Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 164: Chó săn nhỏ (47)
Khi nhìn thấy khuôn mặt người kia, Lý Tiểu Ngư khiếp sợ mở to mắt nhìn người nọ, lẩm bẩm mở miệng: "Nghiêm Viêm?"
Nghiêm Viêm mặc áo len xám, bên dưới là quần đen thoải mái, dừng bước trước mặt Lý Tiểu Ngư, mắt kính che dấu cảm xúc mãnh liệt bên trong đôi mắt, ánh mắt nhìn cái trán bị đâm đỏ của cô, nâng tay định chạm vào.
Lý Tiểu Ngư né tránh, nghi hoặc hỏi, "Nghiêm Viêm, đây là đâu? Vì sao tớ lại ở đây?"
Bàn tay Nghiêm Viêm ngừng ở giữa không trung, nửa ngày mới thu lại, "Em say ngã vào trong WC, tôi mang em tới đây."
"Như vậy à." Lý Tiểu Ngư cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Cô còn tưởng rằng có người nhốt cô ở đây, đúng là do xem phim quá nhiều.
Nghiêm Viêm ấn nút đỏ ven tường, cửa kính đột nhiên biến mất, cầm thuốc mỡ từ trong túi quần ra, mở ra bóp một ít vào ngón tay.
Lý Tiểu Ngư còn đắm chìm trong suy nghĩ mình vừa thấy cái gì? Tấm kính kia sao lại tự nhiên biến mất? Đây là nằm mơ chắc...... Căn bản không chú ý tới Nghiêm Viêm đã đi đến trước mặt, nâng tay bôi thuốc mỡ lên trán cô.
Khi cái trán cảm thấy lạnh lẽo, Lý Tiểu Ngư mới lấy lại tinh thần, hơi thở của hắn tràn ngập bên cánh mũi, hơi thở kia, lạnh lẽo như một ngọn núi tuyết, lại cô đơn như biển sâu không thấy ánh mặt trời.
"Đừng nhúc nhích."
Lý Tiểu Ngư muốn lùi về phía sau, bàn tay của hắn lại đặt ở sau cổ, một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve trên trán, thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên chỗ bị sưng, giảm bớt đau đớn, còn có chút thoải mái.
Hai người rất gần, Lý Tiểu Ngư cảm thấy mình được Nghiêm Viêm ôm vào trong ngực, cô cảm thấy không khí có chút quái dị, xung quanh im lặng. Không biết ngón tay kia đã rời đi từ lúc nào, chờ cô lấy lại tinh thần, Nghiêm Viêm đã lùi ra phía sau vài bước, là khoảng cách giữa hai người xa lạ.
Lý Tiểu Ngư giơ tay muốn sờ sờ trán, nghĩ đến có thể thuốc mỡ chưa khô, lại thôi, gật đầu nói: "Cảm ơn cậu."
Nghiêm Viêm đút tay vào trong túi, môi mỏng mím lại thành một độ cong nhàn nhạt: "Bây giờ là hai giờ trưa, em định đi về sao?"
"......" Lý Tiểu Ngư có chút không thích ứng cách cô và Nghiêm Viêm ở chung, Nghiêm Viêm giống như trở thành một người khác vậy, bình tĩnh, trầm ổn.
Nhưng mà vẫn rất tốt a.
Nghĩ nghĩ gật đầu ừ một tiếng.
Xuyên qua hành lang trắng tới thang máy, thang máy từ từ xuống dưới, không khí như dừng lại, im lặng đến đáng sợ.
Lý Tiểu Ngư muốn tìm đề tài nói, nhưng có lẽ hắn không thích ồn ào, vậy nên cuối cùng vẫn không nói.
Một đường về đến nhà, hai người cũng chỉ nói thêm hai câu.
Lý Tiểu Ngư: "Cảm ơn cậu, tớ về đến nhà rồi."
Nghiêm Viêm: "Không có gì."
Lý Tiểu Ngư: "......"
Này......
Sau khi tạm biệt, Lý Tiểu Ngư đi vào chung cư, ngón tay không khống chế được sờ sờ cái trán, không khỏi thở dài.
Đã lâu như vậy, có thể hắn còn không biết mình là ai, còn đưa cô về nhà, đúng là làm phiền hắn, đã nói cảm ơn, rồi, nhưng trong lòng Lý Tiểu Ngư vẫn có chút áy náy.
Sự áy này này làm ký ức được chôn sâu dưới đáy lòng trở nên rõ ràng hơn, ngày đó gặp phải con quái vật kia, cũng là Nghiêm Viêm dẫn nó rời đi, mình mới có thể thoát khỏi.
Chị Ngư mở cửa hàng gì???
Nghiêm Viêm mặc áo len xám, bên dưới là quần đen thoải mái, dừng bước trước mặt Lý Tiểu Ngư, mắt kính che dấu cảm xúc mãnh liệt bên trong đôi mắt, ánh mắt nhìn cái trán bị đâm đỏ của cô, nâng tay định chạm vào.
Lý Tiểu Ngư né tránh, nghi hoặc hỏi, "Nghiêm Viêm, đây là đâu? Vì sao tớ lại ở đây?"
Bàn tay Nghiêm Viêm ngừng ở giữa không trung, nửa ngày mới thu lại, "Em say ngã vào trong WC, tôi mang em tới đây."
"Như vậy à." Lý Tiểu Ngư cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Cô còn tưởng rằng có người nhốt cô ở đây, đúng là do xem phim quá nhiều.
Nghiêm Viêm ấn nút đỏ ven tường, cửa kính đột nhiên biến mất, cầm thuốc mỡ từ trong túi quần ra, mở ra bóp một ít vào ngón tay.
Lý Tiểu Ngư còn đắm chìm trong suy nghĩ mình vừa thấy cái gì? Tấm kính kia sao lại tự nhiên biến mất? Đây là nằm mơ chắc...... Căn bản không chú ý tới Nghiêm Viêm đã đi đến trước mặt, nâng tay bôi thuốc mỡ lên trán cô.
Khi cái trán cảm thấy lạnh lẽo, Lý Tiểu Ngư mới lấy lại tinh thần, hơi thở của hắn tràn ngập bên cánh mũi, hơi thở kia, lạnh lẽo như một ngọn núi tuyết, lại cô đơn như biển sâu không thấy ánh mặt trời.
"Đừng nhúc nhích."
Lý Tiểu Ngư muốn lùi về phía sau, bàn tay của hắn lại đặt ở sau cổ, một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve trên trán, thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên chỗ bị sưng, giảm bớt đau đớn, còn có chút thoải mái.
Hai người rất gần, Lý Tiểu Ngư cảm thấy mình được Nghiêm Viêm ôm vào trong ngực, cô cảm thấy không khí có chút quái dị, xung quanh im lặng. Không biết ngón tay kia đã rời đi từ lúc nào, chờ cô lấy lại tinh thần, Nghiêm Viêm đã lùi ra phía sau vài bước, là khoảng cách giữa hai người xa lạ.
Lý Tiểu Ngư giơ tay muốn sờ sờ trán, nghĩ đến có thể thuốc mỡ chưa khô, lại thôi, gật đầu nói: "Cảm ơn cậu."
Nghiêm Viêm đút tay vào trong túi, môi mỏng mím lại thành một độ cong nhàn nhạt: "Bây giờ là hai giờ trưa, em định đi về sao?"
"......" Lý Tiểu Ngư có chút không thích ứng cách cô và Nghiêm Viêm ở chung, Nghiêm Viêm giống như trở thành một người khác vậy, bình tĩnh, trầm ổn.
Nhưng mà vẫn rất tốt a.
Nghĩ nghĩ gật đầu ừ một tiếng.
Xuyên qua hành lang trắng tới thang máy, thang máy từ từ xuống dưới, không khí như dừng lại, im lặng đến đáng sợ.
Lý Tiểu Ngư muốn tìm đề tài nói, nhưng có lẽ hắn không thích ồn ào, vậy nên cuối cùng vẫn không nói.
Một đường về đến nhà, hai người cũng chỉ nói thêm hai câu.
Lý Tiểu Ngư: "Cảm ơn cậu, tớ về đến nhà rồi."
Nghiêm Viêm: "Không có gì."
Lý Tiểu Ngư: "......"
Này......
Sau khi tạm biệt, Lý Tiểu Ngư đi vào chung cư, ngón tay không khống chế được sờ sờ cái trán, không khỏi thở dài.
Đã lâu như vậy, có thể hắn còn không biết mình là ai, còn đưa cô về nhà, đúng là làm phiền hắn, đã nói cảm ơn, rồi, nhưng trong lòng Lý Tiểu Ngư vẫn có chút áy náy.
Sự áy này này làm ký ức được chôn sâu dưới đáy lòng trở nên rõ ràng hơn, ngày đó gặp phải con quái vật kia, cũng là Nghiêm Viêm dẫn nó rời đi, mình mới có thể thoát khỏi.
Chị Ngư mở cửa hàng gì???
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường