Hắc Y Đại Hiệp Và Bạch Y Giáo Chủ
Chương 5: Chương đại hiệp luyến ái liễu? (Đại hiệp luyến ái?)
Đại hiệp đang hai mắt chuyển sang tim hồng, minh chủ trên đài nói cũng thật dõng dạc, mọi người dưới đài (trừ bỏ thiếu chủ đến xem náo nhiệt ra) đều đang tình cảm dạt dào, ai cũng nhảy ra chỉ trời chỉ đất thề thốt, e là có phải bồi một cái mạng già cũng nhất định phải diệt trừ ma giáo.
Quần hùng dưới đài một khi kích động lên liền bất chấp lịch sự nhã nhặn, nào là đập bàn, chụp ghế, nước miếng bay lung tung, có người không cẩn thận mạnh tay một chút, tay vừa hạ xuống, trà nước cùng điểm tâm vì nội lực ai đó hùng hậu mà bay lên, hướng thẳng mặt thiếu chủ đang ngồi trên ghế khách quý.
Mọi người mắt thấy một công tử phong tư tuyệt đại đang có nguy cơ bị nước trà cũng điểm tâm tẩy mặt không khỏi kinh hô, lại thấy thiếu chủ chỉ khẽ phất tay áo một cái, chưởng phong xẹt qua, nhẹ nhàng đánh tan nội lực mãnh liệt của đối phương, tay phải nhẹ phất về phía trước, bàn liền vững vàng rơi cuống đất, chén trà nhẹ nhàng rơi xuống bàn, điểm tâm trên bàn không thiếu một khối, nước trà trong chén cũng không tràn một giọt.
Tất cả chỉ là phản ứng theo bản năng của thiếu chủ nhưng mà một màn này cũng đủ khiến cho mọi người ở hiện trường kinh ngạc.
Hảo công phu a!! Mọi người lớn tiếng ca ngợi, bắt đầu chuyển sang đoán vị công tử xa lạ này xuất thân danh gia ra sao, là đồ đệ vị cao nhân nào. Minh chủ râu bạc nhiệt tình ủng hộ, lại không khỏi cảm động tới mức đầy mặt rơi lệ: “Giang hồ có tài tử cỡ này, có thanh niên hậu bối tài tuấn cỡ này, sao phải lo ma giáo không diệt được!"
Dưới tác động của công tử xa lạ bỗng nhiên nổi tiếng này, mọi người lại tràn đầy tin tưởng, thừa dịp náo nhiệt quyết định đêm trăng tròn mười lăm tháng tám – tết trung thu – sẽ tấn công tổng đàn ma giáo, nhất định phải tiêu diệt yêu nhân ma giáo, thực hiện đại nghiệp thiên thu của võ lâm!
“Ngay cả ăn tết trung thu cũng không để cho người ta yên…" Ma giáo giáo chủ sau đó bình luận thêm: “Thực không phúc hậu!!"
Trên đài dưới đài khí thế ngất trời, thiếu chủ khiến cho đại hội náo động hết sức. Ngũ đường chủ của ma giáo – người chân chính có nhiệm vụ dịch dung trà trộn vào đại hội không khỏi chảy vài tầng mồ hôi lạnh: “Ai yêu tiểu tổ tông của ta a! Ngươi như thế nào chạy đến đây a?!"
Đường chủ vừa toát mồ hôi lạnh vừa vụng trộm lẩn trốn, thừa dịp không ai chú ý tới mình, lôi theo thiếu chủ còn đang vẻ mặt mê man không hiểu gì chạy thẳng ra ngoài.
Vì thế, trong lúc mọi người còn đang bận lấy máu làm chứng, chỉ trời thề thốt vì đại nghiệp diệt trừ ma giáo, " Mộ Dung" công tử trẻ tuổi yên lặng biến mất, cho đến đêm đại chiến trung thu cũng không ai thấy thân ảnh hắn.
Tuy rằng kế hoạch tiến công ma giáo đêm trung thu rất hoàn hảo nhưng bởi vì bị lộ bí mật, chiến dịch chính đạo võ lâm thảo phạt ma giáo vô công mà phản (thất bại mà về), võ lâm minh chủ phẫn nộ quay sang trách mắng Mộ Dung trang chủ cố tình làm khó dễ, trách đối phương tư tàng, không chịu toàn lực ứng phó, không biết là do đâu Mộ Dung đương gia lại kiên quyết phủ nhận trong tộc không có vị công tử tuyệt mỹ lại võ công cao cường nào, tuyệt không có ý tư tàng hay là cố ý khó xử người trẻ tuổi như lời minh chủ, đó hoàn toàn là ngậm máu phun người.
Song phương thường xuyên qua lại, giương cung bạt kiếm, đem nợ cũ năm xưa ra, từ đầu tới đuôi tính đủ một trăm lần, sau đó trợn mắt nhìn nhau, quyết định mười lăm chín tháng lên đỉnh Hoa Sơn quyết đấu phân cao thấp.
Đáng tiếc minh chủ cùng trang chủ đấu từ mười sáu tuổi đến sáu mươi sáu tuổi, năm mươi năm qua lại, tình cảm so với sắt thép còn bền, số lần quyết đấu lại nhiều đến mức quần chúng ngay cả kẽ hạt dưa ngồi xem còn lười đi, cho nên lần quyết đấu này cũng giống mấy mươi lần trước kia, không gây nên sóng to gió lớn gì, rất nhanh chóng liền như quý công tử mỹ mạo tuyệt thế võ công kinh người mới nổi danh kia bị mọi người quên lãng.
Người duy nhất không quên công tử chính là vị hỉ nộ không hiện – mặt đen hắc y đại hiệp. Bị mỹ mạo của thiếu chủ (?) thu phục, lại bị thân thủ của đối phương làm cho kinh hoàng, mỹ công tử đã khắc sâu trong trí nhớ của đại hiệp, vô luận qua bao nhiêu năm tháng, cho tới giờ cũng chưa từng phai nhạt, cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Đơn giản mà nói đó chính là tình yêu của hắn.
Quần hùng dưới đài một khi kích động lên liền bất chấp lịch sự nhã nhặn, nào là đập bàn, chụp ghế, nước miếng bay lung tung, có người không cẩn thận mạnh tay một chút, tay vừa hạ xuống, trà nước cùng điểm tâm vì nội lực ai đó hùng hậu mà bay lên, hướng thẳng mặt thiếu chủ đang ngồi trên ghế khách quý.
Mọi người mắt thấy một công tử phong tư tuyệt đại đang có nguy cơ bị nước trà cũng điểm tâm tẩy mặt không khỏi kinh hô, lại thấy thiếu chủ chỉ khẽ phất tay áo một cái, chưởng phong xẹt qua, nhẹ nhàng đánh tan nội lực mãnh liệt của đối phương, tay phải nhẹ phất về phía trước, bàn liền vững vàng rơi cuống đất, chén trà nhẹ nhàng rơi xuống bàn, điểm tâm trên bàn không thiếu một khối, nước trà trong chén cũng không tràn một giọt.
Tất cả chỉ là phản ứng theo bản năng của thiếu chủ nhưng mà một màn này cũng đủ khiến cho mọi người ở hiện trường kinh ngạc.
Hảo công phu a!! Mọi người lớn tiếng ca ngợi, bắt đầu chuyển sang đoán vị công tử xa lạ này xuất thân danh gia ra sao, là đồ đệ vị cao nhân nào. Minh chủ râu bạc nhiệt tình ủng hộ, lại không khỏi cảm động tới mức đầy mặt rơi lệ: “Giang hồ có tài tử cỡ này, có thanh niên hậu bối tài tuấn cỡ này, sao phải lo ma giáo không diệt được!"
Dưới tác động của công tử xa lạ bỗng nhiên nổi tiếng này, mọi người lại tràn đầy tin tưởng, thừa dịp náo nhiệt quyết định đêm trăng tròn mười lăm tháng tám – tết trung thu – sẽ tấn công tổng đàn ma giáo, nhất định phải tiêu diệt yêu nhân ma giáo, thực hiện đại nghiệp thiên thu của võ lâm!
“Ngay cả ăn tết trung thu cũng không để cho người ta yên…" Ma giáo giáo chủ sau đó bình luận thêm: “Thực không phúc hậu!!"
Trên đài dưới đài khí thế ngất trời, thiếu chủ khiến cho đại hội náo động hết sức. Ngũ đường chủ của ma giáo – người chân chính có nhiệm vụ dịch dung trà trộn vào đại hội không khỏi chảy vài tầng mồ hôi lạnh: “Ai yêu tiểu tổ tông của ta a! Ngươi như thế nào chạy đến đây a?!"
Đường chủ vừa toát mồ hôi lạnh vừa vụng trộm lẩn trốn, thừa dịp không ai chú ý tới mình, lôi theo thiếu chủ còn đang vẻ mặt mê man không hiểu gì chạy thẳng ra ngoài.
Vì thế, trong lúc mọi người còn đang bận lấy máu làm chứng, chỉ trời thề thốt vì đại nghiệp diệt trừ ma giáo, " Mộ Dung" công tử trẻ tuổi yên lặng biến mất, cho đến đêm đại chiến trung thu cũng không ai thấy thân ảnh hắn.
Tuy rằng kế hoạch tiến công ma giáo đêm trung thu rất hoàn hảo nhưng bởi vì bị lộ bí mật, chiến dịch chính đạo võ lâm thảo phạt ma giáo vô công mà phản (thất bại mà về), võ lâm minh chủ phẫn nộ quay sang trách mắng Mộ Dung trang chủ cố tình làm khó dễ, trách đối phương tư tàng, không chịu toàn lực ứng phó, không biết là do đâu Mộ Dung đương gia lại kiên quyết phủ nhận trong tộc không có vị công tử tuyệt mỹ lại võ công cao cường nào, tuyệt không có ý tư tàng hay là cố ý khó xử người trẻ tuổi như lời minh chủ, đó hoàn toàn là ngậm máu phun người.
Song phương thường xuyên qua lại, giương cung bạt kiếm, đem nợ cũ năm xưa ra, từ đầu tới đuôi tính đủ một trăm lần, sau đó trợn mắt nhìn nhau, quyết định mười lăm chín tháng lên đỉnh Hoa Sơn quyết đấu phân cao thấp.
Đáng tiếc minh chủ cùng trang chủ đấu từ mười sáu tuổi đến sáu mươi sáu tuổi, năm mươi năm qua lại, tình cảm so với sắt thép còn bền, số lần quyết đấu lại nhiều đến mức quần chúng ngay cả kẽ hạt dưa ngồi xem còn lười đi, cho nên lần quyết đấu này cũng giống mấy mươi lần trước kia, không gây nên sóng to gió lớn gì, rất nhanh chóng liền như quý công tử mỹ mạo tuyệt thế võ công kinh người mới nổi danh kia bị mọi người quên lãng.
Người duy nhất không quên công tử chính là vị hỉ nộ không hiện – mặt đen hắc y đại hiệp. Bị mỹ mạo của thiếu chủ (?) thu phục, lại bị thân thủ của đối phương làm cho kinh hoàng, mỹ công tử đã khắc sâu trong trí nhớ của đại hiệp, vô luận qua bao nhiêu năm tháng, cho tới giờ cũng chưa từng phai nhạt, cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Đơn giản mà nói đó chính là tình yêu của hắn.
Tác giả :
Lưu Ly Châu Ki