Hắc Dục
Chương 7: Cha dượng – ℘
Nhìn Thư Liên khập khiễng đi vè trong cái ngõ nhỏ rách nát kia, Nhâm Thần Phong cũng không lập tức rời đi ngày, mà lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Này người phụ nữ xem ra không phải mơ hồ bình thường, không chỉ không hề có chút hoài nghi gì với thân phận của hắn, ngược lại khi xuống xe còn nhỏ giọng nói cám ơn.
Nếu không thì cô ta quả là người phụ nữ trời sinh đã có tính dâm đãng.
Nhâm Thần Phong mị mắt, xem ra cô rất dễ dàng thích ứng với việc cùng một người đàn ông xa lạ lên giường, xong việc còn không quên nói cám ơn.
Shit!
Hắn nhịn không được chửi thề một câu, Nhâm Thần Phong nhìn cái ngõ rách nát vắng vẻ không một bóng người kia, đột nhiên mở cửa xe, bước ra ngoài.
Vừa đi qua ngõ nhỏ liền nghe thấy tiếng Thư Liên khóc lóc cầu xin: “Không cần… Đừng như vậy, a!"
Nhâm Thần Phong dám thề, đời này của hắn lần đầu tiên bị một người phụ nữ làm cho tức giận đến đầu óc điên cuồng nhu vậy, vừa mới bị hắn ‘làm’ đến đi đường cũng không xong, vậy mà bây giờ vẫn còn sức lập tức quyến rũ người đàn ông khác!
Hắn nhặt một cây gậy sắt bên cạnh cửa, đi ba bước thành hai xông về phía căn nhà lung lay sắp đổ kia, vung chân lên đá sập cánh cửa xuống.
Thư Liên kêu khóc không ngừng, còn người đàn ông đang giở trò với cô thì trợn mắt cứng lưỡi nhìn về phía cửa, nhìn thấy Nhâm Thần Phong bước ra từ trong bụi đất mù mịt như một con dã thú ăn thịt người, bởi vì dùng sức quá bộ bóp chặt cây gậy sắt mà, trên cánh tay cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, ánh mắt tức giận như muốn giết người.
Trước mắt Thư Liên đã gần như áo rách quần manh, lui vào góc tường run cầm cập, bầu ngực đã gần như hoàn toàn bại lộ trong không khí, nụ hoa đỏ bừng cùng với một đống hỗn độn xanh xanh tím tím hôn ngân cũng run run theo, quả thực là dụ dỗ người ta phạm tội, làm cho đàn ông đều hận không thể lập tức đem cô ra tử hình ngay tại chỗ.
Cảm giác được hạ thân cương lên, Nhâm Thần Phong thấp giọng rủa một tiếng, người phụ nữ này quả thực có tiềm chất làm cho hắn nổi điên, thế nhưng lại có thể làm cho hắn bị kích thích ,giống như ngựa đực chẳng phân biệt được trường hợp tùy thời động dục.
Tầm mắt hắn chuyển về hướng người đàn ông trung niên đáng khinh kia, hắn đã cởi quần được một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy được ‘tính khí’(cái mà ai cũng biết là gì…để nguyên vì thấy hợp lý hơn) xấu xí, Nhâm Thần Phong nheo lại mắt, thanh âm trầm thấp đáng sợ: “Nói cho tôi biết ngón tay ngào của ông đã chạm qua cô ấy."
Nhìn người đàn ông kia bị dọa sợ run rẩy không ngừng, gậy sắt trong tay Nhâm Thần Phong điểm lên cái miệng của hắn, tay, và hạ thân: “Là nơi này? Nơi này? Hay là ── nơi này!"
“Mày, mày muốn gì!" Khẩn trương bảo vệ dụng cụ ‘tính phúc’ của mình, Đường Vệ thẹn quá hóa giận, bộ dạng càng ngày càng đáng yêu của con riêng ông đã để ý từ lâu, nếu không vì phần sính lễ khổng lồ kia, hắn đã sớm xuống tay , làm gì có chuyện còn chờ tới bây giờ. Người đàn ông hung thần ác sát như ôn thần này, lại ở thời khắc mấu chốt phá hỏng chuyện tốt của hắn.
“Tập đoàn tài chính Thiên Vũ, có nghe qua chưa? Chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ chính là con rể tao…" Đường Vệ nhớ tới thân phận mới của mình, không hề lo lắng nữa, mạnh miệng nói.
Hắn không để ý tới ánh mắt tức giận như song dữ của Nhâm Thần Phong, Đường Vệ càng nói càng dương dương đắc ý: “Mày dám đắc tội với tao, cũng chính là đắc tội với Thiên Vũ…"
“Phanh!" côn sắt đánh loạn làm vỡ nát hết đồ đạc trong phòng, Đường Vệ run rẩy cúi đầu, hắn nhìn xuống hạ bộ của mình rồi nhìn đến cái côn sắt vừa đánh trên tường kia, nhất thời sợ tới mức đái ra quần.
“Ông còn dám tiếp tục ở trước mặt tôi nhắc tới quan hệ với Thiên Vũ , tôi cam đoan…" Nhâm Thần Phong gằn từng tiếng nói, “Ông! Sẽ! Lập! Tức! Biến mất khỏi thế giới này!"
Đường Vệ đã sớm sợ tới mức tiểu tiện cũng không thể khống chế được, hạ thân mềm nhũn ra, xem ra đời này đều không có khả năng có thể cương lại.
“Cút đi!"
Nhìn Đường Vệ té lên té xuống chạy ra khỏi cửa, Nhâm Thần Phong ôm Thư Liên từ nãy giờ vẫn cuộn mình trên mặt đất lên, trong giọng nói có sự tức giận không thể ức chế được, một chút thương tiếc đối với cô lúc ở trên xe đã sớm bay đến hoang đảo rồi: “Tiểu tao hóa, ngay cả cha dượng của mình cũng quyến rũ, quả nhiên rất dâm đãng !"
Thật buồn cười, thế nhưng vừa rồi hắn còn cảm thấy mình hiểu lầm cô, rõ ràng cô ta là một người phụ nữ hạ lưu, lại luôn làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Nhưng mà cho dù biết rõ cô thanh thuần , đáng thương chỉ là sự giả tạo bề ngoài, hắn lại chết tiệt nhịn không được muốn thương tiếc cô, chà đạp cô, hung hăng muốn cô.
“Không phải, tôi không phải…"
Thư Liên vô lực giải thích, cô làm sao lại muốn cùng cha dượng có quan hệ gì chứ, cô chỉ là không nghĩ tới vừa về đến nhà định thu dọn đồ đạc lại nhìn thấy cha dượng lấy nội y cô thủ dâm, càng không nghĩ tới ông ta thế nhưng lại có dục vọng như vậy với cô! Là cha dượng bức cô , ô… Đều là ông ta bức cô …
Nhâm Thần Phong cái quần duy nhất trên người mình xuống, không chút nào che giấu dục vọng của chính mình, kéo lấy đầu cô đè xuống dục vọng của mình.
“Cô đã không rời được đàn ông như vậy, vậy để tôi cho cái miệng đói khát của cô ăn no! Ngậm cho tôi!"
Này người phụ nữ xem ra không phải mơ hồ bình thường, không chỉ không hề có chút hoài nghi gì với thân phận của hắn, ngược lại khi xuống xe còn nhỏ giọng nói cám ơn.
Nếu không thì cô ta quả là người phụ nữ trời sinh đã có tính dâm đãng.
Nhâm Thần Phong mị mắt, xem ra cô rất dễ dàng thích ứng với việc cùng một người đàn ông xa lạ lên giường, xong việc còn không quên nói cám ơn.
Shit!
Hắn nhịn không được chửi thề một câu, Nhâm Thần Phong nhìn cái ngõ rách nát vắng vẻ không một bóng người kia, đột nhiên mở cửa xe, bước ra ngoài.
Vừa đi qua ngõ nhỏ liền nghe thấy tiếng Thư Liên khóc lóc cầu xin: “Không cần… Đừng như vậy, a!"
Nhâm Thần Phong dám thề, đời này của hắn lần đầu tiên bị một người phụ nữ làm cho tức giận đến đầu óc điên cuồng nhu vậy, vừa mới bị hắn ‘làm’ đến đi đường cũng không xong, vậy mà bây giờ vẫn còn sức lập tức quyến rũ người đàn ông khác!
Hắn nhặt một cây gậy sắt bên cạnh cửa, đi ba bước thành hai xông về phía căn nhà lung lay sắp đổ kia, vung chân lên đá sập cánh cửa xuống.
Thư Liên kêu khóc không ngừng, còn người đàn ông đang giở trò với cô thì trợn mắt cứng lưỡi nhìn về phía cửa, nhìn thấy Nhâm Thần Phong bước ra từ trong bụi đất mù mịt như một con dã thú ăn thịt người, bởi vì dùng sức quá bộ bóp chặt cây gậy sắt mà, trên cánh tay cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, ánh mắt tức giận như muốn giết người.
Trước mắt Thư Liên đã gần như áo rách quần manh, lui vào góc tường run cầm cập, bầu ngực đã gần như hoàn toàn bại lộ trong không khí, nụ hoa đỏ bừng cùng với một đống hỗn độn xanh xanh tím tím hôn ngân cũng run run theo, quả thực là dụ dỗ người ta phạm tội, làm cho đàn ông đều hận không thể lập tức đem cô ra tử hình ngay tại chỗ.
Cảm giác được hạ thân cương lên, Nhâm Thần Phong thấp giọng rủa một tiếng, người phụ nữ này quả thực có tiềm chất làm cho hắn nổi điên, thế nhưng lại có thể làm cho hắn bị kích thích ,giống như ngựa đực chẳng phân biệt được trường hợp tùy thời động dục.
Tầm mắt hắn chuyển về hướng người đàn ông trung niên đáng khinh kia, hắn đã cởi quần được một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy được ‘tính khí’(cái mà ai cũng biết là gì…để nguyên vì thấy hợp lý hơn) xấu xí, Nhâm Thần Phong nheo lại mắt, thanh âm trầm thấp đáng sợ: “Nói cho tôi biết ngón tay ngào của ông đã chạm qua cô ấy."
Nhìn người đàn ông kia bị dọa sợ run rẩy không ngừng, gậy sắt trong tay Nhâm Thần Phong điểm lên cái miệng của hắn, tay, và hạ thân: “Là nơi này? Nơi này? Hay là ── nơi này!"
“Mày, mày muốn gì!" Khẩn trương bảo vệ dụng cụ ‘tính phúc’ của mình, Đường Vệ thẹn quá hóa giận, bộ dạng càng ngày càng đáng yêu của con riêng ông đã để ý từ lâu, nếu không vì phần sính lễ khổng lồ kia, hắn đã sớm xuống tay , làm gì có chuyện còn chờ tới bây giờ. Người đàn ông hung thần ác sát như ôn thần này, lại ở thời khắc mấu chốt phá hỏng chuyện tốt của hắn.
“Tập đoàn tài chính Thiên Vũ, có nghe qua chưa? Chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ chính là con rể tao…" Đường Vệ nhớ tới thân phận mới của mình, không hề lo lắng nữa, mạnh miệng nói.
Hắn không để ý tới ánh mắt tức giận như song dữ của Nhâm Thần Phong, Đường Vệ càng nói càng dương dương đắc ý: “Mày dám đắc tội với tao, cũng chính là đắc tội với Thiên Vũ…"
“Phanh!" côn sắt đánh loạn làm vỡ nát hết đồ đạc trong phòng, Đường Vệ run rẩy cúi đầu, hắn nhìn xuống hạ bộ của mình rồi nhìn đến cái côn sắt vừa đánh trên tường kia, nhất thời sợ tới mức đái ra quần.
“Ông còn dám tiếp tục ở trước mặt tôi nhắc tới quan hệ với Thiên Vũ , tôi cam đoan…" Nhâm Thần Phong gằn từng tiếng nói, “Ông! Sẽ! Lập! Tức! Biến mất khỏi thế giới này!"
Đường Vệ đã sớm sợ tới mức tiểu tiện cũng không thể khống chế được, hạ thân mềm nhũn ra, xem ra đời này đều không có khả năng có thể cương lại.
“Cút đi!"
Nhìn Đường Vệ té lên té xuống chạy ra khỏi cửa, Nhâm Thần Phong ôm Thư Liên từ nãy giờ vẫn cuộn mình trên mặt đất lên, trong giọng nói có sự tức giận không thể ức chế được, một chút thương tiếc đối với cô lúc ở trên xe đã sớm bay đến hoang đảo rồi: “Tiểu tao hóa, ngay cả cha dượng của mình cũng quyến rũ, quả nhiên rất dâm đãng !"
Thật buồn cười, thế nhưng vừa rồi hắn còn cảm thấy mình hiểu lầm cô, rõ ràng cô ta là một người phụ nữ hạ lưu, lại luôn làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Nhưng mà cho dù biết rõ cô thanh thuần , đáng thương chỉ là sự giả tạo bề ngoài, hắn lại chết tiệt nhịn không được muốn thương tiếc cô, chà đạp cô, hung hăng muốn cô.
“Không phải, tôi không phải…"
Thư Liên vô lực giải thích, cô làm sao lại muốn cùng cha dượng có quan hệ gì chứ, cô chỉ là không nghĩ tới vừa về đến nhà định thu dọn đồ đạc lại nhìn thấy cha dượng lấy nội y cô thủ dâm, càng không nghĩ tới ông ta thế nhưng lại có dục vọng như vậy với cô! Là cha dượng bức cô , ô… Đều là ông ta bức cô …
Nhâm Thần Phong cái quần duy nhất trên người mình xuống, không chút nào che giấu dục vọng của chính mình, kéo lấy đầu cô đè xuống dục vọng của mình.
“Cô đã không rời được đàn ông như vậy, vậy để tôi cho cái miệng đói khát của cô ăn no! Ngậm cho tôi!"
Tác giả :
Tích Ái Mao Vũ