nhỏ này mà.

Phàn Ngưỡng Cực lại càng cảm động, hắn biết để đồng ý hắn mang nữ nhi đi, đối với Tiêu Sĩ Lãng mà nói cũng không dễ dàng gì. Vả lại hắn ta vừa mới kêu hắn là vương gia, chắc là đã biết thân phận của hắn.

“Tiêu tiên sinh, ta sẽ hảo hảo bảo hộ của nàng, đây là lời hứa của ta." Phàn Ngưỡng Cực kiên định.

Tiêu Sĩ Lãng gật gật đầu.“Đi đi."

Vì thế Phàn Ngưỡng Cực mang theo Tiểu Tiểu, chỉ thu thập hành lý đơn giản liền khởi hành hướng phía nam đi tiếp. Lúc này Ba Cách rất nhanh đi tìm xe ngựa, để cho chủ tử đi đường suốt đêm có thể nghỉ ngơi một chút. Hắn nghĩ vương gia cùng Tiểu Tiểu cô nương khẳng định có rất nhiều lời muốn nói.

Bên trong xe ngựa, Phàn Ngưỡng Cực tuy rằng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tay lại nắm chặt tay Tiểu Tiểu không buông.

Tiểu Tiểu nhu thuận ngồi bên cạnh hắn, nhìn ngắm khuôn mặt có thể xem là đẹp của hắn, không khỏi ngây ngốc. Hết thảy này như là mộng, nàng thật muốn đưa tay sờ sờ mặt hắn, chứng minh đây là thực sự. Nhưng nàng không dám, bởi vì nghe Ba Cách nói hắn đã một đêm không ngủ, chạy gấp cả một đêm về kinh thành chỉ để nhìn nàng.

Hắn nhận hoàng mệnh xuống phía nam giám sát, thế mà hắn lại vòng vèo trở về kinh thành mang theo nàng, với hắn mà nói là rất nhiều mạo hiểm. Ngắm nhìn dung nhan mỏi mệt của hắn, ánh mắt nàng không khỏi trở nên càng mềm mại.

Cứ như vậy vừa nhìn vừa suy nghĩ, nàng tùy theo xóc nảy lắc lư của xe ngựa, cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, sắc trời đã gần đến giữa trưa, ba người tìm gian dã điếm(hoang dã + khách điếm) mua chút đồ ăn, sau đó tiếp tục lộ trình, đến lượt Ba Cách vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, Tiểu Tiểu ngồi phía trước bồi hắn điều khiển xe ngựa.

“Kỳ thực ngươi là kẻ diện lãnh tâm nhiệt ( ngoài mặt lạnh lùng, trong tâm ấm áp) , đúng không?" Xoay người nhìn lại Ba Cách đang ngủ, Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói với Phàn Ngưỡng Cực.

“Cái gì diện lãnh tâm nhiệt? Ta chỉ tốt với người của ta, người ngoài ta không quản." Hắn nhún nhún vai, không nghĩ “hình tượng" bị chính mình phá hư.

“Ta đây là người của ngươi sao?" Nàng cắn cắn môi, cố ý nháo hắn.

Hắn liếc nhìn nàng một cái, vội vàng thu lại, sau đó ngồi nghiêm chỉnh.“ Tưởng tượng của ngươi bay quá xa rồi."

Đáp án của hắn làm cho nàng đỏ mặt, nhất thời hương vị ngọt ngào nảy lên trong lòng, ngược với tinh thần sa sút hai ngày nay, cảm giác giờ này khắc này tựa như ở bay bổng trên trời.

“Tiểu Tiểu." Hắn vẻ mặt ngưng trọng mở miệng.“Ta sinh ra ở hoàng gia, cả đời này đều không thoát được đấu tranh quyền lực, đi theo ta sẽ rất vất vả, ngươi thực sự nguyện ý sao?"

“Ngươi có rất nhiều kẻ địch sao?" Nàng nghiêng đầu hỏi.

“Kẻ địch khẳng định có, cứ như hổ rình mồi. Nhiều năm như vậy bên người ta cũng đều không có ai, nếu ta cưới thê hoặc nạp thiếp, người này lập tức sẽ trở thành mục tiêu. Ngươi có biết tình huống đó rất nghiêm trọng?" Hắn nghiêm túc nói.

“Ý ngươi là có người muốn thương tổn người trong lòng ngươi, mục đích chính là thương tổn ngươi?! Ngươi đã trải qua cô độc như thế, những người này sao lại có thể như vậy?!" Nàng nghe vậy liền tức giận. “Bởi vì ngươi nghĩ thế này, mới muốn tách ta ra, không qua lại nữa, đúng không?"

“Ta từ trong hoàn cảnh đó trưởng thành, rất rõ ràng phương diện này có bao nhiêu đáng ghét, hơn nữa một khi tiến vào, khả năng cả đời đều không thể thoát ra. Nếu ta đủ lý trí, không nên kéo ngươi cùng xuống nước……"

“Ngươi không biết hẳn là phải hỏi một chút ý kiến bản nhân ta sao?" Nàng trừng hắn không cho là đúng.

Kỳ thực nếu không phải phân ly này ngắn ngủi, nàng e là còn không rõ tình cảm chính mình. Nhưng hiện tại, nàng đã rất rõ ràng lựa chọn của mình.

“Cho nên ta tự dày vò thật lâu, chung quy vẫn quay về kinh thành gặp ngươi." Hắn tự bỏ bớt chi tiết xác nhận võ công thị vệ bí mật đi.

“Vậy ngươi còn có do dự cái gì? Chúng ta đều đứng về bên ngươi nha! Sau này ta chính là nha hoàn của ngươi, đoạn đường này sẽ thu xếp việc ăn uống cùng các việc vặt của bên người ngươi, vừa không là thê hay thiếp của ngươi, ngươi cần gì phải lo lắng vô cớ đây?" Nàng nhợt nhạt cười.

“Tiểu Tiểu, ngươi có khả năng phải chờ đợi một thời gian. Chờ ta đem chuyện tình này thu xếp, chờ hoàng thượng triệt để đánh tan thế lực thái hậu, hơn phân nửa nguy cơ có thể giải trừ. Đến lúc đó ta mới có thể yên tâm đem ngươi rước vào cửa!" Hắn nắm chặt tay nàng, quay đầu nhìn chăm chú vào nàng.

“Ngươi có thể yêu người khác hay không?" Nàng chỉ hỏi một câu như vậy.

“Ngươi cho với ta mà nói thích một người thực dễ dàng như vậy sao? Nhiều năm đến thế cũng chỉ gặp được một Tiêu Tiểu Tiểu, ta lấy đâu ra nhiều tâm lực như vậy đây?" Hắn cười khổ, thuận tiện còn chế nhạo nàng.

“Được rồi. Đến cha ta cũng đều tin tưởng ngươi, ta còn có gì lo lắng. Cho dù muốn ta cả đời đi theo bên ngươi làm nha hoàn, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta nguyện ý cả đời làm nha hoàn ngươi." Đáy mắt nàng ướt át, lời nói ý nghĩa rõ ràng.

“Tiểu Tiểu!" Hắn ôm chầm bờ vai nàng, kích động nhỏ giọng gọi nàng.
Tác giả : Trạm Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại