Hắc Liên Hoa Nở Rộ
Chương 13: Hãm hại
“Trộm tiền học phí của lớp, biết điều thì mau nhận lỗi, trả tiền lại, nếu không đợi lát nữa bị lục soát, sẽ không bị xử phạt đơn giản như vậy, tuyệt đối sẽ đuổi học!"
Phạm Kiếm Xuân hung thần ác sát vung thước, năm nay hắn đúng là xui xẻo, đầu tiên là chuyện Mộc Tuyết, sau đó là bị hiệu trưởng mắng, năm nay cũng không hy vọng được đánh giá tốt, anh họ cũng giận hắn, đài truyền hình thiếu chút nữa đã đưa tin. Bây giờ thì tốt rồi, hắn để tiền học phí trên bàn lại có người dám trộm! Quả thật là nhổ râu hổ, không muốn sống nữa!
Mỗi người trong lớp đều nơm nớp lo sợ, vừa hết khóa đầu tiên của buổi trưa, thầy dạy địa lý cũng đi vào, kết quả Phạm Kiếm Xuân đằng đằng sát khí vọt vào, nói là tiền học phí bị mất hai ngàn, mất buổi trưa, nên lập tức điều tra.
Thấy không ai đáp lại, Phạm Kiếm Xuân kêu lớp trưởng ra, soát quần áo và túi của lớp trưởng, sau đó kêu lớp trưởng lục soát cán bộ lớp, cán bộ lớp soát các tổ trưởng và bạn học.
Mắt thấy phó kỷ luật tới càng lúc càng gần, Mộc Tuyết nhìn Lâm Dư Phỉ vô cùng trấn định, cảm thấy không thích hợp. Cô đưa tay vào túi sách tỉ mỉ sờ soạng, quả nhiên! Trong túi sách có một phong bì có chứa tiền, sờ độ dài ngắn thì là tờ 100 nguyên, nhưng độ dày này, không tới một ngàn.
Mộc Tuyết quay đầu nhìn Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ cũng quay đầu nhìn Mộc Tuyết, khi hai mắt giao nhau, Mộc Tuyết sâu sắc phát hiện trong mắt Lâm Dư Phỉ hiện lên thắng lợi.
Đúng, thắng lợi, cùng thời điểm đó giống nhau như đúc.
Mộc Tuyết cũng cười, khóe miệng tàn nhẫn, cô ta quả thật là người tốt!
Tay cố gắng cuộn tiền thành một cục, nhét vào trong tay áo, Mộc Tuyết rút tay ra, đứng lên. Phó kỷ luật đã tới. cô cố ý đứng cạnh Lâm Dư Phỉ.
Phó kỷ luật còn làm thật nghiêm túc, đầu tiên là vạch từng quyển sách, xét từng trang sách..
Mộc Tuyết lui ra phía sau một chút, cách Lâm Dư Phỉ nửa bước, làm bộ như đang sợ hãi, ngã vào người Lâm Dư Phỉ, đồng thời đem tiền trong tay áo nhét vào túi đồng phục của Lâm Dư Phỉ.
Lâm Dư Phỉ bị Mộc Tuyết đụng vào, không mấy vui vẻ, nhưng giả vờ đỡ lấy Mộc Tuyết: “Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy, cũng không phải cậu trộm."
Phạm Kiếm Xuân nghe vậy lập tức đi tới, hung ác nhìn Mộc Tuyết: “Đứng ngay ngắn!"
Mộc Tuyết đứng thẳng, cúi đầu mỉm cười.
Lâm Dư Phỉ thấy khóe miệng Mộc Tuyết mỉm cười, lòng trầm xuống, ả theo bản năng nắm túi đồng phục, sau đó giật mình. Vật cợm lên giống như phong bì…… Chẳng lẽ là?
Làm bộ ho khan, Lâm Dư Phỉ cúi đầu, lấy phong bì ra, nhất thời như bị sét đánh, phong bì màu trắng có hoa văn hình nước biển, đây là học phí ả trộm lúc trưa, sau khi lấy hơn nửa số tiền, tự tay để mấy trăm đồng bỏ vào túi sách Mộc Tuyết.
Không thể tin nhìn về phía Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ mới phản ứng lại khi nãy Mộc Tuyết ngả vào người ả. Sao có thể…… Mộc Tuyết không thể thông minh như vậy…… Mộc Tuyết cô ta……
Cắn răng một cái, Lâm Dư Phỉ ngẩng đầu dịu dàng nhìn Phạm Kiếm Xuân: “Thầy Phạm, cần em giúp không? Nhiều người giúp tốc độ sẽ nhanh hơn."
Phạm Kiếm Xuân rất thích nữ sinh dịu dàng xinh đẹp lại nghe lời này, trực tiếp gật đầu: “Được, đợi lát nữa lục soát em xong. Em có thể cùng soát những bạn khác."
Lâm Dư Phỉ đi qua mở Mộc Tuyết túi sách ra: “Dạ được, em giúp xem túi sách Mộc Tuyết trước."
Ngay tại lúc Phạm Kiếm Xuân không phản ứng, Lâm Dư Phỉ đã nhét tiền vào túi sách Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết đoạt lấy túi sách: “Không cần cậu giúp, để phó kỷ luật soát là được rồi." Lại bỏ tiền vào tay áo, Mộc Tuyết gậy ông đập lưng ông: “Nếu cậu giúp tôi soát túi sách, vậy tôi cũng có thể soát túi của cậu?"
Dứt lời kéo túi sách của Lâm Dư Phỉ ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đưa tay vào.
Lâm Dư Phỉ ôm miệng túi sách của mình, lui ra sau, vội la lên: “Mộc Tuyết cô làm gì vậy, cũng không phải có tật giật mình, cô mở túi sách của tôi làm gì, muốn vu oan cho tôi sao?"
Mộc Tuyết buông tay: “Vu oan cậu cái gì, trong túi sách của cậu có cái gì?"
Mắt Lâm Dư Phỉ đỏ lên: “Thầy Phạm, không biết lúc nãy Mộc tuyết có bỏ thứ gì vào túi sách của em hay không……"
Phạm Kiếm Xuân cảm giác mình đã biết chân tướng, hắn trấn an Lâm Dư Phỉ: “Không sao đâu, nếu kiếm được tiền trong túi sách của em, vậy chắc chắn là Mộc Tuyết bỏ vào. Nó là dạng người gì, thầy rất rỏ ràng."
“Vậy thầy mở ra xem đi!" Mộc Tuyết không chút nào yếu thế.
Kết quả, túi sách Lâm Dư Phỉ bị đổ ra, không có tiền.
Mắt Lâm Dư Phỉ vừa chuyển: “Tiểu Tuyết, vừa nãy tớ cũng bị cậu dọa." Nói xong ả bắt đầu cởi áo khoác, lộ ra áo trắng mỏng manh, nhìn thấu bên trong, liếc mắt nhìn thì không thấy có gì khác thường. Sau đó ả vũ quần, ý bảo quần cũng không có gì hết, giầy cũng không có. Sau khi làm xong, ả trừng thẳng mắt nhìn Một Tuyết.
Mộc Tuyết cởi áo ngoài ra, sau đó mở khóa kéo bên trong, chậm rãi cởi áo khoác, làm giống như Lâm Dư Phỉ, kế tiếp là quần, giầy.
Cái gì? Không có? Lâm Dư Phỉ trợn tròn mắt: “Không thể nào…… Soát lại một lần nữa, mới vừa rồi tôi còn thấy cô bỏ cái gì đó vào túi sách của tôi!"
Lâm Dư Phỉ một mực chắc chắn, ả xác định tiền ở trên người Mộc Tuyết. Chuyện này có thể làm cho bị mọi người khinh bỉ Mộc Tuyết, thậm chí có thể bị đuổi học. Trong khoảng thời gian này Mộc Tuyết càng ngày càng tự tin, còn ghét ả, mặc kệ tại sao Mộc Tuyết đột nhiên coi ả như kẻ thù, ả cũng đã quyết định không thể giử lại mối tai họa này.
“Dư Phỉ, cậu có chứng bệnh hại người sao?" Mộc Tuyết nhặt quần áo lên mặc vào: “Tôi còn chưa nói cậu bỏ thứ gì vào túi sách của tôi, rõ ràng là cậu tự chủ trương lục túi sách của tôi trước, cậu khẩn trương cái gì? Có tật giật mình? Có phải là gần đây không đủ tiền tiêu vặt hay không hả?"
Lâm Dư Phỉ khóc:“Cô vu oan hảm hại tôi……"
Mộc Tuyết cũng khóc: “Rõ ràng là cậu vu oan hảm hại tôi……"
Rối loạn lại rối loạn, Phạm Kiếm Xuân đau đầu: “Câm miệng, lục soát tiếp!"
Cho nên lục soát hết, cũng không tìm được tiền, Phạm Kiếm Xuân phẫn nộ đi khỏi, trước khi đi còn uy hiếp: “Nhiều tiền như vậy, đủ báo cảnh sát, đồ nhãi con, chờ bị đuổi học đi!"
Mộc Tuyết trở về chỗ ngồi, Lâm Dư Phỉ cũng tâm thần không yên ngồi trên ghế dựa, đột nhiên Lâm Dư Phỉ hét thảm một tiếng. Lại là một trận hỗn loạn, các học sinh thấy trên mông Lâm Dư Phỉ có một cây com-pa, com-pa cắm sâu vào thịt.
Bỏ com-pa lên ghế Lâm Dư Phỉ, tâm trạng của Mộc Tuyết cuối cùng tốt hơn một chút.
Đợi tới khi tan học, Mộc Tuyết cũng không có đi WC. Nguyên nhân là, cô bỏ tiền trong quần lót.
Vốn là Mộc Tuyết muốn nhét tiền vào không gian, nhưng không gian lại không chấp nhận vật ngoại lai. Vừa nảy khi cô cởi quần áo cố ý rụt tay trong tay áo lại, đưa xuống dưới quần áo, vì muốn bỏ tiền vào quần lót. Vốn dĩ trong lòng hơi chột dạ, nhưng cũng may tránh được một kiếp.
Phong bì và tiền đã giấu tốt, phải tìm cơ hội báo đáp Lâm Dư Phỉ mới được.
Mộc Tuyết nói chuyện này với Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược cười lạnh: “Tớ vừa thấy cô ta thì đã biết không phải thứ tốt gì, giống y như đúc lũ chị em đê tiện trong nhà tớ. Chứng cớ cậu mang trên người, cẩn thận bị phát hiện sẽ không thể giải thích rõ, hoặc là đưa cho Lưu Sảng hoặc là đưa cho tớ, tới lúc cần bọn tớ sẽ đến giúp."
Trong lòng ấm áp, Mộc Tuyết đồng ý, sau đó làm theo.
Sau đó Mộc Tuyết quýnh, cái này…… quên mất lúc nảy cô bỏ tiền vào quần lót mà! (J) [hahahaahahaha]
Nhìn Mộc Tuyết 囧 xấu hổ Ngô Sâm Nhược cũng phản ứng lại, cậu ho khan một tiếng: “Chôn, chôn xuống đất đi, vậy sẽ tốt hơn."
Vì thế ba người đi chôn tiền, sau khi chôn xong Ngô Sâm Nhược kéo Mộc Tuyết đi rửa tay.
“Thứ sáu, nhớ phải tới nha, chỗ cũ." Ngô Sâm Nhược dặn dò Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết nghe vậy hoàn toàn ủ rũ. Tuần trước Tống Ngôn Mục viết ra một kế hoạch huấn luyện thật dài, giai đoạn thứ nhất muốn cô hiểu được điều kiện để gây ra cảm xúc cuốn hút. Lần trước bọn họ dẫn Mộc tuyết đi chơi trò chơi, chọn trò kinh khủng nhất, từ trên cao rơi xuống, tàu lượn xiêu tốc, mỗi lần cô điều ngồi chung với Tống Ngôn Mục, trơ mắt nhìn cô ói rồi lại phun, phun hết ra, kết quả cũng không làm cho Tống Ngôn mục bị xao động.
Tống Ngôn Mục viết nữa ngày, cuối cùng tổng kết, trò chơi hôm đó đủ kích thích, nhưng không có tính nguy hiểm. Cuối tuần phải thử chuyện có nguy hiểm. Mộc Tuyết liều chết không theo, cuối cùng ba anh đẹp trai dụ dỗ và khuyên nhũ còn cam đoan sẽ không hại chết người, nhất là ánh mắt mãnh liệt chờ đợi của Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi trở về cô còn vào không gian để hỏi, rốt cuộc là mình không phát động dị năng, hay là dị năng đối Tống Ngôn Mục không có hiệu quả. Bởi vì cô nhìn thấy, Lưu Sảng là người tích cực cảm xúc dễ dàng lên cao, Ngô Sâm Nhược là người âm trầm có tâm sự, còn Tống Ngôn Mục, chỉ có thể nói là Thái Sơn áp đỉnh không thay đổi, chìm trong thác nước cũng không hoảng hốt. Kết quả không gian nói cho cô biết, dị năng chưa khỏi động, còn nói, đối với Ngô Sâm Nhược – người sinh ra dị năng sẽ không dùng được, những người khác đều có tác dụng, chỉ là ảnh hưởng cao hay thấp mà thôi.
Nhưng chuyện tới trước mắt, Mộc Tuyết thật muốn đổi ý, có thể nói với Tống Ngôn Mục hay không. Cô đã chết một lần, cô thật sự không bao giờ muốn gặp cái gì nguy hiểm nữa.
Về nhà, Mộc Dong và Hà Thành Canh đang ở trên sô pha xem ti vi, Mộc Tiền Trình và mẹ Hà chưa về. Mộc Dong gặp Mộc Tuyết vào nhà, hừ một tiếng đầy ngạo mạn.
Mộc Tuyết vừa đổi giày vừa nói: “Cô phải nói, chị họ đã về, mà không phải, hừ."
Mộc Dong trợn trắng mắt: “Ai để ý cô.“
Mộc Tuyết đi tới trước mặt ả, xoay người cười: “Mộc Dong, cô thật là ngu." Nói xong Mộc Tuyết xoay người đi.
Cắn trái tao trong tay, Mộc Dong nói nhỏ với Hà Thành Canh. Hà Thành Canh khó xử: “Không tốt lắm đâu……"
Mộc Dong trợn mắt: “Anh dám không nghe lời?"
Hà Thành Canh do dự rối rắm thật lâu, gật đầu.
Phạm Kiếm Xuân hung thần ác sát vung thước, năm nay hắn đúng là xui xẻo, đầu tiên là chuyện Mộc Tuyết, sau đó là bị hiệu trưởng mắng, năm nay cũng không hy vọng được đánh giá tốt, anh họ cũng giận hắn, đài truyền hình thiếu chút nữa đã đưa tin. Bây giờ thì tốt rồi, hắn để tiền học phí trên bàn lại có người dám trộm! Quả thật là nhổ râu hổ, không muốn sống nữa!
Mỗi người trong lớp đều nơm nớp lo sợ, vừa hết khóa đầu tiên của buổi trưa, thầy dạy địa lý cũng đi vào, kết quả Phạm Kiếm Xuân đằng đằng sát khí vọt vào, nói là tiền học phí bị mất hai ngàn, mất buổi trưa, nên lập tức điều tra.
Thấy không ai đáp lại, Phạm Kiếm Xuân kêu lớp trưởng ra, soát quần áo và túi của lớp trưởng, sau đó kêu lớp trưởng lục soát cán bộ lớp, cán bộ lớp soát các tổ trưởng và bạn học.
Mắt thấy phó kỷ luật tới càng lúc càng gần, Mộc Tuyết nhìn Lâm Dư Phỉ vô cùng trấn định, cảm thấy không thích hợp. Cô đưa tay vào túi sách tỉ mỉ sờ soạng, quả nhiên! Trong túi sách có một phong bì có chứa tiền, sờ độ dài ngắn thì là tờ 100 nguyên, nhưng độ dày này, không tới một ngàn.
Mộc Tuyết quay đầu nhìn Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ cũng quay đầu nhìn Mộc Tuyết, khi hai mắt giao nhau, Mộc Tuyết sâu sắc phát hiện trong mắt Lâm Dư Phỉ hiện lên thắng lợi.
Đúng, thắng lợi, cùng thời điểm đó giống nhau như đúc.
Mộc Tuyết cũng cười, khóe miệng tàn nhẫn, cô ta quả thật là người tốt!
Tay cố gắng cuộn tiền thành một cục, nhét vào trong tay áo, Mộc Tuyết rút tay ra, đứng lên. Phó kỷ luật đã tới. cô cố ý đứng cạnh Lâm Dư Phỉ.
Phó kỷ luật còn làm thật nghiêm túc, đầu tiên là vạch từng quyển sách, xét từng trang sách..
Mộc Tuyết lui ra phía sau một chút, cách Lâm Dư Phỉ nửa bước, làm bộ như đang sợ hãi, ngã vào người Lâm Dư Phỉ, đồng thời đem tiền trong tay áo nhét vào túi đồng phục của Lâm Dư Phỉ.
Lâm Dư Phỉ bị Mộc Tuyết đụng vào, không mấy vui vẻ, nhưng giả vờ đỡ lấy Mộc Tuyết: “Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy, cũng không phải cậu trộm."
Phạm Kiếm Xuân nghe vậy lập tức đi tới, hung ác nhìn Mộc Tuyết: “Đứng ngay ngắn!"
Mộc Tuyết đứng thẳng, cúi đầu mỉm cười.
Lâm Dư Phỉ thấy khóe miệng Mộc Tuyết mỉm cười, lòng trầm xuống, ả theo bản năng nắm túi đồng phục, sau đó giật mình. Vật cợm lên giống như phong bì…… Chẳng lẽ là?
Làm bộ ho khan, Lâm Dư Phỉ cúi đầu, lấy phong bì ra, nhất thời như bị sét đánh, phong bì màu trắng có hoa văn hình nước biển, đây là học phí ả trộm lúc trưa, sau khi lấy hơn nửa số tiền, tự tay để mấy trăm đồng bỏ vào túi sách Mộc Tuyết.
Không thể tin nhìn về phía Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ mới phản ứng lại khi nãy Mộc Tuyết ngả vào người ả. Sao có thể…… Mộc Tuyết không thể thông minh như vậy…… Mộc Tuyết cô ta……
Cắn răng một cái, Lâm Dư Phỉ ngẩng đầu dịu dàng nhìn Phạm Kiếm Xuân: “Thầy Phạm, cần em giúp không? Nhiều người giúp tốc độ sẽ nhanh hơn."
Phạm Kiếm Xuân rất thích nữ sinh dịu dàng xinh đẹp lại nghe lời này, trực tiếp gật đầu: “Được, đợi lát nữa lục soát em xong. Em có thể cùng soát những bạn khác."
Lâm Dư Phỉ đi qua mở Mộc Tuyết túi sách ra: “Dạ được, em giúp xem túi sách Mộc Tuyết trước."
Ngay tại lúc Phạm Kiếm Xuân không phản ứng, Lâm Dư Phỉ đã nhét tiền vào túi sách Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết đoạt lấy túi sách: “Không cần cậu giúp, để phó kỷ luật soát là được rồi." Lại bỏ tiền vào tay áo, Mộc Tuyết gậy ông đập lưng ông: “Nếu cậu giúp tôi soát túi sách, vậy tôi cũng có thể soát túi của cậu?"
Dứt lời kéo túi sách của Lâm Dư Phỉ ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đưa tay vào.
Lâm Dư Phỉ ôm miệng túi sách của mình, lui ra sau, vội la lên: “Mộc Tuyết cô làm gì vậy, cũng không phải có tật giật mình, cô mở túi sách của tôi làm gì, muốn vu oan cho tôi sao?"
Mộc Tuyết buông tay: “Vu oan cậu cái gì, trong túi sách của cậu có cái gì?"
Mắt Lâm Dư Phỉ đỏ lên: “Thầy Phạm, không biết lúc nãy Mộc tuyết có bỏ thứ gì vào túi sách của em hay không……"
Phạm Kiếm Xuân cảm giác mình đã biết chân tướng, hắn trấn an Lâm Dư Phỉ: “Không sao đâu, nếu kiếm được tiền trong túi sách của em, vậy chắc chắn là Mộc Tuyết bỏ vào. Nó là dạng người gì, thầy rất rỏ ràng."
“Vậy thầy mở ra xem đi!" Mộc Tuyết không chút nào yếu thế.
Kết quả, túi sách Lâm Dư Phỉ bị đổ ra, không có tiền.
Mắt Lâm Dư Phỉ vừa chuyển: “Tiểu Tuyết, vừa nãy tớ cũng bị cậu dọa." Nói xong ả bắt đầu cởi áo khoác, lộ ra áo trắng mỏng manh, nhìn thấu bên trong, liếc mắt nhìn thì không thấy có gì khác thường. Sau đó ả vũ quần, ý bảo quần cũng không có gì hết, giầy cũng không có. Sau khi làm xong, ả trừng thẳng mắt nhìn Một Tuyết.
Mộc Tuyết cởi áo ngoài ra, sau đó mở khóa kéo bên trong, chậm rãi cởi áo khoác, làm giống như Lâm Dư Phỉ, kế tiếp là quần, giầy.
Cái gì? Không có? Lâm Dư Phỉ trợn tròn mắt: “Không thể nào…… Soát lại một lần nữa, mới vừa rồi tôi còn thấy cô bỏ cái gì đó vào túi sách của tôi!"
Lâm Dư Phỉ một mực chắc chắn, ả xác định tiền ở trên người Mộc Tuyết. Chuyện này có thể làm cho bị mọi người khinh bỉ Mộc Tuyết, thậm chí có thể bị đuổi học. Trong khoảng thời gian này Mộc Tuyết càng ngày càng tự tin, còn ghét ả, mặc kệ tại sao Mộc Tuyết đột nhiên coi ả như kẻ thù, ả cũng đã quyết định không thể giử lại mối tai họa này.
“Dư Phỉ, cậu có chứng bệnh hại người sao?" Mộc Tuyết nhặt quần áo lên mặc vào: “Tôi còn chưa nói cậu bỏ thứ gì vào túi sách của tôi, rõ ràng là cậu tự chủ trương lục túi sách của tôi trước, cậu khẩn trương cái gì? Có tật giật mình? Có phải là gần đây không đủ tiền tiêu vặt hay không hả?"
Lâm Dư Phỉ khóc:“Cô vu oan hảm hại tôi……"
Mộc Tuyết cũng khóc: “Rõ ràng là cậu vu oan hảm hại tôi……"
Rối loạn lại rối loạn, Phạm Kiếm Xuân đau đầu: “Câm miệng, lục soát tiếp!"
Cho nên lục soát hết, cũng không tìm được tiền, Phạm Kiếm Xuân phẫn nộ đi khỏi, trước khi đi còn uy hiếp: “Nhiều tiền như vậy, đủ báo cảnh sát, đồ nhãi con, chờ bị đuổi học đi!"
Mộc Tuyết trở về chỗ ngồi, Lâm Dư Phỉ cũng tâm thần không yên ngồi trên ghế dựa, đột nhiên Lâm Dư Phỉ hét thảm một tiếng. Lại là một trận hỗn loạn, các học sinh thấy trên mông Lâm Dư Phỉ có một cây com-pa, com-pa cắm sâu vào thịt.
Bỏ com-pa lên ghế Lâm Dư Phỉ, tâm trạng của Mộc Tuyết cuối cùng tốt hơn một chút.
Đợi tới khi tan học, Mộc Tuyết cũng không có đi WC. Nguyên nhân là, cô bỏ tiền trong quần lót.
Vốn là Mộc Tuyết muốn nhét tiền vào không gian, nhưng không gian lại không chấp nhận vật ngoại lai. Vừa nảy khi cô cởi quần áo cố ý rụt tay trong tay áo lại, đưa xuống dưới quần áo, vì muốn bỏ tiền vào quần lót. Vốn dĩ trong lòng hơi chột dạ, nhưng cũng may tránh được một kiếp.
Phong bì và tiền đã giấu tốt, phải tìm cơ hội báo đáp Lâm Dư Phỉ mới được.
Mộc Tuyết nói chuyện này với Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược cười lạnh: “Tớ vừa thấy cô ta thì đã biết không phải thứ tốt gì, giống y như đúc lũ chị em đê tiện trong nhà tớ. Chứng cớ cậu mang trên người, cẩn thận bị phát hiện sẽ không thể giải thích rõ, hoặc là đưa cho Lưu Sảng hoặc là đưa cho tớ, tới lúc cần bọn tớ sẽ đến giúp."
Trong lòng ấm áp, Mộc Tuyết đồng ý, sau đó làm theo.
Sau đó Mộc Tuyết quýnh, cái này…… quên mất lúc nảy cô bỏ tiền vào quần lót mà! (J) [hahahaahahaha]
Nhìn Mộc Tuyết 囧 xấu hổ Ngô Sâm Nhược cũng phản ứng lại, cậu ho khan một tiếng: “Chôn, chôn xuống đất đi, vậy sẽ tốt hơn."
Vì thế ba người đi chôn tiền, sau khi chôn xong Ngô Sâm Nhược kéo Mộc Tuyết đi rửa tay.
“Thứ sáu, nhớ phải tới nha, chỗ cũ." Ngô Sâm Nhược dặn dò Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết nghe vậy hoàn toàn ủ rũ. Tuần trước Tống Ngôn Mục viết ra một kế hoạch huấn luyện thật dài, giai đoạn thứ nhất muốn cô hiểu được điều kiện để gây ra cảm xúc cuốn hút. Lần trước bọn họ dẫn Mộc tuyết đi chơi trò chơi, chọn trò kinh khủng nhất, từ trên cao rơi xuống, tàu lượn xiêu tốc, mỗi lần cô điều ngồi chung với Tống Ngôn Mục, trơ mắt nhìn cô ói rồi lại phun, phun hết ra, kết quả cũng không làm cho Tống Ngôn mục bị xao động.
Tống Ngôn Mục viết nữa ngày, cuối cùng tổng kết, trò chơi hôm đó đủ kích thích, nhưng không có tính nguy hiểm. Cuối tuần phải thử chuyện có nguy hiểm. Mộc Tuyết liều chết không theo, cuối cùng ba anh đẹp trai dụ dỗ và khuyên nhũ còn cam đoan sẽ không hại chết người, nhất là ánh mắt mãnh liệt chờ đợi của Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi trở về cô còn vào không gian để hỏi, rốt cuộc là mình không phát động dị năng, hay là dị năng đối Tống Ngôn Mục không có hiệu quả. Bởi vì cô nhìn thấy, Lưu Sảng là người tích cực cảm xúc dễ dàng lên cao, Ngô Sâm Nhược là người âm trầm có tâm sự, còn Tống Ngôn Mục, chỉ có thể nói là Thái Sơn áp đỉnh không thay đổi, chìm trong thác nước cũng không hoảng hốt. Kết quả không gian nói cho cô biết, dị năng chưa khỏi động, còn nói, đối với Ngô Sâm Nhược – người sinh ra dị năng sẽ không dùng được, những người khác đều có tác dụng, chỉ là ảnh hưởng cao hay thấp mà thôi.
Nhưng chuyện tới trước mắt, Mộc Tuyết thật muốn đổi ý, có thể nói với Tống Ngôn Mục hay không. Cô đã chết một lần, cô thật sự không bao giờ muốn gặp cái gì nguy hiểm nữa.
Về nhà, Mộc Dong và Hà Thành Canh đang ở trên sô pha xem ti vi, Mộc Tiền Trình và mẹ Hà chưa về. Mộc Dong gặp Mộc Tuyết vào nhà, hừ một tiếng đầy ngạo mạn.
Mộc Tuyết vừa đổi giày vừa nói: “Cô phải nói, chị họ đã về, mà không phải, hừ."
Mộc Dong trợn trắng mắt: “Ai để ý cô.“
Mộc Tuyết đi tới trước mặt ả, xoay người cười: “Mộc Dong, cô thật là ngu." Nói xong Mộc Tuyết xoay người đi.
Cắn trái tao trong tay, Mộc Dong nói nhỏ với Hà Thành Canh. Hà Thành Canh khó xử: “Không tốt lắm đâu……"
Mộc Dong trợn mắt: “Anh dám không nghe lời?"
Hà Thành Canh do dự rối rắm thật lâu, gật đầu.
Tác giả :
Hoa Điêu Cửu