Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 134: Chó săn nhỏ (17)
Nhị Nữu vừa thấy sợ tới mức muốn co người thành một cục, sao đi mua que cay cũng gặp Nghiêm Viêm, quá xui xẻo.
Lý Tiểu Ngư thấy Nhị Nữu chậm chạp không đi, nhìn theo ánh mắt Nhị Nữu, đã nhìn thấy đám người đang nói chuyện với Nghiêm Viêm.
"Tiểu Ngư, nếu không lần sau chúng ta đi mua......" Nhị Nữu run rẩy nói.
"Được rồi." Lý Tiểu Ngư thu hồi ánh mắt, đang định quay về với Nhị Nữu, đã nghe thấy tiếng gọi phía sau.
"Lý Tiểu Ngư!"
Lý Tiểu Ngư quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Viêm đang đi tới bên này.
Ánh mắt Nghiêm Viêm cẩn thận nhìn Lý Tiểu Ngư, sau đó mới lười nhác nói: "Không có việc gì, cậu đi đi."
Lý Tiểu Ngư ngẩn người, cuối cùng về lớp với Nhị Nữu.
Trở lại phòng học, Nhị Nữu còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong sự kinh ngạc.
"Vừa nãy...... Tiểu Ngư, từ lúc nào mà cậu thân với Nghiêm Viêm như vậy?"
Lý Tiểu Ngư lắc đầu: "Không thân a."
Cằm Nhị Nữu đều sắp rơi xuống đất, như này mà còn không thân? Ai không biết Nghiêm Viêm không nói chuyện với nữ sinh, cho dù có nữ sinh theo đuổi hắn, hắn cũng quyết đoán cự tuyệt, người không biết còn tưởng hắn là gay.
Mới nãy mình tận mắt nhìn thấy Nghiêm Viêm đến gần Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư nghĩ tới người tối qua, quay đầu hỏi Nhị Nữu: "Cậu thử nói xem có ai bị thương mà vết thương lập tức lành lại không?"
Nhị Nữu: "Không thể nào, làm gì có ai có thể lập tức làm lành miệng vết thương?"
Lý Tiểu Ngư nỗ lực nhớ lại, rõ ràng cô nhìn thấy vết cào rất sâu a, vì sao đảo mắt đã lành lại a, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao?
Hắn đi đâu rồi? Về nhà sao?
"Tiểu Ngư, cậu nghĩ gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có chuyện gì."
-
Buổi sáng, Lý Tiểu Ngư rửa mặt xong xuống tầng nhìn thấy Hà Phương đang ngồi trên bàn cơm, khuôn mặt hoang mang.
Lý Tiểu Ngư đi qua, hỏi: "Mẹ ơi, làm sao vậy?"
Hà Phương múc cho cô bát cháo, nói: "Hôm nay mẹ mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đầy gà rừng vịt hoang, còn có mấy con lợn rừng, đều còn sống."
Lý Tiểu Ngư đang húp cháo ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Hà Phương tiếp tục nói: "Mẹ tưởng người trong thôn để đó, hỏi tất cả mọi nhà, đều không phải, đám động vật kia giống như đột nhiên xuất hiện."
"Ha ha, mẹ đều cảm thấy câu chuyện ôm cây đợi thỏ là có thật."
"......" Lý Tiểu Ngư cúi đầu tiếp tục uống cháo, đôi mắt xuất thần.
Sau ngày hôm đó, cửa nhà Lý Tiểu Ngư mỗi ngày đều sẽ có một đám động vật, trong nhà mỗi ngày ăn thịt, Hà Phương sợ ăn nhiều nóng quá bèn mang một ít cho bạn bè, hoặc là làm thịt khô.
Hà Phương nghi ngờ có người đặt ở cửa, cố ý dậy sớm, nhìn từ trên tầng xuống, xem có ai tới không, nhưng quan sát thật lâu, cho đến khi mở cửa, nhìn ngoài cửa đầy động vật, bà cảm thấy đúng là gặp ma.
Mà Lý Tiểu Ngư lại không để ở trong lòng, buổi tối về nhà, tắm rửa xong đi ra, lau lau tóc, ngồi xuống bàn bên cửa sổ, đốt một ngọn nến.
Chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong bóng đêm xuất hiện ánh trăng, chiếu sáng những nơi bị bao phủ trong bóng tối.
Gió nhẹ hôn lướt qua khuôn mặt, thổi lạnh mái tóc ướt.
Điện thoại Nokia trên bàn hơi rung, Lý Tiểu Ngư cầm lấy nhìn, là Hà Phương nhắn, nói sẽ về nhà muộn.
Lý Tiểu Ngư buông di động xuống, đóng cửa sổ, nằm xuống giường đắp chăn, nhắm mắt lại chỉ một lát đã ngủ say.
Lúc này, cửa sổ đã đóng lại bị mở ra, một bóng dáng nhảy tới mép giường, tóc đen rũ xuống mặt đất, người nọ ngồi xổm ở đầu giường, con ngươi u ám nhìn chằm chằm người đang ngủ trên giường.
Lý Tiểu Ngư thấy Nhị Nữu chậm chạp không đi, nhìn theo ánh mắt Nhị Nữu, đã nhìn thấy đám người đang nói chuyện với Nghiêm Viêm.
"Tiểu Ngư, nếu không lần sau chúng ta đi mua......" Nhị Nữu run rẩy nói.
"Được rồi." Lý Tiểu Ngư thu hồi ánh mắt, đang định quay về với Nhị Nữu, đã nghe thấy tiếng gọi phía sau.
"Lý Tiểu Ngư!"
Lý Tiểu Ngư quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Viêm đang đi tới bên này.
Ánh mắt Nghiêm Viêm cẩn thận nhìn Lý Tiểu Ngư, sau đó mới lười nhác nói: "Không có việc gì, cậu đi đi."
Lý Tiểu Ngư ngẩn người, cuối cùng về lớp với Nhị Nữu.
Trở lại phòng học, Nhị Nữu còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong sự kinh ngạc.
"Vừa nãy...... Tiểu Ngư, từ lúc nào mà cậu thân với Nghiêm Viêm như vậy?"
Lý Tiểu Ngư lắc đầu: "Không thân a."
Cằm Nhị Nữu đều sắp rơi xuống đất, như này mà còn không thân? Ai không biết Nghiêm Viêm không nói chuyện với nữ sinh, cho dù có nữ sinh theo đuổi hắn, hắn cũng quyết đoán cự tuyệt, người không biết còn tưởng hắn là gay.
Mới nãy mình tận mắt nhìn thấy Nghiêm Viêm đến gần Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư nghĩ tới người tối qua, quay đầu hỏi Nhị Nữu: "Cậu thử nói xem có ai bị thương mà vết thương lập tức lành lại không?"
Nhị Nữu: "Không thể nào, làm gì có ai có thể lập tức làm lành miệng vết thương?"
Lý Tiểu Ngư nỗ lực nhớ lại, rõ ràng cô nhìn thấy vết cào rất sâu a, vì sao đảo mắt đã lành lại a, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao?
Hắn đi đâu rồi? Về nhà sao?
"Tiểu Ngư, cậu nghĩ gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có chuyện gì."
-
Buổi sáng, Lý Tiểu Ngư rửa mặt xong xuống tầng nhìn thấy Hà Phương đang ngồi trên bàn cơm, khuôn mặt hoang mang.
Lý Tiểu Ngư đi qua, hỏi: "Mẹ ơi, làm sao vậy?"
Hà Phương múc cho cô bát cháo, nói: "Hôm nay mẹ mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đầy gà rừng vịt hoang, còn có mấy con lợn rừng, đều còn sống."
Lý Tiểu Ngư đang húp cháo ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Hà Phương tiếp tục nói: "Mẹ tưởng người trong thôn để đó, hỏi tất cả mọi nhà, đều không phải, đám động vật kia giống như đột nhiên xuất hiện."
"Ha ha, mẹ đều cảm thấy câu chuyện ôm cây đợi thỏ là có thật."
"......" Lý Tiểu Ngư cúi đầu tiếp tục uống cháo, đôi mắt xuất thần.
Sau ngày hôm đó, cửa nhà Lý Tiểu Ngư mỗi ngày đều sẽ có một đám động vật, trong nhà mỗi ngày ăn thịt, Hà Phương sợ ăn nhiều nóng quá bèn mang một ít cho bạn bè, hoặc là làm thịt khô.
Hà Phương nghi ngờ có người đặt ở cửa, cố ý dậy sớm, nhìn từ trên tầng xuống, xem có ai tới không, nhưng quan sát thật lâu, cho đến khi mở cửa, nhìn ngoài cửa đầy động vật, bà cảm thấy đúng là gặp ma.
Mà Lý Tiểu Ngư lại không để ở trong lòng, buổi tối về nhà, tắm rửa xong đi ra, lau lau tóc, ngồi xuống bàn bên cửa sổ, đốt một ngọn nến.
Chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong bóng đêm xuất hiện ánh trăng, chiếu sáng những nơi bị bao phủ trong bóng tối.
Gió nhẹ hôn lướt qua khuôn mặt, thổi lạnh mái tóc ướt.
Điện thoại Nokia trên bàn hơi rung, Lý Tiểu Ngư cầm lấy nhìn, là Hà Phương nhắn, nói sẽ về nhà muộn.
Lý Tiểu Ngư buông di động xuống, đóng cửa sổ, nằm xuống giường đắp chăn, nhắm mắt lại chỉ một lát đã ngủ say.
Lúc này, cửa sổ đã đóng lại bị mở ra, một bóng dáng nhảy tới mép giường, tóc đen rũ xuống mặt đất, người nọ ngồi xổm ở đầu giường, con ngươi u ám nhìn chằm chằm người đang ngủ trên giường.
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường