Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 205: Cô giáo muốn tẩy trắng (6)
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Tình trạng của thiếu niên ngồi trên mặt đất không được tốt lắm, máu dính khắp người, ngay cả gương mặt cũng bị máu nhuộm đỏ, đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Ngư, không biết đang nghĩ gì.
Cô vừa giết người, sự sợ hãi dưới đáy lòng bắt đầu phun trào, chạy loạn trong cơ thể Thẩm Ngư, cô choáng váng một lúc lâu mới áp chế được.
Đó không phải là người, không còn là con người, là quái vật, là zombie.
Thẩm Ngư rút một tờ giấy đặt trên bàn, chùi máu trên mu và lòng bàn tay, khi lau hết chất lỏng kinh tởm đó, trong lòng cô mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Nhìn về phía thiếu niên, cổ họng cô khô khốc, "Em không bị dọa chứ? Có thể đứng lên không?"
Kỳ Cừu đứng lên, bước qua thi thể nằm trên đất, sắc mặt không có chút dị thường nào, ngoại trừ hơi tái nhợt.
Thẩm Ngư lời ít ý nhiều, nói: "Người ở bên ngoài đều bị biến thành quái vật, quái vật cắn chết người."
"Tuyệt đối không thể để chúng cào hoặc cắn trúng, nếu không em sẽ biến thành quái vật giống họ."
Kỳ Cừu nhìn thoáng qua thi thể trên đất, nắm chặt lòng bàn tay, gật đầu.
Thẩm Ngư đi khóa trái cửa sau đó lại gần tủ đựng đồ, lôi quần jean và áo khoác ra, "Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài, em tìm thử trong phòng xem cái gì có thể dùng làm vũ khí, bây giờ tôi thay quần áo."
Mặc váy di chuyển rất vướng víu, vừa rồi khi cô chạy tới đây đã bị vấp ngã rất nhiều lần, váy căng ra khiến khoảng cách giữa mỗi bước chân đều rất nhỏ, cực kì bất tiện.
Áo sơmi cũng vậy, chỉ cần làm vài động tác mạnh, như động đậy cánh tay cũng khó khăn.
Kỳ Cừu rũ mắt, nhìn xuống đôi chân của Thẩm Ngư, bởi vì đi giày cao gót khá phiền toái nên cô đã chạy đến đây bằng chân không.
Cô mang tất liền chân, chân vừa nhỏ vừa trắng, lớp vải trắng càng khiến đôi chân thêm nhỏ nhắn đáng yêu, bị dính vài vết máu, tất chân đã bị rách vài chỗ, lộ ra lòng bàn chân phiếm hồng.
Trong tình huống gấp rút, cô gái căn bản không quan tâm đến hắn đang đứng bên cạnh, cởi váy và áo sơmi, nhanh chóng mặc áo thun màu đen và quần vận động màu xanh, tấm lưng trắng nõn mềm mại quay về phía hắn, xương bả vai giống như cánh bướm mơ hồ mạ lên ánh sáng rực rỡ, vòng eo mảnh mai, xuống một xíu nữa là cặp chân thon dài gợi cảm......
Kỳ Cừu thu hồi ánh mắt, xoay người lại, khóe miệng giương lên độ cong khó phát hiện, trong con ngươi đen như mực bùng cháy lên một ngọn lửa.
Thẩm Ngư đang tập trung thay đồ không hề để ý tới điều này, thay quần áo xong, cô bắt đầu lật tung văn phòng lên để tìm vũ khí.
Vật có thể dùng làm vũ khí, chỉ có cây gậy bóng chày cất sau cửa, ngoài nó ra thì không còn vật nào cả.
Cô cẩn thận bước đến gần cửa sổ, văn phòng được đặt ở chỗ khuất nhất của tầng năm, muốn ra khỏi trường cần phải xuống năm tầng và đi ngang qua một cái sân thể dục.
Dùng cây gậy bóng chày này, muốn xông ra tầng tầng lớp lớp zombie, căn bản là không thể.
Cô chỉ là một cô gái, bên cạnh còn có một học sinh, muốn sống sót thoát khỏi trường học, chính là đã khó càng thêm khó.
Hít sâu một hơi, Thẩm Ngư rơi vào dòng suy nghĩ nặng nề.
Lúc này, Kỳ Cừu đột nhiên mở miệng, "Cầu thang đầu tiên bên trái sẽ không có ai, ở đó chất đầy rác thải, đã lâu không có người dùng."
Mắt Thẩm Ngư sáng lên, nhưng không thể hiện ra kích động hoặc khen ngợi, mà chỉ nhíu mày nghiêm túc nói, "Có thật là không có ai dùng không? Tôi nói cho em biết, bây giờ bên ngoài rất loạn, chỉ cần đi sai một bước là sẽ đi vào chỗ chết, em tốt nhất là không nên hại tôi!"
Kỳ Cừu: "Vâng."
Thẩm Ngư cắn chặt răng, sau hồi lâu, đưa gậy bóng chày cho hắn, "Được rồi, chúng ta đi thôi, bây giờ ra ngoài, em cầm gậy bóng chày đi trước dẫn đường.."
Kỳ Cừu nhận lấy gậy bóng cháy, đáy mắt hơi lóe sáng.
Câu nói của Thẩm Ngư nghe giống như chỉ lo cho bản thân, nhưng bây giờ gậy bóng chày là vũ khí duy nhất để tự vệ, thế mà cô lại đưa nó cho hắn.
Beta: Ư Ư
Tình trạng của thiếu niên ngồi trên mặt đất không được tốt lắm, máu dính khắp người, ngay cả gương mặt cũng bị máu nhuộm đỏ, đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Ngư, không biết đang nghĩ gì.
Cô vừa giết người, sự sợ hãi dưới đáy lòng bắt đầu phun trào, chạy loạn trong cơ thể Thẩm Ngư, cô choáng váng một lúc lâu mới áp chế được.
Đó không phải là người, không còn là con người, là quái vật, là zombie.
Thẩm Ngư rút một tờ giấy đặt trên bàn, chùi máu trên mu và lòng bàn tay, khi lau hết chất lỏng kinh tởm đó, trong lòng cô mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Nhìn về phía thiếu niên, cổ họng cô khô khốc, "Em không bị dọa chứ? Có thể đứng lên không?"
Kỳ Cừu đứng lên, bước qua thi thể nằm trên đất, sắc mặt không có chút dị thường nào, ngoại trừ hơi tái nhợt.
Thẩm Ngư lời ít ý nhiều, nói: "Người ở bên ngoài đều bị biến thành quái vật, quái vật cắn chết người."
"Tuyệt đối không thể để chúng cào hoặc cắn trúng, nếu không em sẽ biến thành quái vật giống họ."
Kỳ Cừu nhìn thoáng qua thi thể trên đất, nắm chặt lòng bàn tay, gật đầu.
Thẩm Ngư đi khóa trái cửa sau đó lại gần tủ đựng đồ, lôi quần jean và áo khoác ra, "Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài, em tìm thử trong phòng xem cái gì có thể dùng làm vũ khí, bây giờ tôi thay quần áo."
Mặc váy di chuyển rất vướng víu, vừa rồi khi cô chạy tới đây đã bị vấp ngã rất nhiều lần, váy căng ra khiến khoảng cách giữa mỗi bước chân đều rất nhỏ, cực kì bất tiện.
Áo sơmi cũng vậy, chỉ cần làm vài động tác mạnh, như động đậy cánh tay cũng khó khăn.
Kỳ Cừu rũ mắt, nhìn xuống đôi chân của Thẩm Ngư, bởi vì đi giày cao gót khá phiền toái nên cô đã chạy đến đây bằng chân không.
Cô mang tất liền chân, chân vừa nhỏ vừa trắng, lớp vải trắng càng khiến đôi chân thêm nhỏ nhắn đáng yêu, bị dính vài vết máu, tất chân đã bị rách vài chỗ, lộ ra lòng bàn chân phiếm hồng.
Trong tình huống gấp rút, cô gái căn bản không quan tâm đến hắn đang đứng bên cạnh, cởi váy và áo sơmi, nhanh chóng mặc áo thun màu đen và quần vận động màu xanh, tấm lưng trắng nõn mềm mại quay về phía hắn, xương bả vai giống như cánh bướm mơ hồ mạ lên ánh sáng rực rỡ, vòng eo mảnh mai, xuống một xíu nữa là cặp chân thon dài gợi cảm......
Kỳ Cừu thu hồi ánh mắt, xoay người lại, khóe miệng giương lên độ cong khó phát hiện, trong con ngươi đen như mực bùng cháy lên một ngọn lửa.
Thẩm Ngư đang tập trung thay đồ không hề để ý tới điều này, thay quần áo xong, cô bắt đầu lật tung văn phòng lên để tìm vũ khí.
Vật có thể dùng làm vũ khí, chỉ có cây gậy bóng chày cất sau cửa, ngoài nó ra thì không còn vật nào cả.
Cô cẩn thận bước đến gần cửa sổ, văn phòng được đặt ở chỗ khuất nhất của tầng năm, muốn ra khỏi trường cần phải xuống năm tầng và đi ngang qua một cái sân thể dục.
Dùng cây gậy bóng chày này, muốn xông ra tầng tầng lớp lớp zombie, căn bản là không thể.
Cô chỉ là một cô gái, bên cạnh còn có một học sinh, muốn sống sót thoát khỏi trường học, chính là đã khó càng thêm khó.
Hít sâu một hơi, Thẩm Ngư rơi vào dòng suy nghĩ nặng nề.
Lúc này, Kỳ Cừu đột nhiên mở miệng, "Cầu thang đầu tiên bên trái sẽ không có ai, ở đó chất đầy rác thải, đã lâu không có người dùng."
Mắt Thẩm Ngư sáng lên, nhưng không thể hiện ra kích động hoặc khen ngợi, mà chỉ nhíu mày nghiêm túc nói, "Có thật là không có ai dùng không? Tôi nói cho em biết, bây giờ bên ngoài rất loạn, chỉ cần đi sai một bước là sẽ đi vào chỗ chết, em tốt nhất là không nên hại tôi!"
Kỳ Cừu: "Vâng."
Thẩm Ngư cắn chặt răng, sau hồi lâu, đưa gậy bóng chày cho hắn, "Được rồi, chúng ta đi thôi, bây giờ ra ngoài, em cầm gậy bóng chày đi trước dẫn đường.."
Kỳ Cừu nhận lấy gậy bóng cháy, đáy mắt hơi lóe sáng.
Câu nói của Thẩm Ngư nghe giống như chỉ lo cho bản thân, nhưng bây giờ gậy bóng chày là vũ khí duy nhất để tự vệ, thế mà cô lại đưa nó cho hắn.
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường