Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 257
Hai người bên cạnh nghe thấy lời này, cũng lập tức ngẩng đầu lên .
Trong phút chốc, mắt của hai người đều đỏ lên, gắt gao cắn môi, không nói được lời nào.
Phong Vân , vì sao lại đến đây.
Thật là ngu ngốc.
Phong Vân cố gắng không nhìn ba người họ nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ba kẻ của Thánh Linh cung kia.Lúc này, người ngồi ở ghế giữa chậm rãi mở mắt, khẽ liếc qua Phong Vân.
Thần sắc dao động cùng công kích, chỉ cần một ánh mắt, liền làm huyết khí của Phong Vân một trận cuồn cuộn, người này so với nàng còn cường đại hơn gấp nhiều lần.
Mạnh mẽ ngăn chặn hơi thở, Phong Vân bất động như núi nhìn lại người nọ.
Người nọ thấy Phong Vân không nói mà chỉ đứng bất động, thản nhiên nhìn bọn họ, nhìn bộ dáng kiên định của nàng, khẽ chậm rãi mở miệng:“Ngươi không khẩn cầu chúng ta thả bọn họ sao?"
Ánh mắt cùng giọng nói thể hiện rõ ràng sự cao cao tại thượng.
Phong Vân nghe hắn nói xong, chỉ thản nhiên nói:“Ta nếu đã đến đây, trở về hay không không quan trọng, nhưng chỉ muốn nói với các ngươi một câu. Ta so với các ngươi e không thể bằng được, vì vậy đến đây có thể cứu được thì cứu, nếu không chỉ có thể ở cùng bọn họ thôi, ta còn có quyết định khác nữa sao ?"
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, giọng nói cũng rất trầm tĩnh nhưng nghe vào tai người khác vẫn toát lên được khí thế ngút trời, không tiếc phải trả bất cứ cái giá nào.
Nghe Phong Vân nói xong, ngoài lão nhân chủ trì, hai người còn lại cũng đều mở mắt nhìn vào Phong Vân.
“Ngươi rất thông minh." Người trung niên ở giữa lạnh lùng gật đầu.
“Thả người ra rồi hãy nói." Phong Vân hết sức tự nhiên thốt ra một câu.
Người trung niên ngồi bên trái lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vung tay lên , ba người bị trói trên cọc gỗ lập tức bị ném xuống dưới:“Cút."
Trong phút chốc, mắt của hai người đều đỏ lên, gắt gao cắn môi, không nói được lời nào.
Phong Vân , vì sao lại đến đây.
Thật là ngu ngốc.
Phong Vân cố gắng không nhìn ba người họ nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ba kẻ của Thánh Linh cung kia.Lúc này, người ngồi ở ghế giữa chậm rãi mở mắt, khẽ liếc qua Phong Vân.
Thần sắc dao động cùng công kích, chỉ cần một ánh mắt, liền làm huyết khí của Phong Vân một trận cuồn cuộn, người này so với nàng còn cường đại hơn gấp nhiều lần.
Mạnh mẽ ngăn chặn hơi thở, Phong Vân bất động như núi nhìn lại người nọ.
Người nọ thấy Phong Vân không nói mà chỉ đứng bất động, thản nhiên nhìn bọn họ, nhìn bộ dáng kiên định của nàng, khẽ chậm rãi mở miệng:“Ngươi không khẩn cầu chúng ta thả bọn họ sao?"
Ánh mắt cùng giọng nói thể hiện rõ ràng sự cao cao tại thượng.
Phong Vân nghe hắn nói xong, chỉ thản nhiên nói:“Ta nếu đã đến đây, trở về hay không không quan trọng, nhưng chỉ muốn nói với các ngươi một câu. Ta so với các ngươi e không thể bằng được, vì vậy đến đây có thể cứu được thì cứu, nếu không chỉ có thể ở cùng bọn họ thôi, ta còn có quyết định khác nữa sao ?"
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, giọng nói cũng rất trầm tĩnh nhưng nghe vào tai người khác vẫn toát lên được khí thế ngút trời, không tiếc phải trả bất cứ cái giá nào.
Nghe Phong Vân nói xong, ngoài lão nhân chủ trì, hai người còn lại cũng đều mở mắt nhìn vào Phong Vân.
“Ngươi rất thông minh." Người trung niên ở giữa lạnh lùng gật đầu.
“Thả người ra rồi hãy nói." Phong Vân hết sức tự nhiên thốt ra một câu.
Người trung niên ngồi bên trái lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vung tay lên , ba người bị trói trên cọc gỗ lập tức bị ném xuống dưới:“Cút."
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu