Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 238: Cô giáo muốn tẩy trắng (39)
Edit: Ư Ư
Bên kia Thẩm Ngư vừa đi đến hành lang WC đã nghe thấy tiếng ư ư a a mờ ám truyền ra từ bên trong.
Hầu gái giống như đã thấy nhiều nên vẫn bình tĩnh dẫn cô đi về phía trước.
Thẩm Ngư nhìn vai và gót chân của hầu gái một lúc lâu, cuối cùng kết luận hầu gái này chắc chắn là dị năng giả hệ tốc độ, người bình thường gót chân đều chạm đất trước nhưng người này lòng bàn chân lại chạm đất trước, chỉ sợ là đã đi nhanh quen rồi nên không thể không đi như vậy.
Bả vai hơi ngả về phía sau chắc do sợ mình đi quá nhanh.
Lăng Mặc phái người này đi theo cô, chỉ sợ không phải là hệ tốc độ bình thường mà phải là hệ tốc độ biến dị.
Vì sợ cô chạy trốn đúng là tốn không ít tâm huyết.
Đi tới đi tới, Thẩm Ngư tò mò nhìn sang bên cạnh thấy có một phòng không đóng lại, vừa nhìn đã thấy một cái chân dài trắng nõn, trên chân còn treo một đôi tất da chân, âm thanh làm người mặt đỏ tim đập càng lúc càng lớn.
Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt rồi nhanh chóng thu mắt, không nghĩ tới nơi này cũng thật phóng khoáng, cô còn muốn nhìn một lúc nữa đấy.
Cuối cùng cũng đi đến WC nữ, cô vừa định đi vào bên trong đã thấy hầu gái kia đứng ở cửa nhìn chằm chằm.
Trong phòng nhỏ chỉ có mỗi một cái bồn cầu, vừa đi WC vừa mở cửa ra cho người ta nhìn thì làm sao có thể đi được.
"Cô đi ra ngoài đóng cửa lại." Thẩm Ngư đen mặt xua tay.
Hầu gái hơi do dự.
Thẩm Ngư trợn mắt: "Cái WC này chỉ có một cái cửa thôi, chẳng lẽ tôi còn thể xuyên tường đi ra ngoài à?"
Hầu gái đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
Người đi ra ngoài, Thẩm Ngư mới ngồi xuống bồn cầu chống cằm nghĩ cách thoát thân.
【 Ký chủ, cô quên mất dị năng của mình rồi à? 】
Thẩm Ngư nghe vậy lập tức vỗ đùi, đúng vậy, sao cô lại quên chuyện này nhỉ.
Tuy rằng dị năng này không có tác dụng với Lăng Mặc nhưng với một hầu gái thì dư dả.
"Hệ ca, ca đúng là tình yêu đích thực của đời em." Thẩm Ngư chỉ kém không ôm hệ thống hôn hít.
【 Đừng, tôi không phải người mà người bình thường có thể yêu đâu nhé. 】
Thẩm Ngư hừ một tiếng, "Sao ca lại như vậy chứ, rõ ràng hôm qua lúc chúng ta đang trên giường ca không nói thế."
【 Ọe ọe. 】
Mở cửa đi ra ngoài, hầu gái vẫn đi theo phía sau cô, Thẩm Ngư bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hầu gái và sử dụng dị năng.
Thẩm Ngư nở nụ cười: "Bây giờ cô hãy đi ra ngoài dẫn những người kia đi."
Đôi mắt hầu gái tràn đầy tình yêu, đỏ mặt gật đầu: "Vâng thưa phu nhân."
Hầu gái vừa đi, một lát sau Thẩm Ngư đi ra ngoài lại nhìn thấy người tên Hinh Nhi kia.
Hinh Nhi vẫn một thân sườn xám nhưng lần này là màu đỏ rực, ả đi chậm tới gần cô cười lạnh nói: "Thủ lĩnh tốt với cô như vậy cũng chỉ vì cô có dị năng hệ mị hoặc."
Thẩm Ngư nghe thấy lời kịch quen thuộc này là lại đau đầu, vất cả lắm mới ném được hầu gái thế mà nữ phụ lại xuất hiện.
Nghe cách nói là biết coi cô là tình địch
Lâm Hinh Nhi thấy cô không nói gì thì nghĩ là cô bị dọa sợ, không khỏi càng thêm đắc ý, ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình rồi tiếp tục hót: "Tôi đã gặp nhất nhiều loại người muốn quyến rũ thủ lĩnh như cô, tuy lần nào thủ lĩnh cũng đối xử tốt với những người đó nhưng hai ngày sau là chán."
"Cô có biết kết cục của những người bị thủ lĩnh chơi chán là gì không?" Ngữ khí của Lâm Hinh Nhi mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Bên kia Thẩm Ngư vừa đi đến hành lang WC đã nghe thấy tiếng ư ư a a mờ ám truyền ra từ bên trong.
Hầu gái giống như đã thấy nhiều nên vẫn bình tĩnh dẫn cô đi về phía trước.
Thẩm Ngư nhìn vai và gót chân của hầu gái một lúc lâu, cuối cùng kết luận hầu gái này chắc chắn là dị năng giả hệ tốc độ, người bình thường gót chân đều chạm đất trước nhưng người này lòng bàn chân lại chạm đất trước, chỉ sợ là đã đi nhanh quen rồi nên không thể không đi như vậy.
Bả vai hơi ngả về phía sau chắc do sợ mình đi quá nhanh.
Lăng Mặc phái người này đi theo cô, chỉ sợ không phải là hệ tốc độ bình thường mà phải là hệ tốc độ biến dị.
Vì sợ cô chạy trốn đúng là tốn không ít tâm huyết.
Đi tới đi tới, Thẩm Ngư tò mò nhìn sang bên cạnh thấy có một phòng không đóng lại, vừa nhìn đã thấy một cái chân dài trắng nõn, trên chân còn treo một đôi tất da chân, âm thanh làm người mặt đỏ tim đập càng lúc càng lớn.
Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt rồi nhanh chóng thu mắt, không nghĩ tới nơi này cũng thật phóng khoáng, cô còn muốn nhìn một lúc nữa đấy.
Cuối cùng cũng đi đến WC nữ, cô vừa định đi vào bên trong đã thấy hầu gái kia đứng ở cửa nhìn chằm chằm.
Trong phòng nhỏ chỉ có mỗi một cái bồn cầu, vừa đi WC vừa mở cửa ra cho người ta nhìn thì làm sao có thể đi được.
"Cô đi ra ngoài đóng cửa lại." Thẩm Ngư đen mặt xua tay.
Hầu gái hơi do dự.
Thẩm Ngư trợn mắt: "Cái WC này chỉ có một cái cửa thôi, chẳng lẽ tôi còn thể xuyên tường đi ra ngoài à?"
Hầu gái đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
Người đi ra ngoài, Thẩm Ngư mới ngồi xuống bồn cầu chống cằm nghĩ cách thoát thân.
【 Ký chủ, cô quên mất dị năng của mình rồi à? 】
Thẩm Ngư nghe vậy lập tức vỗ đùi, đúng vậy, sao cô lại quên chuyện này nhỉ.
Tuy rằng dị năng này không có tác dụng với Lăng Mặc nhưng với một hầu gái thì dư dả.
"Hệ ca, ca đúng là tình yêu đích thực của đời em." Thẩm Ngư chỉ kém không ôm hệ thống hôn hít.
【 Đừng, tôi không phải người mà người bình thường có thể yêu đâu nhé. 】
Thẩm Ngư hừ một tiếng, "Sao ca lại như vậy chứ, rõ ràng hôm qua lúc chúng ta đang trên giường ca không nói thế."
【 Ọe ọe. 】
Mở cửa đi ra ngoài, hầu gái vẫn đi theo phía sau cô, Thẩm Ngư bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hầu gái và sử dụng dị năng.
Thẩm Ngư nở nụ cười: "Bây giờ cô hãy đi ra ngoài dẫn những người kia đi."
Đôi mắt hầu gái tràn đầy tình yêu, đỏ mặt gật đầu: "Vâng thưa phu nhân."
Hầu gái vừa đi, một lát sau Thẩm Ngư đi ra ngoài lại nhìn thấy người tên Hinh Nhi kia.
Hinh Nhi vẫn một thân sườn xám nhưng lần này là màu đỏ rực, ả đi chậm tới gần cô cười lạnh nói: "Thủ lĩnh tốt với cô như vậy cũng chỉ vì cô có dị năng hệ mị hoặc."
Thẩm Ngư nghe thấy lời kịch quen thuộc này là lại đau đầu, vất cả lắm mới ném được hầu gái thế mà nữ phụ lại xuất hiện.
Nghe cách nói là biết coi cô là tình địch
Lâm Hinh Nhi thấy cô không nói gì thì nghĩ là cô bị dọa sợ, không khỏi càng thêm đắc ý, ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình rồi tiếp tục hót: "Tôi đã gặp nhất nhiều loại người muốn quyến rũ thủ lĩnh như cô, tuy lần nào thủ lĩnh cũng đối xử tốt với những người đó nhưng hai ngày sau là chán."
"Cô có biết kết cục của những người bị thủ lĩnh chơi chán là gì không?" Ngữ khí của Lâm Hinh Nhi mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường