Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 251: Phế Sài Nghịch Tập (11)
Edt: Mítt
~~~~~~
Trong núi rừng rậm rạp, núi hoa phiêu hương, cỏ xanh oánh nhuận. Tại phiến núi rừng tuyệt đẹp thuần tịnh này còn có một dòng suối nhỏ thanh triệt đang chảy róc rách.
“Thì ra ở đây còn có dòng suối nhỏ. "
Lúc này Tô Vãn cùng Tô Duệ đã bình an rơi xuống đất, mà địa điểm hai người rơi xuống đất vừa lúc ở bên cạnh suối nước róc rách.
“Muốn tắm rửa hay không?"
Tô Duệ từ sau lưng ôm chặt Tô Vãn, ở bên tai cô nhẹ giọng nói nhỏ, trong ngôn ngữ đầy ý vị khiêu khích.
“Đừng nháo, đây là nước người trong thôn dùng để uống."
Tô Vãn nhịn không được cười đánh đánh cánh tay Tô Duệ.
“Người trong thôn này sinh hoạt cũng không dễ dàng đâu, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, nơi này nhiều năm qua cũng không xuất hiện được mấy triệu hoán sư, Tô gia thôn đại đa số người đều ngốc cả đời trong núi lấy săn thú mà sống."
Thật ra nguyên chủ Tô Vãn được tuyển đến nhà chính, nàng có cơ hội mang theo phụ mẫu của mình đi Mai Đặc thành, nhưng người sơn thôn giản dị, cha mẹ nàng là người thường không có bất kì linh lực gì, bọn họ sợ liên lụy con gái mình, còn sợ chính mình không thích ứng được sinh hoạt trong thành, cho nên hai người vẫn luôn ở tại Tô gia thôn.
Ở thời điểm Tô Vãn sửa sang lại hồi ức nguyên chủ, cả người cô đã bị Tô Duệ đè ở dưới một cây cổ thụ rậm rạp: “Vợ, nói tốt phải làm chút chuyện có ý nghĩa, muội lại thất thần, nên phạt."
Nói xong, Tô Duệ nhìn như đang trừng phạt hung hăng hôn lên môi Tô Vãn, một đôi bàn tay to cũng ngựa quen đường cũ cởi ra kiện quần áo màu xanh lá đại biểu cho triệu hoán sư trung cấp trên người cô.
“Ưm."
Tô Vãn thở dốc một tiếng, bởi vì khẩn trương hai cánh tay đều gắt gao quấn lấy cổ Tô Duệ.
“Tô, Tô Duệ, nơi này sẽ có người."
Ở trong trí nhớ Tô Vãn, người trong thôn mỗi ngày đều phải vào núi săn thú, cho dù vào đông khí hậu không tốt nhưng bọn họ vì sinh tồn cũng phải đón gió tuyết vào núi.
“Sợ cái gì?"
Tay Tô Duệ đã chạm ở trên da thịt ấm áp của Tô Vãn.
“Bọn họ không nhìn thấy chúng ta. Vợ ngoan, thả lỏng một chút."
Khi nói chuyện Tô Duệ lại lần nữa hôn môi Tô Vãn.
Dưới cổ thụ cành lá tốt tươi, ánh mặt trời loang lổ tưới xuống, thân thể hai người liều chết triền miên.
Ở ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng còi bén nhọn.
Đó là…
Là âm thanh huýt sao tập hợp khẩn cấp của nhóm thợ săn Tô gia thôn.
Hai mắt Tô Vãn mê ly dần dần tỉnh táo lại.
“Tô Duệ, có người tới."
Tuy rằng mấy ngày nay, cô đều có thói quen sinh hoạt không biết xấu hổ cùng Tô tướng quân, nhưng đó là ở trong nhà mình, đóng cửa lại lăn lên giường, muốn thế nào đều có thể.
Nhưng hiện tại lại đang ở núi rừng hoang sơ, không chỉ có vô số dã thú trên núi, tùy thời còn sẽ có thợ săn đi qua, chuyện này quá kích thích, Tô Tiểu Vãn cảm thấy mình có chút sợ.
Tô Duệ tự nhiên cũng nghe tiếng còi kia, nhưng mà Tô tướng quân cũng đã công thành đoạt đất đánh được một nửa, nào có đạo lý bỏ thành mà đi?
Hắn ấy à, làm việc nhất định phải đến nơi đến chốn, ừ ừ.
“Vợ, ôm chặt ta."
Tô Duệ khi nói chuyện linh khí trong cơ thể vừa động, thân thể hai người lập tức nhảy dựng lên, lúc này cả người Tô Vãn đều treo ở trên người Tô Duệ, hai người trực tiếp đứng ở trên cành khô cổ thụ, cũng may cây này có niên đại xa xăm, cành khô cũng vô cùng thô tráng, chịu được trọng lượng hai người.
“Nơi này cành lá tốt tươi, bọn họ nhìn không tới."
Tuy rằng đã nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần, nhưng Tô tướng quân vẫn như cũ không chút do dự lại lần nữa phủ lên môi Tô Vãn, hắn ngưng ánh mắt, tinh tế ở trên môi cô ôn nhu cọ xát ra lửa nóng, không thể không nói kỹ thuật hôn của Tô tướng quân gần đây luyện được quả thực là thành thục điêu luyện tài nghệ phi phàm.
Tô Vãn bị Tô Duệ hôn đến đại não trống rỗng, lúc này cả người cô vô lực, chỉ có thể theo bản năng phối hợp hôn với hắn, lúc này đây dưới cổ thụ cách đó không xa đã truyền đến âm thanh hai người nói chuyện ——
“Đức thúc, con heo rừng kia làm sao không thấy nữa? Vừa rồi chính là chạy trốn theo hướng này mà?"
Nói chuyện chính là thiếu niên làn da ngăm đen dáng người cường tráng, nghe thiếu niên nói, ở phía sau hắn được kêu là Đức thúc cũng nhíu nhíu mày, ngay sau đó ông lại ngồi xổm xuống vạch vạch đám cỏ, nâng đến cái mũi của mình ngửi ngửi: “Đây là……"
Sắc mặt Đức thúc đột nhiên biến hóa một chút.
“Đức thúc làm sao vậy? Nhị Xuyên, ngươi nói xem con heo rừng đâu rồi?"
Lúc này lại có mấy người mang cung tiễn đuổi lại đây, rất hiển nhiên bọn họ cũng nghe được tiếng còi nên vội vàng chạy lại.
“Tất cả đừng lên tiếng!"
Đức thúc đột nhiên quát lạnh một câu, ngay sau đó ông liền ở phụ cận xoay vòng, nhìn trái nhìn phải: “Vừa rồi, ta ở trên cỏ ngửi được hương vị của ma thú cao giai."
“Cái gì?"
Nghe Đức thúc nói, một đám người đều hoảng loạn lên, phiến núi lớn này của bọn họ đừng nói là ma thú cao giai, cho dù tới một con ma thú cấp thấp bọn họ cũng đối phó không được đâu ~
“Đức thúc, thúc sẽ không ngửi sai chứ?"
Một bên có người nhịn không được chất vấn, mà thiếu niên tên Nhị Xuyên lại chau đầu mày: “Đức thúc có khi nào ngửi sai?"
Lời hắn vừa thốt ra, người bên cạnh cũng đều câm miệng lại.
“Mọi người cũng không cần khẩn trương như vậy."
Nhìn thấy tất cả người phía sau đều vẻ mặt như gặp tình cảnh bi thảm, Đức thúc ngược lại cười cười: “Đây là hương vị của ma thú cao giai Truy Phong thú, loại ma thú này đều là tọa kỵ của triệu hoán sư cao cấp, vừa rồi con heo rừng kia hẳn là cảm giác được hương vị của Truy Phong thú, mới trốn đi. Mà theo ta phỏng đoán, bên cạnh con ma thú kia hẳn là có triệu hoán sư đi theo, bọn họ có khả năng chỉ là đi ngang qua nơi này, nói không chừng hiện tại đã đi rồi."
“Cái gì?"
Nghe Đức thúc giải thích, trong đám người lại một trận ồn ào nghị luận.
Truy Phong thú đó! Triệu hoán sư cao cấp đó!
Đó đều là những truyền kì nha!
Nghe được âm thanh mọi người hâm mộ tán thưởng, Nhị Xuyên một bên bĩu môi.
“Có cái gì phải hâm mộ? Tiểu Vãn tỷ nhà Đức thúc cũng là triệu hoán sư đấy! Tỷ ấy là người lợi hại nhất trong Tô gia thôn chúng ta, chờ tỷ ấy trở về ăn tết, cũng nhất định sẽ cưỡi Truy Phong thú!"
“Rầm"..
Không chờ Nhị Xuyên nói xong, trên cây cổ thụ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng dị vang rất nhỏ.
Tha thứ Tô tướng quân đột nhiên biết được dưới tàng cây thế nhưng là cha vợ của mình, một chút không khống chế tốt, liền đem một bên nhánh cây đạp gãy.
Mắt thấy một bên cây bị đứt cành từ trên cây rơi xuống, đám người một bên cổ thụ động cũng chưa dám động.
“Ai?"
Đều nói nghé con mới sinh không sợ cọp, Nhị Xuyên một bước lớn liền lẻn đến dưới tàng cây cổ thụ, nhưng cổ thụ kia quá mức rậm rạp, từ phía dưới nhìn lên trên chỉ thấy cành lá rối ren, cái gì cũng nhìn không tới.
“Đừng khẩn trương, là gió thổi thôi."
Một vị lão thợ săn ở một bên cũng nhịn không được đi đến dưới tàng cây nhặt lên đoạn cành gãy trên mặt đất nhìn thoáng qua.
“Gào ——"
Liền ở ngay lúc này cách đó không xa đột nhiên vang lên một trận tiếng kêu rên của heo rừng, mọi người liếc nhau lập tức lấy cung tiễn của mình vội vàng vọt qua đó.
Thẳng đến khi một đám người chạy mất không còn bóng dáng, giữa nhánh cây đong đưa, Tô Duệ mới ôm lấy Tô Vãn từ trên cây nhảy xuống.
Lúc này trên mặt Tô Vãn vẫn là một mảnh ửng đỏ, vừa rồi cô đã sớm nghe được âm thanh của Tô Đức, nhưng khi đó cô một chút cũng không dám lộn xộn, sợ bọn họ phát hiện.
Tuy rằng nói Tô Vãn không thèm để ý cùng nam nhân của mình thể nghiệm một chút kích thích mới mẻ, nhưng lúc này đây cô tốt xấu gì cũng là đại biểu cho nguyên chủ áo gấm về làng, nếu ở chỗ này bị mọi người vừa vặn nhìn thấy, đó thật đúng là không còn mặt mũi gặp phụ lão.
“Hô."
Lúc này Tô tướng quân cảm thấy mỹ mãn cũng nhịn không được thở phào một hơi.
“Vợ, xem ra lão cha này của muội không phải nhân vật đơn giản đâu."
Tô Đức……
Thần sắc Tô Vãn cũng ngưng trọng lên, nếu Tô Đức cũng là thôn phu sơn dã giống người khác vậy làm sao chỉ dùng cái mũi ngửi liền biết là hương vị của ma thú gì.
Loại phương thức thuần thục phân rõ ma thú, chỉ có những lính đánh thuê triệu hoán sư hàng năm ở Lạc Nhật sơn mạch vào sinh ra tử mới có thể sử dụng kỹ năng đặc thù.
Chẳng lẽ Tô Đức còn có bí mật gì đang che giấu?
Cái này Tô Vãn thật mờ mịt, bởi vì trong nguyên cốt truyện Tô gia thôn mai một ở đó không lâu liền gặp thú triều, nguyên chủ Tô Vãn cũng bị Tô Vũ đẩy làm pháo hôi, bí mật gia đình bọn họ cũng theo đó bị thời gian vùi lấp.
Nếu gia đình Tô Đức thật sự có bí mật gì cũng đều như vậy tiêu tán đi……
~~~~~~
Tô tướng quân thật là càng ngày càng già dặn, biết tìm kích thích mới các kiểu.. Thật là khâm phục anh sát đất:))))
~~~~~~
Trong núi rừng rậm rạp, núi hoa phiêu hương, cỏ xanh oánh nhuận. Tại phiến núi rừng tuyệt đẹp thuần tịnh này còn có một dòng suối nhỏ thanh triệt đang chảy róc rách.
“Thì ra ở đây còn có dòng suối nhỏ. "
Lúc này Tô Vãn cùng Tô Duệ đã bình an rơi xuống đất, mà địa điểm hai người rơi xuống đất vừa lúc ở bên cạnh suối nước róc rách.
“Muốn tắm rửa hay không?"
Tô Duệ từ sau lưng ôm chặt Tô Vãn, ở bên tai cô nhẹ giọng nói nhỏ, trong ngôn ngữ đầy ý vị khiêu khích.
“Đừng nháo, đây là nước người trong thôn dùng để uống."
Tô Vãn nhịn không được cười đánh đánh cánh tay Tô Duệ.
“Người trong thôn này sinh hoạt cũng không dễ dàng đâu, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, nơi này nhiều năm qua cũng không xuất hiện được mấy triệu hoán sư, Tô gia thôn đại đa số người đều ngốc cả đời trong núi lấy săn thú mà sống."
Thật ra nguyên chủ Tô Vãn được tuyển đến nhà chính, nàng có cơ hội mang theo phụ mẫu của mình đi Mai Đặc thành, nhưng người sơn thôn giản dị, cha mẹ nàng là người thường không có bất kì linh lực gì, bọn họ sợ liên lụy con gái mình, còn sợ chính mình không thích ứng được sinh hoạt trong thành, cho nên hai người vẫn luôn ở tại Tô gia thôn.
Ở thời điểm Tô Vãn sửa sang lại hồi ức nguyên chủ, cả người cô đã bị Tô Duệ đè ở dưới một cây cổ thụ rậm rạp: “Vợ, nói tốt phải làm chút chuyện có ý nghĩa, muội lại thất thần, nên phạt."
Nói xong, Tô Duệ nhìn như đang trừng phạt hung hăng hôn lên môi Tô Vãn, một đôi bàn tay to cũng ngựa quen đường cũ cởi ra kiện quần áo màu xanh lá đại biểu cho triệu hoán sư trung cấp trên người cô.
“Ưm."
Tô Vãn thở dốc một tiếng, bởi vì khẩn trương hai cánh tay đều gắt gao quấn lấy cổ Tô Duệ.
“Tô, Tô Duệ, nơi này sẽ có người."
Ở trong trí nhớ Tô Vãn, người trong thôn mỗi ngày đều phải vào núi săn thú, cho dù vào đông khí hậu không tốt nhưng bọn họ vì sinh tồn cũng phải đón gió tuyết vào núi.
“Sợ cái gì?"
Tay Tô Duệ đã chạm ở trên da thịt ấm áp của Tô Vãn.
“Bọn họ không nhìn thấy chúng ta. Vợ ngoan, thả lỏng một chút."
Khi nói chuyện Tô Duệ lại lần nữa hôn môi Tô Vãn.
Dưới cổ thụ cành lá tốt tươi, ánh mặt trời loang lổ tưới xuống, thân thể hai người liều chết triền miên.
Ở ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng còi bén nhọn.
Đó là…
Là âm thanh huýt sao tập hợp khẩn cấp của nhóm thợ săn Tô gia thôn.
Hai mắt Tô Vãn mê ly dần dần tỉnh táo lại.
“Tô Duệ, có người tới."
Tuy rằng mấy ngày nay, cô đều có thói quen sinh hoạt không biết xấu hổ cùng Tô tướng quân, nhưng đó là ở trong nhà mình, đóng cửa lại lăn lên giường, muốn thế nào đều có thể.
Nhưng hiện tại lại đang ở núi rừng hoang sơ, không chỉ có vô số dã thú trên núi, tùy thời còn sẽ có thợ săn đi qua, chuyện này quá kích thích, Tô Tiểu Vãn cảm thấy mình có chút sợ.
Tô Duệ tự nhiên cũng nghe tiếng còi kia, nhưng mà Tô tướng quân cũng đã công thành đoạt đất đánh được một nửa, nào có đạo lý bỏ thành mà đi?
Hắn ấy à, làm việc nhất định phải đến nơi đến chốn, ừ ừ.
“Vợ, ôm chặt ta."
Tô Duệ khi nói chuyện linh khí trong cơ thể vừa động, thân thể hai người lập tức nhảy dựng lên, lúc này cả người Tô Vãn đều treo ở trên người Tô Duệ, hai người trực tiếp đứng ở trên cành khô cổ thụ, cũng may cây này có niên đại xa xăm, cành khô cũng vô cùng thô tráng, chịu được trọng lượng hai người.
“Nơi này cành lá tốt tươi, bọn họ nhìn không tới."
Tuy rằng đã nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần, nhưng Tô tướng quân vẫn như cũ không chút do dự lại lần nữa phủ lên môi Tô Vãn, hắn ngưng ánh mắt, tinh tế ở trên môi cô ôn nhu cọ xát ra lửa nóng, không thể không nói kỹ thuật hôn của Tô tướng quân gần đây luyện được quả thực là thành thục điêu luyện tài nghệ phi phàm.
Tô Vãn bị Tô Duệ hôn đến đại não trống rỗng, lúc này cả người cô vô lực, chỉ có thể theo bản năng phối hợp hôn với hắn, lúc này đây dưới cổ thụ cách đó không xa đã truyền đến âm thanh hai người nói chuyện ——
“Đức thúc, con heo rừng kia làm sao không thấy nữa? Vừa rồi chính là chạy trốn theo hướng này mà?"
Nói chuyện chính là thiếu niên làn da ngăm đen dáng người cường tráng, nghe thiếu niên nói, ở phía sau hắn được kêu là Đức thúc cũng nhíu nhíu mày, ngay sau đó ông lại ngồi xổm xuống vạch vạch đám cỏ, nâng đến cái mũi của mình ngửi ngửi: “Đây là……"
Sắc mặt Đức thúc đột nhiên biến hóa một chút.
“Đức thúc làm sao vậy? Nhị Xuyên, ngươi nói xem con heo rừng đâu rồi?"
Lúc này lại có mấy người mang cung tiễn đuổi lại đây, rất hiển nhiên bọn họ cũng nghe được tiếng còi nên vội vàng chạy lại.
“Tất cả đừng lên tiếng!"
Đức thúc đột nhiên quát lạnh một câu, ngay sau đó ông liền ở phụ cận xoay vòng, nhìn trái nhìn phải: “Vừa rồi, ta ở trên cỏ ngửi được hương vị của ma thú cao giai."
“Cái gì?"
Nghe Đức thúc nói, một đám người đều hoảng loạn lên, phiến núi lớn này của bọn họ đừng nói là ma thú cao giai, cho dù tới một con ma thú cấp thấp bọn họ cũng đối phó không được đâu ~
“Đức thúc, thúc sẽ không ngửi sai chứ?"
Một bên có người nhịn không được chất vấn, mà thiếu niên tên Nhị Xuyên lại chau đầu mày: “Đức thúc có khi nào ngửi sai?"
Lời hắn vừa thốt ra, người bên cạnh cũng đều câm miệng lại.
“Mọi người cũng không cần khẩn trương như vậy."
Nhìn thấy tất cả người phía sau đều vẻ mặt như gặp tình cảnh bi thảm, Đức thúc ngược lại cười cười: “Đây là hương vị của ma thú cao giai Truy Phong thú, loại ma thú này đều là tọa kỵ của triệu hoán sư cao cấp, vừa rồi con heo rừng kia hẳn là cảm giác được hương vị của Truy Phong thú, mới trốn đi. Mà theo ta phỏng đoán, bên cạnh con ma thú kia hẳn là có triệu hoán sư đi theo, bọn họ có khả năng chỉ là đi ngang qua nơi này, nói không chừng hiện tại đã đi rồi."
“Cái gì?"
Nghe Đức thúc giải thích, trong đám người lại một trận ồn ào nghị luận.
Truy Phong thú đó! Triệu hoán sư cao cấp đó!
Đó đều là những truyền kì nha!
Nghe được âm thanh mọi người hâm mộ tán thưởng, Nhị Xuyên một bên bĩu môi.
“Có cái gì phải hâm mộ? Tiểu Vãn tỷ nhà Đức thúc cũng là triệu hoán sư đấy! Tỷ ấy là người lợi hại nhất trong Tô gia thôn chúng ta, chờ tỷ ấy trở về ăn tết, cũng nhất định sẽ cưỡi Truy Phong thú!"
“Rầm"..
Không chờ Nhị Xuyên nói xong, trên cây cổ thụ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng dị vang rất nhỏ.
Tha thứ Tô tướng quân đột nhiên biết được dưới tàng cây thế nhưng là cha vợ của mình, một chút không khống chế tốt, liền đem một bên nhánh cây đạp gãy.
Mắt thấy một bên cây bị đứt cành từ trên cây rơi xuống, đám người một bên cổ thụ động cũng chưa dám động.
“Ai?"
Đều nói nghé con mới sinh không sợ cọp, Nhị Xuyên một bước lớn liền lẻn đến dưới tàng cây cổ thụ, nhưng cổ thụ kia quá mức rậm rạp, từ phía dưới nhìn lên trên chỉ thấy cành lá rối ren, cái gì cũng nhìn không tới.
“Đừng khẩn trương, là gió thổi thôi."
Một vị lão thợ săn ở một bên cũng nhịn không được đi đến dưới tàng cây nhặt lên đoạn cành gãy trên mặt đất nhìn thoáng qua.
“Gào ——"
Liền ở ngay lúc này cách đó không xa đột nhiên vang lên một trận tiếng kêu rên của heo rừng, mọi người liếc nhau lập tức lấy cung tiễn của mình vội vàng vọt qua đó.
Thẳng đến khi một đám người chạy mất không còn bóng dáng, giữa nhánh cây đong đưa, Tô Duệ mới ôm lấy Tô Vãn từ trên cây nhảy xuống.
Lúc này trên mặt Tô Vãn vẫn là một mảnh ửng đỏ, vừa rồi cô đã sớm nghe được âm thanh của Tô Đức, nhưng khi đó cô một chút cũng không dám lộn xộn, sợ bọn họ phát hiện.
Tuy rằng nói Tô Vãn không thèm để ý cùng nam nhân của mình thể nghiệm một chút kích thích mới mẻ, nhưng lúc này đây cô tốt xấu gì cũng là đại biểu cho nguyên chủ áo gấm về làng, nếu ở chỗ này bị mọi người vừa vặn nhìn thấy, đó thật đúng là không còn mặt mũi gặp phụ lão.
“Hô."
Lúc này Tô tướng quân cảm thấy mỹ mãn cũng nhịn không được thở phào một hơi.
“Vợ, xem ra lão cha này của muội không phải nhân vật đơn giản đâu."
Tô Đức……
Thần sắc Tô Vãn cũng ngưng trọng lên, nếu Tô Đức cũng là thôn phu sơn dã giống người khác vậy làm sao chỉ dùng cái mũi ngửi liền biết là hương vị của ma thú gì.
Loại phương thức thuần thục phân rõ ma thú, chỉ có những lính đánh thuê triệu hoán sư hàng năm ở Lạc Nhật sơn mạch vào sinh ra tử mới có thể sử dụng kỹ năng đặc thù.
Chẳng lẽ Tô Đức còn có bí mật gì đang che giấu?
Cái này Tô Vãn thật mờ mịt, bởi vì trong nguyên cốt truyện Tô gia thôn mai một ở đó không lâu liền gặp thú triều, nguyên chủ Tô Vãn cũng bị Tô Vũ đẩy làm pháo hôi, bí mật gia đình bọn họ cũng theo đó bị thời gian vùi lấp.
Nếu gia đình Tô Đức thật sự có bí mật gì cũng đều như vậy tiêu tán đi……
~~~~~~
Tô tướng quân thật là càng ngày càng già dặn, biết tìm kích thích mới các kiểu.. Thật là khâm phục anh sát đất:))))
Tác giả :
Muội Chỉ Ái Cật Nhục