Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 183: Chó săn nhỏ (66)
Edit:ULies
Vách tường màu trắng giống như bị không khí ấm áp mạ lên một màu hồng phấn, kiều diễm vây quanh hai người, bên tai yên tĩnh làm Lý Tiểu Ngư chậm rãi lấy lại tinh thần, ngơ ngác mở miệng: "Nghiêm Viêm?"
Nghiêm Viêm buông lỏng cô ra, "Em cảm thấy ghê tởm sao?"
"Không ghê tởm." Lý Tiểu Ngư lắc đầu.
"Anh thích em,Tiểu Ngư có thể thử thích anh không?" trái tim Nghiêm Viêm dường như chậm nửa nhịp, lần đầu tiên trong đời khẩn trương khẩn cầu nữ hài có thể thích chính mình một chút.
Dù hắn biết tình cảm của cô bị thiếu hụt, hắn cũng vọng tưởng tiểu ngốc tử có thể thích mình một chút.
Lý Tiểu Ngư khiếp sợ không biết làm sao, thích cô? Sao có thể? Một người không thú vị như cô cũng có người thích sao?
Trái tim vắng vẻ không có một chút vui sướng cùng ngượng ngùng, lỗ tai tựa như nghe được chỉ là một sự việc đáng kinh ngạc.
Người như cô, căn bản không có khả năng sẽ thích một người.
Nếu cô nói không thể, liệu Nghiêm Viêm có khổ sở hay không......
"Em......" Lý Tiểu Ngư hai tay nắm lại với nhau, cảm xúc rối rắm làm cô không có biện pháp nói ra câu nói kia, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.
Nghiêm Viêm thở dài, tay xoa đầu cô, giống như khó khăn lắm mới nói ra được, nhưng chỉ nhận được kết quả này, tiểu ngốc tử vĩnh viễn chỉ xem hắn thành bạn bè, "Tiểu Ngư thử thích anh cũng không được sao? Trái tim anh thật đau."
Vừa nghe đến chữ "chết" Lý Tiểu Ngư đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng, sắc mặt trắng bệch, dùng sức lắc đầu nói: "Sẽ không chết! Nghiêm Viêm sẽ không chết."
Cảnh tượng trong mộng dường như tái hiện trước mắt, ngực Nghiêm Viêm cắm một mảnh pha lê dài, máu chảy xuống đất và mặt cô, cảm giác ấm áp giống như thật.
Sắc mặt Nghiêm Viêm căng thẳng, hắn không nghĩ tới sự kiện ngoài ý muốn trước đó sẽ gây ra đả kích như thế cho nữ hài, ôm tiểu ngốc tử vào trong ngực, âm thanh dịu dàng trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, anh ở đây."
Cảm giác ướt át từ trước ngực truyền đến làm Nghiêm Viêm cứng đờ cả người, nhẹ nhàng nâng đầu tiểu ngốc tử lên, nhìn khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, tầng hơi nước bịt kín đôi mắt trong suốt của cô, nỗi bi thương bên trong như muốn tràn ra ngoài, cánh tay nhỏ nhắn trắng bệch nắm chặt quần áo trước người hắn, run rẩy khụt khịt.
Trái tim Nghiêm Viêm dường như bị ai đó đấm một cái, đau lòng cúi xuống hôn lên đôi mắt của tiểu ngốc tử, chậm rãi đi xuống, dừng lại đôi môi phấn hồng, không thâm nhập vào sâu bên trong, mà chỉ dịu dàng quyến luyến, nâng cằm, phảng phất nâng trong tay bảo bối trân quý nhất thế giới.
_
Một tuần trôi qua, hai người thử hẹn hò giống như người bình thường, thử dắt tay, ôm lấy nhau.
Ở hai nơi khác nhau gọi điện thoại, gửi tin nhắn.
Đến cả Nhị Nữu cũng bị hai người thồn cẩu lương ngập họng.
Hẹn nhau cùng ăn cơm trưa, lại là cảnh tượng điện thoại của ai người nấy chơi, hai mắt chứa đầy tình yêu nhìn chằm chằm điện thoại.
"Đủ rồi, cậu nhìn điện thoại mấy lần rồi."
Lý Tiểu Ngư đặt điện thoại xuống, ăn sạch mâm salad hoa quả, nói: "Tớ không trả lời tin nhắn trong vòng hai phút, anh ấy sẽ gọi điện thoại cho tớ."
Nhị Nữu đỡ trán, "Các cậu dính nhau như vậy, tại sao không ở cùng nhau cả ngày luôn đi."
Lý Tiểu Ngư liếm tương salad dính ở khóe miệng: ""Yêu nhau là phải chịu được cảm giác nhung nhớ lúc xa nhau."
"Phim truyền hình đều nói như thế." Bổ sung một câu.
Nhị Nữu giơ tay, xem như phục sát đất: "Được rồi, cậu cũng không sợ Nghiêm ca bị người khác cướp mất, tớ nghe nói ở trường đại học hắn giảng dạy, có rất nhiều tiểu học muội theo đuổi hắn đấy."
Lý Tiểu Ngư nga một tiếng, nhưng nhìn ánh mắt kinh ngạc của Nhị Nữu, vội vàng bày ra bộ dáng không vui, "A, tớ tức giận nga!"
Vách tường màu trắng giống như bị không khí ấm áp mạ lên một màu hồng phấn, kiều diễm vây quanh hai người, bên tai yên tĩnh làm Lý Tiểu Ngư chậm rãi lấy lại tinh thần, ngơ ngác mở miệng: "Nghiêm Viêm?"
Nghiêm Viêm buông lỏng cô ra, "Em cảm thấy ghê tởm sao?"
"Không ghê tởm." Lý Tiểu Ngư lắc đầu.
"Anh thích em,Tiểu Ngư có thể thử thích anh không?" trái tim Nghiêm Viêm dường như chậm nửa nhịp, lần đầu tiên trong đời khẩn trương khẩn cầu nữ hài có thể thích chính mình một chút.
Dù hắn biết tình cảm của cô bị thiếu hụt, hắn cũng vọng tưởng tiểu ngốc tử có thể thích mình một chút.
Lý Tiểu Ngư khiếp sợ không biết làm sao, thích cô? Sao có thể? Một người không thú vị như cô cũng có người thích sao?
Trái tim vắng vẻ không có một chút vui sướng cùng ngượng ngùng, lỗ tai tựa như nghe được chỉ là một sự việc đáng kinh ngạc.
Người như cô, căn bản không có khả năng sẽ thích một người.
Nếu cô nói không thể, liệu Nghiêm Viêm có khổ sở hay không......
"Em......" Lý Tiểu Ngư hai tay nắm lại với nhau, cảm xúc rối rắm làm cô không có biện pháp nói ra câu nói kia, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.
Nghiêm Viêm thở dài, tay xoa đầu cô, giống như khó khăn lắm mới nói ra được, nhưng chỉ nhận được kết quả này, tiểu ngốc tử vĩnh viễn chỉ xem hắn thành bạn bè, "Tiểu Ngư thử thích anh cũng không được sao? Trái tim anh thật đau."
Vừa nghe đến chữ "chết" Lý Tiểu Ngư đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt phiếm hồng, sắc mặt trắng bệch, dùng sức lắc đầu nói: "Sẽ không chết! Nghiêm Viêm sẽ không chết."
Cảnh tượng trong mộng dường như tái hiện trước mắt, ngực Nghiêm Viêm cắm một mảnh pha lê dài, máu chảy xuống đất và mặt cô, cảm giác ấm áp giống như thật.
Sắc mặt Nghiêm Viêm căng thẳng, hắn không nghĩ tới sự kiện ngoài ý muốn trước đó sẽ gây ra đả kích như thế cho nữ hài, ôm tiểu ngốc tử vào trong ngực, âm thanh dịu dàng trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, anh ở đây."
Cảm giác ướt át từ trước ngực truyền đến làm Nghiêm Viêm cứng đờ cả người, nhẹ nhàng nâng đầu tiểu ngốc tử lên, nhìn khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, tầng hơi nước bịt kín đôi mắt trong suốt của cô, nỗi bi thương bên trong như muốn tràn ra ngoài, cánh tay nhỏ nhắn trắng bệch nắm chặt quần áo trước người hắn, run rẩy khụt khịt.
Trái tim Nghiêm Viêm dường như bị ai đó đấm một cái, đau lòng cúi xuống hôn lên đôi mắt của tiểu ngốc tử, chậm rãi đi xuống, dừng lại đôi môi phấn hồng, không thâm nhập vào sâu bên trong, mà chỉ dịu dàng quyến luyến, nâng cằm, phảng phất nâng trong tay bảo bối trân quý nhất thế giới.
_
Một tuần trôi qua, hai người thử hẹn hò giống như người bình thường, thử dắt tay, ôm lấy nhau.
Ở hai nơi khác nhau gọi điện thoại, gửi tin nhắn.
Đến cả Nhị Nữu cũng bị hai người thồn cẩu lương ngập họng.
Hẹn nhau cùng ăn cơm trưa, lại là cảnh tượng điện thoại của ai người nấy chơi, hai mắt chứa đầy tình yêu nhìn chằm chằm điện thoại.
"Đủ rồi, cậu nhìn điện thoại mấy lần rồi."
Lý Tiểu Ngư đặt điện thoại xuống, ăn sạch mâm salad hoa quả, nói: "Tớ không trả lời tin nhắn trong vòng hai phút, anh ấy sẽ gọi điện thoại cho tớ."
Nhị Nữu đỡ trán, "Các cậu dính nhau như vậy, tại sao không ở cùng nhau cả ngày luôn đi."
Lý Tiểu Ngư liếm tương salad dính ở khóe miệng: ""Yêu nhau là phải chịu được cảm giác nhung nhớ lúc xa nhau."
"Phim truyền hình đều nói như thế." Bổ sung một câu.
Nhị Nữu giơ tay, xem như phục sát đất: "Được rồi, cậu cũng không sợ Nghiêm ca bị người khác cướp mất, tớ nghe nói ở trường đại học hắn giảng dạy, có rất nhiều tiểu học muội theo đuổi hắn đấy."
Lý Tiểu Ngư nga một tiếng, nhưng nhìn ánh mắt kinh ngạc của Nhị Nữu, vội vàng bày ra bộ dáng không vui, "A, tớ tức giận nga!"
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường