Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 56: Tình Nhân Thế Thân (19)
Edt: Mítt
Tô Duệ làm theo ý mình, xác thực đem cho Tô Vãn rất nhiều phiền toái.
Kỳ thật cô lần này đảm nhiệm chức tổng giám đốc của khu vực Hoa Hạ, ở tổng bộ cũng không phải không có người phản đối, mà ngược lại, nhóm đối thủ cạnh tranh của cô đều phi thường cường đại, cuối cùng cô chỉ bằng vào ưu thế mỏng manh mới được có cơ hội này, mà hiện tại tai tiếng về cô và Phương Tử Mộ còn truyền ra tin tức cô công tư bất phân, muốn cưỡng chế cùng Hạo Nguyệt hủy hợp đồng, làm đối thủ ở tổng bộ lại ngo ngoe rục rịch, mọi người lại bắt đầu có động tác mới.
Rời khỏi quán trà Tô Vãn cũng không biết Tiêu Cảnh Mặc vẫn một đường theo đuôi cô.
Cô lúc này cũng không muốn về công ty, đem xe ngừng ở một cái bãi đỗ xe lộ thiên, Tô Vãn nắm thật chặt áo khoác mỏng manh trên người, một mình lẳng lặng theo đường cái bước chậm đi.
Tiêu Cảnh Mặc lái xe rất xa thong thả theo ở phía sau Tô Vãn, lúc này tâm tình hắn cũng thực không bình tĩnh.
Trong đầu còn không ngừng quanh quẩn lời nói của Tô Vãn cùng gia gia, thì ra cô vẫn luôn yêu mình, cô không vứt bỏ cùng phản bội mình.
Nhưng bởi vì mình làm hại nhà bọn họ thiếu chút nữa cửa nát nhà tan.
Tiêu Cảnh Mặc tâm bị áy náy lấp đầy, mơ hồ còn mang theo rung động cùng mờ mịt đã lâu.
Có chút tình cảm, đang bất tri bất giác tro tàn lại cháy, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng cô đơn của Tô Vãn, Tiêu Cảnh Mặc trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt, hắn muốn đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, muốn ôm cô một cái, nhìn cô ở trong ngực mình.
Muốn chính miệng mình hỏi cô một chút, mấy năm nay cô sống có ổn không……
Bất tri bất giác Tô Vãn đã đi tới cửa một công viên, cảnh vật thay đổi trong trí nhớ của nguyên chủ, công viên này là công viên trước đây hai người từng bên nhau, Tô Vãn chỉ là hơi lắc lắc đầu.
Áp lực quá lớn hoặc là quá mệt mỏi, cô thích một mình bước chầm chậm trên đường như vậy, thả lỏng thể xác và tinh thần.
Đi đủ xa, Tô Vãn dứt khoát ở cửa công viên xoay người, theo phương hướng trở về mà đi, nhưng ở ngay lúc này, phía sau Tô Vãn đột nhiên vang lên tiếng ô tô gầm rú, đặc biệt chói tai.
“Tô Vãn, cẩn thận!"
Tiêu Cảnh Mặc ngồi ở trong xe tận mắt nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ đang tăng tốc điên cuồng hướng Tô Vãn đâm tới.
Lúc này Tiêu Cảnh Mặc luống cuống, hắn không biết làm sao nhảy xuống xe, hướng về phía Tô Vãn liều mạng chạy tới, tại một khắc này, hắn hoảng sợ mà tự trách, hắn oán trách chính mình vì sao không có dũng khí đứng ở trước mặt Tô Vãn, lại chỉ đi theo cô từ phía sau.
Tựa như bây giờ, hắn liều mạng muốn bảo hộ cô, nhưng lại chỉ có thể vô lực chạy vội như vậy.
Ngoài ý muốn phát sinh thường chỉ là trong nháy mắt như vậy.
Chờ Tô Vãn phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mình đã bị người dùng lực đẩy đến một bên đường, chiếc xe kia rõ ràng có ý định mưu sát đụng phải một thân hình cao lớn, cho đến khi đem thân hình kia đâm bay, mất khống chế xe lại đụng vào một cây đại thụ bên đường cái, lúc này khó khăn lắm mới ngừng lại.
San bằng trên đường phố, huyết sắc lan tràn.
Tô Vãn trừng lớn đôi mắt, nhìn người đàn ông ngã vào vũng máu, hô hấp trong nháy mắt đình trệ.
“Tô……"
“Phương Tử Mộ!"
Thoáng nhìn thân ảnh Tiêu Cảnh Mặc hoảng loạn mà đến, Tô Vãn cuối cùng vẫn là kêu tên Phương Tử Mộ.
Huyết sắc đỏ tươi nhiễm hồng áo gió màu đen của Tô Duệ, hắn ngã trên mặt đất sợi tóc hỗn loạn, lại như cũ hướng về phía Tô Vãn cười cười.
“Tôi…… Tôi không có việc gì."
“Ân, anh sẽ không có việc gì."
Tô Vãn nhìn như bình tĩnh móc di động ra trực tiếp gọi cấp cứu.
Ngữ khí của cô cùng ngày thường giống nhau lãnh đạm mà bình tĩnh, nhưng Tô Duệ mơ hồ nhìn đến cái tay đang nắm di động của Tô Vãn, không thể khống chế được run rẩy……
Xe cấp cứu tới thực đúng lúc, Tô Vãn cùng Tiêu Cảnh Mặc một đường bồi Tô Duệ tới bệnh viện gần nhất, mà tài xế gây chuyện kia cũng đã bị cảnh sát mang đi dò hỏi.
Ngồi ở hành lang bệnh viện, Tô Vãn còn gắt gao nắm chặt di động trong tay.
Thấy cô trầm mặc, Tiêu Cảnh Mặc một bên nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tô Vãn
“Em đừng quá sốt ruột, hắn sẽ không có việc gì."
Trên thực tế Tô Duệ tuy rằng chảy nhiều máu, nhưng hắn lại không có chịu tổn thương nghiêm trọng gì.
Lấy thân thủ của Tô Duệ mà nói, chuyện phát sinh trong nháy mắt, hắn hoàn toàn có cơ hội tránh đi chỗ yếu hại, giảm thấp tỉ lệ bị thương của mình.
Nhưng là hắn vì cái gì còn chảy nhiều máu như vậy, khụ khụ, Tô tướng quân mới không nói cho các ngươi biết……
Kỳ thật Tô Vãn cũng rất rõ ràng, ở thế giới này Tô Duệ hẳn là sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng gì, nhưng cô vẫn có chút bất an, loại cảm xúc bất an này cô đã thật lâu không có cảm nhận được.
Thẳng đến khi bác sĩ đem Tô Duệ chuyển tới phòng bệnh tư nhân bình thường, tâm Tô Vãn mới xem như chân chính buông xuống.
…………
Phòng bệnh tràn ngập hương vị đặc biệt làm người ta không thoải mái, Tô Duệ dựa ngồi ở trên giường bệnh, trên cánh tay hắn bó thạch cao, chân trái cũng quấn một tầng băng vải, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
“Ăn cơm đi."
Tô Vãn cầm hộp giữ ấm, đặt ở trên một ngăn tủ, nắp hộp cơm vừa mở ra liền từ bên trong bay ra một cỗ mùi thơm nồng đậm.
“Anh hiện tại kiêng ăn, uống trước chén canh đi."
Tô Vãn vừa nói vừa lấy ra cái chén nhỏ, đúc cho Tô Duệ từng muỗng canh.
Lúc này đã là ngày thứ ba sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tô Duệ không có chuyển viện, đồng thời cũng cự tuyệt người trong nhà mời hộ lí cho hắn.
Dùng chính lời Tô Duệ nói, hắn là vì Tô Vãn mới bị thương, cho nên Tô Vãn phải đối hắn chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm toàn bộ!
Nể tình hắn là người bệnh lại là ân nhân cứu mạng của mình, Tô Vãn đành phải miễn cưỡng kiêm chức hộ lí cho Tô Duệ.
Bởi vì công việc của Tô Vãn vội vàng, cô chỉ có ở thời điểm cơm trưa cùng cơm chiều mới có thể bớt thời giờ lại đây, tuy rằng hai người chân chính ở chung nhưng thời gian bên nhau cũng không nhiều, nhưng Tô Duệ tựa hồ vẫn là đặc biệt vừa lòng cảm giác được Tô Vãn hầu hạ.
Lúc này thấy Tô Vãn đem canh đưa tới, Tô Duệ lập tức phối hợp há to miệng.....
Cánh tay bị thương thật tốt, rốt cuộc có thể lại lần nữa hưởng thụ những ngày quần áo tới tay cơm nước tới miệng, hơn nữa canh Tô Vãn tự tay đút, tư vị không bình thường, đương nhiên, canh này nếu không phải mua mà là Tô Vãn tự nấu là tốt nhất……
Uống xong canh, Tô Duệ chưa đã thèm, nghiêng đầu biểu tình chuyên chú nhìn Tô Vãn ở trong phòng bệnh vội vội vàng vàng, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, vì thế Tô tướng quân nhịn không được liền được một tấc lại muốn thêm một thước.
“Tô Vãn, anh vài ngày không tắm rửa, cả người khó chịu."
“Hã?"
Tô Vãn đang đổi hoa tươi trong phòng đưa lưng về phía Tô Duệ nghe được Tô Duệ nói, động tác hơi dừng một chút, cô quay đầu ngắm bị cánh tay cùng cái chân bị thương của Tô Duệ
“Anh muốn tắm rửa? Anh hiện tại bị thương không tiện tắm rửa, chạm vào nước sẽ không tốt, anh nếu thật sự chịu không nổi, cũng chỉ có thể lau mình."
“Chà chà sao…… Cũng được a.".
Tô Duệ tựa hồ còn có chút không hài lòng, ngữ khí buồn buồn.
Diễn, cho anh diễn!
Tô Vãn biểu tình đạm nhiên cười.
“Được rồi, tôi đã biết, chờ buổi tối tôi lại đến, công ty gần đây bận quá, tôi về trước."
Nghe được Tô Vãn nhắc tới việc công ty, Tô Duệ nhịn không được hỏi một câu.
“Sự kiện lần trước đều xử lý tốt chứ?"
Sự kiện kia đương nhiên chính là sự kiện hủy hợp đồng nháo đến ồn ào huyên náo.
“Ừ, xử lý tốt rồi."
Tô Vãn lên tiếng, sự kiện kia cuối cùng là Tiêu Cảnh Mặc chủ động ra mặt giải quyết.
Có lẽ cảm thấy có điều thua thiệt, chuyện bồi thường hợp đồng cuối cùng bị Tiêu Cảnh Mặc giải quyết hoàn mỹ, tổng công ty bên kia cũng không hề truy cứu nữa.
Mà mấy ngày nay Tiêu Cảnh Mặc vẫn luôn điều tra về chiếc xe kia, hắn cảm thấy có người nhằm vào Tô Vãn, hắn muốn giúp đỡ Tô Vãn tìm được người đứng ở phía sau sai khiến.
Kỳ thật, Tô Vãn không cần điều tra cũng biết người kia là ai.
Ở cốt truyện cũ, bởi vì Phương Tử Mộ thích Lạc Sơ Sơ, Âu Dương Tĩnh liền mê hoặc Phương Tử Vấn tiêu tiền mướn người tạo tai nạn xe cộ.
Mà hiện tại, nhìn đến Phương Tử Mộ cùng Tô Vãn đi chung với nhau, thù mới oán cũ, sẽ làm ra loại chuyện này cũng cũng chỉ có vị tiểu thư ghen ghét thành tánh Âu Dương Tĩnh kia.
....................
Tô Duệ làm theo ý mình, xác thực đem cho Tô Vãn rất nhiều phiền toái.
Kỳ thật cô lần này đảm nhiệm chức tổng giám đốc của khu vực Hoa Hạ, ở tổng bộ cũng không phải không có người phản đối, mà ngược lại, nhóm đối thủ cạnh tranh của cô đều phi thường cường đại, cuối cùng cô chỉ bằng vào ưu thế mỏng manh mới được có cơ hội này, mà hiện tại tai tiếng về cô và Phương Tử Mộ còn truyền ra tin tức cô công tư bất phân, muốn cưỡng chế cùng Hạo Nguyệt hủy hợp đồng, làm đối thủ ở tổng bộ lại ngo ngoe rục rịch, mọi người lại bắt đầu có động tác mới.
Rời khỏi quán trà Tô Vãn cũng không biết Tiêu Cảnh Mặc vẫn một đường theo đuôi cô.
Cô lúc này cũng không muốn về công ty, đem xe ngừng ở một cái bãi đỗ xe lộ thiên, Tô Vãn nắm thật chặt áo khoác mỏng manh trên người, một mình lẳng lặng theo đường cái bước chậm đi.
Tiêu Cảnh Mặc lái xe rất xa thong thả theo ở phía sau Tô Vãn, lúc này tâm tình hắn cũng thực không bình tĩnh.
Trong đầu còn không ngừng quanh quẩn lời nói của Tô Vãn cùng gia gia, thì ra cô vẫn luôn yêu mình, cô không vứt bỏ cùng phản bội mình.
Nhưng bởi vì mình làm hại nhà bọn họ thiếu chút nữa cửa nát nhà tan.
Tiêu Cảnh Mặc tâm bị áy náy lấp đầy, mơ hồ còn mang theo rung động cùng mờ mịt đã lâu.
Có chút tình cảm, đang bất tri bất giác tro tàn lại cháy, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng cô đơn của Tô Vãn, Tiêu Cảnh Mặc trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt, hắn muốn đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, muốn ôm cô một cái, nhìn cô ở trong ngực mình.
Muốn chính miệng mình hỏi cô một chút, mấy năm nay cô sống có ổn không……
Bất tri bất giác Tô Vãn đã đi tới cửa một công viên, cảnh vật thay đổi trong trí nhớ của nguyên chủ, công viên này là công viên trước đây hai người từng bên nhau, Tô Vãn chỉ là hơi lắc lắc đầu.
Áp lực quá lớn hoặc là quá mệt mỏi, cô thích một mình bước chầm chậm trên đường như vậy, thả lỏng thể xác và tinh thần.
Đi đủ xa, Tô Vãn dứt khoát ở cửa công viên xoay người, theo phương hướng trở về mà đi, nhưng ở ngay lúc này, phía sau Tô Vãn đột nhiên vang lên tiếng ô tô gầm rú, đặc biệt chói tai.
“Tô Vãn, cẩn thận!"
Tiêu Cảnh Mặc ngồi ở trong xe tận mắt nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ đang tăng tốc điên cuồng hướng Tô Vãn đâm tới.
Lúc này Tiêu Cảnh Mặc luống cuống, hắn không biết làm sao nhảy xuống xe, hướng về phía Tô Vãn liều mạng chạy tới, tại một khắc này, hắn hoảng sợ mà tự trách, hắn oán trách chính mình vì sao không có dũng khí đứng ở trước mặt Tô Vãn, lại chỉ đi theo cô từ phía sau.
Tựa như bây giờ, hắn liều mạng muốn bảo hộ cô, nhưng lại chỉ có thể vô lực chạy vội như vậy.
Ngoài ý muốn phát sinh thường chỉ là trong nháy mắt như vậy.
Chờ Tô Vãn phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mình đã bị người dùng lực đẩy đến một bên đường, chiếc xe kia rõ ràng có ý định mưu sát đụng phải một thân hình cao lớn, cho đến khi đem thân hình kia đâm bay, mất khống chế xe lại đụng vào một cây đại thụ bên đường cái, lúc này khó khăn lắm mới ngừng lại.
San bằng trên đường phố, huyết sắc lan tràn.
Tô Vãn trừng lớn đôi mắt, nhìn người đàn ông ngã vào vũng máu, hô hấp trong nháy mắt đình trệ.
“Tô……"
“Phương Tử Mộ!"
Thoáng nhìn thân ảnh Tiêu Cảnh Mặc hoảng loạn mà đến, Tô Vãn cuối cùng vẫn là kêu tên Phương Tử Mộ.
Huyết sắc đỏ tươi nhiễm hồng áo gió màu đen của Tô Duệ, hắn ngã trên mặt đất sợi tóc hỗn loạn, lại như cũ hướng về phía Tô Vãn cười cười.
“Tôi…… Tôi không có việc gì."
“Ân, anh sẽ không có việc gì."
Tô Vãn nhìn như bình tĩnh móc di động ra trực tiếp gọi cấp cứu.
Ngữ khí của cô cùng ngày thường giống nhau lãnh đạm mà bình tĩnh, nhưng Tô Duệ mơ hồ nhìn đến cái tay đang nắm di động của Tô Vãn, không thể khống chế được run rẩy……
Xe cấp cứu tới thực đúng lúc, Tô Vãn cùng Tiêu Cảnh Mặc một đường bồi Tô Duệ tới bệnh viện gần nhất, mà tài xế gây chuyện kia cũng đã bị cảnh sát mang đi dò hỏi.
Ngồi ở hành lang bệnh viện, Tô Vãn còn gắt gao nắm chặt di động trong tay.
Thấy cô trầm mặc, Tiêu Cảnh Mặc một bên nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tô Vãn
“Em đừng quá sốt ruột, hắn sẽ không có việc gì."
Trên thực tế Tô Duệ tuy rằng chảy nhiều máu, nhưng hắn lại không có chịu tổn thương nghiêm trọng gì.
Lấy thân thủ của Tô Duệ mà nói, chuyện phát sinh trong nháy mắt, hắn hoàn toàn có cơ hội tránh đi chỗ yếu hại, giảm thấp tỉ lệ bị thương của mình.
Nhưng là hắn vì cái gì còn chảy nhiều máu như vậy, khụ khụ, Tô tướng quân mới không nói cho các ngươi biết……
Kỳ thật Tô Vãn cũng rất rõ ràng, ở thế giới này Tô Duệ hẳn là sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng gì, nhưng cô vẫn có chút bất an, loại cảm xúc bất an này cô đã thật lâu không có cảm nhận được.
Thẳng đến khi bác sĩ đem Tô Duệ chuyển tới phòng bệnh tư nhân bình thường, tâm Tô Vãn mới xem như chân chính buông xuống.
…………
Phòng bệnh tràn ngập hương vị đặc biệt làm người ta không thoải mái, Tô Duệ dựa ngồi ở trên giường bệnh, trên cánh tay hắn bó thạch cao, chân trái cũng quấn một tầng băng vải, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
“Ăn cơm đi."
Tô Vãn cầm hộp giữ ấm, đặt ở trên một ngăn tủ, nắp hộp cơm vừa mở ra liền từ bên trong bay ra một cỗ mùi thơm nồng đậm.
“Anh hiện tại kiêng ăn, uống trước chén canh đi."
Tô Vãn vừa nói vừa lấy ra cái chén nhỏ, đúc cho Tô Duệ từng muỗng canh.
Lúc này đã là ngày thứ ba sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tô Duệ không có chuyển viện, đồng thời cũng cự tuyệt người trong nhà mời hộ lí cho hắn.
Dùng chính lời Tô Duệ nói, hắn là vì Tô Vãn mới bị thương, cho nên Tô Vãn phải đối hắn chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm toàn bộ!
Nể tình hắn là người bệnh lại là ân nhân cứu mạng của mình, Tô Vãn đành phải miễn cưỡng kiêm chức hộ lí cho Tô Duệ.
Bởi vì công việc của Tô Vãn vội vàng, cô chỉ có ở thời điểm cơm trưa cùng cơm chiều mới có thể bớt thời giờ lại đây, tuy rằng hai người chân chính ở chung nhưng thời gian bên nhau cũng không nhiều, nhưng Tô Duệ tựa hồ vẫn là đặc biệt vừa lòng cảm giác được Tô Vãn hầu hạ.
Lúc này thấy Tô Vãn đem canh đưa tới, Tô Duệ lập tức phối hợp há to miệng.....
Cánh tay bị thương thật tốt, rốt cuộc có thể lại lần nữa hưởng thụ những ngày quần áo tới tay cơm nước tới miệng, hơn nữa canh Tô Vãn tự tay đút, tư vị không bình thường, đương nhiên, canh này nếu không phải mua mà là Tô Vãn tự nấu là tốt nhất……
Uống xong canh, Tô Duệ chưa đã thèm, nghiêng đầu biểu tình chuyên chú nhìn Tô Vãn ở trong phòng bệnh vội vội vàng vàng, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, vì thế Tô tướng quân nhịn không được liền được một tấc lại muốn thêm một thước.
“Tô Vãn, anh vài ngày không tắm rửa, cả người khó chịu."
“Hã?"
Tô Vãn đang đổi hoa tươi trong phòng đưa lưng về phía Tô Duệ nghe được Tô Duệ nói, động tác hơi dừng một chút, cô quay đầu ngắm bị cánh tay cùng cái chân bị thương của Tô Duệ
“Anh muốn tắm rửa? Anh hiện tại bị thương không tiện tắm rửa, chạm vào nước sẽ không tốt, anh nếu thật sự chịu không nổi, cũng chỉ có thể lau mình."
“Chà chà sao…… Cũng được a.".
Tô Duệ tựa hồ còn có chút không hài lòng, ngữ khí buồn buồn.
Diễn, cho anh diễn!
Tô Vãn biểu tình đạm nhiên cười.
“Được rồi, tôi đã biết, chờ buổi tối tôi lại đến, công ty gần đây bận quá, tôi về trước."
Nghe được Tô Vãn nhắc tới việc công ty, Tô Duệ nhịn không được hỏi một câu.
“Sự kiện lần trước đều xử lý tốt chứ?"
Sự kiện kia đương nhiên chính là sự kiện hủy hợp đồng nháo đến ồn ào huyên náo.
“Ừ, xử lý tốt rồi."
Tô Vãn lên tiếng, sự kiện kia cuối cùng là Tiêu Cảnh Mặc chủ động ra mặt giải quyết.
Có lẽ cảm thấy có điều thua thiệt, chuyện bồi thường hợp đồng cuối cùng bị Tiêu Cảnh Mặc giải quyết hoàn mỹ, tổng công ty bên kia cũng không hề truy cứu nữa.
Mà mấy ngày nay Tiêu Cảnh Mặc vẫn luôn điều tra về chiếc xe kia, hắn cảm thấy có người nhằm vào Tô Vãn, hắn muốn giúp đỡ Tô Vãn tìm được người đứng ở phía sau sai khiến.
Kỳ thật, Tô Vãn không cần điều tra cũng biết người kia là ai.
Ở cốt truyện cũ, bởi vì Phương Tử Mộ thích Lạc Sơ Sơ, Âu Dương Tĩnh liền mê hoặc Phương Tử Vấn tiêu tiền mướn người tạo tai nạn xe cộ.
Mà hiện tại, nhìn đến Phương Tử Mộ cùng Tô Vãn đi chung với nhau, thù mới oán cũ, sẽ làm ra loại chuyện này cũng cũng chỉ có vị tiểu thư ghen ghét thành tánh Âu Dương Tĩnh kia.
....................
Tác giả :
Muội Chỉ Ái Cật Nhục