Hắc Thiên Kim
Chương 40: Kiểm tra đột xuất
Những người trong đội công nhân mỏ mồ hôi như tắm trở về nhà ăn cơm.
Lý Trường Canh cao gầy người mặc sơ mi trắng, đầu tóc chải gọn, hông đeo một chiếc thắt lưng da, mặt thắt lưng vàng óng, bước tới chỗ trưởng khoa Dương làm người3khác còn tưởng hai người là người nhà với nhau.
Lý Trường Canh đưa ra danh thiếp, vẻ mặt thật thà nói: “Các vị lãnh đạo, tôi là Lý Trường Canh phó tổng giám đốc mỏ than Bình Khẩu. Các vị gọi tôi là Tiểu Lý là được, đến sớm2như vậy, chắc là chưa ăn gì, hay là cùng nhau tới nhà ăn công nhân mỏ ăn chút gì đó đi. Đồ ăn ở nhà ăn thực sự không tệ đâu, còn có bánh bao, màn thầu tự làm, đảm bảo no."
Đám người trưởng khoa Dương vừa mới0xem những người công nhân mỏ cường tráng chỉ vì một cái màn thầu mà mồ hôi đầm đìa hết ra đất, một đám thanh niên trai tráng cũng có thể đánh bay. Còn mấy người nữ công cũng chỉ vì một cái bánh bao mà có thể ép0ngực, xé quần áo, cào mặt,… Họ nghĩ, chỉ có không muốn sống nữa mới dám vào nhà ăn tranh màn thầu với bánh bao với đám công nhân vừa rồi, vậy nên tất cả đều khách khí lắc đầu.
Phóng viên Ngụy mở miệng nói: “Lý tổng, tinh thần3và sức lực công nhân mỏ các anh thật là dồi dào, chúng tôi đều đã ghi hình lại hết rồi, liệu tiếp theo có thể để chúng tôi xuống mỏ than tham quan chút không?"
Lý Trường Canh lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Trong đó bẩn thỉu, đường lại khó đi, sợ rằng các anh đi không quen, nếu muốn phỏng vấn thì trong thôn có thể phỏng vấn tốt hơn nhiều."
Nghe được trong đó bẩn thỉu, ánh mắt đám người trưởng khoa Dương đều cảm thấy có chút hi vọng. Mặc dù vừa nãy bị mấy người công nhân mỏ làm cho sợ hãi nhưng thực sự muốn kiểm tra ra được vấn đề, chiếu theo quy củ nghề nghiệp, thì không có gì đáng nói.
Đến lúc trưởng khoa Dương ra tay, ông ta lấy ra giấy phép chứng từ, mặt nghiêm túc nói: “Chúng tôi đến là để kiểm tra các vấn đề an toàn của công trường mỏ than, các vị phóng viên đây có thể làm chứng."
Không còn sự sợ hãi do đám công nhân gây ra nữa, trước mặt họ chỉ là một phó tổng, cũng chỉ là một người dân trong thôn bình thường, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, đều tỏ thái độ nghiêm túc trong công việc, từng người đều rút ra giấy phép chứng từ.
“Chúng tôi là người của Cục bảo vệ môi trường, tới kiểm tra vấn đề ô nhiễm của nhà máy than."
Vốn là kiểm tra đột xuất, nhưng mà hiện tại thì tốt hơn nên nói rõ thân phận, công khai tiến hành, nếu không bị mấy người công nhân như ong vỡ tổ đánh chết, thì chẳng biết nói cho ra lẽ như thế nào nữa.
Lý Trường Canh tiếp nhận giấy phép, đúng là giấy phép kiểm tra thật, rồi sau mới trả lại bọn họ, mồm miệng nhiệt tình nói: “Thất lễ, thất lễ rồi, không ngờ rằng là các lãnh đạo lớn, nếu như các vị không có việc gì khác thì chúng ta có thể tới khu vực hầm mỏ luôn."
Không ngờ rằng đối phương có thể rộng lượng dễ dãi như vậy, hoàn toàn không giống lẽ thường, đám trưởng khoa Dương bỗng nhiên bối rối.
Lý Trường Canh mặt tươi cười dẫn mọi người đi bộ, nói một cách rất xin lỗi: “Xe tải chở than ở đây nhiều nên xe con không vào được, cũng may là không xa lắm, đi vài bước là tới rồi."
Lý Trường Canh nói không xa vậy mà kết quả đoàn người này không đi xe cứ thế mà đi bộ suốt hai tiếng đồng hồ.
Đám người của phóng viên Ngụy bắt đầu nhìn thấy các xe tải trong thôn được xếp thành một hàng dài thì không giấu được vẻ hưng phấn, nhiều xe như vậy thì mỏ than có thể lớn cỡ nào, dầu mỏ có thể có bao nhiêu. Xe tải vẫn còn xếp hàng dài, đám người họ đều đã cứng cả chân rồi, trong lòng chỉ mong đến địa điểm thật nhanh.
Lão Ngụy mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc của các anh không có ở đây sao?"
Lý Trường Canh mặt kinh ngạc nói: “Có chứ, sáng nay cùng các anh xem buổi biểu diễn của mấy đội nhân công mỏ còn gì, tôi còn thấy các anh nói chuyện cùng anh ta, bây giờ thì anh ta đưa con gái lên thị trấn đi học rồi, một chút nữa sẽ quay về."
Đám người lão Ngụy ngơ ngác nhìn nhau, lúc đấy tổng giám đốc ở ngay bên cạnh? Tại sao bọn hắn lại không biết. Bọn hắn quanh năm tiếp xúc với các nhà doanh nghiệp, chẳng lẽ nào không có một chút ấn tượng nào về tổng giám đốc ở đây!
Đám người luôn cảm thấy có gì đang bị che giấu, một khi đến khu mỏ than, nhất định là phải kiểm tra thật kĩ, không tin là không tìm ra vấn đề. Không ít các nhà xí nghiệp, lúc mới đầu còn ưỡn ngực vươn vai, đến lúc tìm ra sai sót, thì lại khúm núm, cảnh này họ đã nhìn thấy nhiều rồi.
Đi gần hết cả đoạn đường, đám người mới phát hiện, tay phó tổng này nói rất nhiều, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi thì hắn cũng chẳng nói gì nhiều, một mặt tỏ vẻ trung thực, nhưng thực chất thì giảo hoạt lươn lẹo.
Xem ra dò hỏi cũng không tìm ra được cái gì, đám người cũng chẳng thèm tán gẫu với Lý Trường Canh nữa, tiết kiệm sức lực để đi tới khu mỏ than. Kiểm tra mỏ than là nghề của bọn họ, nào là an toàn hầm đạo, kiểm soát khí thải, xử lý xỉ than, an toàn lao dộng cho công nhân, các vấn đề, công việc cụ thể, cứ chọn bừa một cái kiểu gì chẳng ra lỗi.
Bởi vì buổi sáng bị mấy phần biểu diễn đáng sợ của đội công nhân làm cho khiếp sợ, mọi người cố gắng soi lỗi kĩ hơn một chút.
Cuối cùng cũng đã tới khu mỏ than. Trưởng khoa Dương mặt nghiêm nghị nói: “Chúng ta đi tới đây là có thể tiến vào hầm mỏ quan sát kiểm tra, mỏ than thôn Bình Khẩu không có vẫn đề gì chứ."
Lý Trường Canh vẻ mặt kinh ngạc nói: “Các anh quả không hổ danh là lãnh đạo từ thành phố về, rất chuyên nghiệp, trước kia cũng có rất nhiều lãnh đạo từ bên ngoài về để kiểm tra nhưng đều không ai muốn xuống hầm, e ngại nơi hầm mỏ ngột ngạt nhàm chán."
Lúc này, lão Ngụy cùng trưởng khoa Dương chỉ biết cười ha ha không có ý định trả lời. Phóng viên Ngụy và trưởng khoa Dương đã nhiều lần hợp tác, mặc dù rất mệt mỏi nhưng đã tới đây rồi, đều đã tìm hiểu qua về thôn Bình Khẩu và cả mỏ than. Bọn họ rất chuyên nghiệp, dù có nói hươu nói vượn cũng không có tác dụng.
Lão Ngụy là người dẫn đầu đoàn, đưa cho mỗi người một cái bộ đàm, còn bật đèn cho các nhân viên xuống hầm, mũ bảo hiểm, quần áo bảo hộ đều mặc luôn ở công trường.
Trước kia bọn họ cũng đã từng đi kiểm tra các hầm mỏ khác rồi, vào hầm luôn chuẩn bị như vậy, những người thợ mỏ khi nhìn thấy đoàn của họ vậy đều có chút kinh ngạc, dù sao cũng là dân chuyên, đâu thể cứ đầu trần không áo quần mà tiến vào.
Quả nhiên, nhìn thấy đoàn mình như vậy phó tổng Lý mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn không nói gì.
Đám người lão Ngụy cuối cùng cũng vớt vát được chút mặt mũi, cả quãng đường nãy giờ cứ bị phó tổng Lý cầm mũi dắt đi. Thế nhưng, khi bọn họ cùng phó tổng Lý đến hầm, nhìn thấy một phòng thay rộng rãi, sáng sủa, nhà tắm rộng lớn. Các công nhân đều được mặc quần áo bảo hộ chuyên dụng, trên người đeo dụng cụ cứu hộ, trên đầu còn có mũ bảo hộ, trên mặt cũng có đồ bảo hộ, so sánh với đám người họ, trang bị của đám người lão Ngụy có vẻ quá đơn sơ.
Chả trách những người công nhân mỏ vừa đi qua nhìn đám người họ với ánh mắt kì lạ, không phải ánh mắt hâm mộ hay thán phục, có vẻ là…
“Ở chỗ chúng tôi cũng có quần áo bảo hộ chuyên dụng, các vị lãnh đạo không cần quá khách khí, qua đây đổi đồ là được." Lý Trường Canh cười híp mắt nói.
Đám người lão Ngụy: …
“Thật không tốt làm phiền đến các anh rồi, chúng tôi cũng chỉ là đến đây tham quan chút thôi, ha ha." Trưởng khoa Dương nghiêm túc nói.
Đến cửa hầm, đám người không trực tiếp đi vào luôn mà trước tiên đứng ở bên ngoài chụp kiểu ảnh. Thợ chụp ảnh cầm máy ảnh còn phải chỉnh trưởng khoa Dương, người đang ăn mặc rất ra vẻ: “Đứng sang trái một chút, đúng rồi, như vậy, cười một cái, được rồi."
Nụ cười trên mặt trưởng khoa Dương cứng ngắc, ông ta thực sự không biết chụp ảnh, người khác cầm máy ảnh lên là ông ta căng thẳng, nhưng lần này ông ta vẫn nhếch môi.
Trưởng khoa Dương tuổi trung niên, đã ghi lại được một tấm hình quý báu.
Sau này bức ảnh đoàn kiểm tra đầu tiên mỏ than Bình Khẩu còn nhiều lần xuất hiện trên tạp chí.
Lý Trường Canh cũng không làm phiền bọn họ, để yên cho họ chụp ảnh, cười hì hì chụp ảnh chung với họ, còn chụp cho họ một tấm.
Mấy người chụp cho nhau vài tấm hình, trong nháy mắt dường như chẳng còn chút lung túng nào, mối quan hệ cũng dần hòa hợp hơn.
Sau đó tất cả liền xuống hầm.
Cúi đầu nhìn vào cái cửa hầm sâu, tối hun hút, lão Ngụy hít một hơi thật sâu, lấy ra một cái bút ghi âm rồi nói: “Bắt đầu xuống hầm kiểm tra vào lúc gần trưa 10 giờ 32 phút."
Lý Trường Canh cao gầy người mặc sơ mi trắng, đầu tóc chải gọn, hông đeo một chiếc thắt lưng da, mặt thắt lưng vàng óng, bước tới chỗ trưởng khoa Dương làm người3khác còn tưởng hai người là người nhà với nhau.
Lý Trường Canh đưa ra danh thiếp, vẻ mặt thật thà nói: “Các vị lãnh đạo, tôi là Lý Trường Canh phó tổng giám đốc mỏ than Bình Khẩu. Các vị gọi tôi là Tiểu Lý là được, đến sớm2như vậy, chắc là chưa ăn gì, hay là cùng nhau tới nhà ăn công nhân mỏ ăn chút gì đó đi. Đồ ăn ở nhà ăn thực sự không tệ đâu, còn có bánh bao, màn thầu tự làm, đảm bảo no."
Đám người trưởng khoa Dương vừa mới0xem những người công nhân mỏ cường tráng chỉ vì một cái màn thầu mà mồ hôi đầm đìa hết ra đất, một đám thanh niên trai tráng cũng có thể đánh bay. Còn mấy người nữ công cũng chỉ vì một cái bánh bao mà có thể ép0ngực, xé quần áo, cào mặt,… Họ nghĩ, chỉ có không muốn sống nữa mới dám vào nhà ăn tranh màn thầu với bánh bao với đám công nhân vừa rồi, vậy nên tất cả đều khách khí lắc đầu.
Phóng viên Ngụy mở miệng nói: “Lý tổng, tinh thần3và sức lực công nhân mỏ các anh thật là dồi dào, chúng tôi đều đã ghi hình lại hết rồi, liệu tiếp theo có thể để chúng tôi xuống mỏ than tham quan chút không?"
Lý Trường Canh lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Trong đó bẩn thỉu, đường lại khó đi, sợ rằng các anh đi không quen, nếu muốn phỏng vấn thì trong thôn có thể phỏng vấn tốt hơn nhiều."
Nghe được trong đó bẩn thỉu, ánh mắt đám người trưởng khoa Dương đều cảm thấy có chút hi vọng. Mặc dù vừa nãy bị mấy người công nhân mỏ làm cho sợ hãi nhưng thực sự muốn kiểm tra ra được vấn đề, chiếu theo quy củ nghề nghiệp, thì không có gì đáng nói.
Đến lúc trưởng khoa Dương ra tay, ông ta lấy ra giấy phép chứng từ, mặt nghiêm túc nói: “Chúng tôi đến là để kiểm tra các vấn đề an toàn của công trường mỏ than, các vị phóng viên đây có thể làm chứng."
Không còn sự sợ hãi do đám công nhân gây ra nữa, trước mặt họ chỉ là một phó tổng, cũng chỉ là một người dân trong thôn bình thường, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, đều tỏ thái độ nghiêm túc trong công việc, từng người đều rút ra giấy phép chứng từ.
“Chúng tôi là người của Cục bảo vệ môi trường, tới kiểm tra vấn đề ô nhiễm của nhà máy than."
Vốn là kiểm tra đột xuất, nhưng mà hiện tại thì tốt hơn nên nói rõ thân phận, công khai tiến hành, nếu không bị mấy người công nhân như ong vỡ tổ đánh chết, thì chẳng biết nói cho ra lẽ như thế nào nữa.
Lý Trường Canh tiếp nhận giấy phép, đúng là giấy phép kiểm tra thật, rồi sau mới trả lại bọn họ, mồm miệng nhiệt tình nói: “Thất lễ, thất lễ rồi, không ngờ rằng là các lãnh đạo lớn, nếu như các vị không có việc gì khác thì chúng ta có thể tới khu vực hầm mỏ luôn."
Không ngờ rằng đối phương có thể rộng lượng dễ dãi như vậy, hoàn toàn không giống lẽ thường, đám trưởng khoa Dương bỗng nhiên bối rối.
Lý Trường Canh mặt tươi cười dẫn mọi người đi bộ, nói một cách rất xin lỗi: “Xe tải chở than ở đây nhiều nên xe con không vào được, cũng may là không xa lắm, đi vài bước là tới rồi."
Lý Trường Canh nói không xa vậy mà kết quả đoàn người này không đi xe cứ thế mà đi bộ suốt hai tiếng đồng hồ.
Đám người của phóng viên Ngụy bắt đầu nhìn thấy các xe tải trong thôn được xếp thành một hàng dài thì không giấu được vẻ hưng phấn, nhiều xe như vậy thì mỏ than có thể lớn cỡ nào, dầu mỏ có thể có bao nhiêu. Xe tải vẫn còn xếp hàng dài, đám người họ đều đã cứng cả chân rồi, trong lòng chỉ mong đến địa điểm thật nhanh.
Lão Ngụy mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc của các anh không có ở đây sao?"
Lý Trường Canh mặt kinh ngạc nói: “Có chứ, sáng nay cùng các anh xem buổi biểu diễn của mấy đội nhân công mỏ còn gì, tôi còn thấy các anh nói chuyện cùng anh ta, bây giờ thì anh ta đưa con gái lên thị trấn đi học rồi, một chút nữa sẽ quay về."
Đám người lão Ngụy ngơ ngác nhìn nhau, lúc đấy tổng giám đốc ở ngay bên cạnh? Tại sao bọn hắn lại không biết. Bọn hắn quanh năm tiếp xúc với các nhà doanh nghiệp, chẳng lẽ nào không có một chút ấn tượng nào về tổng giám đốc ở đây!
Đám người luôn cảm thấy có gì đang bị che giấu, một khi đến khu mỏ than, nhất định là phải kiểm tra thật kĩ, không tin là không tìm ra vấn đề. Không ít các nhà xí nghiệp, lúc mới đầu còn ưỡn ngực vươn vai, đến lúc tìm ra sai sót, thì lại khúm núm, cảnh này họ đã nhìn thấy nhiều rồi.
Đi gần hết cả đoạn đường, đám người mới phát hiện, tay phó tổng này nói rất nhiều, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi thì hắn cũng chẳng nói gì nhiều, một mặt tỏ vẻ trung thực, nhưng thực chất thì giảo hoạt lươn lẹo.
Xem ra dò hỏi cũng không tìm ra được cái gì, đám người cũng chẳng thèm tán gẫu với Lý Trường Canh nữa, tiết kiệm sức lực để đi tới khu mỏ than. Kiểm tra mỏ than là nghề của bọn họ, nào là an toàn hầm đạo, kiểm soát khí thải, xử lý xỉ than, an toàn lao dộng cho công nhân, các vấn đề, công việc cụ thể, cứ chọn bừa một cái kiểu gì chẳng ra lỗi.
Bởi vì buổi sáng bị mấy phần biểu diễn đáng sợ của đội công nhân làm cho khiếp sợ, mọi người cố gắng soi lỗi kĩ hơn một chút.
Cuối cùng cũng đã tới khu mỏ than. Trưởng khoa Dương mặt nghiêm nghị nói: “Chúng ta đi tới đây là có thể tiến vào hầm mỏ quan sát kiểm tra, mỏ than thôn Bình Khẩu không có vẫn đề gì chứ."
Lý Trường Canh vẻ mặt kinh ngạc nói: “Các anh quả không hổ danh là lãnh đạo từ thành phố về, rất chuyên nghiệp, trước kia cũng có rất nhiều lãnh đạo từ bên ngoài về để kiểm tra nhưng đều không ai muốn xuống hầm, e ngại nơi hầm mỏ ngột ngạt nhàm chán."
Lúc này, lão Ngụy cùng trưởng khoa Dương chỉ biết cười ha ha không có ý định trả lời. Phóng viên Ngụy và trưởng khoa Dương đã nhiều lần hợp tác, mặc dù rất mệt mỏi nhưng đã tới đây rồi, đều đã tìm hiểu qua về thôn Bình Khẩu và cả mỏ than. Bọn họ rất chuyên nghiệp, dù có nói hươu nói vượn cũng không có tác dụng.
Lão Ngụy là người dẫn đầu đoàn, đưa cho mỗi người một cái bộ đàm, còn bật đèn cho các nhân viên xuống hầm, mũ bảo hiểm, quần áo bảo hộ đều mặc luôn ở công trường.
Trước kia bọn họ cũng đã từng đi kiểm tra các hầm mỏ khác rồi, vào hầm luôn chuẩn bị như vậy, những người thợ mỏ khi nhìn thấy đoàn của họ vậy đều có chút kinh ngạc, dù sao cũng là dân chuyên, đâu thể cứ đầu trần không áo quần mà tiến vào.
Quả nhiên, nhìn thấy đoàn mình như vậy phó tổng Lý mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn không nói gì.
Đám người lão Ngụy cuối cùng cũng vớt vát được chút mặt mũi, cả quãng đường nãy giờ cứ bị phó tổng Lý cầm mũi dắt đi. Thế nhưng, khi bọn họ cùng phó tổng Lý đến hầm, nhìn thấy một phòng thay rộng rãi, sáng sủa, nhà tắm rộng lớn. Các công nhân đều được mặc quần áo bảo hộ chuyên dụng, trên người đeo dụng cụ cứu hộ, trên đầu còn có mũ bảo hộ, trên mặt cũng có đồ bảo hộ, so sánh với đám người họ, trang bị của đám người lão Ngụy có vẻ quá đơn sơ.
Chả trách những người công nhân mỏ vừa đi qua nhìn đám người họ với ánh mắt kì lạ, không phải ánh mắt hâm mộ hay thán phục, có vẻ là…
“Ở chỗ chúng tôi cũng có quần áo bảo hộ chuyên dụng, các vị lãnh đạo không cần quá khách khí, qua đây đổi đồ là được." Lý Trường Canh cười híp mắt nói.
Đám người lão Ngụy: …
“Thật không tốt làm phiền đến các anh rồi, chúng tôi cũng chỉ là đến đây tham quan chút thôi, ha ha." Trưởng khoa Dương nghiêm túc nói.
Đến cửa hầm, đám người không trực tiếp đi vào luôn mà trước tiên đứng ở bên ngoài chụp kiểu ảnh. Thợ chụp ảnh cầm máy ảnh còn phải chỉnh trưởng khoa Dương, người đang ăn mặc rất ra vẻ: “Đứng sang trái một chút, đúng rồi, như vậy, cười một cái, được rồi."
Nụ cười trên mặt trưởng khoa Dương cứng ngắc, ông ta thực sự không biết chụp ảnh, người khác cầm máy ảnh lên là ông ta căng thẳng, nhưng lần này ông ta vẫn nhếch môi.
Trưởng khoa Dương tuổi trung niên, đã ghi lại được một tấm hình quý báu.
Sau này bức ảnh đoàn kiểm tra đầu tiên mỏ than Bình Khẩu còn nhiều lần xuất hiện trên tạp chí.
Lý Trường Canh cũng không làm phiền bọn họ, để yên cho họ chụp ảnh, cười hì hì chụp ảnh chung với họ, còn chụp cho họ một tấm.
Mấy người chụp cho nhau vài tấm hình, trong nháy mắt dường như chẳng còn chút lung túng nào, mối quan hệ cũng dần hòa hợp hơn.
Sau đó tất cả liền xuống hầm.
Cúi đầu nhìn vào cái cửa hầm sâu, tối hun hút, lão Ngụy hít một hơi thật sâu, lấy ra một cái bút ghi âm rồi nói: “Bắt đầu xuống hầm kiểm tra vào lúc gần trưa 10 giờ 32 phút."
Tác giả :
Tống Tượng Bạch