Hắc Dục
Chương 76
Hai người mải miết ôm nhau cho đến khi hô hấp dần dần ổn định lại, Hàn Triệt vẫn nằm trên người cô không nhúc nhích, Thư Liên cho là hắn đã ngủ, liền đưa tay lục tìm khăn giấy, lại bị một bàn tay ngăn lại.
“Anh giúp em." Hàn Triệt hôn xuống trán cô, sau khi cẩn thận lau chùi sạch sẽ cho cả hai, liền đem cô ôm lên giường.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Hàn Triệt cả người dính vào cô, lẩm bẩm nói chúc ngủ ngon, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.
Thư Liên trái lại không ngủ được, bị hắn ôm lấy cũng không dám lộn xộn, sợ làm hắn thức tỉnh, đành phải nhìn khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ của hắn, lông mi rậm dài che phủ, cánh mũi hơi phập phồng, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ mà đều đều, rõ ràng đã là một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng vẫn còn chút nét đáng yêu, mơ hồ nhìn ra được bóng dáng hồi bé, hắn với nước mũi thò lò cứ luôn đảo quanh phía sau cô, giống như cái đuôi nhỏ.
Không nghĩ đến bây giờ, vị trí của hai người lại có ngày đảo lộn. Thư Liên đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, nếu như, nếu như có một ngày, Hàn Triệt không muốn cô nữa, vậy cô có thể hay không giống như trước cùng hắn như nhau, luôn luôn ở phía sau hắn, nhìn bóng lưng của hắn thương tâm khổ sở.
Cô không khỏi vươn tay, phác thảo khuôn mặt hắn, dù biết rõ rằng là mình nghĩ ngợi lung tung, tuy nhiên vẫn không khống chế được luồng cảm xúc không hiểu ra sao kia.
Hàn Triệt khẽ nhíu mày, tay nắm lấy tay cô, đầu đưa qua bên này dựa trên người cô, thanh âm khàn khàn lại biếng nhác: “Thư Liên tốt bụng, để ngày mai phạt anh có được không, ngoan, đi ngủ."
“Được, đi ngủ." Thư Liên với tay tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào một mảnh tối đen, lâu lâu nghe được tiếng hắn hít thở, mơ mơ màng màng đac ngủ.
Không biết qua nửa đêm, Thư Liên bị một hồi tiếng chuông dồn dập làm giật mình tỉnh giấc, Hàn Triệt lục lọi xuống giường, nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi áo ngủ ra, có lẽ sợ đánh thức cô, thanh âm ép xuống rất thấp, chỉ chốc lát liền quay trở về, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, mở ngăn kéo lấy ra vật gì đó.
Thư Liên hé ra một con mắt, muốn nhìn xem hắn đang làm gì, lại thấy hắn đang cầm một khẩu súng trắng bạc xinh xắn, hộp đạn màu vàng nằm ở trên bàn, trong mờ tối dưới ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt, hắn cho vào một viên, nguyên bản ngón tay thon dài đang mở chốt an toàn, lại giống như đôi tay khéo léo lúc chơi đàn dương cầm.
Hàn Triệt cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, môi mím thật chặt, giống như lần đầu bọn họ gặp lại, lạnh lùng mà hờ hững.
Hình dáng tuấn tú cao ngất kia, được ánh đèn mờ chiếu rọi, hoàn mỹ như được điêu khắc, nhưng lại khiến Thư Liên cảm thấy xa lạ, cô cảm giác như mình đã chìm đắm trong biểu hiện dịu dàng mà hắn dựng lên lừa cô, thân phận hiện tại của Hàn Triệt đã định trước bọn họ vĩnh viễn không thể giống như hồi bé, đơn thuần mà lại vui vẻ, dù có thêm tình yêu, hắn cũng không còn là Triệt trước kia nữa.
Thấy hắn đứng lên, Thư Liên liền nhắm mắt lại, giả bộ như vẫn đang ngủ.
Soàn soạt thanh âm phát ra, hắn là đang thay quần áo, sau đó trên trán có một nụ hôn mềm mại, Thư Liên muốn mở mắt, hỏi hắn đi đâu, làm cái gì, lại không có dũng khí mở miệng, cô lật người lại, cảm giác được tay hắn đang giúp cô dịch dịch góc chăn, sau đó là tiếng bước chân xa dần cùng tiếng đóng cửa khẽ vang lên.
Dịch chân xuống giường, tay giật nhanh một góc rèm cửa sổ, thấy dưới lầu sáng đèn xe, ngồi ở trong xe rõ ràng là Lương Khải Vệ, chỉ là có kính xe ngăn cách, không nhìn rõ lắm, bên ngoài cổng sắt đậu một chiếc xe bus mini, một đám người hoặc ngồi xổm hoặc đứng ở lề đường cái xếp thành một hàng, trong tay cầm gậy sắt cùng vũ khí, giống như cảnh nàng từng xem trong phim cổ.
“Hàn Triệt!" Thư Liên nhịn không được mở miệng hô một tiếng, vẫn không biết vì sao thanh âm vừa ra khỏi miệng vẫn bị giảm thấp xuống, thấy Hàn Triệt đi ra, Lương Khải Vệ xuống xe mở cửa, lúc Hàn Triệt ngồi trong xe, hướng về trước cửa sổ nhìn nhìn, hình như hắn biết cô đang đứng ở chỗ này.
Móng tay bấu trên cửa sổ thủy tinh phát ra âm thanh ‘khách khách’ chói tai, cho đến khi những chiếc xe đó biến mất khỏi tầm mắt, Thư Liên mới buông tay ra, phát hiện bị rụng một đoạn móng tay, thở dài, hình như để móng tay hơi dài rồi, hẳn nên cắt sửa một chút.
“Anh giúp em." Hàn Triệt hôn xuống trán cô, sau khi cẩn thận lau chùi sạch sẽ cho cả hai, liền đem cô ôm lên giường.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Hàn Triệt cả người dính vào cô, lẩm bẩm nói chúc ngủ ngon, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.
Thư Liên trái lại không ngủ được, bị hắn ôm lấy cũng không dám lộn xộn, sợ làm hắn thức tỉnh, đành phải nhìn khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ của hắn, lông mi rậm dài che phủ, cánh mũi hơi phập phồng, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ mà đều đều, rõ ràng đã là một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng vẫn còn chút nét đáng yêu, mơ hồ nhìn ra được bóng dáng hồi bé, hắn với nước mũi thò lò cứ luôn đảo quanh phía sau cô, giống như cái đuôi nhỏ.
Không nghĩ đến bây giờ, vị trí của hai người lại có ngày đảo lộn. Thư Liên đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, nếu như, nếu như có một ngày, Hàn Triệt không muốn cô nữa, vậy cô có thể hay không giống như trước cùng hắn như nhau, luôn luôn ở phía sau hắn, nhìn bóng lưng của hắn thương tâm khổ sở.
Cô không khỏi vươn tay, phác thảo khuôn mặt hắn, dù biết rõ rằng là mình nghĩ ngợi lung tung, tuy nhiên vẫn không khống chế được luồng cảm xúc không hiểu ra sao kia.
Hàn Triệt khẽ nhíu mày, tay nắm lấy tay cô, đầu đưa qua bên này dựa trên người cô, thanh âm khàn khàn lại biếng nhác: “Thư Liên tốt bụng, để ngày mai phạt anh có được không, ngoan, đi ngủ."
“Được, đi ngủ." Thư Liên với tay tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào một mảnh tối đen, lâu lâu nghe được tiếng hắn hít thở, mơ mơ màng màng đac ngủ.
Không biết qua nửa đêm, Thư Liên bị một hồi tiếng chuông dồn dập làm giật mình tỉnh giấc, Hàn Triệt lục lọi xuống giường, nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi áo ngủ ra, có lẽ sợ đánh thức cô, thanh âm ép xuống rất thấp, chỉ chốc lát liền quay trở về, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, mở ngăn kéo lấy ra vật gì đó.
Thư Liên hé ra một con mắt, muốn nhìn xem hắn đang làm gì, lại thấy hắn đang cầm một khẩu súng trắng bạc xinh xắn, hộp đạn màu vàng nằm ở trên bàn, trong mờ tối dưới ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt, hắn cho vào một viên, nguyên bản ngón tay thon dài đang mở chốt an toàn, lại giống như đôi tay khéo léo lúc chơi đàn dương cầm.
Hàn Triệt cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, môi mím thật chặt, giống như lần đầu bọn họ gặp lại, lạnh lùng mà hờ hững.
Hình dáng tuấn tú cao ngất kia, được ánh đèn mờ chiếu rọi, hoàn mỹ như được điêu khắc, nhưng lại khiến Thư Liên cảm thấy xa lạ, cô cảm giác như mình đã chìm đắm trong biểu hiện dịu dàng mà hắn dựng lên lừa cô, thân phận hiện tại của Hàn Triệt đã định trước bọn họ vĩnh viễn không thể giống như hồi bé, đơn thuần mà lại vui vẻ, dù có thêm tình yêu, hắn cũng không còn là Triệt trước kia nữa.
Thấy hắn đứng lên, Thư Liên liền nhắm mắt lại, giả bộ như vẫn đang ngủ.
Soàn soạt thanh âm phát ra, hắn là đang thay quần áo, sau đó trên trán có một nụ hôn mềm mại, Thư Liên muốn mở mắt, hỏi hắn đi đâu, làm cái gì, lại không có dũng khí mở miệng, cô lật người lại, cảm giác được tay hắn đang giúp cô dịch dịch góc chăn, sau đó là tiếng bước chân xa dần cùng tiếng đóng cửa khẽ vang lên.
Dịch chân xuống giường, tay giật nhanh một góc rèm cửa sổ, thấy dưới lầu sáng đèn xe, ngồi ở trong xe rõ ràng là Lương Khải Vệ, chỉ là có kính xe ngăn cách, không nhìn rõ lắm, bên ngoài cổng sắt đậu một chiếc xe bus mini, một đám người hoặc ngồi xổm hoặc đứng ở lề đường cái xếp thành một hàng, trong tay cầm gậy sắt cùng vũ khí, giống như cảnh nàng từng xem trong phim cổ.
“Hàn Triệt!" Thư Liên nhịn không được mở miệng hô một tiếng, vẫn không biết vì sao thanh âm vừa ra khỏi miệng vẫn bị giảm thấp xuống, thấy Hàn Triệt đi ra, Lương Khải Vệ xuống xe mở cửa, lúc Hàn Triệt ngồi trong xe, hướng về trước cửa sổ nhìn nhìn, hình như hắn biết cô đang đứng ở chỗ này.
Móng tay bấu trên cửa sổ thủy tinh phát ra âm thanh ‘khách khách’ chói tai, cho đến khi những chiếc xe đó biến mất khỏi tầm mắt, Thư Liên mới buông tay ra, phát hiện bị rụng một đoạn móng tay, thở dài, hình như để móng tay hơi dài rồi, hẳn nên cắt sửa một chút.
Tác giả :
Tích Ái Mao Vũ