Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 192: Chó săn nhỏ (75)
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Hay là cứ tin vào lời đồn một lần đi, nếu có thể ở bên cạnh cô trọn đời, anh ta nguyện ý liều lĩnh một lần.
Cỗ xúc động khống chế đầu óc anh ta, vào khoảnh khắc anh ta cúi người xuống, tất cả mọi thứ đều biến mất trong màn đêm.
Trước mắt Lý Tiểu Ngư tối sầm, trời đất quay cuồng, sau đó một bàn tay ấn đầu cô vào lồng ngực lạnh lẽo nhưng quen thuộc vô cùng, chỉ nghe thấy âm thanh rên rỉ truyền đến bên tai, ngước mắt lên xem, đã nhìn thấy Triệu Minh ngã lăn quay trên mặt đất, đau đến mức phải ôm bụng.
Nghiêm Viêm đá vào bụng Triệu Minh một cú, lực độ cực kì kinh người, đá Triệu Minh bay xa hơn ba mét.
Lý Tiểu Ngư đẩy Nghiêm Viêm ra, chạy đến bên cạnh Triệu Minh, ngồi xổm xuống hỏi, "Anh không sao chứ? Triệu Minh!"
Triệu Minh đau đến xanh mặt, hai đầu lông mày xoắn chặt vào nhau, hơi thở dồn dập.
"Triệu Minh!" Lý Tiểu Ngư muốn nói gì đó, nhưng chưa nói ra lời thì cổ tay đã bị xiết chặt, thô lỗ kéo dậy, người lại đập vào lồng ngực cứng như sắt kia một lần nữa.
"Em lo lắng cho hắn ta?" Nghiêm Viêm hô hấp càng lúc càng nặng nề, khí thế dời non lấp biển, hơi thở nghiêm túc thấm đẫm lạnh lẽo hướng về phía cô gái nhỏ trong ngực.
Lý Tiểu Ngư đẩy hắn mãi không ra, liền ngửa đầu nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh kia, "Anh đá người là sai."
Cơn thịnh nộ và lệ khí trong đáy mắt Nghiêm Viêm trong nháy mắt hóa thành thực thể, ngón tay nắm cái cằm trắng nõn, cúi người xuống nói: "Anh sai? Không lẽ anh phải trơ mắt nhìn em bị người khác hôn? Lý Tiểu Ngư, mới một tháng không gặp em đã tìm được tình nhân mới, tiếp theo em sẽ quay đầu lại nói lời chia tay với anh có phải không?"
Lời kịch giống như oán phụ bị vứt bỏ phát ra từ trong miệng Nghiêm Viêm, phá lệ không bình thường.
Lúc Lý Tiểu Ngư ngây người, môi đã bị người nọ đánh úp, hung hăng gặm cắn, tuy rất đau nhưng không bị rách da.
Lý Tiểu Ngư bị hôn đến mềm nhũn hai chân, một cánh tay ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực.
Không biết đã hôn bao lâu, Triệu Minh vẫn đang nằm trên mặt đất đã bị đau đến ngất đi rồi, thời điểm người nọ mới buông Lý Tiểu Ngư ra, cô mới phát hiện mình đã ngồi trên ô tô.
Thân thể ngã trên ghế dựa bằng da,ngồi vững vàng trên xe không chút xóc nảy, cô vừa định đứng lên, một người từ trên cao đè xuống, bàn tay to lớn đỡ lấy cái gáy, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt cô, mang theo nồng đậm tình dục cùng mùi hương nam tính, xung quanh tối tăm chỉ có chút ánh sáng, mơ hồ thấy rõ khuôn mặt người ở trên.
Ngũ quan góc cạnh thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ đến mức chỉ cần nhìn vào là sa vào lưới tình lại lộ ra vẻ cấm dục thanh lãnh, giấu sâu trong cặp mắt đen nhánh là tình dục và lưu luyến kết hợp với khí chất tương xứng, hóa thành hơi thở dụ người.
Lý Tiểu Ngư ngẩn người, ngón tay nâng lên, chậm rãi tới gần cặp mắt kia. Giống như thật lâu trước kia từng nhìn thấy đôi mắt này, nó đã khắc sâu vào đáy lòng, vĩnh viễn không quên.
Khi ngón tay chạm vào gương mặt kia, thân thể Nghiêm Viêm đột nhiên cứng đờ, cảm xúc trong đáy mắt càng trầm, dùng sức giữ chặt không cho phép cô lùi về phía sau, sườn mặt, môi mỏng hé mở, chế trụ ngón tay trắng nõn.
Đầu ngón tay Lý Tiểu Ngư truyền đến cảm giác tê tê dại dại như có dòng điện chạy qua, chậm rãi chạy khắp toàn thân, dưới ánh đèn nhạt nhòa trong xe, tim gan lẫn thân thể lập tức run rẩy nhũn ra, nhiễm lên hồng nhạt đáng yêu.
Cô rụt rụt tay lại, khóe mắt ướt át, phát ra một tiếng rên rỉ, "Đừng... A... Đừng như vậy."
Người đàn ông dùng lưỡi liếm liếm ngón tay đã tràn ngập hương vị của hắn, khóe mắt lộ ra tà khí, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, "Tiểu Ngư, cho anh được không?"
Beta: Ư Ư
Hay là cứ tin vào lời đồn một lần đi, nếu có thể ở bên cạnh cô trọn đời, anh ta nguyện ý liều lĩnh một lần.
Cỗ xúc động khống chế đầu óc anh ta, vào khoảnh khắc anh ta cúi người xuống, tất cả mọi thứ đều biến mất trong màn đêm.
Trước mắt Lý Tiểu Ngư tối sầm, trời đất quay cuồng, sau đó một bàn tay ấn đầu cô vào lồng ngực lạnh lẽo nhưng quen thuộc vô cùng, chỉ nghe thấy âm thanh rên rỉ truyền đến bên tai, ngước mắt lên xem, đã nhìn thấy Triệu Minh ngã lăn quay trên mặt đất, đau đến mức phải ôm bụng.
Nghiêm Viêm đá vào bụng Triệu Minh một cú, lực độ cực kì kinh người, đá Triệu Minh bay xa hơn ba mét.
Lý Tiểu Ngư đẩy Nghiêm Viêm ra, chạy đến bên cạnh Triệu Minh, ngồi xổm xuống hỏi, "Anh không sao chứ? Triệu Minh!"
Triệu Minh đau đến xanh mặt, hai đầu lông mày xoắn chặt vào nhau, hơi thở dồn dập.
"Triệu Minh!" Lý Tiểu Ngư muốn nói gì đó, nhưng chưa nói ra lời thì cổ tay đã bị xiết chặt, thô lỗ kéo dậy, người lại đập vào lồng ngực cứng như sắt kia một lần nữa.
"Em lo lắng cho hắn ta?" Nghiêm Viêm hô hấp càng lúc càng nặng nề, khí thế dời non lấp biển, hơi thở nghiêm túc thấm đẫm lạnh lẽo hướng về phía cô gái nhỏ trong ngực.
Lý Tiểu Ngư đẩy hắn mãi không ra, liền ngửa đầu nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh kia, "Anh đá người là sai."
Cơn thịnh nộ và lệ khí trong đáy mắt Nghiêm Viêm trong nháy mắt hóa thành thực thể, ngón tay nắm cái cằm trắng nõn, cúi người xuống nói: "Anh sai? Không lẽ anh phải trơ mắt nhìn em bị người khác hôn? Lý Tiểu Ngư, mới một tháng không gặp em đã tìm được tình nhân mới, tiếp theo em sẽ quay đầu lại nói lời chia tay với anh có phải không?"
Lời kịch giống như oán phụ bị vứt bỏ phát ra từ trong miệng Nghiêm Viêm, phá lệ không bình thường.
Lúc Lý Tiểu Ngư ngây người, môi đã bị người nọ đánh úp, hung hăng gặm cắn, tuy rất đau nhưng không bị rách da.
Lý Tiểu Ngư bị hôn đến mềm nhũn hai chân, một cánh tay ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực.
Không biết đã hôn bao lâu, Triệu Minh vẫn đang nằm trên mặt đất đã bị đau đến ngất đi rồi, thời điểm người nọ mới buông Lý Tiểu Ngư ra, cô mới phát hiện mình đã ngồi trên ô tô.
Thân thể ngã trên ghế dựa bằng da,ngồi vững vàng trên xe không chút xóc nảy, cô vừa định đứng lên, một người từ trên cao đè xuống, bàn tay to lớn đỡ lấy cái gáy, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt cô, mang theo nồng đậm tình dục cùng mùi hương nam tính, xung quanh tối tăm chỉ có chút ánh sáng, mơ hồ thấy rõ khuôn mặt người ở trên.
Ngũ quan góc cạnh thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ đến mức chỉ cần nhìn vào là sa vào lưới tình lại lộ ra vẻ cấm dục thanh lãnh, giấu sâu trong cặp mắt đen nhánh là tình dục và lưu luyến kết hợp với khí chất tương xứng, hóa thành hơi thở dụ người.
Lý Tiểu Ngư ngẩn người, ngón tay nâng lên, chậm rãi tới gần cặp mắt kia. Giống như thật lâu trước kia từng nhìn thấy đôi mắt này, nó đã khắc sâu vào đáy lòng, vĩnh viễn không quên.
Khi ngón tay chạm vào gương mặt kia, thân thể Nghiêm Viêm đột nhiên cứng đờ, cảm xúc trong đáy mắt càng trầm, dùng sức giữ chặt không cho phép cô lùi về phía sau, sườn mặt, môi mỏng hé mở, chế trụ ngón tay trắng nõn.
Đầu ngón tay Lý Tiểu Ngư truyền đến cảm giác tê tê dại dại như có dòng điện chạy qua, chậm rãi chạy khắp toàn thân, dưới ánh đèn nhạt nhòa trong xe, tim gan lẫn thân thể lập tức run rẩy nhũn ra, nhiễm lên hồng nhạt đáng yêu.
Cô rụt rụt tay lại, khóe mắt ướt át, phát ra một tiếng rên rỉ, "Đừng... A... Đừng như vậy."
Người đàn ông dùng lưỡi liếm liếm ngón tay đã tràn ngập hương vị của hắn, khóe mắt lộ ra tà khí, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, "Tiểu Ngư, cho anh được không?"
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường