Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 147: Chặn ngang một tay (5)
Toàn bộ màu trắng của vách núi đều chiếu rọi lên,lúc đó hào quang lưu chuyển cùng báo vương .
Phải thừa nhận báo vương thật uy dũng , giống như ngưng kết được dựng lên.Lại giống như một kình thiên cự kiếm, hướng tới lốc xoáy của kẻ áo xanh mà đánh tới.
Lực lượng cường đại như của hỏa tinh chứ không phải lực lượng bình thường ở trái đất.
Thanh quang tử khí, trong nháy mắt ở không trung tia chớp nổi lên, chạm vào nhau mộtkhắc,cơ hồ cả trời đất đều bị rung chuyển.Ngay sau đó, nghe thấy một tiếng nổ vang ‘’ Ầm ầm’’ tại đây .
Lốc xoáy kia cùng hào quang màu tím hung hăng va chạm cùng nhau tại một chỗ.Điên cuồng phóng thích năng lượng của nhau, cơ hồ quét ngang toàn bộ một mảnh của đỉnh núi này.
Đất đá đổ vỡ, cỏ cây bị hủy diệt.
Nửa đỉnh núi, cơ hồ đều bị biến thành tro bụi.
“ Thiên của ta a ." Phong Vân gắt gao túm lấy thắt lưng Mộc Hoàng , sắc mặt cơ hồ đều bị áp lực của trận cường đại này làm thay đổi sắc khí. Dù dưới sự bảo hộ của Mộc Hoàng , nhưng vẫn có thể cảm giác được thân thể khí huyết đều quay cuồng.
Nếu không được bảo bối này bảo hộ, kia……
Phong Vân không dám tưởng tưởng nữa.
Được chứng kiến trận đấu này,hôm nay nàng xem như đã hiểu biết được một nửa đời người .
“Rống." Mà ngay tại trong nháy mắt hai cỗ lực lượng kia đang ra sức trừ khử lẫn nhau, trên bầu trời kẻ áo xanh phi thân lao xuống, Lưu Vân Báo mãnh liệt chống đỡ, ở trên bầu trời là cảnh đánh giáp lá cà .
Thanh khí, tử quang, thật giống như hai luồng lửa lớn, ở trên bầu trời không ngừng va chạm lẫn nhau.
Phải thừa nhận báo vương thật uy dũng , giống như ngưng kết được dựng lên.Lại giống như một kình thiên cự kiếm, hướng tới lốc xoáy của kẻ áo xanh mà đánh tới.
Lực lượng cường đại như của hỏa tinh chứ không phải lực lượng bình thường ở trái đất.
Thanh quang tử khí, trong nháy mắt ở không trung tia chớp nổi lên, chạm vào nhau mộtkhắc,cơ hồ cả trời đất đều bị rung chuyển.Ngay sau đó, nghe thấy một tiếng nổ vang ‘’ Ầm ầm’’ tại đây .
Lốc xoáy kia cùng hào quang màu tím hung hăng va chạm cùng nhau tại một chỗ.Điên cuồng phóng thích năng lượng của nhau, cơ hồ quét ngang toàn bộ một mảnh của đỉnh núi này.
Đất đá đổ vỡ, cỏ cây bị hủy diệt.
Nửa đỉnh núi, cơ hồ đều bị biến thành tro bụi.
“ Thiên của ta a ." Phong Vân gắt gao túm lấy thắt lưng Mộc Hoàng , sắc mặt cơ hồ đều bị áp lực của trận cường đại này làm thay đổi sắc khí. Dù dưới sự bảo hộ của Mộc Hoàng , nhưng vẫn có thể cảm giác được thân thể khí huyết đều quay cuồng.
Nếu không được bảo bối này bảo hộ, kia……
Phong Vân không dám tưởng tưởng nữa.
Được chứng kiến trận đấu này,hôm nay nàng xem như đã hiểu biết được một nửa đời người .
“Rống." Mà ngay tại trong nháy mắt hai cỗ lực lượng kia đang ra sức trừ khử lẫn nhau, trên bầu trời kẻ áo xanh phi thân lao xuống, Lưu Vân Báo mãnh liệt chống đỡ, ở trên bầu trời là cảnh đánh giáp lá cà .
Thanh khí, tử quang, thật giống như hai luồng lửa lớn, ở trên bầu trời không ngừng va chạm lẫn nhau.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu