Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 270
Nàng không muốn bởi vì nàng mà lôi cả Nam Viên vào, nàng thật hy vọng sẽ không phải liên lụy đến những người vô tội khác .
Huống hồ, thuộc hạ của Mộc Hoàng cho dù không nói ra nhưng trong đầu cũng sẽ không thoải mái, ai lại hy vọng đế quân nhà mình vì nữ nhân khai chiến chứ, đó là hành vi chỉ có bọn hôn quân mới làm…..
Nói chung là việc này có thể kéo theo rất nhiều hậu quả.Tránh được thì nên tránh !
Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói vậy, sâu trong đáy mắt hiện lên chút biến hóa.
Hóa ra không phải tự tôn nàng quan trọng hơn, mà việc làm của nàng xuất phát từ suy nghĩ nghĩ cho hắn.Nghĩ thế, vẻ mặt đầy hắc tuyết của Mộc Hoàng tán đi không ít , tay vòng qua càng ôm sát Phong Vân mà mình yêu thương nhung nhớ vào lòng , lại trầm giọng quát:“Không được để việc thế này xảy ra nữa.Còn nữa, muốn làm gì thì phải thương lượng với ta, nàng không hỏi làm sao biết được ta có thể giải quyết hay không, ta sẽ sẽ không liều mình khai chiến vô cớ đâu.Ta không cần muốn nàng lúc nào cũng lao đầu vào nguy hiểm như thế, nàng nhớ chưa ?"
Phong Vân nghe thấy Mộc Hoàng nói như vậy, có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn Mộc Hoàng.
Không thương lượng, sao biết được đối phương có khả năng giải quyết không.
Không thương lượng, sao biết được biết mình tình nguyện lo nghĩ cho hắn ,kết quả đối phương căn bản không cần nàng làm lá chắn.
Không thương lượng, sao biết đối phương rất để ý mình
Hóa ra không phải lúc nào tự suy nghĩ , tự hành động cũng là tốt, là hiên ngang, là kiên cường.
“Ta sai rồi." Phong Vân ôm cổ Mộc Hoàng khẽ cọ cọ.
Bất quá, việc lần này vẫn phải do nàng tự xử lý, đây là tôn nghiêm của gia tộc Hách Liên, là tôn nghiêm của Hách Liên Phong Vân, là vô giá.
Mộc Hoàng đang bừng bừng lửa giận, bị hành động của Phong Vân khiến cho giận mà không phát tác ra được.Lập tức hung hăng véo má Phong Vân một cái, trầm giọng nói:“Theo ta luyện võ, ba năm ta sẽ dạy cho ngươi đánh bại hết bọn cao thủ đó, phải cố gắng đừng có làm ta mất mặt."
Phong Vân nếu đã hạ chiến thư khiêu chiến, hắn cũng không thể ngăn nổi nàng.Đành phải nghĩ biện pháp giúp đỡ Phong Vân , xem liệu có xuất hiện kỳ tích hay không .
Huống hồ, thuộc hạ của Mộc Hoàng cho dù không nói ra nhưng trong đầu cũng sẽ không thoải mái, ai lại hy vọng đế quân nhà mình vì nữ nhân khai chiến chứ, đó là hành vi chỉ có bọn hôn quân mới làm…..
Nói chung là việc này có thể kéo theo rất nhiều hậu quả.Tránh được thì nên tránh !
Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói vậy, sâu trong đáy mắt hiện lên chút biến hóa.
Hóa ra không phải tự tôn nàng quan trọng hơn, mà việc làm của nàng xuất phát từ suy nghĩ nghĩ cho hắn.Nghĩ thế, vẻ mặt đầy hắc tuyết của Mộc Hoàng tán đi không ít , tay vòng qua càng ôm sát Phong Vân mà mình yêu thương nhung nhớ vào lòng , lại trầm giọng quát:“Không được để việc thế này xảy ra nữa.Còn nữa, muốn làm gì thì phải thương lượng với ta, nàng không hỏi làm sao biết được ta có thể giải quyết hay không, ta sẽ sẽ không liều mình khai chiến vô cớ đâu.Ta không cần muốn nàng lúc nào cũng lao đầu vào nguy hiểm như thế, nàng nhớ chưa ?"
Phong Vân nghe thấy Mộc Hoàng nói như vậy, có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn Mộc Hoàng.
Không thương lượng, sao biết được đối phương có khả năng giải quyết không.
Không thương lượng, sao biết được biết mình tình nguyện lo nghĩ cho hắn ,kết quả đối phương căn bản không cần nàng làm lá chắn.
Không thương lượng, sao biết đối phương rất để ý mình
Hóa ra không phải lúc nào tự suy nghĩ , tự hành động cũng là tốt, là hiên ngang, là kiên cường.
“Ta sai rồi." Phong Vân ôm cổ Mộc Hoàng khẽ cọ cọ.
Bất quá, việc lần này vẫn phải do nàng tự xử lý, đây là tôn nghiêm của gia tộc Hách Liên, là tôn nghiêm của Hách Liên Phong Vân, là vô giá.
Mộc Hoàng đang bừng bừng lửa giận, bị hành động của Phong Vân khiến cho giận mà không phát tác ra được.Lập tức hung hăng véo má Phong Vân một cái, trầm giọng nói:“Theo ta luyện võ, ba năm ta sẽ dạy cho ngươi đánh bại hết bọn cao thủ đó, phải cố gắng đừng có làm ta mất mặt."
Phong Vân nếu đã hạ chiến thư khiêu chiến, hắn cũng không thể ngăn nổi nàng.Đành phải nghĩ biện pháp giúp đỡ Phong Vân , xem liệu có xuất hiện kỳ tích hay không .
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu