Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 117: Đích Nữ Trở Về (13)
Edt: Mítt
Hôn ước của Tô Vãn cùng Thẩm Ngọc Thư là do Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt cùng Tĩnh Ninh hầu Tô Vân hai người thương nghị mà thành, đương nhiên, tất cả đều là Tô Vân chủ động, ai bảo hắn cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối Tô Vãn như vậy chứ? Mà nữ nhi hắn lại cố tình yêu sâu sắc Thẩm Ngọc Thư.
Cũng may Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt cũng rất vừa lòng Tô Vãn. Về thân phận Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ có một đích nữ là Tô Vãn, gia nghiệp lớn trong phủ, dựa theo luật lệ của Đại Kình, tương lai Tô Vãn gả vào Khánh Xuyên hầu phủ vẫn như cũ được hưởng quyền thừa kế của Tĩnh Ninh hầu phủ, nói cách khác nếu nàng cùng Thẩm Ngọc Thư có hai nhi tử, như vậy hai đứa nhỏ này có thể phân biệt thừa kế chức vị của Khánh Xuyên hầu cùng Tĩnh Ninh hầu.
Lưu thị ở Tĩnh Ninh hầu phủ luôn nói một không hai, nàng vẫn luôn cưng chiều nữ nhi bảo bối của mình, có thể nói nguyên chủ sở dĩ có thể thuận buồm xuôi gió không tim không phổi tồn tại như vậy, ít nhiều gì cũng do nàng có một đôi cha mẹ cưng chiều nàng, chỉ là thành cũng vì nó bại cũng vì nó, cha mẹ đem nguyên chủ dưỡng quá mức kiều khí tùy hứng cùng không rành thế sự, lúc này mới làm cho nàng bề ngoài nhìn như khôn khéo cường hãn, nhưng trên thực tế tâm không kẽ hở, không hề tâm cơ, đặc biệt dễ dàng bị người có tâm lợi dụng..
Lúc này bỗng nhiên nghe được Tô Vãn nói muốn từ hôn, Lưu thị đầu tiên là khiển trách một câu, thấy sắc mặt Tô Vãn bình tĩnh giống như đã quyết tâm rồi, Lưu thị lại nhịn không được nhíu mày, tiến đến trước người Tô Vãn nhỏ giọng hỏi.
“Vãn Nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, có phải…… sự kiện kia bị Thẩm Ngọc Thư biết rồi hay không?"
Ở trong mắt Lưu thị nữ nhi của mình tự nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng nàng cũng biết Thẩm Ngọc Thư kia hình như cũng không thích nữ nhi của mình lắm, mà hôm nay Thẩm Ngọc Thư lại vẻ mặt ôn hoà ở trong phủ đợi Tô Vãn cả ngày, Lưu thị hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy có sự kỳ quặc...
Thẩm Ngọc Thư kia không có việc gì không đăng tam bảo điện, hắn sẽ không phải là tới tìm Tô Vãn từ hôn chứ?
Địa bàn đế đô này, ai không biết ai?
Một khi bị Thẩm gia tới cửa từ hôn, mặt mũi Tô gia làm sao giữ được?
Vạn nhất sự kiện kia bởi vậy bị truyền ra ngoài, nữ nhi mình đời này có thể bị huỷ hoại!
Đang lúc lòng Lưu thị tràn đầy rối rắm, Tô Vãn lại ngồi ở một bên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Mẫu thân, sự kiện kia hắn cũng không biết, con sở dĩ muốn từ hôn là bởi vì…… con coi trọng người khác!"
Coi trọng người khác!
Thanh âm Tô Vãn cũng không có cố tình đè thấp, Văn Nguyệt cùng Văn Ngọc ở một bên nghe được Tô Vãn nói đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn bóng dáng nàng, Văn Ngọc là vẻ mặt kinh ngạc, mà Văn Nguyệt còn lại là cẩn thận chờ đợi hồi đáp của phu nhân……
“A, thì ra hắn không biết! Là con coi trọng…… Gì?"
Lưu thị phản ứng chậm nửa nhịp đột nhiên từ ghế trên đứng dậy, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nhìn nữ nhi bảo bối của mình.
“Con nói con coi trọng người khác?"
“Vâng."
Tô Vãn vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu.
Nghe được đáp án của Tô Vãn, Lưu thị đột nhiên vỗ vỗ mặt mình, không phải ảo giác?
Chẳng lẽ Vãn Nhi thật sự đã không còn thích Thẩm Ngọc Thư nữa, di tình biệt luyến nam nhân khác?
“Là ai?"
Đáy mắt Lưu thị tinh quang chợt lóe, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Vãn.
“Có anh tuấn như Thẩm Ngọc Thư hay không? Có địa vị cao như Thẩm gia hay không? Đương nhiên, chủ yếu là hắn đối với con có tốt hay không?"
“Hắn đối với con rất tốt, hơn nữa, hắn so với Thẩm Ngọc Thư anh tuấn hơn nhiều, hắn còn rất lợi hại, địa vị cũng so với Thẩm Ngọc Thư chỉ cao chứ không thấp. Toàn bộ Thẩm gia cùng so sánh với hắn, cũng là theo không kịp!"
Tô Vãn vẻ mặt đạm nhiên trả lời vấn đề Lưu thị, giọng nói còn chưa dứt liền thấy Lưu thị lại giơ tay vỗ vỗ mặt mình.
Không phải nằm mơ?
Tô Vãn:……
Người đối với nữ nhi của người rốt cuộc có bao nhiêu không tự tin?
“Hô."
Bên này Lưu thị xác định mình không phải đang mơ mộng hão huyền, lập tức mặt mày hớn hở tiến đến trước người Tô Vãn, ôn nhu kéo tay cô nói.
“Hảo khuê nữ của ta, mẫu thân biết là Thẩm Ngọc Thư không biết nhìn hàng, hắn không xứng làm phu quân của con. Tới tới tới, con nói với mẫu thân, con coi trọng…… người kia, là ai? Có phải…… là người hoàng thất hay không?"
Muốn nói đế đô này, Thẩm Ngọc Thư đã xem như một thế hệ con cưng, có thể so sánh với hắn càng thêm xuất chúng, địa vị càng cao, phỏng chừng cũng chỉ có những hoàng thân quốc thích chính thống.
Nhìn thấy Lưu thị mặt đầy hi vọng trong mắt đều là ta nữ nhi ta tốt nhất, nữ nhi ta biết nhìn hàng, Tô Vãn nhịn không được hít sâu một hơi.
“Hắn là hoàng tộc, hơn nữa…… Địa vị rất cao."
Nói đến đây, Tô Vãn ngược lại cầm tay Lưu thị.
“Nương, người hy vọng con gả cho một nam nhân có địa vị cao, hay là hy vọng con gả cho một nam nhân thật tình đối tốt với con?"
“Đương nhiên phải đối tốt với con rồi!"
Lưu thị trả lời chém đinh chặt sắt, sau đó lại cười tủm tỉm bổ sung một câu.
“Nhưng, địa vị càng cao năng lực càng lớn, như vậy mới có thể bảo hộ tốt cho con. Nương cũng không phải nịnh nọt người ta, Tĩnh Ninh hầu phủ của chúng ta cũng không cầu thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng mẫu thân nhất định phải để con gả đến vẻ vang không thể thua người khác được."
“A, nói như vậy……"
Tô Vãn cũng hướng về phía Lưu thị cười cười.
“Nương, người cảm thấy Tấn Thân Vương như thế nào?"
“Tấn Thân Vương? Đó là người vô cùng tốt!"
Lưu thị cùng bá tánh đế đô giống nhau, ở đế đô nếu nhắc tới Tấn Thân Vương, ai không vỗ tay khen ngợi?
Luật pháp mới nhất của Đại Kình, các bá tánh an cư lạc nghiệp, nào thiếu được công lao của Tấn Thân Vương?
Làm một thế hệ hoàng thúc, hắn không quyền khuynh triều dã, nhưng lại nổi tiếng khắp thiên hạ.
"Tấn Thân Vương này a…… Từ từ!"
Lưu thị đang muốn giống ngày xưa khen ngợi mỗ hoàng thúc công tích vĩ đại một câu, nhưng nàng đột nhiên ngừng nói, động tác cứng đờ cúi đầu nhìn Tô Vãn ngồi ở trước mặt mình vẻ mặt không chút để ý.
“Vãn Nhi, con…… Vừa mới, con vừa mới nói ai? Nương, nương hình như nghe nhầm rồi."
“Người không có nghe nhầm."
Tô Vãn biết Lưu thị sẽ có cái phản ứng này, nhưng cô lại không muốn tiếp tục dấu diếm quan hệ của cô cùng Tô Duệ.
“Con thích Tấn Thân Vương, con muốn gả cho hắn làm phi!"
Tô Vãn nói dứt khoát lưu loát, trong ánh mắt cũng không có một chút né tránh nào.
Nghe Tô Vãn nói, Lưu thị hai mắt trợn tròn, không phụ sự mong đợi của mọi người, hôn mê.
“Phu nhân!"
Cũng may thị nữ ở một bên mau tay nhanh mắt liền đỡ được Lưu thị té xỉu ở trong ngực mình.
“Tiểu thư, người xem này……"
“Đưa mẫu thân ta trở về, người đây là rất cao hứng, kích động đến hôn mê."
Tô Vãn rũ con ngươi, nhàn nhạt phân phó thị nữ một câu.
Mỗ thị nữ:……
Tiểu thư, người có thể thể bình tĩnh như vậy sao?
Phu nhân rõ ràng là bị dọa ngất đó có biết không?
“Ngươi làm sao còn không đi?"
Thời điểm Tô Vãn lại lần nữa ngước mắt nhìn thấy thị nữ vẫn như cũ đỡ Lưu thị vẻ mặt dại ra đứng tại chỗ.
“A? Vâng. Đã biết."
Mỗ thị nữ đành phải bi ai đem Lưu thị đỡ ra sân của Tô Vãn, đợi cho thân ảnh các nàng rời đi, Tô Vãn lúc này mới thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy.
“Văn Nguyệt, tay ngươi hôm nay bị phỏng, về trước nghỉ ngơi đi, để Văn Ngọc lưu lại hầu hạ ta được rồi."
Đối với phân phó của Tô Vãn Văn Nguyệt từ trước đến nay là kỷ luật nghiêm minh, chờ đến khi Văn Nguyệt rời đi, trong khuê phòng cũng chỉ còn lại hai người Tô Vãn cùng Văn Ngọc.
Văn Ngọc sắc mặt có chút phức tạp, đôi tay nàng vẫn không tự giác nắm chặt góc áo của mình, nghĩ thầm muốn hỏi Tô Vãn cái gì đó, lại tựa hồ không có gan để hỏi.
Thoáng nhìn biểu tình Văn Ngọc, Tô Vãn cũng không lên tiếng, chỉ là một mình yên lặng đi đến bên cửa sổ, đột nhiên đem cửa sổ xốc lên, gió lạnh trong nháy mắt nối đuôi nhau mà vào.
“Tiểu thư!"
Văn Ngọc một bên bị động tác của Tô Vãn làm hoảng sợ, lập tức tiến lên, nhanh tay đem cửa sổ đóng lại.
“Tiểu thư người……"
Văn Ngọc quay đầu có chút khó hiểu nhìn Tô Vãn, lọt vào mắt nàng lại là sắc mặt tái nhợt của Tô Vãn.
“Văn Ngọc."
Tô Vãn nhẹ gọi một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Văn Ngọc.
“Thật ra, ngươi cũng thích Ngọc Thư ca, đúng không?"
“Tiểu thư!"
Nghe Tô Vãn nói, Văn Ngọc sắc mặt đại biến, nàng có chút khẩn trương lui về phía sau vài bước, thịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tô Vãn.
“Tiểu thư, mạng của Văn Ngọc là người ban cho, Văn Ngọc đời này kiếp này đều là nô tỳ của tiểu thư, đến Thẩm…… Thẩm công tử, cùng tất cả người của Thẩm gia, sớm đã cùng nô tỳ không có bất kì quan hệ gì."
Văn Ngọc đã sai một lần, nàng không muốn lại tiếp tục sai nữa.
Đã làm chuyện trái với lương tâm, chịu qua trừng phạt, làm nàng hiểu rõ cả đời này ngàn vạn lần không thể đi sai bước nhầm nữa....
Có người cả đời tích đức làm việc thiện lại không vì vậy được đại phú đại quý, nhân sinh như vậy nhìn như là bị lỗ nặng, trên thực tế là không thẹn với lương tâm, cả đời bình bình an an làm sao không phải là ban ân lớn nhất của trời cao?
Chỉ có thù hận cùng ghen ghét làm che mờ mắt, để một bước sai từng bước đều sai, cả đời phí thời gian!
“Ngươi không cần sợ hãi như vậy."
Nhìn thấy Văn Ngọc sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, Tô Vãn cong hạ thân thể, vươn đôi tay dùng sức đem Văn Ngọc đỡ lên.
“Chẳng lẽ ngươi hiện tại còn sợ ta sao? Ta biết bên ngoài mọi người đều nói ta điêu ngoa tùy hứng không đầu óc, cảm thấy ta không xứng với Ngọc Thư ca, cho nên mới có người ở Khánh Xuyên hầu phủ tính kế ta."
“Tiểu thư?"
Nghe được Tô Vãn nói, thân thể Văn Ngọc cứng đờ.
“Tiểu thư người…… Chẳng lẽ……"
Liếc thấy biểu tình Văn Ngọc nghi hoặc không dám tin, Tô Vãn có chút tự giễu cười cười.
“Văn Ngọc ngươi không hiếu kỳ ta vì cái gì muốn cứu ngươi sao? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong chuyện kia ngươi là người bị hại, ta, cũng vậy!"
Nói đến đây, đôi tay Tô Vãn đột nhiên không chịu khống chế hung hăng dùng sức nắm lấy cánh tay Văn Ngọc, đôi tay nàng dùng sức, toàn thân lại không ngừng run rẩy.
Văn Ngọc giống như không cảm giác được đau đớn trên cánh tay, nàng chỉ mở to hai mắt nhìn, ánh mắt hoảng hốt nhìn Tô Vãn ở trước mặt đang không ngừng run rẩy.....
Ngày đó, chẳng lẽ nàng cũng bị người ta……
Tưởng tượng đến khả năng này, tâm Văn Ngọc bắt đầu không tự chủ được khó chịu cùng chột dạ, là nàng sai, là nàng làm, là nàng hại tiểu thư, hại chính mình.
Bởi vì chuyện này, nàng đã chịu trừng phạt lớn nhất trong cuộc đời, mà người đem nàng tẫn trong vực sâu cứu ra, không phải ai khác, chính là người trước mắt bị nàng tổn thương sâu nhất này..
“Tiểu thư, tiểu thư ta……"
Văn Ngọc giật giật môi, muốn nói ra tất cả, nhưng lời nói đến bên miệng, đột nhiên lại không còn dũng khí....
Nàng nghiệp chướng nặng nề, nàng chết không đủ trả.
Nhưng mà như vậy nàng vẫn hy vọng được tồn tại, được sống sót.
Tĩnh Ninh hầu phủ là ngôi nhà thứ hai của nàng, tiểu thư cùng Văn Nguyệt đều đối với nàng rất tốt, Văn Ngọc luyến tiếc nơi này, thậm chí……
Nàng cảm thấy ông trời an bài nàng vào nơi này, chính là tới để chuộc tội.
Nàng nhất định phải chuộc tội!
Có cơ hội!
Có biện pháp!
Nàng nhất định sẽ có cơ hội giúp được tiểu thư!
“Tiểu thư, thật ra, thật ra người……"
Văn Ngọc áp xuống đáy lòng khó chịu, thanh âm thật thấp mở miệng.
“Thật ra người vẫn còn thích Thẩm công tử đúng không?"
~~~~~~
Hôn ước của Tô Vãn cùng Thẩm Ngọc Thư là do Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt cùng Tĩnh Ninh hầu Tô Vân hai người thương nghị mà thành, đương nhiên, tất cả đều là Tô Vân chủ động, ai bảo hắn cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối Tô Vãn như vậy chứ? Mà nữ nhi hắn lại cố tình yêu sâu sắc Thẩm Ngọc Thư.
Cũng may Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt cũng rất vừa lòng Tô Vãn. Về thân phận Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ có một đích nữ là Tô Vãn, gia nghiệp lớn trong phủ, dựa theo luật lệ của Đại Kình, tương lai Tô Vãn gả vào Khánh Xuyên hầu phủ vẫn như cũ được hưởng quyền thừa kế của Tĩnh Ninh hầu phủ, nói cách khác nếu nàng cùng Thẩm Ngọc Thư có hai nhi tử, như vậy hai đứa nhỏ này có thể phân biệt thừa kế chức vị của Khánh Xuyên hầu cùng Tĩnh Ninh hầu.
Lưu thị ở Tĩnh Ninh hầu phủ luôn nói một không hai, nàng vẫn luôn cưng chiều nữ nhi bảo bối của mình, có thể nói nguyên chủ sở dĩ có thể thuận buồm xuôi gió không tim không phổi tồn tại như vậy, ít nhiều gì cũng do nàng có một đôi cha mẹ cưng chiều nàng, chỉ là thành cũng vì nó bại cũng vì nó, cha mẹ đem nguyên chủ dưỡng quá mức kiều khí tùy hứng cùng không rành thế sự, lúc này mới làm cho nàng bề ngoài nhìn như khôn khéo cường hãn, nhưng trên thực tế tâm không kẽ hở, không hề tâm cơ, đặc biệt dễ dàng bị người có tâm lợi dụng..
Lúc này bỗng nhiên nghe được Tô Vãn nói muốn từ hôn, Lưu thị đầu tiên là khiển trách một câu, thấy sắc mặt Tô Vãn bình tĩnh giống như đã quyết tâm rồi, Lưu thị lại nhịn không được nhíu mày, tiến đến trước người Tô Vãn nhỏ giọng hỏi.
“Vãn Nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, có phải…… sự kiện kia bị Thẩm Ngọc Thư biết rồi hay không?"
Ở trong mắt Lưu thị nữ nhi của mình tự nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng nàng cũng biết Thẩm Ngọc Thư kia hình như cũng không thích nữ nhi của mình lắm, mà hôm nay Thẩm Ngọc Thư lại vẻ mặt ôn hoà ở trong phủ đợi Tô Vãn cả ngày, Lưu thị hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy có sự kỳ quặc...
Thẩm Ngọc Thư kia không có việc gì không đăng tam bảo điện, hắn sẽ không phải là tới tìm Tô Vãn từ hôn chứ?
Địa bàn đế đô này, ai không biết ai?
Một khi bị Thẩm gia tới cửa từ hôn, mặt mũi Tô gia làm sao giữ được?
Vạn nhất sự kiện kia bởi vậy bị truyền ra ngoài, nữ nhi mình đời này có thể bị huỷ hoại!
Đang lúc lòng Lưu thị tràn đầy rối rắm, Tô Vãn lại ngồi ở một bên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Mẫu thân, sự kiện kia hắn cũng không biết, con sở dĩ muốn từ hôn là bởi vì…… con coi trọng người khác!"
Coi trọng người khác!
Thanh âm Tô Vãn cũng không có cố tình đè thấp, Văn Nguyệt cùng Văn Ngọc ở một bên nghe được Tô Vãn nói đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn bóng dáng nàng, Văn Ngọc là vẻ mặt kinh ngạc, mà Văn Nguyệt còn lại là cẩn thận chờ đợi hồi đáp của phu nhân……
“A, thì ra hắn không biết! Là con coi trọng…… Gì?"
Lưu thị phản ứng chậm nửa nhịp đột nhiên từ ghế trên đứng dậy, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nhìn nữ nhi bảo bối của mình.
“Con nói con coi trọng người khác?"
“Vâng."
Tô Vãn vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu.
Nghe được đáp án của Tô Vãn, Lưu thị đột nhiên vỗ vỗ mặt mình, không phải ảo giác?
Chẳng lẽ Vãn Nhi thật sự đã không còn thích Thẩm Ngọc Thư nữa, di tình biệt luyến nam nhân khác?
“Là ai?"
Đáy mắt Lưu thị tinh quang chợt lóe, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Vãn.
“Có anh tuấn như Thẩm Ngọc Thư hay không? Có địa vị cao như Thẩm gia hay không? Đương nhiên, chủ yếu là hắn đối với con có tốt hay không?"
“Hắn đối với con rất tốt, hơn nữa, hắn so với Thẩm Ngọc Thư anh tuấn hơn nhiều, hắn còn rất lợi hại, địa vị cũng so với Thẩm Ngọc Thư chỉ cao chứ không thấp. Toàn bộ Thẩm gia cùng so sánh với hắn, cũng là theo không kịp!"
Tô Vãn vẻ mặt đạm nhiên trả lời vấn đề Lưu thị, giọng nói còn chưa dứt liền thấy Lưu thị lại giơ tay vỗ vỗ mặt mình.
Không phải nằm mơ?
Tô Vãn:……
Người đối với nữ nhi của người rốt cuộc có bao nhiêu không tự tin?
“Hô."
Bên này Lưu thị xác định mình không phải đang mơ mộng hão huyền, lập tức mặt mày hớn hở tiến đến trước người Tô Vãn, ôn nhu kéo tay cô nói.
“Hảo khuê nữ của ta, mẫu thân biết là Thẩm Ngọc Thư không biết nhìn hàng, hắn không xứng làm phu quân của con. Tới tới tới, con nói với mẫu thân, con coi trọng…… người kia, là ai? Có phải…… là người hoàng thất hay không?"
Muốn nói đế đô này, Thẩm Ngọc Thư đã xem như một thế hệ con cưng, có thể so sánh với hắn càng thêm xuất chúng, địa vị càng cao, phỏng chừng cũng chỉ có những hoàng thân quốc thích chính thống.
Nhìn thấy Lưu thị mặt đầy hi vọng trong mắt đều là ta nữ nhi ta tốt nhất, nữ nhi ta biết nhìn hàng, Tô Vãn nhịn không được hít sâu một hơi.
“Hắn là hoàng tộc, hơn nữa…… Địa vị rất cao."
Nói đến đây, Tô Vãn ngược lại cầm tay Lưu thị.
“Nương, người hy vọng con gả cho một nam nhân có địa vị cao, hay là hy vọng con gả cho một nam nhân thật tình đối tốt với con?"
“Đương nhiên phải đối tốt với con rồi!"
Lưu thị trả lời chém đinh chặt sắt, sau đó lại cười tủm tỉm bổ sung một câu.
“Nhưng, địa vị càng cao năng lực càng lớn, như vậy mới có thể bảo hộ tốt cho con. Nương cũng không phải nịnh nọt người ta, Tĩnh Ninh hầu phủ của chúng ta cũng không cầu thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng mẫu thân nhất định phải để con gả đến vẻ vang không thể thua người khác được."
“A, nói như vậy……"
Tô Vãn cũng hướng về phía Lưu thị cười cười.
“Nương, người cảm thấy Tấn Thân Vương như thế nào?"
“Tấn Thân Vương? Đó là người vô cùng tốt!"
Lưu thị cùng bá tánh đế đô giống nhau, ở đế đô nếu nhắc tới Tấn Thân Vương, ai không vỗ tay khen ngợi?
Luật pháp mới nhất của Đại Kình, các bá tánh an cư lạc nghiệp, nào thiếu được công lao của Tấn Thân Vương?
Làm một thế hệ hoàng thúc, hắn không quyền khuynh triều dã, nhưng lại nổi tiếng khắp thiên hạ.
"Tấn Thân Vương này a…… Từ từ!"
Lưu thị đang muốn giống ngày xưa khen ngợi mỗ hoàng thúc công tích vĩ đại một câu, nhưng nàng đột nhiên ngừng nói, động tác cứng đờ cúi đầu nhìn Tô Vãn ngồi ở trước mặt mình vẻ mặt không chút để ý.
“Vãn Nhi, con…… Vừa mới, con vừa mới nói ai? Nương, nương hình như nghe nhầm rồi."
“Người không có nghe nhầm."
Tô Vãn biết Lưu thị sẽ có cái phản ứng này, nhưng cô lại không muốn tiếp tục dấu diếm quan hệ của cô cùng Tô Duệ.
“Con thích Tấn Thân Vương, con muốn gả cho hắn làm phi!"
Tô Vãn nói dứt khoát lưu loát, trong ánh mắt cũng không có một chút né tránh nào.
Nghe Tô Vãn nói, Lưu thị hai mắt trợn tròn, không phụ sự mong đợi của mọi người, hôn mê.
“Phu nhân!"
Cũng may thị nữ ở một bên mau tay nhanh mắt liền đỡ được Lưu thị té xỉu ở trong ngực mình.
“Tiểu thư, người xem này……"
“Đưa mẫu thân ta trở về, người đây là rất cao hứng, kích động đến hôn mê."
Tô Vãn rũ con ngươi, nhàn nhạt phân phó thị nữ một câu.
Mỗ thị nữ:……
Tiểu thư, người có thể thể bình tĩnh như vậy sao?
Phu nhân rõ ràng là bị dọa ngất đó có biết không?
“Ngươi làm sao còn không đi?"
Thời điểm Tô Vãn lại lần nữa ngước mắt nhìn thấy thị nữ vẫn như cũ đỡ Lưu thị vẻ mặt dại ra đứng tại chỗ.
“A? Vâng. Đã biết."
Mỗ thị nữ đành phải bi ai đem Lưu thị đỡ ra sân của Tô Vãn, đợi cho thân ảnh các nàng rời đi, Tô Vãn lúc này mới thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy.
“Văn Nguyệt, tay ngươi hôm nay bị phỏng, về trước nghỉ ngơi đi, để Văn Ngọc lưu lại hầu hạ ta được rồi."
Đối với phân phó của Tô Vãn Văn Nguyệt từ trước đến nay là kỷ luật nghiêm minh, chờ đến khi Văn Nguyệt rời đi, trong khuê phòng cũng chỉ còn lại hai người Tô Vãn cùng Văn Ngọc.
Văn Ngọc sắc mặt có chút phức tạp, đôi tay nàng vẫn không tự giác nắm chặt góc áo của mình, nghĩ thầm muốn hỏi Tô Vãn cái gì đó, lại tựa hồ không có gan để hỏi.
Thoáng nhìn biểu tình Văn Ngọc, Tô Vãn cũng không lên tiếng, chỉ là một mình yên lặng đi đến bên cửa sổ, đột nhiên đem cửa sổ xốc lên, gió lạnh trong nháy mắt nối đuôi nhau mà vào.
“Tiểu thư!"
Văn Ngọc một bên bị động tác của Tô Vãn làm hoảng sợ, lập tức tiến lên, nhanh tay đem cửa sổ đóng lại.
“Tiểu thư người……"
Văn Ngọc quay đầu có chút khó hiểu nhìn Tô Vãn, lọt vào mắt nàng lại là sắc mặt tái nhợt của Tô Vãn.
“Văn Ngọc."
Tô Vãn nhẹ gọi một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Văn Ngọc.
“Thật ra, ngươi cũng thích Ngọc Thư ca, đúng không?"
“Tiểu thư!"
Nghe Tô Vãn nói, Văn Ngọc sắc mặt đại biến, nàng có chút khẩn trương lui về phía sau vài bước, thịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tô Vãn.
“Tiểu thư, mạng của Văn Ngọc là người ban cho, Văn Ngọc đời này kiếp này đều là nô tỳ của tiểu thư, đến Thẩm…… Thẩm công tử, cùng tất cả người của Thẩm gia, sớm đã cùng nô tỳ không có bất kì quan hệ gì."
Văn Ngọc đã sai một lần, nàng không muốn lại tiếp tục sai nữa.
Đã làm chuyện trái với lương tâm, chịu qua trừng phạt, làm nàng hiểu rõ cả đời này ngàn vạn lần không thể đi sai bước nhầm nữa....
Có người cả đời tích đức làm việc thiện lại không vì vậy được đại phú đại quý, nhân sinh như vậy nhìn như là bị lỗ nặng, trên thực tế là không thẹn với lương tâm, cả đời bình bình an an làm sao không phải là ban ân lớn nhất của trời cao?
Chỉ có thù hận cùng ghen ghét làm che mờ mắt, để một bước sai từng bước đều sai, cả đời phí thời gian!
“Ngươi không cần sợ hãi như vậy."
Nhìn thấy Văn Ngọc sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, Tô Vãn cong hạ thân thể, vươn đôi tay dùng sức đem Văn Ngọc đỡ lên.
“Chẳng lẽ ngươi hiện tại còn sợ ta sao? Ta biết bên ngoài mọi người đều nói ta điêu ngoa tùy hứng không đầu óc, cảm thấy ta không xứng với Ngọc Thư ca, cho nên mới có người ở Khánh Xuyên hầu phủ tính kế ta."
“Tiểu thư?"
Nghe được Tô Vãn nói, thân thể Văn Ngọc cứng đờ.
“Tiểu thư người…… Chẳng lẽ……"
Liếc thấy biểu tình Văn Ngọc nghi hoặc không dám tin, Tô Vãn có chút tự giễu cười cười.
“Văn Ngọc ngươi không hiếu kỳ ta vì cái gì muốn cứu ngươi sao? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong chuyện kia ngươi là người bị hại, ta, cũng vậy!"
Nói đến đây, đôi tay Tô Vãn đột nhiên không chịu khống chế hung hăng dùng sức nắm lấy cánh tay Văn Ngọc, đôi tay nàng dùng sức, toàn thân lại không ngừng run rẩy.
Văn Ngọc giống như không cảm giác được đau đớn trên cánh tay, nàng chỉ mở to hai mắt nhìn, ánh mắt hoảng hốt nhìn Tô Vãn ở trước mặt đang không ngừng run rẩy.....
Ngày đó, chẳng lẽ nàng cũng bị người ta……
Tưởng tượng đến khả năng này, tâm Văn Ngọc bắt đầu không tự chủ được khó chịu cùng chột dạ, là nàng sai, là nàng làm, là nàng hại tiểu thư, hại chính mình.
Bởi vì chuyện này, nàng đã chịu trừng phạt lớn nhất trong cuộc đời, mà người đem nàng tẫn trong vực sâu cứu ra, không phải ai khác, chính là người trước mắt bị nàng tổn thương sâu nhất này..
“Tiểu thư, tiểu thư ta……"
Văn Ngọc giật giật môi, muốn nói ra tất cả, nhưng lời nói đến bên miệng, đột nhiên lại không còn dũng khí....
Nàng nghiệp chướng nặng nề, nàng chết không đủ trả.
Nhưng mà như vậy nàng vẫn hy vọng được tồn tại, được sống sót.
Tĩnh Ninh hầu phủ là ngôi nhà thứ hai của nàng, tiểu thư cùng Văn Nguyệt đều đối với nàng rất tốt, Văn Ngọc luyến tiếc nơi này, thậm chí……
Nàng cảm thấy ông trời an bài nàng vào nơi này, chính là tới để chuộc tội.
Nàng nhất định phải chuộc tội!
Có cơ hội!
Có biện pháp!
Nàng nhất định sẽ có cơ hội giúp được tiểu thư!
“Tiểu thư, thật ra, thật ra người……"
Văn Ngọc áp xuống đáy lòng khó chịu, thanh âm thật thấp mở miệng.
“Thật ra người vẫn còn thích Thẩm công tử đúng không?"
~~~~~~
Tác giả :
Muội Chỉ Ái Cật Nhục