Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 297: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (38)
Edit: Ư Ư
Sương đen bay tới đều bị hai người đánh tan, con ác quỷ bị thương nặng nhưng lại đột nhiên biến mất không thấy.
Mọi người thấy vậy thì kinh ngạc nhìn nhau, những sương đen mà bọn họ không đánh lại vậy mà lại bị hai người trước mắt đánh tan.
Người đàn ông mặc quần áo cổ đại kia không cần dùng đến lá bùa mà chỉ cần phất tay, quá đáng sợ.
Mọi người không còn chút kinh thường nào, hai quái vật này mà là kẻ bỏ đi thì bọn họ đúng là còn không bằng kẻ bỏ đi.
Mạc Bạch chạy tới nói: "Bây giờ phải làm gì tiếp theo?"
"Nó sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy đâu, ngày hôm nay là nguyệt thực, chắc chắn nó sẽ vẫn tiếp tục." Thẩm Ngư thở gấp nói
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, sư phụ Mạc Bạch đi tới: "Nghe nói hai người là người đánh ác quỷ làm nó chạy đi?"
Mạc Bạch không gật đầu mà nói, "Sư phụ, bây giờ con ác quỷ đó sẽ ở đâu?"
Sư phụ cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nó có thể thay đổi từ trường nên chắc đang ở một từ trường khác."
"Sư phụ!! Lại xuất hiện!" Một nam sinh chỉ vào sương đen trên trời.
Thẩm Ngư nắm chặt lá bùa trong tay, cô nhìn chằm chằm huyết ảnh rồi nói với Mạc Bạch: "Cùng nhau lên."
Nói quay đầu nhìn về phía dư trần, cảnh cáo hắn đừng ở những người đó trước mặt bại lộ chính mình là quỷ.
Những người ở đây là là bắt quỷ sư nổi danh, nếu như Dư Trần bị bọn họ phát hiện thì sẽ rất phiền phức.
Dư Trần híp mắt lại khẽ mấp máy môi: Nếu cô có nguy hiểm.
Thế mà Thẩm Ngư lại nhìn hiểu hắn muốn nói gì, cô mím môi quay đầu đi, trong lòng có một chút cảm động, nuôi mèo lâu như vậy cuối cùng cũng biết bảo vệ cô.
Huyết ảnh tản ra vô số sương đen mang theo chết choc nhè nhẹ bay về phía bọn họ.
Mọi người dùng lá bùa đối phó, Thẩm Ngư và Mạc Bạch chia làm hai bên, lá bùa cùng lúc bay về phía huyết ảnh.
Dư Trần đứng phía sau cô đánh tan sương đen.
Sương đen bỗng nhiên nhiều lên, Thẩm Ngư lui về phía sau dùng bùa đánh tan tất cả.
Trong phút chốc, một làn sương đen hình trăng non xuất hiện, Thẩm Ngư đột nhiên cảm thấy đau đớn, cô xoay người lại nhìn sư phụ Mạc Bạch, đôi mắt trở nên trắng dã, bàn tay bị sương đen bao trùm.
Âm khí dày đặc phát ra từ sau lưng Thẩm Ngư, Dư Trần vừa quay đầu lại đã thấy sau lưng cô có một vết cắt.
Mùi thơm của máu làm hắn chấn động, khát vọng sâu thẳm từ đáy lòng trào ra, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vết cắn trên lưng.
Không chỉ có hắn mà huyết ảnh trên không cũng chấn động, nó đói khát nhìn về phía mùi thơm phát ra, không thể khống chế được bản thân mà bay xuống.
Thẩm Ngư đau đến quỳ trên mặt đất, cô nhìn về phía sư phụ Mạc Bạch, không biết ông ta đã bị quỷ bám vào người từ lúc nào mà cô không phát hiện ra.
Bây giờ cô không thể mua đạo cụ trị liệu vết thương trong thương thành, nơi này có quá nhiều người, cô không thể làm NPC phát hiện ra chuyện mình sử dụng đạo cụ.
Cô nhanh chóng lấy ra một lá bùa, đang định dùng để che đi âm khí trên cơ thể thì đột nhiên lại bị bế lên, hơi thở mát lạnh an ủi trái tim, cô ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo nhưng lại giống như đang chịu đựng điều gì đó của hắn.
Thẩm Ngư biết máu của cô có thể hấp dẫn tất cả các loại ác quỷ, dù là BOSS vai ác cũng vậy.
Cơ thể đột nhiên bay lên trên không làm huyết ảnh bay tới không thể bắt lấy cô.
Thẩm Ngư cảm thấy sau lưng ấm áp, vết thương sau lưng cũng đang khép lại chầm chập.
Dư Trần ôm cô né tránh khí đen, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt trong suốt, thật sự trong suốt, thân thể hắn cũng bắt đầu trong suốt.
Thẩm Ngư biết hắn sắp biến thành mèo đen vì pháp lực bị tiêu hao quá nhiều.
Cô rút ra một lá bùa ném lên không trung, nó xoay tròn xung quanh bọn họ hình thành một lá chắn, huyết ảnh dùng sức đâm tới, lá chắn rung động nhưng lại không biến mất.
Có thể chống đỡ được một chút thời gian.
Thẩm Ngư suy yếu gọi một tiếng, "Dư Trần."
Dư Trần đứng giữa không trung, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo sát khí mãnh liệt, cổ họng ẩn nhẫn chịu đựng, lạnh băng đến xương nhìn chằm chằm nàng.
Thẩm Ngư giật giật người để đổi sang một tư thế thoải mái hơn, cô duỗi tay vòng lấy cổ hắn kéo xuống rồi hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo kia, cắn mạnh vào môi, mùi máu tươi tỏa ra khắp nơi, đầu lưỡi cẩn thận đi vào.
Cả người Dư Trần cứng đờ, ngay sau đó cúi đầu xuống ngậm lấy đầu lưỡi muốn rụt lại lai, hung ác lại thô bạo gặm cắn dây dưa.
Thẩm Ngư bị hôn đến nỗi cả linh hồn đều run rẩy, trái tim rung động.
Còn đang ở trên không trung đó, bên dưới còn một đống người kia kìa a a a.
Khi lá bùa xoay quanh bọn họ bị sương đen phá vỡ hắn mới buông tha cô, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi sưng đỏ, hắn phất tay.
Cảm giác áp bách và từng cơn gió lạnh bay tới huyết ảnh, chỉ trong nháy mắt, nó đã hóa thành một làn khói nhẹ rồi biến mất.
Sư phụ Mạc Bạch cũng ngã xuống đất.
Dư Trần ôm Thẩm Ngư đi xuống.
Vừa chạm chân xuống mặt đất đã nghe thấy vào người nói nhỏ, "Hắn là quỷ đúng không? Không thì sao có thể bay lên trên không trung chứ? Lại còn có thể đánh chết con ác quỷ kia nữa chứ?"
"Hình như không phải đâu, trên người hắn không có âm khí mà."
"Chẳng lẽ là che dấu?"
Ác quỷ bị hắn đánh chết như vậy làm rất nhiều người không cam lòng, nếu có thể luyện chế con ác quỷ này thành con rối thì tốt hơn bao nhiêu cơ chứ.
Mạc Bạch chạy tới hỏi thăm Thẩm Ngư, "Lâm Ngư Ngư, cô không sao chứ?"
Thẩm Ngư nhìn thoáng qua những người phía sau rồi nói: "Tôi đi đây."
Mạc Bạch cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của những người kia, cậu cũng không muốn quan tâm, những người này đều vì mục đích đánh mất tính người, nói nhiều cũng vô dụng, linh hồn của Tuyên Y cũng đã quay về thân thể: "Cảm ơn cô, Lâm Ngư Ngư."
Thẩm Ngư vẫy vẫy tay rồi kéo Dư Trần định rời đi.
Nhưng đám người phía sau lại cản đường họ.
"Cô gái, con...... quỷ phía sau cô nên ở lại." Một vị sư phụ đi đến trước mặt bọn họ lạnh lùng nói.
Thẩm Ngư tức giận nhíu mày: "Nếu không ở lại thì sao?"
Ông ta rút ra một lá bùa cao cấp, đôi mắt tràn đầy âm lệ, "Vậy đừng trách chúng tôi không khách khí."
Sương đen bay tới đều bị hai người đánh tan, con ác quỷ bị thương nặng nhưng lại đột nhiên biến mất không thấy.
Mọi người thấy vậy thì kinh ngạc nhìn nhau, những sương đen mà bọn họ không đánh lại vậy mà lại bị hai người trước mắt đánh tan.
Người đàn ông mặc quần áo cổ đại kia không cần dùng đến lá bùa mà chỉ cần phất tay, quá đáng sợ.
Mọi người không còn chút kinh thường nào, hai quái vật này mà là kẻ bỏ đi thì bọn họ đúng là còn không bằng kẻ bỏ đi.
Mạc Bạch chạy tới nói: "Bây giờ phải làm gì tiếp theo?"
"Nó sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy đâu, ngày hôm nay là nguyệt thực, chắc chắn nó sẽ vẫn tiếp tục." Thẩm Ngư thở gấp nói
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, sư phụ Mạc Bạch đi tới: "Nghe nói hai người là người đánh ác quỷ làm nó chạy đi?"
Mạc Bạch không gật đầu mà nói, "Sư phụ, bây giờ con ác quỷ đó sẽ ở đâu?"
Sư phụ cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nó có thể thay đổi từ trường nên chắc đang ở một từ trường khác."
"Sư phụ!! Lại xuất hiện!" Một nam sinh chỉ vào sương đen trên trời.
Thẩm Ngư nắm chặt lá bùa trong tay, cô nhìn chằm chằm huyết ảnh rồi nói với Mạc Bạch: "Cùng nhau lên."
Nói quay đầu nhìn về phía dư trần, cảnh cáo hắn đừng ở những người đó trước mặt bại lộ chính mình là quỷ.
Những người ở đây là là bắt quỷ sư nổi danh, nếu như Dư Trần bị bọn họ phát hiện thì sẽ rất phiền phức.
Dư Trần híp mắt lại khẽ mấp máy môi: Nếu cô có nguy hiểm.
Thế mà Thẩm Ngư lại nhìn hiểu hắn muốn nói gì, cô mím môi quay đầu đi, trong lòng có một chút cảm động, nuôi mèo lâu như vậy cuối cùng cũng biết bảo vệ cô.
Huyết ảnh tản ra vô số sương đen mang theo chết choc nhè nhẹ bay về phía bọn họ.
Mọi người dùng lá bùa đối phó, Thẩm Ngư và Mạc Bạch chia làm hai bên, lá bùa cùng lúc bay về phía huyết ảnh.
Dư Trần đứng phía sau cô đánh tan sương đen.
Sương đen bỗng nhiên nhiều lên, Thẩm Ngư lui về phía sau dùng bùa đánh tan tất cả.
Trong phút chốc, một làn sương đen hình trăng non xuất hiện, Thẩm Ngư đột nhiên cảm thấy đau đớn, cô xoay người lại nhìn sư phụ Mạc Bạch, đôi mắt trở nên trắng dã, bàn tay bị sương đen bao trùm.
Âm khí dày đặc phát ra từ sau lưng Thẩm Ngư, Dư Trần vừa quay đầu lại đã thấy sau lưng cô có một vết cắt.
Mùi thơm của máu làm hắn chấn động, khát vọng sâu thẳm từ đáy lòng trào ra, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vết cắn trên lưng.
Không chỉ có hắn mà huyết ảnh trên không cũng chấn động, nó đói khát nhìn về phía mùi thơm phát ra, không thể khống chế được bản thân mà bay xuống.
Thẩm Ngư đau đến quỳ trên mặt đất, cô nhìn về phía sư phụ Mạc Bạch, không biết ông ta đã bị quỷ bám vào người từ lúc nào mà cô không phát hiện ra.
Bây giờ cô không thể mua đạo cụ trị liệu vết thương trong thương thành, nơi này có quá nhiều người, cô không thể làm NPC phát hiện ra chuyện mình sử dụng đạo cụ.
Cô nhanh chóng lấy ra một lá bùa, đang định dùng để che đi âm khí trên cơ thể thì đột nhiên lại bị bế lên, hơi thở mát lạnh an ủi trái tim, cô ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo nhưng lại giống như đang chịu đựng điều gì đó của hắn.
Thẩm Ngư biết máu của cô có thể hấp dẫn tất cả các loại ác quỷ, dù là BOSS vai ác cũng vậy.
Cơ thể đột nhiên bay lên trên không làm huyết ảnh bay tới không thể bắt lấy cô.
Thẩm Ngư cảm thấy sau lưng ấm áp, vết thương sau lưng cũng đang khép lại chầm chập.
Dư Trần ôm cô né tránh khí đen, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt trong suốt, thật sự trong suốt, thân thể hắn cũng bắt đầu trong suốt.
Thẩm Ngư biết hắn sắp biến thành mèo đen vì pháp lực bị tiêu hao quá nhiều.
Cô rút ra một lá bùa ném lên không trung, nó xoay tròn xung quanh bọn họ hình thành một lá chắn, huyết ảnh dùng sức đâm tới, lá chắn rung động nhưng lại không biến mất.
Có thể chống đỡ được một chút thời gian.
Thẩm Ngư suy yếu gọi một tiếng, "Dư Trần."
Dư Trần đứng giữa không trung, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo sát khí mãnh liệt, cổ họng ẩn nhẫn chịu đựng, lạnh băng đến xương nhìn chằm chằm nàng.
Thẩm Ngư giật giật người để đổi sang một tư thế thoải mái hơn, cô duỗi tay vòng lấy cổ hắn kéo xuống rồi hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo kia, cắn mạnh vào môi, mùi máu tươi tỏa ra khắp nơi, đầu lưỡi cẩn thận đi vào.
Cả người Dư Trần cứng đờ, ngay sau đó cúi đầu xuống ngậm lấy đầu lưỡi muốn rụt lại lai, hung ác lại thô bạo gặm cắn dây dưa.
Thẩm Ngư bị hôn đến nỗi cả linh hồn đều run rẩy, trái tim rung động.
Còn đang ở trên không trung đó, bên dưới còn một đống người kia kìa a a a.
Khi lá bùa xoay quanh bọn họ bị sương đen phá vỡ hắn mới buông tha cô, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi sưng đỏ, hắn phất tay.
Cảm giác áp bách và từng cơn gió lạnh bay tới huyết ảnh, chỉ trong nháy mắt, nó đã hóa thành một làn khói nhẹ rồi biến mất.
Sư phụ Mạc Bạch cũng ngã xuống đất.
Dư Trần ôm Thẩm Ngư đi xuống.
Vừa chạm chân xuống mặt đất đã nghe thấy vào người nói nhỏ, "Hắn là quỷ đúng không? Không thì sao có thể bay lên trên không trung chứ? Lại còn có thể đánh chết con ác quỷ kia nữa chứ?"
"Hình như không phải đâu, trên người hắn không có âm khí mà."
"Chẳng lẽ là che dấu?"
Ác quỷ bị hắn đánh chết như vậy làm rất nhiều người không cam lòng, nếu có thể luyện chế con ác quỷ này thành con rối thì tốt hơn bao nhiêu cơ chứ.
Mạc Bạch chạy tới hỏi thăm Thẩm Ngư, "Lâm Ngư Ngư, cô không sao chứ?"
Thẩm Ngư nhìn thoáng qua những người phía sau rồi nói: "Tôi đi đây."
Mạc Bạch cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của những người kia, cậu cũng không muốn quan tâm, những người này đều vì mục đích đánh mất tính người, nói nhiều cũng vô dụng, linh hồn của Tuyên Y cũng đã quay về thân thể: "Cảm ơn cô, Lâm Ngư Ngư."
Thẩm Ngư vẫy vẫy tay rồi kéo Dư Trần định rời đi.
Nhưng đám người phía sau lại cản đường họ.
"Cô gái, con...... quỷ phía sau cô nên ở lại." Một vị sư phụ đi đến trước mặt bọn họ lạnh lùng nói.
Thẩm Ngư tức giận nhíu mày: "Nếu không ở lại thì sao?"
Ông ta rút ra một lá bùa cao cấp, đôi mắt tràn đầy âm lệ, "Vậy đừng trách chúng tôi không khách khí."
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường