Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 107: Cửu Thiên Huyền Nữ (5)
Mà dọc theo đường đi, không có gặp thợ săn.Chỉ là gặp mấy đệ tử cấp ba năm, giống nhau là cái gì cũng chưa tìm được.
Mặt trời đã lên cao,trong chỗ sâu nhất của rừng rậm đều bị che phủ, loáng thoáng có tiếng kêu của ma thú liên tiếp vang lên,rất uy nghiêm.
“Nhưng đi mãi vẫn đều không có,cứ đi sâu vào như vậy thì sợ chậm mất thời gian khảo hạch của chúng ." Thấy trời càng lúc càng nóng, Phong Dương nhíu mày nói.
Lâm Quỳnh cũng bình tĩnh gật gật đầu:“Không cần gấp, chúng ta dựa theo manh mối tìm một chút."
“Có phải hay không bên này không có cửu cấp thiên nữ thú ?" Phong Vũ nhíu mày,không có khả năng tìm không ra.
“Không có khả năng, nếu có liền tuyệt đối tại đây."Dương Vụ Lạnh lùng mở miệng.
Dương Vụ đối với dấu vết truy tìm rất tin tưởng.Hắn nếu nói phương hướng là tại đây, vậy khẳng định chính là ở đây.
“Chúng ta đi đến phía trước xem sao." Lâm Quỳnh có kết luận.
“Phong Vân, đi thôi."Phong Vũ nhìn thấy Phong Vân từ đằng xa.
“Không cần." Phong Vân ngắm nhìn phương xa, thực bình tĩnh.
“Ân?" Phong Vũ kinh ngạc.
Phong Vân sắc mặt bất động :“Các ngươi đến đây muốn tìm đối tượng, hy vọng các ngươi sẽ cảm thấy kinh hỉ."
Lời này vừa nói ra, xoay người muốn đi đám người Lâm Quỳnh đám lập tức xoay người vọt tới chỗ Phong Vân, theo tầm mắt Phong Vân nhìn lại.
“A, là cửu cấp thiên nữ thú……"
‘’Tạ ơn ông trời……"
Thanh âm kinh hỉ còn quanh quẩn ở trong cổ họng, song lại vang vọng lại một âm thanh khiếp sợ.Sắc mặt của đám người Lâm Quỳnh từ kinh hỉ thay đổi một cách mãnh liệt, làm cho khuôn mặt bọn họ hoàn toàn vặn vẹo .
Xa xa, cao tới năm thước, kim chúc cửu cấp thiên nữ thú, chậm rãi từ phía xa xa đi tới.Bộ pháp thực trầm ổn, tư thái thực phiêu dật.Một đầu tiếp theo một đầu, thong thả mà ung dung.
Kia là màu lông phiếm bạch kim, dưới ánh mặt trời tỏa ra làm hoa hết cả mắt.
“Trời, chỉ sợ là không phải một trăm đầu."lời nói của Phong Vũ , rất nhiều thiên nữ ma thú ngày càng xuất hiện nhiều trong tầm mắt của bọn họ.
“Một trăm đầu? Chỉ sợ là một ngàn đầu." Phong Dương khóe miệng quất thẳng tới.
Thiên nữ thú thích quần cư, nhưng là mấy chục đầu.Lúc này đây, bọn họ thật đúng là vận khí tốt.Nơi này rậm rạp gần như một ngàn đầu trái phải thiên nữ ma thú tập kết, bọn họ cư nhiên cũng có thể ngộ thượng.
Một vòng này áp lại đây, bọn họ chính là sáu cái linh tông cấp bậc cao thủ.
“Còn không chỉ." Phong Dương trong lời nói âm còn không có lạc,thanh âm Dương Vụ lạnh buốt theo sát phía sau vang lên:“ bọn nó chỉ là trung gian."
Mặt trời đã lên cao,trong chỗ sâu nhất của rừng rậm đều bị che phủ, loáng thoáng có tiếng kêu của ma thú liên tiếp vang lên,rất uy nghiêm.
“Nhưng đi mãi vẫn đều không có,cứ đi sâu vào như vậy thì sợ chậm mất thời gian khảo hạch của chúng ." Thấy trời càng lúc càng nóng, Phong Dương nhíu mày nói.
Lâm Quỳnh cũng bình tĩnh gật gật đầu:“Không cần gấp, chúng ta dựa theo manh mối tìm một chút."
“Có phải hay không bên này không có cửu cấp thiên nữ thú ?" Phong Vũ nhíu mày,không có khả năng tìm không ra.
“Không có khả năng, nếu có liền tuyệt đối tại đây."Dương Vụ Lạnh lùng mở miệng.
Dương Vụ đối với dấu vết truy tìm rất tin tưởng.Hắn nếu nói phương hướng là tại đây, vậy khẳng định chính là ở đây.
“Chúng ta đi đến phía trước xem sao." Lâm Quỳnh có kết luận.
“Phong Vân, đi thôi."Phong Vũ nhìn thấy Phong Vân từ đằng xa.
“Không cần." Phong Vân ngắm nhìn phương xa, thực bình tĩnh.
“Ân?" Phong Vũ kinh ngạc.
Phong Vân sắc mặt bất động :“Các ngươi đến đây muốn tìm đối tượng, hy vọng các ngươi sẽ cảm thấy kinh hỉ."
Lời này vừa nói ra, xoay người muốn đi đám người Lâm Quỳnh đám lập tức xoay người vọt tới chỗ Phong Vân, theo tầm mắt Phong Vân nhìn lại.
“A, là cửu cấp thiên nữ thú……"
‘’Tạ ơn ông trời……"
Thanh âm kinh hỉ còn quanh quẩn ở trong cổ họng, song lại vang vọng lại một âm thanh khiếp sợ.Sắc mặt của đám người Lâm Quỳnh từ kinh hỉ thay đổi một cách mãnh liệt, làm cho khuôn mặt bọn họ hoàn toàn vặn vẹo .
Xa xa, cao tới năm thước, kim chúc cửu cấp thiên nữ thú, chậm rãi từ phía xa xa đi tới.Bộ pháp thực trầm ổn, tư thái thực phiêu dật.Một đầu tiếp theo một đầu, thong thả mà ung dung.
Kia là màu lông phiếm bạch kim, dưới ánh mặt trời tỏa ra làm hoa hết cả mắt.
“Trời, chỉ sợ là không phải một trăm đầu."lời nói của Phong Vũ , rất nhiều thiên nữ ma thú ngày càng xuất hiện nhiều trong tầm mắt của bọn họ.
“Một trăm đầu? Chỉ sợ là một ngàn đầu." Phong Dương khóe miệng quất thẳng tới.
Thiên nữ thú thích quần cư, nhưng là mấy chục đầu.Lúc này đây, bọn họ thật đúng là vận khí tốt.Nơi này rậm rạp gần như một ngàn đầu trái phải thiên nữ ma thú tập kết, bọn họ cư nhiên cũng có thể ngộ thượng.
Một vòng này áp lại đây, bọn họ chính là sáu cái linh tông cấp bậc cao thủ.
“Còn không chỉ." Phong Dương trong lời nói âm còn không có lạc,thanh âm Dương Vụ lạnh buốt theo sát phía sau vang lên:“ bọn nó chỉ là trung gian."
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu