Hắc Dục
Chương 35: Hhh
“Hiện tại là lúc nào rồi? Ở trường học lâu quá cũng không tốt, bây giờ cậu cũng nên trở về rồi." Phó Dung Phàm cởi bỏ dây an toàn, cười như không cười nhìn Nhâm Thần Phong, “Đừng nói với mình là cậu ở trong trường học Kim Ốc Tàng Kiều nha, hay là…"
“Đến lúc đó cậu sẽ biết." Nhâm Thần Phong lấy áo khoác xuống xe, tầm mắt lại đột nhiên nhìn thẳng vào chiếc xe ngừng ở phía đối diện kia.
Trong xe có một thiếu niên đang ngồi vô cùng yên lặng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng hơi giương lên, nhưng thật ra động tác đó lại thêm vài phần trẻ con.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Hàn Triệt nhìn thấy tên gọi trên màn hình hiển thị, nhíu mi.
Hình như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thái dương Nhâm Thần Phong nổi đầy gân xanh đột ngột bước đi, ba bước thành hai bước vọt vào nhà trọ.
Cửa không khóa, đống hỗn độn trong phòng, cũng đã có người dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng khách là mấy cái thùng lớn, bên trong lại có không ít quần áo phụ nữ.
Thư Liên đang đứng đưa lưng về phía cửa, thu dọn từng món đồ của mình trong căn phòng này, ngay cả những vật trang trí nhỏ nhắn trước đây cô đặt trong phòng khách cũng không chừa lại.
Mặc cho ánh mắt mình như sắp phun hỏa, Nhâm Thần Phong vẫn đứng yên ở cửa không hề lên tiếng, nhìn cô lấy chìa khóa ra đặt lên bàn, sau đó ôm thùng xoay người, vừa vặn chống lại ánh mắt tối tăm của hắn.
“Có ý gì?" giọng nói của Nhâm Thần Phong rất bình tĩnh, trong đầu lại nhớ đến Hàn Triệt đang ngồi phía dưới kia, cậu ta ngồi dưới ánh mặt trời chờ đợi, hẳn là chờ Thư Liên rồi. A, cô coi mình là cái gì? Tiểu oán phụ bắt gặp chồng mình ngoại tình sao? Cùng hắn chơi trò rời nhà trốn đi, diễn tiết mục bỏ trốn cùng người khác sao?
Hơi hơi co người lại một chút, Thư Liên âm thầm hít một hơi, cố gắng che dấu đi sự nhát gan của chính mình: “Thực xin lỗi, em đây em không nên tiếp tục ngu ngốc ở chỗ này, em cần phải trở về."
“Trở về?" Nhâm Thần Phong cười lạnh một tiếng, không hề buông tha bất cứ biểu tình nào trên mặt cô, “Trở về leo lên giường của ba tôi sao?"
Uổng công hắn vì lo lắng cô ở mình mình sẽ sợ hãi, vừa chấm dứt hạng mục liền suốt đêm bay trở về, cho nên mới không cẩn thận uống phải cốc nước bỏ xuân dược kia, uổng công hắn vì sợ đánh thức cô, cho nên mới rón ra rón rén đi tắm rửa để tiêu trừ bớt hiệu quả của thuốc phát tác làm cho thần trí không rõ, cho nên mới mơ mơ màng màng nghĩ bóng dáng mềm mại trong phòng ngủ kia là cô, cho nên mới mất mặt vì miệt mài quá độ mà phải vào bệnh viện.
Khi hắn tỉnh táo lại, nhìn người phụ nữ bị cưỡng gian hôn mê bất tỉnh kia không phải là cô, đáy lòng hắn vô cùng tức giận nhưng sau đó lại cảm thấy yên tâm, may mắn, không phải là cô.
Bị thương? Đầu óc hắn rõ ràng bị xuân dược khống chế! Thế nhưng hắn lại lo lắng cô bị thương, hắn xem thường cô, tại sao cô có thể trong một khoản thời gian ngắn thông đồng với cái tên nhiều tiền Hàn Triệt kia, cô không biết thân phận của hắn ta là gì sao! Thiếu chủ “Phong hỏa đường", tương lai sẽ là lão đại của hắc bang, hoặc là thân phận như vậy cũng không làm cho cô sợ hãi, cho nên mới dám to gan đi theo hắn ta mà bỏ rơi hắn sao !
Thư Liên ôm chặt hành lý thêm một chút, leo lên giường Nhâm Khải Hoa ư? Đúng vậy, trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của Nhâm Khải Hoa, nhưng cô lại cùng với người đàn ông trước mặt này, xảy ra mấy lần quan hệ, thân thể cô, từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào hắn chưa từng thấy qua, không có một chỗ nào hắn không vuốt ve qua, hắn là kẻ cường bạo cô , là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, hắn dùng thủ đoạn vô cùng ti tiện coi cô là vật độc chiếm của hắn ,tùy ý làm nhục, nhưng mà cô lại hết lần này đến lần khác dưới sự khiêu khích cao siêu của hắn mà trầm luân, đi theo dục vọng tà ác trong thân thể mình.
Đúng, hắn nói rất đúng, cô đúng là dâm phụ!
Có cái gì đó đảo quanh trong hốc mắt cô, cái mũi cũng ngứa ngáy như có con sâu nhỏ đang ngọ nguậy, ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn, Thư Liên cong lên khóe miệng, tận lực làm cho nụ cười của mình tự nhiên hơn một chút: “Sao vậy? Thân thể dâm đãng này của tôi chẳng lẽ Nhâm thiếu gia còn chưa chơi chán sao?"
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một thanh âm cười cợt, một người đàn ông diện mạo ôn nhã cười vô cùng xán lạn, vừa nhìn thấy có người khác Thư Liên đột nhiên đỏ mặt, giọng nói của Phó Dung Phàm mang nồng đậm trêu chọc: “Không thể tưởng được nữ sinh thanh thuần như thế, lời nói cũng thật là, chậc chậc."
Ánh mắt Thư Liên đỏ lên: “Nhâm Thần Phong, nếu như anh muốn nhục nhã tôi, cũng không cần phải kêu người ngoài đến làm nhục tôi!"
“Tôi muốn làm nhục em sao?" âm thanh của Nhâm Thần Phong cơ hồ là từ hàm răng bật ra, nhìn đến Phó Dung Phàm đang cười đến thập phần ôn nhã nhưng lại mang theo tà khí nồng đậm, hắn vung tay “phịch" một tiếng đóng cửa lại nhốt Phó Dung Phàm ở bên ngoài, nhìn mặt Thư Liên đột nhiên trắng bệch, hắn đột nhiên giận dữ mà cười, “Tôi nghĩ tôi hẳn là nên làm cho em biết, cái gì mới chân chính gọi là nhục nhã!"
“Đến lúc đó cậu sẽ biết." Nhâm Thần Phong lấy áo khoác xuống xe, tầm mắt lại đột nhiên nhìn thẳng vào chiếc xe ngừng ở phía đối diện kia.
Trong xe có một thiếu niên đang ngồi vô cùng yên lặng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng hơi giương lên, nhưng thật ra động tác đó lại thêm vài phần trẻ con.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Hàn Triệt nhìn thấy tên gọi trên màn hình hiển thị, nhíu mi.
Hình như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thái dương Nhâm Thần Phong nổi đầy gân xanh đột ngột bước đi, ba bước thành hai bước vọt vào nhà trọ.
Cửa không khóa, đống hỗn độn trong phòng, cũng đã có người dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng khách là mấy cái thùng lớn, bên trong lại có không ít quần áo phụ nữ.
Thư Liên đang đứng đưa lưng về phía cửa, thu dọn từng món đồ của mình trong căn phòng này, ngay cả những vật trang trí nhỏ nhắn trước đây cô đặt trong phòng khách cũng không chừa lại.
Mặc cho ánh mắt mình như sắp phun hỏa, Nhâm Thần Phong vẫn đứng yên ở cửa không hề lên tiếng, nhìn cô lấy chìa khóa ra đặt lên bàn, sau đó ôm thùng xoay người, vừa vặn chống lại ánh mắt tối tăm của hắn.
“Có ý gì?" giọng nói của Nhâm Thần Phong rất bình tĩnh, trong đầu lại nhớ đến Hàn Triệt đang ngồi phía dưới kia, cậu ta ngồi dưới ánh mặt trời chờ đợi, hẳn là chờ Thư Liên rồi. A, cô coi mình là cái gì? Tiểu oán phụ bắt gặp chồng mình ngoại tình sao? Cùng hắn chơi trò rời nhà trốn đi, diễn tiết mục bỏ trốn cùng người khác sao?
Hơi hơi co người lại một chút, Thư Liên âm thầm hít một hơi, cố gắng che dấu đi sự nhát gan của chính mình: “Thực xin lỗi, em đây em không nên tiếp tục ngu ngốc ở chỗ này, em cần phải trở về."
“Trở về?" Nhâm Thần Phong cười lạnh một tiếng, không hề buông tha bất cứ biểu tình nào trên mặt cô, “Trở về leo lên giường của ba tôi sao?"
Uổng công hắn vì lo lắng cô ở mình mình sẽ sợ hãi, vừa chấm dứt hạng mục liền suốt đêm bay trở về, cho nên mới không cẩn thận uống phải cốc nước bỏ xuân dược kia, uổng công hắn vì sợ đánh thức cô, cho nên mới rón ra rón rén đi tắm rửa để tiêu trừ bớt hiệu quả của thuốc phát tác làm cho thần trí không rõ, cho nên mới mơ mơ màng màng nghĩ bóng dáng mềm mại trong phòng ngủ kia là cô, cho nên mới mất mặt vì miệt mài quá độ mà phải vào bệnh viện.
Khi hắn tỉnh táo lại, nhìn người phụ nữ bị cưỡng gian hôn mê bất tỉnh kia không phải là cô, đáy lòng hắn vô cùng tức giận nhưng sau đó lại cảm thấy yên tâm, may mắn, không phải là cô.
Bị thương? Đầu óc hắn rõ ràng bị xuân dược khống chế! Thế nhưng hắn lại lo lắng cô bị thương, hắn xem thường cô, tại sao cô có thể trong một khoản thời gian ngắn thông đồng với cái tên nhiều tiền Hàn Triệt kia, cô không biết thân phận của hắn ta là gì sao! Thiếu chủ “Phong hỏa đường", tương lai sẽ là lão đại của hắc bang, hoặc là thân phận như vậy cũng không làm cho cô sợ hãi, cho nên mới dám to gan đi theo hắn ta mà bỏ rơi hắn sao !
Thư Liên ôm chặt hành lý thêm một chút, leo lên giường Nhâm Khải Hoa ư? Đúng vậy, trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ của Nhâm Khải Hoa, nhưng cô lại cùng với người đàn ông trước mặt này, xảy ra mấy lần quan hệ, thân thể cô, từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào hắn chưa từng thấy qua, không có một chỗ nào hắn không vuốt ve qua, hắn là kẻ cường bạo cô , là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, hắn dùng thủ đoạn vô cùng ti tiện coi cô là vật độc chiếm của hắn ,tùy ý làm nhục, nhưng mà cô lại hết lần này đến lần khác dưới sự khiêu khích cao siêu của hắn mà trầm luân, đi theo dục vọng tà ác trong thân thể mình.
Đúng, hắn nói rất đúng, cô đúng là dâm phụ!
Có cái gì đó đảo quanh trong hốc mắt cô, cái mũi cũng ngứa ngáy như có con sâu nhỏ đang ngọ nguậy, ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn, Thư Liên cong lên khóe miệng, tận lực làm cho nụ cười của mình tự nhiên hơn một chút: “Sao vậy? Thân thể dâm đãng này của tôi chẳng lẽ Nhâm thiếu gia còn chưa chơi chán sao?"
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một thanh âm cười cợt, một người đàn ông diện mạo ôn nhã cười vô cùng xán lạn, vừa nhìn thấy có người khác Thư Liên đột nhiên đỏ mặt, giọng nói của Phó Dung Phàm mang nồng đậm trêu chọc: “Không thể tưởng được nữ sinh thanh thuần như thế, lời nói cũng thật là, chậc chậc."
Ánh mắt Thư Liên đỏ lên: “Nhâm Thần Phong, nếu như anh muốn nhục nhã tôi, cũng không cần phải kêu người ngoài đến làm nhục tôi!"
“Tôi muốn làm nhục em sao?" âm thanh của Nhâm Thần Phong cơ hồ là từ hàm răng bật ra, nhìn đến Phó Dung Phàm đang cười đến thập phần ôn nhã nhưng lại mang theo tà khí nồng đậm, hắn vung tay “phịch" một tiếng đóng cửa lại nhốt Phó Dung Phàm ở bên ngoài, nhìn mặt Thư Liên đột nhiên trắng bệch, hắn đột nhiên giận dữ mà cười, “Tôi nghĩ tôi hẳn là nên làm cho em biết, cái gì mới chân chính gọi là nhục nhã!"
Tác giả :
Tích Ái Mao Vũ